Đến Trốn Trong Vòng Tay Của Tôi
Chương 87: Sinh Nhật Của Thầy Dư
Tuế Kiến
18/02/2024
Chuyển ngữ: Linh nhạt nhẽo :)
Cuộc phỏng vẫn kéo dài hơn nửa giờ nhưng được chỉnh sửa lại thời gian chỉ hơn mười phút.
Ngay khi video phỏng vấn được tung ra, chuyện tình cảm của Giang Yến và Quan Triệt ở trường lập tức bị cư dân mạng phanh phui.
Trong hai người, một người là trùm trường đẹp trai nổi tiếng của Trường THPT số 10, người còn lại thì đứng đầu trong danh sách dự tuyển của Trường THPT số 9, vẻ ngoài đẹp trai cùng thành tích đáng ngưỡng mộ đã khiến Giang Yến và Quan Triệt nhanh chóng nổi tiếng khắp Tây Thành.
Thời gian đó, trên diễn đàn của tất cả các trường ở Tây Thành và Đại học Thanh đều đăng tải video phỏng vấn.
Sự nổi tiếng quá mức mang đến nhiều điều tốt nhưng cũng mang đến nhiều phiền phức cho Giang Yến và Quan Triệt.
Quán cà phê Internet mà họ mở, mối quan hệ giữa Giang Yến và Lâm Tiêu, trình độ học vấn và công việc của bố mẹ Quan, vân vân, chỉ cần có liên quan đến hai người họ, đều bị cư dân mạng hoặc cái gọi là người trong cuộc bàn luận.
Ngay cả bối cảnh gia đình mơ hồ của Giang Yến cũng bị lôi ra.
Trong một thời gian, có rất nhiều cuộc bàn luận, lặp đi lặp lại những chuyện đó.
Nhưng dù trên mạng bàn luận tới đâu, Giang Yến và Quan Triệt cũng không bao giờ thừa nhận hay phủ nhận bất cứ điều gì, mà chỉ giao phó Weibo chính thức của trường đưa ra tuyên bố.
Sau khi tuyên bố được đưa ra, Weibo chính thức của Mạng Thông tin Giáo dục, phụ trách cuộc phỏng vấn, cũng chia sẻ các tuyên bố của hai trường một lúc, sau đó phát hành một Weibo riêng.
- Weibo chính thức của Mạng thông tin giáo dục Tây Thành V: Gần đây, một số cư dân mạng đã đăng tải thông tin liên quan về Giang Yến và Quan Triệt lên mạng, tất cả đều là thông tin chưa được xác minh và không thể kiểm chứng, xin hãy chú ý và đừng để dư luận dắt mũi, cả hai đều là những đứa trẻ rất ngoan, vẫn còn là học sinh, xin hãy chỉ quan tâm đến việc học tập của họ và tránh bàn luận cuộc sống riêng tư.
Ngay sau khi trường tuyên bố và Weibo của Mạng Thông tin Giáo dục xuất hiện, thông tin liên quan về Giang Yến và Quan Triệt trên mạng càng ngày càng giảm, hơn nữa, Giang Yến và Quan Triệt cũng không phải sao lưu lượng, sự nổi tiếng của họ chỉ tạm thời, thông tin trên mạng thay đổi từng ngày, có những luồng thông tin mới liên tục, các chủ đề liên quan đến hai học sinh học giỏi đẹp trai nhanh chóng được thay bằng các chủ đề khác.
Sau một thời gian, cuộc sống của Giang Yến và Quan Triệt từ từ trở lại nhịp điệu trước đây, không có gì thay đổi, nhưng không phải là không có thay đổi gì cả.
Ví dụ như địa chỉ quán cà phê Internet mà họ cùng nhau mở đã lộ trên mạng, mặc dù nổi trong thời gian ngắn, nhưng lượng khách đến quán vẫn đông gấp hai lần bình thường, chủ yếu là các nữ sinh từ các trường khác ở Tây Thành.
Nhưng từ lúc hai người được tuyển thẳng, cả hai người họ đều trở nên bận rộn.
Ngày thứ 2 sau khi có kết quả, Giang Yến đã nhận được điện thoại của Quách Văn, và bay đến thành phố Tĩnh An ngay chiều hôm đó.
Quan Triệt thì theo thầy hướng dẫn của mình vào phòng thí nghiệm.
Khi bận rộn, hai người họ hiếm khi trở về quán cà phê Internet. Hết lần này đến lần khác, những người đến quán cà phê Internet để ngắm trai đẹp đều dần dần mất hứng, sắp đến cuối kì, quán cà phê Internet cũng vắng đi rất nhiều.
Sau khi vào năm ba trung học, tất cả học sinh cuối cấp Trường THPT số 10 đều có kỳ thi nhỏ hàng tuần và kỳ thi lớn hàng tháng, mặc dù trường đã hủy kỳ thi giữa kỳ, nhưng kỳ thi cuối kỳ vẫn được giữ lại.
Hai tuần trước kỳ thi cuối kỳ của trường, Giang Yến đã vượt qua bài đánh giá của huấn luyện viên Quách Văn để vào đội vật lý quốc gia nhóm A trực thuộc Đại học Thanh, trở thành thành viên chính thức của đội.
Tất nhiên, những chuyện này đều là chuyện của sau này.
Kết thúc kiểm tra đánh giá, Giang Yến liền về Tây Thành, để giám sát Lâm Tiêu học tốt hơn, anh vẫn đến lớp nghe giảng như thường lệ.
Sắp kết thúc học kỳ, giáo viên các môn cũng không ôn lại cho học sinh nữa, về cơ bản cứ hai tiết lại có một bài kiểm tra, nộp sau giờ học, kết quả được công bố trong cùng ngày, nhịp điệu nhanh đến mức sắp bay lên.
Lúc này là tiết hóa học, giống như trước đây, vẫn là một tiết kiểm tra mô phỏng.
Kết thúc một tiết, sẽ có 10 phút nghỉ giữa giờ.
Khi chuông hết tiết vang lên, Lâm Tiêu vừa làm xong một câu, ngừng viết và lắc lắc cổ tay, liếc nhìn bài thi của Giang Yến trên bàn.
Anh không chỉ làm hết đề mà cuối mỗi câu còn thêm phần giải thích.
“ ”Lâm Tiêu không khỏi chậc lưỡi, "Anh tới để đánh em à?"
Giang Yến đã làm xong bài kiểm tra mười phút trước, đang cúi đầu chơi trò ghép hình mới tải trên điện thoại, nghe thấy lời cô nói vẫn không ngẩng đầu, mỉm cười nói: "Anh vừa làm vừa chơi."
"Anh câm miệng." Lâm Tiêu nhịn không được muốn trợn tròn mắt.
Thời gian nghỉ mười phút không dài cũng không ngắn, trong phòng học có người đang nằm trên bàn ngủ say, có người cùng nhau tán gẫu.
Lâm Tiêu cũng nằm trên bàn, ngón tay đặt trên cánh tay Giang Yến gõ vài cái, "Em chợp mắt một lúc."
"Ừm." Giang Yến quay đầu nhìn cô, quả nhiên nhìn thấy quầng thâm dưới mắt cô, thấp giọng hỏi: "Trong lúc anh đi vắng, em lại thức khuya à?"
"Cũng gần như thế, anh Quan Triệt cho em một tập đề, đều rất khó." Lâm Tiêu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, giọng nói có chút mơ hồ, "Phải mất rất nhiều thời gian mới có thể giải xong một đề."
"Hiểu rồi." Giang Yến sờ sờ đầu cô, "Ngủ đi."
Đáp lại anh là tiếng thở đều đều của cô.
Mười phút rất nhanh liền kết thúc.
Không biết Lâm Tiêu có phải ngủ quá sâu hay không, dường như không nghe thấy tiếng chuông vào lớp, vẫn nằm trên bàn, không nhúc nhích.
Giáo viên hóa học Trịnh Vị từ bên ngoài đi vào với một ly nước, quét mắt xung quanh lớp, nói với giọng trầm: "Vào lớp rồi, mau dậy đi đừng ngủ nữa."
Có người bị đánh thức, có người còn đang ngủ bị bạn cùng bàn đánh thức, dụi mắt sững sờ, cầm bút tiếp tục làm đề.
Giang Yến liếc nhìn Lâm Tiêu đang ngủ ngon lành, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không đánh thức cô dậy.
Trịnh Vị vừa bước vào lớp thì thấy Lâm Tiêu vẫn đang ngủ, liếc mắt lần hai thì vẫn thấy người nằm trên bàn, ánh mắt dời sang một bên, bạn cùng bàn cũng không có động tĩnh gì.
Ông không còn cách nào khác đành phải ho nhẹ, "Còn có người đang ngủ, bạn cùng bàn giúp gọi một tiếng, sắp kết thúc học kỳ rồi, lúc này còn ngủ cái gì."
Nói xong, Trịnh Vị lại liếc nhìn hai người trong góc, vẫn không có động tĩnh gì, " "
Ông thở dài, chỉ còn cách từ trên bục giảng đi xuống, giả vờ đi dạo quanh lớp, cuối cùng dừng lại ở bàn hai người, hạ thấp giọng hỏi Giang Yến: "Bạn cùng bàn của em bị sao vậy, bài kiểm tra đã làm xong chưa?"
"Làm xong rồi ạ." Giang Yến lấy bài kiểm tra đưa cho ông, vẻ mặt không thay đổi, "Thưa thầy, đây là bài kiểm tra của Lâm Tiêu, em vừa giúp cậu ấy kiểm tra. "
Trịnh Vị cầm bài kiểm tra và nhìn qua một lượt, chữ viết trên đó mạnh mẽ, cách viết tinh tế ngắn gọn, rất khác với phong cách sắc nét và lộn xộn thường thấy của Lâm Tiêu.
Một người tinh mắt vừa nhìn liền biết đó không phải nét chữ của cùng một người.
Trịnh Vị nhìn Giang Yến, muốn hỏi anh có phải cảm thấy thầy ngốc rồi không, nhưng suy nghĩ lại dường như câu hỏi này càng ngốc hơn, dứt khoát từ bỏ, bảo Giang Yến viết tên Lâm Tiêu lên giấy thi, sau đó cầm bài thi trở lại bục giảng.
Không có ai làm phiền Lâm Tiêu ngủ hết một tiết, mãi đến khi chuông reo, cô mới đột nhiên tỉnh dậy, " "
Cô xoa xoa vai, nhìn phòng học ồn ào, quay đầu hỏi Giang Yến: "Em ngủ hết một tiết rồi à?"
"Ừm." Giang Yến gật đầu.
Lâm Tiêu cúi đầu nhìn bài kiểm tra còn chưa làm xong của mình, ngạc nhiên "Ơ" một tiếng, ngạc nhiên nói: "Thầy Trịnh không tìm em thu bài kiểm tra sao?"
"Thu rồi." Giang Yến nói: " Anh viết tên em vào bài kiểm tra của anh nộp lên rồi."
"Không phải anh nghĩ trí nhớ của thầy Trịnh không tốt đấy chứ?" Lâm Tiêu tiện tay lấy một bài kiểm tra của Giang Yến trên bàn đặt cùng với bài kiểm tra của cô, "Nét chữ khác biệt quá rõ ràng, anh nghĩ thầy không nhìn ra chắc?"
Giang Yến nhớ lại dáng vẻ muốn nói lại thôi của Trịnh Vị lúc đó, phỏng chừng lúc đó có thể muốn hỏi câu này, khóe môi cong lên, "Có thể, dù sao ông ấy cũng không nói gì."
"Được rồi." Lâm Tiêu đặt tờ giấy thi xuống, duỗi eo, "Có phải đến lúc xuống sân chạy bộ rồi không?"
Ở Thập trung ngoài tiết chào cờ vào buổi sáng thứ 2, từ thứ 3 đến thứ 6 tất cả học sinh đều phải xuống sân chạy bộ trong giờ nghỉ giải lao giữa buổi.
Ngay cả năm ba sắp tốt nghiệp cũng không ngoại lệ.
"Sắp rồi." Giang Yến đứng lên, lấy đồng phục mùa đông từ trong ngăn kéo ra, thản nhiên khoác lên người, "Đi thôi."
Cho tới bây giờ, Giang Yến vẫn là lớp trưởng của lớp 18, theo thông lệ, lớp trưởng phải cầm biển lớp.
Gió lạnh thổi qua sân trường trống trải vào mùa đông, vị trí của Lớp 18 được chuyển từ gần bục chào cờ sang gần cổng phía Tây của trường.
Trong lúc chờ mọi người tập trung, Hồ Hàng Hàng nghe thấy vài giáo viên chủ nhiệm đứng ở phía sau trò chuyện, hình như đang nói đến sắp sinh nhật của ai đó, chuẩn bị đi đâu ăn, anh vẫn chưa nghe rõ rốt cuộc sinh nhật của ai, thì hàng ngũ đã tập hợp xong, bắt đầu chạy.
Những bước chân lộn xộn bước trên đường băng nhựa, tạo ra nhiều tiếng động khác nhau.
Hồ Hàng Hàng trong lòng cứ suy nghĩ về những gì mình vừa nghe, với ý định muốn biết tận cùng của sự việc, ngày sau khi chạy bộ kết thúc liền đến lớp khác hỏi tin tức.
Sau khi trở lại phòng học, Lâm Tiêu chỉ nhìn thấy Hứa Nhất Xuyên và Tống Viễn, thản nhiên hỏi: "Mập Mập đâu?"
"Cậu ấy à," Hứa Nhất Xuyên ngồi vào vị trí của Hồ Hàng Hàng, "Trước lúc chạy bộ nghe thấy thầy Dư, thầy Dương cùng mấy giáo viên chủ nhiệm khác không biết đang nói đến việc tổ chức sinh nhật cho ai, nên phải đi hỏi xem rốt cuộc là sinh nhật của ai."
Ngô Vãng ngồi bên cạnh nghe được một nửa thì thuận miệng chen vào một câu: "Ai muốn tổ chức sinh nhật? "
Hứa Nhất Xuyên nhún vai, xòe tay, "Tôi không biết."
Mãi cho đến khi chuông gọi tiết học thứ ba vang lên, Hồ Hàng Hàng mới từ trước cửa phòng học chạy vào: "Các bạn! Tin nóng hổi"
Vẫn chưa tới thời gian vào học chính thức, nhưng học sinh trong lớp đều đã vào trạng thái học tập, nam sinh ngồi hàng ghế đầu tò mò hỏi: "Tin tức gì vậy?"
"Tôi vừa mới nghe nói thứ 2 là sinh nhật của thầy Dư!" Hồ Hàng Hàng đứng trên bục giảng, giơ năm ngón tay, "Nghe nói còn là sinh nhật 50 tuổi."
"Ôi chao, tôi còn tưởng tin gì lớn." Có người lấy sách đập vào bàn, "Không phải sinh nhật thôi sao, có ai không thể đón sinh nhật chứ."
"Không phải, không phải chúng ta sắp tốt nghiệp rồi sao?" Hồ Hàng Hàng bị ám ảnh bởi vấn đề này, "Năm ngoái sinh nhật của thầy Dư là lúc nào chúng ta không biết thì thôi đi, năm nay dù sao cũng biết rồi, phải làm gì đó chứ, ít nhất thầy cũng chủ nhiệm chúng ta hai năm, người xưa có câu một ngày làm thầy một đời làm bố mà."
"Sinh nhật của bố các cậu, chẳng lẽ các cậu không muốn bày tỏ gì sao?"
"Tôi thấy Mập Mập nói có lý." Liễu Thanh nói: "Nhưng Mập Mập, cậu nên trở về chỗ của mình trước đi, cô Mục bên ngoài đợi cậu tuyên bố xong đã khá lâu rồi đó."
Hồ Hàng Hàng quay đầu nhìn về phía cửa phòng học.
Giáo viên ngữ văn đang đứng ở trước cửa, cầm một quyển sách và một ly nước, mỉm cười nhìn anh: "Nói xong chưa? Chưa nói xong thì em tiếp tục. "
Hồ Hàng Hàng gãi gãi đầu, cười ngượng ngùng: "Cô Mục, em nói sắp xong rồi."
"Sắp xong à." Mục Huệ bước vào phòng, đặt cốc nước lên bàn, ngước lên nhìn anh, mỉm cười nói: "Sắp xong thì em đừng xuống nữa, tiết này em chuẩn bị lên lớp nhé."
Hồ Hàng Hàng vội vàng chạy xuống từ bục giảng.
Cả lớp bật cười.
Mục Huệ không rườm rà trực tiếp nói, "Hai tiết này làm đề, sau khi hết giờ đại diện lớp thu bài lại, viết văn không xong thì lập dàn ý cũng được."
Bên dưới có người phàn nàn: "Lại làm đề, ngày ngày viết có gì vui chứ?"
Mộc Huệ nghe xong cũng không tức giận, chỉ mỉm cười: "Tôi biết mỗi ngày bắt các em làm đề không có gì thú vị, nhưng các em, những ngày như vậy không còn nhiều nữa, hãy trân trọng, đừng đợi sau này mới bắt đầu hối hận."
Đáng tiếc học sinh lúc này không trân trọng những lời giáo viên nhắc đi nhắc lại, bây giờ trong lòng họ chỉ có tương lại mới là tốt nhất, cũng là những điều đáng mong đợi nhất.
Năm cuối cấp ba bình thường và nhàm chán là khoảng thời gian mà ai cũng muốn trốn thoát nhất khi còn trẻ, nhưng lại là khoảng thời gian mà ai cũng muốn trở về nhất khi về già.
Ngày hè nóng nực đó với những tiếng ve sầu bất tận, một khi nó qua đi, sẽ không thể quay trở lại.
Về chuyện sinh nhật của thầy Dư, ngoại trừ một số ít người trong lớp 18 không muốn tham gia, những học sinh còn lại về cơ bản là tích cực tham gia.
Trong lớp có một nhóm nhỏ, sau giờ học mọi người sôi nổi thảo luận tổ chức sinh nhật như thế nào, nên mua quà gì tặng thầy Dư.
Lâm Tiêu lướt qua tin nhắn trong nhóm, thấy có người nói muốn tặng bút lông, mực , giấy và nghiên mực cho thầy Dư thì quay đầu nói chuyện với Giang Yến: "Em thấy đề nghị của bạn học này rất hay."
Giang Yến hạ mắt xuống, liếc mắt nhìn tin nhắn trong nhóm, nói rõ ràng: "Bất kể tặng cái gì, thầy Dư chắc chắn sẽ không nhận đâu. "
Lâm Tiêu nhẹ thở dài: "Em cũng thấy vậy, đoán chừng thầy Dư không muốn chúng ta tốn tiền, nên hai năm trước mới không cho chúng ta biết ngày sinh nhật, năm nay nếu không phải Mập Mập đúng lúc nghe thấy, e là đến lúc tốt nghiệp chúng ta cũng không biết."
Trong nhóm vẫn thảo luận sôi nổi.
Đến giờ tự học buổi tối, Hà Thuật – đại diện môn toán của lớp trong nhóm nhắc một câu .
- Hà Thuật: Đừng bàn mua cái gì, tặng cái gì nữa, tôi dám cam đoan chỉ cần chúng ta mua bất cứ thứ gì tặng lão Dư, cho dù tính là nhận quà thì cuối cùng thầy chắc chắn theo giá trị của nó mà trả lại tiền cho chúng ta.
- Hà Thuật: Tuy lão Dư là người dễ mềm lòng, nhưng là người rất nguyên tắc.
- Hà Thuật: Đó là lý do trước đó thầy không nói ngày sinh nhật cho chúng ta, cũng không muốn chúng ta tốn tiền.
- Hà Thuật: Cho nên mọi người cân nhắc mua gì, không bằng suy nghĩ có thứ gì mà không tốn nhiều tiền mà lại có ý nghĩa, lão Dư chắc sẽ không từ chối.
- Hồ Hàng Hàng: Cũng có lý.
- Hứa Nhất Xuyên: Nào nào nào, mọi người mau nghĩ xem nên tặng cái gì.
LâmTiêu lướt tin nhắn trong nhóm, thỉnh thoảng trò chuyện với Giang Yến, "Tặng quà cho thầy Dư anh có ý tưởng nào không?"
"Viết thư." Giang Yến không có ý tưởng nào khác.
Lâm Tiêu nhìn hắn, mỉm cười: "Đâu phải sinh nhật ai cũng có thể viết thư chứ."
Giang Yến sửa lại cho cô, "Anh cũng viết thư cho em vào ngày sinh nhật mà."
Cuộc phỏng vẫn kéo dài hơn nửa giờ nhưng được chỉnh sửa lại thời gian chỉ hơn mười phút.
Ngay khi video phỏng vấn được tung ra, chuyện tình cảm của Giang Yến và Quan Triệt ở trường lập tức bị cư dân mạng phanh phui.
Trong hai người, một người là trùm trường đẹp trai nổi tiếng của Trường THPT số 10, người còn lại thì đứng đầu trong danh sách dự tuyển của Trường THPT số 9, vẻ ngoài đẹp trai cùng thành tích đáng ngưỡng mộ đã khiến Giang Yến và Quan Triệt nhanh chóng nổi tiếng khắp Tây Thành.
Thời gian đó, trên diễn đàn của tất cả các trường ở Tây Thành và Đại học Thanh đều đăng tải video phỏng vấn.
Sự nổi tiếng quá mức mang đến nhiều điều tốt nhưng cũng mang đến nhiều phiền phức cho Giang Yến và Quan Triệt.
Quán cà phê Internet mà họ mở, mối quan hệ giữa Giang Yến và Lâm Tiêu, trình độ học vấn và công việc của bố mẹ Quan, vân vân, chỉ cần có liên quan đến hai người họ, đều bị cư dân mạng hoặc cái gọi là người trong cuộc bàn luận.
Ngay cả bối cảnh gia đình mơ hồ của Giang Yến cũng bị lôi ra.
Trong một thời gian, có rất nhiều cuộc bàn luận, lặp đi lặp lại những chuyện đó.
Nhưng dù trên mạng bàn luận tới đâu, Giang Yến và Quan Triệt cũng không bao giờ thừa nhận hay phủ nhận bất cứ điều gì, mà chỉ giao phó Weibo chính thức của trường đưa ra tuyên bố.
Sau khi tuyên bố được đưa ra, Weibo chính thức của Mạng Thông tin Giáo dục, phụ trách cuộc phỏng vấn, cũng chia sẻ các tuyên bố của hai trường một lúc, sau đó phát hành một Weibo riêng.
- Weibo chính thức của Mạng thông tin giáo dục Tây Thành V: Gần đây, một số cư dân mạng đã đăng tải thông tin liên quan về Giang Yến và Quan Triệt lên mạng, tất cả đều là thông tin chưa được xác minh và không thể kiểm chứng, xin hãy chú ý và đừng để dư luận dắt mũi, cả hai đều là những đứa trẻ rất ngoan, vẫn còn là học sinh, xin hãy chỉ quan tâm đến việc học tập của họ và tránh bàn luận cuộc sống riêng tư.
Ngay sau khi trường tuyên bố và Weibo của Mạng Thông tin Giáo dục xuất hiện, thông tin liên quan về Giang Yến và Quan Triệt trên mạng càng ngày càng giảm, hơn nữa, Giang Yến và Quan Triệt cũng không phải sao lưu lượng, sự nổi tiếng của họ chỉ tạm thời, thông tin trên mạng thay đổi từng ngày, có những luồng thông tin mới liên tục, các chủ đề liên quan đến hai học sinh học giỏi đẹp trai nhanh chóng được thay bằng các chủ đề khác.
Sau một thời gian, cuộc sống của Giang Yến và Quan Triệt từ từ trở lại nhịp điệu trước đây, không có gì thay đổi, nhưng không phải là không có thay đổi gì cả.
Ví dụ như địa chỉ quán cà phê Internet mà họ cùng nhau mở đã lộ trên mạng, mặc dù nổi trong thời gian ngắn, nhưng lượng khách đến quán vẫn đông gấp hai lần bình thường, chủ yếu là các nữ sinh từ các trường khác ở Tây Thành.
Nhưng từ lúc hai người được tuyển thẳng, cả hai người họ đều trở nên bận rộn.
Ngày thứ 2 sau khi có kết quả, Giang Yến đã nhận được điện thoại của Quách Văn, và bay đến thành phố Tĩnh An ngay chiều hôm đó.
Quan Triệt thì theo thầy hướng dẫn của mình vào phòng thí nghiệm.
Khi bận rộn, hai người họ hiếm khi trở về quán cà phê Internet. Hết lần này đến lần khác, những người đến quán cà phê Internet để ngắm trai đẹp đều dần dần mất hứng, sắp đến cuối kì, quán cà phê Internet cũng vắng đi rất nhiều.
Sau khi vào năm ba trung học, tất cả học sinh cuối cấp Trường THPT số 10 đều có kỳ thi nhỏ hàng tuần và kỳ thi lớn hàng tháng, mặc dù trường đã hủy kỳ thi giữa kỳ, nhưng kỳ thi cuối kỳ vẫn được giữ lại.
Hai tuần trước kỳ thi cuối kỳ của trường, Giang Yến đã vượt qua bài đánh giá của huấn luyện viên Quách Văn để vào đội vật lý quốc gia nhóm A trực thuộc Đại học Thanh, trở thành thành viên chính thức của đội.
Tất nhiên, những chuyện này đều là chuyện của sau này.
Kết thúc kiểm tra đánh giá, Giang Yến liền về Tây Thành, để giám sát Lâm Tiêu học tốt hơn, anh vẫn đến lớp nghe giảng như thường lệ.
Sắp kết thúc học kỳ, giáo viên các môn cũng không ôn lại cho học sinh nữa, về cơ bản cứ hai tiết lại có một bài kiểm tra, nộp sau giờ học, kết quả được công bố trong cùng ngày, nhịp điệu nhanh đến mức sắp bay lên.
Lúc này là tiết hóa học, giống như trước đây, vẫn là một tiết kiểm tra mô phỏng.
Kết thúc một tiết, sẽ có 10 phút nghỉ giữa giờ.
Khi chuông hết tiết vang lên, Lâm Tiêu vừa làm xong một câu, ngừng viết và lắc lắc cổ tay, liếc nhìn bài thi của Giang Yến trên bàn.
Anh không chỉ làm hết đề mà cuối mỗi câu còn thêm phần giải thích.
“ ”Lâm Tiêu không khỏi chậc lưỡi, "Anh tới để đánh em à?"
Giang Yến đã làm xong bài kiểm tra mười phút trước, đang cúi đầu chơi trò ghép hình mới tải trên điện thoại, nghe thấy lời cô nói vẫn không ngẩng đầu, mỉm cười nói: "Anh vừa làm vừa chơi."
"Anh câm miệng." Lâm Tiêu nhịn không được muốn trợn tròn mắt.
Thời gian nghỉ mười phút không dài cũng không ngắn, trong phòng học có người đang nằm trên bàn ngủ say, có người cùng nhau tán gẫu.
Lâm Tiêu cũng nằm trên bàn, ngón tay đặt trên cánh tay Giang Yến gõ vài cái, "Em chợp mắt một lúc."
"Ừm." Giang Yến quay đầu nhìn cô, quả nhiên nhìn thấy quầng thâm dưới mắt cô, thấp giọng hỏi: "Trong lúc anh đi vắng, em lại thức khuya à?"
"Cũng gần như thế, anh Quan Triệt cho em một tập đề, đều rất khó." Lâm Tiêu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, giọng nói có chút mơ hồ, "Phải mất rất nhiều thời gian mới có thể giải xong một đề."
"Hiểu rồi." Giang Yến sờ sờ đầu cô, "Ngủ đi."
Đáp lại anh là tiếng thở đều đều của cô.
Mười phút rất nhanh liền kết thúc.
Không biết Lâm Tiêu có phải ngủ quá sâu hay không, dường như không nghe thấy tiếng chuông vào lớp, vẫn nằm trên bàn, không nhúc nhích.
Giáo viên hóa học Trịnh Vị từ bên ngoài đi vào với một ly nước, quét mắt xung quanh lớp, nói với giọng trầm: "Vào lớp rồi, mau dậy đi đừng ngủ nữa."
Có người bị đánh thức, có người còn đang ngủ bị bạn cùng bàn đánh thức, dụi mắt sững sờ, cầm bút tiếp tục làm đề.
Giang Yến liếc nhìn Lâm Tiêu đang ngủ ngon lành, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không đánh thức cô dậy.
Trịnh Vị vừa bước vào lớp thì thấy Lâm Tiêu vẫn đang ngủ, liếc mắt lần hai thì vẫn thấy người nằm trên bàn, ánh mắt dời sang một bên, bạn cùng bàn cũng không có động tĩnh gì.
Ông không còn cách nào khác đành phải ho nhẹ, "Còn có người đang ngủ, bạn cùng bàn giúp gọi một tiếng, sắp kết thúc học kỳ rồi, lúc này còn ngủ cái gì."
Nói xong, Trịnh Vị lại liếc nhìn hai người trong góc, vẫn không có động tĩnh gì, " "
Ông thở dài, chỉ còn cách từ trên bục giảng đi xuống, giả vờ đi dạo quanh lớp, cuối cùng dừng lại ở bàn hai người, hạ thấp giọng hỏi Giang Yến: "Bạn cùng bàn của em bị sao vậy, bài kiểm tra đã làm xong chưa?"
"Làm xong rồi ạ." Giang Yến lấy bài kiểm tra đưa cho ông, vẻ mặt không thay đổi, "Thưa thầy, đây là bài kiểm tra của Lâm Tiêu, em vừa giúp cậu ấy kiểm tra. "
Trịnh Vị cầm bài kiểm tra và nhìn qua một lượt, chữ viết trên đó mạnh mẽ, cách viết tinh tế ngắn gọn, rất khác với phong cách sắc nét và lộn xộn thường thấy của Lâm Tiêu.
Một người tinh mắt vừa nhìn liền biết đó không phải nét chữ của cùng một người.
Trịnh Vị nhìn Giang Yến, muốn hỏi anh có phải cảm thấy thầy ngốc rồi không, nhưng suy nghĩ lại dường như câu hỏi này càng ngốc hơn, dứt khoát từ bỏ, bảo Giang Yến viết tên Lâm Tiêu lên giấy thi, sau đó cầm bài thi trở lại bục giảng.
Không có ai làm phiền Lâm Tiêu ngủ hết một tiết, mãi đến khi chuông reo, cô mới đột nhiên tỉnh dậy, " "
Cô xoa xoa vai, nhìn phòng học ồn ào, quay đầu hỏi Giang Yến: "Em ngủ hết một tiết rồi à?"
"Ừm." Giang Yến gật đầu.
Lâm Tiêu cúi đầu nhìn bài kiểm tra còn chưa làm xong của mình, ngạc nhiên "Ơ" một tiếng, ngạc nhiên nói: "Thầy Trịnh không tìm em thu bài kiểm tra sao?"
"Thu rồi." Giang Yến nói: " Anh viết tên em vào bài kiểm tra của anh nộp lên rồi."
"Không phải anh nghĩ trí nhớ của thầy Trịnh không tốt đấy chứ?" Lâm Tiêu tiện tay lấy một bài kiểm tra của Giang Yến trên bàn đặt cùng với bài kiểm tra của cô, "Nét chữ khác biệt quá rõ ràng, anh nghĩ thầy không nhìn ra chắc?"
Giang Yến nhớ lại dáng vẻ muốn nói lại thôi của Trịnh Vị lúc đó, phỏng chừng lúc đó có thể muốn hỏi câu này, khóe môi cong lên, "Có thể, dù sao ông ấy cũng không nói gì."
"Được rồi." Lâm Tiêu đặt tờ giấy thi xuống, duỗi eo, "Có phải đến lúc xuống sân chạy bộ rồi không?"
Ở Thập trung ngoài tiết chào cờ vào buổi sáng thứ 2, từ thứ 3 đến thứ 6 tất cả học sinh đều phải xuống sân chạy bộ trong giờ nghỉ giải lao giữa buổi.
Ngay cả năm ba sắp tốt nghiệp cũng không ngoại lệ.
"Sắp rồi." Giang Yến đứng lên, lấy đồng phục mùa đông từ trong ngăn kéo ra, thản nhiên khoác lên người, "Đi thôi."
Cho tới bây giờ, Giang Yến vẫn là lớp trưởng của lớp 18, theo thông lệ, lớp trưởng phải cầm biển lớp.
Gió lạnh thổi qua sân trường trống trải vào mùa đông, vị trí của Lớp 18 được chuyển từ gần bục chào cờ sang gần cổng phía Tây của trường.
Trong lúc chờ mọi người tập trung, Hồ Hàng Hàng nghe thấy vài giáo viên chủ nhiệm đứng ở phía sau trò chuyện, hình như đang nói đến sắp sinh nhật của ai đó, chuẩn bị đi đâu ăn, anh vẫn chưa nghe rõ rốt cuộc sinh nhật của ai, thì hàng ngũ đã tập hợp xong, bắt đầu chạy.
Những bước chân lộn xộn bước trên đường băng nhựa, tạo ra nhiều tiếng động khác nhau.
Hồ Hàng Hàng trong lòng cứ suy nghĩ về những gì mình vừa nghe, với ý định muốn biết tận cùng của sự việc, ngày sau khi chạy bộ kết thúc liền đến lớp khác hỏi tin tức.
Sau khi trở lại phòng học, Lâm Tiêu chỉ nhìn thấy Hứa Nhất Xuyên và Tống Viễn, thản nhiên hỏi: "Mập Mập đâu?"
"Cậu ấy à," Hứa Nhất Xuyên ngồi vào vị trí của Hồ Hàng Hàng, "Trước lúc chạy bộ nghe thấy thầy Dư, thầy Dương cùng mấy giáo viên chủ nhiệm khác không biết đang nói đến việc tổ chức sinh nhật cho ai, nên phải đi hỏi xem rốt cuộc là sinh nhật của ai."
Ngô Vãng ngồi bên cạnh nghe được một nửa thì thuận miệng chen vào một câu: "Ai muốn tổ chức sinh nhật? "
Hứa Nhất Xuyên nhún vai, xòe tay, "Tôi không biết."
Mãi cho đến khi chuông gọi tiết học thứ ba vang lên, Hồ Hàng Hàng mới từ trước cửa phòng học chạy vào: "Các bạn! Tin nóng hổi"
Vẫn chưa tới thời gian vào học chính thức, nhưng học sinh trong lớp đều đã vào trạng thái học tập, nam sinh ngồi hàng ghế đầu tò mò hỏi: "Tin tức gì vậy?"
"Tôi vừa mới nghe nói thứ 2 là sinh nhật của thầy Dư!" Hồ Hàng Hàng đứng trên bục giảng, giơ năm ngón tay, "Nghe nói còn là sinh nhật 50 tuổi."
"Ôi chao, tôi còn tưởng tin gì lớn." Có người lấy sách đập vào bàn, "Không phải sinh nhật thôi sao, có ai không thể đón sinh nhật chứ."
"Không phải, không phải chúng ta sắp tốt nghiệp rồi sao?" Hồ Hàng Hàng bị ám ảnh bởi vấn đề này, "Năm ngoái sinh nhật của thầy Dư là lúc nào chúng ta không biết thì thôi đi, năm nay dù sao cũng biết rồi, phải làm gì đó chứ, ít nhất thầy cũng chủ nhiệm chúng ta hai năm, người xưa có câu một ngày làm thầy một đời làm bố mà."
"Sinh nhật của bố các cậu, chẳng lẽ các cậu không muốn bày tỏ gì sao?"
"Tôi thấy Mập Mập nói có lý." Liễu Thanh nói: "Nhưng Mập Mập, cậu nên trở về chỗ của mình trước đi, cô Mục bên ngoài đợi cậu tuyên bố xong đã khá lâu rồi đó."
Hồ Hàng Hàng quay đầu nhìn về phía cửa phòng học.
Giáo viên ngữ văn đang đứng ở trước cửa, cầm một quyển sách và một ly nước, mỉm cười nhìn anh: "Nói xong chưa? Chưa nói xong thì em tiếp tục. "
Hồ Hàng Hàng gãi gãi đầu, cười ngượng ngùng: "Cô Mục, em nói sắp xong rồi."
"Sắp xong à." Mục Huệ bước vào phòng, đặt cốc nước lên bàn, ngước lên nhìn anh, mỉm cười nói: "Sắp xong thì em đừng xuống nữa, tiết này em chuẩn bị lên lớp nhé."
Hồ Hàng Hàng vội vàng chạy xuống từ bục giảng.
Cả lớp bật cười.
Mục Huệ không rườm rà trực tiếp nói, "Hai tiết này làm đề, sau khi hết giờ đại diện lớp thu bài lại, viết văn không xong thì lập dàn ý cũng được."
Bên dưới có người phàn nàn: "Lại làm đề, ngày ngày viết có gì vui chứ?"
Mộc Huệ nghe xong cũng không tức giận, chỉ mỉm cười: "Tôi biết mỗi ngày bắt các em làm đề không có gì thú vị, nhưng các em, những ngày như vậy không còn nhiều nữa, hãy trân trọng, đừng đợi sau này mới bắt đầu hối hận."
Đáng tiếc học sinh lúc này không trân trọng những lời giáo viên nhắc đi nhắc lại, bây giờ trong lòng họ chỉ có tương lại mới là tốt nhất, cũng là những điều đáng mong đợi nhất.
Năm cuối cấp ba bình thường và nhàm chán là khoảng thời gian mà ai cũng muốn trốn thoát nhất khi còn trẻ, nhưng lại là khoảng thời gian mà ai cũng muốn trở về nhất khi về già.
Ngày hè nóng nực đó với những tiếng ve sầu bất tận, một khi nó qua đi, sẽ không thể quay trở lại.
Về chuyện sinh nhật của thầy Dư, ngoại trừ một số ít người trong lớp 18 không muốn tham gia, những học sinh còn lại về cơ bản là tích cực tham gia.
Trong lớp có một nhóm nhỏ, sau giờ học mọi người sôi nổi thảo luận tổ chức sinh nhật như thế nào, nên mua quà gì tặng thầy Dư.
Lâm Tiêu lướt qua tin nhắn trong nhóm, thấy có người nói muốn tặng bút lông, mực , giấy và nghiên mực cho thầy Dư thì quay đầu nói chuyện với Giang Yến: "Em thấy đề nghị của bạn học này rất hay."
Giang Yến hạ mắt xuống, liếc mắt nhìn tin nhắn trong nhóm, nói rõ ràng: "Bất kể tặng cái gì, thầy Dư chắc chắn sẽ không nhận đâu. "
Lâm Tiêu nhẹ thở dài: "Em cũng thấy vậy, đoán chừng thầy Dư không muốn chúng ta tốn tiền, nên hai năm trước mới không cho chúng ta biết ngày sinh nhật, năm nay nếu không phải Mập Mập đúng lúc nghe thấy, e là đến lúc tốt nghiệp chúng ta cũng không biết."
Trong nhóm vẫn thảo luận sôi nổi.
Đến giờ tự học buổi tối, Hà Thuật – đại diện môn toán của lớp trong nhóm nhắc một câu .
- Hà Thuật: Đừng bàn mua cái gì, tặng cái gì nữa, tôi dám cam đoan chỉ cần chúng ta mua bất cứ thứ gì tặng lão Dư, cho dù tính là nhận quà thì cuối cùng thầy chắc chắn theo giá trị của nó mà trả lại tiền cho chúng ta.
- Hà Thuật: Tuy lão Dư là người dễ mềm lòng, nhưng là người rất nguyên tắc.
- Hà Thuật: Đó là lý do trước đó thầy không nói ngày sinh nhật cho chúng ta, cũng không muốn chúng ta tốn tiền.
- Hà Thuật: Cho nên mọi người cân nhắc mua gì, không bằng suy nghĩ có thứ gì mà không tốn nhiều tiền mà lại có ý nghĩa, lão Dư chắc sẽ không từ chối.
- Hồ Hàng Hàng: Cũng có lý.
- Hứa Nhất Xuyên: Nào nào nào, mọi người mau nghĩ xem nên tặng cái gì.
LâmTiêu lướt tin nhắn trong nhóm, thỉnh thoảng trò chuyện với Giang Yến, "Tặng quà cho thầy Dư anh có ý tưởng nào không?"
"Viết thư." Giang Yến không có ý tưởng nào khác.
Lâm Tiêu nhìn hắn, mỉm cười: "Đâu phải sinh nhật ai cũng có thể viết thư chứ."
Giang Yến sửa lại cho cô, "Anh cũng viết thư cho em vào ngày sinh nhật mà."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.