[Dịch] Thi Vương Trỗi Dậy, Bắt Đầu Thu Thập Huyết Nhục
Chương 77: Đàm Phán
Nhất thiên nhị lưỡng tửu
21/12/2024
Hắn phát hiện chính là Tưởng Văn Thành, gã đứng thẳng người phủi bụi trên tay, vẻ mặt hoàn toàn khác lúc trước. Nụ cười vốn ấm áp đã trở đã nên lạnh lẽo, tựa như đã thay đổi thành người khác vậy.
"Không trao đổi thức ăn với tao, vậy đừng trách."
Tưởng Văn Thành mỉm cười, tiếp tục nói: "Thuận tiện nói cho mày biết, thật ra tao là người của Bọ cạp đen.”
Ba người còn lại cũng từ trên lầu nhảy xuống, lần lượt đáp xuống sau lưng Lâm Đông, hình thành thế bao vây chặn hắn ở giữa.
"Năng lực hệ không gian đúng không? Thật đúng là rất hiếm thấy, cũng đừng để nó chạy trốn!” Một gã cao lớn đẹp trai nói.
Lâm Đông nhìn bốn người, im lặng.
"Bị dọa sợ rồi sao?” Gã gầy gò cười gian.
Tổ chức Bò cạp đen khiến người bình thường dè chừng. Vì bọn họ hoàn toàn không nói đạo nghĩa, làm việc theo tâm tính bản thân.
Ánh mắt Tưởng Văn Thành đánh giá.
"Thức tỉnh hệ không gian quả thật là một nhân tài, nếu mày cống nạp toàn bộ thức ăn cho tao. Có lẽ tao sẽ để mày gia nhập tổ chức của tụi tao.”
“Không cần." Lâm Đông nói.
"Ồ?" Tưởng Văn Thành nhướng mày, thấy bộ dáng Lâm Đông không giống bị dọa sợ.
"Vậy mày định phản kháng đến cùng sao? Đừng tưởng rằng có hệ không gian, chúng tao sẽ bó tay với mày.”
“Mày có biết vì sao tao không đổi đồ ăn với mày không?” Lâm Đông hỏi ngược lại.
"Vì sao?" Tưởng Văn Thành không rõ nguyên nhân.
Gã cao lớn bên cạnh, không chờ được: “Bớt nói nhảm với nó đi, ra tay liền.”
“Bởi vì mày là thức ăn.” Lúc này, Lâm Đông đột nhiên nói.
Bốn người cảm thấy có chút khó hiểu, kẻ kia không bình thường. Nói chuyện kỳ quái khiến họ chẳng hiểu gì cả. Nhưng chẳng bao lâu họ hiểu những gì đang xảy ra.
Mặt đất dưới chân đột nhiên run rẩy, giống như có thiên quân vạn mã đang chạy. Trên mặt đất trống rỗng bắt đầu có zombie xuất hiện. Chúng cực nhanh, thân hình nhanh nhẹn, từ trên mái nhà, hoặc vách tường nhảy xuống.
“Ha ha ha ha.” Tiểu Bát di chuyển cực nhanh, đến trước mặt Lâm Đông.
Tanker giống như một con vượn khổng lồ, nhảy xuống từ trên nóc nhà "lạch cạch" một tiếng đè nát một chiếc xe.
“Đàn zombie?”
Thấy cảnh tượng kinh khủng này, Tưởng Văn Thành lập ý thức được đã xảy ra chuyện gì. Lúc này trợn mắt há hốc mồm, vì sao lại có nhiều zombie như vậy? ??
“Mau lui lại!” Bốn người phát hiện tình hình không ổn, muốn quay lại đường cũ chạy trốn.
Nhưng tiến sĩ mang theo zombie vây quanh, chặn đường bọn họ. Khắp nơi đều có zombie, phát ra tiếng gầm thét rợn người, hoàn toàn bao vây lấy họ.
"Cái này...",
Tưởng Văn Thành sắp bị dọa chết khiếp, vô thức quay đầu lại phát hiện bóng dáng Lâm Đông đứng trước đám zombie, ánh mắt hờ hững nhìn mình.
"Mày là thi vương?”
Bốn người lập tức hiểu ra được gì đó, trong lòng càng thêm sợ hãi.
“Đây là con cá lớn mà mày nói sao?” Gã cao lớn quát lớn.
Cá đâu ra mà cá, rõ ràng là cá mập thì đúng.
Tưởng Văn Thành cũng rất bối rối: "Tôi... Tôi không biết!”
Hắn nghĩ thế nào cũng không ra, đối tượng Tôn Tiểu Cường và Trình Lạc Y trao đổi thức ăn là một thi vương. Mẹ kiếp! Một kẻ ngốc, một kẻ tâm thần, làm việc quả nhiên không đáng tin cậy!
Đàn zombie vây quanh bốn người ở giữa, tiếng gào thét tựa như đám sói đói sắp chia bọn họ là thức ăn.
Trong đó Tanker là vui vẻ nhất, đôi mắt nhỏ nheo lại, cảm thấy mỗi lần lão đại đi ra ngoài đều mang thức ăn về.
Tưởng Văn Thành thấy zombie sắp ăn tươi nuốt sống mình thì hoảng sợ, vội vàng cầu xin Lâm Đông: “Đừng giết tôi! Tôi... Tôi có thể tham gia cùng anh. "
“Được." Lâm Đông gật đầu nói: "Mày sắp trở thành chúng nó rồi.”
Dứt lời đàn zombie điên cuồng xông lên, chúng đều là zombie tinh nhuệ được tiêm virus Z. Không để đám người Tưởng Văn Thành dùng năng lực thức tỉnh, liền nhào đến chỗ bọn họ.
Răng sắc nhọn cắn xé, máu tươi tung bay.
Bốn người Tưởng Văn Thành thống khổ kêu rên, nhưng rất nhanh đã bị chìm trong đàn zombie.
Ngay khi bầy zombie chia bốn người ra ăn thì trên bầu trời xa xôi có một chiếc máy bay trực thăng đang bay qua. Có một người trẻ tuổi, mặt mũi bối rối nơm nớp lo sợ. Đó chính là trợ lý của Diệp Giản, Dương Hạo.
Gã phụng mệnh lãnh đạo, đi tìm thi vương đàm phán.
"Ông chủ thật tàn ác, nhà tư bản thật ác độc." Dương Hạo lẩm bẩm một câu, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng càng thêm khẩn trương, tựa như lên đoạn đầu đài vậy.
"Chúng ta... Chúng ta dừng ở đâu?”
“Anh Hạo sắp rồi, bay qua tòa nhà phía trước là tới rồi." Phi công Tiểu Trương trả lời.
"Ồ." Dương Hạo đáp một tiếng, suy nghĩ một chút lại nói.
"Nếu không... Chúng ta sẽ bay thêm vài vòng nữa đi?”
Tiểu Trương: "...."
Trên máy bay, chỉ có hai người bọn họ. Bởi vì nếu nói chuyện thành công, vạn sự đại cát, nếu thất bại, mang theo nhiều người cũng là đưa thức ăn.
Theo tiếng cánh máy bay gầm rú, trực thăng từ trên nóc nhà vội vàng lướt qua, bọn họ chính thức bước vào lãnh địa thi vương năm sao. Lòng bàn tay Dương Hạo đổ đầy mồ hôi, sự lo lắng trong lòng dâng lên cuống họng.
Cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện vô số zombie bị tiếng động cơ ầm ầm quấy nhiễu. Chạy điên cuồng như chó dại trên phố, tụ tập ngày càng đông, gào thét truy đuổi.
“Anh Hạo, chúng ta đến rồi, xuống nhé.”
“Xuống cái quái gì? Muốn chết à?” Dương Hạo chửi rủa.
Nếu như hiện tại đi xuống, chắc chắn sẽ chết không toàn thây. Vì thế gã cầm lấy micro bên cạnh mình, hét qua loa của trực thăng.
“Tôi là người của công ty Tek, đại diện cho công ty đến tìm sếp của tụi mày đàm phán.”
"Này, nghe được không? Tôi là người của công ty Tek….”
"Không trao đổi thức ăn với tao, vậy đừng trách."
Tưởng Văn Thành mỉm cười, tiếp tục nói: "Thuận tiện nói cho mày biết, thật ra tao là người của Bọ cạp đen.”
Ba người còn lại cũng từ trên lầu nhảy xuống, lần lượt đáp xuống sau lưng Lâm Đông, hình thành thế bao vây chặn hắn ở giữa.
"Năng lực hệ không gian đúng không? Thật đúng là rất hiếm thấy, cũng đừng để nó chạy trốn!” Một gã cao lớn đẹp trai nói.
Lâm Đông nhìn bốn người, im lặng.
"Bị dọa sợ rồi sao?” Gã gầy gò cười gian.
Tổ chức Bò cạp đen khiến người bình thường dè chừng. Vì bọn họ hoàn toàn không nói đạo nghĩa, làm việc theo tâm tính bản thân.
Ánh mắt Tưởng Văn Thành đánh giá.
"Thức tỉnh hệ không gian quả thật là một nhân tài, nếu mày cống nạp toàn bộ thức ăn cho tao. Có lẽ tao sẽ để mày gia nhập tổ chức của tụi tao.”
“Không cần." Lâm Đông nói.
"Ồ?" Tưởng Văn Thành nhướng mày, thấy bộ dáng Lâm Đông không giống bị dọa sợ.
"Vậy mày định phản kháng đến cùng sao? Đừng tưởng rằng có hệ không gian, chúng tao sẽ bó tay với mày.”
“Mày có biết vì sao tao không đổi đồ ăn với mày không?” Lâm Đông hỏi ngược lại.
"Vì sao?" Tưởng Văn Thành không rõ nguyên nhân.
Gã cao lớn bên cạnh, không chờ được: “Bớt nói nhảm với nó đi, ra tay liền.”
“Bởi vì mày là thức ăn.” Lúc này, Lâm Đông đột nhiên nói.
Bốn người cảm thấy có chút khó hiểu, kẻ kia không bình thường. Nói chuyện kỳ quái khiến họ chẳng hiểu gì cả. Nhưng chẳng bao lâu họ hiểu những gì đang xảy ra.
Mặt đất dưới chân đột nhiên run rẩy, giống như có thiên quân vạn mã đang chạy. Trên mặt đất trống rỗng bắt đầu có zombie xuất hiện. Chúng cực nhanh, thân hình nhanh nhẹn, từ trên mái nhà, hoặc vách tường nhảy xuống.
“Ha ha ha ha.” Tiểu Bát di chuyển cực nhanh, đến trước mặt Lâm Đông.
Tanker giống như một con vượn khổng lồ, nhảy xuống từ trên nóc nhà "lạch cạch" một tiếng đè nát một chiếc xe.
“Đàn zombie?”
Thấy cảnh tượng kinh khủng này, Tưởng Văn Thành lập ý thức được đã xảy ra chuyện gì. Lúc này trợn mắt há hốc mồm, vì sao lại có nhiều zombie như vậy? ??
“Mau lui lại!” Bốn người phát hiện tình hình không ổn, muốn quay lại đường cũ chạy trốn.
Nhưng tiến sĩ mang theo zombie vây quanh, chặn đường bọn họ. Khắp nơi đều có zombie, phát ra tiếng gầm thét rợn người, hoàn toàn bao vây lấy họ.
"Cái này...",
Tưởng Văn Thành sắp bị dọa chết khiếp, vô thức quay đầu lại phát hiện bóng dáng Lâm Đông đứng trước đám zombie, ánh mắt hờ hững nhìn mình.
"Mày là thi vương?”
Bốn người lập tức hiểu ra được gì đó, trong lòng càng thêm sợ hãi.
“Đây là con cá lớn mà mày nói sao?” Gã cao lớn quát lớn.
Cá đâu ra mà cá, rõ ràng là cá mập thì đúng.
Tưởng Văn Thành cũng rất bối rối: "Tôi... Tôi không biết!”
Hắn nghĩ thế nào cũng không ra, đối tượng Tôn Tiểu Cường và Trình Lạc Y trao đổi thức ăn là một thi vương. Mẹ kiếp! Một kẻ ngốc, một kẻ tâm thần, làm việc quả nhiên không đáng tin cậy!
Đàn zombie vây quanh bốn người ở giữa, tiếng gào thét tựa như đám sói đói sắp chia bọn họ là thức ăn.
Trong đó Tanker là vui vẻ nhất, đôi mắt nhỏ nheo lại, cảm thấy mỗi lần lão đại đi ra ngoài đều mang thức ăn về.
Tưởng Văn Thành thấy zombie sắp ăn tươi nuốt sống mình thì hoảng sợ, vội vàng cầu xin Lâm Đông: “Đừng giết tôi! Tôi... Tôi có thể tham gia cùng anh. "
“Được." Lâm Đông gật đầu nói: "Mày sắp trở thành chúng nó rồi.”
Dứt lời đàn zombie điên cuồng xông lên, chúng đều là zombie tinh nhuệ được tiêm virus Z. Không để đám người Tưởng Văn Thành dùng năng lực thức tỉnh, liền nhào đến chỗ bọn họ.
Răng sắc nhọn cắn xé, máu tươi tung bay.
Bốn người Tưởng Văn Thành thống khổ kêu rên, nhưng rất nhanh đã bị chìm trong đàn zombie.
Ngay khi bầy zombie chia bốn người ra ăn thì trên bầu trời xa xôi có một chiếc máy bay trực thăng đang bay qua. Có một người trẻ tuổi, mặt mũi bối rối nơm nớp lo sợ. Đó chính là trợ lý của Diệp Giản, Dương Hạo.
Gã phụng mệnh lãnh đạo, đi tìm thi vương đàm phán.
"Ông chủ thật tàn ác, nhà tư bản thật ác độc." Dương Hạo lẩm bẩm một câu, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng càng thêm khẩn trương, tựa như lên đoạn đầu đài vậy.
"Chúng ta... Chúng ta dừng ở đâu?”
“Anh Hạo sắp rồi, bay qua tòa nhà phía trước là tới rồi." Phi công Tiểu Trương trả lời.
"Ồ." Dương Hạo đáp một tiếng, suy nghĩ một chút lại nói.
"Nếu không... Chúng ta sẽ bay thêm vài vòng nữa đi?”
Tiểu Trương: "...."
Trên máy bay, chỉ có hai người bọn họ. Bởi vì nếu nói chuyện thành công, vạn sự đại cát, nếu thất bại, mang theo nhiều người cũng là đưa thức ăn.
Theo tiếng cánh máy bay gầm rú, trực thăng từ trên nóc nhà vội vàng lướt qua, bọn họ chính thức bước vào lãnh địa thi vương năm sao. Lòng bàn tay Dương Hạo đổ đầy mồ hôi, sự lo lắng trong lòng dâng lên cuống họng.
Cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện vô số zombie bị tiếng động cơ ầm ầm quấy nhiễu. Chạy điên cuồng như chó dại trên phố, tụ tập ngày càng đông, gào thét truy đuổi.
“Anh Hạo, chúng ta đến rồi, xuống nhé.”
“Xuống cái quái gì? Muốn chết à?” Dương Hạo chửi rủa.
Nếu như hiện tại đi xuống, chắc chắn sẽ chết không toàn thây. Vì thế gã cầm lấy micro bên cạnh mình, hét qua loa của trực thăng.
“Tôi là người của công ty Tek, đại diện cho công ty đến tìm sếp của tụi mày đàm phán.”
"Này, nghe được không? Tôi là người của công ty Tek….”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.