[Dịch] Thi Vương Trỗi Dậy, Bắt Đầu Thu Thập Huyết Nhục

Chương 82: Không Đợi Được Anh Trai

Nhất thiên nhị lưỡng tửu

21/12/2024

Nhưng Bóng Đen mất đi lãnh địa, cuộc sống rất gian khổ. Sống tại lãnh địa của mình muốn no bụng chỉ có thể bắt chuột, sâu làm bữa ăn. Nhưng lãnh địa quá nhỏ, cả chuột và sâu cũng chẳng đủ bữa, bắt được ba con ruồi cũng thành đại tiệc rồi.

Vì vậy nó đành phải dựa vào năng lực Tiềm Ảnh, đi khắp nơi tìm kiếm con mồi.

"Chỉ cần ta muốn đi, mi không giữ được ta." Bóng Đen rất tự tin.

"Muốn thử xem không?" Lâm Đông chơi đùa hỏi.

Bóng Đen không nói hai lời, thân thể dần dần mông lung, bùng lên một ngọn lửa màu đen rồi tiến vào trạng thái tiềm ảnh. Nó giống như một bãi chất lỏng, di động trên mặt đất, hơn nữa tốc độ rất nhanh, trực tiếp chui vào khe tường bên cạnh.

Mà bóng dáng Lâm Đông, cũng biến mất tại chỗ.

Bóng đen lặng yên không một tiếng động, giống như quỷ mị, liên tục xuyên qua mấy vách tường, sau đó lại thông qua khe cửa, khe cửa sổ, vòng vèo bảy tám vòng. Thậm chí bản thân nó còn choáng váng, chẳng biết chạy đến nơi nào.

Cho đến khi bước vào một căn phòng, nó mới thoát khỏi trạng thái Tiềm Ẩn, cơ thể đen như than mới tụ hình rồi đứng dậy.

Bóng Đen thấy không có người đuổi theo, mới thở phào nhẹ nhõm. Nó đã từng nghe Lâm Đông nói rằng từng giết chết thủ hạ của Mắt Rắn, thực lực vô cùng cường đại.

"Thật không may, vất vả lắm mới phát hiện được con mồi, mấy anh em trong nhà vẫn chờ ta.”

“Đáng tiếc sao? Không hề đáng tiếc chút nào.”

Đột nhiên, một giọng nói vang lên phía sau nó.

Bóng Đen nhất thời kinh hãi, vội vàng quay đầu lại nhìn lại, phát hiện chính là thân ảnh cao gầy của Lâm Đông, hắn đang cười.

"Mi, sao mi tới được đây?”

"Đến đây bầu bạn với mi." Lâm Đông nói.

Bóng Đen trong lòng kinh hãi, vừa rồi rõ ràng không cảm giác được có người đi theo. Kết quả Lâm Đông lại đột nhiên xuất hiện, mười phần quỷ dị.

Sao hắn làm được, chẳng lẽ nó bị ảo giác ư?



Bóng Đen tự hỏi sao lại xuất hiện tình huống này, thân thể lại ảnh hóa muốn tiếp tục chạy trốn. Nhưng Lâm Đông đã triển khai thi vực mạnh mẽ. Áp lực khổng lồ, như nước sông cuồn cuộn mà đến, trong nháy mắt bao phủ Bóng Đen.

“Tệ quá!”

Thân thể Bóng Đen ảnh hóa lập loè như hình ảnh bị nhiễu sóng. Tựa như gánh cả tòa nhà khổng lồ bên trên, không thể hành động.

Lâm Đông khống chế thi vực hỏi: “Có phục hay không?”

“Không phục!” Bón Đen kiên cường nói, tính tình vô cùng ương ngạnh.

"Dù ta có chết! Cũng vĩnh viễn không thần phục!”

Lâm Đông gật gật đầu, mắt lộ vẻ suy tư, bỗng nhiên thu hồi thi vực lại. Áp lực cường đại, trong khoảnh khắc biến mất như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Trong căn phòng tối tăm, lại trở nên yên tĩnh.

Sau đó, Lâm Đông vẫy tay lấy nửa miếng thịt bò ra khỏi không gian chứa đồ. Nghĩ nếu đã dùng sức mạnh không được thì lấy lợi ích thu phục vậy.

“Cái này có phục hay không?”

"Ta...." Lúc này Bóng Đen ngây ngẩn cả người.

Hai mắt nhìn chằm chằm, trong tận thế, thịt bò là vật tư khan hiếm. Nhất là đối với zombie mà nói, thịt bò còn ngon hơn thịt người rất nhiều, ẩn chứa nhiều năng lượng hơn.

Ở lãnh địa Bóng Đen, chuột và sâu bọ còn rất khó bắt. Hiện giờ nhìn thấy thịt bò tươi ngon, làm sao còn có thể chịu được? Những giọt nước miếng của nó không nói dối, chảy ròng ròng từ khoé miệng.

Lâm Đông thấy thế mỉm cười, trực tiếp ném thịt bò qua.

"Mi cũng không cần vội vàng trả lời, sau khi trở về.... Hãy suy nghĩ cẩn thận, theo ta, có thịt để ăn."

“Ừm, được." Bóng Đen nhặt thịt bò lên, nhịn không được cắn một miếng lớn trước.

“Ừm! Thật thơm!” Ngay sau đó, nó rời đi với thịt bò.

......

Lúc này trong viện bảo tàng, còn lại hai con người. Là Tưởng Văn Bân và đồng bọn của gã, lúc này hai người vẫn rất khẩn trương, vừa rồi nhìn thấy hai con zombie kia đã bị doạ sợ không ít.



"Anh Bân, chạy đi!” Đồng bọn vội vàng nói, muốn thừa dịp Lâm Đông và Bóng Đen không có ở đây, rời khỏi nơi ma quỷ này.

"Ừm." Tưởng Văn Bân gật đầu, hai chân run rẩy, bắt đầu chạy như điên trên hành lang.

Nhưng gã biết với năng lực khủng bố của zombie thì hơn phân nửa đã không thể thoát được. Chỉ có thể đặt hy vọng vào anh trai sẽ đến cứu gã mà thôi. Vì thế gã vừa chạy, vừa lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Tưởng Văn Thành.

Tiếng bước chân dồn dập vang vọng trên hành lang dài trống trải, hai người toàn lực chạy trốn, mắt thấy cách cửa bảo tàng càng ngày càng gần. Đó giống như hy vọng, nếu như chạy được ra ngoài, không chừng sẽ tìm được đường sống.

Nhưng bỗng nhiên, một thân ảnh cao gầy chậm rãi ngưng hiện trước cửa lớn, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía bọn họ.

"Dừng lại!"

Tưởng Văn Bân kinh hoảng quát, hai người đột nhiên dừng lại. Cảm giác sợ hãi mãnh liệt, lần thứ hai bao phủ hai người, khí tức tử vong càng ngày càng gần.

Tưởng Văn Bân nóng lòng, vội vàng cúi đầu nhìn điện thoại di động.

Tuy nhiên, anh trai vẫn không trả lời.

"Đừng nhìn nữa." Lúc này, Lâm Đông chậm rãi nói.

Hơn nữa trong tay vung tay, ném ra một cái điện thoại di động, màn hình điện thoại di động sáng lên, trên đó đều là tin nhắn Tưởng Văn Bân gửi.

"Điện thoại di động của anh trai tôi?" Tưởng Văn Bân kinh hãi thất sắc, lập tức nghĩ tới điều gì đó.

"Còn anh trai tao thì sao? Mày giết anh tao rồi sao?”

“Hắn ư? Bây giờ đã phân thành nhiều mảnh…”

Tưởng Văn Bân nghe hiểu ý tứ của hắn, trong lòng tuyệt vọng đến cực điểm. Anh trai mà gã tin tưởng nhất đã bị zombie ăn thịt. Trong lúc nhất thời, nước mắt ủy khuất, bi phẫn, thống khổ, từ trong mắt Tưởng Văn Bân tuôn ra.

"Đừng khóc, ta sẽ tiễn mi đi gặp anh mi."

Lâm Đông lạnh nhạt nói, cất bước đi về phía hai người, theo bước chân của hắn, thi vực triển khai, uy áp mãnh liệt bao trùm, trong nháy mắt đã xoá bỏ sự tồn tại của họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện [Dịch] Thi Vương Trỗi Dậy, Bắt Đầu Thu Thập Huyết Nhục

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook