Đến Trốn Trong Vòng Tay Của Tôi
Chương 94: Tuyên Thệ
Tuế Kiến
31/03/2024
Chuyển ngữ: Linh nhạt nhẽo
Giang Yến còn chưa tiêu hóa xong tin nhắn do Hồ Hàng Hàng gửi đến, dường như anh ta vì chứng minh mình không nói dối, liên tiếp gửi mấy tin nhắn để làm chứng.
- Hồ Hàng Hàng: Anh vừa đi, không biết làm sao mà đột nhiên Lâm Tiêu lại ngồi cùng bàn với Đỗ Văn Bác, nhắc mới nhớ hai người đó đã ngồi cùng bàn với nhau hồi mới vào lớp, nghe rất có duyên đúng không.
- Hồ Hàng Hàng: À không, cũng có thể là nghiệt duyên.
- Hồ Hàng Hàng: Ai da, dù sao mấy điều này đều không quan trọng, quan trọng là Lâm Tiêu tiết vừa rồi, cứ nhìn chằm chằm Đỗ Văn Bác! Nhìn tận 15 phút!!
- Hồ Hàng Hàng: Mười lăm phút nha!! Đây không phải động tâm thì là gì.
- Hồ Hàng Hàng: Anh Yến đừng khóc, anh vẫn còn bọn em.
Giang Yến không có gì để nói với Hồ Hàng Hàng ngốc nghếch, không trả lời một câu nào, sau đó liền thoát ra khỏi khung trò chuyện của hai người, mở tin nhắn bạn gái vừa gửi.
- Lâm Tiêu: Anh thế mà lại phạm quy!! Đỗ Văn Bác hóa ra làm sói lâu như vậy.
Giang Yến nhìn tin nhắn này, khóe môi cong lên, gần như có thể tưởng tượng được vẻ mặt cáu kỉnh của Lâm Tiêu lúc này.
Vừa định nhấn nút thoại, anh ngẩng đầu nhìn phòng thí nghiệm yên tĩnh, nghiêng đầu chào các tiền bối trong nhóm rồi đứng dậy cầm điện thoại đi ra ngoài.
Thành phố Tĩnh An nằm ở phía đông bắc, mặc dù mùa xuân đã bắt đầu, nhưng tuyết vẫn rơi dày.
Giang Yến đứng trước cửa sổ ở cuối hành lang, những bông tuyết bay vào từ cửa sổ không đóng, chẳng mấy chốc đã biến thành nước khi rơi xuống đất.
Anh ước chừng thời gian rồi bấm gọi Lâm Tiêu.
Giờ này vẫn là giờ nghỉ, điện thoại nhanh chóng kết nối, tiếng ồn ào trong phòng học truyền đến cùng với giọng nói của Lâm Tiêu, "Được rồi, anh không cần phải gọi điện giải thích gì cả, bây giờ em không tức giận chút nào, em rất ổn."
Gió lạnh đang hú bên ngoài cửa sổ, từng cơn lạnh ùa vào.
Giang Yến vươn tay đóng cửa sổ, một bông tuyết rơi cổ tay anh, nháy mắt tan thành nước.
Anh cười tủm tỉm: "Em nghĩ anh gọi để giải thích sao?"
"Nếu không thì?"
"Thực sự không phải." Giang đổ thêm dầu vào lửa Yến, nói: " Anh chỉ gọi điện đến để kiểm tra mà thôi."
"......" Lâm Tiêu dứt khoát cúp máy, "Cút đi, đồ xấu xa."
Giang Yến nhìn điện thoại màn hình đen, cười ngốc nghếch, vừa định cất điện thoại đi về phòng thí nghiệm thì một giọng nói do dự từ phía sau truyền đến, "Giang Yến? "
Ở cuối hành lang là cầu thang, có hai người đang đứng ở đó.
Giang Yến nghe theo giọng nói mà nhìn qua, ánh mắt rơi vào người quen thuộc trước, khóe môi nở nụ cười lịch sự, "Luật sư Lương."
"Thật sự là cậu." Lương Úy hiển nhiên không ngờ lại gặp Giang Yến ở trường Đại học Thanh lúc này, bước chân bước khỏi bậc thang cuối cùng, dừng lại cách Giang Yến một bước, "Sao cậu lại ở đây? Học sinh năm cuối không phải rất bận sao? "
Lương Úy là luật sư bảo vệ của Chu Nguyệt, sau khi sự việc kết thúc, mặc dù Giang Yến ít liên lạc riêng với anh ta, nhưng trong lòng anh luôn biết ơn anh ta.
Anh vừa định mở miệng giải thích thì nam sinh đứng sau lưng Lương Úy đột nhiên hỏi: "Sinh viên tuyển thẳng của khoa Vật lý năm nay?"
Giang Yến ngước mắt lên liếc nhìn nam sinh, gật đầu: "Ừm."
Lúc này Lương Úy mới nhớ ra giới thiệu hai người bọn họ, xoay người sang một bên, mỉm cười nói: "Giang Yến, đây là em trai tôi Lương Vũ, nó cũng đang học tại đại học Thanh, đang học năm hai khoa luật, cũng có thể coi là tiền bối của cậu. "
Sau đó anh nói với Lương Vũ: "A Vũ, đây là họ hàng của khách hàng trước đây của anh, Giang Yến."
Hai người nhìn nhau, khẽ gật đầu rồi không nói gì.
Giang Yến luôn cảm thấy hình như mình đã nghe thấy cái tên Lương Vũ ở đâu đó, nhưng nhất thời không thể nhớ đã nghe thấy ở đâu.
"Thằng bé rất ưu tú." Lương Úy mỉm cười nói: "Lúc đầu Lâm Tiêu nói bạn trai muốn vào Đại học Thanh, tôi còn tưởng cậu sẽ là thủ khoa, không ngờ là cậu được tuyển thẳng."
Nhắc đến Lâm Tiêu, ký ức như đóng bụi của Giang Yến được mở ra, cuối cùng anh cũng nhớ ra mình đã nghe thấy cái tên Lương Vũ ở đâu.
Vào đêm kết thúc phiên tòa xét xử vụ của Chu Nguyệt, Lâm Tiêu cùng Phương Nghi Tống và Lương Úy ăn cơm, còn gặp em trai của Lương Úy là Lương Vũ, Lương Úy còn muốn mai mối cho Lương Vũ.
Bữa tối kết thúc, Lâm Tiêu cũng nhắc chuyện này trên Wechat.
"......"
