Đến Trốn Trong Vòng Tay Của Tôi
Chương 95: Bài Phát Biểu
Tuế Kiến
31/03/2024
Chuyển ngữ: Linh nhạt nhẽo
Về chuyện quyết định để Lâm Vĩnh Thành đến họp phụ huynh cho Giang Yến, thực ra không phải ý nghĩ lúc đầu của Lâm Tiêu.
Vỗn dĩ cô muốn nhờ mẹ Lâm đến họp phụ huynh cho Giang Yến, dù sao Lâm Vĩnh Thành cũng là một doanh nhân nổi tiếng ở Tây Thành, Lâm Tiêu sợ một số phụ huynh sẽ nhận ra, lúc đó sẽ gây ra một số phiền toái không cần thiết.
Nhưng đáng tiếc, mẹ Lâm nói trước có nhận được điện thoại của thầy Dư một lần, sau đó bà đến trường nói chuyện với thầy Dư một lần.
Chỉ là thầy Dư bí mật gọi điện cho phụ huynh, mà không thông báo cho học sinh nên Lâm Tiêu cũng không hề biết chuyện này.
Nếu mẹ Lâm đã gặp thầy Dư thì chắc chắn không thể đóng vai mẹ Giang Yến được nữa, Lâm Tiêu chỉ còn cách chuyển yêu cầu trợ giúp này cho bố Lâm, nhưng lại quay về nỗi lo ban đầu.
Nếu bố Lâm bị nhận ra thì sao? Họp phụ huynh không thể lúc thể lúc nào cũng đeo khẩu trang được, nó quá X.
Lâm Tiêu không biết phải làm sao, cuối cùng vẫn là bố Lâm đề nghị, ông sẽ đi họp phụ huynh, nhưng không đến lớp, chỉ gặp riêng thầy Dư mà thôi.
Dù sao thầy Dư cũng là giáo viên nhân dân, có lẽ không quá biết những người làm trong giới kinh doanh, chứ nói gì nhận ra ông.
Ban đầu, Lâm Tiêu định thông báo trước cho Giang Yến, nhưng bị bố Lâm ngăn lại, nói đây là lần đầu tiên gặp mặt, không muốn tạo nhiều áp lực cho anh, sau khi gặp nhau ở trường giải thích cũng không muộn.
Tuy nói nhiều như vậy, nhưng Lâm Tiêu dường như cảm thấy có gì đó không thích hợp, nếu Giang Yến không phản ứng lại, không chấp nhận thân phận của bố Lâm, vậy chẳng phải mọi chuyện sẽ thất bại hay sao.
Nhưng lo lắng của Lâm Tiêu, Lâm Vĩnh Thành không nói nhiều, chỉ trấn an cô rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Sau đó, Lâm Tiêu nghĩ nghĩ, cảm thấy mình không cần phải lo lắng nhiều như vậy, dù sao thì bố Lâm trong thương trường nhiều năm như vậy, có sóng to gió lớn nào mà chưa gặp đâu.
Lần này chỉ là gặp giáo viên chủ nhiệm, so với những lần đi đấu thầu thì dễ hơn rất nhiều.
Nghĩ như vậy, Lâm Tiêu cũng nghe lời bố Lâm, cũng không nói với Giang Yến, chỉ nói với anh không cần bỏ tiền thuê người.
Lúc đó Giang Yến coi lời nói của Lâm Tiêu như một lời an ủi, cũng không quan tâm lắm, ai biết cô không chỉ an ủi mà còn tự mình sắp xếp mọi thứ.
Trong văn phòng, thầy Dư nhìn Giang Yến với vẻ mặt mờ mịt, sau đó nhìn về phía "Bố Giang" đang nở nụ cười, tự hỏi một hồi, bây giờ những đứa trẻ được giáo dục tốt có phải cũng hòa hợp với bố mẹ chúng kiểu này không?
Với câu hỏi hoài nghi của Giang Yến, Lâm Vĩnh Thành đã sớm có biện pháp, bình tĩnh nói: "Đứa nhỏ này từ nhỏ đã như vậy, chỉ cần thời gian dài chúng tôi không gặp nhau, thì đều giả vờ không quen biết với bố mẹ."
Nói xong, Lâm Vĩnh Thành lại nhìn Giang Yến, "Những trò đùa lúc nhỏ, bây giờ lớn rồi thì đừng đùa nữa, hơn nữa còn đang ở trước mặt thầy giáo, phải lịch sự."
Giang Yến còn chưa kịp phản ứng: "......"
Thầy Dư vui vẻ nói: "Không sao, không sao, Giang Yến, thằng nhóc này thông minh, đầu óc khác với người khác, thích đùa là chuyện bình thường."
"Đùa thì cũng phải đúng dịp chứ." Lâm Vĩnh Thành giống như một ông bố già, nghiêm túc nói với Giang Yến: "Lần sau chú ý."
"......"
Giang Yến giơ tay gãi gãi lông mày, anh vẫn không hiểu đây là mớ hỗn độn gì, về phần người đàn ông trung niên này tự nhiên nhận là bố, anh cũng rất bối rối.
Nhưng dù sao vấn đề họp phụ huynh cũng có cách giải quyết, bây giờ xem ra vẫn là một giải pháp rất tốt, cho nên anh cũng hiểu chuyện không nói gì thêm, ngồi một bên nghe "bố" nói chuyện với thầy Dư.
Lâm Vĩnh Thành và thầy Dư nói chuyện vui vẻ, cuối cùng khi kết thúc, Lâm Vĩnh Thành nói với một chút tiếc nuối, "Không thể tham gia đại hội tuyên thệ và họp phụ huynh lần này là lỗi của chúng tôi. "
Thầy Dư khách sáo nói: "Công việc của anh bận rộn, chúng tôi đều hiểu, hơn nữa thằng bé Giang Yến này cũng rất hiểu chuyện, bình thường ở trường cũng không khiến các thầy cô phải nhọc lòng, thêm vào đó hiện giờ thằng bé được tuyển thẳng vào Đại học Thanh, nhà trường rất tự hào về thằng bé. "
Lâm Vĩnh Thành khen một câu: "Vẫn phải cảm ơn sự quan tâm của các thầy cô."
Hai người cứ nói qua nói lại, khi họ đang định bắt đầu câu chuyện mới, Giang Yến xoa nhẹ thái dương, ngắt lời: "Bố, không phải lúc trước bố nói có cuộc lọp lúc ba giờ sao? Bây giờ đã là hai giờ rồi. "
Lời này dường như đánh tỉnh hai người đang định nói chuyện tiếp, Lâm Vĩnh Thành giơ tay nhìn đồng hồ, " Nói chuyện quên thời gian, vậy thầy Dư, hôm nay chúng ta dừng ở đây, tôi còn có việc phải đi trước."
"Được, được." Thầy Dư mỉm cười: "Vậy anh đi trước."
Lâm Vĩnh Thành đứng dậy chỉnh lại quần áo, Giang Yến đứng lên rồi đi theo, hai người bọn họ có thân hình khá giống nhau, đứng cạnh nhau thật giống bố con.
Không nhiều từ sáo ngữ nữa, Giang Yến đi theo Lâm Vĩnh Thành ra khỏi văn phòng, trong hành lang có rất nhiều học sinh và phụ huynh khác, hai người bọn họ cũng không ở lại lâu, đi thẳng đến cuối hành lang, rẽ phải vào cầu thang bên cạnh.
Tầng này có đầy đủ các phòng học và văn phòng, gần cuối hành lang là phòng hội nghị, người ra vào ít, hành lang hầu như không có người đi lại.
Giang Yến một bụng nghi hoặc, không biết bắt đầu từ đâu.
Đến lầu một, Lâm Vĩnh Thành liếc nhìn anh, mỉm cười nói: "Con không thắc mắc chú là ai sao?"
“Thắc mắc”. Giang Yến ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt của ông, lông mày hơi nhíu lại, "Nhưng cháu nghĩ chú cũng không phải người xấu."
Lâm Vĩnh Thành tán thưởng nhìn anh: "Ra là một người điềm tĩnh."
Giang Yến cười hỏi: "Vì vậy, chú rốt cuộc là ai?"
Lâm Vĩnh Thành khẽ nhíu mày, "Vừa nãy không phải nói rồi sao, ta là bố con."
"......"
Không nói, chết tiệt.
Vừa nói chuyện, hai người bọn họ đã đi ra khỏi tòa nhà dạy học.
Một chiếc Maybach màu đen đậu dưới bóng cây bên ngoài tòa nhà, người đàn ông mặc quần áo chỉnh tề đang đứng trước xe nhìn thấy bóng dáng của Lâm Vĩnh Thành, nhanh chóng chào hỏi, trầm giọng nói: "Lâm Tổng."
Nghe thấy lời chào hỏi này, mí mắt Giang Yến nhảy lên, anh đột nhiên phản ứng lại: "Chú là bố của Lâm Tiêu?"
"Không thì sao.” Lâm Vĩnh Thành mỉm cười nhìn anh: "Nếu không thì ta làm sao nói ta là bố con được?"
"......"
Giang Yến nghĩ thầm, chú thực biết giấu.
Lâm Vĩnh Thành không ở lại trường học lâu.
Thứ nhất là vì chút nữa ông còn có một hội nghị quan trọng, thứ hai là dù sao thì đây cũng là cuộc gặp bất ngờ, mà không phải là cuộc gặp được chuẩn bị từ trước, có những lời nên dừng ở đây, không thể tạo quá nhiều áp lực cho anh.
Trước khi đi, Lâm Vĩnh Thành vỗ vỗ vai Giang Yến nói một câu nghiêm túc: "Mắt nhìn người của Lâm Tiêu rất tốt, hi vọng sau này con sẽ không làm nó thất vọng. "
Đây đã là sự công nhận lớn nhất của một người bố, Giang Yến tự nhiên biết sức nặng của câu này, gật đầu đáp: "Chắc chắn sẽ không."
"Được rồi.” Lâm Vĩnh Thành lại vỗ vỗ vai anh, "Con đi làm tiếp đi, ta về đây."
"Vâng, tạm biệt chú.” Giang Yến nói.
Sau khi Lâm Vĩnh Thành rời đi, Giang Yến nhận được điện thoại của Lâm Tiêu, giọng nói của cô nghe rất nhanh: "Bọn anh xong chưa?"
"Xong rồi.” Ánh nắng chói chang xuyên qua từng khe lá, Giang Yến đứng tại chỗ, "Chú cũng về rồi. "
"Nhanh như vậy sao.” Lâm Tiêu nói: "Bố em gặp thầy Dư suôn sẻ không?"
"Không, rất suôn sẻ.”Giang Yến nghĩ đến cảnh tượng lúc trước liền bật cười: "Lúc nghe ông ấy nói là bố anh, anh có chút bị dọa sợ. "
Lâm Tiêu mỉm cười: "Ông ấy, chính là giả đoan chính, ông ấy không nói gì lung tung với anh chứ."
"Không.”Giang Yến nhẹ nhàng nói.
"Vậy là tốt rồi.”Lâm Tiêu thở phào nhẹ nhõm giải thích: "Vốn dĩ em muốn nhờ mẹ em đến, nhưng thầy Dư đã gặp qua mẹ em rồi, thế nên chỉ có thể nhờ bố em đến, hơn nữa cũng là ông không muốn em nói cho anh biết."
Giang Yến muốn nói không sao, nhưng lại nghe thấy cô mỉm cười nói: "Nhưng những điều này cũng không quan trọng, dù sao thì sau này chúng ta đều là người một nhà mà."
Nhà.
Khi nghe thấy từ vừa xa lạ vừa ấm áp này, trái tim Giang Yến trong giây lát như bị thôi miên, anh bước về phía trước vài bước, trên vai anh là ánh sáng và bóng cây lốm đốm.
Mặt trời tháng ba mang theo một hơi ấm nhẹ, anh đứng trong ánh sáng, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng “Được”.
-
Hội tuyên thệ và kỳ họp phụ huynh lần này giống nhau, phụ huynh cũng phải tham dự, lúc này trong lớp 18 đã đầy đủ phụ huynh, học sinh thì đứng bên ngoài hành lang nói chuyện.
Thật hiếm có một khoảng thời gian thư giãn như thế này vào năm cuối, thời gian quý giá như thể bị đánh cắp.
Giang Yến không muốn phát biểu tại buổi tuyên thệ, thầy Dư chỉ có thể tìm Lâm Tiêu – người đứng đầu trong các cuộc thi gần đâu.
Vấn đề phát biểu, Lâm Tiêu cũng không từ chối như Giang Yến, vui vẻ nhận lời.
Sau khi Giang Yến về lớp, anh mới biết chút nữa Lâm Tiêu sẽ làm đại diện lên phát biểu.
Anh cầm bài phát biểu của Lâm Tiêu, liếc mắt vài lần, tìm một đoạn đọc to "...... Một trăm ngày, trong dòng sông dài của lịch sử, giống như một cơn sóng thoáng qua. Tuy nhiên, nó có ý nghĩa rất lớn đối với chúng em...... Mười năm mài kiếm, nay đã đến lúc thử độ sắc, đồng tâm hiệp lực 100 ngày, tên trên bảng vàng sẽ an ủi đời này. "
Lúc đầu Lâm Tiêu đang cùng Hồ Hàng Hàng nói về các nhân vật mới trong Vương giả vinh diệu khi nghe thấy giọng nói của Giang Yến thì không nhận ra điều gì, nhưng sau khi cẩn thận lắng nghe vài câu, cô đột nhiên phản ứng lại, nắm lấy cánh tay Giang Yến, "Anh đang đọc gì vậy?"
"Em đã viết bài phát biểu à.” Giang Yến giơ tay lên, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn, tiếp tục đọc, "...... Chúng ta đã đến từ mùa đông lạnh giá, càng trân trọng sự huy hoàng của mùa xuân hơn, chúng ta..."
Những lời sau đó không thể nói nữa.
Lâm Tiêu kéo tay anh, lấy tay che miệng, cả người chuẩn bị bám lấy anh, "Anh câm miệng cho em!"
Mặc dù chút nữa sẽ phát biểu trước tất cả mọi người, nhưng Giang Yến cứ đọc như vậy, cô vẫn rất xấu hổ.
Giang Yến vừa trốn ra phía sau, vừa dùng một tay đặt phía sau lưng cô bảo vệ những hành động của cô, cười nhẹ: "Bài phát biểu này của em viết không ổn, hôm nay đã là ngày 19, tính ra thì chỉ còn chưa đến 80 ngày."
"Cần anh nói chắc.” Lâm giật lại bài phát biểu trong tay anh, lùi lại một bước, "Nếu anh có bản lĩnh thì đi nói với Hắc nhân, ài, em cảm thấy hiện tại không có 100 ngày, do đó cái này không thể gọi là tuyên thệ 100 ngày, anh thấy ông ấy có đồng ý cho anh không. "
Giang Yến không phản bác, dựa vào lan can phía sau, mỉm cười như gió xuân.
Lâm Tiêu gấp bài phát biểu lại rồi bỏ vào túi áo đồng phục, Giang Yến giơ tay vo vo sợi vải nhỏ dính ở đuôi tóc cô, rồi bắn nó vào không khí.
"Dì còn chưa tới sao?" Giang Yến liếc nhìn phòng học, không nhìn thấy bóng dáng của Phương Nghi Tống.
"Mẹ em không đến đại hội tuyên thệ.” Lâm Tiêu cúi đầu xắn tay áo, thản nhiên, "Buổi chiều bà ấy có một cuộc họp không thể hủy, đợi sau khi kết thúc sẽ đến tham gia họp phụ huynh."
Giang Yến thở dài, vươn tay xoa cổ áo cho cô, "Được rồi, thế cũng được rồi. "
"Em cũng thấy vậy.”.Lâm Miểu cười nói.
Ở bên cạnh là ba cẩu độc thân, an ủi lẫn nhau, "Làm quen là tốt rồi, làm quen là tốt rồi."
"......"
Đại hội tuyên thệ bắt đầu lúc hai giờ chiều, lúc 1 giờ 40, thầy Dư đến lớp học, sau khi nói vài lời ông yêu cầu tất cả học sinh xếp ghế ra sân và mời tất cả các phụ huynh xuống sân.
Trong lớp cũng có một số phụ huynh không đi hoặc có việc không đến được, những học sinh khác đều tay cầm ghế, một bên dẫn bố mẹ xuống sân.
Lâm Tiêu không định mang ghế, dù sao mẹ Lâm cũng không đến kịp, chút nữa cô còn phải phát biểu, mang ghế theo chỉ như đem theo gánh nặng.
Nhưng Giang Yến lại bảo bọn Hồ Hàng Hàng mang theo ghế của cô.
"Anh làm gì thế?" Lâm Tiêu nghi ngờ nhìn anh: "Chút nữa em sẽ phát biểu, không được ngồi lâu, nên không cần đâu "
Giang Yến giơ tay véo tai cô, chậm rãi nói: "Ai nói cho em ngồi, là cho anh."
"......" Lâm Tiêu mím môi, "Anh vẫn muốn dự đại hội tuyên thệ?"
"Đương nhiên là muốn.” Giang Yến mỉm cười, nhận ghế mà Hồ Hàng Hàng đưa cho, thấp giọng nói: "Tốt xấu gì cũng là bạn trai, cũng được tính một nửa là phụ huynh, đúng không?"
Về chuyện quyết định để Lâm Vĩnh Thành đến họp phụ huynh cho Giang Yến, thực ra không phải ý nghĩ lúc đầu của Lâm Tiêu.
Vỗn dĩ cô muốn nhờ mẹ Lâm đến họp phụ huynh cho Giang Yến, dù sao Lâm Vĩnh Thành cũng là một doanh nhân nổi tiếng ở Tây Thành, Lâm Tiêu sợ một số phụ huynh sẽ nhận ra, lúc đó sẽ gây ra một số phiền toái không cần thiết.
Nhưng đáng tiếc, mẹ Lâm nói trước có nhận được điện thoại của thầy Dư một lần, sau đó bà đến trường nói chuyện với thầy Dư một lần.
Chỉ là thầy Dư bí mật gọi điện cho phụ huynh, mà không thông báo cho học sinh nên Lâm Tiêu cũng không hề biết chuyện này.
Nếu mẹ Lâm đã gặp thầy Dư thì chắc chắn không thể đóng vai mẹ Giang Yến được nữa, Lâm Tiêu chỉ còn cách chuyển yêu cầu trợ giúp này cho bố Lâm, nhưng lại quay về nỗi lo ban đầu.
Nếu bố Lâm bị nhận ra thì sao? Họp phụ huynh không thể lúc thể lúc nào cũng đeo khẩu trang được, nó quá X.
Lâm Tiêu không biết phải làm sao, cuối cùng vẫn là bố Lâm đề nghị, ông sẽ đi họp phụ huynh, nhưng không đến lớp, chỉ gặp riêng thầy Dư mà thôi.
Dù sao thầy Dư cũng là giáo viên nhân dân, có lẽ không quá biết những người làm trong giới kinh doanh, chứ nói gì nhận ra ông.
Ban đầu, Lâm Tiêu định thông báo trước cho Giang Yến, nhưng bị bố Lâm ngăn lại, nói đây là lần đầu tiên gặp mặt, không muốn tạo nhiều áp lực cho anh, sau khi gặp nhau ở trường giải thích cũng không muộn.
Tuy nói nhiều như vậy, nhưng Lâm Tiêu dường như cảm thấy có gì đó không thích hợp, nếu Giang Yến không phản ứng lại, không chấp nhận thân phận của bố Lâm, vậy chẳng phải mọi chuyện sẽ thất bại hay sao.
Nhưng lo lắng của Lâm Tiêu, Lâm Vĩnh Thành không nói nhiều, chỉ trấn an cô rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Sau đó, Lâm Tiêu nghĩ nghĩ, cảm thấy mình không cần phải lo lắng nhiều như vậy, dù sao thì bố Lâm trong thương trường nhiều năm như vậy, có sóng to gió lớn nào mà chưa gặp đâu.
Lần này chỉ là gặp giáo viên chủ nhiệm, so với những lần đi đấu thầu thì dễ hơn rất nhiều.
Nghĩ như vậy, Lâm Tiêu cũng nghe lời bố Lâm, cũng không nói với Giang Yến, chỉ nói với anh không cần bỏ tiền thuê người.
Lúc đó Giang Yến coi lời nói của Lâm Tiêu như một lời an ủi, cũng không quan tâm lắm, ai biết cô không chỉ an ủi mà còn tự mình sắp xếp mọi thứ.
Trong văn phòng, thầy Dư nhìn Giang Yến với vẻ mặt mờ mịt, sau đó nhìn về phía "Bố Giang" đang nở nụ cười, tự hỏi một hồi, bây giờ những đứa trẻ được giáo dục tốt có phải cũng hòa hợp với bố mẹ chúng kiểu này không?
Với câu hỏi hoài nghi của Giang Yến, Lâm Vĩnh Thành đã sớm có biện pháp, bình tĩnh nói: "Đứa nhỏ này từ nhỏ đã như vậy, chỉ cần thời gian dài chúng tôi không gặp nhau, thì đều giả vờ không quen biết với bố mẹ."
Nói xong, Lâm Vĩnh Thành lại nhìn Giang Yến, "Những trò đùa lúc nhỏ, bây giờ lớn rồi thì đừng đùa nữa, hơn nữa còn đang ở trước mặt thầy giáo, phải lịch sự."
Giang Yến còn chưa kịp phản ứng: "......"
Thầy Dư vui vẻ nói: "Không sao, không sao, Giang Yến, thằng nhóc này thông minh, đầu óc khác với người khác, thích đùa là chuyện bình thường."
"Đùa thì cũng phải đúng dịp chứ." Lâm Vĩnh Thành giống như một ông bố già, nghiêm túc nói với Giang Yến: "Lần sau chú ý."
"......"
Giang Yến giơ tay gãi gãi lông mày, anh vẫn không hiểu đây là mớ hỗn độn gì, về phần người đàn ông trung niên này tự nhiên nhận là bố, anh cũng rất bối rối.
Nhưng dù sao vấn đề họp phụ huynh cũng có cách giải quyết, bây giờ xem ra vẫn là một giải pháp rất tốt, cho nên anh cũng hiểu chuyện không nói gì thêm, ngồi một bên nghe "bố" nói chuyện với thầy Dư.
Lâm Vĩnh Thành và thầy Dư nói chuyện vui vẻ, cuối cùng khi kết thúc, Lâm Vĩnh Thành nói với một chút tiếc nuối, "Không thể tham gia đại hội tuyên thệ và họp phụ huynh lần này là lỗi của chúng tôi. "
Thầy Dư khách sáo nói: "Công việc của anh bận rộn, chúng tôi đều hiểu, hơn nữa thằng bé Giang Yến này cũng rất hiểu chuyện, bình thường ở trường cũng không khiến các thầy cô phải nhọc lòng, thêm vào đó hiện giờ thằng bé được tuyển thẳng vào Đại học Thanh, nhà trường rất tự hào về thằng bé. "
Lâm Vĩnh Thành khen một câu: "Vẫn phải cảm ơn sự quan tâm của các thầy cô."
Hai người cứ nói qua nói lại, khi họ đang định bắt đầu câu chuyện mới, Giang Yến xoa nhẹ thái dương, ngắt lời: "Bố, không phải lúc trước bố nói có cuộc lọp lúc ba giờ sao? Bây giờ đã là hai giờ rồi. "
Lời này dường như đánh tỉnh hai người đang định nói chuyện tiếp, Lâm Vĩnh Thành giơ tay nhìn đồng hồ, " Nói chuyện quên thời gian, vậy thầy Dư, hôm nay chúng ta dừng ở đây, tôi còn có việc phải đi trước."
"Được, được." Thầy Dư mỉm cười: "Vậy anh đi trước."
Lâm Vĩnh Thành đứng dậy chỉnh lại quần áo, Giang Yến đứng lên rồi đi theo, hai người bọn họ có thân hình khá giống nhau, đứng cạnh nhau thật giống bố con.
Không nhiều từ sáo ngữ nữa, Giang Yến đi theo Lâm Vĩnh Thành ra khỏi văn phòng, trong hành lang có rất nhiều học sinh và phụ huynh khác, hai người bọn họ cũng không ở lại lâu, đi thẳng đến cuối hành lang, rẽ phải vào cầu thang bên cạnh.
Tầng này có đầy đủ các phòng học và văn phòng, gần cuối hành lang là phòng hội nghị, người ra vào ít, hành lang hầu như không có người đi lại.
Giang Yến một bụng nghi hoặc, không biết bắt đầu từ đâu.
Đến lầu một, Lâm Vĩnh Thành liếc nhìn anh, mỉm cười nói: "Con không thắc mắc chú là ai sao?"
“Thắc mắc”. Giang Yến ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt của ông, lông mày hơi nhíu lại, "Nhưng cháu nghĩ chú cũng không phải người xấu."
Lâm Vĩnh Thành tán thưởng nhìn anh: "Ra là một người điềm tĩnh."
Giang Yến cười hỏi: "Vì vậy, chú rốt cuộc là ai?"
Lâm Vĩnh Thành khẽ nhíu mày, "Vừa nãy không phải nói rồi sao, ta là bố con."
"......"
Không nói, chết tiệt.
Vừa nói chuyện, hai người bọn họ đã đi ra khỏi tòa nhà dạy học.
Một chiếc Maybach màu đen đậu dưới bóng cây bên ngoài tòa nhà, người đàn ông mặc quần áo chỉnh tề đang đứng trước xe nhìn thấy bóng dáng của Lâm Vĩnh Thành, nhanh chóng chào hỏi, trầm giọng nói: "Lâm Tổng."
Nghe thấy lời chào hỏi này, mí mắt Giang Yến nhảy lên, anh đột nhiên phản ứng lại: "Chú là bố của Lâm Tiêu?"
"Không thì sao.” Lâm Vĩnh Thành mỉm cười nhìn anh: "Nếu không thì ta làm sao nói ta là bố con được?"
"......"
Giang Yến nghĩ thầm, chú thực biết giấu.
Lâm Vĩnh Thành không ở lại trường học lâu.
Thứ nhất là vì chút nữa ông còn có một hội nghị quan trọng, thứ hai là dù sao thì đây cũng là cuộc gặp bất ngờ, mà không phải là cuộc gặp được chuẩn bị từ trước, có những lời nên dừng ở đây, không thể tạo quá nhiều áp lực cho anh.
Trước khi đi, Lâm Vĩnh Thành vỗ vỗ vai Giang Yến nói một câu nghiêm túc: "Mắt nhìn người của Lâm Tiêu rất tốt, hi vọng sau này con sẽ không làm nó thất vọng. "
Đây đã là sự công nhận lớn nhất của một người bố, Giang Yến tự nhiên biết sức nặng của câu này, gật đầu đáp: "Chắc chắn sẽ không."
"Được rồi.” Lâm Vĩnh Thành lại vỗ vỗ vai anh, "Con đi làm tiếp đi, ta về đây."
"Vâng, tạm biệt chú.” Giang Yến nói.
Sau khi Lâm Vĩnh Thành rời đi, Giang Yến nhận được điện thoại của Lâm Tiêu, giọng nói của cô nghe rất nhanh: "Bọn anh xong chưa?"
"Xong rồi.” Ánh nắng chói chang xuyên qua từng khe lá, Giang Yến đứng tại chỗ, "Chú cũng về rồi. "
"Nhanh như vậy sao.” Lâm Tiêu nói: "Bố em gặp thầy Dư suôn sẻ không?"
"Không, rất suôn sẻ.”Giang Yến nghĩ đến cảnh tượng lúc trước liền bật cười: "Lúc nghe ông ấy nói là bố anh, anh có chút bị dọa sợ. "
Lâm Tiêu mỉm cười: "Ông ấy, chính là giả đoan chính, ông ấy không nói gì lung tung với anh chứ."
"Không.”Giang Yến nhẹ nhàng nói.
"Vậy là tốt rồi.”Lâm Tiêu thở phào nhẹ nhõm giải thích: "Vốn dĩ em muốn nhờ mẹ em đến, nhưng thầy Dư đã gặp qua mẹ em rồi, thế nên chỉ có thể nhờ bố em đến, hơn nữa cũng là ông không muốn em nói cho anh biết."
Giang Yến muốn nói không sao, nhưng lại nghe thấy cô mỉm cười nói: "Nhưng những điều này cũng không quan trọng, dù sao thì sau này chúng ta đều là người một nhà mà."
Nhà.
Khi nghe thấy từ vừa xa lạ vừa ấm áp này, trái tim Giang Yến trong giây lát như bị thôi miên, anh bước về phía trước vài bước, trên vai anh là ánh sáng và bóng cây lốm đốm.
Mặt trời tháng ba mang theo một hơi ấm nhẹ, anh đứng trong ánh sáng, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng “Được”.
-
Hội tuyên thệ và kỳ họp phụ huynh lần này giống nhau, phụ huynh cũng phải tham dự, lúc này trong lớp 18 đã đầy đủ phụ huynh, học sinh thì đứng bên ngoài hành lang nói chuyện.
Thật hiếm có một khoảng thời gian thư giãn như thế này vào năm cuối, thời gian quý giá như thể bị đánh cắp.
Giang Yến không muốn phát biểu tại buổi tuyên thệ, thầy Dư chỉ có thể tìm Lâm Tiêu – người đứng đầu trong các cuộc thi gần đâu.
Vấn đề phát biểu, Lâm Tiêu cũng không từ chối như Giang Yến, vui vẻ nhận lời.
Sau khi Giang Yến về lớp, anh mới biết chút nữa Lâm Tiêu sẽ làm đại diện lên phát biểu.
Anh cầm bài phát biểu của Lâm Tiêu, liếc mắt vài lần, tìm một đoạn đọc to "...... Một trăm ngày, trong dòng sông dài của lịch sử, giống như một cơn sóng thoáng qua. Tuy nhiên, nó có ý nghĩa rất lớn đối với chúng em...... Mười năm mài kiếm, nay đã đến lúc thử độ sắc, đồng tâm hiệp lực 100 ngày, tên trên bảng vàng sẽ an ủi đời này. "
Lúc đầu Lâm Tiêu đang cùng Hồ Hàng Hàng nói về các nhân vật mới trong Vương giả vinh diệu khi nghe thấy giọng nói của Giang Yến thì không nhận ra điều gì, nhưng sau khi cẩn thận lắng nghe vài câu, cô đột nhiên phản ứng lại, nắm lấy cánh tay Giang Yến, "Anh đang đọc gì vậy?"
"Em đã viết bài phát biểu à.” Giang Yến giơ tay lên, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn, tiếp tục đọc, "...... Chúng ta đã đến từ mùa đông lạnh giá, càng trân trọng sự huy hoàng của mùa xuân hơn, chúng ta..."
Những lời sau đó không thể nói nữa.
Lâm Tiêu kéo tay anh, lấy tay che miệng, cả người chuẩn bị bám lấy anh, "Anh câm miệng cho em!"
Mặc dù chút nữa sẽ phát biểu trước tất cả mọi người, nhưng Giang Yến cứ đọc như vậy, cô vẫn rất xấu hổ.
Giang Yến vừa trốn ra phía sau, vừa dùng một tay đặt phía sau lưng cô bảo vệ những hành động của cô, cười nhẹ: "Bài phát biểu này của em viết không ổn, hôm nay đã là ngày 19, tính ra thì chỉ còn chưa đến 80 ngày."
"Cần anh nói chắc.” Lâm giật lại bài phát biểu trong tay anh, lùi lại một bước, "Nếu anh có bản lĩnh thì đi nói với Hắc nhân, ài, em cảm thấy hiện tại không có 100 ngày, do đó cái này không thể gọi là tuyên thệ 100 ngày, anh thấy ông ấy có đồng ý cho anh không. "
Giang Yến không phản bác, dựa vào lan can phía sau, mỉm cười như gió xuân.
Lâm Tiêu gấp bài phát biểu lại rồi bỏ vào túi áo đồng phục, Giang Yến giơ tay vo vo sợi vải nhỏ dính ở đuôi tóc cô, rồi bắn nó vào không khí.
"Dì còn chưa tới sao?" Giang Yến liếc nhìn phòng học, không nhìn thấy bóng dáng của Phương Nghi Tống.
"Mẹ em không đến đại hội tuyên thệ.” Lâm Tiêu cúi đầu xắn tay áo, thản nhiên, "Buổi chiều bà ấy có một cuộc họp không thể hủy, đợi sau khi kết thúc sẽ đến tham gia họp phụ huynh."
Giang Yến thở dài, vươn tay xoa cổ áo cho cô, "Được rồi, thế cũng được rồi. "
"Em cũng thấy vậy.”.Lâm Miểu cười nói.
Ở bên cạnh là ba cẩu độc thân, an ủi lẫn nhau, "Làm quen là tốt rồi, làm quen là tốt rồi."
"......"
Đại hội tuyên thệ bắt đầu lúc hai giờ chiều, lúc 1 giờ 40, thầy Dư đến lớp học, sau khi nói vài lời ông yêu cầu tất cả học sinh xếp ghế ra sân và mời tất cả các phụ huynh xuống sân.
Trong lớp cũng có một số phụ huynh không đi hoặc có việc không đến được, những học sinh khác đều tay cầm ghế, một bên dẫn bố mẹ xuống sân.
Lâm Tiêu không định mang ghế, dù sao mẹ Lâm cũng không đến kịp, chút nữa cô còn phải phát biểu, mang ghế theo chỉ như đem theo gánh nặng.
Nhưng Giang Yến lại bảo bọn Hồ Hàng Hàng mang theo ghế của cô.
"Anh làm gì thế?" Lâm Tiêu nghi ngờ nhìn anh: "Chút nữa em sẽ phát biểu, không được ngồi lâu, nên không cần đâu "
Giang Yến giơ tay véo tai cô, chậm rãi nói: "Ai nói cho em ngồi, là cho anh."
"......" Lâm Tiêu mím môi, "Anh vẫn muốn dự đại hội tuyên thệ?"
"Đương nhiên là muốn.” Giang Yến mỉm cười, nhận ghế mà Hồ Hàng Hàng đưa cho, thấp giọng nói: "Tốt xấu gì cũng là bạn trai, cũng được tính một nửa là phụ huynh, đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.