Đến Trốn Trong Vòng Tay Của Tôi
Chương 103: Ngoại Truyện 4: Kinh Hỉ
Tuế Kiến
14/05/2024
Chuyển ngữ: Linh nhạt nhẽo
Sinh nhật của Lâm Tiêu trong kỳ nghỉ hè năm hai trùng với giai đoạn cuối hạng mục thí nghiệm của Giang Yến, anh không kịp về Tây Thành.
Phương Nghi Tống và Lâm Vĩnh Thành vẫn như các năm trước, dừng hết công việc, ở nhà cùng cô đón sinh nhật.
Sau bữa tối, Lâm Tiêu được Mạnh Hân và Tống Viễn rủ đi chơi, hai người họ cũng được nghỉ hè nên về Tây Thành.
Sau kỳ thi đại học, mỗi người đều có con đường của riêng mình, tiểu đội nhỏ 7người lần này tụ họp chỉ có 4 người.
Giang Yến và Quan Triệt đều ở trường bận làm dự án, Hồ Hàng Hàng bận phát triển sự nghiệp âm nhạc, nhưng người bên kia đại dương Hứa Nhất Xuyên thật hiếm có thời gian về nước kỳ nghỉ hè này.
Bốn người đến một nhà hàng gần Trường THPT số 10 để ăn tăng 2, ăn ăn uống uống đến tận hơn 11 giờ, Hứa Nhất Xuyên đề nghị đến trường dạo một vòng.
Đêm hè, gió vẫn mang theo hơi nóng.
Bốn người họ để lại CCCD, lại mua thêm hai bao thuốc lá người trực ban mới đồng ý để bọn họ vào giờ này.
Không biết có định luật kì lạ nào không, chỉ cần vừa tốt nghiệp, trường đã chuẩn bị tu sửa.
Sau khi bọn họ tốt nghiệp, Trường THPT số 10 bắt đầu mở rộng, trường đã mua toàn bộ khu đất ở phía bắc khuôn viên trường, các tòa nhà giảng dạy cũ đều được sơn mới, các phòng học trước đây chỉ có quạt trần giờ đã được lắp điều hòa.
"Hồi tôi học lớp 10, nếu nhà trường lắp điều hòa, tôi cũng sẽ không trốn tiết đến quán Internet đâu.” Hứa Nhất Xuyên cười nói: "Tất cả là do điều hòa làm lỡ việc học của tôi "
"......"
Tống Viễn trợn mắt nhìn hắn, "Cho dù trên người cậu có lắp điều hòa, lúc muốn trốn học, cậu vẫn trốn thôi."
Hứa Nhất Xuyên duôi tay đấm vào vai Tống Viễn một cái, nhưng đổi lại là một tiếng than: "Chết tiệt, hai năm này cậu ở Học viện cảnh sát ăn gì vậy, cơ cứng như vậy."
Tống Nguyên nhíu mày, vẻ mặt kiêu ngạo.
Lâm Tiêu và Mạnh Hân đều cười.
Bốn người họ đi dạo quanh khuôn viên trường và cuối cùng dừng lại và đi bộ quanh sân vận động.
Quanh trường THPT số 10 có nhiều cư dân sinh sống, ngày nghỉ thường đến sân vận động của trường tập thể dục, nên sân vận động của trường không bị khóa.
Đường chạy màu đỏ, khung thành bóng đá màu trắng và đèn pha sáng dường như không có gì thay đổi nhưng đồng thời mọi thứ dường như đã khác.
Sau khi đến sân vận động, Hứa Nhất Xuyên và Tống Viễn đột nhiên nói đi vệ sinh, sau khi hai người đi được một lúc, Mạnh Hân có điện thoại, cầm điện thoại đi sang một bên.
Lâm Tiêu một mình lang thang trên đường chạy.
Đèn pha trên sân vận động của Thập Trung đúng 12 giờ sẽ tắt, nhiều năm vẫn không đổi, thậm chí vào lúc này vẫn chưa đến 12 giờ, mới 11h50 đã tắt rồi.
Đèn bị tắt sân vận động tối om, chỉ có thể dựa vào ánh trăng mờ ảo.
Cách đó không xa, âm thanh nói chuyện trong điện thoại của Mạnh Hân đã ngừng khi Lâm Tiêu đi tới, ánh đèn nhấp nháy chợt sáng lên giữa bãi cỏ xanh của sân vận động.
Lâm Tiêu dừng lại, quay đầu nhìn qua.
Người thanh niên cao lớn bước ra từ ánh sáng và bóng tối với một bó hoa hồng đỏ, lông mày của anh như bị ánh trăng làm mờ, dịu dàng, tao nhã.
Không biết vì lý do gì, Lâm Tiêu đột nhiên nhớ tới một câu trong cuốn sách mình đã đọc trước đó.
- Giữa ánh trăng và tuyết trắng, em là tuyệt sắc thứ ba.
Đối với Lâm Tiêu, Giang Yến là một nét đẹp hiếm có trên thế giới.
-
Dự án trong phòng thí nghiệm hôm nay đã kết thúc, Giang Yến bận từ tối qua đến trưa nay. Sau khi kết thúc, Giáo sư Lý Nam đã dẫn anh và một số đàn anh trong phòng thí nghiệm đi xác định phương hướng nghiên cứu cho giai đoạn tiếp theo với các đàn anh của Viện Khoa học và Công nghệ Trung Quốc.
Lúc kết thúc thì trời đã tối rồi, Giang Yến mang theo giấy tờ, anh cũng không buồn quay lại thay quần áo, vì vậy anh đặt vé rồi vội vã đến Tây Thành.
Điện thoại pin yếu, ở sân bay cũng chỉ đủ để gọi điện thoại cho mấy người Hứa Nhất Xuyên, sắp xếp một bất ngờ mà thực sự không phải một bất ngờ.
"Vẫn may.”Giang Yến thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Tiêu nhìn anh , hỏi: "May cái gì?"
Giang Yến tiến lên một bước, ôm người trong vòng tay, hạ mắt cười nói: "Anh không bỏ lỡ sinh nhật em."
Hai người cách nhau rất gần, Lâm Tiêu có thể ngửi thấy mùi thuốc lá và rượu trên người anh, không phải mùi quá nồng, chỉ là đúng lúc ngửi thấy, "Anh uống rượu à?"
"Ừm.” Giang Yến buông cô ra, đưa bó hồng trong tay cho cô, giơ tay vén lọn tóc ra sau tai, "Buổi tối, giáo sư Lý dẫn bọn anh đi ăn tối với vài tiền bối của viện nghiên cứu khoa học, có uống một chút. "
Lâm Tiêu cười cười: "Giáo sư Lý về có khi lại bị cô Lục mắng cho một trận"
Lý Nam khi còn trẻ vì ăn uống không có quy luật, nên bị bệnh dạ dày, bình thường Lâm Tiêu có nghe Lục Nhàn nhắc mấy câu, biết bà đối với chế độ ăn uống của Lý Nam quản rất nghiêm, không được phép động vào rượu và thuốc lá.
Khóe môi Giang Yến cong lên, "Hôm nay thầy Lý không uống rượu, biết sư mẫu không cho, nên một giọt cũng không uống."
Lâm Tiêu nhìn anh: "Vậy em bảo anh không uống, sao anh lại không nghe."
Từ khi lên đại học, Giang Yến như biến thành một người khác, thường thường ở trong phòng thí nghiệm cả ngày, bận đến mức không có thời gian ăn cơm, bây giờ dạ dày cũng không tốt, lần trước còn bị đau dạ dày.
Giang Yến sờ sờ chóp mũi, mơ hồ nói: "Cũng có lúc phải uống."
Lâm Tiêu khịt mũi, hạ mắt xuống, giơ tay lên gảy hoa hồng trên tay, cũng không nói tâm trạng không vui.
Hai người họ đứng ở đó ân ân ái ái, làm cho ba cẩu độc thân bên này nãy giờ bị muỗi cắn, Hứa Nhất Xuyên hú lên: "Chết tiệt! Tốt xấu gì cũng quan tâm một chút đến cảm nhận của ba chúng tôi chứ."
Lâm Tiêu và Giang Yến lúc này mới nhớ trên sân vẫn còn người, vì vậy họ quay đầu lại nhìn qua.
Ba người đứng dậy từ trong góc đi đến, Hứa Nhất Xuyên và Tống Viễn vẫn cầm chuỗi đèn sặc sỡ trong tay.
Đêm đã khuya, năm người họ ra khỏi khuôn viên trường và đi thẳng đến quán cà phê Internet.
Sau khi tốt nghiệp, Giang Yến và Quan Triệt đều ra ngoài học đại học, việc kinh doanh của quán giao cho mấy người bạn trong quán phụ trách, bình thường chỉ khi có chuyện lớn Giang Yến và Quan Triệt mới về giải quyết.
Công việc kinh doanh của quán cà phê Internet trong kỳ nghỉ hè tốt hơn bình thường, lúc mấy người bọn họ đến, trong quán chỉ có Chu Minh và Chu Nguyệt đang ở sau quầy bar làm bài tập.
Sau khi chào hỏi xong, Giang Yến đưa Lâm Tiêu lên phòng trên lầu, trước khi đi, Hứa Nhất Xuyên và Tống Viễn lấy ra một cái túi giấy đưa cho Lâm Tiêu, nói đây là quà tặng cho hai người bọn họ.
Lâm Tiêu không nghĩ nhiều, cầm hoa hồng cùng Giang Yến lên lầu ba.
Không lâu sau khi kỳ thi đại học kết thúc, Lâm Tiêu cũng dọn ra khỏi quán, căn phòng trước kia của Lâm Tiêu cũng được thu dọn.
Từ đó đến nay mỗi khi qua đêm ở quán, cô đều ngủ ở phòng Giang Yến, nhưng Giang Yến luôn theo phong cách của Liễu Hạ Huệ(*).
(*) Liễu Hạ Huệ: là người đất Liễu Hạ (柳下), nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử. (Theo nguồn Wikipedia)
Ngoài trừ cùng chung một giường, thì không có bước tiếp theo.
Nhắc đến chuyện này, lúc trước khi cô cùng bạn cùng phòng nói chuyện, còn bị bạn hỏi cô và Giang Yến đã làm đến bước nào rồi.
Ba người cùng phòng chưa ăn thịt heo nhưng cũng từng thấy heo chạy, nghe thấy hai người họ hiện tại vẫn dừng ở giai đoạn thứ hai, liền nhao nhao thể hiện không thể tin tưởng.
Dù sao Giang Yến cũng đã hai mươi tuổi, chính là thời kỳ tràn đầy tinh lực, sao một chút ý niệm cũng không có chứ.
Ba người bọn họ nói chuyện, không khỏi lo lắng cho Lâm Tiêu.
Ôn Niệm đoán: "Chẳng lẽ học thần của chúng ta là người nhìn ngoài thì được bên trong lại không được sao?"
Phương Kỳ hùa theo: "Già trái non hột?"
Lương Việt càng thẳng thắn hơn: "Không cương được?"
Lâm Tiêu trực tiếp ném một cái gối về phía Lương Việt: "Cậu câm miệng."
......
"Nghĩ gì vậy?" Giang Yến rửa mặt rồi ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn dáng vẻ sững sờ của cô, giơ tay xoa đầu cô.
Lâm Tiêu bị anh làm cho hồi thần, trong lòng cắn rứt lắc đầu: "Không có gì."
Sau đó, như muốn giấu giếm điều gì đó, cúi xuống cầm túi giấy mà Hứa Nhất Xuyên đưa trước đó, mở niêm túi, lẩm bẩm: "Cũng không biết hai người họ tặng gì."
Giang Yến không tò mò quà gì, lấy điện thoại trả lời tin nhắn.
Túi được gói cẩn thận, Lâm Tiêu lấy kéo trong ngắn tủ ra cắt mới mở được, vừa mở thì thấy những thứ bên trong đều có hình hộp, bao bì nhiều màu sắc, nhất thời không thể phân biệt được đó là cái gì.
"Đây là gì?" Lâm Tiêu lẩm bẩm, vươn tay lấy ra một cái từ trong túi giấy.
Những dòng chữ nhỏ lộ trước mặt.
- Durex(杜蕾斯)
- Siêu mỏng, thoải mái, bền bỉ....
Lâm Tiêu: "......"
Giang Yến nghe thấy giọng nói của cô, cũng nhìn qua, khi anh hoàn toàn nhìn thấy thứ cô đang cầm trong tay, "......"
Bầu không khí đột nhiên có xấu hổ, ái muội.
Lâm Tiêu tay cầm vật nhỏ đó, buông cũng không được, không buông cũng không được, dường như trong tay không phải thứ gì đó, mà là một quả bom.
Nhưng mặc kệ là bạn có buông hay không buông thì bom đều nổ.
Giang Yến ho nhẹ, không được tự nhiên nhìn sang chỗ khác, vươn tay lấy đồ từ trong tay cô cùng túi giấy, đứng dậy ném lên bàn bên cạnh.
Anh đứng ở bàn, quay lưng vào ghế sofa, giơ tay cởi cúc áo sơ mi của mình, giọng nói có chút trầm thấp, "Không còn sớm, em đi tắm trước đi."
Mặt Lâm Tiêu đỏ bừng, khi nghe thấy lời này cũng không quan tâm nói gì, vì thế đứng dậy nhanh chóng đi vào phòng tắm.
Cô vừa bước vào, Giang Yến hạ mắt xuống nhìn những thứ trên bàn, mím môi kiềm chế, giơ tay ném túi giấy vào thùng rác cạnh giường.
Sau đó anh lấy quần áo đến phòng Quan Triệt tắm.
Lâm Tiêu nghe tiếng anh đi ra ngoài, vỗ nước lạnh lên mặt, ra ngoài tìm quần áo của mình trong tủ.
Ánh mắt nhìn thấy túi giấy bị ném vào thùng rác, nhiệt ý vừa mới lắng xuống lại bộc phát, hận không thể lôi Hứa Nhất Xuyên và Tống Viễn ra đánh một trận.
......
Giang Yến tắm xong, anh xuống phòng bao dưới lầu thì thấy Hứa Nhất Xuyên và Tống Viễn đang chơi game, không nói gì, đơn giản chỉ tắt máy tính của hai người họ.
Hứa Nhất Xuyên hét rồi nhảy dựng lên: "Chết tiệt!! Anh ! Anh làm gì vậy! Em đang vào trận mà!”
Giang Yến nhìn hắn: "Không đuổi hai người ra ngoài đã là may rồi."
"......"
Sau khi dạy dỗ hai người bọn họ, Giang Yến đi xuống lầu lấy hai chai nước lạnh, cuối cùng mới trở về phòng.
Lâm Tiêu đang đứng trước điều hòa sấy tóc.
Anh đặt nước xuống, đi tới, bật quạt của điều hòa lên, "Gội đầu xong đứng trước điều hòa, em muốn bị bệnh à?"
"Em cũng mới đứng một lúc thôi.” Lâm Tiêu ngáp: "Chỉ là vừa tắm xong có chút nóng. "
Giang Yến không vạch trần cô, cúi xuống lấy máy sấy tóc từ trong ngăn kéo ra, "Lại đây."
"Ồ. "
Hai người bọn họ ngầm hiểu không đề cập đến râu vừa rồi.
Sấy tóc xong, Giang Yến cất máy sấy, nhẹ giọng nói: "Em ngủ ở đây, tối nay anh qua phòng Quna Triệt ngủ."
Lâm Tiêu khó hiểu nhìn anh, không hiểu vì sao anh đột nhiên từ Liễu Hạ Huệ biến thành Liễu Hạ Hạ Huệ.
Giang Yến không thoải mái với ánh mắt quá thẳng thắn của cô, lẳng lặng nhìn đi chỗ khác, khóe môi hơi mím lại, "Không còn sớm nữa, ngủ đi."
Lâm Tiêu nhanh chóng túm lấy anh, hỏi: "Tại sao?"
"Tại sao cái gì?"
Cô vừa mới tắm, trên người có một mùi thơm thoang thoảng, hơi thở của Giang Yến có chút không ổn định.
Lâm Miểu giật giật tay áo anh, tựa như đã đưa ra quyết định, ánh mắt dán chặt vào anh, "Giang Yến, em thành niên rồi."
"......"
"Nếu anh muốn làm gì, em cũng không phải không thể.” Cô cúi đầu xuống, tai đỏ ửng.
Yết hầu Giang Yến khẽ lăn, cảm thấy mình vừa mới tắm trong vô ích.
Trong phòng đột nhiên có chút nóng bức, Giang Yên không nói gì, chỉ đi sang một bên tắt đèn, sau đó xoay người bế cô lên, nửa đè cô xuống giường.
Ánh trăng trắng rót vào qua cửa sổ.
Giang Yến quay lưng lại với ánh sáng, lông mày và ánh mắt đắm chìm trong màn đêm đen kịt, anh nhìn Lâm Tiêu, ánh mắt sáng ngời, đột nhiên cúi đầu xuống, tựa như sắp hôn xuống.
Lâm Tiêu dồn hết can đảm vào câu vừa rồi, tim đập như sấm, ngón tay nắm chặt áo thun trên người.
Một nụ hôn ấm áp, nóng bỏng đáp xuống trán cô.
Hơi thở nam tính áp đảo đè xuống người cô.
Chỉ là Giang Yến sau nụ hôn này không có động tác gì nữa, anh đặt một tay lên sau gáy Lâm Tiêu, dùng cánh tay đỡ lấy cơ thể anh, tay kia lần theo khuôn mặt cô.
Sau một lúc lâu, Lâm Tiêu nghe thấy giọng nói của anh, trầm thấp và trìu mến.
"Anh thừa nhận tình dục cũng là một phần của tình yêu, nhưng anh không chỉ yêu em vì tình dục, mà vì chính con người em, anh có thể bảo đảm cả đời này chỉ yêu mình em, nhưng anh không dám chắc trước khi chúng ta kết hôn có gặp chuyện gì xấu hay không, nếu anh không may gặp phải, anh không muốn lúc đó em phải đối mặt với lựa chọn mà mẹ anh đã từng trải qua. "
Nói xong, Giang Yến cúi đầu xuống, đặt một nụ hôn lên môi cô.
"Chúc mừng sinh nhật, bảo bối. "
Sinh nhật của Lâm Tiêu trong kỳ nghỉ hè năm hai trùng với giai đoạn cuối hạng mục thí nghiệm của Giang Yến, anh không kịp về Tây Thành.
Phương Nghi Tống và Lâm Vĩnh Thành vẫn như các năm trước, dừng hết công việc, ở nhà cùng cô đón sinh nhật.
Sau bữa tối, Lâm Tiêu được Mạnh Hân và Tống Viễn rủ đi chơi, hai người họ cũng được nghỉ hè nên về Tây Thành.
Sau kỳ thi đại học, mỗi người đều có con đường của riêng mình, tiểu đội nhỏ 7người lần này tụ họp chỉ có 4 người.
Giang Yến và Quan Triệt đều ở trường bận làm dự án, Hồ Hàng Hàng bận phát triển sự nghiệp âm nhạc, nhưng người bên kia đại dương Hứa Nhất Xuyên thật hiếm có thời gian về nước kỳ nghỉ hè này.
Bốn người đến một nhà hàng gần Trường THPT số 10 để ăn tăng 2, ăn ăn uống uống đến tận hơn 11 giờ, Hứa Nhất Xuyên đề nghị đến trường dạo một vòng.
Đêm hè, gió vẫn mang theo hơi nóng.
Bốn người họ để lại CCCD, lại mua thêm hai bao thuốc lá người trực ban mới đồng ý để bọn họ vào giờ này.
Không biết có định luật kì lạ nào không, chỉ cần vừa tốt nghiệp, trường đã chuẩn bị tu sửa.
Sau khi bọn họ tốt nghiệp, Trường THPT số 10 bắt đầu mở rộng, trường đã mua toàn bộ khu đất ở phía bắc khuôn viên trường, các tòa nhà giảng dạy cũ đều được sơn mới, các phòng học trước đây chỉ có quạt trần giờ đã được lắp điều hòa.
"Hồi tôi học lớp 10, nếu nhà trường lắp điều hòa, tôi cũng sẽ không trốn tiết đến quán Internet đâu.” Hứa Nhất Xuyên cười nói: "Tất cả là do điều hòa làm lỡ việc học của tôi "
"......"
Tống Viễn trợn mắt nhìn hắn, "Cho dù trên người cậu có lắp điều hòa, lúc muốn trốn học, cậu vẫn trốn thôi."
Hứa Nhất Xuyên duôi tay đấm vào vai Tống Viễn một cái, nhưng đổi lại là một tiếng than: "Chết tiệt, hai năm này cậu ở Học viện cảnh sát ăn gì vậy, cơ cứng như vậy."
Tống Nguyên nhíu mày, vẻ mặt kiêu ngạo.
Lâm Tiêu và Mạnh Hân đều cười.
Bốn người họ đi dạo quanh khuôn viên trường và cuối cùng dừng lại và đi bộ quanh sân vận động.
Quanh trường THPT số 10 có nhiều cư dân sinh sống, ngày nghỉ thường đến sân vận động của trường tập thể dục, nên sân vận động của trường không bị khóa.
Đường chạy màu đỏ, khung thành bóng đá màu trắng và đèn pha sáng dường như không có gì thay đổi nhưng đồng thời mọi thứ dường như đã khác.
Sau khi đến sân vận động, Hứa Nhất Xuyên và Tống Viễn đột nhiên nói đi vệ sinh, sau khi hai người đi được một lúc, Mạnh Hân có điện thoại, cầm điện thoại đi sang một bên.
Lâm Tiêu một mình lang thang trên đường chạy.
Đèn pha trên sân vận động của Thập Trung đúng 12 giờ sẽ tắt, nhiều năm vẫn không đổi, thậm chí vào lúc này vẫn chưa đến 12 giờ, mới 11h50 đã tắt rồi.
Đèn bị tắt sân vận động tối om, chỉ có thể dựa vào ánh trăng mờ ảo.
Cách đó không xa, âm thanh nói chuyện trong điện thoại của Mạnh Hân đã ngừng khi Lâm Tiêu đi tới, ánh đèn nhấp nháy chợt sáng lên giữa bãi cỏ xanh của sân vận động.
Lâm Tiêu dừng lại, quay đầu nhìn qua.
Người thanh niên cao lớn bước ra từ ánh sáng và bóng tối với một bó hoa hồng đỏ, lông mày của anh như bị ánh trăng làm mờ, dịu dàng, tao nhã.
Không biết vì lý do gì, Lâm Tiêu đột nhiên nhớ tới một câu trong cuốn sách mình đã đọc trước đó.
- Giữa ánh trăng và tuyết trắng, em là tuyệt sắc thứ ba.
Đối với Lâm Tiêu, Giang Yến là một nét đẹp hiếm có trên thế giới.
-
Dự án trong phòng thí nghiệm hôm nay đã kết thúc, Giang Yến bận từ tối qua đến trưa nay. Sau khi kết thúc, Giáo sư Lý Nam đã dẫn anh và một số đàn anh trong phòng thí nghiệm đi xác định phương hướng nghiên cứu cho giai đoạn tiếp theo với các đàn anh của Viện Khoa học và Công nghệ Trung Quốc.
Lúc kết thúc thì trời đã tối rồi, Giang Yến mang theo giấy tờ, anh cũng không buồn quay lại thay quần áo, vì vậy anh đặt vé rồi vội vã đến Tây Thành.
Điện thoại pin yếu, ở sân bay cũng chỉ đủ để gọi điện thoại cho mấy người Hứa Nhất Xuyên, sắp xếp một bất ngờ mà thực sự không phải một bất ngờ.
"Vẫn may.”Giang Yến thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Tiêu nhìn anh , hỏi: "May cái gì?"
Giang Yến tiến lên một bước, ôm người trong vòng tay, hạ mắt cười nói: "Anh không bỏ lỡ sinh nhật em."
Hai người cách nhau rất gần, Lâm Tiêu có thể ngửi thấy mùi thuốc lá và rượu trên người anh, không phải mùi quá nồng, chỉ là đúng lúc ngửi thấy, "Anh uống rượu à?"
"Ừm.” Giang Yến buông cô ra, đưa bó hồng trong tay cho cô, giơ tay vén lọn tóc ra sau tai, "Buổi tối, giáo sư Lý dẫn bọn anh đi ăn tối với vài tiền bối của viện nghiên cứu khoa học, có uống một chút. "
Lâm Tiêu cười cười: "Giáo sư Lý về có khi lại bị cô Lục mắng cho một trận"
Lý Nam khi còn trẻ vì ăn uống không có quy luật, nên bị bệnh dạ dày, bình thường Lâm Tiêu có nghe Lục Nhàn nhắc mấy câu, biết bà đối với chế độ ăn uống của Lý Nam quản rất nghiêm, không được phép động vào rượu và thuốc lá.
Khóe môi Giang Yến cong lên, "Hôm nay thầy Lý không uống rượu, biết sư mẫu không cho, nên một giọt cũng không uống."
Lâm Tiêu nhìn anh: "Vậy em bảo anh không uống, sao anh lại không nghe."
Từ khi lên đại học, Giang Yến như biến thành một người khác, thường thường ở trong phòng thí nghiệm cả ngày, bận đến mức không có thời gian ăn cơm, bây giờ dạ dày cũng không tốt, lần trước còn bị đau dạ dày.
Giang Yến sờ sờ chóp mũi, mơ hồ nói: "Cũng có lúc phải uống."
Lâm Tiêu khịt mũi, hạ mắt xuống, giơ tay lên gảy hoa hồng trên tay, cũng không nói tâm trạng không vui.
Hai người họ đứng ở đó ân ân ái ái, làm cho ba cẩu độc thân bên này nãy giờ bị muỗi cắn, Hứa Nhất Xuyên hú lên: "Chết tiệt! Tốt xấu gì cũng quan tâm một chút đến cảm nhận của ba chúng tôi chứ."
Lâm Tiêu và Giang Yến lúc này mới nhớ trên sân vẫn còn người, vì vậy họ quay đầu lại nhìn qua.
Ba người đứng dậy từ trong góc đi đến, Hứa Nhất Xuyên và Tống Viễn vẫn cầm chuỗi đèn sặc sỡ trong tay.
Đêm đã khuya, năm người họ ra khỏi khuôn viên trường và đi thẳng đến quán cà phê Internet.
Sau khi tốt nghiệp, Giang Yến và Quan Triệt đều ra ngoài học đại học, việc kinh doanh của quán giao cho mấy người bạn trong quán phụ trách, bình thường chỉ khi có chuyện lớn Giang Yến và Quan Triệt mới về giải quyết.
Công việc kinh doanh của quán cà phê Internet trong kỳ nghỉ hè tốt hơn bình thường, lúc mấy người bọn họ đến, trong quán chỉ có Chu Minh và Chu Nguyệt đang ở sau quầy bar làm bài tập.
Sau khi chào hỏi xong, Giang Yến đưa Lâm Tiêu lên phòng trên lầu, trước khi đi, Hứa Nhất Xuyên và Tống Viễn lấy ra một cái túi giấy đưa cho Lâm Tiêu, nói đây là quà tặng cho hai người bọn họ.
Lâm Tiêu không nghĩ nhiều, cầm hoa hồng cùng Giang Yến lên lầu ba.
Không lâu sau khi kỳ thi đại học kết thúc, Lâm Tiêu cũng dọn ra khỏi quán, căn phòng trước kia của Lâm Tiêu cũng được thu dọn.
Từ đó đến nay mỗi khi qua đêm ở quán, cô đều ngủ ở phòng Giang Yến, nhưng Giang Yến luôn theo phong cách của Liễu Hạ Huệ(*).
(*) Liễu Hạ Huệ: là người đất Liễu Hạ (柳下), nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử. (Theo nguồn Wikipedia)
Ngoài trừ cùng chung một giường, thì không có bước tiếp theo.
Nhắc đến chuyện này, lúc trước khi cô cùng bạn cùng phòng nói chuyện, còn bị bạn hỏi cô và Giang Yến đã làm đến bước nào rồi.
Ba người cùng phòng chưa ăn thịt heo nhưng cũng từng thấy heo chạy, nghe thấy hai người họ hiện tại vẫn dừng ở giai đoạn thứ hai, liền nhao nhao thể hiện không thể tin tưởng.
Dù sao Giang Yến cũng đã hai mươi tuổi, chính là thời kỳ tràn đầy tinh lực, sao một chút ý niệm cũng không có chứ.
Ba người bọn họ nói chuyện, không khỏi lo lắng cho Lâm Tiêu.
Ôn Niệm đoán: "Chẳng lẽ học thần của chúng ta là người nhìn ngoài thì được bên trong lại không được sao?"
Phương Kỳ hùa theo: "Già trái non hột?"
Lương Việt càng thẳng thắn hơn: "Không cương được?"
Lâm Tiêu trực tiếp ném một cái gối về phía Lương Việt: "Cậu câm miệng."
......
"Nghĩ gì vậy?" Giang Yến rửa mặt rồi ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn dáng vẻ sững sờ của cô, giơ tay xoa đầu cô.
Lâm Tiêu bị anh làm cho hồi thần, trong lòng cắn rứt lắc đầu: "Không có gì."
Sau đó, như muốn giấu giếm điều gì đó, cúi xuống cầm túi giấy mà Hứa Nhất Xuyên đưa trước đó, mở niêm túi, lẩm bẩm: "Cũng không biết hai người họ tặng gì."
Giang Yến không tò mò quà gì, lấy điện thoại trả lời tin nhắn.
Túi được gói cẩn thận, Lâm Tiêu lấy kéo trong ngắn tủ ra cắt mới mở được, vừa mở thì thấy những thứ bên trong đều có hình hộp, bao bì nhiều màu sắc, nhất thời không thể phân biệt được đó là cái gì.
"Đây là gì?" Lâm Tiêu lẩm bẩm, vươn tay lấy ra một cái từ trong túi giấy.
Những dòng chữ nhỏ lộ trước mặt.
- Durex(杜蕾斯)
- Siêu mỏng, thoải mái, bền bỉ....
Lâm Tiêu: "......"
Giang Yến nghe thấy giọng nói của cô, cũng nhìn qua, khi anh hoàn toàn nhìn thấy thứ cô đang cầm trong tay, "......"
Bầu không khí đột nhiên có xấu hổ, ái muội.
Lâm Tiêu tay cầm vật nhỏ đó, buông cũng không được, không buông cũng không được, dường như trong tay không phải thứ gì đó, mà là một quả bom.
Nhưng mặc kệ là bạn có buông hay không buông thì bom đều nổ.
Giang Yến ho nhẹ, không được tự nhiên nhìn sang chỗ khác, vươn tay lấy đồ từ trong tay cô cùng túi giấy, đứng dậy ném lên bàn bên cạnh.
Anh đứng ở bàn, quay lưng vào ghế sofa, giơ tay cởi cúc áo sơ mi của mình, giọng nói có chút trầm thấp, "Không còn sớm, em đi tắm trước đi."
Mặt Lâm Tiêu đỏ bừng, khi nghe thấy lời này cũng không quan tâm nói gì, vì thế đứng dậy nhanh chóng đi vào phòng tắm.
Cô vừa bước vào, Giang Yến hạ mắt xuống nhìn những thứ trên bàn, mím môi kiềm chế, giơ tay ném túi giấy vào thùng rác cạnh giường.
Sau đó anh lấy quần áo đến phòng Quan Triệt tắm.
Lâm Tiêu nghe tiếng anh đi ra ngoài, vỗ nước lạnh lên mặt, ra ngoài tìm quần áo của mình trong tủ.
Ánh mắt nhìn thấy túi giấy bị ném vào thùng rác, nhiệt ý vừa mới lắng xuống lại bộc phát, hận không thể lôi Hứa Nhất Xuyên và Tống Viễn ra đánh một trận.
......
Giang Yến tắm xong, anh xuống phòng bao dưới lầu thì thấy Hứa Nhất Xuyên và Tống Viễn đang chơi game, không nói gì, đơn giản chỉ tắt máy tính của hai người họ.
Hứa Nhất Xuyên hét rồi nhảy dựng lên: "Chết tiệt!! Anh ! Anh làm gì vậy! Em đang vào trận mà!”
Giang Yến nhìn hắn: "Không đuổi hai người ra ngoài đã là may rồi."
"......"
Sau khi dạy dỗ hai người bọn họ, Giang Yến đi xuống lầu lấy hai chai nước lạnh, cuối cùng mới trở về phòng.
Lâm Tiêu đang đứng trước điều hòa sấy tóc.
Anh đặt nước xuống, đi tới, bật quạt của điều hòa lên, "Gội đầu xong đứng trước điều hòa, em muốn bị bệnh à?"
"Em cũng mới đứng một lúc thôi.” Lâm Tiêu ngáp: "Chỉ là vừa tắm xong có chút nóng. "
Giang Yến không vạch trần cô, cúi xuống lấy máy sấy tóc từ trong ngăn kéo ra, "Lại đây."
"Ồ. "
Hai người bọn họ ngầm hiểu không đề cập đến râu vừa rồi.
Sấy tóc xong, Giang Yến cất máy sấy, nhẹ giọng nói: "Em ngủ ở đây, tối nay anh qua phòng Quna Triệt ngủ."
Lâm Tiêu khó hiểu nhìn anh, không hiểu vì sao anh đột nhiên từ Liễu Hạ Huệ biến thành Liễu Hạ Hạ Huệ.
Giang Yến không thoải mái với ánh mắt quá thẳng thắn của cô, lẳng lặng nhìn đi chỗ khác, khóe môi hơi mím lại, "Không còn sớm nữa, ngủ đi."
Lâm Tiêu nhanh chóng túm lấy anh, hỏi: "Tại sao?"
"Tại sao cái gì?"
Cô vừa mới tắm, trên người có một mùi thơm thoang thoảng, hơi thở của Giang Yến có chút không ổn định.
Lâm Miểu giật giật tay áo anh, tựa như đã đưa ra quyết định, ánh mắt dán chặt vào anh, "Giang Yến, em thành niên rồi."
"......"
"Nếu anh muốn làm gì, em cũng không phải không thể.” Cô cúi đầu xuống, tai đỏ ửng.
Yết hầu Giang Yến khẽ lăn, cảm thấy mình vừa mới tắm trong vô ích.
Trong phòng đột nhiên có chút nóng bức, Giang Yên không nói gì, chỉ đi sang một bên tắt đèn, sau đó xoay người bế cô lên, nửa đè cô xuống giường.
Ánh trăng trắng rót vào qua cửa sổ.
Giang Yến quay lưng lại với ánh sáng, lông mày và ánh mắt đắm chìm trong màn đêm đen kịt, anh nhìn Lâm Tiêu, ánh mắt sáng ngời, đột nhiên cúi đầu xuống, tựa như sắp hôn xuống.
Lâm Tiêu dồn hết can đảm vào câu vừa rồi, tim đập như sấm, ngón tay nắm chặt áo thun trên người.
Một nụ hôn ấm áp, nóng bỏng đáp xuống trán cô.
Hơi thở nam tính áp đảo đè xuống người cô.
Chỉ là Giang Yến sau nụ hôn này không có động tác gì nữa, anh đặt một tay lên sau gáy Lâm Tiêu, dùng cánh tay đỡ lấy cơ thể anh, tay kia lần theo khuôn mặt cô.
Sau một lúc lâu, Lâm Tiêu nghe thấy giọng nói của anh, trầm thấp và trìu mến.
"Anh thừa nhận tình dục cũng là một phần của tình yêu, nhưng anh không chỉ yêu em vì tình dục, mà vì chính con người em, anh có thể bảo đảm cả đời này chỉ yêu mình em, nhưng anh không dám chắc trước khi chúng ta kết hôn có gặp chuyện gì xấu hay không, nếu anh không may gặp phải, anh không muốn lúc đó em phải đối mặt với lựa chọn mà mẹ anh đã từng trải qua. "
Nói xong, Giang Yến cúi đầu xuống, đặt một nụ hôn lên môi cô.
"Chúc mừng sinh nhật, bảo bối. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.