Truyện SắcNgôn TìnhTiểu thuyếtTrọng SinhTruyện SủngCung ĐấuNữ CườngGia ĐấuCổ Đại
Dịch giả:
529,000
Hoàn Thành
07:19:44 07/05/2023
Di Châu
Đánh giá: 8.1/10 từ 14 lượt
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE , Tình cảm , Báo thù , H văn , Ngọt sủng , Trọng sinh , Song khiết, Cung đình hầu tước , Sảng văn , Nhẹ nhàng , Kiếp trước kiếp này , Ấm áp , Duyên trời tác hợp , 1v1 , Thị giác nữ chủ
Văn án
Đời trước, hắn mất đi nàng, nửa đời còn lại hắn sống trong thống khổ và hối hận. Nếu có cơ hội làm lại lần nữa, hắn nhất định sẽ xem nàng như châu bảo mà trân quý.
Cảnh báo của tác giả: Nam trọng sinh. Không có âm mưu, chỉ có thịt, thịt, thịt. 1vs 1. Ai thích thì bấm xem, không thích thì bấm back.
Lời của tác giả: viết truyện không phải làm từ thiện, không thích có thể không đọc .
Đoạn ngắn 1:
Ân Ly lập tức đi nhanh tới sau lưng Tuân Du nói: “Vương gia, tiểu nữ đã ra ngoài lâu rồi, bây giờ đi thì có chút bất tiện, hay là chúng ta hẹn ngày khác được không ạ ?"
Tuân Du sao lại không biết "hẹn ngày khác" của nàng là đang từ chối, liền xoay đầu khẽ cười nói: “Ân cô nương lẽ nào không muốn biết vị phu tử vừa giảng bài là ai sao? Hay là để Tế Tửu dẫn ngươi đi?"
Ân Ly nhìn chằm chằm người đàn ông với nụ cười gian xảo đang đứng trước mặt thầm nghĩ, tại sao mỗi lần gặp nhau hắn đều khiến nàng sợ hãi chứ.
Đoạn ngắn 2:
Dường như Ân Ly lại có thêm sức lực, rất nghe lời đem hắn trói lại bằng bốn năm sợi dây thừng.
Nhìn bản thân tay chân bị trói thành cái bộ dáng như bánh quai chèo này Tuân Du cười khổ: "Nàng quả thực rất biết nghe lời đấy."
Ân Ly bị hắn trêu ghẹo nên gương mặt bỗng đỏ bừng lên, nhỏ giọng giải thích: “Việc Vương gia phân phó, tiểu nữ không dám không nghe lời.”
Đoạn ngắn 3.
Tuân Du nhìn chằm chằm vào bóng lưng như đang chạy trốn của Phúc bá cảm thấy muốn tức điên lên. Hắn xoay người nhìn chằm chằm hung thủ, nói: "Mới có không gặp Ân cô nương mấy ngày mà giờ ngươi đã trở thành nhân vật lớn rồi, còn sai bảo cả hạ nhân trong vương phủ của bổn vương nữa."
Ân Ly không sợ hắn, nhìn chằm chằm lại: “Tiểu nữ đã phụng mệnh Tấn An công chúa đến hầu hạ Vương gia cho đến khi Ngài khỏi bệnh nên không dám lơ là." Tối hôm qua người này còn bám người giống như một đứa trẻ chưa cai sữa, tự dưng hôm nay lại hung dữ cái gì chứ, Ân Ly thầm mắng hắn.
Văn án
Đời trước, hắn mất đi nàng, nửa đời còn lại hắn sống trong thống khổ và hối hận. Nếu có cơ hội làm lại lần nữa, hắn nhất định sẽ xem nàng như châu bảo mà trân quý.
Cảnh báo của tác giả: Nam trọng sinh. Không có âm mưu, chỉ có thịt, thịt, thịt. 1vs 1. Ai thích thì bấm xem, không thích thì bấm back.
Lời của tác giả: viết truyện không phải làm từ thiện, không thích có thể không đọc .
Đoạn ngắn 1:
Ân Ly lập tức đi nhanh tới sau lưng Tuân Du nói: “Vương gia, tiểu nữ đã ra ngoài lâu rồi, bây giờ đi thì có chút bất tiện, hay là chúng ta hẹn ngày khác được không ạ ?"
Tuân Du sao lại không biết "hẹn ngày khác" của nàng là đang từ chối, liền xoay đầu khẽ cười nói: “Ân cô nương lẽ nào không muốn biết vị phu tử vừa giảng bài là ai sao? Hay là để Tế Tửu dẫn ngươi đi?"
Ân Ly nhìn chằm chằm người đàn ông với nụ cười gian xảo đang đứng trước mặt thầm nghĩ, tại sao mỗi lần gặp nhau hắn đều khiến nàng sợ hãi chứ.
Đoạn ngắn 2:
Dường như Ân Ly lại có thêm sức lực, rất nghe lời đem hắn trói lại bằng bốn năm sợi dây thừng.
Nhìn bản thân tay chân bị trói thành cái bộ dáng như bánh quai chèo này Tuân Du cười khổ: "Nàng quả thực rất biết nghe lời đấy."
Ân Ly bị hắn trêu ghẹo nên gương mặt bỗng đỏ bừng lên, nhỏ giọng giải thích: “Việc Vương gia phân phó, tiểu nữ không dám không nghe lời.”
Đoạn ngắn 3.
Tuân Du nhìn chằm chằm vào bóng lưng như đang chạy trốn của Phúc bá cảm thấy muốn tức điên lên. Hắn xoay người nhìn chằm chằm hung thủ, nói: "Mới có không gặp Ân cô nương mấy ngày mà giờ ngươi đã trở thành nhân vật lớn rồi, còn sai bảo cả hạ nhân trong vương phủ của bổn vương nữa."
Ân Ly không sợ hắn, nhìn chằm chằm lại: “Tiểu nữ đã phụng mệnh Tấn An công chúa đến hầu hạ Vương gia cho đến khi Ngài khỏi bệnh nên không dám lơ là." Tối hôm qua người này còn bám người giống như một đứa trẻ chưa cai sữa, tự dưng hôm nay lại hung dữ cái gì chứ, Ân Ly thầm mắng hắn.