Đến Trốn Trong Vòng Tay Của Tôi

Chương 97: Chân Ái

Tuế Kiến

13/05/2024

Chuyển ngữ: Linh nhạt nhẽo

Nam sinh tỏ tình với Giang Yến được Quan Triệt nhắc đến tên là Trần Lâm Qua, là học sinh Trường THPT số 9, nhỏ hơn Quan Triệt một tuổi, đẹp trai ngoan ngoãn, là một thiếu niên thanh cao nhã nhặn, ở Cửu Trung cũng được coi là một người nổi tiếng, nhưng không biết tại sao đột nhiên đến tỏ tình với Giang Yến, một dấu hiệu báo trước cũng không có.

Lúc trước khi Quan Triệt còn ở trường, anh đã gặp Trần Lâm Qua mấy lần, nhưng cũng không phát hiện cậu ta có bất kỳ ý nghĩ quấy rối nào đối với Giang Yến.

Quan trọng nhất là Lâm Qua tỏ tình xong thì chạy luôn, Giang Yến muốn hỏi một câu vì sao cũng không kịp.

"Tôi vừa nhờ một người bạn hỏi phương thức liên lạc với cậu ta.” Quan Triệt thấy khuôn mặt sau khi mua trà sữa vẫn đen như đít nồi của Giang Yến, không khỏi bật cười, "Này, không phải chỉ bị con trai tỏ tình thôi à, cậu không cần phải như bị mất trinh như thế đâu?"

Giang Yến liếc mắt, "Cút."

Đám Hồ Hàng Hàng ngồi ở bên cạnh, ba người bọn họ sợ Giang Yến sẽ tức giận lên sẽ khó giữ mạng, nên chỉ có thể giả vời 10000 phần không hứng thú đến chuyện anh được nam tỏ tình.

Lâm Tiêu và Mạnh Hân thoát trò chơi.

Ba chàng trai chen chúc nhau trên ghế sofa, Hứa Nhất Xuyên đang lảm nhảm gì đó: "Trận này tôi đi rừng."

Hồ Hàng Hàng không tin vào kỹ thuật của anh, "Cậu đi rừng được chứ?"

Hứa Nhất Xuyên nói: "Ông lớn không thể, tôi có thể."

"......"

Hồ Hàng Hàng nhìn anh, muốn cười nhưng không dám cười, nên chỉ có thể cố ý cúi đầu, mím chặt khóe miệng, cố gắng nén cười.

Nhịn không được bao lâu.

Quan Triệt không sợ chết lại nói đến vấn đề này, an ủi Giang Yến nghĩ thoáng một chút, chẳng phải chuyện gì to tát, còn khen anh có nhan sắc đến nỗi cả nam nữ đều có thể thích.

Nghe vậy, ba người họ thực sự không nhịn được nữa, như thể bị chạm vào một công tắc nào đó, cười điên cuồng, "Hahahahahahahaha!!"

Giang Yến: "......"

Quan Triệt bên cạnh Hồ Hàng Hàng đã cười đến nỗi chảy nước mắt.

Vì quan tâm đến cảm xúc của Giang Yến , Lâm Tiêu nhịn cười, cố gắng khống chế giọng nói, an ủi: "Chuyện nhỏ, đừng hoảng."

Giang Yến vô cảm nhìn cô, nói từng chữ một: "Nếu em có thể khống chế khóe miệng của mình một chút thì anh ngược lại có thể tin em thực lòng đang an ủi anh."

"......"

Đã đến nước này, Lâm Tiêu cũng không còn gì phải che giấu, rất nhanh liền gia nhập đội ngũ cười, ngoại trừ Giang Yến bên cạnh, chỉ có Mạnh Hân vẫn đang nghịch điện thoại với vẻ mặt bình tĩnh, không nghĩ tới đây là chuyện buồn cười.

Nhìn thấy phản ứng của Mạnh Hân, Giang Yến cảm thấy trong lòng có chút an ủi, liếc mắt nhìn màn hình chat của cô.

- Tớ có một tin sốt dẻo đây!!

- Hôm nay trùm trường bị một nam sinh bên Cửu Trung tỏ tình!

- Nghe nói tên là Trần Lâm Qua!! Các cậu có biết không?!!

- Cậu ấy rốt cuộc có phải là gay không!!!

"......"

Đúng là chim cùng bầy, người cùng nhau tụ tập.

Giang Yến cảm thấy tim mình có cả trăm lưỡi dao đâm vào.

-

Tin Giang Yến được Trần Lâm Qua tỏ tình rất nhanh đã truyền đến Cửu Trung.

Một hòn đá khuấy động ngàn cơn sóng.

Một người là trùm trường của Thập Trung, một người là nam khôi của Cửu Trung, cả hai người đều rất nổi tiếng trong trường, độ nóng chỉ cao lên chứ không giảm.

Trên diễn đàn trường bàn luận rất sôi nổi, có người còn viết bài ẩn danh.

- Nam nóng nảy và nham hiểm (công) X trùm trường ôn nhu và hướng nội (thụ)[văn bản]



- Tình yêu và thù hận cặp đôi học bá [văn bản]

- Tình yêu tay ba [văn bản]

......

Những bài viết như thế này nhanh chóng lấp đầy trang chủ diễn đàn trường chỉ trong vòng một ngày.

Thấy sức nóng càng lúc càng cao, bên Cửu Trung đưa ra thông báo mới, Trần Lâm Qua tỏ tình với Giang Yến chỉ vì chơi trò nói thật hay mạo hiểm, chứ không phải tỏ tình thật.

Một số người nói Trần Lâm Qua tỏ tình với Giang Yến là vì thanh mai của anh ta thích thầm Giang Yến, Trần Lâm Qua không muốn thanh mai của mình nhầm đường lạc lối nên mới hy sinh bản thân.

Với hai luồng thông tin này, mấy người Giang Yến và Quan Triệt nghiêng về tin thứ nhất hơn, mà với đầu óc ghép CP của Lâm Tiêu và Mạnh Hân thì thích tin thứ hai hơn .

Sau đó, Trần Lâm Qua đã liên hệ với Giang Yến giải thích mọi chuyện, xác thực thông tin thứ nhất rằng lúc đó anh ta chỉ đang chơi nói thật hay mạo hiểm mà thôi.

Còn về vì sao tỏ tình xong liền chạy thì Lâm Quan giải thích là vì sợ Giang Yến sẽ động thủ trong lúc tức giận.

Giang Yến nghe lời giải thích này, không nói nên lời, thậm chí cảm thấy có chút không thể giải thích được, nghi ngờ ở Cửu Trung bản thân đã bị đồn thành kẻ cuồng bạo lực rồi không.

Lâm Tiêu cảm thấy khá bình thường, cố ý trêu chọc anh: "Chẳng lẽ anh không nhớ? Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, đám Hứa Nhất Xuyên còn nói cho em, anh một mình giao đấu với một lớp toàn con trai của Cửu Trung, cuối cùng vẫn an toàn rút lui."

"......"

"Nhưng tình hình lúc đó rốt cuộc là như thế nào?" Lâm Tiêu chỉ nghe mọi người nói qua, không biết cụ thể chuyện này, cho nên không khỏi có chút tò mò, "Anh thật sự đã đánh nhau với bọn họ à?"

"Không.” Giang Yến đặt đề thi xuống, giơ tay véo sống mũi, "Bọn họ cử một đại diện, đại diện cho cả một lớp "

Lâm Tiêu khịt khịt mũi: "Vậy tại sao lúc đó anh lại chạy đến Cửu Trung đánh nhau, không phải anh Triệt ở bên đó sao?"

"Chính là vì cậu ta.” Giang Yến nói: "Hoa khôi lớp đó tỏ tình với Quan Triệt, bị Quan Triệt từ chối, con trai lớp đó không để yên, liền tìm cơ hội chặn Quan Triệt."

Lâm Tiêu không biết vì sao cảm thấy cốt truyện này có chút quen thuộc, "Chờ một chút, lúc trước không phải anh cãi nhau với Hà Văn cũng là vì anh Quan Triệt từ chối em gái người ta, sau đó bị người ta đánh sao?"

Giang Yến dựa lưng vào ghế sofa, giơ tay xoa xoa quanh cổ, giọng lười biếng, "Hình như là vậy."

Lâm Tiêu “A” một tiếng, như nhận ra điều gì đó, nghiêm túc nói: "Hóa ra anh và anh Quan Triệt mới là chân ái. "

"......"

"Anh không thực sự yêu em.” Lâm Tiêu cảm thấy hối hận, "Anh ở bên em chỉ vì muốn em làm bình phong che đậy mối quan hệ giữa anh và anh Quan Triệt thôi."

Giang Yến bình tĩnh nhìn cô, khóe môi cong lên, nhẹ giọng nói: "Em rõ vậy cơ à."

Lâm Tiêu: "??"

Lâm Tiêu "............"

Lâm Tiêu: "[Đánh giá từ tình hình hiện tại, tôi nên đội mũ xanh rồi.jpg"]

-

Cuối tháng ba, kỳ nghỉ của Giang Yến kết thúc, lại trở về Thanh Đại.

Cuộc sống của Lâm Tiêu trở về như trước, khi thường xuyên nghịch điện thoại trong lớp, cô vẫn nhận được tin nhắn từ bạn trai.

Xuân qua hạ tới, tiếng ve sầu kêu quen thuộc truyền từ bên ngoài phòng học, thời gian ở góc tường giảm dần từng ngày, từ tám xuống còn bảy rồi xuống còn sáu, chớp mắt chỉ còn hơn năm mươi ngày.

Cuối tháng tư, Tống Viễn đến Học viện Cảnh sát Hồ Thành tham gia bài kiểm tra thể lực.

Kết quả được công bố một tuần sau đó.

Tống Viễn đã thành công vượt qua kỳ thi tuyển sinh vào học viện cảnh sát, chỉ cần điểm thi tuyển sinh đại học đạt tiêu chuẩn thì về cơ bản có thể trúng tuyển.

Hồ Hàng Hàng, người bị cha mẹ la mắng cả ngày vì chỉ biết đánh guitar, ca hát, đã giấu bố mẹ và mọi người đi đăng ký tham gì chương trình tạp kỹ nổi tiếng là “The voice” vào kỳ nghỉ đông.

"The Voice" là chương trình âm nhạc cho những người đam mê âm nhạc nhưng chưa được ra mắt hay đào tạo chuyên nghiệp.

Buổi thử giọng đầu tiên khác với các chương trình khác yêu cầu thí sinh phải đến tận nơi, mà chỉ yêu cầu thi sinh gửi một bản thu âm giọng hát cùng đơn đăng ký.

Dựa trên những đoạn ghi âm và lý lịch cá nhân này, người đánh giá sẽ chọn ra một trăm thí sinh có thể chính thức tham gia ghi hình.



Toàn bộ quá trình tuyển chọn mất mấy tháng, kết quả cuối cùng được công bố trên Weibo chính thức vào ngày 1 tháng 5, Hồ Hàng Hàng nổi bật giữa hàng chục ngàn thí sinh và bước vào quá trình ghi hình của "The Voice" với vị trí 35.

Sau khi bố mẹ Hồ Hàng Hàng biết chuyện này, lần đầu tiên họ không phản đối, mà chọn ủng hộ sự lựa chọn của anh.

Mấy ngày sau, khi năm người bọn họ cùng nhau ăn cơm, Hồ Hàng Hàng không khỏi đỏ mặt khi nói về chuyện này: "Thật sự, nếu tôi có thể đột phá trong lĩnh vực này, ngoài việc cảm ơn bố mẹ, tôi còn phải cảm ơn thầy Dư."

Tại cuộc họp phụ huynh hồi tháng ba, thầy Dư nói chuyện với tất cả phụ huynh có mặt về những gì xảy ra trong ngày sinh nhật của ông năm ngoái, nêu lên một số vấn đề nhiều học sinh phàn nàn về bố mẹ.

Thầy Dư nói: "Chúng ta phải tôn trọng thiên tính của bọn trẻ, có một số đứa trẻ học tập không giỏi, đây không phải là vấn đề chúng có thông minh hay không, cũng không liên quan đến việc bọn trẻ có nỗ lực hay không, có lẽ tài năng của chúng không ở việc học."

Ông cũng cho biết rất nhiều trường hợp, chẳng hạn có những đứa trẻ vì không thích chuyên ngành mà bố mẹ lựa chọn, cuối cùng dẫn đến trầm cảm, nghiêm trọng hơn là tự tử.

Ông hy vọng các bậc phụ huynh sẽ không dùng cụm từ "kỳ thi tuyển sinh đại học quyết định tất cả" để ép buộc con cái, kỳ thi tuyển sinh đại học không thể quyết định tất cả, chỉ có bản thân đứa trẻ mới có thể quyết định tất cả.

......

Những lời của thầy Dư, có lẽ một số phụ huynh sẽ chỉ nghe lúc đó mà thôi, nhưng bố mẹ Hồ Hàng Hàng lại thực sự lắng nghe.

Mặc dù từ nhỏ Hồ Hàng Hàng không học giỏi, tính cách sôi nổi và năng động, nhưng luôn có hạnh kiểm tốt, chưa từng có những hành vi xấu nào.

Ngoài học tập, các khía cạnh khác họ rất hiếm khi phải lo lắng.

Anh tin tưởng bố mẹ như vậy, vậy lần này, bọn họ cũng muốn trở thành hậu phương vững chắc, giúp anh yên tâm theo đuổi giấc mơ.

So với sự cởi mở của bố mẹ Hồ Hàng Hàng, bố mẹ Hứa Nhất Xuyên vẫn khăng khăng theo ý kiến và dự định riêng của mình, đưa anh ra nước ngoài du học.

Hứa Nhất Xuyên biết bố mẹ rất phiền lòng vì việc học tập của mình, anh cũng đã giành rất nhiều thời gian suy nghĩ, vì vậy với sự sắp xếp của bố mẹ cũng không nói gì.

Dù sao thì, bản thân anh chưa rõ kế hoạch tương lai của mình, nếu bố mẹ có khả năng cho anh một con đường, thì vẫn tốt hơn là tự mình loay hoay.

So với mấy người bọn họ, ý định học y của Mạnh Hân đã có từ khi còn nhỏ.

Người ngoài không bao giờ biết chuyện nhà họ Mạnh còn có một đứa con trai sinh trước Mạnh Hân, vì bị tim bẩm sinh nên chưa được một tuần tuổi đã qua đời.

Lúc Mạnh Hân còn nhỏ thường nghe thấy bố mẹ nhắc về người anh trai không bao giờ biết mặt kia của mình, trong lòng cô tràn đầy tưởng tượng về anh trai, đến khi hiểu chuyện, cô bắt đầu hiểu hết tất cả những thứ liên quan đến bệnh tim bẩm sinh.

Sự ra đi của anh trai cô là điều mà mọi người trong gia đình đều tiếc nuối và đau buồn. Mạnh Hân muốn góp phần giúp đỡ những gia đình khác bớt tiếc nuối.

Lúc này, mọi người dường như đều có mục tiêu riêng để phấn đấu, và Lâm Tiêu – người vốn mơ hồ về tương lai của mình cũng đã tìm thấy mục tiêu.

Kỳ nghỉ đông năm ngoái, bố mẹ Lâm cũng như các năm trước đưa Lâm Tiêu đi du sơn ngoạn thủy, khi đến Hà Thành thì gặp Lương Úy đang đi công tác.

Bố mẹ Lâm có quan hệ rất tốt với Lương Úy nên bọn họ đã có một bữa tối cùng nhau ở Hà Thành.

Trong bữa ăn, Lương Úy nói chuyện với Lâm Tiêu mấy câu, nghe nói cô vẫn chưa chọn chuyên ngành nên hỏi cô có muốn học luật không.

Lúc đó Lâm Tiêu còn nói đùa, khyên người học pháp chi bằng băm vằm thành trăm nghìn mảnh thì hơn.

Lương Úy chỉ mỉm cười không nói gì nhiều.

Sau đó, sau khi trở về Tây Thành, Phương Nghi Tống nói chuyện chọn chuyên ngành với Lâm Tiêu một lần, còn hỏi cô có hứng thú học luật không.

Công tâm mà nói, Lâm Tiêu cảm thấy mình không hứng thú với bất cứ điều gì, cũng không thể nói có hứng thú học luật, chỉ là không bài xích.

Một ngày trước khi kết thúc kỳ nghỉ đông, Phương Nghi Tống đến công ty luật bàn chuyện, đúng lúc Lâm Tiêu cũng rảnh, nên đi cùng bà.

Trong lúc Phương Nghi Tống bàn chuyện kinh doanh cùng luật sư hàng đầu công ty ở bên ngoài thì Lâm Tiêu lại được Lương Úy mời vào văn phòng uống cà phê .

Hai người lại nói về chuyện chọn chuyên ngành, khi nghe thấy Lâm Tiêu nói đến hai từ hứng thú, Lương Úy nói: "Học luật là một chuyện rất nghiêm túc, không phải chuyện có thể dùng hứng thú tầm thường mà lựa chọn."

Lâm Tiêu có chút ngượng ngùng, "Cháu chỉ cảm thấy bản thân không có mục tiêu gì, cũng không biết mình sau khi học luật có thể trở thành một luật sư chân chính hay không."

Nghe vậy, Lương Úy mỉm cười: "Đã xem "Ratatouille" chưa?"

Lâm Tiêu lắc đầu: "Cháu chưa xem."

“Trong phim có một câu”. Lương Úy nói, " Not everyone can become a great artist,but a great artist can come from anywhere "

"Không phải ai cũng có thể trở thành một nghệ sĩ vĩ đại, nhưng một nghệ sĩ vĩ đại có thể đến từ bất cứ đâu. "

"Vì vậy.” Lương Úy nhìn Lâm Tiêu, giống như một trưởng lão, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Cháu phải tự tin vào bản thân. "

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đến Trốn Trong Vòng Tay Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook