Chương 64: Song Khôi
Thiên Sơn Trà Khách
16/07/2024
“Nhị tiểu thư là hạng nhất, kỳ thi lần này là người đứng đầu, chúc mừng lão phu nhân!”
Nụ cười của Quý Thục Nhiên cứng đờ trên mặt
Khương Ấu Dao há miệng thở dốc, không nhịn xuống thốt ra: “Ngươi nói cái gì?”
Thanh âm mang theo mấy phần kinh hoàng sắc lạnh.
“Chẳng lẽ là nghe lầm” Khương Ngọc Nga trong lòng không thể tin được, lắc đầu, dường như đang tự thuyết phục mình, nói: “Nhất định là ngươi sai rồi....”
Vẫn là Lư thị phản ứng đầu tiên đi lại, lúc này cười như hoa, nói: “Ta vừa rồi không nghe nhầm là Lê nhi đứng đầu?” Nàng liếc nhìn Quý Thục Nhiên khuôn mặt đang cứng đờ, trong lòng thoáng qua một tia khoái chí.
Nàng sớm đã có sự không hài lòng với Quý Thục Nhiên, Quý Thục Nhiên ỷ vào Phó Đô Ngự Sử - Quý Ngạn Lâm, mấy năm nay lên chức, ở Khương phủ càng ngày càng tự cao tự đại. Lư thị vốn là người kiêu ngạo, tự phụ, nên nhìn Quý Thục Nhiên không vừa mắt. Huống hồ trong kỳ thi hàng năm, Khương Ấu Dao thành tích càng tốt thì sẽ làm cho hai vị thiếu gia ở nhị phòng trông càng tầm thường. Hiện tại lại ở đâu xuất hiện một Khương Lê, mạnh mẽ chèn ép uy phong của Quý Thục Nhiên, Lư thị tất nhiên là vui mừng khi thấy việc này.
“Không nghĩ tới Lê Nhi lại là người có bản lĩnh như vậy” Lư thị không chút do dự đâm một dao vào tim Quý Thục Nhiên “Mới đến Minh Nghĩa Đường không lâu, lúc trước còn là chưa học qua những thứ này. Ta nói chứ, không hổ là huyết mạch của đại ca, đều có tài văn chương nổi bật, thông minh trời sinh nha.....”
Mỗi câu mỗi chữ nàng nói, càng làm trong lòng Khương Ấu Dao dâng lên oán hận. Sự phẫn nộ khi bị Khương Ngọc vượt qua, bây giờ toàn bộ đều được chuyển lên trên người Khương Lê. Khương Ngọc thì cũng thôi đi, Khương Lê là cái thá gì chứ? Nàng mới vào Minh Nghĩa Đường mấy ngày so ra chẳng phải nàng còn không bằng phế vật sao?
Khương Ngọc Nga lúc này cũng siết chặt khăn tay, móng tay gần như cắm vào lòng bàn tay. Vừa rồi còn đang chờ đợi trong vui sướng, nhưng bây giờ như bị dội một chậu nước lạnh lên đầu, giữa tiết thời mùa hè những đầu ngón tay nàng nổi lên ý lạnh, bên trong cũng đã lạnh đến thấu xương tủy, ngoài ra, còn có không cam lòng, khắc cốt ghi tâm
Thứ duy nhất nàng tự hào, thứ duy nhất có thể đem Khương Lê dẫm nát dưới chân, bây giờ cũng không còn nữa! Dựa vào cái gì?!
Khương lão phu nhân chỉ nhìn lướt qua, hình thái của tất cả mọi người chúng sinh, bà đều nhìn thấy hết. Bà thản nhiên nói: “Ngươi thật sự nhìn rõ, quả thật là Nhị nha đầu đứng đầu bảng?”
“Đúng vậy,“ gã sai vặt kia nói: “Lão phu nhân mời người xem bản sao chép bảng danh sách, ba môn thư, sổ, lễ của nhị tiểu thư đều là đầu bảng, thật sự là đứng đầu bảng, không thể nghi ngờ!”
Khương Ấu Dao toàn thân mềm nhũn, suýt nữa xụi lơ xuống đất.
...
Bên trong Phương Phi Uyển, Khương Lê đang xem Lê Nhi chăm sóc hoa cỏ.
“Ngươi thật sự không đi?” Khương Cảnh Duệ ngồi trên ghế, một bên uống trà một bên nhịn không được khuyên nhủ: “Bây giờ trước mắt chạy trốn còn kịp, chạy trốn nhiều lắm thì bị người ta cười nhạo là nói không giữ lời, nếu thực sự đợi đến khi không còn cơ hội chạy trốn mà phải quỳ xuống xin lỗi Mạnh Hồng Cẩm, đời này của ngươi coi như xong. Ta nói người biết, ngươi cũng không phải là nam tử hán đại trượng phu gì, lại nói nam tử hán đại trượng phu cũng chọn đi. Giữ được núi xanh, không lo hết củi đốt[1] người hà tất gây khó dễ cho mình làm gì?”
[1] Giữ được núi xanh, không lo hết củi đốt (留得青山在,不怕没柴烧): nghĩa là “Chỉ cần còn có sự sống, thì còn có hy vọng.” Nó tượng trưng cho việc chỉ cần điều quan trọng cơ bản vẫn tồn tại, thì không cần lo lắng về tương lai.
Đừng nhìn Khương Cảnh Duệ có bộ dạng ăn chơi, trác táng, khi nói những đạo lý trấn an lòng người cũng rất có lý, Khương Lê xuýt nữa thật sự là bị hắn thuyết phục. Nhưng mà nàng chỉ liếc mắt nhìn Khương Cảnh Duệ nói” Trà này là Quân Sơn Ngân Châm, ta hôm nay chỉ ngâm một bình, ngươi như trâu gặm mẫu đơn [2] vậy, sau này cũng không cần tới đây uống trà đâu.”
[2] Trâu gặm mẫu đơn (牛嚼牡丹): có nghĩa là không nhìn ra được giá trị vì vậy nên để lãng phí món đồ đó.
Khương Cảnh Duệ tức giận đem chén trà ném xuống: “ Nghe lời này của ngươi, có thật sự ngươi là tiểu thư Khương gia chúng ta không? Sao lại tiết kiệm như vậy, chúng ta là gia đình nhiều tiền nhiều bạc, muốn ăn chơi đàng điếm, sống cuộc sống xa hoa sao cũng được, dáng vẻ này của ngươi, quá vô vị!”
Phải, nhà giàu cùng nhà nghèo chênh lệch nhau, Khương Lê cũng lười cùng hắn tranh luận, mỗi người đều có cách sống riêng của mình, không cần phải ép buộc.
Đang nói chuyện, Thanh Phong cùng Minh Nguyệt đột nhiên từ bên ngoài bước nhanh vào. Mặt hai người đỏ bừng, mang theo một chút kích động, Thanh Phong vừa mới vào cửa liền nói: “Cô nương, bảng danh sách của Minh Nghĩa Đường có rồi!”
Khương Lê còn chưa kịp lên tiếng, Khương Cảnh Duệ đem chén trà trong tay đặt xuống nói: “Thế nào, thế nào? Cô nương nhà ngươi có phải hạng chót không?”
Khương Lê nhìn dáng vẻ này của hắn, cảm thấy nếu bây giờ hắn nói hy vọng mình có thể thắng, chắc hẳn là đang nói dối.
Minh Nguyệt trừng mắt với Khương Cảnh Duệ, nói: “Nói mê sảng gì vậy, cô nương chúng ta thông minh tuyệt đỉnh, trời sinh đã có thể đọc sách học tập tốt.......”
Lời còn chưa dứt, Khương Cảnh Duệ liền cười ha hả: “Nói dối cũng sẽ không nói như vậy đâu.”
Khương Lê lẳng lặng nhìn hắn.
Minh Nguyệt sốt ruột: “Ta không có nói dối, bây giờ trong phủ từ trên xuống dưới đều biết, cô nương chúng ta đứng đầu bảng kỳ thi Minh Nghĩa Đường, là người đứng đầu!”
Nàng nói ba chữ “Người đứng đầu” một cách rõ ràng.
Khương Cảnh Duệ nói: “Nha đầu kia, nói chuyện kiểu gì không có đầu óc vậy. Muốn an ủi chủ tử nhà ngươi, cũng không nên nói bừa như vậy.”
Thanh Phong nói: “Là thật!”
Khương Cảnh Duệ còn muốn lên tiếng, lại thấy nha hoàn thật sự tức đến đỏ mắt, ý thức được cái gì đó, từ từ không cười nữa, thử nhìn về hướng Khương Lê dò xét, hỏi: “Thật hả?”
Khương Lê lười cùng hắn nói chuyện, chỉ nói: “Còn Quốc Tử Giám? Quốc Tử Giám ai đứng đầu?”
“Hình như là một cái tên xa lạ, họ Diệp........gọi là Diệp Thế Kiệt!”
Tảng đá trong lòng Khương Lê rơi xuống.
Khương Cảnh Duệ phản ứng lại, kêu to một tiếng: “Chuyện gì xảy ra vậy? Ngươi ở Minh Nghĩa Đường kiểm tra được hạng nhất, biểu ca ngươi ở Quốc Tử Giám kiểu tra cũng được hạng nhất.” Hắn xích lại gần Khương Lê, thần bí nói: “Nói thật đi, các ngươi chẳng lẽ mua chuộc giám khảo, chỉ là bên Quốc Tử Giám bây giờ dễ mua chuộc như vậy sao......”
Hắn lại tự lẩm bẩm một mình.
Thanh Phong nói: “Lão phu nhân mời nhị tiểu thư người nhanh chóng tới Vãn Phượng Đường.”
“Được.” Khương Lê đứng lên: “Ta đi ngay đây.”
“Ta cũng đi!” Khương Cảnh Diệu đứng lên đi theo, nói: “Lúc này ngươi lấy được thể diện cho Khương gia, tổ mẫu nhất định sẽ ban thưởng thật tốt cho ngươi.”
Khương Lê thấy hắn hưng phấn vô cùng, không biết còn nghĩ người đoạt được hạng nhất mới là Khương Cảnh Duệ. Ngừng lại một chút, nói: “Ngươi thật sự muốn đi sao?”
“Ta vì sao không đi?” Khương Cảnh Duệ khó hiểu.
Khương Lê thở dài “Ngươi không sợ nói về thành tích của người sao?”
“Ta không sợ.” Khương Cảnh Duệ dường như không xem là xấu hổ, ngược lại còn như vinh quang, không hề để ý đến nói: “Mọi người đều quen rồi.”
Khương Lê cũng lười nói chuyện, chính bản thân Khương Cảnh Duệ còn không quan tâm, nàng hà tất lắm lời dùm hắn làm gì. Liền dẫn Đồng Nhi cùng Bạch Tuyết đi tới Vãn Phượng Đường.
Khi đến Vãn Phượng Đường, nha hoàn đứng bên ngoài đều lộ ra nụ cười ôn hòa với nàng, còn mang theo vài phần dò xét, xem chừng là đối với việc nàng đứng hạng nhất là vô cùng kinh ngạc.
Khương Lê đối với mấy chuyện này đều không quan tâm, tự mình đi vào, chờ sau khi tiến vào lại phát hiện Khương Nguyên Bách vậy mà cũng đang ở đây.
Không chỉ Khương Nguyên Bách, hai huynh đệ Khương Nguyên Hưng cùng Khương Nguyên Bình cũng tới, Dương thị đang cùng Lư thị nói gì đó, tam phòng của Khương gia, tất cả lại đều tập hợp hết ở đây.
