[Dịch] Thi Vương Trỗi Dậy, Bắt Đầu Thu Thập Huyết Nhục
Chương 83: Sở Thích Biến Thái
Nhất thiên nhị lưỡng tửu
21/12/2024
Bóng Đen mang thịt bò trở về lãnh thổ cằn cỗi, trên đường đi nó không ngừng tự nhủ với bản thân đây là miếng cuối cùng. Nhưng ăn mãi, ăn mãi đến khi về đến nhà chỉ còn lại một góc mà thôi. Nhưng các tiểu đệ đói kém của nó vẫn rất kinh ngạc.
"Thịt bò sao? Vương thượng, ngài bắt được bò ở đâu vậy? Thú biến dị sao?”
“Không.... Thi vương của tòa nhà đưa cho ta.” Tiểu Hắc thành thật nói.
"Ồ?" Thủ hạ nghe vậy càng kinh ngạc hơn, thi vương kia có thịt không ăn, vậy mà cho lão đại, tận thế còn có thi thể tốt như vậy sao?
“Lão đại, tôi cảm thấy thi vương kia không tệ, có phải chúng ta nên báo đáp người ta không?”
"Ừ...." Bóng đen gật đầu, trong lòng cân nhắc.
“Có lẽ, chúng ta thật sự nên giải quyết ân oán với Mắt Rắn rồi.”
Thủ hạ nghe được hai chữ Mắt Rắn liền gầm nhẹ, hiển nhiên là vô cùng căm phẫn rồi.
"Lão đại! Tôi đã sớm nói rồi chúng ta phải liều mạng với chúng.”
“Đừng nóng vội, việc này không thể gấp gáp.”
Bóng Đen nghĩ có thể phối hợp cùng Lâm Đông giết chết Mắt Rắn, báo thù việc mình bị xua đuổi khỏi lãnh địa.
Một gã zombie tinh nhuệ nói: “Lão đại, ngài muốn làm gì?”
“Đợi thời cơ chín mùi, sau đó đợi ta hiệu lệnh.” Bóng đen suy tư nói.
"Vâng..." Zombie tinh nhuệ nhìn khuôn mặt đen như than của vương thượng, không khỏi nhớ đến lần thua trận trước.
.........
Trong viện bảo tàng, Lâm Đông thu hồi mấy thi thể, nhưng không trở về lãnh địa của mình, nếu đã đi ra ngoài một chuyến, vậy thì phải thu thập thêm chút 'vật tư'. Vì vậy, hắn nhớ đến các vị trí của tổ chức Bọ cạp đen bên trong thành phố.
Lâm Đông cảm thấy, giết người so với giết zombie thú vị hơn nhiều. Bởi vì nhân loại sẽ có cảm xúc, sợ hãi, bi thương, tuyệt vọng, còn zombie có tiến hoá ra cảm xúc không thể bằng nhân loại.
Làm thế nào để tận hưởng sự tra tấn thú vị này?
Sau khi Lâm Đông rời khỏi bảo tàng, căn cứ vào tình báo thu thập được từ điện thoại di động, rất nhanh đi tới một quảng trường, xung quanh nơi này không có zombie, chỉ có vết máu loang lổ và thi thể thối rữa.
Lâm Đông đã cảm nhận được hơi thở của con người, bọn họ ở dưới chân hắn.
Lâm Đông không đi vào cửa hầm, bởi vì nơi đó có người thức tỉnh canh gác. Lợi dụng năng lực thi vực, đi xuyên qua mặt đất lặng im tiến vào khu trung tâm mua sắm ngầm.
Lâm Đông xuất hiện trong một căn phòng rộng rãi, trong không khí tràn ngập mùi thuốc, phóng mắt nhìn lại, chung quanh đều là khung gỗ, bày một loạt chai thủy tinh trong suốt, bên trong chứa formol, trong đó còn ngâm thứ gì đó.
"Đây là cái gì?"
Lâm Đông đến gần quan sát, phát hiện bên trong là ‘cậu nhỏ' của đàn ông.
“Mẹ nó.” Không hổ là tổ chức Bọ cạp đen còn có những thứ này.
Sở thích đặt biệt, vô cùng biến thái. Lâm Đồng suy nghĩ, đếm khoảng chừng có hơn trăm bình thuỷ tinh.
“Quả là nhiều.” Hắn lẩm bẩm trong im lặng.
Lúc này, bên tai truyền đến từng tiếng xích sắt, kèm theo tiếng thống khổ rên rỉ của đàn ông. Ở phía bên phải của căn phòng, có hai người đàn ông, trần truồng như nhộng, tay chân bị trói vào khung gỗ, bên dưới là cầu nhỏ sưng phồng.
Trên bàn bày các loại đạo cụ, cùng với bình lớn bình nhỏ. Không cần suy nghĩ nhiều, cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra. Hai gã đàn ông bị trói vào nhục hình, máu tươi đầm đìa dưới háng, khuôn mặt vô cùng khủng khiếp.
Lâm Đồng đi thẳng qua, không sử dụng khả năng ẩn nấp trực tiếp hiện ra. Hai gã đã đau đến mơ mơ màng màng, nhìn thấy thân ảnh của hắn, bỗng nhiên tinh thần phấn chấn, giọng điệu suy yếu.
"Người anh em, sao anh lại đến được đây? Cứu chúng tôi với?”
“Ai là anh em với mi?” Lâm Đông thuận miệng nói.
Hiển nhiên hai gã này đều là người sống sót, bị tổ chức Bò cạp đen tàn nhẫn tra tấn.
"..." Gã kia câm lặng, nghĩ tới giờ này bản thân còn bị mỉa mai như thế.
“Anh mau cứu chúng tôi, đừng để nữ ma đầu kia nhìn thấy. Nếu không ả sẽ nghĩ cách để anh ‘chào cờ', sau đó cắt cậu nhỏ đi, ả không phải là người.”
"Ừm, ta cũng không phải người."
Lâm Đồng không muốn tán nhảm, lấy ra một con dao găm đâm thẳng vào cổ gã. Thân thể gã co giật mấy cái rồi tắt thở. Nếu ả ma nữ tra tấn sẽ rất thảm thương, vậy để hắn ra tay không thoải mái hơn sao.
Gã bên cạnh thấy thế, nhất thời lộ ra hoảng sợ.
"Á cứu mạng! Giết người!”
Mỗi ngày ở đây đều truyền ra âm thanh quái dị, khiến chẳng ai để ý đến.
"Đã là tận thế rồi, giết người có gì làm ầm ĩ?" Lâm Đồng lại vung tay lên, thanh âm kia đột nhiên dừng lại.
Sau đó, hắn thu nhập cái xác kia vào không gian lưu trữ.
Làm xong những việc này, Lâm Đồng yên lặng cảm nhận. Trong trung tâm thương mại ngầm, hiện nay có hơn trăm người còn sống.
Một số người sống sót đã bị tra tấn đến chết. Còn có một số thành viên Bọ cạp đen ra ngoài hoạt động nên tạm thời không có ở đây.
Nhưng vào lúc này, một người thức tỉnh đang đi vào phòng. Người đó chính là nữ ác mà hai gã đã nhắc đến lúc trước. Cô ta có một mái tóc bạch kim, buông xõa sau lưng. Dáng người yểu điệu, trước lồi sau vểnh lên, hơn nữa ăn mặc vô cùng mát mẻ.
"Sao?"
Người phụ nữ sau khi nhìn thấy Lâm Đồng, ánh mắt nhất thời ngẩn ra, thần sắc kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã biến thành si mê.
"Thật đẹp trai…"
"Thịt bò sao? Vương thượng, ngài bắt được bò ở đâu vậy? Thú biến dị sao?”
“Không.... Thi vương của tòa nhà đưa cho ta.” Tiểu Hắc thành thật nói.
"Ồ?" Thủ hạ nghe vậy càng kinh ngạc hơn, thi vương kia có thịt không ăn, vậy mà cho lão đại, tận thế còn có thi thể tốt như vậy sao?
“Lão đại, tôi cảm thấy thi vương kia không tệ, có phải chúng ta nên báo đáp người ta không?”
"Ừ...." Bóng đen gật đầu, trong lòng cân nhắc.
“Có lẽ, chúng ta thật sự nên giải quyết ân oán với Mắt Rắn rồi.”
Thủ hạ nghe được hai chữ Mắt Rắn liền gầm nhẹ, hiển nhiên là vô cùng căm phẫn rồi.
"Lão đại! Tôi đã sớm nói rồi chúng ta phải liều mạng với chúng.”
“Đừng nóng vội, việc này không thể gấp gáp.”
Bóng Đen nghĩ có thể phối hợp cùng Lâm Đông giết chết Mắt Rắn, báo thù việc mình bị xua đuổi khỏi lãnh địa.
Một gã zombie tinh nhuệ nói: “Lão đại, ngài muốn làm gì?”
“Đợi thời cơ chín mùi, sau đó đợi ta hiệu lệnh.” Bóng đen suy tư nói.
"Vâng..." Zombie tinh nhuệ nhìn khuôn mặt đen như than của vương thượng, không khỏi nhớ đến lần thua trận trước.
.........
Trong viện bảo tàng, Lâm Đông thu hồi mấy thi thể, nhưng không trở về lãnh địa của mình, nếu đã đi ra ngoài một chuyến, vậy thì phải thu thập thêm chút 'vật tư'. Vì vậy, hắn nhớ đến các vị trí của tổ chức Bọ cạp đen bên trong thành phố.
Lâm Đông cảm thấy, giết người so với giết zombie thú vị hơn nhiều. Bởi vì nhân loại sẽ có cảm xúc, sợ hãi, bi thương, tuyệt vọng, còn zombie có tiến hoá ra cảm xúc không thể bằng nhân loại.
Làm thế nào để tận hưởng sự tra tấn thú vị này?
Sau khi Lâm Đông rời khỏi bảo tàng, căn cứ vào tình báo thu thập được từ điện thoại di động, rất nhanh đi tới một quảng trường, xung quanh nơi này không có zombie, chỉ có vết máu loang lổ và thi thể thối rữa.
Lâm Đông đã cảm nhận được hơi thở của con người, bọn họ ở dưới chân hắn.
Lâm Đông không đi vào cửa hầm, bởi vì nơi đó có người thức tỉnh canh gác. Lợi dụng năng lực thi vực, đi xuyên qua mặt đất lặng im tiến vào khu trung tâm mua sắm ngầm.
Lâm Đông xuất hiện trong một căn phòng rộng rãi, trong không khí tràn ngập mùi thuốc, phóng mắt nhìn lại, chung quanh đều là khung gỗ, bày một loạt chai thủy tinh trong suốt, bên trong chứa formol, trong đó còn ngâm thứ gì đó.
"Đây là cái gì?"
Lâm Đông đến gần quan sát, phát hiện bên trong là ‘cậu nhỏ' của đàn ông.
“Mẹ nó.” Không hổ là tổ chức Bọ cạp đen còn có những thứ này.
Sở thích đặt biệt, vô cùng biến thái. Lâm Đồng suy nghĩ, đếm khoảng chừng có hơn trăm bình thuỷ tinh.
“Quả là nhiều.” Hắn lẩm bẩm trong im lặng.
Lúc này, bên tai truyền đến từng tiếng xích sắt, kèm theo tiếng thống khổ rên rỉ của đàn ông. Ở phía bên phải của căn phòng, có hai người đàn ông, trần truồng như nhộng, tay chân bị trói vào khung gỗ, bên dưới là cầu nhỏ sưng phồng.
Trên bàn bày các loại đạo cụ, cùng với bình lớn bình nhỏ. Không cần suy nghĩ nhiều, cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra. Hai gã đàn ông bị trói vào nhục hình, máu tươi đầm đìa dưới háng, khuôn mặt vô cùng khủng khiếp.
Lâm Đồng đi thẳng qua, không sử dụng khả năng ẩn nấp trực tiếp hiện ra. Hai gã đã đau đến mơ mơ màng màng, nhìn thấy thân ảnh của hắn, bỗng nhiên tinh thần phấn chấn, giọng điệu suy yếu.
"Người anh em, sao anh lại đến được đây? Cứu chúng tôi với?”
“Ai là anh em với mi?” Lâm Đông thuận miệng nói.
Hiển nhiên hai gã này đều là người sống sót, bị tổ chức Bò cạp đen tàn nhẫn tra tấn.
"..." Gã kia câm lặng, nghĩ tới giờ này bản thân còn bị mỉa mai như thế.
“Anh mau cứu chúng tôi, đừng để nữ ma đầu kia nhìn thấy. Nếu không ả sẽ nghĩ cách để anh ‘chào cờ', sau đó cắt cậu nhỏ đi, ả không phải là người.”
"Ừm, ta cũng không phải người."
Lâm Đồng không muốn tán nhảm, lấy ra một con dao găm đâm thẳng vào cổ gã. Thân thể gã co giật mấy cái rồi tắt thở. Nếu ả ma nữ tra tấn sẽ rất thảm thương, vậy để hắn ra tay không thoải mái hơn sao.
Gã bên cạnh thấy thế, nhất thời lộ ra hoảng sợ.
"Á cứu mạng! Giết người!”
Mỗi ngày ở đây đều truyền ra âm thanh quái dị, khiến chẳng ai để ý đến.
"Đã là tận thế rồi, giết người có gì làm ầm ĩ?" Lâm Đồng lại vung tay lên, thanh âm kia đột nhiên dừng lại.
Sau đó, hắn thu nhập cái xác kia vào không gian lưu trữ.
Làm xong những việc này, Lâm Đồng yên lặng cảm nhận. Trong trung tâm thương mại ngầm, hiện nay có hơn trăm người còn sống.
Một số người sống sót đã bị tra tấn đến chết. Còn có một số thành viên Bọ cạp đen ra ngoài hoạt động nên tạm thời không có ở đây.
Nhưng vào lúc này, một người thức tỉnh đang đi vào phòng. Người đó chính là nữ ác mà hai gã đã nhắc đến lúc trước. Cô ta có một mái tóc bạch kim, buông xõa sau lưng. Dáng người yểu điệu, trước lồi sau vểnh lên, hơn nữa ăn mặc vô cùng mát mẻ.
"Sao?"
Người phụ nữ sau khi nhìn thấy Lâm Đồng, ánh mắt nhất thời ngẩn ra, thần sắc kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã biến thành si mê.
"Thật đẹp trai…"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.