Đến Trốn Trong Vòng Tay Của Tôi
Chương 93: Giám Sát
Tuế Kiến
20/03/2024
Chuyển ngữ: Linh nhạt nhẽo
Lúc Vu Phong Yên trở về biệt thự cũ của Giang gia sau tiệc tối, mới biết Giang Yến đã rời Giang gia mấy tiếng trước.
Trước có nghe Giang Yên đề cập đến mấy lời nguy hiểm, Vu Phong Yên coi sự an toàn của Giang Yến lên trên hết, nên đã bí mật phái người bên cạnh bảo vệ anh.
Lúc này biết anh lén rời Giang gia, Vu Phong Yên đương nhiên lo lắng, sau khi đến thăm Giang lão gia và Giang lão phu nhân, bà lập tức gọi điện thoại cho Giang Yến, chỉ là không gọi được.
Giang Tùy Viễn thấy vợ mình lo lắng, nhẹ nhàng nói: "A Yến nếu đã biết tình hình, chắc chắn sẽ không chạy lung tung, chắc là có việc gấp nên nó mới đi mà không nói với em."
Những lo lắng trong lòng Vu Phong Yên vẫn không thể xua tan, đôi lông mày cau lại, "Nhưng trong lòng em vẫn cảm thấy không yên."
Giống như có điều gì đó sắp xảy ra, nhưng trong chốc lát bà vẫn chưa nghĩ ra chuyện đó là gì.
"Không phải em đã tìm người đi theo Giang Yến sao?" Giang Tùy Viễn nhắc nhở cô: "Sao em không hỏi bọn họ xem tình hình thế nào."
Vu Phong Yên nhất thời quá lo lắng mà quên chuyện có vệ sĩ, khi nghe ông nói vậy, lập tức phản ứng lại, đứng dậy gọi trợ lý.
"Tạm thời vẫn chưa có tình hình đặc biệt nào." Trợ lý bên dưới còn gửi kèm một tin nhắn, "Tiểu thiếu gia chắc là chỉ trở về chỗ của mình thôi ạ."
"Vậy là tốt rồi, cậu bảo bọn họ chú ý nhiều hơn." Vu Phong Yên thở phào nhẹ nhõm, "Nếu có chuyện gì thì phải báo tôi ngay lập tức. "
"Vâng."
Sau khi cúp điện thoại, Vu Phong Yên đặt điện thoại xuống, quay đầu nhìn lại thì thấy Giang Tùy Viễn đang đứng sau lưng mình, trong lòng tràn đầy cảm xúc.
Hai người họ đã vượt qua muôn ngàn trắc trở mới có được ngày hôm nay, trong gian khổ và tranh đấu mới càng hiểu nhau.
May mắn thay ông trời đã thương xót, đáp ứng nguyện vọng của họ.
Sau khi hai người trở về phòng, Giang Tùy Viễn cởi áo khoác rồi ném ở cuối giường, đi vào phòng tắm tắm rửa, Vu Phong Yên ở bên ngoài cất quần áo cho ông, sau đó ngồi xuống trước tủ quần áo.
Có lẽ cũng vì quan tâm cảm xúc của Giang Mộc Lan, trong nhà cũ của Giang gia không trang trí quá nhiều đèn, Giang Tùy Viễn và Vu Phong Yên cũng không có ý trang trí lại phòng cưới, hai người vẫn sống trong căn phòng trước đây, để tăng thêm không khí vui vẻ, người giúp việc đã dán hai chữ hỉ màu đỏ trên đầu giường, đồng thời đặt vài cặp nến cưới trên bàn trang điểm.
Lúc này, có một phong thư được đạt dưới chân nến, ở góc lộ ra hai chữ Giang Yến.
Không biết vì lý do gì, khi Vu Phong Yên nhìn thấy bức thư này, tim bà chợt nhói, trong lòng có một cảm giác bất an dâng trào.
Bà cầm phong thư lên, không niêm phong, trong đó có một lá thư và một bức ảnh.
Bức ảnh hơi cũ, là hồi sinh nhật sáu tuổi của Giang Yến, bà và Phương Hải đang ôm anh trước Bảo tàng Thiên văn Tây Thành.
Ngoài ra còn có một dòng chữ nhỏ được viết ở mặt sau.
- Kỷ niệm Giang Yến sáu tuổi, bố Phương Hải.
Ký ức của Vu Phong Yên đột nhiên bị kéo trở lại hơn mười năm trước, Phương Hải trong ấn tượng của bà luôn vô cùng dịu dàng, không hề có một chút gay gắt nào.
Nếu như không phải......
Nếu như không có......
Vu Phong Yên rũ mắt, nhẹ thở dài, vứt bỏ những suy nghĩ không còn khả năng đó, đặt bức ảnh xuống, cầm bức thư lên.
Trong thư, Giang Yến đã đề cập đến rất nhiều chuyện trong quá khứ, đồng thời cũng đề cập đến lý do tại sao Giang Mộc Lan đột nhiên đồng ý để Giang Tùy Viễn kết hôn với bà.
Cũng đề cập đến lý do tại sao anh luôn miễn cưỡng thừa nhận người bố Giang Tùy Viễn này.
"......Con tưởng rằng mẹ và ông ấy chỉ đơn giản là gương vỡ lại lành, nhưng thực tế nói cho con biết, trong mắt người khác, mẹ chính là người xen giữa Giang Tùy Viễn và Chu Chí Lan, và con là đứa con ngoài giá thú xấu hổ không được nhắc đến.
Nếu không có Giang Tùy Viễn, có lẽ chúng ta vẫn là một gia đình ba người đơn giản và hạnh phúc, mẹ sẽ không phải chịu nhục nhã trong nhiều năm, và con cũng không cần phải có cái gọi là anh trai để trở thành người nhà họ Giang và nhận nhiều ánh mắt khinh miệt như vậy.
Tất cả đều là lỗi của mẹ và ông ấy, con hận không thể tha thứ cho hai người.
Nhưng mẹ cũng là mẹ của con, làm con của mẹ, con hi vọng mẹ của mình có thể hạnh phúc, vì vậy những điều mắc nợ, thì để con trả đi.
Từ nay về sau, sẽ không có Giang Yến của nhà họ Giang, chỉ có Giang Yến của nhà họ Phương, bố của con mãi mãi chỉ có một người là Phương Hải, ông ấy không có vợ, chỉ có một đứa con trai là con, bố con là một người tốt bụng, ông ấy chưa bao giờ trách bất kì ai.
......
Cuối cùng, hi vọng mẹ có thể hạnh phúc, đây là lần cuối cùng con làm con trai của mẹ, cũng là điều mà bố con muốn nhìn thấy nhất. "
Đọc xong bức thư, sợi dây thắt chặt trong lòng Vu Phong Yên đột nhiên đứt ra, nước mắt không kiềm chế được rơi như mưa, bà chưa bao giờ nghĩ trong lòng Giang Yến lại có nhiều áy náy như vậy.
Cảm giác tội lỗi mà bà và Giang Tùy Viễn luôn cố gắng bỏ qua, không dám nhớ, thì Giang Yến đều nhớ.
Anh cực kỳ mâu thuẫn và đồng thời cực kỳ nhạy cảm.
Vì hạnh phúc của mẹ anh đã hy sinh tất cả, nhưng cũng không thể tha thứ cho bà vì những gì đã làm, nhưng làm một người con luôn muốn mẹ mình hạnh phúc, vì thế anh âm thầm gánh hết những món nợ này.
Vu Phong Yên luôn kiêu ngạo về phong thái của mình, những năm qua bà luôn giấu cảm xúc thật của mình, đối với ai cũng lịch sự, ân cần, không để bất cứ ai bắt được lỗi lầm nào.
Đây cũng là lý do tại sao nhiều bạn của Giang Tùy Viễn thừa nhận bà từ tận đáy lòng, ai lại không muốn có một người phụ nữ xinh đẹp như vậy ở bên cạnh?
Nhưng giờ phút này, Vu Phong Yên mất hết phong thái, gào khóc như một đứa trẻ, nước mắt tuôn ra không kiềm chế được.
Giang Tùy Viễn nghe thấy tiếng, thậm chí còn không thèm xỏ dép, vội vàng chạy ra khỏi phòng tắm, "A Yên, có chuyện gì vậy?"
Mắt Vu Phong Yên đỏ bừng, ngập nước, không nói nên chỉ có thể đưa cho ông lá thư trong tay.
Giang Tùy Viễn nhận lá thứ đọc từ đầu đến cuối, sau đó rơi vào im lặng.
Lúc lâu sau.
Ông cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc của mình, an ủi Vu Phong Yên: "Được rồi, nói thế nào thì hôm nay cũng là ngày vui, em đi tắm trước đi, chuyện này để anh giải quyết."
Vu Phong Yên chỉ khóc, không nói lời nào.
Giang Tùy Viễn gọi người giúp việc thường chăm sóc Vu Phong Yên đến chăm sóc cho bà, còn mình thì đến thư phòng đọc kỹ nội dung bức thư.
Sau một lúc im lặng, ông đứng dậy đi đến phòng của Giang Mộc Lan trên lầu ba.
"A Lan, em trai con từ bỏ quyền thừa kế tại sao con không nói cho bố một tiếng?" Nhiều năm qua, Giang Tùy Viễn luôn cảm thấy có lỗi với con trai, cho nên chưa từng tức giận hay nói bất cứ lời tàn nhẫn nào với con, đây là lần đầu tiên ông hỏi một câu sắc bén như vậy.
Giang Mộc Lan sớm đã đoán ông sẽ hỏi câu này, cũng không quá ngạc nhiên, nhưng trong lòng lại có chút thất vọng, "Tại sao con lại làm như vậy, không phải bố là người hiểu rõ nhất sao? Hơn nữa, anh ta thật sự được tính là em con sao? "
Giang Tùy Viễn im lặng.
Giang Mộc Lan cười chế giễu: "Con chỉ muốn bảo vệ những gì thuộc về mẹ con, bố đừng quên, mẹ con mới là người đường đường chính chính gả vào Giang gia làm Giang phu nhân, người mà bố hứa sẽ chăm sóc cả đời!"
"A Lan, về chuyện của mẹ con bố đã giải thích rất nhiều lần rồi, chúng ta là liên hôn thương mại, không có nền tảng tình cảm thì làm sao có thể tiến xa được."
"Vậy tại sao ngay từ đầu bố lại cưới mẹ!" Giang Mộc Lan đứng dậy ném cốc nước vào chân Giang Tùy Viễn, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại như thể sự tức giận đã biến mất, "Thôi bỏ đi, bây giờ nói gì thì cũng muộn, con đồng ý bố cưới Vu Phong Yên đã là sự nhượng bộ lớn nhất rồi, sau này các người muốn làm gì phải làm gì, cũng không liên quan đến con."
Giang Tùy Viễn biết lúc này không nên nói gì với Giang Mộc Lan, sau khi thở dài một hơi bất lực, xoay người rời đi.
Giang Mộc Lan nhìn bóng lưng ông, chế giễu nói: "Bố cảm thấy nợ con, nợ mẹ con, nợ rất nhiều người, nhưng bố sẽ không bao giờ có thể trở thành một người bố, người chồng đúng nghĩa, à không đúng, làm chồng của Vu Phong Yên, bố rất có tư cách."
Nghe vậy, Giang Tùy Viễn dừng lại, sau đó chỉ nhẹ nhàng mở cửa, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
......
Tình yêu như chất gây nghiện, như một viên kẹo đường, nhưng đôi khi nó giống như cây anh túc, khi đắm chìm, nó cũng sẽ mang lại nỗi đau vô tận cho những người xung quanh.
Ông trời toàn thành cho tình yêu của Vu Phong Yên và Giang Tùy Viễn, nhưng nó đã mang lại sự tra tấn và đau đớn cho những người thân thiết với họ.
......
Sau đó, Giang Tùy Viễn và Vu Phong Yến đến tìm Giang Yến mấy lần, nhưng điều không gặp được, đến điện thoại cũng mấy lần không nghe.
Như thể sự ra đi của anh là điều đã định.
Và thế là ngày tháng dần dần trôi.
Đến đầu xuân, Giang Mộc Lan sang Anh ở bên kia đại dương học tập, Giang Tùy Viễn và Vu Phong Yên không ở lại Tây Thành mà đi về phía nam, đến Hải Thành để phát triển kinh doanh.
Trường THPT số 10 cũng đã sớm mở cửa đầu năm mới.
Bắt đầu học kỳ mới, Giang Yến không đến trường nữa mà theo huấn luyện viên Quách Văn vào đội dự bị của đội tuyển quốc gia để học tập.
Ở trường, Lâm Tiêu và Đỗ Văn Bác trở thành bạn cùng bàn.
Về vấn đề ngồi chung bàn, ban đầu Lâm Tiêu định ngồi cùng bàn với Hồ Hàng Hàng mấy tháng, nhưng Giang Yến sợ Hồ Hàng Hàng sẽ đưa cô đi chơi, nên nhờ thầy Dư đổi chỗ ngồi cho cô.
Lâm Tiêu tưởng Giang Yến sẽ nhờ thầy Dư tìm một bạn nữ học tập tốt trong lớp ngồi cùng cô, nhưng không ngờ, bạn cùng bàn mới của cô lại là Đỗ Văn Bác.
Nói đến Đỗ Văn Bác, hai người đã từng ngồi cùng bàn một tuần hồi năm hai THPT, chỉ là lúc đó, hai người không thân, nên chỉ nói với nhau được mấy câu.
Bây giờ......
Xem ra vẫn chưa thân lắm.
Lâm Tiêu cảm thấy Đỗ Văn Bác là người kiệm lời nhất mà cô từng gặp, cơ bản không có gì để nói, tuần đầu tiên đi học, hai người nói với nhau không quá mười câu.
Tất cả đều là những cuộc trò chuyện không dinh dưỡng, phần lớn đều là Lâm Tiêu tan học muốn đi ra ngoài xin nhường đường, hoặc là lúc vào lớp, Lâm Tiêu muốn quay lại chỗ ngồi của mình, yêu cầu anh nhường đường lần nữa.
Sau đó, Đỗ Văn Bác trực tiếp đổi chỗ với Lâm Tiêu, anh vào trong, Lâm Tiêu ngồi bên cạnh lối đi, như thế đến cuối cùng hai người không có bất kì giao tiếp nào.
Trong tiết Ngữ văn, Lâm Tiêu làm xong đề không có việc gì làm, lấy điện thoại phàn nàn với Mạnh Hân.
- Hãy cứu đứa trẻ này đi!!
- ?
- Đỗ Văn Bác thật sự không nói một từ nào với tớ, tớ cảm thấy Giang Yến đã tìm cho tớ một ống giảm thanh hình người.
- [Ồ, chuyện này liên quan gì tới tui.jpg]
- [Không vui offline đây 88.jpg]
- Tớ thực không muốn cười nhưng tớ không nhịn được!!
- ......
Lâm Tiêu và Mạnh Hân đang vui vẻ chiến đấu thì WeChat đột nhiên có tin nhắn của Giang Yến.
- Không chơi điện thoại trong giờ học.
Lâm Tiêu: "!! [.jpg sốc]"
Cô nhanh chóng trả lời tin nhắn.
- Em không chơi điện thoại nha.
- Ồ, vậy giờ ma đang gửi tin nhắn cho anh à?
- ......
Lâm Tiêu oán thầm, là bạn gái của anh!!!
Giang Yến không nói nhiều với cô, chỉ yêu cầu cô ít chơi điện thoại hơn, Lâm Tiêu đồng ý, nhưng thực ra cô đang bí mật nghịch điện thoại.
Nhưng không biết có phải Giang Yến quá hiểu cô không, sau một lúc, bóng bóng chat lại nổi lên.
- Còn chơi.
- ......
- 886.
Lúc đầu Lâm Tiêu chỉ cho rằng anh tình cờ bắt gặp cô chơi điện thoại, cũng không để tâm, nhưng mấy ngày sau, chỉ cần cô cầm điện thoại, chưa được mấy phút, Giang Yến chắc chắn sẽ online.
Sau vài lần, Lâm Tiêu cũng thấy có gì đó không đúng lắm, liền tìm riêng Hồ Hàng Hàng – người nói dối “giỏi nhất”, "Mập Mập, trước khi rời Tây Thành anh cậu có gì dặn dò các cậu không?"
"Dặn dò à? Anh ấy có gì mà cần dặn dò chúng tôi đâu.”Hồ Hàng Hàng nói: "Từ khi anh ấy có cậu, liền cắt đứt liên hệ với chúng tôi rồi. "
"......"OJBK。
Lâm Tiêu cảm thấy dường như không đào thêm được gì, nhưng ngoại trừ mấy người bọn họ thì làm gì có ai khác, cuối cùng vẫn chưa chết tâm hỏi một câu, "Anh ấy không nói với các cậu là trông chừng tôi một chút à, ví dụ như lúc tôi chơi điện thoại thì lập tức thông báo cho anh ấy?"
Hồ Hàng Hàng gãi gãi đầu, "Ồ, cái này thì có."
Ánh mắt Lâm Tiêu sáng lên, trong lòng tự khen một câu, sau đó nghe Hồ Hàng Hàng nói không chút cảm xúc: "Anh ấy bảo Tống Viễn nhìn tôi và Hứa Nhất Xuyên, nói chỉ cần bọn tôi chơi game thì Tống Viễn phải nói với anh ấy, sau đó đợi anh ấy trở về sẽ xử lý bọn tôi. "
"!!!" Lâm Tiêu cơ bản là bị sốc, chẳng trách gần đây bọn họ không tìm cô cùng nhau ghi điểm.
Ghi điểm là một sự kiện lớn, Lâm Tiêu cảm thấy mình có thể tranh đấu thêm một chút, "Hay là chúng ta trốn Tống Viễn, lén chơi một chút? "
"Đừng làm thế." Hồ Hàng Hàng đơn giản từ chối: "Lần này bọn tôi dẫn cậu đi, lần sau anh Yến sẽ đến viếng mộ bọn tôi."
"...... [Tôi ổn.jpg]"
Lâm Tiêu cuối cùng cũng xác nhận mấy lần, Giang Yến ngoại trừ nói mấy lời này thì không nói gì khác, hơn nữa sau đó Lâm Tiêu nghĩ, lúc cô chơi điện thoại trong lớp đều rất cẩn thận, Hồ Hàng Hàng và Tống Viễn ngồi ở hàng ghế sau hoàn toàn không nhìn thấy, trừ phi là người bên cạnh cô.
Hả?
Đợi một chút!
Ngồi cạnh cô!?
Lâm Tiêu như giải được khúc mắc trong lòng, đột nhiên trở nên vui vẻ, chẳng trách mỗi lần cô chơi điện thoại Giang Yến đều online.
Cô đoán chắc Giang Yến đã nói gì đó với Đỗ Văn Bác, nhưng tất cả những điều này chỉ là suy đoán, Lâm Tiêu không chắc chắn, nhưng trong lòng cô cũng có quyết định.
Buổi chiều đến giờ học, Lâm Tiêu đầu tiên giả vờ làm bài kiểm tra, sau đó lấy điện thoại ra bắt đầu chơi game.
Quả nhiên, chưa được mấy phút, Giang Yến đã online.
Lâm Tiêu nói chuyện với anh vài câu: "Vừa rồi em thật sự không nghịch điện thoại!" Em chỉ tra tài liệu thôi! Bây giờ em chuẩn bị bắt đầu học rồi! 88! "
Gửi xong tin nhắn, không đợi Giang Yến trả lời, Lâm Tiêu cất điện thoại đi, sau đó ngẩng đầu nhìn Đỗ Văn Bác.
Đỗ Văn Bác nhận thấy điều gì đó, ngước lên nhìn cô, nhưng không nói gì.
Lâm Tiêu cảm thấy nội tâm của người đại ca này thực sự rất tốt nên trong lòng không khỏi tán thưởng, sau đó từ đầu đến cuối cô chưa từng rời mắt khỏi anh.
Thời gian trôi qua, Lâm Tiêu cảm thấy cổ mình đau nhức, nhưng Đỗ Văn Bác vẫn không phản ứng gì cả.
Ngay khi Lâm Tiêu chuẩn bị từ bỏ ý định thay đổi chiến lược, Đỗ Văn Bác cuối cùng cũng có động thái.
Anh tháo kính xuống, xoa xoa lông mày, sau đó quay đầu nhìn Lâm Tiêu, giọng nói vô tội, "Cậu có thể đừng nhìn tôi chằm chằm được không?"
"Tôi không có." Lâm Tiêu nhúc nhích vai, giơ tay vỗ vỗ cổ của mình, "Tôi chỉ cảm thấy ở góc độ này suy nghĩ có vẻ tốt hơn. "
"......"
Đỗ Văn Bác còn muốn nói gì đó, nhưng Lâm Tiêu đột nhiên lấy điện thoại ra, "Thôi, dù sao nghĩ mãi cũng không ra, tôi chơi game một lát."
Mặc dù nói chơi game, nhưng ánh mắt Lâm Tiêu vẫn dính vào Đỗ Văn Bác, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào tất cả động tác của anh.
Có lẽ chú ý đến ánh mắt của cô, Đỗ Văn Bác cũng không có động tác gì khác, cúi đầu làm đề.
Lần này, Lâm Tiêu nghịch điện thoại nửa tiết, Giang Yến cũng không online, đến tiết học sau, Đỗ Văn Bác lần đầu tiên phải rời khỏi chỗ ngồi trong giờ học.
Lâm Tiêu nín cười, đứng dậy nhường đường cho anh, sau đó nhìn anh, nói rõ ràng: "Này, Giang Yến có phải bảo cậu trông chừng tôi không?"
Nghe vậy, bước chân của Đỗ Văn Bác hỗn loạn, lảo đảo.
Nhìn phản ứng của anh Lâm Tiêu cũng đoán được tám chín phần, sau khi anh rời đi, cô lấy điện thoại ra nhắn tin cho Giang Yến.
Trong lúc đó.
Giang Yến ở cách xa mấy trăm dặm, nhận được tin nhắn của Hồ Hướng đạo số 1 Hồ Hàng Hàng, giây tiếp theo anh nhận được tin nhắn từ bạn gái.
"Anh Yến!! Toang rồi !!! Em Tiêu hình như phải lòng người khác rồi!!! "
Lúc Vu Phong Yên trở về biệt thự cũ của Giang gia sau tiệc tối, mới biết Giang Yến đã rời Giang gia mấy tiếng trước.
Trước có nghe Giang Yên đề cập đến mấy lời nguy hiểm, Vu Phong Yên coi sự an toàn của Giang Yến lên trên hết, nên đã bí mật phái người bên cạnh bảo vệ anh.
Lúc này biết anh lén rời Giang gia, Vu Phong Yên đương nhiên lo lắng, sau khi đến thăm Giang lão gia và Giang lão phu nhân, bà lập tức gọi điện thoại cho Giang Yến, chỉ là không gọi được.
Giang Tùy Viễn thấy vợ mình lo lắng, nhẹ nhàng nói: "A Yến nếu đã biết tình hình, chắc chắn sẽ không chạy lung tung, chắc là có việc gấp nên nó mới đi mà không nói với em."
Những lo lắng trong lòng Vu Phong Yên vẫn không thể xua tan, đôi lông mày cau lại, "Nhưng trong lòng em vẫn cảm thấy không yên."
Giống như có điều gì đó sắp xảy ra, nhưng trong chốc lát bà vẫn chưa nghĩ ra chuyện đó là gì.
"Không phải em đã tìm người đi theo Giang Yến sao?" Giang Tùy Viễn nhắc nhở cô: "Sao em không hỏi bọn họ xem tình hình thế nào."
Vu Phong Yên nhất thời quá lo lắng mà quên chuyện có vệ sĩ, khi nghe ông nói vậy, lập tức phản ứng lại, đứng dậy gọi trợ lý.
"Tạm thời vẫn chưa có tình hình đặc biệt nào." Trợ lý bên dưới còn gửi kèm một tin nhắn, "Tiểu thiếu gia chắc là chỉ trở về chỗ của mình thôi ạ."
"Vậy là tốt rồi, cậu bảo bọn họ chú ý nhiều hơn." Vu Phong Yên thở phào nhẹ nhõm, "Nếu có chuyện gì thì phải báo tôi ngay lập tức. "
"Vâng."
Sau khi cúp điện thoại, Vu Phong Yên đặt điện thoại xuống, quay đầu nhìn lại thì thấy Giang Tùy Viễn đang đứng sau lưng mình, trong lòng tràn đầy cảm xúc.
Hai người họ đã vượt qua muôn ngàn trắc trở mới có được ngày hôm nay, trong gian khổ và tranh đấu mới càng hiểu nhau.
May mắn thay ông trời đã thương xót, đáp ứng nguyện vọng của họ.
Sau khi hai người trở về phòng, Giang Tùy Viễn cởi áo khoác rồi ném ở cuối giường, đi vào phòng tắm tắm rửa, Vu Phong Yên ở bên ngoài cất quần áo cho ông, sau đó ngồi xuống trước tủ quần áo.
Có lẽ cũng vì quan tâm cảm xúc của Giang Mộc Lan, trong nhà cũ của Giang gia không trang trí quá nhiều đèn, Giang Tùy Viễn và Vu Phong Yên cũng không có ý trang trí lại phòng cưới, hai người vẫn sống trong căn phòng trước đây, để tăng thêm không khí vui vẻ, người giúp việc đã dán hai chữ hỉ màu đỏ trên đầu giường, đồng thời đặt vài cặp nến cưới trên bàn trang điểm.
Lúc này, có một phong thư được đạt dưới chân nến, ở góc lộ ra hai chữ Giang Yến.
Không biết vì lý do gì, khi Vu Phong Yên nhìn thấy bức thư này, tim bà chợt nhói, trong lòng có một cảm giác bất an dâng trào.
Bà cầm phong thư lên, không niêm phong, trong đó có một lá thư và một bức ảnh.
Bức ảnh hơi cũ, là hồi sinh nhật sáu tuổi của Giang Yến, bà và Phương Hải đang ôm anh trước Bảo tàng Thiên văn Tây Thành.
Ngoài ra còn có một dòng chữ nhỏ được viết ở mặt sau.
- Kỷ niệm Giang Yến sáu tuổi, bố Phương Hải.
Ký ức của Vu Phong Yên đột nhiên bị kéo trở lại hơn mười năm trước, Phương Hải trong ấn tượng của bà luôn vô cùng dịu dàng, không hề có một chút gay gắt nào.
Nếu như không phải......
Nếu như không có......
Vu Phong Yên rũ mắt, nhẹ thở dài, vứt bỏ những suy nghĩ không còn khả năng đó, đặt bức ảnh xuống, cầm bức thư lên.
Trong thư, Giang Yến đã đề cập đến rất nhiều chuyện trong quá khứ, đồng thời cũng đề cập đến lý do tại sao Giang Mộc Lan đột nhiên đồng ý để Giang Tùy Viễn kết hôn với bà.
Cũng đề cập đến lý do tại sao anh luôn miễn cưỡng thừa nhận người bố Giang Tùy Viễn này.
"......Con tưởng rằng mẹ và ông ấy chỉ đơn giản là gương vỡ lại lành, nhưng thực tế nói cho con biết, trong mắt người khác, mẹ chính là người xen giữa Giang Tùy Viễn và Chu Chí Lan, và con là đứa con ngoài giá thú xấu hổ không được nhắc đến.
Nếu không có Giang Tùy Viễn, có lẽ chúng ta vẫn là một gia đình ba người đơn giản và hạnh phúc, mẹ sẽ không phải chịu nhục nhã trong nhiều năm, và con cũng không cần phải có cái gọi là anh trai để trở thành người nhà họ Giang và nhận nhiều ánh mắt khinh miệt như vậy.
Tất cả đều là lỗi của mẹ và ông ấy, con hận không thể tha thứ cho hai người.
Nhưng mẹ cũng là mẹ của con, làm con của mẹ, con hi vọng mẹ của mình có thể hạnh phúc, vì vậy những điều mắc nợ, thì để con trả đi.
Từ nay về sau, sẽ không có Giang Yến của nhà họ Giang, chỉ có Giang Yến của nhà họ Phương, bố của con mãi mãi chỉ có một người là Phương Hải, ông ấy không có vợ, chỉ có một đứa con trai là con, bố con là một người tốt bụng, ông ấy chưa bao giờ trách bất kì ai.
......
Cuối cùng, hi vọng mẹ có thể hạnh phúc, đây là lần cuối cùng con làm con trai của mẹ, cũng là điều mà bố con muốn nhìn thấy nhất. "
Đọc xong bức thư, sợi dây thắt chặt trong lòng Vu Phong Yên đột nhiên đứt ra, nước mắt không kiềm chế được rơi như mưa, bà chưa bao giờ nghĩ trong lòng Giang Yến lại có nhiều áy náy như vậy.
Cảm giác tội lỗi mà bà và Giang Tùy Viễn luôn cố gắng bỏ qua, không dám nhớ, thì Giang Yến đều nhớ.
Anh cực kỳ mâu thuẫn và đồng thời cực kỳ nhạy cảm.
Vì hạnh phúc của mẹ anh đã hy sinh tất cả, nhưng cũng không thể tha thứ cho bà vì những gì đã làm, nhưng làm một người con luôn muốn mẹ mình hạnh phúc, vì thế anh âm thầm gánh hết những món nợ này.
Vu Phong Yên luôn kiêu ngạo về phong thái của mình, những năm qua bà luôn giấu cảm xúc thật của mình, đối với ai cũng lịch sự, ân cần, không để bất cứ ai bắt được lỗi lầm nào.
Đây cũng là lý do tại sao nhiều bạn của Giang Tùy Viễn thừa nhận bà từ tận đáy lòng, ai lại không muốn có một người phụ nữ xinh đẹp như vậy ở bên cạnh?
Nhưng giờ phút này, Vu Phong Yên mất hết phong thái, gào khóc như một đứa trẻ, nước mắt tuôn ra không kiềm chế được.
Giang Tùy Viễn nghe thấy tiếng, thậm chí còn không thèm xỏ dép, vội vàng chạy ra khỏi phòng tắm, "A Yên, có chuyện gì vậy?"
Mắt Vu Phong Yên đỏ bừng, ngập nước, không nói nên chỉ có thể đưa cho ông lá thư trong tay.
Giang Tùy Viễn nhận lá thứ đọc từ đầu đến cuối, sau đó rơi vào im lặng.
Lúc lâu sau.
Ông cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc của mình, an ủi Vu Phong Yên: "Được rồi, nói thế nào thì hôm nay cũng là ngày vui, em đi tắm trước đi, chuyện này để anh giải quyết."
Vu Phong Yên chỉ khóc, không nói lời nào.
Giang Tùy Viễn gọi người giúp việc thường chăm sóc Vu Phong Yên đến chăm sóc cho bà, còn mình thì đến thư phòng đọc kỹ nội dung bức thư.
Sau một lúc im lặng, ông đứng dậy đi đến phòng của Giang Mộc Lan trên lầu ba.
"A Lan, em trai con từ bỏ quyền thừa kế tại sao con không nói cho bố một tiếng?" Nhiều năm qua, Giang Tùy Viễn luôn cảm thấy có lỗi với con trai, cho nên chưa từng tức giận hay nói bất cứ lời tàn nhẫn nào với con, đây là lần đầu tiên ông hỏi một câu sắc bén như vậy.
Giang Mộc Lan sớm đã đoán ông sẽ hỏi câu này, cũng không quá ngạc nhiên, nhưng trong lòng lại có chút thất vọng, "Tại sao con lại làm như vậy, không phải bố là người hiểu rõ nhất sao? Hơn nữa, anh ta thật sự được tính là em con sao? "
Giang Tùy Viễn im lặng.
Giang Mộc Lan cười chế giễu: "Con chỉ muốn bảo vệ những gì thuộc về mẹ con, bố đừng quên, mẹ con mới là người đường đường chính chính gả vào Giang gia làm Giang phu nhân, người mà bố hứa sẽ chăm sóc cả đời!"
"A Lan, về chuyện của mẹ con bố đã giải thích rất nhiều lần rồi, chúng ta là liên hôn thương mại, không có nền tảng tình cảm thì làm sao có thể tiến xa được."
"Vậy tại sao ngay từ đầu bố lại cưới mẹ!" Giang Mộc Lan đứng dậy ném cốc nước vào chân Giang Tùy Viễn, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại như thể sự tức giận đã biến mất, "Thôi bỏ đi, bây giờ nói gì thì cũng muộn, con đồng ý bố cưới Vu Phong Yên đã là sự nhượng bộ lớn nhất rồi, sau này các người muốn làm gì phải làm gì, cũng không liên quan đến con."
Giang Tùy Viễn biết lúc này không nên nói gì với Giang Mộc Lan, sau khi thở dài một hơi bất lực, xoay người rời đi.
Giang Mộc Lan nhìn bóng lưng ông, chế giễu nói: "Bố cảm thấy nợ con, nợ mẹ con, nợ rất nhiều người, nhưng bố sẽ không bao giờ có thể trở thành một người bố, người chồng đúng nghĩa, à không đúng, làm chồng của Vu Phong Yên, bố rất có tư cách."
Nghe vậy, Giang Tùy Viễn dừng lại, sau đó chỉ nhẹ nhàng mở cửa, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
......
Tình yêu như chất gây nghiện, như một viên kẹo đường, nhưng đôi khi nó giống như cây anh túc, khi đắm chìm, nó cũng sẽ mang lại nỗi đau vô tận cho những người xung quanh.
Ông trời toàn thành cho tình yêu của Vu Phong Yên và Giang Tùy Viễn, nhưng nó đã mang lại sự tra tấn và đau đớn cho những người thân thiết với họ.
......
Sau đó, Giang Tùy Viễn và Vu Phong Yến đến tìm Giang Yến mấy lần, nhưng điều không gặp được, đến điện thoại cũng mấy lần không nghe.
Như thể sự ra đi của anh là điều đã định.
Và thế là ngày tháng dần dần trôi.
Đến đầu xuân, Giang Mộc Lan sang Anh ở bên kia đại dương học tập, Giang Tùy Viễn và Vu Phong Yên không ở lại Tây Thành mà đi về phía nam, đến Hải Thành để phát triển kinh doanh.
Trường THPT số 10 cũng đã sớm mở cửa đầu năm mới.
Bắt đầu học kỳ mới, Giang Yến không đến trường nữa mà theo huấn luyện viên Quách Văn vào đội dự bị của đội tuyển quốc gia để học tập.
Ở trường, Lâm Tiêu và Đỗ Văn Bác trở thành bạn cùng bàn.
Về vấn đề ngồi chung bàn, ban đầu Lâm Tiêu định ngồi cùng bàn với Hồ Hàng Hàng mấy tháng, nhưng Giang Yến sợ Hồ Hàng Hàng sẽ đưa cô đi chơi, nên nhờ thầy Dư đổi chỗ ngồi cho cô.
Lâm Tiêu tưởng Giang Yến sẽ nhờ thầy Dư tìm một bạn nữ học tập tốt trong lớp ngồi cùng cô, nhưng không ngờ, bạn cùng bàn mới của cô lại là Đỗ Văn Bác.
Nói đến Đỗ Văn Bác, hai người đã từng ngồi cùng bàn một tuần hồi năm hai THPT, chỉ là lúc đó, hai người không thân, nên chỉ nói với nhau được mấy câu.
Bây giờ......
Xem ra vẫn chưa thân lắm.
Lâm Tiêu cảm thấy Đỗ Văn Bác là người kiệm lời nhất mà cô từng gặp, cơ bản không có gì để nói, tuần đầu tiên đi học, hai người nói với nhau không quá mười câu.
Tất cả đều là những cuộc trò chuyện không dinh dưỡng, phần lớn đều là Lâm Tiêu tan học muốn đi ra ngoài xin nhường đường, hoặc là lúc vào lớp, Lâm Tiêu muốn quay lại chỗ ngồi của mình, yêu cầu anh nhường đường lần nữa.
Sau đó, Đỗ Văn Bác trực tiếp đổi chỗ với Lâm Tiêu, anh vào trong, Lâm Tiêu ngồi bên cạnh lối đi, như thế đến cuối cùng hai người không có bất kì giao tiếp nào.
Trong tiết Ngữ văn, Lâm Tiêu làm xong đề không có việc gì làm, lấy điện thoại phàn nàn với Mạnh Hân.
- Hãy cứu đứa trẻ này đi!!
- ?
- Đỗ Văn Bác thật sự không nói một từ nào với tớ, tớ cảm thấy Giang Yến đã tìm cho tớ một ống giảm thanh hình người.
- [Ồ, chuyện này liên quan gì tới tui.jpg]
- [Không vui offline đây 88.jpg]
- Tớ thực không muốn cười nhưng tớ không nhịn được!!
- ......
Lâm Tiêu và Mạnh Hân đang vui vẻ chiến đấu thì WeChat đột nhiên có tin nhắn của Giang Yến.
- Không chơi điện thoại trong giờ học.
Lâm Tiêu: "!! [.jpg sốc]"
Cô nhanh chóng trả lời tin nhắn.
- Em không chơi điện thoại nha.
- Ồ, vậy giờ ma đang gửi tin nhắn cho anh à?
- ......
Lâm Tiêu oán thầm, là bạn gái của anh!!!
Giang Yến không nói nhiều với cô, chỉ yêu cầu cô ít chơi điện thoại hơn, Lâm Tiêu đồng ý, nhưng thực ra cô đang bí mật nghịch điện thoại.
Nhưng không biết có phải Giang Yến quá hiểu cô không, sau một lúc, bóng bóng chat lại nổi lên.
- Còn chơi.
- ......
- 886.
Lúc đầu Lâm Tiêu chỉ cho rằng anh tình cờ bắt gặp cô chơi điện thoại, cũng không để tâm, nhưng mấy ngày sau, chỉ cần cô cầm điện thoại, chưa được mấy phút, Giang Yến chắc chắn sẽ online.
Sau vài lần, Lâm Tiêu cũng thấy có gì đó không đúng lắm, liền tìm riêng Hồ Hàng Hàng – người nói dối “giỏi nhất”, "Mập Mập, trước khi rời Tây Thành anh cậu có gì dặn dò các cậu không?"
"Dặn dò à? Anh ấy có gì mà cần dặn dò chúng tôi đâu.”Hồ Hàng Hàng nói: "Từ khi anh ấy có cậu, liền cắt đứt liên hệ với chúng tôi rồi. "
"......"OJBK。
Lâm Tiêu cảm thấy dường như không đào thêm được gì, nhưng ngoại trừ mấy người bọn họ thì làm gì có ai khác, cuối cùng vẫn chưa chết tâm hỏi một câu, "Anh ấy không nói với các cậu là trông chừng tôi một chút à, ví dụ như lúc tôi chơi điện thoại thì lập tức thông báo cho anh ấy?"
Hồ Hàng Hàng gãi gãi đầu, "Ồ, cái này thì có."
Ánh mắt Lâm Tiêu sáng lên, trong lòng tự khen một câu, sau đó nghe Hồ Hàng Hàng nói không chút cảm xúc: "Anh ấy bảo Tống Viễn nhìn tôi và Hứa Nhất Xuyên, nói chỉ cần bọn tôi chơi game thì Tống Viễn phải nói với anh ấy, sau đó đợi anh ấy trở về sẽ xử lý bọn tôi. "
"!!!" Lâm Tiêu cơ bản là bị sốc, chẳng trách gần đây bọn họ không tìm cô cùng nhau ghi điểm.
Ghi điểm là một sự kiện lớn, Lâm Tiêu cảm thấy mình có thể tranh đấu thêm một chút, "Hay là chúng ta trốn Tống Viễn, lén chơi một chút? "
"Đừng làm thế." Hồ Hàng Hàng đơn giản từ chối: "Lần này bọn tôi dẫn cậu đi, lần sau anh Yến sẽ đến viếng mộ bọn tôi."
"...... [Tôi ổn.jpg]"
Lâm Tiêu cuối cùng cũng xác nhận mấy lần, Giang Yến ngoại trừ nói mấy lời này thì không nói gì khác, hơn nữa sau đó Lâm Tiêu nghĩ, lúc cô chơi điện thoại trong lớp đều rất cẩn thận, Hồ Hàng Hàng và Tống Viễn ngồi ở hàng ghế sau hoàn toàn không nhìn thấy, trừ phi là người bên cạnh cô.
Hả?
Đợi một chút!
Ngồi cạnh cô!?
Lâm Tiêu như giải được khúc mắc trong lòng, đột nhiên trở nên vui vẻ, chẳng trách mỗi lần cô chơi điện thoại Giang Yến đều online.
Cô đoán chắc Giang Yến đã nói gì đó với Đỗ Văn Bác, nhưng tất cả những điều này chỉ là suy đoán, Lâm Tiêu không chắc chắn, nhưng trong lòng cô cũng có quyết định.
Buổi chiều đến giờ học, Lâm Tiêu đầu tiên giả vờ làm bài kiểm tra, sau đó lấy điện thoại ra bắt đầu chơi game.
Quả nhiên, chưa được mấy phút, Giang Yến đã online.
Lâm Tiêu nói chuyện với anh vài câu: "Vừa rồi em thật sự không nghịch điện thoại!" Em chỉ tra tài liệu thôi! Bây giờ em chuẩn bị bắt đầu học rồi! 88! "
Gửi xong tin nhắn, không đợi Giang Yến trả lời, Lâm Tiêu cất điện thoại đi, sau đó ngẩng đầu nhìn Đỗ Văn Bác.
Đỗ Văn Bác nhận thấy điều gì đó, ngước lên nhìn cô, nhưng không nói gì.
Lâm Tiêu cảm thấy nội tâm của người đại ca này thực sự rất tốt nên trong lòng không khỏi tán thưởng, sau đó từ đầu đến cuối cô chưa từng rời mắt khỏi anh.
Thời gian trôi qua, Lâm Tiêu cảm thấy cổ mình đau nhức, nhưng Đỗ Văn Bác vẫn không phản ứng gì cả.
Ngay khi Lâm Tiêu chuẩn bị từ bỏ ý định thay đổi chiến lược, Đỗ Văn Bác cuối cùng cũng có động thái.
Anh tháo kính xuống, xoa xoa lông mày, sau đó quay đầu nhìn Lâm Tiêu, giọng nói vô tội, "Cậu có thể đừng nhìn tôi chằm chằm được không?"
"Tôi không có." Lâm Tiêu nhúc nhích vai, giơ tay vỗ vỗ cổ của mình, "Tôi chỉ cảm thấy ở góc độ này suy nghĩ có vẻ tốt hơn. "
"......"
Đỗ Văn Bác còn muốn nói gì đó, nhưng Lâm Tiêu đột nhiên lấy điện thoại ra, "Thôi, dù sao nghĩ mãi cũng không ra, tôi chơi game một lát."
Mặc dù nói chơi game, nhưng ánh mắt Lâm Tiêu vẫn dính vào Đỗ Văn Bác, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào tất cả động tác của anh.
Có lẽ chú ý đến ánh mắt của cô, Đỗ Văn Bác cũng không có động tác gì khác, cúi đầu làm đề.
Lần này, Lâm Tiêu nghịch điện thoại nửa tiết, Giang Yến cũng không online, đến tiết học sau, Đỗ Văn Bác lần đầu tiên phải rời khỏi chỗ ngồi trong giờ học.
Lâm Tiêu nín cười, đứng dậy nhường đường cho anh, sau đó nhìn anh, nói rõ ràng: "Này, Giang Yến có phải bảo cậu trông chừng tôi không?"
Nghe vậy, bước chân của Đỗ Văn Bác hỗn loạn, lảo đảo.
Nhìn phản ứng của anh Lâm Tiêu cũng đoán được tám chín phần, sau khi anh rời đi, cô lấy điện thoại ra nhắn tin cho Giang Yến.
Trong lúc đó.
Giang Yến ở cách xa mấy trăm dặm, nhận được tin nhắn của Hồ Hướng đạo số 1 Hồ Hàng Hàng, giây tiếp theo anh nhận được tin nhắn từ bạn gái.
"Anh Yến!! Toang rồi !!! Em Tiêu hình như phải lòng người khác rồi!!! "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.