Thật là hiếm thấy.
Nụ cười của Quý Thục Nhiên cứng đờ trên mặt
Khương Ấu Dao há miệng thở dốc, không nhịn xuống thốt ra: “Ngươi nói cái gì?”
Thanh âm mang theo mấy phần kinh hoàng sắc lạnh.
“Chẳng lẽ là nghe lầm” Khương Ngọc Nga trong lòng không thể tin được, lắc đầu, dường như đang tự thuyết phục mình, nói: “Nhất định là ngươi sai rồi....”
Vẫn là Lư thị phản ứng đầu tiên đi lại, lúc này cười như hoa, nói: “Ta vừa rồi không nghe nhầm là Lê nhi đứng đầu?” Nàng liếc nhìn Quý Thục Nhiên khuôn mặt đang cứng đờ, trong lòng thoáng qua một tia khoái chí.
Nàng sớm đã có sự không hài lòng với Quý Thục Nhiên, Quý Thục Nhiên ỷ vào Phó Đô Ngự Sử - Quý Ngạn Lâm, mấy năm nay lên chức, ở Khương phủ càng ngày càng tự cao tự đại. Lư thị vốn là người kiêu ngạo, tự phụ, nên nhìn Quý Thục Nhiên không vừa mắt. Huống hồ trong kỳ thi hàng năm, Khương Ấu Dao thành tích càng tốt thì sẽ làm cho hai vị thiếu gia ở nhị phòng trông càng tầm thường. Hiện tại lại ở đâu xuất hiện một Khương Lê, mạnh mẽ chèn ép uy phong của Quý Thục Nhiên, Lư thị tất nhiên là vui mừng khi thấy việc này.
“Không nghĩ tới Lê Nhi lại là người có bản lĩnh như vậy” Lư thị không chút do dự đâm một dao vào tim Quý Thục Nhiên “Mới đến Minh Nghĩa Đường không lâu, lúc trước còn là chưa học qua những thứ này. Ta nói chứ, không hổ là huyết mạch của đại ca, đều có tài văn chương nổi bật, thông minh trời sinh nha.....”
Mỗi câu mỗi chữ nàng nói, càng làm trong lòng Khương Ấu Dao dâng lên oán hận. Sự phẫn nộ khi bị Khương Ngọc vượt qua, bây giờ toàn bộ đều được chuyển lên trên người Khương Lê. Khương Ngọc thì cũng thôi đi, Khương Lê là cái thá gì chứ? Nàng mới vào Minh Nghĩa Đường mấy ngày so ra chẳng phải nàng còn không bằng phế vật sao?
Khương Ngọc Nga lúc này cũng siết chặt khăn tay, móng tay gần như cắm vào lòng bàn tay. Vừa rồi còn đang chờ đợi trong vui sướng, nhưng bây giờ như bị dội một chậu nước lạnh lên đầu, giữa tiết thời mùa hè những đầu ngón tay nàng nổi lên ý lạnh, bên trong cũng đã lạnh đến thấu xương tủy, ngoài ra, còn có không cam lòng, khắc cốt ghi tâm
Thứ duy nhất nàng tự hào, thứ duy nhất có thể đem Khương Lê dẫm nát dưới chân, bây giờ cũng không còn nữa! Dựa vào cái gì?!
Khương lão phu nhân chỉ nhìn lướt qua, hình thái của tất cả mọi người chúng sinh, bà đều nhìn thấy hết. Bà thản nhiên nói: “Ngươi thật sự nhìn rõ, quả thật là Nhị nha đầu đứng đầu bảng?”
“Đúng vậy,“ gã sai vặt kia nói: “Lão phu nhân mời người xem bản sao chép bảng danh sách, ba môn thư, sổ, lễ của nhị tiểu thư đều là đầu bảng, thật sự là đứng đầu bảng, không thể nghi ngờ!”
Khương Ấu Dao toàn thân mềm nhũn, suýt nữa xụi lơ xuống đất.
...
Bên trong Phương Phi Uyển, Khương Lê đang xem Lê Nhi chăm sóc hoa cỏ.
“Ngươi thật sự không đi?” Khương Cảnh Duệ ngồi trên ghế, một bên uống trà một bên nhịn không được khuyên nhủ: “Bây giờ trước mắt chạy trốn còn kịp, chạy trốn nhiều lắm thì bị người ta cười nhạo là nói không giữ lời, nếu thực sự đợi đến khi không còn cơ hội chạy trốn mà phải quỳ xuống xin lỗi Mạnh Hồng Cẩm, đời này của ngươi coi như xong. Ta nói người biết, ngươi cũng không phải là nam tử hán đại trượng phu gì, lại nói nam tử hán đại trượng phu cũng chọn đi. Giữ được núi xanh, không lo hết củi đốt[1] người hà tất gây khó dễ cho mình làm gì?”
[1] Giữ được núi xanh, không lo hết củi đốt (留得青山在,不怕没柴烧): nghĩa là “Chỉ cần còn có sự sống, thì còn có hy vọng.” Nó tượng trưng cho việc chỉ cần điều quan trọng cơ bản vẫn tồn tại, thì không cần lo lắng về tương lai.
Đừng nhìn Khương Cảnh Duệ có bộ dạng ăn chơi, trác táng, khi nói những đạo lý trấn an lòng người cũng rất có lý, Khương Lê xuýt nữa thật sự là bị hắn thuyết phục. Nhưng mà nàng chỉ liếc mắt nhìn Khương Cảnh Duệ nói” Trà này là Quân Sơn Ngân Châm, ta hôm nay chỉ ngâm một bình, ngươi như trâu gặm mẫu đơn [2] vậy, sau này cũng không cần tới đây uống trà đâu.”
[2] Trâu gặm mẫu đơn (牛嚼牡丹): có nghĩa là không nhìn ra được giá trị vì vậy nên để lãng phí món đồ đó.
Khương Cảnh Duệ tức giận đem chén trà ném xuống: “ Nghe lời này của ngươi, có thật sự ngươi là tiểu thư Khương gia chúng ta không? Sao lại tiết kiệm như vậy, chúng ta là gia đình nhiều tiền nhiều bạc, muốn ăn chơi đàng điếm, sống cuộc sống xa hoa sao cũng được, dáng vẻ này của ngươi, quá vô vị!”
Phải, nhà giàu cùng nhà nghèo chênh lệch nhau, Khương Lê cũng lười cùng hắn tranh luận, mỗi người đều có cách sống riêng của mình, không cần phải ép buộc.
Đang nói chuyện, Thanh Phong cùng Minh Nguyệt đột nhiên từ bên ngoài bước nhanh vào. Mặt hai người đỏ bừng, mang theo một chút kích động, Thanh Phong vừa mới vào cửa liền nói: “Cô nương, bảng danh sách của Minh Nghĩa Đường có rồi!”
Khương Lê còn chưa kịp lên tiếng, Khương Cảnh Duệ đem chén trà trong tay đặt xuống nói: “Thế nào, thế nào? Cô nương nhà ngươi có phải hạng chót không?”
Khương Lê nhìn dáng vẻ này của hắn, cảm thấy nếu bây giờ hắn nói hy vọng mình có thể thắng, chắc hẳn là đang nói dối.
Minh Nguyệt trừng mắt với Khương Cảnh Duệ, nói: “Nói mê sảng gì vậy, cô nương chúng ta thông minh tuyệt đỉnh, trời sinh đã có thể đọc sách học tập tốt.......”
Lời còn chưa dứt, Khương Cảnh Duệ liền cười ha hả: “Nói dối cũng sẽ không nói như vậy đâu.”
Khương Lê lẳng lặng nhìn hắn.
Minh Nguyệt sốt ruột: “Ta không có nói dối, bây giờ trong phủ từ trên xuống dưới đều biết, cô nương chúng ta đứng đầu bảng kỳ thi Minh Nghĩa Đường, là người đứng đầu!”
Nàng nói ba chữ “Người đứng đầu” một cách rõ ràng.
Khương Cảnh Duệ nói: “Nha đầu kia, nói chuyện kiểu gì không có đầu óc vậy. Muốn an ủi chủ tử nhà ngươi, cũng không nên nói bừa như vậy.”
Thanh Phong nói: “Là thật!”
Khương Cảnh Duệ còn muốn lên tiếng, lại thấy nha hoàn thật sự tức đến đỏ mắt, ý thức được cái gì đó, từ từ không cười nữa, thử nhìn về hướng Khương Lê dò xét, hỏi: “Thật hả?”
Khương Lê lười cùng hắn nói chuyện, chỉ nói: “Còn Quốc Tử Giám? Quốc Tử Giám ai đứng đầu?”
“Hình như là một cái tên xa lạ, họ Diệp........gọi là Diệp Thế Kiệt!”
Tảng đá trong lòng Khương Lê rơi xuống.
Khương Cảnh Duệ phản ứng lại, kêu to một tiếng: “Chuyện gì xảy ra vậy? Ngươi ở Minh Nghĩa Đường kiểm tra được hạng nhất, biểu ca ngươi ở Quốc Tử Giám kiểu tra cũng được hạng nhất.” Hắn xích lại gần Khương Lê, thần bí nói: “Nói thật đi, các ngươi chẳng lẽ mua chuộc giám khảo, chỉ là bên Quốc Tử Giám bây giờ dễ mua chuộc như vậy sao......”
Hắn lại tự lẩm bẩm một mình.
Thanh Phong nói: “Lão phu nhân mời nhị tiểu thư người nhanh chóng tới Vãn Phượng Đường.”
“Được.” Khương Lê đứng lên: “Ta đi ngay đây.”
“Ta cũng đi!” Khương Cảnh Diệu đứng lên đi theo, nói: “Lúc này ngươi lấy được thể diện cho Khương gia, tổ mẫu nhất định sẽ ban thưởng thật tốt cho ngươi.”
Khương Lê thấy hắn hưng phấn vô cùng, không biết còn nghĩ người đoạt được hạng nhất mới là Khương Cảnh Duệ. Ngừng lại một chút, nói: “Ngươi thật sự muốn đi sao?”
“Ta vì sao không đi?” Khương Cảnh Duệ khó hiểu.
Khương Lê thở dài “Ngươi không sợ nói về thành tích của người sao?”
“Ta không sợ.” Khương Cảnh Duệ dường như không xem là xấu hổ, ngược lại còn như vinh quang, không hề để ý đến nói: “Mọi người đều quen rồi.”
Khương Lê cũng lười nói chuyện, chính bản thân Khương Cảnh Duệ còn không quan tâm, nàng hà tất lắm lời dùm hắn làm gì. Liền dẫn Đồng Nhi cùng Bạch Tuyết đi tới Vãn Phượng Đường.
Khi đến Vãn Phượng Đường, nha hoàn đứng bên ngoài đều lộ ra nụ cười ôn hòa với nàng, còn mang theo vài phần dò xét, xem chừng là đối với việc nàng đứng hạng nhất là vô cùng kinh ngạc.
Khương Lê đối với mấy chuyện này đều không quan tâm, tự mình đi vào, chờ sau khi tiến vào lại phát hiện Khương Nguyên Bách vậy mà cũng đang ở đây.
Không chỉ Khương Nguyên Bách, hai huynh đệ Khương Nguyên Hưng cùng Khương Nguyên Bình cũng tới, Dương thị đang cùng Lư thị nói gì đó, tam phòng của Khương gia, tất cả lại đều tập hợp hết ở đây.
Thật là hiếm thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.