Điều May Mắn Giữa Đêm Trăng Ngày 13
Chương 6: Trọng Sinh
Song Yu Min
07/04/2024
Sau 14 tiếng vật lộn với tử thần trong phòng phẫu thuật, Lạc Tử Minh và Lạc Tử Mân phẫu thuật thành công được đẩy về phòng chăm sóc đặc biệt, 51 tiếng sau cả hai cũng lần lượt tỉnh, tuy còn suy yếu nhưng theo kết quả theo dõi cả hai đang hồi phục rất khả quang ít ngày nữa có thể rời khỏi phòng ICU.
Lạc Tử Minh và Lạc Tử Mân được sắp nằm cùng phòng bệnh để tiện chăm sóc, trong phòng bệnh sau nhiều tháng các thiếu gia đời thứ ba thuộc dòng chính cuẩ nhà họ Lạc có cơ hội tập hợp đầy đủ, nếu có cô gái nào xuất hiện trong phòng bệnh chắc chắn sẽ chết chìm hoặc ngất xỉu ngay với vẻ đẹp mỗi người một vẻ của năm người.
Lạc Tử Minh lạnh lùng nghiêm nghị, Lạc Tử Mân đẹp trai hào phóng, Lạc Tử Kỳ tổng tài thư sinh, Lạc Tử Khôn khuôn mặt baby cấm dục, Lạc Đình Hiên hồ ly chín đuôi nghìn năm. Nhưng đáng tiếc trong phòng ngoài năm tên đực rựa này thì không còn ai khác, không khí trong phòng cũng không đúng lắm, giống như đang có một quả bom chỉ đợi thời gian đến là phát nổ.
"Lạc Tử Mân em vừa nói cái gì? Em muốn xuất ngũ nhưng tại sao chứ? Không phải trở thành quân nhân là ước mơ từ nhỏ của em sao?" Lạc Đình Hiên là người phản đối đầu tiên khi Lạc Tử Mân muốn xuất ngũ, cùng nhau lớn lên chính anh là người chứng kiến để được gia nhập bộ đội đặc chủng Lạc Tử Mân đã cố gắng ra sao, như không cần mạng sống mà huấn luyện giống như câu bố nói chỉ cần còn một hơi cũng phải luyện.
"Anh hai, anh đừng nông nổi tuy viên đạn gần cột sống nhưng phẫu thuật rất thành công chỉ cần anh cố gắng phối hợp luyện tập nhất định sẽ nhanh chóng khỏe lên, anh vẫn là bộ đội đặc chủng vẫn là niềm tự hào của gia đình chúng ta." Lạc Tử Khôn khuyên ngăn.
"Nếu bác hai biết anh gục ngã bởi tờ giấy có khả năng để lại di chứng mà từ bỏ chắc chắn sẽ đánh anh vào ICU một lần nữa đó. Chuyện hôm nay coi như chúng ta chưa từng nghe, anh nên nghỉ ngơi cho tốt phối hợp với bác sĩ làm phục hồi, tụi em sẽ luôn bên cạnh anh mà." Lạc Tử Kỳ mặt nghiêm túc nói.
"Anh đã quyết rồi." Ánh mắt Lạc Tử Mân nghiêm túc như nói dù có mười bảy con trâu kéo hay có bị bố đánh chết anh cũng không thay đổi quyết định. Lạc Tử Mân tuy là người có tính cách hào sảng nhưng anh cũng là một người rất cố chấp, một khi đã nhận định thì không bao giờ thay đổi.
"Lạc Tử Mân..." Lạc Đình Hiên la to.
"Lý do? Nếu lý do hợp lý anh sẽ đồng ý, cũng sẽ không để em bị bố đánh chết." giọng nói Lạc Tử Minh vang lên cắt ngang Lạc Đình Hiên.
"Tử Minh.."
"Anh cả."
"Anh cả.' Ba giọng nói ngạc nhiên vang lên.
"Nhất định phải hợp lí, phải đủ thuyết phục, nói ra suy nghĩ thật sự trong lòng em, nếu không thì mau chóng phối hợp trị liệu rồi cút về tiểu đội của em, không ở đủ mười năm anh sẽ không thả em ra." Giọng nói lạnh lẽo của Lạc Tử Minh trầm thấp không cho phép chối từ nói, hai ánh mắt sắc bén của anh nhìn chằm chằm cái người đang nằm sấp bên cạnh.
"Em muốn tham gia chính giới, ba đã có anh kế nghiệp nhưng trong chính giới nhà họ Lạc đang từ từ xuống dốc, chúng ta cần có người phải hoàn thành trách nhiệm này. Em biết em có nhiều chỗ không tốt, các người sẽ nghĩ với cái tình thẳng thắng hào sảng này sẽ bị giới chính trị xé thành mảnh nhỏ nhưng anh đừng quên tính cách này của em mới thích hợp nhất, ai sẽ phòng bị một tên có tính tình thẳng như ruột ngựa chứ. Em sẽ đi theo ông nội hai để học tập bổ sung khuyết điểm, cũng từ chức nhỏ nhất làm đi lên để tích lũy kinh nghiệm." Lạc Tử Mân trịnh trọng nói.
"Cũng không phải hết thuốc chữa, vẫn biết mình là mặt hàng như thế nào. Nhưng cho dù như vậy anh cũng sẽ không đồng ý, em tốt nhất phối hợp tốt với bác sĩ nếu không anh sẽ đem mô hình giới hạn của em đi bán đấu giá." Lạc Đình Hiên tuy ngạc nhiên đứa em nóng tính của mình bắt đầu thay đổi nhưng như vậy là chưa đủ.
"Tùy anh, em sẽ xuất ngũ." Lạc Tử Mân không để ý nói, so với mấy cái mô hình thì Lạc gia quan trọng hơn gấp trăm nghìn lần.
"Anh cho em cơ hội cuối cùng em nên suy nghĩ cẩn thận." Lạc Tử Minh vẫn giữ khuôn mặt lạnh nhạt nói.
Ba người còn lại ngạc nhiên nhìn Lạc Tử Minh rồi nhìn sang Lạc Tử Mân, không thể nào em trai ngốc/anh trai ngốc này lại có thể lừa gạt bọn họ, bất ngờ nha. Trong phòng chìm vào im lặng, Lạc Tử Mân hé miệng nhưng không thể phát ra tiếng nói hắn nắm chặt nắm tay, gân xanh nổi đầy trên trán, cắn chặt rang như đang áp lực cái gì đó, do quá dùng sức nên vét thương trên bả vai bị rách máu đang nhuộm đỏ băng gạc. Nhưng Lạc Tử Mân như không có cảm giác đau, hắn thở hỗn hển đôi mắt sắc bén sâu không thấy đái rất giống với ông nội hai là một con báo đang ẩn nấp trong bóng tối chờ đợi cơ hội tấn công con mồi.
"Em là Lạc Tử Mân của tám năm sau, rất hoang đường đúng không nhưng giống như trên phim em trọng sinh, em từ tám năm sau trở về. Tám năm sau Lạc gia dòng chính... bị tận diệt không một người sống sót." Lạc Tử Mân nhấn mạnh từng chữ nói.
Mọi người trố mắt không tin vào tai mình, Lạc Tử Mân hít sâu bắt đầu kể về Lạc gia bốn năm sau.
"Nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm đã được kế hoạch rất kỹ càng nhưng chúng ta không ngờ được kế hoạch vẫn bị tiết lộ bởi gián điệp, anh cả vì cứu em chìm vào hôn mê sâu không tỉnh lại, em vì bị thương cột sống nữa người dưới bị tê liệt bắt buộc phải xuất ngũ, các ông nội vì bị đã kích quá lớn lần lượt ngã bệnh cũng lần lượt về hưu. Hai năm sau đó có người giả mạo Duyệt Duyệt trở về Lạc gia, tất cả kế hoạch đều đã được ủ mưu từ hai mươi năm trước mà chúng ta không hề hay biết, bị bọn nó qua mặt dễ dàng đón con giả mạo đó vào nhà hết lòng yêu thương chăm sóc. Bác cả và ông nội cả vì bù đắp còn chuyển tặng cổ phần của Lạc thị cho nó."
"Con khốn đó là con cờ được Thẩm gia không phải nói là Tô gia cài vào Lạc gia để ăn cắp các tài liệu truyền về cho bọn chúng. Tất cả thông tin của Lạc thị đều bị Tô gia nắm rõ nên rất nhanh tập đoàn Lạc thị bị ngắm bắn, bị vu khống trốn thuế, hối lộ, chiếm đoạt công khoản, ông nội cả và ông nội bị nó hại phải nhập viện, ông nội ba bị nó đầu độc mà chết. Chú ba và thím ba đi giải quyết các vấn đề của công ty ở nước ngoài thì bị tai nạn giao thông qua đời, Tử Kỳ bị bắt do sử dụng chất cấm rồi tự sát trong tù, Tử Khôn bị ngộ độc rượu do vợ em ấy bị sảy thai dẫn đến băng huyết mà chết, anh Đình Hiên bị liên quan đến án buôn bán nội tạng."
"Một loạt các sự việc đều xảy ra cùng một lúc, danh tiếng Lạc gia chìm xuống đáy cốc bị mọi người tẩy chay cổ phiếu điên cuồng rớt giá, bọn chúng bắt đầu làm khống và thu mua cổ phiếu từ các cổ đông, sản nghiệp Lạc gia bị chia cắt, toàn bộ Lạc gia chỉ còn bác cả đau khổ chống đỡ. Nhưng khi bác cả đang đi kiểm tra nhà máy thì nhà máy phát nổ bác cả chết không toàn thây, mẹ Ái chịu không nổi mà tự sát đi theo bác cả. Sau khi hai bác mất, hai ông nội cũng lần lượt qua đời, em vừa tìm cách cứu bố vừa lo việc của Lạc thị nên bỏ qua anh cả, khi em nhớ đến anh cả đã biến mất không để lại dấu vết. Lúc đó em cần gom tiền cứu bố nên đã bán toàn bộ cổ phần Lạc thị trong tay, lúc đó em vẫn chưa nghi ngờ con khốn đó, nhưng khi bố được cứu ra thì nó cũng đã giao lại toàn bộ cổ phần vào tay Tô gia, Lạc thị đổi chủ, Con khốn đó cũng biến mất."
Bố em không có tội nhưng cũng bị cách chức, em và ba dựa vào các mối quan hệ còn lại bắt đầu điều tra dựa vào một số manh mối mới biết mọi chuyện đều do Thẩm gia và Chúc gia và một số gia tộc khác cùng nhau thực hiện âm mưu này, nhưng chưa đợi em và bố lên kế hoạch trả thù thì bị bọn họ truy sát, bố vì cứu em nên làm mồi đánh lạc hướng bọn chúng chết không thấy xác. Chúng ta cửa nát nhà tan, em trốn sang tam giác vàng một năm sau dựa vào thế lực của ông trùm Tiêu Chương lấy thân phận khác trở về mới phá đổ được Chúc gia và Thẩm gia đã bị Tô gia phát hiện.
"Bị Tô gia truy sát em mới biết tất cả mọi chuyện đều do Tô gia đứng sau tất cả nhưng một tên tội phạm bị truy nã khắp nơi em làm sao phá đỗ Tô gia, không còn cách nào khác khi Tô gia mở một buổi tiệc tại nhà tổ em ôm bom cùng bọn họ cùng chết, mở mắt ra là trước hai ngày khi làm nhiệm vụ."
Cả phòng im lặng, chỉ có tiếng gầm xé ruột của Lạc Tử Mân, thời gian như bị đọng lại, chuyện này sức công phá quá lớn tạm thời ba người Lạc Tử Kỳ, Lạc Tử Khôn và Lạc Đình Hiên vẫn chưa load kịp tất cả bọn họ đang trong trạng thái chết máy. Nhưng chưa đợi bọn họ khởi động cpu lại có thêm một quả bom có sức công phá lớn hơn nữa nổ cho bọn họ không còn manh giáp.
"Anh được ông ngoại bí mật đưa sang Châu Âu, sau khi tỉnh lại toàn bộ Lạc gia cũng chỉ còn lại anh, buổi tiệc hôm đó Tô Lập vẫn thoát chết, hắn nhờ chuyện này trở thành phó chủ tịch nước nắm giữ toàn bộ cơ quan lập pháp. Có thể nói Tô Lập quyền thế ngập trời anh chỉ có thể âm thầm thu thập chứng cứ, lúc này anh tìm được một số manh mối về việc Duyệt Duyệt bị bắt cóc rồi bị bán sang Bangkok từ các manh mối này liên hệ được với bố nuôi của Duyệt Duyệt một trùm ở Tam Giác Vàng đang ở Colombia."
"Nhưng không đợi anh nhận lại Duyệt Duyệt thì con bé đã bị Tô Tuyết hại chết, Duyệt Duyệt bị Tô Tuyết thuê người cưỡng hi*p, con bé đã nhảy từ tầng 43 của khách sạn xuống, Duyệt Duyệt chết trước mặt anh. Bố nuôi Duyệt Duyệt từ Colombia trở về, anh cùng ông ấy dùng mười năm thanh toán từng món nợ, giết từng người từng người của Tô gia, công bố chuyện dơ bẩn của Tô gia trong gần 30 năm qua. Anh thành công báo thù nhưng trên đời chỉ còn lại mình anh."
"Có lẽ số phận trêu ngươi anh mở mắt ra là Lạc gia vừa bi cửa nát nhà tan, anh trở về chỉ cứu được chú hai đang bị thương nặng, sau đó đi cứu Duyệt Duyệt nhưng vẫn chậm một bước tinh thần Duyệt Duyệt đã bị phá hủy trở thành một đứa bé năm tuổi. Anh và chú hai hợp tác với Ruang Rit phá đỗ Tô gia, nhưng không ngờ Lạc Kiến Bân lại phản bội dẫn người truy sát Ruang Rit và Duyệt Duyệt khi chú hai và anh đi bắt Tô Lập, Ruang Rit vì bảo vệ Duyệt Duyệt mà chết, khi chú hai dẫn người đến chỉ cứu được Duyệt Duyệt và một người nữa. Sau khi Tô gia đền tội chú hai tự sát đi theo mẹ Bảo, Lạc gia chỉ còn lại anh và Duyệt Duyệt nhưng Tô Tuyền trốn thoát được dùng xe đâm chết Duyệt Duyệt, anh... Mở mắt ra lần nữa là ngày hôm qua." Lạc tử Minh dùng giọng điệu rất nhẹ nhàng nói cứ như đang kể một câu chuyện cổ tích.
Lạc Tử Mân nghe xong cũng ngơ ngác, không những Lạc gia mà Duyệt Duyệt còn bị bọn họ hại thảm như thế, hai mắt hắn đỏ bừng hận không thể ăn gan uống máu người Lạc gia. Mấy người bọn họ không nghi ngờ về câu chuyện trọng sinh của anh cả và anh hai vì nó không cần thiết. Khác với các gia tộc khác luôn tranh đấu vì lợi ích thì Lạc gia không hề có chuyện này tất cả rất yêu thương nhau, bằng chứng là bọn họ cùng nhau sống chung cùng nhau lớn lên, ba căn biệt thự được ba ông nội xây dựng sát vách nhau chỉ cách một vườn hoa và một cái hồ bơi.
"Duyệt Duyệt bị Tô Tuyết hại chết, bị Tô Tuyền đâm chết, ha ha,..." Lạc Đình Hiên mỉm cười lạnh lẽo tay trong túi áo nắm chặt cây da phẫu thuật, nếu hai người kia đang đứng trước mặt thì chắc chắn sẽ bị Lạc Đình Hiên cắt xuống vài miếng thịt.
"Lúc điều tra em không tìm được thông tin của Duyệt Duyệt, cũng không biết Duyệt Duyệt bị bọn họ hại chết,..." Lạc Tử Mân hối hận nói, chỉ cần nghĩ đến việc Duyệt Duyệt bị hại chết là hắn hận không thể tự giết mình, Lạc Tử Mân đấm xuống giường vài cái, càng đấm càng mạnh đến nỗi vết thượng bị bung chỉ máu chảy xuống ướt cả chăn.
Lạc Tử Kỳ và Lạc Đình Hiên phải nhanh chóng giữ chặt hắn, Lạc Đình Hiên còn phải giúp băng bó vết thương một lần nữa tránh bị nhiễm trùng.
Lạc Tử Khôn đang đắm chìm trong việc Lạc gia cửa nát nhà tan lại nghe tin mình có vợ nhưng vợ lại bị hại con mất vợ chết chưa kịp định thần lại thì nghe tin Duyệt Duyệt bị hại chết. Lạc Tử Khôn cảm thấy thật khó thở, hắn ôm ngực thở một cách khó khăn, hắn cần phải giải tỏa cảm xúc này nếu không sẽ bị nhấn chìm trong đó, Lạc Tử Khôn bắt đầu đập phá đồ đạc trong phòng. Y tá trực nghe tiếng đổ vỡ bên trong định vào bên trong thì thấy Lạc Kình và Lạc Đình đang đứng trước cửa, Lạc Đình giơ tay ra hiệu y tá rời khỏi, nếu họ để ý một chút sẽ thấy nắm tay của hai người siết chặt và nổi gân xanh, chứng tỏ cả hai đang cố gắng kìm chế cơn giận trong lòng.
