Chương 5:
Kẻ Si Tình Lang Thang
10/12/2023
Tôi nằm miên man rất lâu, không phân biệt nổi không gian và thời gian, trải qua một giấc mơ lộn xộn và hỗn tạp, cuối cùng giật mình tỉnh dậy.
Vết thương bên vai đã được xử lí. Rờ qua lớp vải trắng có thể nhận thấy được vài đường chỉ khâu nổi lộm cộm. Tôi nhìn xung quanh, phát hiện bản thân vẫn đang nằm trên chiếc giường quen thuộc ở nhà Cale chứ không phải trạm xá. Đoán chừng chính gã đã tự tay khâu vết thương cho tôi. Tay nghề Cale rất tốt, băng bó gọn gàng, hình như còn tiêm thuốc tê nên hiện tại tôi không cảm nhận được đau đớn, chỉ là cả người vô lực không thể nhúc nhích.
Tôi giật giật ngón tay, mỗi lần di chuyển cánh tay là vết thương trên bả vai sẽ nhói lên một chút. Tôi không cử động được toàn thân, đờ đẫn nhìn trần nhà, những kí ức trước khi ngất đi dần hiện lại trong tâm trí như đoạn phim tua chậm. Một bóng đen di chuyển đến phủ lên người tôi, nghiêng đầu qua liền đối diện với đôi mắt xanh của Cale.
Căn phòng này vẫn luôn chìm trong bóng tối, có lẽ do gã điên kia không thích bật đèn cho lắm, hoặc do Cale muốn để tôi ngủ ngon không bị chói mắt nên tắt hết điện. Tuy vậy, với thị lực kinh người gã vẫn có thể nhìn thấy tôi rõ ràng.
Gã nhìn tôi chăm chú, cái nhìn đầy ướt át và điên cuồng, không nói năng gì mà khẽ dùng ngón tay thô ráp cọ lên má tôi. Tôi mấp máy đôi môi khô khốc, nhỏ nhẹ nói:
"Em...em khát nước..."
Đèn được bật lên, tôi nhắm tịt mắt lại vì chưa kịp thích ứng. Cảm giác được gã ngồi xuống giường, dùng một tay nâng tôi lên và để tôi dựa vào lòng gã, một ly nước đưa đến khoé miệng tôi.
Tôi nhấp một ngụm cho đỡ khát, gấp không chờ nổi ngước mắt lên nhìn Cale, hỏi:
"Ba người kia đâu? Anh vẫn nhốt dưới hầm à?"
"Hai tiếng." Cale rũ mắt nhìn tôi, không trả lời câu hỏi đó mà nói qua chuyện khác " Còn gần hai tiếng nữa thuốc tê mới hết tác dụng. Nên uống thuốc giảm đau trước. Đói không? Muốn ăn gì?"
"Không, em không muốn ăn." Tôi lắc đầu, bám lấy ống tay áo gã, sốt ruột nói nhanh "Anh vẫn để ba người đó dưới hầm đúng không? Có thể xuống dưới đó bây giờ luôn không? Em muốn xem họ thế nào và...và muốn..."
Tôi nuốt nước miếng theo bản năng, khó khăn nói hết mấy từ còn lại:
"Muốn nhìn mấy ả bị tra tấn."
Trong căn phòng tối om chật hẹp bốc mùi hôi thối tanh tưởi, x.ác của Tầm Hà đã bị tiêu huỷ từ lâu, có điều mấy mảnh vụn cơ quan nội tạng vẫn rải rác trên nền đất. Ba cô gái kia bị trói chặt đến không thể cử động. Cale chẳng thèm bỏ sức ra đặt mấy ả trên ghế, cứ thế ném thẳng vào trong, mặc cho mấy ả ngã sõng soài trên nền đất, liên tục nôn oẹ vì thứ mùi gay mũi kinh tởm và kinh hãi khi nhìn mấy vết m.áu dính trên tường, thậm chí có mảnh gan nhỏ dính hẳn lên má Hoàng Thư khiến cô ta giãy trên đất, tiếng hét bị chặn bởi băng keo đen dán chặt miệng.
Giang Mạn tâm lí yếu, ả dựa vào tường, nếu không phải bị bịt miệng thì đã sớm nôn khan, nước mắt tuôn ra như mưa và tiếng nức nở kẹt nơi cổ họng. Vũ Hoan có tố chất tâm lí tốt hơn chút, không đến mức sợ hãi như hai cô bạn, nhưng mặt mày ả xám ngoét, sau gáy còn có cục sưng u.
Thuốc tê đã hết tác dụng, tôi uống liều giảm đau, sau khi chờ cho cảm giác nhức nhối ở bả vai dần giảm đi mới chậm rãi bước theo Cale vào căn phòng này. Cale dìu tôi ngồi xuống cái ghế dựa lót vải bông mà gã chuẩn bị sẵn, sau đó vươn tay mần mò trên tường bật công tắc.
Ánh đèn giật chớp vài cái mới sáng lên. Ánh sáng tù mù vàng nhạt, càng khiến căn phòng này trở nên rợn người.
Giờ phút này, mọi thứ như đảo lộn. Tôi ngồi trên ghế dựa êm ái, như vị thẩm phán tối cao có toàn quyền quyết định về đám tù nhân hèn mọn kia. Và ba cô ả mới ngày nào còn hành hạ tôi, bây giờ lại như con chuột nhắt bị nhốt trong lồng, sắp sửa chịu sự trừng phạt đáng sợ.
Tiếng bánh xe đẩy cút kít ma sát với nền sàn vang lên, Cale thong thả kéo cái xe đẩy đựng dụng cụ đến, dao nĩa kìm kéo va chạm vào nhau theo từng sự rung lắc của cái xe làm phát ra mấy âm thanh loảng xoảng. Gã từ tốn đeo găng tay trắng, mở cái thùng sắt đặt trên xe, lôi từ trong đó ra một cái đầu người, ném thẳng xuống đất.
Cái đầu lăn lông lốc đến trước mặt ba cô ả, xiêu vẹo dừng lại để lộ toàn khuôn mặt. Nó đã rơi vào tình trạng phân huỷ, thối rữa mất một bên, từng mảng da vì va chạm mà rớt mất mấy mẩu, giòi bọ lúc nhúc bên trong, đôi mắt trợn trừng kinh hãi và biểu cảm vặn vẹo thống khổ vì phải chịu sự đau đớn, ghê đến mức tôi phải nghiêng đầu qua không dám nhìn.
Là cái đầu của Tầm Hà.
Hoàng Thư ú ớ gào lên lại không thể hét ra tiếng, cả cơ thể co giật rồi ngất xỉu ngay tại chỗ. Mặt Vũ Hoan tái mét, lùi lại đằng sau, nghiêng ngả nhắm mắt lại.
Giang Mạn trừng tôi như muốn rớt cả tròng mắt ra ngoài, cả cơ thể ả run như cầy sấy, nước mắt không khống chế được tuôn trào và hoảng đến mức má.u mũi tự chảy ra. Phải, ả đang sợ hãi cực độ, vì ả biết sắp tới ả phải chịu những tra tấn như thế nào.
Hôm nay Cale rất nhàn rỗi, gã chưa muốn bắt tay vào hành hạ ngay. Gã thì thầm bên tai tôi, bảo rằng muốn chơi đùa tra tấn tinh thần mấy người này trước.
Trong góc phòng có cái tivi nhỏ đã phủ đầy bụi bặm và đầu đĩa DVD. Cale tự tay lau sạch màn hình, rút từ trong hộc tủ gỗ ra một đĩa băng còn mới tinh do gã tự tay lưu trữ. Thoáng chốc, trên tivi chiếu cảnh Tầm Hà bị mổ ruột, nội tạng bị nhét vào máy xay nghiền nát, còn có cảnh gã tự cưa đầu cậu ta. Cale túm đầu ba cô gái kia lại trước tivi, bắt ép phải trừng mắt xem cho bằng hết, Hoàng Thư đang ngất xỉu cũng bị dội nước lạnh cho tỉnh, kinh sợ nhìn từng phân cảnh kinh dị trên màn hình.
Cale không quên quay đầu nhìn tôi, khuôn mặt tâm thần hiếm khi lộ ra vẻ dịu dàng. Gã bảo nếu tôi không thích thì không cần xem.
Sau khi ba người kia gần như suy sụp tại chỗ, Cale mới tắt tivi. Gã trầm ngâm một hồi, nhìn qua nhìn lại ba cô gái đang nằm rạp trên đất, hơi thở của họ dần hỗn loạn trước ánh mắt như dã thú này, lông mày gã nhướng lên, như đang lựa chọn một món đồ để chơi. Gã hỏi tôi:
"Em thích ai lên đầu tiên nào?"
Giang Mạn tuyệt vọng co ro một góc, ả đáng thương nhìn tôi cầu xin. Tất nhiên tôi sẽ không chọn ả, tôi muốn để ả nếm trải mùi vị nhìn người khác bị tra tấn trước. Vì thế, tôi chỉ tay về phía Hoàng Thư.
Cale xách cổ áo Hoàng Thư lôi ra giữa căn phòng, còn tiện tay dùng xích sắt treo Giang Mạn đứng lên để ả được hưởng trọn góc nhìn cận cảnh màn hay sắp tới. Hoàng Thư vùng vẫy như con cá mắc cạn, nhưng lực yếu đến mức ngay cả nhấc người lên cũng khó khăn.
Sau đó tôi tận mắt nhìn thấy Cale rút từng móng tay của ả, dùng kìm kẹp ngón tay cho nát nhừ rồi dùng dao chặt từng ngón. Suốt cả quá trình Hoàng Thư co giật liên tục, ưỡn ngực ra đằng sau và giật người muốn tránh đi. Vì quá đau đớn mà biểu cảm dần trở nên méo mó, muốn gào lại không gào được.
Bởi vì ả đã dùng đôi bàn tay này tát tôi không biết bao lần, vậy nên đây là quả báo của ả.
Tôi vịn tay ghế đứng dậy, dợm từng bước đi đến trước mặt Hoàng Thư. Ả ngước đôi mắt đỏ ngầu chằng chịt tơ máu nhìn tôi. Tôi vung tay phải vả thẳng vào mặt ả, bao hận thù đều trút hết vào cái vả này. Hoàng Thư bị tát mạnh đến mức chắc khoé môi cũng rỉ máu, nằm xụi lơ trên đất.
Dù không động đến vai trái nhưng tôi vẫn thấy hơi đau, Cale bước đến gần bế tôi lên, đưa tôi quay trở lại ghế ngồi. Tôi thở ra một hơi dễ chịu, nói:
"Cale, làm nhanh đi. Em không muốn nhìn người này nữa. À đúng rồi, còn bàn chân ả nữa..."
Tôi khẽ đung đưa đôi chân mình, giơ cho Cale nhìn thấy trên ngón chân cái của tôi có một vết sẹo, móng chân cũ cũng sứt mất và đang chờ mọc lại.
Vết thương này là do Hoàng Thư cố gắng muốn cắm thử cây đinh vào ngón chân tôi.
Cale hôn lên trán tôi.
Hoàng Thư bị rút lưỡi, rạch cổ họng và bẻ gãy hết răng, lột da bàn tay, còn đóng đinh lên mười ngón chân. Chán chê, Cale bóp miệng ả và rót thuốc sâu vào, để mặc cho ả sủi bọt mép mà ch.ết.
Tiếp theo là Vũ Hoan.
Cô ta khiến tôi có hứng thú hơn là Hoàng Thư. Dù sao nếu không phải do cô ta khích bác Giang Mạn, gián tiếp gây lên cái ch.ết của mẹ tôi thì hẳn tôi đã sớm cho cô ta được ra đi thoải mái hơn chút xíu. Tôi chớp mắt, mỉm cười nhẹ nhàng với Vũ Hoan, rồi nhìn quá trình cô ta bị cạo nguyên mảng da đầu. Cale cố ý lột miếng băng keo dán chặt trên miệng Vũ Hoan, để cô ta tha hồ gào khóc đau đớn.
Gã kéo thùng nước ra, thản nhiên dúi đầu cô ta xuống. Chờ đến khi Vũ Hoan giãy giụa vì sắp nghẹt thở mới kéo lên, cho cô ta hít vài hơi rồi lại tàn nhẫn dúi xuống. Qua vài lần như thế Vũ Hoan đã mất hết sức lực, rũ rượi nằm vật ra thì gã mới buông tha.
Sau, Vũ Hoan bị đập gãy hai xương đầu gối. Cale nhìn thêm một hồi, dường như nghĩ ra cách chơi mới, thế là cất công đem cái bàn từ trên nhà xuống, trói tay chân cô ta kéo căng ra bốn phía rồi để nằm trên bàn, ngửa mặt lên và tay chân dang rộng không thể khép lại.
Cô ta rên rỉ liên tục, bắt đầu van xin được tha thứ.
Cale cầm cái lồng sắt đựng con chuột, đặt cái xô nhỏ vừa khít trên bụng cô ta và nhét con
chuột vào trong. Hắn vung vẩy cái bật lửa, điêu luyện đảo qua đảo lại cái thứ đồ ấy trên mấy ngón tay rồi 'tách' bật nó lên, nháy mắt với tôi:
"Em từng kể cô ả này bảo em giống như con chuột không thể chạy thoát đúng không?"
"Bây giờ để tôi cho em xem nếu bị vây hãm thì con chuột sẽ đào thoát kiểu gì nhé."
Nói rồi Cale dí sát bật lửa đang bật vào xô sắt. Gã dùng gậy nhỏ đè phía trên giữ xô không bị lệch đi, bắt đầu cẩn thận hơ lửa. Con chuột bên trong dần cảm nhận được sức nóng, vì sợ mà bắt đầu ngọ nguậy tìm đường thoát. Sau khi cào lên thành xô thấy không có kết quả, nó sốt ruột nhắm thẳng xuống bụng Vũ Hoan mà cắn xé.
Tiếng gào đau đớn vang vọng khắp căn phòng. Vũ Hoan rồ dại vùng vẫy nhưng không được. Má.u rỉ ra từ mép xô chảy xuống eo cô ta rồi rỏ xuống bàn, từng dòng từng dòng rớt tong tỏng xuống sàn. Ruột gan phèo phổi đều bị vuốt chuột cào xé, Vũ Hoan chịu đựng sự giằng co trong nội tạng mình cho đến ch.ết.
Ả trợn mắt lên, má.u tươi chảy ra từ miệng, giật người một cái và bất động.
Tôi không dám nhìn, cả người lạnh ngắt, vội đưa mắt ra chỗ khác, hoảng hốt nuốt nước bọt. Cổ họng lại khô khốc vì khát, nhưng tôi bị màu đỏ tươi của má.u ám ảnh, không dám uống nước, thần kinh căng như dây đàn, dần thấy mệt nhoài. Chờ đến khi Cale tự tay rót nước cho tôi, đứng cạnh vỗ về thì tôi mới dám uống.
Tận mắt chứng kiến hai người bạn thân của mình bị gi.ết một cách dã man cùng cái ch.ết của bạn trai, Giang Mạn như muốn phát điên. Ả ưm ưm mấy tiếng, cuối cùng không biết làm cách nào mà băng keo trên miệng bung ra, há miệng hét lớn:
"Làm ơn tha cho tôi! Nhà tôi rất giàu, muốn bao nhiêu tiền tôi cũng có thể cho. Hơn nữa tôi thề sẽ không báo cảnh sát."
Cale khinh thường nhìn ả, đầu hơi nghiêng sang một bên, mái tóc vàng rủ xuống, cười mỉa:
"Mày đang nghĩ tao là đồ ngu sao?"
Giang Mạn liên tục van xin vẫn không lay động được gã điên đó. Hết cách, ả chỉ đành quay sang tìm kiếm sự cứu giúp từ tôi, đôi mắt to tròn ầng ậng nước, mặt mũi đỏ hồng, sụt sịt nói:
"Làm ơn hãy tha cho tôi. Ai cũng có sai lầm mà, hãy cho tôi cơ hội sửa sai, xin đừng gi.ết tôi, hãy để tôi chuộc tội. Tôi sẽ không dám bắt nạt cậu nữa."
"Giang Mạn, đừng tỏ ra đáng thương, tôi ghét nhất là biểu cảm thanh thuần này của cậu
." Tôi vung chân đạp thẳng vào ngực ả, đôi mắt dấy lên sự hận thù, gay gắt nói
"Cậu cũng dùng dáng vẻ này để qua mặt thầy cô và cảnh sát, hoàn toàn chối bỏ tội danh của mình mà, phải không?"
Nài nỉ một hồi, biết không thể lay chuyển được hai người chúng tôi, cuối cùng Giang Mạn cũng phát rồ, cười khằng khặc, la đến khàn cả tiếng:
"Thẩm Hạ, mày được lắm. Tao cùng lắm chỉ đẩy bà già lắm mồm đó xuống, đẩy nhẹ thôi, là do bà mẹ ngu ngốc của mày tự trượt chân té. Liên quan gì đến tao? Chỉ ăn tát có mấy cái mà mày đã phải xách cái thân mày đi quyến rũ tên tâm thần này để báo thù?"
Cale hờ hững vung búa đập nát mắt cá nhân của ả.
Giang Mạn gào lên, nước mũi cũng trào ra, cả khuôn mặt xinh đẹp bây giờ nhem nhuốc bẩn thỉu, ả đau đến chết lặng, hét muốn đứt cuống họng. Chờ đến khi có thể chịu đựng được, ả thở hồng hộc, cay nghiệt tự tin nở nụ cười:
"Chúng mày cứ tiếp tục hành hạ tao đi. Giỏi thì gi.ết luôn tao đi. Nói cho biết trước khi bị bắt đến đây, vì nghi ngờ mày có mưu đồ nên tao đã sớm gửi định vị trên điện thoại về cho anh trai và ba má tao. Nếu ba ngày nữa tao không quay về nhà thì tụi mày cứ chờ cảnh sát đến hỏi thăm đi."
Tôi hoảng hốt nhìn sự điên khùng hả hê trong mắt Giang Mạn, kinh hãi nhìn qua Cale. Nếu ả ta nói thật, vậy thì mọi chuyện bại lộ là cái chắc, đến lúc ấy cả hai đều bị cảnh sát đưa đi điều tra, tội danh của Cale và tôi sẽ càng thêm nặng. Ai ngờ trái ngược với sự lo lắng của tôi, Cale chỉ cười nhẹ nhàng, bàn tay lật mấy dụng cụ trong xe đẩy của mình muốn tìm món đồ thích hợp, bình tĩnh trấn an:
"Đừng lo lắng, tôi đã có sự chuẩn bị hết rồi. Nào, bây giờ em muốn tra tấn ả này ra sao?"
_____
Tác giả: Kẻ si tình lang thang
Phương pháp tra tấn bỏ chuột vào xô úp lên bụng là tui tham khảo trong một bộ phim nào đó có cảnh hành hạ này. Có điều phim này tui coi hồi sáu bảy năm trước rồi, kinh dị vãi, ấn tượng đến giờ luôn
Vết thương bên vai đã được xử lí. Rờ qua lớp vải trắng có thể nhận thấy được vài đường chỉ khâu nổi lộm cộm. Tôi nhìn xung quanh, phát hiện bản thân vẫn đang nằm trên chiếc giường quen thuộc ở nhà Cale chứ không phải trạm xá. Đoán chừng chính gã đã tự tay khâu vết thương cho tôi. Tay nghề Cale rất tốt, băng bó gọn gàng, hình như còn tiêm thuốc tê nên hiện tại tôi không cảm nhận được đau đớn, chỉ là cả người vô lực không thể nhúc nhích.
Tôi giật giật ngón tay, mỗi lần di chuyển cánh tay là vết thương trên bả vai sẽ nhói lên một chút. Tôi không cử động được toàn thân, đờ đẫn nhìn trần nhà, những kí ức trước khi ngất đi dần hiện lại trong tâm trí như đoạn phim tua chậm. Một bóng đen di chuyển đến phủ lên người tôi, nghiêng đầu qua liền đối diện với đôi mắt xanh của Cale.
Căn phòng này vẫn luôn chìm trong bóng tối, có lẽ do gã điên kia không thích bật đèn cho lắm, hoặc do Cale muốn để tôi ngủ ngon không bị chói mắt nên tắt hết điện. Tuy vậy, với thị lực kinh người gã vẫn có thể nhìn thấy tôi rõ ràng.
Gã nhìn tôi chăm chú, cái nhìn đầy ướt át và điên cuồng, không nói năng gì mà khẽ dùng ngón tay thô ráp cọ lên má tôi. Tôi mấp máy đôi môi khô khốc, nhỏ nhẹ nói:
"Em...em khát nước..."
Đèn được bật lên, tôi nhắm tịt mắt lại vì chưa kịp thích ứng. Cảm giác được gã ngồi xuống giường, dùng một tay nâng tôi lên và để tôi dựa vào lòng gã, một ly nước đưa đến khoé miệng tôi.
Tôi nhấp một ngụm cho đỡ khát, gấp không chờ nổi ngước mắt lên nhìn Cale, hỏi:
"Ba người kia đâu? Anh vẫn nhốt dưới hầm à?"
"Hai tiếng." Cale rũ mắt nhìn tôi, không trả lời câu hỏi đó mà nói qua chuyện khác " Còn gần hai tiếng nữa thuốc tê mới hết tác dụng. Nên uống thuốc giảm đau trước. Đói không? Muốn ăn gì?"
"Không, em không muốn ăn." Tôi lắc đầu, bám lấy ống tay áo gã, sốt ruột nói nhanh "Anh vẫn để ba người đó dưới hầm đúng không? Có thể xuống dưới đó bây giờ luôn không? Em muốn xem họ thế nào và...và muốn..."
Tôi nuốt nước miếng theo bản năng, khó khăn nói hết mấy từ còn lại:
"Muốn nhìn mấy ả bị tra tấn."
Trong căn phòng tối om chật hẹp bốc mùi hôi thối tanh tưởi, x.ác của Tầm Hà đã bị tiêu huỷ từ lâu, có điều mấy mảnh vụn cơ quan nội tạng vẫn rải rác trên nền đất. Ba cô gái kia bị trói chặt đến không thể cử động. Cale chẳng thèm bỏ sức ra đặt mấy ả trên ghế, cứ thế ném thẳng vào trong, mặc cho mấy ả ngã sõng soài trên nền đất, liên tục nôn oẹ vì thứ mùi gay mũi kinh tởm và kinh hãi khi nhìn mấy vết m.áu dính trên tường, thậm chí có mảnh gan nhỏ dính hẳn lên má Hoàng Thư khiến cô ta giãy trên đất, tiếng hét bị chặn bởi băng keo đen dán chặt miệng.
Giang Mạn tâm lí yếu, ả dựa vào tường, nếu không phải bị bịt miệng thì đã sớm nôn khan, nước mắt tuôn ra như mưa và tiếng nức nở kẹt nơi cổ họng. Vũ Hoan có tố chất tâm lí tốt hơn chút, không đến mức sợ hãi như hai cô bạn, nhưng mặt mày ả xám ngoét, sau gáy còn có cục sưng u.
Thuốc tê đã hết tác dụng, tôi uống liều giảm đau, sau khi chờ cho cảm giác nhức nhối ở bả vai dần giảm đi mới chậm rãi bước theo Cale vào căn phòng này. Cale dìu tôi ngồi xuống cái ghế dựa lót vải bông mà gã chuẩn bị sẵn, sau đó vươn tay mần mò trên tường bật công tắc.
Ánh đèn giật chớp vài cái mới sáng lên. Ánh sáng tù mù vàng nhạt, càng khiến căn phòng này trở nên rợn người.
Giờ phút này, mọi thứ như đảo lộn. Tôi ngồi trên ghế dựa êm ái, như vị thẩm phán tối cao có toàn quyền quyết định về đám tù nhân hèn mọn kia. Và ba cô ả mới ngày nào còn hành hạ tôi, bây giờ lại như con chuột nhắt bị nhốt trong lồng, sắp sửa chịu sự trừng phạt đáng sợ.
Tiếng bánh xe đẩy cút kít ma sát với nền sàn vang lên, Cale thong thả kéo cái xe đẩy đựng dụng cụ đến, dao nĩa kìm kéo va chạm vào nhau theo từng sự rung lắc của cái xe làm phát ra mấy âm thanh loảng xoảng. Gã từ tốn đeo găng tay trắng, mở cái thùng sắt đặt trên xe, lôi từ trong đó ra một cái đầu người, ném thẳng xuống đất.
Cái đầu lăn lông lốc đến trước mặt ba cô ả, xiêu vẹo dừng lại để lộ toàn khuôn mặt. Nó đã rơi vào tình trạng phân huỷ, thối rữa mất một bên, từng mảng da vì va chạm mà rớt mất mấy mẩu, giòi bọ lúc nhúc bên trong, đôi mắt trợn trừng kinh hãi và biểu cảm vặn vẹo thống khổ vì phải chịu sự đau đớn, ghê đến mức tôi phải nghiêng đầu qua không dám nhìn.
Là cái đầu của Tầm Hà.
Hoàng Thư ú ớ gào lên lại không thể hét ra tiếng, cả cơ thể co giật rồi ngất xỉu ngay tại chỗ. Mặt Vũ Hoan tái mét, lùi lại đằng sau, nghiêng ngả nhắm mắt lại.
Giang Mạn trừng tôi như muốn rớt cả tròng mắt ra ngoài, cả cơ thể ả run như cầy sấy, nước mắt không khống chế được tuôn trào và hoảng đến mức má.u mũi tự chảy ra. Phải, ả đang sợ hãi cực độ, vì ả biết sắp tới ả phải chịu những tra tấn như thế nào.
Hôm nay Cale rất nhàn rỗi, gã chưa muốn bắt tay vào hành hạ ngay. Gã thì thầm bên tai tôi, bảo rằng muốn chơi đùa tra tấn tinh thần mấy người này trước.
Trong góc phòng có cái tivi nhỏ đã phủ đầy bụi bặm và đầu đĩa DVD. Cale tự tay lau sạch màn hình, rút từ trong hộc tủ gỗ ra một đĩa băng còn mới tinh do gã tự tay lưu trữ. Thoáng chốc, trên tivi chiếu cảnh Tầm Hà bị mổ ruột, nội tạng bị nhét vào máy xay nghiền nát, còn có cảnh gã tự cưa đầu cậu ta. Cale túm đầu ba cô gái kia lại trước tivi, bắt ép phải trừng mắt xem cho bằng hết, Hoàng Thư đang ngất xỉu cũng bị dội nước lạnh cho tỉnh, kinh sợ nhìn từng phân cảnh kinh dị trên màn hình.
Cale không quên quay đầu nhìn tôi, khuôn mặt tâm thần hiếm khi lộ ra vẻ dịu dàng. Gã bảo nếu tôi không thích thì không cần xem.
Sau khi ba người kia gần như suy sụp tại chỗ, Cale mới tắt tivi. Gã trầm ngâm một hồi, nhìn qua nhìn lại ba cô gái đang nằm rạp trên đất, hơi thở của họ dần hỗn loạn trước ánh mắt như dã thú này, lông mày gã nhướng lên, như đang lựa chọn một món đồ để chơi. Gã hỏi tôi:
"Em thích ai lên đầu tiên nào?"
Giang Mạn tuyệt vọng co ro một góc, ả đáng thương nhìn tôi cầu xin. Tất nhiên tôi sẽ không chọn ả, tôi muốn để ả nếm trải mùi vị nhìn người khác bị tra tấn trước. Vì thế, tôi chỉ tay về phía Hoàng Thư.
Cale xách cổ áo Hoàng Thư lôi ra giữa căn phòng, còn tiện tay dùng xích sắt treo Giang Mạn đứng lên để ả được hưởng trọn góc nhìn cận cảnh màn hay sắp tới. Hoàng Thư vùng vẫy như con cá mắc cạn, nhưng lực yếu đến mức ngay cả nhấc người lên cũng khó khăn.
Sau đó tôi tận mắt nhìn thấy Cale rút từng móng tay của ả, dùng kìm kẹp ngón tay cho nát nhừ rồi dùng dao chặt từng ngón. Suốt cả quá trình Hoàng Thư co giật liên tục, ưỡn ngực ra đằng sau và giật người muốn tránh đi. Vì quá đau đớn mà biểu cảm dần trở nên méo mó, muốn gào lại không gào được.
Bởi vì ả đã dùng đôi bàn tay này tát tôi không biết bao lần, vậy nên đây là quả báo của ả.
Tôi vịn tay ghế đứng dậy, dợm từng bước đi đến trước mặt Hoàng Thư. Ả ngước đôi mắt đỏ ngầu chằng chịt tơ máu nhìn tôi. Tôi vung tay phải vả thẳng vào mặt ả, bao hận thù đều trút hết vào cái vả này. Hoàng Thư bị tát mạnh đến mức chắc khoé môi cũng rỉ máu, nằm xụi lơ trên đất.
Dù không động đến vai trái nhưng tôi vẫn thấy hơi đau, Cale bước đến gần bế tôi lên, đưa tôi quay trở lại ghế ngồi. Tôi thở ra một hơi dễ chịu, nói:
"Cale, làm nhanh đi. Em không muốn nhìn người này nữa. À đúng rồi, còn bàn chân ả nữa..."
Tôi khẽ đung đưa đôi chân mình, giơ cho Cale nhìn thấy trên ngón chân cái của tôi có một vết sẹo, móng chân cũ cũng sứt mất và đang chờ mọc lại.
Vết thương này là do Hoàng Thư cố gắng muốn cắm thử cây đinh vào ngón chân tôi.
Cale hôn lên trán tôi.
Hoàng Thư bị rút lưỡi, rạch cổ họng và bẻ gãy hết răng, lột da bàn tay, còn đóng đinh lên mười ngón chân. Chán chê, Cale bóp miệng ả và rót thuốc sâu vào, để mặc cho ả sủi bọt mép mà ch.ết.
Tiếp theo là Vũ Hoan.
Cô ta khiến tôi có hứng thú hơn là Hoàng Thư. Dù sao nếu không phải do cô ta khích bác Giang Mạn, gián tiếp gây lên cái ch.ết của mẹ tôi thì hẳn tôi đã sớm cho cô ta được ra đi thoải mái hơn chút xíu. Tôi chớp mắt, mỉm cười nhẹ nhàng với Vũ Hoan, rồi nhìn quá trình cô ta bị cạo nguyên mảng da đầu. Cale cố ý lột miếng băng keo dán chặt trên miệng Vũ Hoan, để cô ta tha hồ gào khóc đau đớn.
Gã kéo thùng nước ra, thản nhiên dúi đầu cô ta xuống. Chờ đến khi Vũ Hoan giãy giụa vì sắp nghẹt thở mới kéo lên, cho cô ta hít vài hơi rồi lại tàn nhẫn dúi xuống. Qua vài lần như thế Vũ Hoan đã mất hết sức lực, rũ rượi nằm vật ra thì gã mới buông tha.
Sau, Vũ Hoan bị đập gãy hai xương đầu gối. Cale nhìn thêm một hồi, dường như nghĩ ra cách chơi mới, thế là cất công đem cái bàn từ trên nhà xuống, trói tay chân cô ta kéo căng ra bốn phía rồi để nằm trên bàn, ngửa mặt lên và tay chân dang rộng không thể khép lại.
Cô ta rên rỉ liên tục, bắt đầu van xin được tha thứ.
Cale cầm cái lồng sắt đựng con chuột, đặt cái xô nhỏ vừa khít trên bụng cô ta và nhét con
chuột vào trong. Hắn vung vẩy cái bật lửa, điêu luyện đảo qua đảo lại cái thứ đồ ấy trên mấy ngón tay rồi 'tách' bật nó lên, nháy mắt với tôi:
"Em từng kể cô ả này bảo em giống như con chuột không thể chạy thoát đúng không?"
"Bây giờ để tôi cho em xem nếu bị vây hãm thì con chuột sẽ đào thoát kiểu gì nhé."
Nói rồi Cale dí sát bật lửa đang bật vào xô sắt. Gã dùng gậy nhỏ đè phía trên giữ xô không bị lệch đi, bắt đầu cẩn thận hơ lửa. Con chuột bên trong dần cảm nhận được sức nóng, vì sợ mà bắt đầu ngọ nguậy tìm đường thoát. Sau khi cào lên thành xô thấy không có kết quả, nó sốt ruột nhắm thẳng xuống bụng Vũ Hoan mà cắn xé.
Tiếng gào đau đớn vang vọng khắp căn phòng. Vũ Hoan rồ dại vùng vẫy nhưng không được. Má.u rỉ ra từ mép xô chảy xuống eo cô ta rồi rỏ xuống bàn, từng dòng từng dòng rớt tong tỏng xuống sàn. Ruột gan phèo phổi đều bị vuốt chuột cào xé, Vũ Hoan chịu đựng sự giằng co trong nội tạng mình cho đến ch.ết.
Ả trợn mắt lên, má.u tươi chảy ra từ miệng, giật người một cái và bất động.
Tôi không dám nhìn, cả người lạnh ngắt, vội đưa mắt ra chỗ khác, hoảng hốt nuốt nước bọt. Cổ họng lại khô khốc vì khát, nhưng tôi bị màu đỏ tươi của má.u ám ảnh, không dám uống nước, thần kinh căng như dây đàn, dần thấy mệt nhoài. Chờ đến khi Cale tự tay rót nước cho tôi, đứng cạnh vỗ về thì tôi mới dám uống.
Tận mắt chứng kiến hai người bạn thân của mình bị gi.ết một cách dã man cùng cái ch.ết của bạn trai, Giang Mạn như muốn phát điên. Ả ưm ưm mấy tiếng, cuối cùng không biết làm cách nào mà băng keo trên miệng bung ra, há miệng hét lớn:
"Làm ơn tha cho tôi! Nhà tôi rất giàu, muốn bao nhiêu tiền tôi cũng có thể cho. Hơn nữa tôi thề sẽ không báo cảnh sát."
Cale khinh thường nhìn ả, đầu hơi nghiêng sang một bên, mái tóc vàng rủ xuống, cười mỉa:
"Mày đang nghĩ tao là đồ ngu sao?"
Giang Mạn liên tục van xin vẫn không lay động được gã điên đó. Hết cách, ả chỉ đành quay sang tìm kiếm sự cứu giúp từ tôi, đôi mắt to tròn ầng ậng nước, mặt mũi đỏ hồng, sụt sịt nói:
"Làm ơn hãy tha cho tôi. Ai cũng có sai lầm mà, hãy cho tôi cơ hội sửa sai, xin đừng gi.ết tôi, hãy để tôi chuộc tội. Tôi sẽ không dám bắt nạt cậu nữa."
"Giang Mạn, đừng tỏ ra đáng thương, tôi ghét nhất là biểu cảm thanh thuần này của cậu
." Tôi vung chân đạp thẳng vào ngực ả, đôi mắt dấy lên sự hận thù, gay gắt nói
"Cậu cũng dùng dáng vẻ này để qua mặt thầy cô và cảnh sát, hoàn toàn chối bỏ tội danh của mình mà, phải không?"
Nài nỉ một hồi, biết không thể lay chuyển được hai người chúng tôi, cuối cùng Giang Mạn cũng phát rồ, cười khằng khặc, la đến khàn cả tiếng:
"Thẩm Hạ, mày được lắm. Tao cùng lắm chỉ đẩy bà già lắm mồm đó xuống, đẩy nhẹ thôi, là do bà mẹ ngu ngốc của mày tự trượt chân té. Liên quan gì đến tao? Chỉ ăn tát có mấy cái mà mày đã phải xách cái thân mày đi quyến rũ tên tâm thần này để báo thù?"
Cale hờ hững vung búa đập nát mắt cá nhân của ả.
Giang Mạn gào lên, nước mũi cũng trào ra, cả khuôn mặt xinh đẹp bây giờ nhem nhuốc bẩn thỉu, ả đau đến chết lặng, hét muốn đứt cuống họng. Chờ đến khi có thể chịu đựng được, ả thở hồng hộc, cay nghiệt tự tin nở nụ cười:
"Chúng mày cứ tiếp tục hành hạ tao đi. Giỏi thì gi.ết luôn tao đi. Nói cho biết trước khi bị bắt đến đây, vì nghi ngờ mày có mưu đồ nên tao đã sớm gửi định vị trên điện thoại về cho anh trai và ba má tao. Nếu ba ngày nữa tao không quay về nhà thì tụi mày cứ chờ cảnh sát đến hỏi thăm đi."
Tôi hoảng hốt nhìn sự điên khùng hả hê trong mắt Giang Mạn, kinh hãi nhìn qua Cale. Nếu ả ta nói thật, vậy thì mọi chuyện bại lộ là cái chắc, đến lúc ấy cả hai đều bị cảnh sát đưa đi điều tra, tội danh của Cale và tôi sẽ càng thêm nặng. Ai ngờ trái ngược với sự lo lắng của tôi, Cale chỉ cười nhẹ nhàng, bàn tay lật mấy dụng cụ trong xe đẩy của mình muốn tìm món đồ thích hợp, bình tĩnh trấn an:
"Đừng lo lắng, tôi đã có sự chuẩn bị hết rồi. Nào, bây giờ em muốn tra tấn ả này ra sao?"
_____
Tác giả: Kẻ si tình lang thang
Phương pháp tra tấn bỏ chuột vào xô úp lên bụng là tui tham khảo trong một bộ phim nào đó có cảnh hành hạ này. Có điều phim này tui coi hồi sáu bảy năm trước rồi, kinh dị vãi, ấn tượng đến giờ luôn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.