[Dịch] Thi Vương Trỗi Dậy, Bắt Đầu Thu Thập Huyết Nhục

Chương 67: Nhẹ Nhàng Sạch Sẽ

Nhất thiên nhị lưỡng tửu

21/12/2024

Ở đại sảnh lầu hai, không khí tràn ngập sự khẩn trương.

Có ba người quỳ dưới đất, bọn họ bị trói bằng xích sắt, trong miệng phát ra những tiếng ô ô. Tống Dương xé băng dính ngoài miệng bọn họ, muốn đợi lát nữa để cho bọn họ cầu cứu, có lẽ Trình Lạc Y sẽ mềm lòng, thật sự buông tha cho mình.

Không lâu sau, đám người Lâm Đông liền đi tới.

"Chị Trình, cứu tôi! Tôi không muốn chết, hu hu hu.” Một nam sinh lập tức gào khóc.

Tống Dương lập tức cảnh cáo: “Chúng mày đứng lại, đừng đến đây! Nếu không tao sẽ giết chúng ngay lập tức!"

"Vậy sao?" Trình Lạc Y ngẩng đầu nhìn qua.

Chỉ thấy ba con tin cả người run rẩy, vẫn khóc lóc cầu cứu, đều sắp bị dọa chết.

Lâm Đông yên lặng xem náo nhiệt, muốn biết khi gặp phải tình huống này, Trình Lạc Y sẽ xử lý như thế nào. Trình Lạc Y nghe vậy, thật sự đứng tại chỗ, không tiến về phía trước nữa. Ánh mắt lộ vẻ suy tư, trong lòng đang tính toán.

"Cứu một người thức tỉnh trở về, có thể đổi hai cân mì trắng.... Nhưng giết chết Tống Dương, có thể đổi được một viên tinh hạch, dù tính toán thế nào thì giết người vẫn lợi hơn.” Tống Dương thấy Trình Lạc Y bất động, cho rằng cô đã bị gã uy hiếp.

Trong lòng vui mừng, vì người ở khu trú ẩn sẽ bị hạn chế bởi trật tự, đã quen với việc bị kiểm soát, thực sự là lũ ngốc.

“Ha ha ha, lãnh đạo của chúng mày chắc đã hạ lệnh phải cứu người trở về.”

"Ừm." Trình Lạc Y gật đầu, không phủ nhận.

Tống Dương nghe vậy càng cảm thấy hài lòng: “Được rồi! Vậy mày thả tụi tao ra, tao để mày đưa chúng đi.”

“Không cần, bởi vì... Tôi không bao giờ tuân theo mệnh lệnh của lãnh đạo.” Trình Lạc Y nói.

"Sao cơ?" Tống Dương nhất thời trợn tròn mắt, lập tức hiểu được ý của cô.



Ngay cả ba con tin cũng mang vẻ mặt choáng váng, vốn tưởng rằng đã được cứu thì trái tim lại lần nữa rơi vào đáy vực sâu.

Trong chớp mắt Trình Lạc Y đột nhiên di chuyển, thân hình nhanh chóng xông lên, động tác vô cùng quỷ dị. Tống Dương cắn chặt hàm răng, cảm nhận được áp lực rất lớn, đồng thời cũng bộc phát ra sự tàn nhẫn trong lòng.

“Các anh em, liều mạng với chúng.”

Gã rít qua kẽ răng, hơn nữa đao trong tay chém xuống. Đầu tiên là làm thịt đám con tin, dù có chết phải kéo theo vài cái đệm lưng.

"Đúng vậy! Liều mạng thôi.” Ba gã thủ hạ cao giọng quát, bọn họ đều là người thức tỉnh tinh thạch, có chút thực lực.

Vừa mới bắt đầu, Trình Lạc Y và Tống Dương đã giao chiến với nhau trước. Lực lượng hết sức cường đại, đánh bay gã lần thứ hai. Bay qua bức tường hai căn phòng mới dừng lại. Nhưng Tống Dương dựa vào làn da kim loại, không bị thương gì. Bò từ trong đống đá vụn ra, tiếp tục phát động công kích Trình Lạc Y.

Mà bên kia ba gã thức tỉnh đang chiến đấu với Tôn Tiểu Cường. Ba người phối hợp ăn ý, dựa vào sự linh hoạt của bản thân cũng có thể kiềm chế Tôn Tiểu Cường, trong lúc nhất thời sẽ không thất bại.

Cả đại sảnh nhất thời loạn thành một đoàn, gạch đất nổ tung, vách tường sụp đổ, năng lượng ba động bốn phía.

Bốn người Trần Minh không tham chiến, đứng xa phía sau Lâm Đông. Đây là cuộc chiến của người thức tỉnh tinh thạch, giai đoạn não đan như bọn họ không có tư cách ra trận.

Trong đó, Trình Lạc Y và Tống Dương là đánh kịch liệt nhất. Tống Dương hết lần này đến lần khác bị đánh bay, nhưng luôn có thể ngoan cường đứng lên, tựa như tiểu cường đánh không chết.

Bởi vì thực lực của Trình Lạc Y thăng lên dựa trên giá trị đau khổ. Còn Tống Dương thuộc loại phòng ngự, cũng không thể mang đến cho cô vết thương chí mạng, cho nên trong lúc nhất thời khó có thể phân thắng bại.

"Nếu đã như vậy, chỉ có thể dùng biện pháp cũ..." Ánh mắt Trình Lạc Y chăm chú.

Có rất nhiều cách để làm cho mình đau đớn, một trong những thuận tiện nhất, là tự làm hại mình. Trước kia Trình Lạc Y ở trong bệnh viện tâm thần, đã từng làm loại chuyện này.

Nhưng mà, ngay khi cô định động thủ, phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng động.



"Này, đừng phiền phức..."

Trình Lạc Y rất mạnh mẽ, nhưng cô khác với Lâm Đông, đó là không đủ thanh lịch, tương đối bạo lực, làm cho máu bắn khắp nơi. Cô quay đầu nhìn lại, thấy Lâm Đông lững thững đi tới, bước chân trầm ổn, sắc mặt lạnh nhạt, trong lòng liền hiểu ý của hắn.

Cô lui về phía sau vài bước, giao chiến trường cho Lâm Đông. Còn Tống Dương híp mắt nhìn, vừa rồi chiến đấu kịch liệt, nên quên mất nhân vật nguy hiểm nhất này.

Hắn vẫn chưa ra tay, cũng không biết năng lực thức tỉnh là gì?

Tống Dương không dám khinh thường cố gắng lấy lại tinh thần, đem tất cả lực chú ý đều đặt ở trên người Lâm Đông. Nhưng Lâm Đông vẫn đi về phía trước, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần.

"Hắn muốn làm gì thế?"

Tống Dương trong lòng khó hiểu, mắt thấy Lâm Đông đi tới trước mặt mình, bắt buộc phải ra tay.

“Chết đi.” Gã hét lớn một tiếng, vung nắm đấm nặng nề, đánh về phía Lâm Đông.

Thoáng chốc, đôi mắt Lâm Đông lóe lên ánh sáng đỏ, thi vực mở ra. Uy áp cường đại tràn ngập, trong nháy mắt bao phủ Tống Dương. Lâm Đông đã không ngừng tiến hóa, hiện giờ thi vực càng thêm cường đại.

Tống Dương chỉ cảm thấy thân thể trầm xuống, áp lực cực lớn, giống như rơi xuống đáy biển, trong lúc nhất thời thân thể khó nhúc nhích.

Lâm Đông nghiêng người, tránh né nắm đấm của gã, thuận thế năm ngón tay đưa vào trong đầu gã. Trực tiếp xuyên thấu vào vỏ não, lấy tinh hạch của gã ra.

Động tác nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy, sạch sẽ gọn gàng tựa như tiện tay cầm đồ, không tốn quá nhiều sức lực.

"Cái gì?” Tống Dương tỏ ra kinh hãi, sinh mệnh lập tức bị rút cạn, làn da kim loại cũng trở về bình thường.

Sau đó thân thể ngửa ra sau, ngã ầm trên mặt đất, tắt thở mà chết.

Hai mắt Tống Dương vẫn trợn tròn như trước, nhìn chằm chằm lên trần nhà. Đến cuối cùng, gã cũng không nghĩ ra chuyện gì vừa xảy ra, chết không nhắm mắt. Toàn bộ quá trình rất ngắn, chỉ tính bằng mấy bước chân của Lâm Đông đã lấy được tinh thạch của Tống Dương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện [Dịch] Thi Vương Trỗi Dậy, Bắt Đầu Thu Thập Huyết Nhục

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook