Đến Trốn Trong Vòng Tay Của Tôi

Chương 86: Quay Về

Tuế Kiến

15/02/2024

Chuyển ngữ: Linh nhạt nhẽo :)

Đối với lời nói của Quan Triệt, Giang Yến chỉ coi như anh ta đánh rắm, không để trong lòng, suy cho cùng anh ta cũng giúp anh gánh một cái nồi, Giang Yến cũng không tìm được lý do để mắng.

Sau khi giáo viên trường THPT số 9 liên lạc lại với Quan Triệt, cũng không nói gì, chỉ yêu cầu anh nhanh chóng đến văn phòng hiệu trưởng.

Những chuyện xảy ra tiếp theo không khác nhiều so với những gì Quan Triệt đã đoán.

Hiệu trưởng trường THPT số 9 và một số giáo viên tuyển sinh hỏi anh một số vấn đề liên quan đến tuyển thẳng, mấy ngày sau đó, Quan Triệt liên tiếp gặp những người phụ trách tuyển sinh của các trường đại học trong nước.

Sau đó, một biểu ngữ dài được treo ở lối vào của Trường THPT số 9:

[Chúc mừng Quan Triệt, học sinh năm ba (lớp 4 khoa học) của trường đã được tuyển thẳng vào Khoa Khoa học Máy tính của Đại học Thanh!]

Tin Quan Triệt được tuyển thẳng vào Đại học Thanh truyền đi được mấy ngày thì cũng là lúc khai mạc kì thi Vật lý Quốc gia.

Đêm trước cuộc thi, bảy người đều ra ngoài ăn cơm.

Quan Triệt là đến phòng bao muộn nhất, từ khi được tuyển thẳng, thì trở lên bận hơn bao giờ hết, cả ngày đều không nhìn thấy người.

"Anh Triệt của chúng ta giờ đã nổi tiếng khắp phố rồi." Hồ Hàng Hàng cầm nước ngô nóng hổi thở dài: "Bây giờ không ai là không khen, thằng bé này thực giỏi a."

Nghe vậy, Quan Triệt vừa mới ngồi xuống đã cầm quả cà chua nhỏ trên bàn ném về phía anh, mỉm cười nói: "Anh đây giỏi cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, còn cần cậu nói sao."

Hồ Hàng Hàng nhún nhún vai, ăn quả cà chua vừa ném vào miệng, "Nhưng anh Triệt, trong lòng em anh thực sự rất giỏi."

"Giỏi đến mức nào?" Quan Triệt cố ý khiêu khích, "Có giỏi hơn anh Yến của cậu không?"

“ ”Hồ tự lấy đá đập chân mình Hàng Hàng, cân nhắc một hồi rồi nói: "Cái này à, vậy nhất định anh kém anh Yến của chúng em một chút."

Quan Triệt mím môi, nhìn hắn đầy thách thức.

Hồ Hàng Hàng phản ứng rất nhanh: "Nhưng mà! Anh không kém ở mặt khác, kém là bởi anh là cẩu độc thân. "

Quan Triệt nghe câu này thấy có gì đó không đúng.

Hứa Nhất Xuyên kịp thời che miệng Hồ Hàng Hàng, mỉm cười nói: "Anh, Mập Mập đâu phải anh không biết, nói chuyện không dùng não, anh đừng nghe cậu ta nói bậy, nếu nói độc thân, trong phòng này ngoại trừ anh Yến và em Tiêu, tất cả phòng đều độc thân, anh không kém một chút nào. "

Quan Triệt: " "

Tôi cảm thấy lời nói của cậu cũng không đúng lắm :)

Chủ đề này không thể tiếp tục nữa, Quan Triệt và Giang Yến nói chuyện về kỳ thi, những người khác thì lắng nghe, chủ đề lại chuyển sang kỳ thi đại học.

Thành tích của Hứa Nhất Xuyên không tốt lặng lẽ uống hai cốc nước ngô lớn, mượn nước để giải sầu, "Thành tích của tôi chắc không vào được trường nào tốt, mấy hôm trước bố mẹ tôi nói, có thể sau kỳ thi đại học sẽ đưa tôi ra người ngoài du học."

Vừa nghe được lời này, Hồ Hàng Hàng có thành tích không tốt, cũng không tránh khỏi có chút buồn bực, "Dù sao cậu vẫn còn đường ra nước ngoài, chắc tôi chỉ học một trường đại học bình thường ở trong nước "

Lâm Tiêu, người đang ngồi cạnh Hồ Hàng Hàng, đang định an ủi anh vài câu thì nghe thấy Hồ Hàng Hàng quay ngoắt 180 độ, "Sau đó chỉ có thể quay về kế thừa sản nghiệp gia đình. "

Mọi người: " "

Tống Viễn nhìn Hồ Hàng Hằng, "Mập Mập, lúc nói chuyện cậu nói ít vài câu đi, cũng không ai coi cậu không tồn tại."

Đây là lần đầu tiên bảy người ngồi cùng nhau thảo luận chuyện tương lai, Lâm Tiêu mơ hồ cảm thấy ngày chia tay đang ở trước mắt mình.

Hứa Nhất Xuyên hỏi hướng đi của mọi người sau đi tốt nghiệp, "Anh Yến, anh Triệt và em Tiêu chắc chắn không cần nói nữa, bọn họ đều vào Đại học Thanh, các cậu thì sao?"

Mạnh Hân đã sớm có mục tiêu phấn đấu cho mình và vẫn chưa có ý nghĩ nào khác, "Tôi có một mục tiêu, vào Đại học Y Thủ đô, nếu năm nay không đỗ, thì năm sau thi tiếp, thi đến khi đỗ thì thôi."

Hứa Nhất Xuyên gật đầu, giơ ngón tay cái lên với cô, sau đó nhìn Tống Viễn: "Người anh em, còn cậu."

"Tôi à, tôi không có tham vọng gì lớn." Tống Viễn, người có vẻ khá bình tĩnh, lại có một mục tiêu bất ngờ, "Muốn trở thành cảnh sát, bảo vệ những người cần bảo vệ."

Kỳ thi tuyển sinh đại học giống như vé một chiều, tưởng chừng có cùng một điểm đến, nhưng sau khi xuống xe, mọi người đều có điểm đến riêng.

Trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, khi gặp nhau đã định sẵn ngày từ biệt.

Bầu không khí trên bàn đột nhiên có chút trầm lặng.

Hứa Nhất Xuyên thở dài: "Không biết sau khi tốt nghiệp chúng ta còn có cơ hội ngồi với nhau như vậy không."

Giang Yến từ đầu đến cuối không nói câu nào, cười chậm rãi nói: "Cậu không có kỳ nghỉ hè, nghỉ đông sao?"

“ ”Hứa Nhất Xuyên cau mày: "Anh Yến, cái người không có cảm xúc này, bầu không khí khó khăn lắm em mới tạo dựng được, đã bị anh phá tan rồi."

Giang Yến dựa lưng vào ghế, lông mày bị ánh sáng làm mờ đi, dịu dàng, đẹp trai, trầm giọng nói, "Vẫn còn một chặng đường dài phía trước, còn rất nhiều cơ hội, đừng suy nghĩ quá nhiều."

Ăn xong, bảy người họ cùng nhau đến quán cà phê Internet.

Trên đường về, đi ngang qua một cửa hàng văn phòng phẩm Thừa Quang, Lâm Tiêu kéo Giang Yến vào, hai người dừng lại trước kệ bút.

Lâm Tiêu lấy mấy cây bút đen mà Giang Yến thường dùng, viết thử lên tờ giấy trắng bên cạnh, thản nhiên hỏi: "Ngày mai thi rồi, anh căng thẳng không?"

Giang Yến dựa vào kệ, mỉm cười: "Đương nhiên là căng thẳng."

Lâm Tiêu khịt mũi nhẹ, khóe miệng cong lên, "Em còn tưởng anh là người không biết căng thẳng."



"Anh cũng không phải thần." Giang Yến nhìn cô, "Cũng có những chuyện vừa sợ vừa lo lắng. "

"Không sao, không sao." Lâm Tiêu đưa cho anh mấy cây bút mà cô đã chọn, "Nhìn này, mấy cây bút em chọn cho anh đều nói, anh sẽ có tên trong danh sách vàng."

Giang Yến rũ mắt, nhìn sáu cây bút màu đen đang cầm trong tay, trên nắp bút đều in dòng chứ “Danh sách vàng”, anh cong môi, "Có phải ngốc rồi không?"

" Nhảm nhí" Lâm Tiêu nói: "Đi thôi, đi thanh toán."

"Ừm."

Mua bút xong, hai người không lãng phí nhiều thời gian ở bên ngoài, trực tiếp trở lại quán cà phê Internet, sau đó trở về phòng của mình.

Nghĩ đến sáng mai Giang Yến phải đi thi, Lâm Tiêu từ trong phòng tắm đi ra, không có ý định mang đề thi qua phòng anh như thường lệ nên gửi tin nhắn trên WeChat.

- Tối nay em không qua nữa nha! Em sẽ ở phòng em làm đề, anh nghỉ ngơi sớm nhé.

Giang Yến không biết đang làm gì, phải mất hơn mười phút mới trả lời tin nhắn, nhưng lại yêu cầu cô qua.

- Qua đây, anh nhìn em viết.

Lâm Tiêu không còn cách nào khác đành phải lấy đề thi, mở cửa, bước vào phòng đối diện.

Cô vốn tưởng Giang Yến sẽ ôn tập hoặc làm bài kiểm tra, nhưng cô không ngờ rằng anh đang chơi, ngồi dưới đất chơi ghép hình.

"Ngày mai anh đi thi rồi, anh thong dong như vậy có ổn không?" Lâm Tiêu đặt tờ giấy kiểm tra vào chỗ trống trên bàn, ngồi xuống đất.

Trên sàn có một tấm thảm lông nhung, ngồi khá thoải mái.

Giang Yến không ngẩng đầu, cầm một mảnh ghép nhỏ trong tay, như thể đang tìm chỗ để đặt xuống, bàn tay treo lơ lửng trên không trung, nhưng vẫn không đặt xuống.

"Em cũng nói ngày mai thi rồi mà." Anh đặt mảnh ghép xuống, ngẩng đầu nhìn cô, "Nhồi nhét có ích gì."

“ ”Lâm Tiêu mím khóe miệng, không nói.

Giang Yến hơi nhích sang một bên, nâng cằm, anh ra hiệu: "Em làm đề trước đi, làm xong chúng ta nói tiếp."

Lâm Tiêu không có gì để nói, vì vậy chỉ có thể lấy một tờ giấy thi, sau đó lấy một cuốn sách trên bàn đặt bên dưới, "Em nghi kiếp trước anh là trưởng khoa đào tạo."

Giang Yến mỉm cười, cúi đầu nhặt một mảnh ghép, so sánh với bức tranh gốc, cân nhắc xem nên đặt nó ở đâu.

"Em cũng muốn chơi ghép hình." Lâm Tiêu bất mãn nói.

"Được." Giang Yến nói: "Em làm bài kiểm tra trước đi, làm xong thì chơi"

Như dỗ một đứa trẻ.

Lâm Tiêu chỉ có thể từ bỏ.

Căn phòng đột nhiên trở nên rất yên tĩnh, âm thanh của bút trên giấy rất rõ ràng, Giang Yến ngồi im lặng ở một bên ghép hình, ngồi bên cạnh cô gái mà mình thích, trong lòng cảm thấy rất thoải mái.

"Giang Yến." Lâm Tiêu làm đến câu khó, đang giữa dòng suy nghĩ đột nhiên hỏi một câu: "Sắp đến kỳ nghỉ đông rồi, năm nay anh có kế hoạch gì không?"

Giang Yến ngừng tay một chút, nhẹ giọng nói: "Anh vẫn chưa nghĩ tới."

"Vậy anh có muốn đến nhà em ăn Tết không? Dù sao thì mẹ em cũng gặp anh rồi, anh cũng coi là gặp qua bố mẹ em rồi, gặp lại anh chắc không phải vấn đề gì lớn phải không? "

Không hiểu sao, cứ nghĩ đến hình ảnh anh mang sủi cảo cho cô vào đêm muộn năm ngoái, liền rất rất rất muốn bắt anh về nhà.

Giang Yến đặt mảnh ghép xuống,dựa lưng vào mép ghế sofa, véo tai cô, "Làm sao, muốn anh đến nhà em đến vậy à?"

"Đúng vậy." Lâm Tiêu nghiêng người cắn cằm anh, trong mắt nở nụ cười, "Vậy anh có muốn cùng em về không? "

Giang Yến ôm cô, mỉm cười thỏa hiệp: "Được rồi, anh sẽ về cùng em."

Nhận được câu trả lời vừa ý, Lâm Tiêu quay lại, tiếp tục làm đề.

Giang Yến cụp mắt xuống nhìn cô một lúc, sau đó khẽ thở dài, rồi cúi đầu chơi ghép hình bên cạnh. Không nói gì.

Kỳ thi Vật lý Quốc gia bắt đầu lúc 9h30 sáng.

Mới bảy giờ sáng Giang Yến đã nhận được điện thoại của bố Quan, bố Quan cũng không nói gì, chỉ dặn anh không cần lo lắng, cũng đừng có bất kỳ áp lực nào.

Cuối cùng điện thoại bị mẹ Quan giành lấy, nói mấy chuyện liên quan đến chú ý ăn uống, không được uống nước lạnh và ăn đồ sống, chú ý an toàn, vân vân.

Giang Yến lần lượt đồng ý, cuối cùng Quan Triệt nói cũng không còn sớm, mẹ Quan mới chuẩn bị cúp điện thoại, cuối cùng cũng không quên nói: "Trên đường chú ý an toàn."

"Dạ, hiểu rồi dì ạ. "

Điện thoại cúp máy.

Quan Triệt dựa vào cửa, nhìn Giang Yến đã dọn dẹp xong, "Đi thôi, xuống lầu ăn sáng."

"Ừm." Giang Yến cầm cặp sách, nhìn sáu cây bút mà Lâm Tiêu mua tối qua ở góc bàn, sau khi suy nghĩ thì vẫn cất vào túi, "Đi thôi."

Quan Triệt chú ý tới động tác của anh, khóe môi cong lên, "Cậu không phải thi một hôm thôi sao, mang nhiều bút như vậy, cậu muốn bao thầu tất cả những người trong phòng thi à?"



Hai người lần lượt ra khỏi phòng, Giang Yến thuận tay đóngcửa, "Bạn gái mua, cậu không hiểu."

Bữa sáng cũng do Lâm Tiêu dậy sớm đi mua, hoành thánh và cháo gà xé nhỏ không phải là thức ăn nhiều dầu mỡ, ăn vào cũng thoải mái hơn.

Ăn sáng xong thì cũng gần tám giờ.

Quan Triệt lái một chiếc xe để không ở nhà đến, định tự mình đưa Giang Yến đi thi, Lâm Tiêu ban ngày có tiết nên cũng không đi cùng.

Trước khi ra ngoài, Quan Triệt về phòng lấy chìa khóa xe, Lâm Tiêu và Giang Yến đang đợi anh ở dưới lầu.

"Đừng lo lắng." Nhân lúc không có ai, Lâm Tiêu kéo cổ áo Giang Yến, giẫm chân lên chân anh, hôn một cái, giọng nói nhẹ nhàng, "Nụ hôn may mắn."

Giang Yến không lên tiếng, chỉ cúi đầu hôn lên khóe môi cô, mỉm cười nói: "Lần sau anh muốn hôn ở đây.”

Không có nhiều thời gian để họ âu yếm, Quan Triệt đã lấy xong chìa khóa.

Ba người họ cùng nhau đi ra ngoài và tách ra ở lối vào của con hẻm.

Lâm Tiêu đi về phía trường học.

Quan Triệt chở Giang Yến đến trường thi.

Lúc hai người đến trường thi, chỗ trống bên ngoài đã chật kín xe, cảnh sát giao thông đang dọn dẹp lối đi của các phương tiện, Quan Triệt đỗ xe tại điểm đỗ xe tạm thời đối diện trung tâm sát hạch.

Nhìn các thí sinh bên ngoài phòng thi, anh thu hồi ánh mắt, liếc nhìn Giang Yến vẫn đang nhìn điện thoại, xúc động nói: "Sao đột nhiên có cảm giác như một người cha già."

Giang Yến liếc mắt nhìn hắn, " "

Quan Triệt cười, cầm điện thoại mở khóa rồi nhìn thời gian, "Đã gần tám giờ rưỡi rồi, cậu định qua đó tụ tập không?"

"Đợi tám rưỡi thì qua." Giang Yến cất điện thoại, dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại, "Tôi nghỉ một chút."

" Không sao chứ?"

Anh lắc đầu: "Không sao, quen rồi."

Giang Yến có thói quen chợp mắt trước giờ thi, dường như khi tỉnh dậy mọi căng thẳng và lo lắng đều biến mất cùng giấc ngủ này.

Tám rưỡi, Giang Yến xuống xe đi tìm một giáo viên của trường để tập hợp.

Quan Triệt hạ cửa sổ xuống, đặt tay lên mép cửa, "Thi tốt nhé"

Anh không nhìn lại, chỉ giơ tay lên và làm một cử chỉ OK.

Sương mù buổi sáng đã tan, ánh sáng mặt trời ấm áp, rực rỡ.

_

Cuối tháng Giêng.

Cuộc thi Vật lý quốc gia công bố kết quả thí sinh vào các trường cao đẳng, đại học.

Khu vực thi Tây Thành lại có kết quả xuất sắc, một học sinh cuối cấp của trường THCS số 10 Tây Thành đã giành chức vô địch trong cuộc thi này với vị trí đầu tiên trong cuộc thi viết và làm mẫu.

So với độ phô trương của Trường THPT số 9 thì Trường THPT số 10 lại càng phô trương hơn.

Không chỉ treo biểu ngữ giống nhau ở cổng trường mà sau khi Giang Yến được xác nhận trúng tuyển vào Khoa Vật lý của Đại học Thanh, mười chuỗi pháo hoa đã được bắn ở cổng trường.

Đồng loạt nổ lên, khí thế rất lớn.

Khu khảo thí Tây Thành năm nay đã đạt được kết quả đáng ghen tị trong hai cuộc thi, tổng biên tập của Mạng thông tin giáo dục Tây Thành cũng đặc biệt sắp xếp cho nhân viên đến Trường THPT số 9 và Trường THPT số 10 để phỏng vấn.

Chỉ là hai nhân vật chính dường như không đặc biệt hợp tác.

Để tạo điều kiện và giảm bớt khối lượng công việc, nhân viên Thông tin Mạng Giáo dục quyết định đưa hai học sinh này đến phỏng vấn sau khi trao đổi với trưởng bộ phận tuyển sinh của Trường THPTsố 9 và Trường THPT số 10.

Giang Yến vốn muốn từ chối, nhưng không chịu nổi sự kiên trì thầy Dư nên đành phải đồng ý, Quan Triệt cũng bị thầy chủ nhiệm kéo qua.

Tổng thời lượng của cuộc phỏng vấn là nửa giờ.

Lúc đầu, Giang Yến và Quan Triệt có thể trả lời tốt một số câu hỏi, nhưng khi phóng viên hỏi họ thường học ở trường như thế nào, câu trả lời của họ gần như khiến mọi người có mặt đều bật cười, ngay cả những phóng viên có nhiều kinh nghiệm cũng sững sờ.

Phóng viên: "Tôi muốn hỏi một chút, hai người các em bình thường ở trường học như thế nào? Có bí quyết gì có thể chia sẻ với các bạn quan tâm đến chuyên mục của chúng tôi không? "

Quan Triệt trả lời trước: "Bình thường em không học nhiều, lên lớp thì ngủ, không buồn ngủ thì chơi game, à đúng rồi, em ngày trước lúc lên lớp còn thường chơi xếp hình với bạn học Giang, đúng không , bạn Giang Yến?"

Giang Yến nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, nhưng nói đến chúng tôi có bí quyết gì có thể chia sẻ thì."

Phóng viên và đạo diễn nhìn Giang Yến đầy mong đợi, nhiếp ảnh gia cũng nhắm máy quay về phía anh.

Giang Yến ngẫm nghĩ một lát rồi mỉm cười: "Không có, chúng tôi đều là người có tư chất siêu phàm."

-

Dịch giả có điều muốn nói:

Chúc mọi người năm mới vui vẻ, luôn suy nghĩ tích cực và đạt được các mục tiêu của năm nay nha. Mình định hoàn thành truyện này trong năm ngoái, nhưng không ngờ lại kéo dài đến bây giờ, có những lúc cũng không muốn làm tiếp nữa, nhưng lòng tự nhủ hãy cố gắng đến cuối cùng, cảm ơn các bạn đọc đã ủng hộ truyện mình dịch nha, sự ủng hộ của các bạn đã tiếp cho mình rất nhiều động lực :)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đến Trốn Trong Vòng Tay Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook