Đến Trốn Trong Vòng Tay Của Tôi
Chương 104: Ngoại Truyện 5: Ngưỡng Mộ
Tuế Kiến
14/05/2024
Chuyển ngữ: Linh nhạt nhẽo :)
Năm Lâm Tiêu học năm ba đại học, người mang thai hộ của Phương nghi Tống đã thành công thụ thai một bé trai, theo ngày dự sinh thì đứa bé này sẽ sinh vào mùa hè.
Ngày nghỉ, Lâm Tiêu cùng Phương Nghi Tống đến bệnh viện thăm người mẹ mang thai hộ này.
Trong ngành có quy định người mang thai hộ không được tiếp xúc trực tiếp với người thân thực sự của đứa trẻ, hai người chỉ nhìn cô từ xa trong đám đông, một số thực phẩm chức năng họ mang theo cũng chỉ có thể bàn giao cho y tá bệnh viện.
Lâm Tiêu từ chỗ Phương Nghi Tống biết ngượi mẹ mang thai hộ này tên là Diệp Tịnh, xấp xỉ tuổi cô, vừa tốt nghiệp đại học, là một sinh viên có thành tích cao, nên có một tương lai tốt đẹp, nhưng vì em trai cô bị bệnh bạch cầu, gia đình cô không đủ khả năng chi trả cho việc điều trị, nên đã tham gia vào ngành này.
Ở Trung Quốc có những chính sách và tổ chức y tế đặc biệt dành cho ngành mang thai hộ, đồng thời có nhiều đánh giá khác nhau về người mang thai hộ rất nghiêm ngặt. Nhiều gia đình rất coi trọng trình độ học vấn và hoàn cảnh gia đình của người mang thai hộ.
Diệp Tịnh có trình độ học vấn cao, ngoại hình đẹp, khi Lâm Vĩnh Thành đến học viện, cô là một trong những ứng cử viên được tổ chức giới thiệu.
Ban đầu, Phương Nghi Tống thấy cô là một cô gái trẻ nên định đưa cho cô một số tiền để trực tiếp bỏ việc, chỉ là sau đó có một số sự cố với những người mang thai hộ mà tổ chức giới thiệu, cô là người duy nhất thụ thai thành công, qua các kỳ kiểm tra em bé cũng phát triển rất tốt.
Gỗ đã đóng thuyền, Phương Nghi Tống không còn cách nào khác, chỉ có thể ở phương diện khác quan tâm cô nhiều hơn một chút, đồng thời cũng tốn nhiều tâm tư trong việc điều trị của em trai cô.
Gió xuân ấm áp.
Có lẽ vì có con nên Diệp Tịnh nên vẻ ngoài của cô trông càng dịu dàng và đoan trang hơn.
Lâm Tiêu biết Lâm Vĩnh Thành luôn muốn có một đứa con trai để kế thừa gia nghiệp, mấy năm trước, Phương Nghi Tống còn vì chuyện này mà cãi nhau với ông, sau đó mỗi người lùi một bước, mới có tình huống như hôm nay.
Đối với đứa trẻ này, Lâm Tiêu nghĩ mình sẽ có nhiều kháng cự hơn, nhưng khi thật sự biết mình có em trai, cô lại không kháng cự như tưởng tượng.
Kỳ nghỉ kết thúc, Lâm Tiêu trở lại trường học, năm ba nhiều kiến thức chuyên ngành làm cô không có thời gian nghĩ nhiều đến chuyện khác, chỉ thỉnh thoảng trong cuộc nói chuyện với Phương Nghi Tống, biết một chút về tình hình của đứa trẻ.
Có thể Phương Nghi Tống sợ cô suy nghĩ nhiều, mỗi lần đều là Lâm Tiêu chủ động hỏi, bà mới nói vài câu với cô.
Sau vài lần, Phương Nghi Tống biết cô thật sự không bận tâm đến chuyện này, mặc dù bà vẫn không chủ động chia sẻ với cô, nhưng thỉnh thoảng cũng nhắc đến một hai câu.
Chỉ là sau này Lâm Tiêu theo giáo sư Lục Nhàn tham gia các vụ án, thời gian rảnh càng ngày càng ít, liên hệ với Phương Nghi Tống cũng ít đi.
Cuối học kỳ, Giang Yến và mấy đàn trong phòng thí nghiệm cùng giáo sư Lý Nam đến Hải Thành để tham gia hội nghị nghiên cứu khoa học trong nước động năng vật lý mới, kéo dài trong một tháng.
Cuộc họp nghiên cứu khoa học hoàn toàn khép kín, tất cả điện thoại đều giao nộp, không được phép liên lạc với thế giới bên ngoài.
Trong một tháng Giang Yến không ở trường, Lâm Tiêu cũng không nhàn rỗi, kỳ thi cuối kỳ kết thúc, cô theo giáo sư Lục Nhàn bay khắp đất nước.
Dưới sự quan tâm đặc biệt của giáo sư Lục Nhàn, Lâm Tiêu biết bà đã nỗ lực làm việc để sửa đổi các quy định về độ tuổi tội phạm vị thành niên ở Trung Quốc.
Từ những năm 90 đến nay, tỷ lệ tội phạm vị thành niên trong và ngoài nước đã tăng lên đáng kể, nhưng thường nhiều tội phạm đã thoát khỏi sự trừng phạt nghiêm khắc của pháp luật do họ chưa 18 tuổi.
Giáo sư Lục Nhàn vẫn luôn khẳng định tuổi vị thành niên không nên là lá chắn bảo vệ cho tội phạm.
Con đường này có vẻ dễ dàng, nhưng thực tế dài và khó, nó không dễ dàng như tưởng tượng, nhưng năm tháng còn dài, một ngày nào đó sẽ có thể đi đến cùng.
-
Giữa hè, Lâm Tiêu và Giang Yến kết thúc việc ở trường, cùng nhau về Tây Thành, trước khi lên máy bay, Lâm Tiêu gửi tin nhắn cho Phương Nghi Tống, nói cô và Giang Yến sẽ về Tây Thành nghỉ hè.
Phương Nhất Song lập tức gọi lại cho cô, cũng không nói nhiều, chỉ nói sẽ sắp xếp người đến sân bay đón, buổi tối cùng nhau ăn cơm.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Tiêu nhìn thấy một lời nhắc nhở trên màn hình điện thoại.
- Mười năm ngày nữa là đến ngày dự sinh.
Là ngày dự sinh của đứa trẻ đó.
Lâm Tiêu cất điện thoại, dựa lưng vào ghế lạnh lẽo, xúc động nói: "Không lâu nữa, có lẽ em sẽ có thêm một em trai rồi. "
Ở bên nhau lâu như vậy, Giang Yến đối với chuyện nhà cô cũng rất rõ, cũng biết nguồn gốc đứa em này.
Giang Yến đóng máy tính trên đùi lại, liếc nhìn cô, như thể anh đang phân biệt tâm trạng của cô là tốt hay xấu.
Lâm Tiêu cong mắt nhìn lại anh: "Sao anh lại nhìn em như vậy?"
"Không có gì.” Giang Yến thu hồi ánh mắt, muốn bật lại máy tính rồi tiếp tục làm việc, nghĩ lại nghĩ, vẫn coi như không có gì, duỗi tay nắm lấy ta cô.
Đó là thói quen nhỏ của anh dùng để dỗ dành người khác.
Trái tim Lâm Tiêu ấm lên, nắm tay anh, mỉm cười: "Em không buồn."
Cô nhìn hoàng hôn bên ngoài sân bay qua lớp kính dày và sạch sẽ, thở dài: "Lúc nhỏ em thấy người khác có anh chị em, thật sự rất ngưỡng mộ, cũng nghĩ nếu mình có anh hoặc chị, vậy thì tốt biết mấy, bây giờ anh và chị cũng không thể nữa, có em trai dường như cũng không tệ."
Giang Yến cất máy tính vào túi xách sang một bên, nhàn nhạt nói: "Vậy chúng ta có thể nỗ lực."
Lâm Tiêu khó hiểu nhìn anh: "Nỗ lực làm gì?"
"Nỗ lực để con của chúng ta không ngưỡng mộ anh chị em của người khác.” Giang Yến cười nói.
"......"
Vài giờ sau, máy bay hạ cánh ở sân bay quốc tế Tây Thành, Lâm Tiêu và Giang Yến không có nhiều hành lý, chỉ có một chiếc vali.
Họ vừa ra khỏi sân bay, tài xế do Phương Nhất Song sắp xếp đã đến lấy vali của hai người họ, nói với giọng cung kính: "Phu nhân đang ở nhà đợi hai người."
Lâm Tiêu mỉm cười: "Vậy thì tốt, đi thôi."
Chiếc xe đã lên đường cao tốc trên cao và cuối cùng lái theo hướng trung tâm thành phố.
Năm trước, Lâm Vĩnh Thành đã mua một biệt thự ở trung tâm tâm hoa viên Phúc Kiến, năm ngoái sau khi tu sửa xong, cả nhà đã chuyển từ tiểu khu đắt đỏ Phúc Giang đến đây – nơi thậm chí đến cây cối còn được nhập khẩu.
Khi Lâm Tiêu và Giang Yến về đến nhà, Phương Nghi Tống đang chuẩn bị bữa tối trong bếp, dì giúp việc đang giúp bà.
Nghe thấy tiếng xe dừng, bà đưa thìa súp trong tay cho người giúp việc, sau khi dặn dò chú ý lửa, thì rửa tay ra ngoài.
Lâm Tiêu và Giang Yến đang thay giày ở lối vào, khi ngẩng đầu lên thì thấy Phương Nghi Tống, Lâm Tiêu mỉm cười chào hỏi: "Mẹ, mẹ đang nấu gì vậy, thơm quá."
Phương Nghi Tống mỉm cười: "Canh sâm bồ câu, hai ngày trước đối tác của bố con có gửi một ít sâm ở núi Trường Bạch, mẹ nghĩ các con ở trường học vất vả như vậy, hầm ít canh bồi bổ cơ thể."
Trong khi nói chuyện, ba người đi đến phòng khách và ngồi xuống.
Phương Nghi Tống bảo dì mang canh hạt sen nấm tuyết trắng đã hầm vào buổi sáng cho hai người, "Ăn lót dạ trước đi, bố con hôm nay có lẽ bảy giờ mới về đến nhà."
"Vâng ạ. "
Ba người cùng nhau nói chuyện, Phương Nghi Tống hỏi việc học ở trường của Giang Yến, trước đó từ chỗ Lâm Tiêu biết dạ dày anh không tốt, cũng dặn dò anh ở trường nhớ chú ý sức khỏe.
Giang Yến liền đồng ý.
Lâm Tiêu cầm thìa cười nói: "Mẹ, mẹ nói anh ấy nhiều vào, bình thường con nói, anh ấy đều coi như gió thôi bên tai, vừa vào đã ra rồi."
Giang Yến cam tâm thiết lập hình ảnh tốt trước mặt trưởng bối: "......"
Phương Nghi Tống nhìn hai người bọn họ, ánh mắt ngập ý cười dịu dàng, "A Yến, con bình thường phải chú ý hơn một chút, có nhiều bệnh lúc trẻ không để ý, đến già mới bắt đầu khổ."
Giang Yến gật đầu: "Hiểu rồi ạ."
Phương Nghi Tống cũng không nói nhiều, đợi hai người uống xong thì đứng dậy đi vào phòng bếp tiếp tục chuẩn bị bữa tối, còn Lâm Tiêu và Giang Yến thì trở về phòng trên lầu hai.
Lúc tu sửa, Phương Nghi Tống đặc biệt dành một phòng cho Giang Yến, biết anh bình thường ở trường đều trong phòng thí nghiệm, còn nối phòng ngủ của anh với một phòng bên cạnh làm thư phòng.
Lâm Tiêu về phòng thu dọn quần áo trong vali, cuối cùng cầm quần áo của Giang Yến đi vào phòng anh.
Lúc cô qua, Giang Yến lại đang gõ máy tính, cô có thể hiểu được những từ trên trang giấy, nhưng khi ghép chúng lại với nhau, chúng trở thành những từ khó hiểu.
"Anh thực sự bận nha.” Lâm Tiêu đặt túi đựng quần áo snag một bên, cởi giày ngồi trên ghế sofa, "Người trong phòng thí nghiệm của các anh đều bận giống anh à?"
Động tác tay của Giang Yến không dừng, nhẹ giọng nói: "Không có."
Lâm Tiêu cúi xuống, lật xem quyển sách trên bàn, "Em đã nói mà."
Giang Yến ngẩng đầu nhìn cô: "Bọn họ còn bận hơn anh. "
"......" Lâm Tiêu dừng động tác, mím mím khóe môi, "Coi như em chưa nói."
Giang Yến cười cười, đóng máy tính lại đặt sang một bên, đột nhiên nắm cánh tay cô, ôm người vào lòng, thì thầm: "Biết lúc anh không bận muốn làm gì không?"
Lâm Tiêu ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt đơn thuần, "Làm gì?"
Anh cúi đầu xuống, hơi thở ấm áp áp sát, môi chạm vào môi cô, chậm rãi nói.
"Hôn em. "
"......"
-
Lâm Vĩnh Thành buổi tối quả thực về muộn, canh sâm bồ câu Phương Nghi Tống chuẩn bị đã hâm lại đến ba lần.
Trong bữa ăn, Lâm Tiêu nhớ đến ngày nhắc nhở hồi chiều, thản nhiên hỏi: "Có phải Diệp Tịnh sắp sinh phải không ạ?"
Thời gian này Phương Nghi Tống bận rộn, cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ đại khái, nhưng Lâm Vĩnh Thành vẫn nhớ rất rõ, "Sắp rồi, bác sĩ nói ngày sinh dự kiến là vào ngày 12 tháng sau."
Lâm Tiêu cũng không để ý lắm, mỉm cười nói: "Nếu có thể muộn ba ngày, thì cùng ngày sinh với con."
Phương Nghi Tống gắp rau vào bát của cô và Giang Yến, ấm áp nói: "Nếu có thể cùng ngày sinh với con, thì thực sự là có duyên. "
Lâm Tiêu hơi nhíu mày, "Nói không chừng còn thể cùng ngày đó ạ"
Có lẽ hai người vẫn chú ý đến Lâm Tiêu, cũng không nói nhiều về đứa bé, sau đó Lâm Vĩnh Thành nói về nghiên cứu của Giang Yến và đề cập đến một số vấn đề ngoại giao gần đây trong và ngoài nước.
Lâm Tiêu nghe mấy chuyện này chỉ cảm thấy đau đầu, quay sang nói với Phương Nghi Tống mấy chuyện thú vị ở trường.
Sau bữa tối, bố mẹ Lâm đều về thư phòng giải quyết công việc, Lâm Tiêu và Giang rảnh rỗi ra ngoài đi dạo.
Dù đã qua bao lâu, những đêm hè luôn không thiếu tiếng ve.
Gió đêm nhẹ nhàng, bầu trời đầy sao, một năm có hơn 300 ngày, những đêm hè luôn làm người ta dễ dàng say sưa hơn.
Giang Yến và Lâm Tiêu đi bộ trên con đường đầy cây.
Sau một lúc im lặng, Giang Yến chậm rãi lên tiếng: "Em thật sự không để tâm sao?"
“Hả?” Lâm Tiêu ngẩng đầu nhìn anh, có chút bối rối “Để tâm gì ạ”
Giang Yến thẳng thắn: "Đứa bé"
"À......" Lâm Tiêu cúi đầu cười nói: "Em nói em không để tâm chút nào anh có tin không?"
Anh gật đầu, sau đó nhận thấy cô cúi đầu không nhìn thấy, khẽ ừm một tiếng.
Lâm Tiêu thở dài, giọng điệu nặng nề, "Thật ra cũng không phải hoàn toàn không để tâm, nhưng nếu nói để tâm cũng không thấy để tâm như vậy. "
Cô hạ mắt xuống, cười nhẹ: "Hơn nữa, có một số việc không phải em để tâm là có thể tránh được, cái gì xảy ra thì vẫn xảy ra, vì vậy những việc không thể tránh được, so với để tâm và chạy trốn không bằng bình thản đối mặt."
Giang Yến mím môi, cành lá hai bên đường đều um tùm, cành lá lay động theo gió, bóng dáng lốm đốm rơi xuống, giọng nói bị gió thổi xa một chút, "Sau này ở chỗ anh, em có thể để tâm bất cứ điều gì. "
"Để tâm anh hút thuốc uống rượu, để tâm anh không ăn cơm đúng giờ, để tâm anh bận việc không chăm sóc cho em.” Anh nhìn cô với ánh mắt kiên quyết, "Chỉ cần là điều em muốn để tâm thì em đều có thể."
Nghe điều này, trong lòng cô như bị cái gì đâm trúng, nhói lên.
Đôi mắt cô đỏ hoe, chỉ nói một tiếng “Được”.
......
Gió thổi, bóng cây đung đưa.
Hai bóng người dần dần rời xa, nhưng tiếng trò chuyện vẫn để lại phía sau.
"Vậy bây giờ em để tâm anh hàng ngày bận làm thí nghiệm không quan tâm em, sau này anh đừng bận như vậy nữa có được không?"
Có sự im lặng trong gió, cũng có âm thanh.
"Không thể. "
"......"
-
Trước khi kết thúc kỳ nghỉ hè năm ba, Diệp Tịnh trong viện đã sinh một bé trai.
Lâm Vĩnh Thành đặt tên là Lâm Kỳ Sâm, được lấy từ câu"Mong chờ Hoài Nghĩa, để cúng dường Kỳ Sâm" trong bài thơ "Lỗ Tụng – Phán Thủy".
Ngụ ý là trân bảo.
Sau khi có con trai, Lâm Vĩnh Thành nghĩ mình đã có một con gái và một con trai, toàn nói những lời hay nhưng đều phản tác dụng .
Lâm Kỳ Sâm sinh được mấy ngày, được chuẩn đoán bị bệnh tim bẩm sinh, biết tin Phương Nghi Tống ngất xỉu trước ngay trước giường bệnh.
Lâm Vĩnh Thành thức trắng cả đêm, dường như già đi rất nhiều.
May mắn sau khi được kiểm tra kỹ càng, bác sĩ nói trường hơp của Kỳ Sâm không nghiêm trọng, có thể phục hồi sau phẫu thuật.
Vì chăm sóc Lâm Kỳ Sâm, Phương Nghi Tống tạm thời gác hết công việc, Lâm Vĩnh Thành cũng hạn chế đi công tác.
Bạn tốt của Lâm Tiêu – Mạnh Hân vì anh trai bị bệnh tim mà chết, thời gian ở đại học vẫn luôn nghiên cứu về căn bệnh này.
Sau khi biết về tình trạng của Lâm Kỳ Sâm, liền gửi hồ sơ bệnh án và các tài liệu liên quan cho Cố Trình – người có nhiều thành tựu lớn trong phẫu thuật tim.
Vào mùa đông năm cuối của Lâm Tiêu, Cố Trình đã tổ chức một nhóm chuyên gia tạm thời tại Bệnh viện Nhân dân Số 1 Tĩnh An và sắp xếp ca phẫu thuật cho Lâm Kỳ Sâm vào đầu năm mới .
Thời gian phẫu thuật kéo dài 5 tiếng.
Bố mẹ Lâm đang ở trước phòng phẫu thuật, Lâm Tiêu và Giang Yến đứng một bên, thời gian phẫu thuật được một nửa thì Mạnh Hân và Quan Triệt cũng tới.
Lâm Tiêu liếc nhìn bố mẹ đang đứng ở bên cạnh, thì thầm: "Đến khu nghỉ ngơi nói chuyện."
Bốn người họ đi đến khu vực phòng khách trong đại sảnh, ngồi một lúc, Quan Triệt đứng dậy đến máy bán hàng tự động mưa ba lon cà phê và một hộp sữa bò.
Anh đưa cà phê cho Giang Yến và Lâm Tiêu, cuối cùng đưa sữa cho Mạnh Tân.
Mạnh Hân cầm lấy sữa trong tay, không mở ra, chỉ quan tâm an ủi Lâm Tiêu, "Không sao đâu, thầy Cố đã phân tích tỷ lệ thất bại trước phẫu thuật rồi, cũng không cao lắm."
"Tớ biết.” Nói xong, Lâm Nghiêu lại thở dài.
Giang Yến mở một lon cà phê đưa cho cô: "Đừng lo lắng. "
"Vâng. "
Hơn hai tiếng sau, Cố Thành ra khỏi phòng phẫu thuật, trán đầy có một tầng mồ hôi, ông nhìn Lâm Vĩnh Thành và Phương Nghi Tống với vẻ mặt thoải mái, "Đừng lo lắng, phẫu thuật rất thành công."
Nghe Cố Trình nói xong, trái tim bố mẹ Lâm đang treo cao cuối cùng cũng buông xuống, có quá nhiều lời cảm ơn nhất thời không nói hết, chỉ có thể không ngừng nói cảm ơn.
Phía sau bọn họ, bốn người vội vàng đi tới cũng thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy lời này, Lâm Tiêu, Lâm Tiêu chống tay lên lan can cạnh tường, ngước mắt lên nhìn tuyết đã rơi ngoài cửa sổ.
Trời đất mênh mông, bông tuyết nhẹ bay.
Mùa đông này, dường như không quá buồn nữa.
Tác giả có lời muốn nói:- Yên tâm tớ sẽ để bố Lâm được vui mà (?) (Tớ cũng không biết mình đang nói gì nữa.)
Năm Lâm Tiêu học năm ba đại học, người mang thai hộ của Phương nghi Tống đã thành công thụ thai một bé trai, theo ngày dự sinh thì đứa bé này sẽ sinh vào mùa hè.
Ngày nghỉ, Lâm Tiêu cùng Phương Nghi Tống đến bệnh viện thăm người mẹ mang thai hộ này.
Trong ngành có quy định người mang thai hộ không được tiếp xúc trực tiếp với người thân thực sự của đứa trẻ, hai người chỉ nhìn cô từ xa trong đám đông, một số thực phẩm chức năng họ mang theo cũng chỉ có thể bàn giao cho y tá bệnh viện.
Lâm Tiêu từ chỗ Phương Nghi Tống biết ngượi mẹ mang thai hộ này tên là Diệp Tịnh, xấp xỉ tuổi cô, vừa tốt nghiệp đại học, là một sinh viên có thành tích cao, nên có một tương lai tốt đẹp, nhưng vì em trai cô bị bệnh bạch cầu, gia đình cô không đủ khả năng chi trả cho việc điều trị, nên đã tham gia vào ngành này.
Ở Trung Quốc có những chính sách và tổ chức y tế đặc biệt dành cho ngành mang thai hộ, đồng thời có nhiều đánh giá khác nhau về người mang thai hộ rất nghiêm ngặt. Nhiều gia đình rất coi trọng trình độ học vấn và hoàn cảnh gia đình của người mang thai hộ.
Diệp Tịnh có trình độ học vấn cao, ngoại hình đẹp, khi Lâm Vĩnh Thành đến học viện, cô là một trong những ứng cử viên được tổ chức giới thiệu.
Ban đầu, Phương Nghi Tống thấy cô là một cô gái trẻ nên định đưa cho cô một số tiền để trực tiếp bỏ việc, chỉ là sau đó có một số sự cố với những người mang thai hộ mà tổ chức giới thiệu, cô là người duy nhất thụ thai thành công, qua các kỳ kiểm tra em bé cũng phát triển rất tốt.
Gỗ đã đóng thuyền, Phương Nghi Tống không còn cách nào khác, chỉ có thể ở phương diện khác quan tâm cô nhiều hơn một chút, đồng thời cũng tốn nhiều tâm tư trong việc điều trị của em trai cô.
Gió xuân ấm áp.
Có lẽ vì có con nên Diệp Tịnh nên vẻ ngoài của cô trông càng dịu dàng và đoan trang hơn.
Lâm Tiêu biết Lâm Vĩnh Thành luôn muốn có một đứa con trai để kế thừa gia nghiệp, mấy năm trước, Phương Nghi Tống còn vì chuyện này mà cãi nhau với ông, sau đó mỗi người lùi một bước, mới có tình huống như hôm nay.
Đối với đứa trẻ này, Lâm Tiêu nghĩ mình sẽ có nhiều kháng cự hơn, nhưng khi thật sự biết mình có em trai, cô lại không kháng cự như tưởng tượng.
Kỳ nghỉ kết thúc, Lâm Tiêu trở lại trường học, năm ba nhiều kiến thức chuyên ngành làm cô không có thời gian nghĩ nhiều đến chuyện khác, chỉ thỉnh thoảng trong cuộc nói chuyện với Phương Nghi Tống, biết một chút về tình hình của đứa trẻ.
Có thể Phương Nghi Tống sợ cô suy nghĩ nhiều, mỗi lần đều là Lâm Tiêu chủ động hỏi, bà mới nói vài câu với cô.
Sau vài lần, Phương Nghi Tống biết cô thật sự không bận tâm đến chuyện này, mặc dù bà vẫn không chủ động chia sẻ với cô, nhưng thỉnh thoảng cũng nhắc đến một hai câu.
Chỉ là sau này Lâm Tiêu theo giáo sư Lục Nhàn tham gia các vụ án, thời gian rảnh càng ngày càng ít, liên hệ với Phương Nghi Tống cũng ít đi.
Cuối học kỳ, Giang Yến và mấy đàn trong phòng thí nghiệm cùng giáo sư Lý Nam đến Hải Thành để tham gia hội nghị nghiên cứu khoa học trong nước động năng vật lý mới, kéo dài trong một tháng.
Cuộc họp nghiên cứu khoa học hoàn toàn khép kín, tất cả điện thoại đều giao nộp, không được phép liên lạc với thế giới bên ngoài.
Trong một tháng Giang Yến không ở trường, Lâm Tiêu cũng không nhàn rỗi, kỳ thi cuối kỳ kết thúc, cô theo giáo sư Lục Nhàn bay khắp đất nước.
Dưới sự quan tâm đặc biệt của giáo sư Lục Nhàn, Lâm Tiêu biết bà đã nỗ lực làm việc để sửa đổi các quy định về độ tuổi tội phạm vị thành niên ở Trung Quốc.
Từ những năm 90 đến nay, tỷ lệ tội phạm vị thành niên trong và ngoài nước đã tăng lên đáng kể, nhưng thường nhiều tội phạm đã thoát khỏi sự trừng phạt nghiêm khắc của pháp luật do họ chưa 18 tuổi.
Giáo sư Lục Nhàn vẫn luôn khẳng định tuổi vị thành niên không nên là lá chắn bảo vệ cho tội phạm.
Con đường này có vẻ dễ dàng, nhưng thực tế dài và khó, nó không dễ dàng như tưởng tượng, nhưng năm tháng còn dài, một ngày nào đó sẽ có thể đi đến cùng.
-
Giữa hè, Lâm Tiêu và Giang Yến kết thúc việc ở trường, cùng nhau về Tây Thành, trước khi lên máy bay, Lâm Tiêu gửi tin nhắn cho Phương Nghi Tống, nói cô và Giang Yến sẽ về Tây Thành nghỉ hè.
Phương Nhất Song lập tức gọi lại cho cô, cũng không nói nhiều, chỉ nói sẽ sắp xếp người đến sân bay đón, buổi tối cùng nhau ăn cơm.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Tiêu nhìn thấy một lời nhắc nhở trên màn hình điện thoại.
- Mười năm ngày nữa là đến ngày dự sinh.
Là ngày dự sinh của đứa trẻ đó.
Lâm Tiêu cất điện thoại, dựa lưng vào ghế lạnh lẽo, xúc động nói: "Không lâu nữa, có lẽ em sẽ có thêm một em trai rồi. "
Ở bên nhau lâu như vậy, Giang Yến đối với chuyện nhà cô cũng rất rõ, cũng biết nguồn gốc đứa em này.
Giang Yến đóng máy tính trên đùi lại, liếc nhìn cô, như thể anh đang phân biệt tâm trạng của cô là tốt hay xấu.
Lâm Tiêu cong mắt nhìn lại anh: "Sao anh lại nhìn em như vậy?"
"Không có gì.” Giang Yến thu hồi ánh mắt, muốn bật lại máy tính rồi tiếp tục làm việc, nghĩ lại nghĩ, vẫn coi như không có gì, duỗi tay nắm lấy ta cô.
Đó là thói quen nhỏ của anh dùng để dỗ dành người khác.
Trái tim Lâm Tiêu ấm lên, nắm tay anh, mỉm cười: "Em không buồn."
Cô nhìn hoàng hôn bên ngoài sân bay qua lớp kính dày và sạch sẽ, thở dài: "Lúc nhỏ em thấy người khác có anh chị em, thật sự rất ngưỡng mộ, cũng nghĩ nếu mình có anh hoặc chị, vậy thì tốt biết mấy, bây giờ anh và chị cũng không thể nữa, có em trai dường như cũng không tệ."
Giang Yến cất máy tính vào túi xách sang một bên, nhàn nhạt nói: "Vậy chúng ta có thể nỗ lực."
Lâm Tiêu khó hiểu nhìn anh: "Nỗ lực làm gì?"
"Nỗ lực để con của chúng ta không ngưỡng mộ anh chị em của người khác.” Giang Yến cười nói.
"......"
Vài giờ sau, máy bay hạ cánh ở sân bay quốc tế Tây Thành, Lâm Tiêu và Giang Yến không có nhiều hành lý, chỉ có một chiếc vali.
Họ vừa ra khỏi sân bay, tài xế do Phương Nhất Song sắp xếp đã đến lấy vali của hai người họ, nói với giọng cung kính: "Phu nhân đang ở nhà đợi hai người."
Lâm Tiêu mỉm cười: "Vậy thì tốt, đi thôi."
Chiếc xe đã lên đường cao tốc trên cao và cuối cùng lái theo hướng trung tâm thành phố.
Năm trước, Lâm Vĩnh Thành đã mua một biệt thự ở trung tâm tâm hoa viên Phúc Kiến, năm ngoái sau khi tu sửa xong, cả nhà đã chuyển từ tiểu khu đắt đỏ Phúc Giang đến đây – nơi thậm chí đến cây cối còn được nhập khẩu.
Khi Lâm Tiêu và Giang Yến về đến nhà, Phương Nghi Tống đang chuẩn bị bữa tối trong bếp, dì giúp việc đang giúp bà.
Nghe thấy tiếng xe dừng, bà đưa thìa súp trong tay cho người giúp việc, sau khi dặn dò chú ý lửa, thì rửa tay ra ngoài.
Lâm Tiêu và Giang Yến đang thay giày ở lối vào, khi ngẩng đầu lên thì thấy Phương Nghi Tống, Lâm Tiêu mỉm cười chào hỏi: "Mẹ, mẹ đang nấu gì vậy, thơm quá."
Phương Nghi Tống mỉm cười: "Canh sâm bồ câu, hai ngày trước đối tác của bố con có gửi một ít sâm ở núi Trường Bạch, mẹ nghĩ các con ở trường học vất vả như vậy, hầm ít canh bồi bổ cơ thể."
Trong khi nói chuyện, ba người đi đến phòng khách và ngồi xuống.
Phương Nghi Tống bảo dì mang canh hạt sen nấm tuyết trắng đã hầm vào buổi sáng cho hai người, "Ăn lót dạ trước đi, bố con hôm nay có lẽ bảy giờ mới về đến nhà."
"Vâng ạ. "
Ba người cùng nhau nói chuyện, Phương Nghi Tống hỏi việc học ở trường của Giang Yến, trước đó từ chỗ Lâm Tiêu biết dạ dày anh không tốt, cũng dặn dò anh ở trường nhớ chú ý sức khỏe.
Giang Yến liền đồng ý.
Lâm Tiêu cầm thìa cười nói: "Mẹ, mẹ nói anh ấy nhiều vào, bình thường con nói, anh ấy đều coi như gió thôi bên tai, vừa vào đã ra rồi."
Giang Yến cam tâm thiết lập hình ảnh tốt trước mặt trưởng bối: "......"
Phương Nghi Tống nhìn hai người bọn họ, ánh mắt ngập ý cười dịu dàng, "A Yến, con bình thường phải chú ý hơn một chút, có nhiều bệnh lúc trẻ không để ý, đến già mới bắt đầu khổ."
Giang Yến gật đầu: "Hiểu rồi ạ."
Phương Nghi Tống cũng không nói nhiều, đợi hai người uống xong thì đứng dậy đi vào phòng bếp tiếp tục chuẩn bị bữa tối, còn Lâm Tiêu và Giang Yến thì trở về phòng trên lầu hai.
Lúc tu sửa, Phương Nghi Tống đặc biệt dành một phòng cho Giang Yến, biết anh bình thường ở trường đều trong phòng thí nghiệm, còn nối phòng ngủ của anh với một phòng bên cạnh làm thư phòng.
Lâm Tiêu về phòng thu dọn quần áo trong vali, cuối cùng cầm quần áo của Giang Yến đi vào phòng anh.
Lúc cô qua, Giang Yến lại đang gõ máy tính, cô có thể hiểu được những từ trên trang giấy, nhưng khi ghép chúng lại với nhau, chúng trở thành những từ khó hiểu.
"Anh thực sự bận nha.” Lâm Tiêu đặt túi đựng quần áo snag một bên, cởi giày ngồi trên ghế sofa, "Người trong phòng thí nghiệm của các anh đều bận giống anh à?"
Động tác tay của Giang Yến không dừng, nhẹ giọng nói: "Không có."
Lâm Tiêu cúi xuống, lật xem quyển sách trên bàn, "Em đã nói mà."
Giang Yến ngẩng đầu nhìn cô: "Bọn họ còn bận hơn anh. "
"......" Lâm Tiêu dừng động tác, mím mím khóe môi, "Coi như em chưa nói."
Giang Yến cười cười, đóng máy tính lại đặt sang một bên, đột nhiên nắm cánh tay cô, ôm người vào lòng, thì thầm: "Biết lúc anh không bận muốn làm gì không?"
Lâm Tiêu ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt đơn thuần, "Làm gì?"
Anh cúi đầu xuống, hơi thở ấm áp áp sát, môi chạm vào môi cô, chậm rãi nói.
"Hôn em. "
"......"
-
Lâm Vĩnh Thành buổi tối quả thực về muộn, canh sâm bồ câu Phương Nghi Tống chuẩn bị đã hâm lại đến ba lần.
Trong bữa ăn, Lâm Tiêu nhớ đến ngày nhắc nhở hồi chiều, thản nhiên hỏi: "Có phải Diệp Tịnh sắp sinh phải không ạ?"
Thời gian này Phương Nghi Tống bận rộn, cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ đại khái, nhưng Lâm Vĩnh Thành vẫn nhớ rất rõ, "Sắp rồi, bác sĩ nói ngày sinh dự kiến là vào ngày 12 tháng sau."
Lâm Tiêu cũng không để ý lắm, mỉm cười nói: "Nếu có thể muộn ba ngày, thì cùng ngày sinh với con."
Phương Nghi Tống gắp rau vào bát của cô và Giang Yến, ấm áp nói: "Nếu có thể cùng ngày sinh với con, thì thực sự là có duyên. "
Lâm Tiêu hơi nhíu mày, "Nói không chừng còn thể cùng ngày đó ạ"
Có lẽ hai người vẫn chú ý đến Lâm Tiêu, cũng không nói nhiều về đứa bé, sau đó Lâm Vĩnh Thành nói về nghiên cứu của Giang Yến và đề cập đến một số vấn đề ngoại giao gần đây trong và ngoài nước.
Lâm Tiêu nghe mấy chuyện này chỉ cảm thấy đau đầu, quay sang nói với Phương Nghi Tống mấy chuyện thú vị ở trường.
Sau bữa tối, bố mẹ Lâm đều về thư phòng giải quyết công việc, Lâm Tiêu và Giang rảnh rỗi ra ngoài đi dạo.
Dù đã qua bao lâu, những đêm hè luôn không thiếu tiếng ve.
Gió đêm nhẹ nhàng, bầu trời đầy sao, một năm có hơn 300 ngày, những đêm hè luôn làm người ta dễ dàng say sưa hơn.
Giang Yến và Lâm Tiêu đi bộ trên con đường đầy cây.
Sau một lúc im lặng, Giang Yến chậm rãi lên tiếng: "Em thật sự không để tâm sao?"
“Hả?” Lâm Tiêu ngẩng đầu nhìn anh, có chút bối rối “Để tâm gì ạ”
Giang Yến thẳng thắn: "Đứa bé"
"À......" Lâm Tiêu cúi đầu cười nói: "Em nói em không để tâm chút nào anh có tin không?"
Anh gật đầu, sau đó nhận thấy cô cúi đầu không nhìn thấy, khẽ ừm một tiếng.
Lâm Tiêu thở dài, giọng điệu nặng nề, "Thật ra cũng không phải hoàn toàn không để tâm, nhưng nếu nói để tâm cũng không thấy để tâm như vậy. "
Cô hạ mắt xuống, cười nhẹ: "Hơn nữa, có một số việc không phải em để tâm là có thể tránh được, cái gì xảy ra thì vẫn xảy ra, vì vậy những việc không thể tránh được, so với để tâm và chạy trốn không bằng bình thản đối mặt."
Giang Yến mím môi, cành lá hai bên đường đều um tùm, cành lá lay động theo gió, bóng dáng lốm đốm rơi xuống, giọng nói bị gió thổi xa một chút, "Sau này ở chỗ anh, em có thể để tâm bất cứ điều gì. "
"Để tâm anh hút thuốc uống rượu, để tâm anh không ăn cơm đúng giờ, để tâm anh bận việc không chăm sóc cho em.” Anh nhìn cô với ánh mắt kiên quyết, "Chỉ cần là điều em muốn để tâm thì em đều có thể."
Nghe điều này, trong lòng cô như bị cái gì đâm trúng, nhói lên.
Đôi mắt cô đỏ hoe, chỉ nói một tiếng “Được”.
......
Gió thổi, bóng cây đung đưa.
Hai bóng người dần dần rời xa, nhưng tiếng trò chuyện vẫn để lại phía sau.
"Vậy bây giờ em để tâm anh hàng ngày bận làm thí nghiệm không quan tâm em, sau này anh đừng bận như vậy nữa có được không?"
Có sự im lặng trong gió, cũng có âm thanh.
"Không thể. "
"......"
-
Trước khi kết thúc kỳ nghỉ hè năm ba, Diệp Tịnh trong viện đã sinh một bé trai.
Lâm Vĩnh Thành đặt tên là Lâm Kỳ Sâm, được lấy từ câu"Mong chờ Hoài Nghĩa, để cúng dường Kỳ Sâm" trong bài thơ "Lỗ Tụng – Phán Thủy".
Ngụ ý là trân bảo.
Sau khi có con trai, Lâm Vĩnh Thành nghĩ mình đã có một con gái và một con trai, toàn nói những lời hay nhưng đều phản tác dụng .
Lâm Kỳ Sâm sinh được mấy ngày, được chuẩn đoán bị bệnh tim bẩm sinh, biết tin Phương Nghi Tống ngất xỉu trước ngay trước giường bệnh.
Lâm Vĩnh Thành thức trắng cả đêm, dường như già đi rất nhiều.
May mắn sau khi được kiểm tra kỹ càng, bác sĩ nói trường hơp của Kỳ Sâm không nghiêm trọng, có thể phục hồi sau phẫu thuật.
Vì chăm sóc Lâm Kỳ Sâm, Phương Nghi Tống tạm thời gác hết công việc, Lâm Vĩnh Thành cũng hạn chế đi công tác.
Bạn tốt của Lâm Tiêu – Mạnh Hân vì anh trai bị bệnh tim mà chết, thời gian ở đại học vẫn luôn nghiên cứu về căn bệnh này.
Sau khi biết về tình trạng của Lâm Kỳ Sâm, liền gửi hồ sơ bệnh án và các tài liệu liên quan cho Cố Trình – người có nhiều thành tựu lớn trong phẫu thuật tim.
Vào mùa đông năm cuối của Lâm Tiêu, Cố Trình đã tổ chức một nhóm chuyên gia tạm thời tại Bệnh viện Nhân dân Số 1 Tĩnh An và sắp xếp ca phẫu thuật cho Lâm Kỳ Sâm vào đầu năm mới .
Thời gian phẫu thuật kéo dài 5 tiếng.
Bố mẹ Lâm đang ở trước phòng phẫu thuật, Lâm Tiêu và Giang Yến đứng một bên, thời gian phẫu thuật được một nửa thì Mạnh Hân và Quan Triệt cũng tới.
Lâm Tiêu liếc nhìn bố mẹ đang đứng ở bên cạnh, thì thầm: "Đến khu nghỉ ngơi nói chuyện."
Bốn người họ đi đến khu vực phòng khách trong đại sảnh, ngồi một lúc, Quan Triệt đứng dậy đến máy bán hàng tự động mưa ba lon cà phê và một hộp sữa bò.
Anh đưa cà phê cho Giang Yến và Lâm Tiêu, cuối cùng đưa sữa cho Mạnh Tân.
Mạnh Hân cầm lấy sữa trong tay, không mở ra, chỉ quan tâm an ủi Lâm Tiêu, "Không sao đâu, thầy Cố đã phân tích tỷ lệ thất bại trước phẫu thuật rồi, cũng không cao lắm."
"Tớ biết.” Nói xong, Lâm Nghiêu lại thở dài.
Giang Yến mở một lon cà phê đưa cho cô: "Đừng lo lắng. "
"Vâng. "
Hơn hai tiếng sau, Cố Thành ra khỏi phòng phẫu thuật, trán đầy có một tầng mồ hôi, ông nhìn Lâm Vĩnh Thành và Phương Nghi Tống với vẻ mặt thoải mái, "Đừng lo lắng, phẫu thuật rất thành công."
Nghe Cố Trình nói xong, trái tim bố mẹ Lâm đang treo cao cuối cùng cũng buông xuống, có quá nhiều lời cảm ơn nhất thời không nói hết, chỉ có thể không ngừng nói cảm ơn.
Phía sau bọn họ, bốn người vội vàng đi tới cũng thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy lời này, Lâm Tiêu, Lâm Tiêu chống tay lên lan can cạnh tường, ngước mắt lên nhìn tuyết đã rơi ngoài cửa sổ.
Trời đất mênh mông, bông tuyết nhẹ bay.
Mùa đông này, dường như không quá buồn nữa.
Tác giả có lời muốn nói:- Yên tâm tớ sẽ để bố Lâm được vui mà (?) (Tớ cũng không biết mình đang nói gì nữa.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.