Chương 63: Tin Vui
Thiên Sơn Trà Khách
16/07/2024
Diệp Thế Kiệt đang ở trong Vọng Tiên Lâu cùng bạn bè đợi tin tức đến, tuy rằng đã cố hết sức kiềm chế, nhưng trên mặt vẫn lộ ra một tia lo lắng. Thấy bên ngoài hò hét ầm ĩ một vùng, đành phải chờ đám người kia tản đi, chờ người hóng chuyện đến nói kết quả.
Bên ngoài đám người chỗ dán danh sách, có người đang cùng người bên ngoài nói gì đó, sau đó mang tin tức kết quả chạy đi. Người bên cửa sổ Vọng Tiên Lâu hét lớn, thức giục người đi xem danh sách nhanh chóng trở về.
Tại bàn bên cạnh Diệp Thế Kiệt đang ngồi có người đã đi xem. Sau đó thấy hắn từ ngoài chạy vào, vì chạy quá nhanh, suýt chút nữa ngã ngào một cái, vừa chạy tới quán rượu liền bị mọi người vây lại. Đám người hỏi: “Ai vậy, đứng đầu bảng lần thi này là ai?”
“Quốc Tử Giám đứng đầu bảng là Diệp Thế Kiệt.” Người kia vừa đứng vững, hít vào một hơi dài rồi nói: “Thứ hai là đại thiếu gia Lý Cảnh phủ Hữu tướng. Thứ ba là thế tử Chu Ngạn Bang của Ninh Viễn Hầu!”
Người xung quanh lập tức nào nhiệt lên.
“Diệp Thế Kiệt là ai? Chưa từng nghe qua cái tên này, là học sinh mới của Quốc Tử Giám sao?”
“Đại thiếu gia Hữu tướng lần này thế mà không đoạt giải nhất, thật đúng là ngoài dự đoán của mọi người.”
“Ta còn cho rằng Ninh Viễn Hầu thế tử đứng thứ hai, không nghĩ tới lại thành thứ ba.”
“Nói chứ, cuối cùng Diệp Thế Kiệt là ai? Ngươi biết người này không?”
Người chung quanh nghị luận ẫm ĩ, bạn bè Diệp Thế Kiệt kích động đè bả vai Diệp Thế Kiệt: “Thế kiệt, ngươi có nghe thấy không, lần này ngươi đứng nhất!”
“Ta nghe rồi” Diệp Thế Kiệt ngoài mặt duy trì bình tĩnh, kì thực nội tâm đã sớm kích động không thôi. Giống như người trong quán rượu ở thành Yến Kinh này nói, tên của hắn đối với thành Yến Kinh cả với toàn bộ Quốc Tử Giám cũng đều xa lạ. Lần này hắn mang theo hy vọng của Diệp gia tới Quốc Tử Giám, cuối cùng thời gian cũng không phụ người có ý chí, đứng đầu Quốc Tử Giám là có thể trực tiếp được phong làm quan. Chỉ cần có chức quan, Diệp gia cũng không còn là nhà không có địa vị, chức tước nữa, cũng sẽ không mặc người khác ức hiếp mà không có năng lực tự bảo vệ mình, Diệp gia sẽ càng ngày càng tốt.
Chỉ là, hắn còn một việc băn khoăn khác.
Bên cạnh có người hỏi: “Người đứng đầu bên Quốc Tử Giám đã biết, vậy còn Minh Nghĩa Đường? Minh Nghĩa Đường đứng đầu bảng là ai?”
Người bị vây bên trong đột nhiên trầm mặc, ngây người một chút.
Thật ngạc nhiên khi sự náo nhiệt trong quán rượu vì vậy mà trầm xuống. Đám người cũng dần dần bình tĩnh trở lại, mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết người này làm sao, có người nhịn không được mở miệng: “Rốt cuộc kết quả sao, ngươi mau nói đi chứ!”
Người kia do dự một hồi, mới nói: “Bảng danh sách Minh Nghĩa Đường, Khương gia ngũ tiểu thư Khương Ngọc Nga đứng thứ ba, thiên kim tiểu thư Mạnh Hồng Cẩm của Thừa Tuyên Sử phủ đứng thứ hai.”
Lúc nói đến “Mạnh Hồng Cẩm đứng thứ hai”, đám người phát ra âm thanh xuýt xoa. Mọi người đều biết Khương Lê với Mạnh Hồng Cẩm đánh cược, bây giờ Mạnh Hồng Cẩm hạng hai, cái cược Mạnh Hồng Cẩm phải quỳ trước cổng Quốc Tử Giám xin lỗi của Khương Lê là không thể thực hiện được. Kế tiếp chỉ có xem Khương Nhị tiểu thư thế nào, nếu như Khương nhị tiểu thư hạng chót, chính là thua cả chì lẫn chài.
Diệp Thế Kiệt âm thầm nắm chặt hai tay, chẳng biết vì sao, lại lo lắng cho số phận của Khương Lê.
“Đứng đầu bảng là.......” Người báo tin dừng lại một chút, cuối cùng nói ra một cái tên.
“Thiên kim thủ phụ Khương nhị tiểu thư, Khương Lê.”
Khương Lê!
Cả Diệp Thế Kiệt cùng bạn bè đều kinh hãi, thiếu chút nữa đánh rơi cả ly, ngoáy ngoáy lỗ tai, “Ta không nghe sai chứ Thế Kiệt, hắn nói đứng đầu là Khương Lê?!
Diệp Thế Kiệt cũng hoài nghi lỗ tai của bản thân có vấn đề, hay đây làmột giấc mơ không có thật.
Người này vừa nói xong, đám người lập tức đồng lòng đứng lên, mắng to:“ Ngươi là bị hoa mắt hay bị mù? Có biết chữ hay không vậy, ở đây nói chuyện hoang đường gì vậy?”
“Phụt”, một nam tử trung niên phun một bãi nước bọt xuống đất, lớn tiếng nói: “Nếu như đứng đầu là Khương nhị tiểu thư, ta đây sẽ ăn hết đống phân ngựa trước cửa kia!”
Mọi ngươi nhìn ra hướng cửa ra vào, trong chuồng ngựa, có một con ngựa cao lớn màu mận chín đang vẫy đuôi, như phát giác được ánh mắt của mọi người, con ngựa nghi ngờ nhìn vào trong quán rượu, đá đá móng trước.
“Các ngươi không tin, thì cứ việc tự mình đi xem!” Người này tốt tính nói lại cho mọi người thứ tự bảng danh sách, không ngờ lại bị làm nhục, bực tức, đứng lên ghế tức giận nói.
“Nhìn thì nhìn!” Lại có hảo hán xách theo đao nói: “Để xem ngươi ngu ngốc, dốt đặc cán mai thế nào.”
Còn chưa nói xong, cửa ra vào lại có một thực khách chạy vào, ước chừng cũng là từ trong quán rượu này đi ra xem bảng danh sách. So với vị lúc trước thì hắn sảng khoái hơn nhiều, vừa vào cửa như có tin tức lớn, không chần chừ rống lớn một tiếng: “Nguy rồi, người đứng đầu bảng của kỳ thi Minh Nghĩa Đường là Khương gia, nhị tiêu thư Khương Lê, tiểu thư Mạnh gia phải chịu phát, danh tiếng coi như mất hết rồi!”
Một câu, mọi người lặng im như tờ.
Người bị nghi ngờ kia nhảy xuống ghế, hừ lạnh một tiếng: “Hiện tại tin chưa.” Sửa sang lại quần áo, thở hồng hộc rời đi. Để lại một đám đang ngây ra như phỗng.
Diệp Thế Kiệt xem được một màn hỗn loạn, vốn nên cau mày, chẳng hiểu sao, lại nhịn không được mà cười rộ lên.
...
Trong Khương phủ lý, hôm nay cũng là một mảnh yên tĩnh.
Tại Vãn Phượng Đường, Quý Thục Nhiên đang cùng Khương lão phu nhân nói chuyện. Khương Bính Cát ngồi một bên ăn bánh ngọt, Khương Ấu Dao cùng Khương Ngọc Nga ngồi cùng một chỗ, Khương Ngọc Yến đang vùi đầu thêu khăn tay.
“Đợt lát nữa người đi xem danh sách kỳ thi sẽ trở về.” Quý Thục Nhiên ôm ngực mình, cười nói: “Thật là lo lắng.”
“Đại tẩu có cái gì mà lo lắng.” Lư thị đi theo cười nói: “Ấu Dao các ngươi không có gì phải lo lắng. Không giống nhị phòng chúng ta, Cảnh Hữu cũng không phải người học tốt, Cảnh Duệ..........hắn không mang đến cho ta phiền phức là thiên hạ thái mình rồi.”
Khương Cảnh Duệ với Khương Cảnh Hữu cũng tham gia kỳ thi Quốc Tử Giám, chẳng qua mỗi năm kiểm tra, hai huynh đệ đều như thế, Khương Cảnh Hữu thành tích bình thường, Khương Cảnh Duệ thì hạng chót, Lư thị cũng không ôm hy vọng gì.
Khương Ngọc Nga nghe bọn họ nói chuyện, mím môi chỉ mỉm cười. Nàng hôm nay đi theo Khương Ấu Dao cùng nhau đến Văn Phượng Đường, chính là vì khi công bố thứ hạng, có thể được Khương lão phu nhân ban thưởng. Phải để Khương gia mọi người đều nhìn thấy tài năng, trí thông minh của nàng.
“Nhị tỷ sao lại không cùng tới?” Khương Ngọc Nga nói: “Ta trước khi đi, có để người đi kêu nàng một tiếng.”
“Nghe nói nhị tỷ đang trong sân pha trà, nói bảng danh sách thì có gì mà hứng thú.” Khương Ấu Dao hào phóng cười nói, “Nhị tỷ không muốn tới, cũng không nên ép buộc nàng.”
Đám người nghe thấy, tự nhiên lại nhớ đến chuyện đánh cược của Khương lê cùng Mạnh Hồng Cẩm. Hôm nay có kết quả của ba môn trong lục nghệ, đại cục đã được chắc chắn một nửa. Khương Lễ nghĩ đến cùng cũng sẽ là hạng chót. Đối với Khương Lê mà nói, tất nhiên không muốn tận mắt nhìn thấy.
“Chờ có kết quả rồi, ta sẽ qua nói cho nó biết.” Quý Thục Nhiên cười dịu dàng.
Khương lão phu nhân không lên tiếng.
Đang nói, Trân Châu vén rèm châu, nói: “Lão phu nhân, người xem kết quả đã trở về.”
“Cho vào.”
Đi xem kết quả là gã sai vặt của Khương phủ, hắn trước tiên là hành lễ với chủ tử, rồi mới nói: “Bốn tiểu thư tham gia kỳ thi, tam tiểu thư được hạng tư, tứ tiểu thư được hạng mười bảy, ngũ tiểu thư được hạng ba.”
Khương Ấu Dao vốn nghe được bản thân ở thứ tư, còn rất hài lòng với bản thân, sau lại nghe được Khương Ngọc Nga đứng thứ ba, cao hơn mình một bậc, trong lòng liền dâng lên cảm giác cực kì khó chịu.
Khương Ngọc Nga kiềm lại sự mừng phát điên trong lòng, nhìn về phía gã sai vặt, hỏi: “Không biết nhị tỷ của ta được bao nhiêu?”Gã sai vặt kia từ trong lòng lấy ra một quyển sao chép bảng danh sách, đưa cho Khương lão phu nhân, cười toe toét, miệng nói.”Nhị tiểu thư chính là người đầu danh sách, là người đứng đầu của kỳ thi lần này, chúc mừng lão phu nhân!”
Bên ngoài đám người chỗ dán danh sách, có người đang cùng người bên ngoài nói gì đó, sau đó mang tin tức kết quả chạy đi. Người bên cửa sổ Vọng Tiên Lâu hét lớn, thức giục người đi xem danh sách nhanh chóng trở về.
Tại bàn bên cạnh Diệp Thế Kiệt đang ngồi có người đã đi xem. Sau đó thấy hắn từ ngoài chạy vào, vì chạy quá nhanh, suýt chút nữa ngã ngào một cái, vừa chạy tới quán rượu liền bị mọi người vây lại. Đám người hỏi: “Ai vậy, đứng đầu bảng lần thi này là ai?”
“Quốc Tử Giám đứng đầu bảng là Diệp Thế Kiệt.” Người kia vừa đứng vững, hít vào một hơi dài rồi nói: “Thứ hai là đại thiếu gia Lý Cảnh phủ Hữu tướng. Thứ ba là thế tử Chu Ngạn Bang của Ninh Viễn Hầu!”
Người xung quanh lập tức nào nhiệt lên.
“Diệp Thế Kiệt là ai? Chưa từng nghe qua cái tên này, là học sinh mới của Quốc Tử Giám sao?”
“Đại thiếu gia Hữu tướng lần này thế mà không đoạt giải nhất, thật đúng là ngoài dự đoán của mọi người.”
“Ta còn cho rằng Ninh Viễn Hầu thế tử đứng thứ hai, không nghĩ tới lại thành thứ ba.”
“Nói chứ, cuối cùng Diệp Thế Kiệt là ai? Ngươi biết người này không?”
Người chung quanh nghị luận ẫm ĩ, bạn bè Diệp Thế Kiệt kích động đè bả vai Diệp Thế Kiệt: “Thế kiệt, ngươi có nghe thấy không, lần này ngươi đứng nhất!”
“Ta nghe rồi” Diệp Thế Kiệt ngoài mặt duy trì bình tĩnh, kì thực nội tâm đã sớm kích động không thôi. Giống như người trong quán rượu ở thành Yến Kinh này nói, tên của hắn đối với thành Yến Kinh cả với toàn bộ Quốc Tử Giám cũng đều xa lạ. Lần này hắn mang theo hy vọng của Diệp gia tới Quốc Tử Giám, cuối cùng thời gian cũng không phụ người có ý chí, đứng đầu Quốc Tử Giám là có thể trực tiếp được phong làm quan. Chỉ cần có chức quan, Diệp gia cũng không còn là nhà không có địa vị, chức tước nữa, cũng sẽ không mặc người khác ức hiếp mà không có năng lực tự bảo vệ mình, Diệp gia sẽ càng ngày càng tốt.
Chỉ là, hắn còn một việc băn khoăn khác.
Bên cạnh có người hỏi: “Người đứng đầu bên Quốc Tử Giám đã biết, vậy còn Minh Nghĩa Đường? Minh Nghĩa Đường đứng đầu bảng là ai?”
Người bị vây bên trong đột nhiên trầm mặc, ngây người một chút.
Thật ngạc nhiên khi sự náo nhiệt trong quán rượu vì vậy mà trầm xuống. Đám người cũng dần dần bình tĩnh trở lại, mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết người này làm sao, có người nhịn không được mở miệng: “Rốt cuộc kết quả sao, ngươi mau nói đi chứ!”
Người kia do dự một hồi, mới nói: “Bảng danh sách Minh Nghĩa Đường, Khương gia ngũ tiểu thư Khương Ngọc Nga đứng thứ ba, thiên kim tiểu thư Mạnh Hồng Cẩm của Thừa Tuyên Sử phủ đứng thứ hai.”
Lúc nói đến “Mạnh Hồng Cẩm đứng thứ hai”, đám người phát ra âm thanh xuýt xoa. Mọi người đều biết Khương Lê với Mạnh Hồng Cẩm đánh cược, bây giờ Mạnh Hồng Cẩm hạng hai, cái cược Mạnh Hồng Cẩm phải quỳ trước cổng Quốc Tử Giám xin lỗi của Khương Lê là không thể thực hiện được. Kế tiếp chỉ có xem Khương Nhị tiểu thư thế nào, nếu như Khương nhị tiểu thư hạng chót, chính là thua cả chì lẫn chài.
Diệp Thế Kiệt âm thầm nắm chặt hai tay, chẳng biết vì sao, lại lo lắng cho số phận của Khương Lê.
“Đứng đầu bảng là.......” Người báo tin dừng lại một chút, cuối cùng nói ra một cái tên.
“Thiên kim thủ phụ Khương nhị tiểu thư, Khương Lê.”
Khương Lê!
Cả Diệp Thế Kiệt cùng bạn bè đều kinh hãi, thiếu chút nữa đánh rơi cả ly, ngoáy ngoáy lỗ tai, “Ta không nghe sai chứ Thế Kiệt, hắn nói đứng đầu là Khương Lê?!
Diệp Thế Kiệt cũng hoài nghi lỗ tai của bản thân có vấn đề, hay đây làmột giấc mơ không có thật.
Người này vừa nói xong, đám người lập tức đồng lòng đứng lên, mắng to:“ Ngươi là bị hoa mắt hay bị mù? Có biết chữ hay không vậy, ở đây nói chuyện hoang đường gì vậy?”
“Phụt”, một nam tử trung niên phun một bãi nước bọt xuống đất, lớn tiếng nói: “Nếu như đứng đầu là Khương nhị tiểu thư, ta đây sẽ ăn hết đống phân ngựa trước cửa kia!”
Mọi ngươi nhìn ra hướng cửa ra vào, trong chuồng ngựa, có một con ngựa cao lớn màu mận chín đang vẫy đuôi, như phát giác được ánh mắt của mọi người, con ngựa nghi ngờ nhìn vào trong quán rượu, đá đá móng trước.
“Các ngươi không tin, thì cứ việc tự mình đi xem!” Người này tốt tính nói lại cho mọi người thứ tự bảng danh sách, không ngờ lại bị làm nhục, bực tức, đứng lên ghế tức giận nói.
“Nhìn thì nhìn!” Lại có hảo hán xách theo đao nói: “Để xem ngươi ngu ngốc, dốt đặc cán mai thế nào.”
Còn chưa nói xong, cửa ra vào lại có một thực khách chạy vào, ước chừng cũng là từ trong quán rượu này đi ra xem bảng danh sách. So với vị lúc trước thì hắn sảng khoái hơn nhiều, vừa vào cửa như có tin tức lớn, không chần chừ rống lớn một tiếng: “Nguy rồi, người đứng đầu bảng của kỳ thi Minh Nghĩa Đường là Khương gia, nhị tiêu thư Khương Lê, tiểu thư Mạnh gia phải chịu phát, danh tiếng coi như mất hết rồi!”
Một câu, mọi người lặng im như tờ.
Người bị nghi ngờ kia nhảy xuống ghế, hừ lạnh một tiếng: “Hiện tại tin chưa.” Sửa sang lại quần áo, thở hồng hộc rời đi. Để lại một đám đang ngây ra như phỗng.
Diệp Thế Kiệt xem được một màn hỗn loạn, vốn nên cau mày, chẳng hiểu sao, lại nhịn không được mà cười rộ lên.
...
Trong Khương phủ lý, hôm nay cũng là một mảnh yên tĩnh.
Tại Vãn Phượng Đường, Quý Thục Nhiên đang cùng Khương lão phu nhân nói chuyện. Khương Bính Cát ngồi một bên ăn bánh ngọt, Khương Ấu Dao cùng Khương Ngọc Nga ngồi cùng một chỗ, Khương Ngọc Yến đang vùi đầu thêu khăn tay.
“Đợt lát nữa người đi xem danh sách kỳ thi sẽ trở về.” Quý Thục Nhiên ôm ngực mình, cười nói: “Thật là lo lắng.”
“Đại tẩu có cái gì mà lo lắng.” Lư thị đi theo cười nói: “Ấu Dao các ngươi không có gì phải lo lắng. Không giống nhị phòng chúng ta, Cảnh Hữu cũng không phải người học tốt, Cảnh Duệ..........hắn không mang đến cho ta phiền phức là thiên hạ thái mình rồi.”
Khương Cảnh Duệ với Khương Cảnh Hữu cũng tham gia kỳ thi Quốc Tử Giám, chẳng qua mỗi năm kiểm tra, hai huynh đệ đều như thế, Khương Cảnh Hữu thành tích bình thường, Khương Cảnh Duệ thì hạng chót, Lư thị cũng không ôm hy vọng gì.
Khương Ngọc Nga nghe bọn họ nói chuyện, mím môi chỉ mỉm cười. Nàng hôm nay đi theo Khương Ấu Dao cùng nhau đến Văn Phượng Đường, chính là vì khi công bố thứ hạng, có thể được Khương lão phu nhân ban thưởng. Phải để Khương gia mọi người đều nhìn thấy tài năng, trí thông minh của nàng.
“Nhị tỷ sao lại không cùng tới?” Khương Ngọc Nga nói: “Ta trước khi đi, có để người đi kêu nàng một tiếng.”
“Nghe nói nhị tỷ đang trong sân pha trà, nói bảng danh sách thì có gì mà hứng thú.” Khương Ấu Dao hào phóng cười nói, “Nhị tỷ không muốn tới, cũng không nên ép buộc nàng.”
Đám người nghe thấy, tự nhiên lại nhớ đến chuyện đánh cược của Khương lê cùng Mạnh Hồng Cẩm. Hôm nay có kết quả của ba môn trong lục nghệ, đại cục đã được chắc chắn một nửa. Khương Lễ nghĩ đến cùng cũng sẽ là hạng chót. Đối với Khương Lê mà nói, tất nhiên không muốn tận mắt nhìn thấy.
“Chờ có kết quả rồi, ta sẽ qua nói cho nó biết.” Quý Thục Nhiên cười dịu dàng.
Khương lão phu nhân không lên tiếng.
Đang nói, Trân Châu vén rèm châu, nói: “Lão phu nhân, người xem kết quả đã trở về.”
“Cho vào.”
Đi xem kết quả là gã sai vặt của Khương phủ, hắn trước tiên là hành lễ với chủ tử, rồi mới nói: “Bốn tiểu thư tham gia kỳ thi, tam tiểu thư được hạng tư, tứ tiểu thư được hạng mười bảy, ngũ tiểu thư được hạng ba.”
Khương Ấu Dao vốn nghe được bản thân ở thứ tư, còn rất hài lòng với bản thân, sau lại nghe được Khương Ngọc Nga đứng thứ ba, cao hơn mình một bậc, trong lòng liền dâng lên cảm giác cực kì khó chịu.
Khương Ngọc Nga kiềm lại sự mừng phát điên trong lòng, nhìn về phía gã sai vặt, hỏi: “Không biết nhị tỷ của ta được bao nhiêu?”Gã sai vặt kia từ trong lòng lấy ra một quyển sao chép bảng danh sách, đưa cho Khương lão phu nhân, cười toe toét, miệng nói.”Nhị tiểu thư chính là người đầu danh sách, là người đứng đầu của kỳ thi lần này, chúc mừng lão phu nhân!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.