Chương 104: Mối Lo Kế Tiếp
Tiểu Hỏa Long
03/01/2020
Sau một tiếng nổ vang trời, sân nhà bác Dương lúc này giống như một bãi
chiến trường, nào là cờ hiệu, linh phù, kiếm gỗ và còn cả những đám khói bụi từ dư âm của trận đấu lúc nãy nữa. Tất cả mọi thứ ngổn ngang ấy,
như đã phần nào nói lên sự khốc liệt của khảo nghiệm tấn cấp mà tôi vừa
vượt qua được.
Sáng của ngày hôm sau, chú Lâm và bác Dương ngồi cạnh bên giường tôi, cả hai người không ai nói với nhau câu gì, chỉ đưa mắt nhìn tôi đang nằm thiếp đi trong một chiếc chăn ấm, có lẽ vì tôi mệt, tôi mệt đến độ chẳng thể mở nổi đôi mắt to tròn đẹp đẽ của mình ra, để ngắm nhìn cái bộ dạng buồn cười của ông chú Lâm nhà tôi lúc ấy.
Khi đó, trên thực tế tôi chẳng hề ngủ, mà chỉ đơn giản là nằm im nhắm mắt để đó, tôi thầm nghĩ rằng:
"Hừm!... ổng thấy mình nằm im như xác chết thế này từ tối qua tới giờ, chắc thế nào cũng lo sốt vó luôn cho mà xem"
Vội ngừng suy nghĩ mông lung, tôi nghe chú Lâm cất lời:
- Dương! Mày tính vài đường xem, nó có ổn không? Sao tao bấm độn hoài mà không ra.
Bác Dương nghe đến đây, cũng đáp:
- Để tao bắt mạch xem coi bộ còn thực tế hơn đó!
Nói rồi, bác Dương cũng khẽ nâng cánh tay của tôi ở bên cạnh giường lên, đặt nó ngửa ra và đưa hai đầu ngón trỏ và ngón giữa vào cổ tay để cảm nhận.
Được một lúc sau…
Bác Dương mới mở lời:
- Hầy… Kinh mạch bình thường, thương thế cũng không có gì đáng ngại. Chắc là nó chỉ bị kiệt sức thôi, nghỉ ngơi thêm chút là sẽ khỏe. Mày đi ra sau bếp đem chén tổ yến ra đây cho tao!
Vừa nghe qua, tôi đã thấy đâu đó thoang thoảng một tương lai sung sướng vô bờ bến.
"Đó giờ chưa từng ăn tổ yến, bây giờ lại được dịp ăn thì bá cháy rồi, Long ơi là Long, lộc nó vô tình cố ý đập vào trong mặt mày rồi, thì cũng ráng mà thồn hết vào trong họng mới được đó biết chưa"
Cùng lúc đó, chú Lâm đáp lời ông bác:
- Mày còn làm tổ yến cho nó tẩm bổ nữa sao? Hừm… như vậy có phô trương quá không? Sao đó giờ mày không tốt với tao được như thế?
Bác Dương xụ mặt:
- Mày nói gì vậy Lâm? Nó là cháu của mày đó, giờ còn cành nanh với cháu mình nữa là sao! Đi mà lấy chén tổ yến lên ngay đi.
- Ờ ờ biết rồi!
Một lúc lâu sau…
Được bác Dương cho ăn tổ yến no bụng, tôi như thấy mình tỉnh táo hơn hẳn, những nội thương từ đêm hôm qua cũng dần dần tan biến.
Tôi che miệng, ho vài cái rồi nói:
- Tổ yến này đặc biệt quá!
Chú Lâm lúc này mới bật mí:
- Trong chén đâu chỉ có mỗi tổ yến, còn có một vài loại dược thảo thượng cấp rất quý hiếm nữa đó, con thì được cưng nhất nhà rồi, chú của mày ngày xưa bị thương sấp mặt cũng chẳng được thằng Dương nó chăm sóc tận tình vậy đâu. Giờ thứ ngồi dậy tập trung liên tưởng xem, coi có cảm nhận được gì không?
Nghe chú nói vậy, nên tôi cũng làm theo thử, nhưng không ngờ vừa mang tưởng thì lập tức trong đầu như thấy được rõ những thứ mà mình học được trong thời gian qua, nó như khắc sâu vào trong đầu, đến nỗi chẳng thể nào quên được, phản ứng và tốc độ suy nghĩ cũng nhanh hơn gấp bội.
"Thì ra mỗi lần tấn cấp, tông môn nhà họ Phạm đều có thần trí hơn người, đạo thuật thiên biến vạn hóa khôn lường"
Tôi nhẹ nhàng mở mắt ra, nhãn lực mà tôi cảm nhận được lúc đó cũng có phần thông suốt và rõ ràng hơn.
- Con xin lỗi! Cường giả âm binh đã bị con đánh cho tan phách rồi.
Chú Lâm ôn tồn đáp:
- Không sao! Đó chỉ là việc nhỏ thôi, thực ra con âm binh đó vốn dĩ chỉ là một hình nhân hóa thành mà thôi, con không nhận ra sao? Nó đâu có âm khí đâu!
"Hừm! Rõ ràng đằng đằng sát khí đến vậy mà ổng lại còn bảo chỉ là hình nhân, trời phật ơi… đúng là bị hai ông này chọc cho tức chết mà!"
Bác Dương lúc này cười khề khà, xong lại vỗ đùi ngước mặt nhìn qua chỗ chú Lâm:
- À mà quên nữa! Chuyện khảo nghiệm của thằng Long thì coi như xong rồi, mà tao nhớ hình như vẫn còn một chuyện khác nữa phải không Lâm?
Chú Lâm giật mình:
- Ờ đúng rồi! Mày không nhắc thì chắc tao cũng quên luôn.
- Vậy giờ đầu đuôi ra sao?
Chú Lâm quay mặt bước ra bộ bàn ghế nằm gần giường của tôi, chú cẩn thận rót ít trà và uống một hớp cho thâm giọng:
- Trên đại lục này có bao nhiêu tông môn vậy Dương?
Bác Dương ngạc nhiên:
- Ờ thì nếu tính không lầm thì có rất nhiều đó, nhưng mà những tông môn lớn và có tầm ảnh hưởng thì không thể không nói để Mã Gia hay Phạm Gia nhà mình.
Chú Lâm lại hỏi tiếp:
- Vậy mày biết thứ này chứ?
Vừa nói, chú Lâm lấy trong túi ra miếng ngọc bội rồi quăng nó qua chỗ bác Dương. Chỉ ngay sau khi nhìn thấy miếng ngọc, thì bác Dương mới trợn mắt lên sửng sốt:
- Đây… đây là tín vật của Dịch Gia mà, sao lại ở trên người của mày vậy Lâm?
- Hừ! Kể ra cũng dài dòng lắm, sau này rảnh tao sẽ kể lại cho mày nghe sau. Còn bây giờ thì… phải đi một chuyến đến Dịch Gia Trang hỏi cho ra lẽ mới được.
Bác Dương nghiêm túc hỏi:
- Chuyện nghiêm trọng lắm sao?
- Hầy! Từ khi họ nhà mình tách khỏi Dịch Gia, cứ tưởng là yên bình rồi, nhưng mà khổ nỗi là chuyện thương thiên hại lý của Dịch Gia, từ trước tới nay vẫn không hề suy giảm. Bọn chúng đã qua tới đất Đại Việt rồi, không trừ khử thì ắt sẽ còn nhiều người bị chúng hại cho chết thảm.
Sáng của ngày hôm sau, chú Lâm và bác Dương ngồi cạnh bên giường tôi, cả hai người không ai nói với nhau câu gì, chỉ đưa mắt nhìn tôi đang nằm thiếp đi trong một chiếc chăn ấm, có lẽ vì tôi mệt, tôi mệt đến độ chẳng thể mở nổi đôi mắt to tròn đẹp đẽ của mình ra, để ngắm nhìn cái bộ dạng buồn cười của ông chú Lâm nhà tôi lúc ấy.
Khi đó, trên thực tế tôi chẳng hề ngủ, mà chỉ đơn giản là nằm im nhắm mắt để đó, tôi thầm nghĩ rằng:
"Hừm!... ổng thấy mình nằm im như xác chết thế này từ tối qua tới giờ, chắc thế nào cũng lo sốt vó luôn cho mà xem"
Vội ngừng suy nghĩ mông lung, tôi nghe chú Lâm cất lời:
- Dương! Mày tính vài đường xem, nó có ổn không? Sao tao bấm độn hoài mà không ra.
Bác Dương nghe đến đây, cũng đáp:
- Để tao bắt mạch xem coi bộ còn thực tế hơn đó!
Nói rồi, bác Dương cũng khẽ nâng cánh tay của tôi ở bên cạnh giường lên, đặt nó ngửa ra và đưa hai đầu ngón trỏ và ngón giữa vào cổ tay để cảm nhận.
Được một lúc sau…
Bác Dương mới mở lời:
- Hầy… Kinh mạch bình thường, thương thế cũng không có gì đáng ngại. Chắc là nó chỉ bị kiệt sức thôi, nghỉ ngơi thêm chút là sẽ khỏe. Mày đi ra sau bếp đem chén tổ yến ra đây cho tao!
Vừa nghe qua, tôi đã thấy đâu đó thoang thoảng một tương lai sung sướng vô bờ bến.
"Đó giờ chưa từng ăn tổ yến, bây giờ lại được dịp ăn thì bá cháy rồi, Long ơi là Long, lộc nó vô tình cố ý đập vào trong mặt mày rồi, thì cũng ráng mà thồn hết vào trong họng mới được đó biết chưa"
Cùng lúc đó, chú Lâm đáp lời ông bác:
- Mày còn làm tổ yến cho nó tẩm bổ nữa sao? Hừm… như vậy có phô trương quá không? Sao đó giờ mày không tốt với tao được như thế?
Bác Dương xụ mặt:
- Mày nói gì vậy Lâm? Nó là cháu của mày đó, giờ còn cành nanh với cháu mình nữa là sao! Đi mà lấy chén tổ yến lên ngay đi.
- Ờ ờ biết rồi!
Một lúc lâu sau…
Được bác Dương cho ăn tổ yến no bụng, tôi như thấy mình tỉnh táo hơn hẳn, những nội thương từ đêm hôm qua cũng dần dần tan biến.
Tôi che miệng, ho vài cái rồi nói:
- Tổ yến này đặc biệt quá!
Chú Lâm lúc này mới bật mí:
- Trong chén đâu chỉ có mỗi tổ yến, còn có một vài loại dược thảo thượng cấp rất quý hiếm nữa đó, con thì được cưng nhất nhà rồi, chú của mày ngày xưa bị thương sấp mặt cũng chẳng được thằng Dương nó chăm sóc tận tình vậy đâu. Giờ thứ ngồi dậy tập trung liên tưởng xem, coi có cảm nhận được gì không?
Nghe chú nói vậy, nên tôi cũng làm theo thử, nhưng không ngờ vừa mang tưởng thì lập tức trong đầu như thấy được rõ những thứ mà mình học được trong thời gian qua, nó như khắc sâu vào trong đầu, đến nỗi chẳng thể nào quên được, phản ứng và tốc độ suy nghĩ cũng nhanh hơn gấp bội.
"Thì ra mỗi lần tấn cấp, tông môn nhà họ Phạm đều có thần trí hơn người, đạo thuật thiên biến vạn hóa khôn lường"
Tôi nhẹ nhàng mở mắt ra, nhãn lực mà tôi cảm nhận được lúc đó cũng có phần thông suốt và rõ ràng hơn.
- Con xin lỗi! Cường giả âm binh đã bị con đánh cho tan phách rồi.
Chú Lâm ôn tồn đáp:
- Không sao! Đó chỉ là việc nhỏ thôi, thực ra con âm binh đó vốn dĩ chỉ là một hình nhân hóa thành mà thôi, con không nhận ra sao? Nó đâu có âm khí đâu!
"Hừm! Rõ ràng đằng đằng sát khí đến vậy mà ổng lại còn bảo chỉ là hình nhân, trời phật ơi… đúng là bị hai ông này chọc cho tức chết mà!"
Bác Dương lúc này cười khề khà, xong lại vỗ đùi ngước mặt nhìn qua chỗ chú Lâm:
- À mà quên nữa! Chuyện khảo nghiệm của thằng Long thì coi như xong rồi, mà tao nhớ hình như vẫn còn một chuyện khác nữa phải không Lâm?
Chú Lâm giật mình:
- Ờ đúng rồi! Mày không nhắc thì chắc tao cũng quên luôn.
- Vậy giờ đầu đuôi ra sao?
Chú Lâm quay mặt bước ra bộ bàn ghế nằm gần giường của tôi, chú cẩn thận rót ít trà và uống một hớp cho thâm giọng:
- Trên đại lục này có bao nhiêu tông môn vậy Dương?
Bác Dương ngạc nhiên:
- Ờ thì nếu tính không lầm thì có rất nhiều đó, nhưng mà những tông môn lớn và có tầm ảnh hưởng thì không thể không nói để Mã Gia hay Phạm Gia nhà mình.
Chú Lâm lại hỏi tiếp:
- Vậy mày biết thứ này chứ?
Vừa nói, chú Lâm lấy trong túi ra miếng ngọc bội rồi quăng nó qua chỗ bác Dương. Chỉ ngay sau khi nhìn thấy miếng ngọc, thì bác Dương mới trợn mắt lên sửng sốt:
- Đây… đây là tín vật của Dịch Gia mà, sao lại ở trên người của mày vậy Lâm?
- Hừ! Kể ra cũng dài dòng lắm, sau này rảnh tao sẽ kể lại cho mày nghe sau. Còn bây giờ thì… phải đi một chuyến đến Dịch Gia Trang hỏi cho ra lẽ mới được.
Bác Dương nghiêm túc hỏi:
- Chuyện nghiêm trọng lắm sao?
- Hầy! Từ khi họ nhà mình tách khỏi Dịch Gia, cứ tưởng là yên bình rồi, nhưng mà khổ nỗi là chuyện thương thiên hại lý của Dịch Gia, từ trước tới nay vẫn không hề suy giảm. Bọn chúng đã qua tới đất Đại Việt rồi, không trừ khử thì ắt sẽ còn nhiều người bị chúng hại cho chết thảm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.