Dây Thường Xuân Vẫn Xanh Biếc

Chương 43: Ngoại truyện 3: Khi chúng ta say.

Chu Mẫn

16/03/2018

1. Lâm Hiên - Hà Mẫn Nhu.

Lâm Hiên đi tiệc xã giao rất nhiều nhưng Hà Mẫn Nhu chưa thấy anh say bao giờ.

Một lần hiếm hoi anh say mèm, đó là ngày anh nói lời chia tay với Hà Mẫn Nhu. Hôm đó anh uống rất nhiều, được trợ lý Trương Kiệt đưa về. Khi hai người đàn ông dìu nhau đi vào thang máy, Lâm Hiên cứ lẩm bẩm oán trách. Người xa lạ tưởng rằng anh đang trách Trương Kiệt, thế là họ cứ liếc nhìn anh như kiểu anh ta là kẻ phụ bạc.

Nếu sếp Lâm mà biết moi người nghĩ như vậy, liệu anh ta có đuổi việc mình để tránh lời đồn đại này không? Trương Kiệt đã nghĩ như thế trong một phút yếu lòng.

Còn Hà Mẫn Nhu, cô chưa bao giờ uống rượu mất kiểm soát để rơi vào hoàn cảnh say xỉn cả. Mấy lần đi uống với đồng nghiệp, cô uống được hai ly, nếu bị ép thêm thì kêu Lâm Hiên đến giải cứu. Lần nào cô cũng thoát nạn.

Rồi từ khi có Lâm Tư Mẫn, cả hai ít khi đụng tới chất có cồn. Nên tình huống say rượu của Hà Mẫn Nhu mãi mãi là một ẩn số.

2. Trần Trình - Hạ Tuyết Duyên.

Cũng chính nhờ lần Hạ Tuyết Duyên say rượu mà hai người họ mới có cơ hội hàn gắn lại với nhau.

Khi say cô đã gọi tên Trần Trình rất thê thảm, người ngoài nghe còn tưởng cô đang niệm chú cái tên ấy. Không những thế, cô còn khóc lóc ỉ ôi, lần nào cũng như lần nào, vui hay buồn cũng đều trong tình trạng như vậy.

Ngược lại với Hạ Tuyết Duyên. Khi say, Trần Trình lại cười rất nhiều, không có chuyện gì cũng cười, thậm chí còn trêu ghẹo con trai nhà người ta nữa. Đặc biệt là trợ lý An.

Công việc trợ lý vốn chẳng dễ dàng gì, lại thêm chuyện có người sếp lạnh lùng như Trần Trình, trợ lý An đã nhiều lần muốn bỏ việc.

Sáng hôm đó, trợ lý An đưa Trần Trình đến công ty. Cậu ta cứ đứng giữ khoảng cách với anh, không giống như thường ngày.

Trần Trình nhìn cậu ta đầu khó hiểu. "Có chuyện gì?"

Trợ lý An ngơ ngác, không dám nhìn thẳng vào mắt sếp. "Kh. . . không có chuyện gì!"

Anh nhăn mặt, mở miệng nói mấy chữ. "Đứng sát vào, không cần giữ khoảng cách với tôi!"

Lúc ấy có mấy đồng nghiệp trong công ty đứng chờ thang máy bên cạnh, nghe giám đốc Trần của họ nói vậy, lập tức nhìn trợ lý An bằng ánh mắt khinh thường. Chỉ cần liếc mắt đã biết hai người có gian tình. Đám đông xì xào.

Cậu đứng kế bên sếp, thì thầm. "Sếp, anh đừng nói mấy lời dễ gây hiểu lầm như vậy chứ!"

Trần Trình không thèm liếc nhìn trợ lý An, thẳng người bước vào thang máy.



Việc trợ lý An giữ khoảng cách với Trần Trình, không phải vì cậu ta thực sự có tình ý với anh, mà vì tối hôm qua, Trần Trình uống say, còn bày trò với cậu.

Nhớ lại đêm hôm trước, trợ lý An vất vả đưa Trần Trình từ xe lên nhà, quá trình cực kì gian nan và hiểm hóc. Chưa kể đến chuyện anh liên tục cười nói yêu quý cậu. Trợ lý An cho rằng, người say thì nói lời thật lòng, rồi ngẫm nghĩ lại mấy câu chuyện cẩu huyết chốn văn phòng, cậu chợt rùng mình buông Trần Trình ra.

Cả hành lang người qua kẻ lại, Trần Trình lại luôn mồm lảm nhảm yêu quý thương mến cái gì đó, khiến trợ lý An bị người qua đường nhìn như một kẻ bất lương.

Từ đó về sau, cậu ta tránh tiếp xúc với Trần Trình để giới tính của cậu không bị hiểu nhầm.

3. Trần Tông - Nguyễn Ân.

Nguyễn Ân khi say rất ngoan, nằm ngủ mê mệt như một con mèo nhỏ. Mặc kệ mọi thứ xảy ra trên đời, cô vẫn nằm im ngủ. Chỉ có mỗi tội là nửa đêm giật mình dậy, bắt anh vỗ về cô, thậm chí có lần còn bắt anh tết tóc cho cô.

Còn Trần Tông khi say thì cực kì biến thái. Anh thường hôn cô từ đầu đến chân, chỉ hôn mà không làm gì khác. . .

4. Trần Trạch - Bạch Mộng Kỳ.

Bạch Mộng Kỳ không thường xuyên uống rượu nên tửu lượng của cô khá kém, uống được vài ly là say khướt. Mấy lần ham vui, Trần Trạch phải vác cô về.

Và lần nào cũng như lần nào, mỗi lần say cô toàn nói nhảm. Nửa đêm tỉnh dậy lại đi lục nhà bếp kiếm đồ ăn. Chưa kể sáng hôm sau còn tự vỗ mặt, than sao hôm nay béo thế!

Phần Trần Trạch, anh thường xuyên đi uống rượu với đối tác, cộng thêm bản tính kỹ lưỡng, nên luôn giữ mọi thứ trong tầm kiểm soát. Chỉ duy nhất một lần Bạch Mộng Kỳ chứng kiến anh say mèm, đó là vào hôn lễ của họ.

Bạn bè, đối tác, bà con láng giềng mỗi người mời một ly, ngày vui không thể từ chối.

Hôm ấy sau khi bữa tiệc tàn, Trần Trạch còn bị mấy người bạn ép uống thêm một chầu. Đến khi người ta về hết, anh hoàn toàn say. Vào nhà, gặp ai anh cũng nói yêu họ, bất kể giới tính và độ tuổi.

Phải cần ba chàng trai mới có thể đưa Trần Trạch về nhà được, may mà toàn người trong nhà, nếu không thì chẳng biết để mặt mũi đâu.

"Trần Trạch, anh có nhớ lúc say anh làm gì không?" Bạch Mộng Kỳ ghẹo.

Anh không bận tâm, vẫn chú tâm vào tờ báo trên tay.

Cô ngồi xuống cạnh anh, kéo tờ báo ra. "Để em nhắc cho anh nhớ nhé!"



"Nhớ gì?" Anh nhăn mặt, hắng giọng. "Nhớ lúc em say em khóc lóc ghen tị với người ta à?" Anh chu môi, giả giọng bắt chước giọng cô.

Bạch Mộng Kỳ bị trêu ngược lại, tức đến đỏ cả mặt. "Anh. . . anh đừng cười em. . . Chí ít thì em chỉ khóc trước mặt anh, còn anh thì nhảy cho cả nhà xem. Ai mất mặt hơn?"

Mắt anh dừng lại trên cánh môi cô, lúc này cô mới phát hiện mình đang bặm môi, và anh không thích cô hành hạ cánh môi mình như vậy.

"Em muốn đi du lịch rồi à?" Trần Trạch nói. Nếu người ngoài nghe được, chắc chắn sẽ nghĩ anh yêu vợ hêt mực, nhưng cô lại sợ hãi khi nghe câu nói đó, hàm ý sâu xa và không mấy tốt lành.

5. Phùng Hải Chính - Võ Chiêu Dương.

Võ Chiêu Dương không biết thực hư thế nào, cô chỉ nghe Thái Quốc Bảo kể lại. Năm hai mươi tuổi, trong lễ trưởng thành, Phùng Hải Chính học đòi uống rượu như người lớn. Kết quả là say bí tỉ và nôn thốc tháo. Không những thế, anh còn lớn tiếng chửi người ta, suýt chút nữa là bị đánh.

"Cứ tưởng lúc ấy chưa uống quen nên mới nôn như vậy, không ngờ là sau này vẫn thế. Cứ uống say vào là nôn và mắng người. . ." Thái Quốc Bảo vừa cười vừa kể.

"Tôi không tin, anh ấy không phải dạng thích chửi người. . ." Võ Chiêu Dương nghi ngờ Thái Quốc Bảo nói xấu chồng mình.

Vài hôm sau Thái Quốc Bảo hẹn Võ Chiêu Dương đến một phòng bao, cậu ta đã thông báo trước cho Phùng Hải Chính.

Vì là cuộc hội tụ của cánh đàn ông, Phùng Hải Chính không muốn Võ Chiêu Dương đi cùng đến môi trường không lành mạnh này. Nhưng cô một mực năn nỉ, anh đành đưa đi cùng.

Quả đúng như lời Thái Quốc Bảo, khi say Phùng Hải Chính nôn liên tục. Anh uống vài ly rồi chạy ngay vào phòng vệ sinh. Ba lần như thế, anh bực bội bắt đầu chửi người, chẳng có lý do cụ thể, cứ thế mà chửi.

Anh chỉ tay vào mặt từng người, mắng mỏ nhữn tật xấu của họ. Đến khi ngón tay anh chỉ vào mặt Võ Chiêu Dương, anh lại cười hô hố. "Này là vợ anh, chẳng có gì chê cả. . ." Sau một tràng cườ nham nhở, anh gục mặt xuống bàn ngáy khò.

May mà anh còn nhận ra cô, lúc say anh mà như thế là được rồi, giả sử anh có chửi luôn cả cô, cô nhất định trừng phạt anh, cho anh ăn chay cả tháng, hoặc giận dỗi không nói chuyện vài hôm.

6. Cao Khắc - Lý Quân.

Cao Khắc bao bọc Lý Quân rất kĩ, không bao giờ để cô rơi vào tình trạng mất kiểm soát.

Đêm thành hôn, anh đỡ rượu thay cô, cuối cùng anh bị say. Khi ấy anh cứ nắm chặt tay cô, ai bước tới là đuổi đi hết, ngay cả ông bà Cao cũng không được lại gần.

"Đi sang chỗ khác, đừng đứng gần vợ tôi!" Anh gào lên với đám đông.

Mãi sau này nhớ lại, Lý Quân vẫn che miệng cười khúc khích.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dây Thường Xuân Vẫn Xanh Biếc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook