Đến Trốn Trong Vòng Tay Của Tôi
Chương 96: Tỏ Tình
Tuế Kiến
15/04/2024
Chuyển ngữ: Linh nhạt nhẽo
Hai giờ chiều, Hội tuyên thệ của trường THPT số 10 chính thức bắt đầu, mỗi lớp xếp hàng theo vị trí đã định, tất cả học sinh năm ba đều mặt đồng phục màu xanh trắng.
Thoạt nhìn, sân trường trông giống như mặt hồ tĩnh lặng.
Vị trí của lớp 18 gần với bục chào cờ, Đỗ Văn Bác với tư cách lớp phó đứng phía trước cầm cờ.
Nắng chiều như thiêu đốt, lá cờ đỏ tung bay trong gió.
Lý Khôn dẫn đầu ban kỷ luật đi từng lớp kiểm tra sĩ số và đồng phục học sinh.
Khi đến vị trí lớp 18, Lý Khôn chào hỏi thầy Dư đang đứng gần bục chào cờ, sau đó đi theo hàng đếm số người, trong miệng lẩm bẩm: "Một, hai, ba......"
Lúc đếm đến 25, Lý Khôn dừng lại, duỗi tay kéo thầy Dư, chỉ vào hai người ở hàng ghế sau, ngạc nhiên hỏi: "Hai đứa này đang làm gì vậy? Lúc này còn bảo người yêu mình tới, bọn chúng làm sao không chú ý đến ảnh hưởng."
Thầy Dư không cần nhìn, cũng biết ông đang nói đến Giang Yến và Lâm Tiêu, nhưng ông không ngạc nhiên như Hắc nhân, cũng không thấy có vấn đề gì, vì vậy bình tĩnh nói: "Đã đến lúc này rồi, thầy cứ coi như nhắm mắt làm ngơ là được. "
"......"
Lý Khôn nghĩ thầm, tôi chưa thấy giáo viên chủ nhiệm nào có tim lớn như ông.
Thầy Dư vỗ vai ông, nhẹ giọng nói: "Đi thôi, đi thôi, lớp tôi không thiếu người, trước khi ông đến tôi đã đếm rồi, hơn nữa, nếu có thiếu, ông cũng đâu có cách nào đúng không?"
Lý Khôn trợn mắt nhìn thầy Dư, sau đó dẫn học sinh sang lớp bên cạnh.
Sau khi ông rời đi, Lâm Tiêu đặt bài phát biểu đang che mặt xuống, dùng tay chọc chọc vào vai Giang Yến, "Vừa rồi Hắc nhân với thầy Dư nói về hai chúng ta, đúng không?"
Mặt trời quá chói, chói đến nỗi không thể nhìn rõ màn hình điện thoại, Giang Yến chỉ có thể cúi người để nhìn rõ hơn, nghe thấy Lâm Tiêu nói, anh ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Hắc nhân đã đi rồi, "Hình như là vậy, chắc có lẽ ông ấy chưa từng thấy một học sinh không dẫn bố mẹ đến, mà dẫn bạn trai đến dự Hội."
"......"nói sao là vậy, Lâm Tiêu cầm bài phát biều đánh vào đầu Giang Yến, tức giận nói: "Nói trắng ra thì, rốt cuộc ai là người muốn đến vậy?"
"Anh, là anh.” Giang Yến mỉm cười, cất điện thoại, đứng thẳng người, ánh mắt đột nhiên lộ ra ánh mặt trời, anh hơi nheo mắt, "Hội tuyên thệ kết thúc, anh phải đi trước."
"Hả, có chuyện gì vậy?" Lâm Tiêu hơi nghiêng người sang một bên, chặn trước mặt Giang Yến, chặn ánh nắng chói chang.
Giang Yến giơ tay xoa xoa thái dương, "Quan Triệt về rồi, bảo anh ra sân bay đón"
Từ khi được tuyển thẳng, cả hai người đều bận đến nỗi không nhìn thấy mặt nhau.
Mặc dù học kỳ này Giang Yến không ở Tây Thành, nhưng thỉnh thoảng anh cũng có ngày nghỉ, bình thường vẫn có thể liên lạc được, trong khi đó Quan Triệt như vào một tổ chức bí mật nào đó, gửi tin nhắn thì mười tin trả lời một tin, gọi điện thoại thì mười cuộc mới trả lời hai ba cuộc, trạng thái trên Wechat không được cập nhật cũng là chuyện bình thường.
Hiện tại nghe anh trở về, Lâm Tiêu khá ngạc nhiên: "Không phải anh Quan Triệt đã nói sẽ không về Tây Thành trong kỳ nghỉ hè này sao, sao bây giờ anh ấy lại đột nhiên trở về?"
Giang Yến lắc đầu, "Anh không biết, cậu ấy cũng không nói rõ."
Lâm Tiêu không hỏi nhiều, cầm bài phát biểu tiếp tục đọc, dáng người gầy gò phản chiếu dưới ánh sáng, rơi xuống trước mắt Giang Yến.
Giang Yến ngước mắt lên nhìn cô, Lâm Tiêu chú ý tới ánh mắt của anh, thầm nháy mắt với anh, anh mím môi cười, hiếm khi có ý nghĩ muốn được bạn gái cưng chiều một lần.
Nói hội tuyên thệ đúng 14h00 giờ bắt đầu, nhưng phải đến 14h30 mới thực sự bắt đầu, vì trong nhiều trường hợp như thế này, đầu tiên là hiệu trưởng phát biểu, sau đó một số nhà lãnh đạo phát biểu, tiếp sau đó mới là bài phát biểu của học sinh.
Lần này đại diện học sinh có bốn người, hai người bên khoa học nhân văn, hai người bên khoa học tự nhiên.
Bên nhân văn phát biểu trước, Lâm Tiêu cũng không vội đến đó trước, định đợi bên nhân văn phát biểu xong rồi mới đến.
Sân trường bốn góc đều có âm thanh.
Lâm Tiêu nghe giọng điệu đầy cảm xúc phát ra từ loa thanh nổi, khẽ thở dài, có chút đau khổ, "Em nghĩ em có thể lên đó đọc chưa đến 3 phút là xong rồi."
Giang Yến cong môi, "Em có thể đọc từ từ."
"......"
Vài phút sau, đại diện đầu tiên của khoa học nhân văn phát biểu xong, giáo viên của Ủy ban Thanh niên của trường nói vài lời, rồi đến lượt đại diện thứ hai.
Lần này là nam, mang lại cho người ta cảm giác không phải đi phát biểu mà là ra chiến trường.
"...... Chúng ta đến từ mùa đông lạnh giá, càng trân trọng sự huy hoàng của mùa xuân hơn, chúng ta đang chạy dần về tháng 6, càng tin vào điều kỳ diệu của cuộc sống! Chúng ta tin rằng sẽ luôn có phần thưởng xứng đáng, chúng ta hãy cống hiến hết mình cho ......"
Nghe đến mấy câu này, mí mắt Giang Yến nhảy lên, có cảm thấy như mình đã nghe thấy ở đâu đó.
Anh rũ mắt suy nghĩ một hồi, sau đó ngẩng đầu nhìn Lâm Tiêu, do dự: "Câu chúng ta đến từ mùa đông lạnh giá lúc nãy, trong bài phát biểu của em cũng có phải không?"
Không đợi Lâm Tiêu lên tiếng, Giang Yến lại nghe được.
"...... Tám mươi ngày, trong dòng sông dài của lịch sử, giống như một cơn sóng thoáng qua. Tuy nhiên, nó có ý nghĩa rất lớn đối với chúng ta. Mười năm mài kiếm, nay đã đến lúc thử độ sắc, đồng tâm hiệp lực 80 ngày, tên trên bảng vàng sẽ an ủi đời này!"
Câu này quá quen thuộc, Giang Yến hoàn toàn chắc chắn mình đã nhìn thấy những câu này trong bài phát biểu của Lâm Tiêu.
Anh mỉm cười nhìn Lâm Tiêu: "Hai người copy cùng một bài văn mẫu?"
Lâm Tiêu – người gần nhớ xong bản thảo: "......"
"Nhưng bạn này có vẻ cẩn thận hơn em một chút.”Giang Yến cười nói: "Biết là không còn 100 ngày, nên thay đổi số liệu luôn"
"......"
Lâm Tiêu lúc này không còn ý định đánh anh vì nói bậy nữa, đầu óc cô lúc này tràn ngập đủ loại câu hỏi từ sâu thẳm tâm hồn.
- "Mẹ nó thế mà có thể trùng văn mẫu được?"
- "Trên Baidu nhiều văn mẫu như vậy mà còn có thể trùng được? Mình cũng thật giỏi nha!!"
- "Mình X a, vậy chút nữa mình sẽ nói gì đây?"
- "Mình có lên đó hay không nhỉ?"
......
Nhưng, thầy Dư không cho cô thêm thời gian để suy nghĩ, khi đại diện bên khoa học nhân văn phát biểu xong, thầy Dư đã gọi học sinh chuyển lời, bảo cô chuẩn bị tốt.
Lúc này Lâm Tiêu vẫn còn trong trạng thái kinh ngạc và bối rối, cô sững sờ ba giây mới phản ứng lại, quay mặt nhìn Giang Yến: "Phải làm sao bây giờ?"
Giang Yến giơ tay xoa xoa sau gáy, "Tên em có trong danh sách phát biểu không?"
"À, có. "
Tên và lớp của bốn đại diện đã được báo trước, đến khi phát biểu, giáo viên dẫn chương trình sẽ giới thiệu tên từng người lên phát biểu.
Giang Yến cắn môi dưới, "Em lên trước hay người khác lên trước?"
"Cậu ấy lên trước.” Lâm Tiêu nói.
"Vậy được rồi.” Giang Yến đứng dậy, xoa tay lên cổ cô, sau đó thuận thế kéo người cô qua, thì thầm: "Anh sẽ phát biểu thay em."
-
Về việc Giang Yến đột ngột thay Lâm Tiêu phát biểu, thầy Dư thể hiện rất khó hiểu, "Không phải em không muốn đi sao? Lúc trước thầy nói với em nhiều như vậy, không phải em vẫn không đồng ý sao? Làm sao bây giờ lại muốn đi? Không phải em nói mình không được tính là một học sinh xuất sắc sao?"
Giang Yến nghe thầy Dư nói nhảm, giơ tay sờ sờ chóp mũi, cười nói: "Không được tính là một học sinh xuất sắc, nhưng làm một người bạn trai, miễn cưỡng vẫn có thể tính là xuất sắc."
"......"
Thầy Dư gần như tức giận đến mức hất râu trừng mắt, tiểu tử này từ sau khi được tuyển thẳng, trước mặt ông đều không có dáng vẻ học sinh chút nào, căn bản không coi ông là thầy.
Nhưng bất kể Giang Yến có nói bản thân không xuất sắc như thế nào, trong mắt của các thầy cô trong trường, anh vẫn là một học sinh ưu tú và xuất sắc, vì vậy anh đột nhiên muốn phát biểu, cũng gây ra bất cứ sự phản đối nào, mà ngược lại mọi người đều vui mừng vì thành tích của anh, tưởng anh vì nhà trường, vì truyền cảm hứng có các bạn sắp thi đại học nên mới đứng lên phát biểu.
Giang Yến không biết các thầy cô đã đặt ra những danh xưng mỹ miều nào sau lưng mình, thực ra anh thật sự chỉ vì bạn gái mà lên phát biểu.
Nhưng suy cho cùng, các giáo viên khác trong trường cũng không cởi mở và thấu hiểu như thầy Dư, nên một số chuyện vẫn nên trả lời bằng những lời nói dối thì tốt hơn.
Về danh sách phát biểu có một số học sinh đã biết rất rõ, do đó khi nhìn thấy Giang Yến đột nhiên xuất hiện trên khán đài, đều có một chút ngạc nhiên.
Một số phụ huynh vẫn chưa biết Giang Yến, liền được con của họ phổ cập kiến thức ngay tại chỗ.
"Giang Yến, là trùm trường nổi tiếng ở trường, cũng là một học bá, lần nào thi cũng đứng nhất toàn khối, năm trước vừa được tuyển thẳng vào Đại học Thanh, đẹp trai, hòa đồng và còn có người yêu. "
"À đúng rồi ạ, sau khi cậu ấy được tuyển thẳng, vị trí số 1 ở trường chuyển sang người yêu của cậu ấy.” Một người bạn cùng lớp giải thích với các phụ huynh ai là ai, "Đó, bạn nữ ngồi ở đó chính là người yêu của cậu ấy, rất xinh phải không ạ. "
Cha mẹ sau khi được phổ biến: "......"
[Tôi ghét .jpg]
-
Bài phát biểu của Lâm Tiêu không thể dùng được nữa, nhưng Giang Yến vẫn mang theo bản thảo, nhưng trong lúc phát biểu, anh không nhìn xuống bản thảo một chút nào.
Người thanh niên đứng trước bục, dáng người vô tư ưu nhã, nắng chiều rơi xuống như tạo nên một vầng hào quang mờ ảo, đẹp mắt.
Một chàng trai vừa cương quyết vừa điềm đạm như vậy làm sao có thể không khiến người khác rung động cho được?.
......
Sau khi bài phát biểu của học sinh kết thúc, Giang Yến xuống khán đài, hiệu trưởng trở lại phát biểu, cuối cùng giáo viên chủ nhiệm của mỗi lớp tốt nghiệp đều lên sân khấu dẫn dắt tất cả học sinh có mặt tuyên thệ.
"Cuộc sống đầy thử thách là niềm tin vững chắc của chúng em giành chiến thắng trong kỳ thi tuyển sinh đại học là sự theo đuổi không ngừng của chúng em! Vào thời khắc thiêng liêng này, toàn thể học sinh cuối cấp chúng em xin long trọng tuyên thệ......
"...... Xin bố mẹ hãy yên tâm, chúng con có năng lực, nhất định không để bố mẹ lo lắng, xin thầy cô yên tâm ...... Xin nhà trường yên tâm......"
Vào thời khắc này, Lâm Tiêu như nghe thấy có một giọng nói trong trẻo bên tai, từng câu từng chữ như xuất phát từ tận đáy lòng.
Sau khi theo giáo viên đọc lời thề, Lâm Tiêu âm thầm cầm tay Giang Yến, thì thầm: "Xin bạn trai yên tâm, em có thực lực, nhất định học cùng trường với anh. "
Giang Yến cũng nắm tay cô, khóe miệng cong lên, không lên tiếng.
Hoạt động cuối cùng của Hội là thả bóng bay, trên mỗi quả bóng viết tên ngôi trường mà mỗi người muốn học, rồi thả lên bầu trời.
Đây là một hoạt động tự do, Hồ Hàng Hàng và Hứa Nhất Xuyên bị bố mẹ cằn nhằn một lúc lâu, lúc này mẹ của Hồ Hàng Hàng – Lý Tố đang cầm theo một quả bóng bay đuổi theo anh , hét lớn: "Thằng nhóc này, bảo con viết tên trường, con chạy cái gì."
Hồ Hàng Hàng vội vàng chạy đến phía sau Giang Yến lẩm bẩm: "Cái này không phải cứ viết là thi đậu được, có gì đáng viết đâu chứ."
Lý Tố đi tới, "Vậy tốt xấu gì con cũng viết một cái tên đi chứ, con nhìn Nhất Xuyên kìa, còn biết viết Thanh Đại, còn con, suốt ngày chỉ biết cầm cây đàn gãy ngâm nga."
Nghe vậy, Hồ Hàng Hàng nhanh chóng bắt quả bóng bay mà Hứa Nhất Xuyên vừa buông ra, sau khi đọc kỹ, anh mỉm cười nói: "Cậu ấy đâu có viết Đại học Thanh, cậu ấy viết rõ ràng là Đại học Garytown, cách Thanh Đại mấy trăm km phải không?"
"......"
Bố mẹ của Hứa Nhất Xuyên cũng không hồ đồ, vừa nghe đã hiểu, bố Hứa đá vào chân Hứa Nhất Xuyên, "Bố và mẹ con cũng có ngày bị con làm tức chết."
Phụ huynh hai nhà khuôn mặt đầy sát khí.
Ngược lại anh họ của Tống Viễn, nhìn thấy Tống Viễn viết trên bóng bay là tên trường cảnh sát, mặt kiểu "tùy em, em viết như thế nào đều không liên quan đến anh ".
Lâm Tiêu và Giang Yến cũng có một quả bóng, cũng chỉ có hai người họ thực sự viết Thanh Đại, hơn nữa thực sự là nơi có thể thi đậu.
Bốn vị gia trưởng: "......"
Anh họ: "Hết chuyện của anh rồi."
Tống Viễn> Hứa Nhất Xuyên > Hồ Hàng Hàng: "Dần dần sẽ quen thôi"
-
Hôi tuyên thệ kết thức là buổi họp phụ huynh, học sinh dẫn phụ huynh trở lại lớp, sau đó được hoạt động tự do, buổi tối vẫn có giờ tự học như bình thường.
Giang Yến sau khi thả bóng bay thì rời trường ra sân bay đón Quan Triệt.
Phương Nghi Tống không nhìn thấy anh, cố ý hỏi: "Sao không nhìn thấy Giang Yến?"
"Anh Quan Triệt về rồi ạ, Giang Yến đi đón anh ấy.” Lâm Tiêu sợ mẹ không hiểu, liền giải thích: "Quan Triệt là người cũng được tuyển thẳng vào Thanh Đại, là người trước con nói cho mẹ đó. "
Phương Nghi Tống mỉm cười gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.
Lúc bọn họ đến phòng học, thầy Dư đang nói chuyện kết quả thi với các phụ huynh khác.
Lâm Tiêu ngồi cùng mẹ trong lớp một lúc, đợi đến khi bắt đầu, cô cùng Hồ Hàng Hàng ra ngoài tìm Mạnh Hân.
Cuối cùng năm người cùng nhau tụ họp tại quán trà sữa ngoài cổng trường. Thật khó có thời gian rảnh, năm người tụ lại một chỗ vừa khéo một hàng năm người.
Sau khi đánh mấy trận game, Lâm Tiêu gọi điện cho Giang Yến, hỏi bọn học đang ở đâu, sau đó Giang Yến nói một lúc nữa sẽ cùng đến với Quan Triệt.
Lâm Tiêu vừa mới vào trận, tùy tiện trả lời rồi nhanh chóng cúp điện thoại.
Thấy vậy, Mạnh Hân mỉm cười nói: "Bây giờ trùm trường không quan trọng bằng chơi game đúng không?"
"Game mất có thể mở lại, nhưng bạn trai mất rồi.” Lâm Tiêu nói: "Có thể mãi mãi chơi game rồi."
Mọi người: "......"
Năm người chơi đến ván thứ 3, Giang Yến và Quan Triệt mới đến, nhưng chỉ có điều vẻ mặt của bọn họ có chút kỳ quái.
Một người thì cười toe toét, một người thì xị mặt.
Trong lúc chờ được hồi sinh, Lâm Tiêu thoáng thấy Giang Yến đen mặt, còn tưởng vì lúc nãy cúp điện thoại làm anh tức giận, nhẹ nhàng dịu dàng hỏi một câu"Anh bị làm sao vậy?"
Giang Yến nhéo sống mũi, nhẹ giọng nói: "Không sao."
LâmTiêu không bị ngốc, rõ ràng anh đang ở trong trạng thái sắp nổi điên, nếu anh không tức giận, tên cô sẽ viết ngược thành Tiêu Lâm.
Biết không hỏi được gì từ Giang Yến, nhân lúc anh mua trà sữa, cô hỏi Quan Triệt đang ngồi bên cạnh: "Giang Yến bị làm sao vậy ạ?"
Quan Triệt thở dài, vẻ mặt không có gì quan trọng, "Cậu ta không sao, chỉ là lúc nãy bị người ta tỏ tình "
Lâm Tiêu có chút khó hiểu, " Tỏ tình cũng không thể tức giận đến mức này chứ?"
"Đúng, tỏ tình thì không có vấn đề.” Quan Triệt nghĩ tới cảnh tượng lúc đó, không khỏi bật cười: "Mấu chốt là người tỏ tình với cậu ta là nam."
"?"
Hai giờ chiều, Hội tuyên thệ của trường THPT số 10 chính thức bắt đầu, mỗi lớp xếp hàng theo vị trí đã định, tất cả học sinh năm ba đều mặt đồng phục màu xanh trắng.
Thoạt nhìn, sân trường trông giống như mặt hồ tĩnh lặng.
Vị trí của lớp 18 gần với bục chào cờ, Đỗ Văn Bác với tư cách lớp phó đứng phía trước cầm cờ.
Nắng chiều như thiêu đốt, lá cờ đỏ tung bay trong gió.
Lý Khôn dẫn đầu ban kỷ luật đi từng lớp kiểm tra sĩ số và đồng phục học sinh.
Khi đến vị trí lớp 18, Lý Khôn chào hỏi thầy Dư đang đứng gần bục chào cờ, sau đó đi theo hàng đếm số người, trong miệng lẩm bẩm: "Một, hai, ba......"
Lúc đếm đến 25, Lý Khôn dừng lại, duỗi tay kéo thầy Dư, chỉ vào hai người ở hàng ghế sau, ngạc nhiên hỏi: "Hai đứa này đang làm gì vậy? Lúc này còn bảo người yêu mình tới, bọn chúng làm sao không chú ý đến ảnh hưởng."
Thầy Dư không cần nhìn, cũng biết ông đang nói đến Giang Yến và Lâm Tiêu, nhưng ông không ngạc nhiên như Hắc nhân, cũng không thấy có vấn đề gì, vì vậy bình tĩnh nói: "Đã đến lúc này rồi, thầy cứ coi như nhắm mắt làm ngơ là được. "
"......"
Lý Khôn nghĩ thầm, tôi chưa thấy giáo viên chủ nhiệm nào có tim lớn như ông.
Thầy Dư vỗ vai ông, nhẹ giọng nói: "Đi thôi, đi thôi, lớp tôi không thiếu người, trước khi ông đến tôi đã đếm rồi, hơn nữa, nếu có thiếu, ông cũng đâu có cách nào đúng không?"
Lý Khôn trợn mắt nhìn thầy Dư, sau đó dẫn học sinh sang lớp bên cạnh.
Sau khi ông rời đi, Lâm Tiêu đặt bài phát biểu đang che mặt xuống, dùng tay chọc chọc vào vai Giang Yến, "Vừa rồi Hắc nhân với thầy Dư nói về hai chúng ta, đúng không?"
Mặt trời quá chói, chói đến nỗi không thể nhìn rõ màn hình điện thoại, Giang Yến chỉ có thể cúi người để nhìn rõ hơn, nghe thấy Lâm Tiêu nói, anh ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Hắc nhân đã đi rồi, "Hình như là vậy, chắc có lẽ ông ấy chưa từng thấy một học sinh không dẫn bố mẹ đến, mà dẫn bạn trai đến dự Hội."
"......"nói sao là vậy, Lâm Tiêu cầm bài phát biều đánh vào đầu Giang Yến, tức giận nói: "Nói trắng ra thì, rốt cuộc ai là người muốn đến vậy?"
"Anh, là anh.” Giang Yến mỉm cười, cất điện thoại, đứng thẳng người, ánh mắt đột nhiên lộ ra ánh mặt trời, anh hơi nheo mắt, "Hội tuyên thệ kết thúc, anh phải đi trước."
"Hả, có chuyện gì vậy?" Lâm Tiêu hơi nghiêng người sang một bên, chặn trước mặt Giang Yến, chặn ánh nắng chói chang.
Giang Yến giơ tay xoa xoa thái dương, "Quan Triệt về rồi, bảo anh ra sân bay đón"
Từ khi được tuyển thẳng, cả hai người đều bận đến nỗi không nhìn thấy mặt nhau.
Mặc dù học kỳ này Giang Yến không ở Tây Thành, nhưng thỉnh thoảng anh cũng có ngày nghỉ, bình thường vẫn có thể liên lạc được, trong khi đó Quan Triệt như vào một tổ chức bí mật nào đó, gửi tin nhắn thì mười tin trả lời một tin, gọi điện thoại thì mười cuộc mới trả lời hai ba cuộc, trạng thái trên Wechat không được cập nhật cũng là chuyện bình thường.
Hiện tại nghe anh trở về, Lâm Tiêu khá ngạc nhiên: "Không phải anh Quan Triệt đã nói sẽ không về Tây Thành trong kỳ nghỉ hè này sao, sao bây giờ anh ấy lại đột nhiên trở về?"
Giang Yến lắc đầu, "Anh không biết, cậu ấy cũng không nói rõ."
Lâm Tiêu không hỏi nhiều, cầm bài phát biểu tiếp tục đọc, dáng người gầy gò phản chiếu dưới ánh sáng, rơi xuống trước mắt Giang Yến.
Giang Yến ngước mắt lên nhìn cô, Lâm Tiêu chú ý tới ánh mắt của anh, thầm nháy mắt với anh, anh mím môi cười, hiếm khi có ý nghĩ muốn được bạn gái cưng chiều một lần.
Nói hội tuyên thệ đúng 14h00 giờ bắt đầu, nhưng phải đến 14h30 mới thực sự bắt đầu, vì trong nhiều trường hợp như thế này, đầu tiên là hiệu trưởng phát biểu, sau đó một số nhà lãnh đạo phát biểu, tiếp sau đó mới là bài phát biểu của học sinh.
Lần này đại diện học sinh có bốn người, hai người bên khoa học nhân văn, hai người bên khoa học tự nhiên.
Bên nhân văn phát biểu trước, Lâm Tiêu cũng không vội đến đó trước, định đợi bên nhân văn phát biểu xong rồi mới đến.
Sân trường bốn góc đều có âm thanh.
Lâm Tiêu nghe giọng điệu đầy cảm xúc phát ra từ loa thanh nổi, khẽ thở dài, có chút đau khổ, "Em nghĩ em có thể lên đó đọc chưa đến 3 phút là xong rồi."
Giang Yến cong môi, "Em có thể đọc từ từ."
"......"
Vài phút sau, đại diện đầu tiên của khoa học nhân văn phát biểu xong, giáo viên của Ủy ban Thanh niên của trường nói vài lời, rồi đến lượt đại diện thứ hai.
Lần này là nam, mang lại cho người ta cảm giác không phải đi phát biểu mà là ra chiến trường.
"...... Chúng ta đến từ mùa đông lạnh giá, càng trân trọng sự huy hoàng của mùa xuân hơn, chúng ta đang chạy dần về tháng 6, càng tin vào điều kỳ diệu của cuộc sống! Chúng ta tin rằng sẽ luôn có phần thưởng xứng đáng, chúng ta hãy cống hiến hết mình cho ......"
Nghe đến mấy câu này, mí mắt Giang Yến nhảy lên, có cảm thấy như mình đã nghe thấy ở đâu đó.
Anh rũ mắt suy nghĩ một hồi, sau đó ngẩng đầu nhìn Lâm Tiêu, do dự: "Câu chúng ta đến từ mùa đông lạnh giá lúc nãy, trong bài phát biểu của em cũng có phải không?"
Không đợi Lâm Tiêu lên tiếng, Giang Yến lại nghe được.
"...... Tám mươi ngày, trong dòng sông dài của lịch sử, giống như một cơn sóng thoáng qua. Tuy nhiên, nó có ý nghĩa rất lớn đối với chúng ta. Mười năm mài kiếm, nay đã đến lúc thử độ sắc, đồng tâm hiệp lực 80 ngày, tên trên bảng vàng sẽ an ủi đời này!"
Câu này quá quen thuộc, Giang Yến hoàn toàn chắc chắn mình đã nhìn thấy những câu này trong bài phát biểu của Lâm Tiêu.
Anh mỉm cười nhìn Lâm Tiêu: "Hai người copy cùng một bài văn mẫu?"
Lâm Tiêu – người gần nhớ xong bản thảo: "......"
"Nhưng bạn này có vẻ cẩn thận hơn em một chút.”Giang Yến cười nói: "Biết là không còn 100 ngày, nên thay đổi số liệu luôn"
"......"
Lâm Tiêu lúc này không còn ý định đánh anh vì nói bậy nữa, đầu óc cô lúc này tràn ngập đủ loại câu hỏi từ sâu thẳm tâm hồn.
- "Mẹ nó thế mà có thể trùng văn mẫu được?"
- "Trên Baidu nhiều văn mẫu như vậy mà còn có thể trùng được? Mình cũng thật giỏi nha!!"
- "Mình X a, vậy chút nữa mình sẽ nói gì đây?"
- "Mình có lên đó hay không nhỉ?"
......
Nhưng, thầy Dư không cho cô thêm thời gian để suy nghĩ, khi đại diện bên khoa học nhân văn phát biểu xong, thầy Dư đã gọi học sinh chuyển lời, bảo cô chuẩn bị tốt.
Lúc này Lâm Tiêu vẫn còn trong trạng thái kinh ngạc và bối rối, cô sững sờ ba giây mới phản ứng lại, quay mặt nhìn Giang Yến: "Phải làm sao bây giờ?"
Giang Yến giơ tay xoa xoa sau gáy, "Tên em có trong danh sách phát biểu không?"
"À, có. "
Tên và lớp của bốn đại diện đã được báo trước, đến khi phát biểu, giáo viên dẫn chương trình sẽ giới thiệu tên từng người lên phát biểu.
Giang Yến cắn môi dưới, "Em lên trước hay người khác lên trước?"
"Cậu ấy lên trước.” Lâm Tiêu nói.
"Vậy được rồi.” Giang Yến đứng dậy, xoa tay lên cổ cô, sau đó thuận thế kéo người cô qua, thì thầm: "Anh sẽ phát biểu thay em."
-
Về việc Giang Yến đột ngột thay Lâm Tiêu phát biểu, thầy Dư thể hiện rất khó hiểu, "Không phải em không muốn đi sao? Lúc trước thầy nói với em nhiều như vậy, không phải em vẫn không đồng ý sao? Làm sao bây giờ lại muốn đi? Không phải em nói mình không được tính là một học sinh xuất sắc sao?"
Giang Yến nghe thầy Dư nói nhảm, giơ tay sờ sờ chóp mũi, cười nói: "Không được tính là một học sinh xuất sắc, nhưng làm một người bạn trai, miễn cưỡng vẫn có thể tính là xuất sắc."
"......"
Thầy Dư gần như tức giận đến mức hất râu trừng mắt, tiểu tử này từ sau khi được tuyển thẳng, trước mặt ông đều không có dáng vẻ học sinh chút nào, căn bản không coi ông là thầy.
Nhưng bất kể Giang Yến có nói bản thân không xuất sắc như thế nào, trong mắt của các thầy cô trong trường, anh vẫn là một học sinh ưu tú và xuất sắc, vì vậy anh đột nhiên muốn phát biểu, cũng gây ra bất cứ sự phản đối nào, mà ngược lại mọi người đều vui mừng vì thành tích của anh, tưởng anh vì nhà trường, vì truyền cảm hứng có các bạn sắp thi đại học nên mới đứng lên phát biểu.
Giang Yến không biết các thầy cô đã đặt ra những danh xưng mỹ miều nào sau lưng mình, thực ra anh thật sự chỉ vì bạn gái mà lên phát biểu.
Nhưng suy cho cùng, các giáo viên khác trong trường cũng không cởi mở và thấu hiểu như thầy Dư, nên một số chuyện vẫn nên trả lời bằng những lời nói dối thì tốt hơn.
Về danh sách phát biểu có một số học sinh đã biết rất rõ, do đó khi nhìn thấy Giang Yến đột nhiên xuất hiện trên khán đài, đều có một chút ngạc nhiên.
Một số phụ huynh vẫn chưa biết Giang Yến, liền được con của họ phổ cập kiến thức ngay tại chỗ.
"Giang Yến, là trùm trường nổi tiếng ở trường, cũng là một học bá, lần nào thi cũng đứng nhất toàn khối, năm trước vừa được tuyển thẳng vào Đại học Thanh, đẹp trai, hòa đồng và còn có người yêu. "
"À đúng rồi ạ, sau khi cậu ấy được tuyển thẳng, vị trí số 1 ở trường chuyển sang người yêu của cậu ấy.” Một người bạn cùng lớp giải thích với các phụ huynh ai là ai, "Đó, bạn nữ ngồi ở đó chính là người yêu của cậu ấy, rất xinh phải không ạ. "
Cha mẹ sau khi được phổ biến: "......"
[Tôi ghét .jpg]
-
Bài phát biểu của Lâm Tiêu không thể dùng được nữa, nhưng Giang Yến vẫn mang theo bản thảo, nhưng trong lúc phát biểu, anh không nhìn xuống bản thảo một chút nào.
Người thanh niên đứng trước bục, dáng người vô tư ưu nhã, nắng chiều rơi xuống như tạo nên một vầng hào quang mờ ảo, đẹp mắt.
Một chàng trai vừa cương quyết vừa điềm đạm như vậy làm sao có thể không khiến người khác rung động cho được?.
......
Sau khi bài phát biểu của học sinh kết thúc, Giang Yến xuống khán đài, hiệu trưởng trở lại phát biểu, cuối cùng giáo viên chủ nhiệm của mỗi lớp tốt nghiệp đều lên sân khấu dẫn dắt tất cả học sinh có mặt tuyên thệ.
"Cuộc sống đầy thử thách là niềm tin vững chắc của chúng em giành chiến thắng trong kỳ thi tuyển sinh đại học là sự theo đuổi không ngừng của chúng em! Vào thời khắc thiêng liêng này, toàn thể học sinh cuối cấp chúng em xin long trọng tuyên thệ......
"...... Xin bố mẹ hãy yên tâm, chúng con có năng lực, nhất định không để bố mẹ lo lắng, xin thầy cô yên tâm ...... Xin nhà trường yên tâm......"
Vào thời khắc này, Lâm Tiêu như nghe thấy có một giọng nói trong trẻo bên tai, từng câu từng chữ như xuất phát từ tận đáy lòng.
Sau khi theo giáo viên đọc lời thề, Lâm Tiêu âm thầm cầm tay Giang Yến, thì thầm: "Xin bạn trai yên tâm, em có thực lực, nhất định học cùng trường với anh. "
Giang Yến cũng nắm tay cô, khóe miệng cong lên, không lên tiếng.
Hoạt động cuối cùng của Hội là thả bóng bay, trên mỗi quả bóng viết tên ngôi trường mà mỗi người muốn học, rồi thả lên bầu trời.
Đây là một hoạt động tự do, Hồ Hàng Hàng và Hứa Nhất Xuyên bị bố mẹ cằn nhằn một lúc lâu, lúc này mẹ của Hồ Hàng Hàng – Lý Tố đang cầm theo một quả bóng bay đuổi theo anh , hét lớn: "Thằng nhóc này, bảo con viết tên trường, con chạy cái gì."
Hồ Hàng Hàng vội vàng chạy đến phía sau Giang Yến lẩm bẩm: "Cái này không phải cứ viết là thi đậu được, có gì đáng viết đâu chứ."
Lý Tố đi tới, "Vậy tốt xấu gì con cũng viết một cái tên đi chứ, con nhìn Nhất Xuyên kìa, còn biết viết Thanh Đại, còn con, suốt ngày chỉ biết cầm cây đàn gãy ngâm nga."
Nghe vậy, Hồ Hàng Hàng nhanh chóng bắt quả bóng bay mà Hứa Nhất Xuyên vừa buông ra, sau khi đọc kỹ, anh mỉm cười nói: "Cậu ấy đâu có viết Đại học Thanh, cậu ấy viết rõ ràng là Đại học Garytown, cách Thanh Đại mấy trăm km phải không?"
"......"
Bố mẹ của Hứa Nhất Xuyên cũng không hồ đồ, vừa nghe đã hiểu, bố Hứa đá vào chân Hứa Nhất Xuyên, "Bố và mẹ con cũng có ngày bị con làm tức chết."
Phụ huynh hai nhà khuôn mặt đầy sát khí.
Ngược lại anh họ của Tống Viễn, nhìn thấy Tống Viễn viết trên bóng bay là tên trường cảnh sát, mặt kiểu "tùy em, em viết như thế nào đều không liên quan đến anh ".
Lâm Tiêu và Giang Yến cũng có một quả bóng, cũng chỉ có hai người họ thực sự viết Thanh Đại, hơn nữa thực sự là nơi có thể thi đậu.
Bốn vị gia trưởng: "......"
Anh họ: "Hết chuyện của anh rồi."
Tống Viễn> Hứa Nhất Xuyên > Hồ Hàng Hàng: "Dần dần sẽ quen thôi"
-
Hôi tuyên thệ kết thức là buổi họp phụ huynh, học sinh dẫn phụ huynh trở lại lớp, sau đó được hoạt động tự do, buổi tối vẫn có giờ tự học như bình thường.
Giang Yến sau khi thả bóng bay thì rời trường ra sân bay đón Quan Triệt.
Phương Nghi Tống không nhìn thấy anh, cố ý hỏi: "Sao không nhìn thấy Giang Yến?"
"Anh Quan Triệt về rồi ạ, Giang Yến đi đón anh ấy.” Lâm Tiêu sợ mẹ không hiểu, liền giải thích: "Quan Triệt là người cũng được tuyển thẳng vào Thanh Đại, là người trước con nói cho mẹ đó. "
Phương Nghi Tống mỉm cười gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.
Lúc bọn họ đến phòng học, thầy Dư đang nói chuyện kết quả thi với các phụ huynh khác.
Lâm Tiêu ngồi cùng mẹ trong lớp một lúc, đợi đến khi bắt đầu, cô cùng Hồ Hàng Hàng ra ngoài tìm Mạnh Hân.
Cuối cùng năm người cùng nhau tụ họp tại quán trà sữa ngoài cổng trường. Thật khó có thời gian rảnh, năm người tụ lại một chỗ vừa khéo một hàng năm người.
Sau khi đánh mấy trận game, Lâm Tiêu gọi điện cho Giang Yến, hỏi bọn học đang ở đâu, sau đó Giang Yến nói một lúc nữa sẽ cùng đến với Quan Triệt.
Lâm Tiêu vừa mới vào trận, tùy tiện trả lời rồi nhanh chóng cúp điện thoại.
Thấy vậy, Mạnh Hân mỉm cười nói: "Bây giờ trùm trường không quan trọng bằng chơi game đúng không?"
"Game mất có thể mở lại, nhưng bạn trai mất rồi.” Lâm Tiêu nói: "Có thể mãi mãi chơi game rồi."
Mọi người: "......"
Năm người chơi đến ván thứ 3, Giang Yến và Quan Triệt mới đến, nhưng chỉ có điều vẻ mặt của bọn họ có chút kỳ quái.
Một người thì cười toe toét, một người thì xị mặt.
Trong lúc chờ được hồi sinh, Lâm Tiêu thoáng thấy Giang Yến đen mặt, còn tưởng vì lúc nãy cúp điện thoại làm anh tức giận, nhẹ nhàng dịu dàng hỏi một câu"Anh bị làm sao vậy?"
Giang Yến nhéo sống mũi, nhẹ giọng nói: "Không sao."
LâmTiêu không bị ngốc, rõ ràng anh đang ở trong trạng thái sắp nổi điên, nếu anh không tức giận, tên cô sẽ viết ngược thành Tiêu Lâm.
Biết không hỏi được gì từ Giang Yến, nhân lúc anh mua trà sữa, cô hỏi Quan Triệt đang ngồi bên cạnh: "Giang Yến bị làm sao vậy ạ?"
Quan Triệt thở dài, vẻ mặt không có gì quan trọng, "Cậu ta không sao, chỉ là lúc nãy bị người ta tỏ tình "
Lâm Tiêu có chút khó hiểu, " Tỏ tình cũng không thể tức giận đến mức này chứ?"
"Đúng, tỏ tình thì không có vấn đề.” Quan Triệt nghĩ tới cảnh tượng lúc đó, không khỏi bật cười: "Mấu chốt là người tỏ tình với cậu ta là nam."
"?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.