Đích Gả Thiên Kim

Chương 62: Đầu Bảng

Thiên Sơn Trà Khách

16/07/2024

Thư, số, lễ, đối với Khương Lê mà nói, dễ như trở bàn tay.

Học quán ở Đồng Hương không tráng lễ bằng Minh Nghĩa Đường như vậy, nhưng cũng không phải kiến thức nông cạn. Trái lại, chuyện học vấn Khương Lê cho rằng, người có cuộc sống xa hoa thì có cách học cao quý, dân chúng thấp cổ bé họng cùng có cách học thông thường của họ. Mực dù không có tiên sinh từ trong cung tơi dậy cho mình, nhưng Khương Lê cho rằng vì Tiết Hoài Viễn trước đó đã dốc lòng dạy bảo, nên nàng cũng không kém chút nào. Thậm chí, Tiết Hoài Viễn từ trước tới giờ cũng không ngần ngại để cho nàng nhìn thấy thế giới rộng lớn thế nào, bầu trời tự do ra sao, khiến cho tầm nhìn của nàng so với nam nhi còn rộng lớn hơn.

Bằng không, trước đây khi mới tới thành Yến Kinh, ngoại trừ là đệ nhất mỹ nhân, nàng cũng sẽ không có được danh xưng đệ nhất tài nữ.

Suy nghĩ, đặt bút, viết lên, dường như đều liền mạch lưu loát, thực hiện trong một lần duy nhất. Một lần làm lại, cởi bỏ gông xiềng “trạng nguyên phu nhân”, có lẽ bởi vì đã chết qua một lần nên lòng dạ càng rộng rãi hơn, Khương Lê càng viết càng thuận buồm xuôi gió. Giám khảo quan sát trong phòng, thấy nàng múa bút như thần, không ngừng lại chút nào, mà kinh ngạc một lúc.

Thời gian rất nhanh trôi qua, ba môn thi đã xong, giám khảo mang bài thi cuộn lại cẩn thận cất đi, dặn dò một chút chuyện quan trọng rồi rời đi. Còn lại, là còn phải chờ năm ngày sau sẽ công bố bảng danh sách, mới biết kết quả ra sao.

Khương Lê đi ra ngoài sân Minh Nghĩa đường, Khương Ấu Dao liền đuổi theo, xa xa nói: “Nhị tỷ, cảm làm tốt không?”

“Không tồi.” Khương Lê cười trả lời.

“Nhị tỷ không cần miễn cưỡng.” Khương Ngọc Nga nhân cơ hội mỉa mai Khương Lê, “Kỳ thi hôm này, ắt hẳn nhin tủ đã vắt hết óc, vô cùng mệt nhọc, mấy này sau phải nghỉ ngơi ở phủ cho thật tốt. Chờ ngày có bảng danh sách, bọn muội muội sẽ giúp ngươi nhìn.”

“Vậy thì làm phiền.” Khương Lê gật đầu.

Thấy Khương Lê cũng không tức giận, cũng không có vẻ lo sợ, mệt mỏi, Khương Ấu Dao cùng Khương Ngọc Nga đều có chút không vui, nhưng phút chốc lại nghĩ, chắc hẳn Khương Lê đang miễn cưỡng vui cười, liền càng thấy phấn chấn hơn.

Mạnh Hồng Cẩm đứng ở cửa, nàng tự đánh giá lần thi này một lần, cảm thấy không tệ, thấy Khương Lê khiêu khích cười nói: “Khương nhị tiểu thư đừng quên vụ đánh cược đấy, ngày có bảng danh sách, chúng ta đều phải ở cửa Minh Nghĩa Đường này, cũng đừng đến lúc đó lại lấy lý do gì đó mà không chịu tới, khi đó, xem như là nói không giữ lời, ắt hẳn sẽ bị mọi người chế nhạo.”

“Như nhau.” Khương Lê vẫn không có chút sợ hãi nào.

Mạnh Hồng Cẩm hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi. Liễu Nhứ lo lắng nhìn về phía Khương Lê, hỏi nàng: “Vừa rồi thi... Ngươi có cảm thấy khó không?”

“Ta nói không khó thì ngươi cũng không tin.” Khương Lê vỗ vỗ tay nàng, “Không cần lo lắng, mấy ngày kế tiếp cứ thoải mái nghỉ ngơi, sau năm ngày gặp lại.”

Nàng cười rồi cùng Đồng Nhi và Bạch Tuyết bước đi.



Lúc sắp lên xe ngựa, xa xa Khương Lê còn thấy Diệp Thế Kiệt đứng ở cổng Quốc Tử Giám. Diệp Thế Kiệt đang cùng người bên cạnh nói cái gì đó, nhìn bộ dang, vẻ mặt thoải mái của hắn, xem ra phát huy không tệ. Bạch Tuyết hỏi: “Cô nương có muốn tới chào hỏi Diệp biểu thiếu gia không?”

“Không cần.” Khương Lê mỉm cười, “Ở đây nhiều người, phức tạp, ngày có kết quả, kiểu gì cũng sẽ gặp mặt.”

Chờ Khương Lê về tới Khương gia, Khương Cảnh Duệ lại tới Phương Phi Uyển làm loạn một hồi, quấn lấy hỏi Khương Lê hôm nay thành quả chiến đấu như thế nào. Rất khó khăn mới đuổi được hắn đi, Quý Thục Nhiên lại phái ngươi đưa tới trái cây, nói là đưa cho Khương Lê ăn cho đỡ mệt.

Mấy ngày kế tiếp, trong Khương phủ đều sóng yên biển lặn. Khương lão phu nhân cùng Khương Nguyên Bách cũng không hỏi tới chuyện thi cử của Khương Lê, chắc là cố ý tránh đi chuyện này. Khương Cảnh Duệ suốt ngày lo lắng Khương Lê sắp phải mấy hết thể diện ở trước cổng Minh Nghĩa Đường, bản thân Khương Lê cũng không vội, nhàn rỗi, bình yên mà sống, tựa như căn bản không lo lắng chuyện đánh cược với Mạnh Hồng Cẩm.

Một ngày, hai ngày, ba ngày, bốn ngày, năm ngày. Buổi sáng ngày thứ năm, đầu đường cuối ngõ, sòng bạc lớn nhỏ, từ sáng tinh mơ đã mở cửa đón khách. Các khách đặt cược cũng một hàng nối liền không dứt, chặn kín cả cửa ra vào của sòng bạc, còn có trà quán, tử lâu, hôm nay cũng hết sức náo nhiệt, tân khách đều ngồi kín. Ngay cả những quán rượu nhỏ, cũ nát thường ngày ít khách lui tới, nay cũng chật cứng thực khách.

Mọi người nói chuyện say sưa, hôm nay chính là ngày công bố danh sách.

“Quốc Tử Giám hôm nay công bố danh sách, năm nay không biết lại có bao nhiêu vị thanh niên tài tuấn minh ở Yến kinh.”

“Minh Nghĩa Đường cũng đã đến giờ thông báo danh sách, các tiểu thư phủ quý tộc, phần lớn là tài mạo song toàn, năm nay ai có thể đảm đương mỹ danh này?”

Nhưng điều được đàm luận nhiều nhất, vẫn là hai cái tên “Mạnh Hồng Cẩm” cùng “Khương Lê“.

Ta nói này, các vị đừng quên, hôm nay thứ hấp dẫn nhất chính là bảng xếp hạng của Minh Nghĩa Đường, kỳ thi này, tiểu thư của phủ Thừa Tuyên Sử cùng thiên kim nhà thủ phụ đã đánh cược, nếu ai thua, phải quỳ gối ở Minh Nghĩa Đường nói xin lỗi. Dù là tài tử Quốc Tử Giám hay tài nữ Minh Nghĩa Đường, đều sẽ không có tinh thần mà dám thực hiện điều này, chư vị, các ngươi thấy nói có đúng không?”

Mọi người đều nâng chén phụ họa, lại có người gật gù đắc ý nói: “ Đáng tiếc cho thủ phụ đại nhân, là người đứng đầu văn thần, gia đình thanh lưu, lần này lại bị đích nữ độc ác liên lụy trở thành trò cười.”

“Thương thay, thương thay.” Có người thở dài theo.

“Nhà thủ phụ không phải còn có vị tam tiểu thư sao? Vị tam tiểu thư kia cũng ra đáng mặt tiểu thư khuê các, Khương đại nhân cũng không tính là hoàn toàn mấy hết mặt mũi.”

“Đây cũng là sự khác nhau, Khương tam tiểu thư mẹ ruột là tiểu thư Quý gia Phó Đô Ngự Sử, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, còn mẹ ruột Khương nhị tiểu thư chỉ là một kẻ thương gia. Cho nên nói, cưới vợ, cưới cả tài đức, ngươi xem nữ tử nhà thương gia kia đến sinh nữ nhi cũng sinh ra một đứa không ra gì.....”



Giờ phút này, Diệp Thế Kiệt đang ngồi trong đám tân khách ở quán rượu Vọng Tiên Lâu lớn nhất thành Yến Kinh, nghe được rất nhiều những cuộc thảo luận cá nhân đối với chuyện này. Nghe đến câu “chỉ là một kẻ thương gia, tay Diệp Thế Kiệt nắm chặt thành quyền.

Người bạn bên cạnh hỏi: “Nhìn giờ này, cũng đã đến giờ công bố danh sách rồi, tại sao còn không có động tĩnh gì?”

Vừa dứt lời, liền thấy đám người gần cửa sổ bỗng chốc huyên náo lên, có người nói: “Đến rồi đến rồi!”

Người dán danh sách đã đến.

Đám người chờ ở bên ngoài lập tức nhào tới, thị vệ ngăn lại nhóm người ở phía sau, dán bảng danh sách lên nơi được đánh dấu đỏ nổi bật trên bức tường đá, không kịp chờ người dán rời đi đám người đã lập tức soạt một cái vây lại.

Có người không chen vào được, ở bên ngoài sốt ruột, gấp gáp, hy vọng có thể nhìn được một ít, còn thỉnh thoảng hỏi người bên trong: “Nhìn thấy chưa, đứng đầu bảng là ai?

Người ở trong cũng gian nan, có một người vóc người nhỏ, nhạy bén, nhanh chóng chen vào, một hơi đã chen lên được phía trước, lớn tiếng nói: “Đứng đầu Quốc Tử Giám là Diệp Thế Kiệt.”

Bên ngoài xôn xao lên, Diệp Thế Kiệt cái tên này quá mức xa lạ, dường như không thuộc về nhà quan nào trong kinh.

“Còn Minh Nghĩa đường đâu?” Trong hỗn loạn, có người càng quan tâm đến chuyện khác, hỏi: “Đứng đầu bảng của Minh Nghĩa Đường là ai?”

Tên nhỏ con nghiễm nhiên trở thành người phát ngôn, kéo dài giọng nói: “Minh Nghĩa đường đứng đầu bảng là, là.......” giọng của hắn đột nhiên dừng lại rồi im bặt, thay vào đó, là âm thanh hít vào một hơi dài.

Người xung quanh gấp đến độ phát điên, càng ngày lòng càng ngứa ngáy, thúc giục mắng: “Mau đi chứ, vòng vo cái gì, rốt cuộc là ai?”

Tên nhỏ con bị đẩy mấy cái, lấy lại tinh thần, tức giận quay lại, phun ra một cái tên.

“Khương Lê!”

Khương Lê?!

Đám đông bùng nổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đích Gả Thiên Kim

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook