[Dịch] Thi Vương Trỗi Dậy, Bắt Đầu Thu Thập Huyết Nhục
Chương 66: Báo Đáp
Nhất thiên nhị lưỡng tửu
21/12/2024
Tống Dương vung quyền xen lẫn vạn quân lực, xé gió mà đến đánh thẳng tới mặt Trình Lạc Y. Trình Lạc Y không sợ hãi, nâng cánh tay mảnh khảnh lên chặn ngang trước mặt.
“Rầm.”
Một tiếng trầm đục vang lên, Trình Lạc Y chống lại cự lực. Nhưng đôi chân đã trượt một đoạn, đồng thời cánh tay tê dại, cảm giác đau đớn mãnh liệt truyền đến.
Giá trị đau đớn: 17%
Khuôn mặt của Tống Dương mỉm cười, triệu tập đồng đội nói: "Ngay lúc này."
“Được.”
Đám người phía sau đồng thời phát động tinh thần công kích, tinh thần lực giống như thủy triều, đè ép Trình Lạc Y công kích vào não bộ.
Trình Lạc Y cảm giác đại não giống như bị ăn mòn, đau đớn mãnh liệt khiến thần trí cô không rõ ràng, ý thức bắt đầu mông lung.
Tống Dương lập tức nắm lấy cơ hội, nắm đấm cực lớn lại đập tới. Lần này muốn đập nát đầu Trình Lạc Y ra vậy, nhưng vòng tay của cô lại thay đổi: “Giá trị đau đớn: 26%.”
Trong nháy mắt thần trí đã trở lại rõ ràng, sức mạnh đau đớn làm cho cô ấy mạnh mẽ hơn. Một đấm nhanh như chớp đánh vào trước ngực Tống Dương.
Mặc dù thân thể kim loại nhưng lồng ngực Tống Dương cũng lõm xuống biến hình. Lực lượng thật lớn, làm cho gã cảm thấy như bị xe tải đụng phải, thân thể bay ngược về sau.
Tống Dương đâm sập một bức tường, bị chôn vùi trong đống đổ nát.
"Sao cô ta làm được?” Viện Viện trừng to mắt, rõ ràng đã trúng công kích tinh thần lại dùng tay đánh bay lão đại. Vẻ mặt ả trở nên dữ tợn, hình xăm bò cạp đen trên mặt như sống lại.
Nhưng tình huống trước mắt vô cùng khẩn cấp, không rảnh để suy nghĩ nhiều, vội vàng quay đầu, tìm kiếm thân ảnh Trình Lạc Y, định phát động công kích tinh thần.
Nhưng một khuôn mặt trắng nõn tinh xảo đã xuất hiện trước mặt ả. Giây tiếp theo, Trình Lạc Y đã đâm vào động mạch cổ của ả bằng năm ngón tay.
Biểu tình kinh hãi của Viện Viện dừng lại ở đây, ả há miệng tựa như muốn nói cái gì đó, nhưng chỉ tràn ra một cỗ máu tươi. Một cỗ thi thể lại ngã xuống dưới chân Trình Lạc Y.
"Điều gì sẽ xảy ra khi đạt được 100%?" Bên tai cô ấy, đột nhiên truyền đến một giọng nói nam tính.
Quay đầu nhìn lại chính là gương mặt anh tuấn của Lâm Đông. Lâm Đông sớm chú ý tới vòng đeo tay của cô, không khỏi có chút tò mò, cho nên mở miệng hỏi.
Trình Lạc Y mỉm cười: "Có lẽ tôi sẽ chết."
Vòng đeo tay cô mang theo, là đặc chế của các nhà nghiên cứu khoa học. Kết nối các dây thần kinh cảm giác đau, nhắc nhở cô về giá trị đau đớn có thể chịu đựng được.
Một khi đạt tới 100%, chính là trạng thái mạnh nhất của Trình Lạc Y, đồng thời, cũng là cực hạn sinh mệnh của cô.
Phía bên kia, Tôn Tiểu Cường đang chiến đấu cùng với những kẻ thức tỉnh. Đối phương là người cường hóa sức mạnh, trong tay cầm búa nặng ngàn cân lại nhẹ nhàng như lông ngỗng.
"Ah! Trình Lạc Y đã trả "nợ" cho Lâm Đông, chính mình cũng muốn trả..."
Đôi mắt lé của hắn đảo quanh, thân thể vốn gầy gò, liền nổi cơ bắp lên biến thành cường tráng. Đây là năng lực thức tỉnh của Tôn Tiểu Cường [Không sợ cuồng hóa].
Chỉ số thông minh giảm mạnh, các thuộc tính thân thể khác tăng vọt. Vẻ mặt Tôn Tiểu Cường vốn đã "vô tri", hiện tại còn ngốc nghếch hơn. Thấy búa lớn đập đến cũng không e ngại, nâng quyền đỡ.
Tiếng rít kim loại vang lên, chuôi rìu vì va chạm mà bị uốn cong. Cho dù là người thức tỉnh sức mạnh thì gã kia cũng bị đánh đến mức lùi bước, đau đớn buông cây rìu ra.
"Hả? Cái này...." Vẻ mặt của người đàn ông kinh hãi.
Không ngờ hắn lại dũng mãnh như vậy.
Ngay lúc hắn sững sờ, Tôn Tiểu Cường đã đến bên cạnh, lại đánh ra một quyền vào lồng ngực gã truyền đến tiếng trầm đục. Xương cốt toàn thân gã đều bị chấn nát, cả người hiện ra hình dạng cực kỳ vặn vẹo, giống như bao tải rách, bay thẳng ra ngoài.
“Ổn rồi.” Tôn Tiểu Cường nắm chặt tay.
Mấy tên bò cạp đen này, đương nhiên không phải đối thủ của Trình Lạc Y. Hai người căn bản cũng không ở cùng một cấp độ, dù sao Trình Lạc Y cũng là người thức tỉnh số 1 của nơi trú ẩn.
Được gọi là người mạnh nhất.
Ngay cả bốn người Trần Minh cũng phối hợp vô cùng ăn ý, bọn họ cầm đao hợp kim trong tay, bày ra trận hình chiến thuật, chiến đấu cùng vài tên thức tỉnh não đan.
Không lâu sau, liền chém chết hai người.
"Mẹ kiếp! Sao bọn này mạnh vậy?”
Tống Dương bị đánh bay, vừa giãy dụa từ đống đá vụn ngồi dậy, liền phát hiện bên mình tổn hại hai người, hơn nữa đều là chủ lực.
Nhất là Trình Lạc Y, còn nói chuyện phiếm với Lâm Đông, hai người vừa nói vừa cười, tựa như chuyện thường ngày.
Đây rõ ràng là không coi gã ra gì, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt bao phủ lấy Tống Dương. Lúc nào gã cũng có thể mất mạng, đột nhiên gã muốn rút lui, muốn chạy trốn khỏi nơi này.
Nhưng gã không cho rằng mình có thể trốn thoát khỏi tay Trình Lạc Y. Vì thế Tống Dương nhớ tới, trên lầu còn có ba thủ hạ, trông coi con tin của nơi trú ẩn.
“Đó là chỗ dựa cuối cùng!” Tống Dương tung người nhảy lên, trực tiếp nhảy lên lầu hai.
Thủ hạ lầu một của hắn, vốn chiến đấu rất gian nan, lúc này thấy lão đại chạy trốn, nhất thời tuyệt vọng vô cùng, trong lòng toát ra mấy chữ.
“Bà mẹ nó.” Lập tức, bọn họ liền bị đám người Trần Minh chém giết.
Trận chiến ở tầng trệt đã kết thúc.
Lâm Đông căn bản không ra tay, bởi vì chỉ là góp vui chút đỉnh, muốn xem náo nhiệt.
"Cho! Tất cả những thứ này là dành cho cậu!” Tôn Tiểu Cường cầm một viên tinh hạch, còn có mấy viên não đan đưa tới.
Lâm Đông nhìn hắn ta: "Không cần nhiều như vậy đâu."
"Dùng đi! Khi còn bé đã nghe viện trưởng nói có ơn phải báo. Lúc tôi đói cậu đã cho tôi bánh mì, tôi phải báo đáp cậu hết mình.” Tôn Tiểu Cường nói.
Lâm Đông cũng không nói nữa, nhận tinh thể và não đan.
“Rầm.”
Một tiếng trầm đục vang lên, Trình Lạc Y chống lại cự lực. Nhưng đôi chân đã trượt một đoạn, đồng thời cánh tay tê dại, cảm giác đau đớn mãnh liệt truyền đến.
Giá trị đau đớn: 17%
Khuôn mặt của Tống Dương mỉm cười, triệu tập đồng đội nói: "Ngay lúc này."
“Được.”
Đám người phía sau đồng thời phát động tinh thần công kích, tinh thần lực giống như thủy triều, đè ép Trình Lạc Y công kích vào não bộ.
Trình Lạc Y cảm giác đại não giống như bị ăn mòn, đau đớn mãnh liệt khiến thần trí cô không rõ ràng, ý thức bắt đầu mông lung.
Tống Dương lập tức nắm lấy cơ hội, nắm đấm cực lớn lại đập tới. Lần này muốn đập nát đầu Trình Lạc Y ra vậy, nhưng vòng tay của cô lại thay đổi: “Giá trị đau đớn: 26%.”
Trong nháy mắt thần trí đã trở lại rõ ràng, sức mạnh đau đớn làm cho cô ấy mạnh mẽ hơn. Một đấm nhanh như chớp đánh vào trước ngực Tống Dương.
Mặc dù thân thể kim loại nhưng lồng ngực Tống Dương cũng lõm xuống biến hình. Lực lượng thật lớn, làm cho gã cảm thấy như bị xe tải đụng phải, thân thể bay ngược về sau.
Tống Dương đâm sập một bức tường, bị chôn vùi trong đống đổ nát.
"Sao cô ta làm được?” Viện Viện trừng to mắt, rõ ràng đã trúng công kích tinh thần lại dùng tay đánh bay lão đại. Vẻ mặt ả trở nên dữ tợn, hình xăm bò cạp đen trên mặt như sống lại.
Nhưng tình huống trước mắt vô cùng khẩn cấp, không rảnh để suy nghĩ nhiều, vội vàng quay đầu, tìm kiếm thân ảnh Trình Lạc Y, định phát động công kích tinh thần.
Nhưng một khuôn mặt trắng nõn tinh xảo đã xuất hiện trước mặt ả. Giây tiếp theo, Trình Lạc Y đã đâm vào động mạch cổ của ả bằng năm ngón tay.
Biểu tình kinh hãi của Viện Viện dừng lại ở đây, ả há miệng tựa như muốn nói cái gì đó, nhưng chỉ tràn ra một cỗ máu tươi. Một cỗ thi thể lại ngã xuống dưới chân Trình Lạc Y.
"Điều gì sẽ xảy ra khi đạt được 100%?" Bên tai cô ấy, đột nhiên truyền đến một giọng nói nam tính.
Quay đầu nhìn lại chính là gương mặt anh tuấn của Lâm Đông. Lâm Đông sớm chú ý tới vòng đeo tay của cô, không khỏi có chút tò mò, cho nên mở miệng hỏi.
Trình Lạc Y mỉm cười: "Có lẽ tôi sẽ chết."
Vòng đeo tay cô mang theo, là đặc chế của các nhà nghiên cứu khoa học. Kết nối các dây thần kinh cảm giác đau, nhắc nhở cô về giá trị đau đớn có thể chịu đựng được.
Một khi đạt tới 100%, chính là trạng thái mạnh nhất của Trình Lạc Y, đồng thời, cũng là cực hạn sinh mệnh của cô.
Phía bên kia, Tôn Tiểu Cường đang chiến đấu cùng với những kẻ thức tỉnh. Đối phương là người cường hóa sức mạnh, trong tay cầm búa nặng ngàn cân lại nhẹ nhàng như lông ngỗng.
"Ah! Trình Lạc Y đã trả "nợ" cho Lâm Đông, chính mình cũng muốn trả..."
Đôi mắt lé của hắn đảo quanh, thân thể vốn gầy gò, liền nổi cơ bắp lên biến thành cường tráng. Đây là năng lực thức tỉnh của Tôn Tiểu Cường [Không sợ cuồng hóa].
Chỉ số thông minh giảm mạnh, các thuộc tính thân thể khác tăng vọt. Vẻ mặt Tôn Tiểu Cường vốn đã "vô tri", hiện tại còn ngốc nghếch hơn. Thấy búa lớn đập đến cũng không e ngại, nâng quyền đỡ.
Tiếng rít kim loại vang lên, chuôi rìu vì va chạm mà bị uốn cong. Cho dù là người thức tỉnh sức mạnh thì gã kia cũng bị đánh đến mức lùi bước, đau đớn buông cây rìu ra.
"Hả? Cái này...." Vẻ mặt của người đàn ông kinh hãi.
Không ngờ hắn lại dũng mãnh như vậy.
Ngay lúc hắn sững sờ, Tôn Tiểu Cường đã đến bên cạnh, lại đánh ra một quyền vào lồng ngực gã truyền đến tiếng trầm đục. Xương cốt toàn thân gã đều bị chấn nát, cả người hiện ra hình dạng cực kỳ vặn vẹo, giống như bao tải rách, bay thẳng ra ngoài.
“Ổn rồi.” Tôn Tiểu Cường nắm chặt tay.
Mấy tên bò cạp đen này, đương nhiên không phải đối thủ của Trình Lạc Y. Hai người căn bản cũng không ở cùng một cấp độ, dù sao Trình Lạc Y cũng là người thức tỉnh số 1 của nơi trú ẩn.
Được gọi là người mạnh nhất.
Ngay cả bốn người Trần Minh cũng phối hợp vô cùng ăn ý, bọn họ cầm đao hợp kim trong tay, bày ra trận hình chiến thuật, chiến đấu cùng vài tên thức tỉnh não đan.
Không lâu sau, liền chém chết hai người.
"Mẹ kiếp! Sao bọn này mạnh vậy?”
Tống Dương bị đánh bay, vừa giãy dụa từ đống đá vụn ngồi dậy, liền phát hiện bên mình tổn hại hai người, hơn nữa đều là chủ lực.
Nhất là Trình Lạc Y, còn nói chuyện phiếm với Lâm Đông, hai người vừa nói vừa cười, tựa như chuyện thường ngày.
Đây rõ ràng là không coi gã ra gì, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt bao phủ lấy Tống Dương. Lúc nào gã cũng có thể mất mạng, đột nhiên gã muốn rút lui, muốn chạy trốn khỏi nơi này.
Nhưng gã không cho rằng mình có thể trốn thoát khỏi tay Trình Lạc Y. Vì thế Tống Dương nhớ tới, trên lầu còn có ba thủ hạ, trông coi con tin của nơi trú ẩn.
“Đó là chỗ dựa cuối cùng!” Tống Dương tung người nhảy lên, trực tiếp nhảy lên lầu hai.
Thủ hạ lầu một của hắn, vốn chiến đấu rất gian nan, lúc này thấy lão đại chạy trốn, nhất thời tuyệt vọng vô cùng, trong lòng toát ra mấy chữ.
“Bà mẹ nó.” Lập tức, bọn họ liền bị đám người Trần Minh chém giết.
Trận chiến ở tầng trệt đã kết thúc.
Lâm Đông căn bản không ra tay, bởi vì chỉ là góp vui chút đỉnh, muốn xem náo nhiệt.
"Cho! Tất cả những thứ này là dành cho cậu!” Tôn Tiểu Cường cầm một viên tinh hạch, còn có mấy viên não đan đưa tới.
Lâm Đông nhìn hắn ta: "Không cần nhiều như vậy đâu."
"Dùng đi! Khi còn bé đã nghe viện trưởng nói có ơn phải báo. Lúc tôi đói cậu đã cho tôi bánh mì, tôi phải báo đáp cậu hết mình.” Tôn Tiểu Cường nói.
Lâm Đông cũng không nói nữa, nhận tinh thể và não đan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.