Trục bộ nhớ tiếp tục chuyển động.
Ánh mắt của Giang Yến liên tục thay đổi khi nhìn Lương Úy và Lương Vũ.
Hai người này, một người đang muốn đào góc tường, một người bị dùng để đào góc tường, đối với chủ của góc tường Giang Yến mà nói, đành tính là kẻ thù.
Anh hơi mím môi dưới, giơ tay liếc nhìn thời gian, "Luật sư Lương, phòng thí nghiệm còn chút việc, tôi đi trước đây."
"À?" Lương Úy là một sinh viên tâm lý học xuất sắc, nên anh nhận thấy sự thay đổi của Giang Yến, nhưng anh không nói gì, chỉ nói nhẹ nhàng: "Được rồi, cậu đi làm trước đi."
Giang Yến mỉm cười với anh ta, sau đó xoay người rời đi.
Lương Úy nhìn bóng lưng anh, khẽ nhíu mày, lại nhìn về phía Lương Vũ, "Có phải cậu ta có ý kiến với chúng ta không?"
Lương Vũ nhìn anh trai, vô cảm nói: "Trước khi nghi người khác có ý kiến với chúng ta, chi bằng anh nên nghĩ có làm gì có lỗi với người ta không"
Lương Úy: "? "
Lương Úy: "......"
-
Giữa tháng 3, Quách Văn dẫn các thành viên chính thức của đội tuyển Quốc gia đến Munich, Đức để tham gia cuộc thi kéo dài nửa tháng.
Vốn dĩ Quách Văn muốn đưa Giang Yến đi cùng để học hỏi, nhưng Giang Yến gặp một số trục trặc khi xin Visa, số lượng suất đi lại có hạn, nên Giang Yến chỉ có thể từ bỏ cơ hội này, ngoài ý muốn có được kỳ nghỉ nửa tháng.
Ngày đầu tiên kỳ nghỉ Giang Yến về Tây Thành, cũng không nói cho mấy người bọn Lâm Tiêu, vừa về đã đến trường học.
Anh đi gặp thầy Dư trước, trong lúc trò chuyện, anh được biết ba ngày sau là lễ tuyên thệ 100 ngày của các học sinh cuối cấp.
Nói được vài câu, thầy Dư đã nghĩ đến việc mời anh đến trường phát biểu với tư cách là học sinh xuất sắc.
Chỉ là Giang Yến chưa bao giờ thích xuất đầu lộ diện, cho nên dù lão Vũ có nói gì cũng không đồng ý.
"Thầy Dư, thầy cũng biết trong trường đồn em như thế nào mà." Giang Yến tuy không tình nguyện, nhưng cũng không hề thiếu kiên nhẫn, vẫn ân cần nói: "Tuy bây giờ em được tuyển thẳng rồi, nhưng ai cũng biết em trong lúc ở trường thường trốn tiết đánh nhau, ngủ và chơi điện thoại trong giờ, dù thế nào đi nữa em cũng không được coi là đại diện cho một học sinh xuất sắc được, đúng không ạ?"
"......"
Giang Yến nghịch đồ vật trên bàn của thầy Dư, giọng điệu thờ ơ, "À đúng rồi, em còn yêu sớm, điều này cũng thêm vào đi ạ."
"......" Lão Dư cảm thấy phẫn nộ vì rèn sắt không thể thành thép.
Biết không thế thuyết phục Giang Yến lên phát biểu, thầy Dư chỉ có thể tìm cách khác, "Vậy thế này đi, sau khi lễ tuyên thệ 100 ngày còn có một kỳ họp phụ huynh, phụ huynh của các lớp đều biết em đã được tuyển thẳng vào Đại học Thanh, rất có hứng thú với phương pháp giáo dục của gia đình em, nếu em đã không muốn chia sẻ, thì để bố mẹ em đến chia sẻ một chút có được không?"
Nghe vậy, mí mắt Giang Yến nhảy lên, anh muốn từ chối, nhưng thầy Dư lại nói trước: "Bạn học Giang Yến, tốt xấu gì thầy cũng dẫn dắt em hai năm, tuy thầy chưa dạy cho em được gì, nhưng nói sao thì nói em vẫn là học sinh của thầy, chẳng lẽ chút việc nhỏ như vậy em cũng không thể giúp thầy được sao?"
"......"
Thầy Dư dùng hết lý lẽ và tình cảm, vận dụng 18 chiêu thần thông, cuối cùng Giang Yến cũng mủi lòng: "Được rồi, đến lúc đó em sẽ bảo bọn họ đến."
"Ừm!" Thầy Dư mỉm cười cầm tách trà lên, cảm thấy vui sướng sau khi làm xong, "Thế này mới giống nói chuyện chứ, được rồi, thầy cũng không còn việc gì nữa, em trở về đi. "
Giang Yến ngước mắt lên nhìn ông, đặt đồ trong tay xuống, "Đúng rồi, thầy Dư, thầy có thể cho em một bản kết quả thi kỳ này không?"
"Có thể." Thầy Dư duỗi tay mở ngăn kéo bên cạnh, lấy ra một chồng phiếu điểm đưa cho anh, "Thành tích của Lâm Tiêu thầy đã khoanh lại rồi, khá tốt, trong kỳ thi chung với 10 trường kỳ trước em ấy đứng thứ 10 toàn huyện, tổng điểm cao hơn Đỗ Văn Bác 2 điểm, mấy kỳ thì gần đây phát huy cũng rất ổn định, nếu tiếp tục như vậy, em ấy có thể có cơ hội đạt thủ khoa ban tự nhiên của Tây Thành năm nay. "
Giang Yến thản nhiên lật xem qua, khóe miệng cong lên một chút, anh cầm phiếu điểm rồi đứng dậy, "Vậy em đi trước đây."
Thầy Dư mở nắp chén, phất phất tay: "Về đi."
-
Sau khi ra khỏi văn phòng của thầy Dư, Giang Yến không rời trường mà từ cầu thang đi vòng qua phòng học lớp 18.
Đúng lúc là giờ nghỉ, trong lớp có nhiều học sinh đang ngủ, Lâm Tiêu cũng đang gối lên áo đồng phục để ngủ.
Đỗ Văn Bác gần đây bị ốm, không đến lớp, chỗ ngồi của anh ta bị trống.
Giang Yến đi vào cửa sau của lớp, mấy nam sinh nhìn thấy anh liền muốn chào hỏi, nhưng anh làm động tác yên lặng, bọn họ đều âm thầm gật đầu.
Nhưng Hồ Hàng Hàng nhìn thấy anh đến lớp, nhất thời không khống chế được giọng điệu của mình, "Anh, mmmm—"
Giang Yến nhanh chóng che miệng, "Yên lặng?"
Hồ Hàng Hàng làm một động tác đồng ý, Giang Yến buông tay ra, lùi lại một bước, Hồ Hàng Hàng cuối cùng cũng có thể hít thở không khí trong lành trở lại, thở hổn hển, giọng nói cao lên thay vì rơi xuống, "Anh !" Sao anh lại đột nhiên a-"
"......" Giang Yến vẫn cảnh giác, lại che miệng lại, mỉm cười nói: "Gần đây có phải cậu được chiều quá phải không? "
Hồ Hàng Hàng ngoan ngoãn, lắc đầu, chớp chớp mắt, giả vờ đáng thương.
"Đừng làm nũng với tôi." Giang Yến buông tay ra, chán ghét lau tay vào áo khoác, "Sao cậu còn làm nũng hơn cả Lâm Tiêu? "
"......"
Hồ Hàng Hàng thể hiện, cuộc sống này thật khó.
Nhưng thật may Lâm Tiêu vẫn đang ngủ say, trong lớp rất ổn cũng không tỉnh, vì không muốn đánh thức cô, Giang Yến đã đi vòng ra hành lang, trèo cửa sổ đi vào.
Ra chơi 15 phút.
Lâm Tiêu ngủ gần đủ giấc, sau khi học bổ túc cường độ cao, điểm vật lý của cô đã có bước nhảy vọt, mấy kỳ thi gần đây luôn đạt mức 85 điểm, tuy không thể so với điểm của các môn sinh học và hóa học, nhưng cũng không trở thành muốn kéo điểm quá mức.
Chỉ là Lâm Tiêu không dám xem nhẹ, sau khi bắt đầu kỳ mới vẫn luôn duy trì thói quen học tập như hồi Giang Yến dạy bổ túc, tối nào cũng làm đề.
Có lúc làm đề đến khuya, sáng lại phải dậy sớm đến lớp, do vậy thường xuyên buồn ngủ trong giờ, phải tìm thời gian ngủ bù.
Nhưng đây dường như đã trở thành trạng thái của năm cuối.
Tất cả mọi người ai cũng buồn ngủ và mệt khi phải gánh một áp lực như vậy.
Đến Lâm Tiêu cũng không thể trốn thoát.
Tiếng chuông vào lớp reo"leng keng".
Lâm Tiêu ngáp dài, ngồi thẳng dậy, như thường lệ giơ tay duỗi eo, thoáng thấy có người ngồi ở ghế trống bên cạnh, nghĩ đó là Đỗ Văn Bác, cô hạ tay xuống nhìn sang, giọng nói qua quít như thường, "Này, cậu bị cảm-"
Đến khi ánh mắt hoàn toàn trên người anh, cả người như bị đóng băng tại chỗ.
Giang Yến vẫn luôn cúi đầu nhìn cô, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, giống như một bộ lọc tự nhiên, vừa mê hoặc vừa dịu dàng.
"Thế nào?" Giang Yến cười nhẹ: "Không nhận ra sao?"
"Không phải." Lâm vẫn còn nhớ chuyện anh nhờ Đỗ Văn Bác canh chừng mình, "Dù sao trên đời này cũng không có ai xấu hơn anh."
"......" Giang Yến xoa nhẹ thái dương, giọng nuông chiều, "Anh cũng không tìm ra người nào đẹp hơn em."
Lúc trước Lâm Tiêu không thể thoát nhất chính là đại bác bọc đường, nhưng nghe nhiều rồi, tự nhiên cũng bị miễn nhiễm, "Đừng, đừng đề cao em như thế."
Giang Yến vẫn muốn nói gì đó, thầy Dương đã mang theo tài liệu vào phòng học rồi, đứng trên bục giảng khiến ông vô thức quét quanh phòng học, ánh mắt dừng lại ở chỗ của Giang Yến.
Thầy Dương cười tươi nói: "Yo, sao hôm nay sinh viên đại học có thời gian trở về rồi?"
Tự nhiên bị gọi tên, Giang Yến chỉ có thể bất lực đứng dậy chào hỏi: "Thầy Dương, thầy đừng trêu em."
Bản thân thầy Dương xuất thân từ khoa vật lý, sau đó lại đi dạy vật lý, đã tiếp xúc với vật lý hơn mười năm, đối với những người có niềm yêu thích vật lý như Giang Yến ông luôn nhìn với ánh mắt tán thưởng, vui vẻ cười nói: "Nếu đã đến lớp thì chăm chỉ nghe giảng, đừng khiến thầy phải tìm em và bạn cùng bàn của em nói chuyện."
Mối quan hệ giữa Giang Yến và Lâm Tiêu đã được nhiều người biết tới, vừa nghe thầy Dương nói vậy, trong lớp bùng lên một tràng hoan hô.
Giang Yến khó chịu sờ sờ chóp mũi, trong khi Lâm Tiêu vùi đầu làm đà điểu.
Dù sao vẫn còn trong giai đoạn quan trọng của năm ba trung học, thầy Dương cũng không đùa nữa, "Được rồi, ngồi xuống đi, hôm nay chúng ta bắt đầu ôn tập chương cuối cùng."
Cả lớp vang lên tiếng lật sách.
Giang Yến ngồi xuống, Lâm Tiêu cũng lấy tài liệu ôn tập ra, lấy điện thoại đặt dưới sách, một tay bấm vào màn hình, gửi tin nhắn WeChat cho anh.
- Sao anh đột nhiên trở về?
Giang Yến quên tắt âm điện thoại, khi nhận được tin nhắn liền có chuông, anh giơ tay cầm lên, nhìn thấy tin nhắn do Lâm Tiêu gửi đến, liền ngước mắt lên nhìn cô.
Lâm Tiêu mím môi, ra hiệu cho anh dùng điện thoại.
Giang Yến thu hồi ánh mắt, tắt âm, cúi đầu trả lời tin nhắn.
- Được nghỉ.
- Ghen tị.
- Ừm.
- .....
Hai người trò chuyện trên WeChat.
Tiết học buổi chiều kết thúc nhanh chóng, trong giờ học tự học buổi tối, thầy Dư thông báo 3 ngày nữa là đến ngày tuyên thệ và kỳ họp phụ huynh.
"Đại hội tuyên thệ và kỳ họp phụ huynh lần này rất quan trọng, các em có nhiệm vụ phải thông tin cho bố mẹ, không được vắng mặt."
"Vâng!"
"Hiểu rồi ạ !"
......
Lâm Tiêu ghi lại sự kiện này trong bản ghi trên điện thoại, thản nhiên hỏi: "Đại hội tuyên thệ và kỳ họp phụ huynh chắc anh không cần tham gia, đúng không? "
"Không." Giang Yến nói.
"Hả?" Lâm Tiêu nhìn anh, "Bây giờ anh được tính là tốt nghiệp rồi mà, còn phải tham gia sao?"
Giang Yến dụi dụi mắt, lặp lại lời nói của thầy Dư: "Vẫn phải tham gia kỳ họp phụ huynh."
Lâm Tiêu do dự một chút, "Vậy anh......phụ huynh mời ai tới? "
Tình hình nhà anh Lâm Tiêu biết rất rõ, đã không còn qua lại với người thân nữa, mà chỉ còn qua lại với bố mẹ Quan Triệt, nhưng thời gian này họ đều không ở Tây Thành.
"Để nói sau đi." Giang Yến mỉm cười: "Không được, anh bỏ tiền tìm là được."
"......"
Lâm Tiêu không nói, trong lòng hiểu rõ.
-
Tuyên thệ 100 ngày rất nhanh đã đến, nói là 100 ngày nhưng thực ra nghiêm chỉnh mà đếm thì không còn nhiều nữa, chỉ là năm ba luôn phải trải qua quá trình này.
Đó là một ngày nắng, không mây, trên sân người đông như nêm, gió thổi từng cơn mát mẻ.
Mấy người Hồ Hàng Hàng cũng biết tình hình nhà Giang Yến, khi biết thầy Dư yêu cầu Giang Yến mời bố mẹ tới họp phụ huynh, đều tỏ ra có thể để bố mẹ bọn họ đến thay.
Hồ Hàng Hàng thể hiện đau xót, " Nếu mẹ em làm phụ huynh của anh Yến, có thể sau khi kết thúc sẽ nghĩ cách tìm người chăm sóc em, sau đó để anh Yến làm con ruột."
Hứa Nhất Xuyên giơ tay đồng ý, "Bố tôi có lẽ cũng nghĩ vậy, mấy ngày trước tôi nói với ông chuyện họp phụ huynh, bố tôi với mẹ tôi bởi vì tranh cãi ai sẽ tham gia, suýt nữa thì ly hôn."
Lâm Tiêu & Giang Yến: "....."
Tống Viễn thì không gặp nhiều phiền phức như vậy, anh không hề đề cập chuyện họp phụ huynh với bố mẹ, mà nói cho người anh họ thân thiết nhất của mình.
Người anh họ này trước đây cũng từng tìm một người anh vô lại đến thay, nên hoàn toàn hiểu được yêu cầu của Tống Viễn.
Trước khi Hội tuyên thệ bắt đầu, yêu cầu học sinh mỗi lớp dẫn bố mẹ đến phòng học tập hợp, sau đó mới tập trung ở sân trường.
Sau khi Hồ Hàng Hàng và Hứa Nhất Xuyên đề cập chuyện của Giang Yến với bố mẹ họ, bố mẹ hai nhà đều thể hiện sẵn sàng đảm nhận trách nhiệm này.
Nhưng phụ huynh cũng chỉ có thể chọn một người, vì vậy vào ngày tuyên thệ, hai nhà Hồ và Hứa đã ở trước tòa giảng đường tranh cãi xem ai là người đóng vai phụ huynh của Giang Yến.
Mẹ Hồ nói: "Đứa trẻ Giang Yến này nhìn giống tôi hơn, để tôi nói thì sẽ có sức thuyết phục hơn."
Mẹ Hứa vặn lại: "A Yến giống chị ở chỗ nào, nếu nói giống, thì giống tôi nhiều hơn, đôi mắt này giống hệt tôi khi còn trẻ."
Bố Hồ xen vào: "Đừng tranh nhau nữa, hay để tôi đi đi, tốt xấu gì tôi cũng là giảng viên đại học, lời nói chắc chắn thuyết phục hơn các bà nhiều."
Bố Hứa phản đối: "Nói như vậy, tôi còn là giáo viên dạy giỏi của Trường THCS số 1, có một đống chứng chỉ, có cần tôi lấy cho các người xem không?"
Bốn người như bốn học sinh tiểu học, bạn một câu, tôi một câu, không ngừng nói.
Hồ Hàng Hàng và Hứa Nhất Xuyên nhìn cảnh tượng trước mắt, liếc nhìn nhau, sau đó im lặng vỗ vỗ vai nhau buồn bã nói: "Làm quen là ổn, làm quen là ổn rồi."
Giang Yến ở bên cạnh nhìn cảnh tượng hỗn loạn này, "......"
Trong lúc bốn người còn đang tranh cãi, Liễu Thanh thò đầu ra từ trên lầu, "Anh Yến, bố anh đến rồi, đang ở văn phòng thầy Dư, đang gọi anh qua đó"
"......
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Giang Yến cũng bối rối, giơ tay lên trả lời, sau đó chào hỏi bốn người trưởng bối, rồi lên lầu.
Văn phòng làm việc của thầy Dư ở tầng hai.
Giang Yến vừa đến cửa, anh đã nghe thấy tiếng cười quen thuộc của thầy Dư, sau khi đợi vài giây, một giọng nói xa lạ từ bên trong truyền ra, "Giang Yến nhà chúng tôi thông minh từ nhỏ, chưa để chúng tôi phải bận tâm bao giờ. "
Tiến lên hai bước là cửa sổ của căn phòng, Giang Yến quay đầu nhìn cảnh tượng trong phòng, vẫn là thầy Dư quen thuộc và một người xa lạ.
"......"
Anh giơ tay xoa xoa cổ, đi tới gõ cửa, "Thầy Dư."
Hai người trong phòng ngẩng đầu lên thì thấy là Giang Yến, thầy Dư mỉm cười nói: "Giang Yến đến đây, đến, đến đây ngồi."
Giang Yến đi tới, ngồi xuống một chỗ trống, người vừa nói chuyện với thầy Dư liếc nhìn anh, một cái nhìn quen thuộc: "Sao bây giờ con mới tới?"
"Có chuyện cần xử lý ạ, không phải -" Giang Yến dừng lại, ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt của ông, do dự một lát, vẫn do dự, "Xin lỗi, cho cháu hỏi một chút, chú là?"
"Thằng bé này, lại đùa rồi?” Lâm Vĩnh Thành cười nói: "Bố là bố con"
"......"
Giang Yến còn chưa tiêu hóa xong tin nhắn do Hồ Hàng Hàng gửi đến, dường như anh ta vì chứng minh mình không nói dối, liên tiếp gửi mấy tin nhắn để làm chứng.
- Hồ Hàng Hàng: Anh vừa đi, không biết làm sao mà đột nhiên Lâm Tiêu lại ngồi cùng bàn với Đỗ Văn Bác, nhắc mới nhớ hai người đó đã ngồi cùng bàn với nhau hồi mới vào lớp, nghe rất có duyên đúng không.
- Hồ Hàng Hàng: À không, cũng có thể là nghiệt duyên.
- Hồ Hàng Hàng: Ai da, dù sao mấy điều này đều không quan trọng, quan trọng là Lâm Tiêu tiết vừa rồi, cứ nhìn chằm chằm Đỗ Văn Bác! Nhìn tận 15 phút!!
- Hồ Hàng Hàng: Mười lăm phút nha!! Đây không phải động tâm thì là gì.
- Hồ Hàng Hàng: Anh Yến đừng khóc, anh vẫn còn bọn em.
Giang Yến không có gì để nói với Hồ Hàng Hàng ngốc nghếch, không trả lời một câu nào, sau đó liền thoát ra khỏi khung trò chuyện của hai người, mở tin nhắn bạn gái vừa gửi.
- Lâm Tiêu: Anh thế mà lại phạm quy!! Đỗ Văn Bác hóa ra làm sói lâu như vậy.
Giang Yến nhìn tin nhắn này, khóe môi cong lên, gần như có thể tưởng tượng được vẻ mặt cáu kỉnh của Lâm Tiêu lúc này.
Vừa định nhấn nút thoại, anh ngẩng đầu nhìn phòng thí nghiệm yên tĩnh, nghiêng đầu chào các tiền bối trong nhóm rồi đứng dậy cầm điện thoại đi ra ngoài.
Thành phố Tĩnh An nằm ở phía đông bắc, mặc dù mùa xuân đã bắt đầu, nhưng tuyết vẫn rơi dày.
Giang Yến đứng trước cửa sổ ở cuối hành lang, những bông tuyết bay vào từ cửa sổ không đóng, chẳng mấy chốc đã biến thành nước khi rơi xuống đất.
Anh ước chừng thời gian rồi bấm gọi Lâm Tiêu.
Giờ này vẫn là giờ nghỉ, điện thoại nhanh chóng kết nối, tiếng ồn ào trong phòng học truyền đến cùng với giọng nói của Lâm Tiêu, "Được rồi, anh không cần phải gọi điện giải thích gì cả, bây giờ em không tức giận chút nào, em rất ổn."
Gió lạnh đang hú bên ngoài cửa sổ, từng cơn lạnh ùa vào.
Giang Yến vươn tay đóng cửa sổ, một bông tuyết rơi cổ tay anh, nháy mắt tan thành nước.
Anh cười tủm tỉm: "Em nghĩ anh gọi để giải thích sao?"
"Nếu không thì?"
"Thực sự không phải." Giang đổ thêm dầu vào lửa Yến, nói: " Anh chỉ gọi điện đến để kiểm tra mà thôi."
"......" Lâm Tiêu dứt khoát cúp máy, "Cút đi, đồ xấu xa."
Giang Yến nhìn điện thoại màn hình đen, cười ngốc nghếch, vừa định cất điện thoại đi về phòng thí nghiệm thì một giọng nói do dự từ phía sau truyền đến, "Giang Yến? "
Ở cuối hành lang là cầu thang, có hai người đang đứng ở đó.
Giang Yến nghe theo giọng nói mà nhìn qua, ánh mắt rơi vào người quen thuộc trước, khóe môi nở nụ cười lịch sự, "Luật sư Lương."
"Thật sự là cậu." Lương Úy hiển nhiên không ngờ lại gặp Giang Yến ở trường Đại học Thanh lúc này, bước chân bước khỏi bậc thang cuối cùng, dừng lại cách Giang Yến một bước, "Sao cậu lại ở đây? Học sinh năm cuối không phải rất bận sao? "
Lương Úy là luật sư bảo vệ của Chu Nguyệt, sau khi sự việc kết thúc, mặc dù Giang Yến ít liên lạc riêng với anh ta, nhưng trong lòng anh luôn biết ơn anh ta.
Anh vừa định mở miệng giải thích thì nam sinh đứng sau lưng Lương Úy đột nhiên hỏi: "Sinh viên tuyển thẳng của khoa Vật lý năm nay?"
Giang Yến ngước mắt lên liếc nhìn nam sinh, gật đầu: "Ừm."
Lúc này Lương Úy mới nhớ ra giới thiệu hai người bọn họ, xoay người sang một bên, mỉm cười nói: "Giang Yến, đây là em trai tôi Lương Vũ, nó cũng đang học tại đại học Thanh, đang học năm hai khoa luật, cũng có thể coi là tiền bối của cậu. "
Sau đó anh nói với Lương Vũ: "A Vũ, đây là họ hàng của khách hàng trước đây của anh, Giang Yến."
Hai người nhìn nhau, khẽ gật đầu rồi không nói gì.
Giang Yến luôn cảm thấy hình như mình đã nghe thấy cái tên Lương Vũ ở đâu đó, nhưng nhất thời không thể nhớ đã nghe thấy ở đâu.
"Thằng bé rất ưu tú." Lương Úy mỉm cười nói: "Lúc đầu Lâm Tiêu nói bạn trai muốn vào Đại học Thanh, tôi còn tưởng cậu sẽ là thủ khoa, không ngờ là cậu được tuyển thẳng."
Nhắc đến Lâm Tiêu, ký ức như đóng bụi của Giang Yến được mở ra, cuối cùng anh cũng nhớ ra mình đã nghe thấy cái tên Lương Vũ ở đâu.
Vào đêm kết thúc phiên tòa xét xử vụ của Chu Nguyệt, Lâm Tiêu cùng Phương Nghi Tống và Lương Úy ăn cơm, còn gặp em trai của Lương Úy là Lương Vũ, Lương Úy còn muốn mai mối cho Lương Vũ.
Bữa tối kết thúc, Lâm Tiêu cũng nhắc chuyện này trên Wechat.
"......"
Trục bộ nhớ tiếp tục chuyển động.
Ánh mắt của Giang Yến liên tục thay đổi khi nhìn Lương Úy và Lương Vũ.
Hai người này, một người đang muốn đào góc tường, một người bị dùng để đào góc tường, đối với chủ của góc tường Giang Yến mà nói, đành tính là kẻ thù.
Anh hơi mím môi dưới, giơ tay liếc nhìn thời gian, "Luật sư Lương, phòng thí nghiệm còn chút việc, tôi đi trước đây."
"À?" Lương Úy là một sinh viên tâm lý học xuất sắc, nên anh nhận thấy sự thay đổi của Giang Yến, nhưng anh không nói gì, chỉ nói nhẹ nhàng: "Được rồi, cậu đi làm trước đi."
Giang Yến mỉm cười với anh ta, sau đó xoay người rời đi.
Lương Úy nhìn bóng lưng anh, khẽ nhíu mày, lại nhìn về phía Lương Vũ, "Có phải cậu ta có ý kiến với chúng ta không?"
Lương Vũ nhìn anh trai, vô cảm nói: "Trước khi nghi người khác có ý kiến với chúng ta, chi bằng anh nên nghĩ có làm gì có lỗi với người ta không"
Lương Úy: "? "
Lương Úy: "......"
-
Giữa tháng 3, Quách Văn dẫn các thành viên chính thức của đội tuyển Quốc gia đến Munich, Đức để tham gia cuộc thi kéo dài nửa tháng.
Vốn dĩ Quách Văn muốn đưa Giang Yến đi cùng để học hỏi, nhưng Giang Yến gặp một số trục trặc khi xin Visa, số lượng suất đi lại có hạn, nên Giang Yến chỉ có thể từ bỏ cơ hội này, ngoài ý muốn có được kỳ nghỉ nửa tháng.
Ngày đầu tiên kỳ nghỉ Giang Yến về Tây Thành, cũng không nói cho mấy người bọn Lâm Tiêu, vừa về đã đến trường học.
Anh đi gặp thầy Dư trước, trong lúc trò chuyện, anh được biết ba ngày sau là lễ tuyên thệ 100 ngày của các học sinh cuối cấp.
Nói được vài câu, thầy Dư đã nghĩ đến việc mời anh đến trường phát biểu với tư cách là học sinh xuất sắc.
Chỉ là Giang Yến chưa bao giờ thích xuất đầu lộ diện, cho nên dù lão Vũ có nói gì cũng không đồng ý.
"Thầy Dư, thầy cũng biết trong trường đồn em như thế nào mà." Giang Yến tuy không tình nguyện, nhưng cũng không hề thiếu kiên nhẫn, vẫn ân cần nói: "Tuy bây giờ em được tuyển thẳng rồi, nhưng ai cũng biết em trong lúc ở trường thường trốn tiết đánh nhau, ngủ và chơi điện thoại trong giờ, dù thế nào đi nữa em cũng không được coi là đại diện cho một học sinh xuất sắc được, đúng không ạ?"
"......"
Giang Yến nghịch đồ vật trên bàn của thầy Dư, giọng điệu thờ ơ, "À đúng rồi, em còn yêu sớm, điều này cũng thêm vào đi ạ."
"......" Lão Dư cảm thấy phẫn nộ vì rèn sắt không thể thành thép.
Biết không thế thuyết phục Giang Yến lên phát biểu, thầy Dư chỉ có thể tìm cách khác, "Vậy thế này đi, sau khi lễ tuyên thệ 100 ngày còn có một kỳ họp phụ huynh, phụ huynh của các lớp đều biết em đã được tuyển thẳng vào Đại học Thanh, rất có hứng thú với phương pháp giáo dục của gia đình em, nếu em đã không muốn chia sẻ, thì để bố mẹ em đến chia sẻ một chút có được không?"
Nghe vậy, mí mắt Giang Yến nhảy lên, anh muốn từ chối, nhưng thầy Dư lại nói trước: "Bạn học Giang Yến, tốt xấu gì thầy cũng dẫn dắt em hai năm, tuy thầy chưa dạy cho em được gì, nhưng nói sao thì nói em vẫn là học sinh của thầy, chẳng lẽ chút việc nhỏ như vậy em cũng không thể giúp thầy được sao?"
"......"
Thầy Dư dùng hết lý lẽ và tình cảm, vận dụng 18 chiêu thần thông, cuối cùng Giang Yến cũng mủi lòng: "Được rồi, đến lúc đó em sẽ bảo bọn họ đến."
"Ừm!" Thầy Dư mỉm cười cầm tách trà lên, cảm thấy vui sướng sau khi làm xong, "Thế này mới giống nói chuyện chứ, được rồi, thầy cũng không còn việc gì nữa, em trở về đi. "
Giang Yến ngước mắt lên nhìn ông, đặt đồ trong tay xuống, "Đúng rồi, thầy Dư, thầy có thể cho em một bản kết quả thi kỳ này không?"
"Có thể." Thầy Dư duỗi tay mở ngăn kéo bên cạnh, lấy ra một chồng phiếu điểm đưa cho anh, "Thành tích của Lâm Tiêu thầy đã khoanh lại rồi, khá tốt, trong kỳ thi chung với 10 trường kỳ trước em ấy đứng thứ 10 toàn huyện, tổng điểm cao hơn Đỗ Văn Bác 2 điểm, mấy kỳ thì gần đây phát huy cũng rất ổn định, nếu tiếp tục như vậy, em ấy có thể có cơ hội đạt thủ khoa ban tự nhiên của Tây Thành năm nay. "
Giang Yến thản nhiên lật xem qua, khóe miệng cong lên một chút, anh cầm phiếu điểm rồi đứng dậy, "Vậy em đi trước đây."
Thầy Dư mở nắp chén, phất phất tay: "Về đi."
-
Sau khi ra khỏi văn phòng của thầy Dư, Giang Yến không rời trường mà từ cầu thang đi vòng qua phòng học lớp 18.
Đúng lúc là giờ nghỉ, trong lớp có nhiều học sinh đang ngủ, Lâm Tiêu cũng đang gối lên áo đồng phục để ngủ.
Đỗ Văn Bác gần đây bị ốm, không đến lớp, chỗ ngồi của anh ta bị trống.
Giang Yến đi vào cửa sau của lớp, mấy nam sinh nhìn thấy anh liền muốn chào hỏi, nhưng anh làm động tác yên lặng, bọn họ đều âm thầm gật đầu.
Nhưng Hồ Hàng Hàng nhìn thấy anh đến lớp, nhất thời không khống chế được giọng điệu của mình, "Anh, mmmm—"
Giang Yến nhanh chóng che miệng, "Yên lặng?"
Hồ Hàng Hàng làm một động tác đồng ý, Giang Yến buông tay ra, lùi lại một bước, Hồ Hàng Hàng cuối cùng cũng có thể hít thở không khí trong lành trở lại, thở hổn hển, giọng nói cao lên thay vì rơi xuống, "Anh !" Sao anh lại đột nhiên a-"
"......" Giang Yến vẫn cảnh giác, lại che miệng lại, mỉm cười nói: "Gần đây có phải cậu được chiều quá phải không? "
Hồ Hàng Hàng ngoan ngoãn, lắc đầu, chớp chớp mắt, giả vờ đáng thương.
"Đừng làm nũng với tôi." Giang Yến buông tay ra, chán ghét lau tay vào áo khoác, "Sao cậu còn làm nũng hơn cả Lâm Tiêu? "
"......"
Hồ Hàng Hàng thể hiện, cuộc sống này thật khó.
Nhưng thật may Lâm Tiêu vẫn đang ngủ say, trong lớp rất ổn cũng không tỉnh, vì không muốn đánh thức cô, Giang Yến đã đi vòng ra hành lang, trèo cửa sổ đi vào.
Ra chơi 15 phút.
Lâm Tiêu ngủ gần đủ giấc, sau khi học bổ túc cường độ cao, điểm vật lý của cô đã có bước nhảy vọt, mấy kỳ thi gần đây luôn đạt mức 85 điểm, tuy không thể so với điểm của các môn sinh học và hóa học, nhưng cũng không trở thành muốn kéo điểm quá mức.
Chỉ là Lâm Tiêu không dám xem nhẹ, sau khi bắt đầu kỳ mới vẫn luôn duy trì thói quen học tập như hồi Giang Yến dạy bổ túc, tối nào cũng làm đề.
Có lúc làm đề đến khuya, sáng lại phải dậy sớm đến lớp, do vậy thường xuyên buồn ngủ trong giờ, phải tìm thời gian ngủ bù.
Nhưng đây dường như đã trở thành trạng thái của năm cuối.
Tất cả mọi người ai cũng buồn ngủ và mệt khi phải gánh một áp lực như vậy.
Đến Lâm Tiêu cũng không thể trốn thoát.
Tiếng chuông vào lớp reo"leng keng".
Lâm Tiêu ngáp dài, ngồi thẳng dậy, như thường lệ giơ tay duỗi eo, thoáng thấy có người ngồi ở ghế trống bên cạnh, nghĩ đó là Đỗ Văn Bác, cô hạ tay xuống nhìn sang, giọng nói qua quít như thường, "Này, cậu bị cảm-"
Đến khi ánh mắt hoàn toàn trên người anh, cả người như bị đóng băng tại chỗ.
Giang Yến vẫn luôn cúi đầu nhìn cô, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, giống như một bộ lọc tự nhiên, vừa mê hoặc vừa dịu dàng.
"Thế nào?" Giang Yến cười nhẹ: "Không nhận ra sao?"
"Không phải." Lâm vẫn còn nhớ chuyện anh nhờ Đỗ Văn Bác canh chừng mình, "Dù sao trên đời này cũng không có ai xấu hơn anh."
"......" Giang Yến xoa nhẹ thái dương, giọng nuông chiều, "Anh cũng không tìm ra người nào đẹp hơn em."
Lúc trước Lâm Tiêu không thể thoát nhất chính là đại bác bọc đường, nhưng nghe nhiều rồi, tự nhiên cũng bị miễn nhiễm, "Đừng, đừng đề cao em như thế."
Giang Yến vẫn muốn nói gì đó, thầy Dương đã mang theo tài liệu vào phòng học rồi, đứng trên bục giảng khiến ông vô thức quét quanh phòng học, ánh mắt dừng lại ở chỗ của Giang Yến.
Thầy Dương cười tươi nói: "Yo, sao hôm nay sinh viên đại học có thời gian trở về rồi?"
Tự nhiên bị gọi tên, Giang Yến chỉ có thể bất lực đứng dậy chào hỏi: "Thầy Dương, thầy đừng trêu em."
Bản thân thầy Dương xuất thân từ khoa vật lý, sau đó lại đi dạy vật lý, đã tiếp xúc với vật lý hơn mười năm, đối với những người có niềm yêu thích vật lý như Giang Yến ông luôn nhìn với ánh mắt tán thưởng, vui vẻ cười nói: "Nếu đã đến lớp thì chăm chỉ nghe giảng, đừng khiến thầy phải tìm em và bạn cùng bàn của em nói chuyện."
Mối quan hệ giữa Giang Yến và Lâm Tiêu đã được nhiều người biết tới, vừa nghe thầy Dương nói vậy, trong lớp bùng lên một tràng hoan hô.
Giang Yến khó chịu sờ sờ chóp mũi, trong khi Lâm Tiêu vùi đầu làm đà điểu.
Dù sao vẫn còn trong giai đoạn quan trọng của năm ba trung học, thầy Dương cũng không đùa nữa, "Được rồi, ngồi xuống đi, hôm nay chúng ta bắt đầu ôn tập chương cuối cùng."
Cả lớp vang lên tiếng lật sách.
Giang Yến ngồi xuống, Lâm Tiêu cũng lấy tài liệu ôn tập ra, lấy điện thoại đặt dưới sách, một tay bấm vào màn hình, gửi tin nhắn WeChat cho anh.
- Sao anh đột nhiên trở về?
Giang Yến quên tắt âm điện thoại, khi nhận được tin nhắn liền có chuông, anh giơ tay cầm lên, nhìn thấy tin nhắn do Lâm Tiêu gửi đến, liền ngước mắt lên nhìn cô.
Lâm Tiêu mím môi, ra hiệu cho anh dùng điện thoại.
Giang Yến thu hồi ánh mắt, tắt âm, cúi đầu trả lời tin nhắn.
- Được nghỉ.
- Ghen tị.
- Ừm.
- .....
Hai người trò chuyện trên WeChat.
Tiết học buổi chiều kết thúc nhanh chóng, trong giờ học tự học buổi tối, thầy Dư thông báo 3 ngày nữa là đến ngày tuyên thệ và kỳ họp phụ huynh.
"Đại hội tuyên thệ và kỳ họp phụ huynh lần này rất quan trọng, các em có nhiệm vụ phải thông tin cho bố mẹ, không được vắng mặt."
"Vâng!"
"Hiểu rồi ạ !"
......
Lâm Tiêu ghi lại sự kiện này trong bản ghi trên điện thoại, thản nhiên hỏi: "Đại hội tuyên thệ và kỳ họp phụ huynh chắc anh không cần tham gia, đúng không? "
"Không." Giang Yến nói.
"Hả?" Lâm Tiêu nhìn anh, "Bây giờ anh được tính là tốt nghiệp rồi mà, còn phải tham gia sao?"
Giang Yến dụi dụi mắt, lặp lại lời nói của thầy Dư: "Vẫn phải tham gia kỳ họp phụ huynh."
Lâm Tiêu do dự một chút, "Vậy anh......phụ huynh mời ai tới? "
Tình hình nhà anh Lâm Tiêu biết rất rõ, đã không còn qua lại với người thân nữa, mà chỉ còn qua lại với bố mẹ Quan Triệt, nhưng thời gian này họ đều không ở Tây Thành.
"Để nói sau đi." Giang Yến mỉm cười: "Không được, anh bỏ tiền tìm là được."
"......"
Lâm Tiêu không nói, trong lòng hiểu rõ.
-
Tuyên thệ 100 ngày rất nhanh đã đến, nói là 100 ngày nhưng thực ra nghiêm chỉnh mà đếm thì không còn nhiều nữa, chỉ là năm ba luôn phải trải qua quá trình này.
Đó là một ngày nắng, không mây, trên sân người đông như nêm, gió thổi từng cơn mát mẻ.
Mấy người Hồ Hàng Hàng cũng biết tình hình nhà Giang Yến, khi biết thầy Dư yêu cầu Giang Yến mời bố mẹ tới họp phụ huynh, đều tỏ ra có thể để bố mẹ bọn họ đến thay.
Hồ Hàng Hàng thể hiện đau xót, " Nếu mẹ em làm phụ huynh của anh Yến, có thể sau khi kết thúc sẽ nghĩ cách tìm người chăm sóc em, sau đó để anh Yến làm con ruột."
Hứa Nhất Xuyên giơ tay đồng ý, "Bố tôi có lẽ cũng nghĩ vậy, mấy ngày trước tôi nói với ông chuyện họp phụ huynh, bố tôi với mẹ tôi bởi vì tranh cãi ai sẽ tham gia, suýt nữa thì ly hôn."
Lâm Tiêu & Giang Yến: "....."
Tống Viễn thì không gặp nhiều phiền phức như vậy, anh không hề đề cập chuyện họp phụ huynh với bố mẹ, mà nói cho người anh họ thân thiết nhất của mình.
Người anh họ này trước đây cũng từng tìm một người anh vô lại đến thay, nên hoàn toàn hiểu được yêu cầu của Tống Viễn.
Trước khi Hội tuyên thệ bắt đầu, yêu cầu học sinh mỗi lớp dẫn bố mẹ đến phòng học tập hợp, sau đó mới tập trung ở sân trường.
Sau khi Hồ Hàng Hàng và Hứa Nhất Xuyên đề cập chuyện của Giang Yến với bố mẹ họ, bố mẹ hai nhà đều thể hiện sẵn sàng đảm nhận trách nhiệm này.
Nhưng phụ huynh cũng chỉ có thể chọn một người, vì vậy vào ngày tuyên thệ, hai nhà Hồ và Hứa đã ở trước tòa giảng đường tranh cãi xem ai là người đóng vai phụ huynh của Giang Yến.
Mẹ Hồ nói: "Đứa trẻ Giang Yến này nhìn giống tôi hơn, để tôi nói thì sẽ có sức thuyết phục hơn."
Mẹ Hứa vặn lại: "A Yến giống chị ở chỗ nào, nếu nói giống, thì giống tôi nhiều hơn, đôi mắt này giống hệt tôi khi còn trẻ."
Bố Hồ xen vào: "Đừng tranh nhau nữa, hay để tôi đi đi, tốt xấu gì tôi cũng là giảng viên đại học, lời nói chắc chắn thuyết phục hơn các bà nhiều."
Bố Hứa phản đối: "Nói như vậy, tôi còn là giáo viên dạy giỏi của Trường THCS số 1, có một đống chứng chỉ, có cần tôi lấy cho các người xem không?"
Bốn người như bốn học sinh tiểu học, bạn một câu, tôi một câu, không ngừng nói.
Hồ Hàng Hàng và Hứa Nhất Xuyên nhìn cảnh tượng trước mắt, liếc nhìn nhau, sau đó im lặng vỗ vỗ vai nhau buồn bã nói: "Làm quen là ổn, làm quen là ổn rồi."
Giang Yến ở bên cạnh nhìn cảnh tượng hỗn loạn này, "......"
Trong lúc bốn người còn đang tranh cãi, Liễu Thanh thò đầu ra từ trên lầu, "Anh Yến, bố anh đến rồi, đang ở văn phòng thầy Dư, đang gọi anh qua đó"
"......
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Giang Yến cũng bối rối, giơ tay lên trả lời, sau đó chào hỏi bốn người trưởng bối, rồi lên lầu.
Văn phòng làm việc của thầy Dư ở tầng hai.
Giang Yến vừa đến cửa, anh đã nghe thấy tiếng cười quen thuộc của thầy Dư, sau khi đợi vài giây, một giọng nói xa lạ từ bên trong truyền ra, "Giang Yến nhà chúng tôi thông minh từ nhỏ, chưa để chúng tôi phải bận tâm bao giờ. "
Tiến lên hai bước là cửa sổ của căn phòng, Giang Yến quay đầu nhìn cảnh tượng trong phòng, vẫn là thầy Dư quen thuộc và một người xa lạ.
"......"
Anh giơ tay xoa xoa cổ, đi tới gõ cửa, "Thầy Dư."
Hai người trong phòng ngẩng đầu lên thì thấy là Giang Yến, thầy Dư mỉm cười nói: "Giang Yến đến đây, đến, đến đây ngồi."
Giang Yến đi tới, ngồi xuống một chỗ trống, người vừa nói chuyện với thầy Dư liếc nhìn anh, một cái nhìn quen thuộc: "Sao bây giờ con mới tới?"
"Có chuyện cần xử lý ạ, không phải -" Giang Yến dừng lại, ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt của ông, do dự một lát, vẫn do dự, "Xin lỗi, cho cháu hỏi một chút, chú là?"
"Thằng bé này, lại đùa rồi?” Lâm Vĩnh Thành cười nói: "Bố là bố con"
"......"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.