Lạc Tử Khôn sau khi đập phá thì đã bình tĩnh trở lại, căn phòng như bị một cơn bảo quét qua, đồ vật ngổn ngang la liệt. Hắn cởi bỏ áo khoác và cà vạt, đôi mắt đỏ ngầu, không một ai can ngăn việc hắn đập phá, vì Lạc Tử Khôn luôn cho rằng việc Duyệt Duyệt bị bắt cóc là do hắn sai. Lúc đó chỉ cách lễ trăm ngày của Duyệt Duyệt mọi người đang bận rộn chuẩn bị, theo thói quen mỗi sáng Duyệt Duyệt được đẩy ra vườn nhỏ phơi nắng đi cùng có Lạc Tử Khôn mới sáu tuổi, bảo mẫu đi lấy thêm thảm cho Duyệt Duyệt chỉ còn hắn ở lại trong em. Nhưng Lạc Tử Ngôn vì muốn khoe bức tranh mình vẽ làm quà tặng cho em gái nên chạy vội lên phòng lấy bức tranh khi trở về Duyệt Duyệt đã biến mất, Lạc Tử Khôn luôn tự trách bản thân đã làm lạc em gái. Có thời gian vì cảm giác mình có tội mà hắn tự mình hại mình, phải đi xem bác sĩ tâm sĩ tâm lí, bây giờ hắn biết việc này là âm mưu nhầm vào Lạc gia làm sao hắn có thể chịu được.
"Em sẽ giết hết bọn chúng, bọn chúng phải trả giá." Lạc Tử Khôn gầm gừ.
"Nếu chúng ta đang biết Duyệt Duyệt ở đâu thì việc đầu tiên là phải đón con bé trở về." Lạc Tử Kỳ ngăn cản Lạc Tử Khôn đang muốn lao ra khỏi phòng nói.
"Đúng vậy, chúng ta phải đi đón Duyệt Duyệt." Lạc Tử Khôn nghe vậy liền quay nhìn Lạc Tử Minh.
"Anh, Duyệt Duyệt đang ở đâu, chúng ta phải đi đón con bé."
Lạc Tử Minh và Lạc Tử Mân được sắp nằm cùng phòng bệnh để tiện chăm sóc, trong phòng bệnh sau nhiều tháng các thiếu gia đời thứ ba thuộc dòng chính cuẩ nhà họ Lạc có cơ hội tập hợp đầy đủ, nếu có cô gái nào xuất hiện trong phòng bệnh chắc chắn sẽ chết chìm hoặc ngất xỉu ngay với vẻ đẹp mỗi người một vẻ của năm người.
Lạc Tử Minh lạnh lùng nghiêm nghị, Lạc Tử Mân đẹp trai hào phóng, Lạc Tử Kỳ tổng tài thư sinh, Lạc Tử Khôn khuôn mặt baby cấm dục, Lạc Đình Hiên hồ ly chín đuôi nghìn năm. Nhưng đáng tiếc trong phòng ngoài năm tên đực rựa này thì không còn ai khác, không khí trong phòng cũng không đúng lắm, giống như đang có một quả bom chỉ đợi thời gian đến là phát nổ.
"Lạc Tử Mân em vừa nói cái gì? Em muốn xuất ngũ nhưng tại sao chứ? Không phải trở thành quân nhân là ước mơ từ nhỏ của em sao?" Lạc Đình Hiên là người phản đối đầu tiên khi Lạc Tử Mân muốn xuất ngũ, cùng nhau lớn lên chính anh là người chứng kiến để được gia nhập bộ đội đặc chủng Lạc Tử Mân đã cố gắng ra sao, như không cần mạng sống mà huấn luyện giống như câu bố nói chỉ cần còn một hơi cũng phải luyện.
"Anh hai, anh đừng nông nổi tuy viên đạn gần cột sống nhưng phẫu thuật rất thành công chỉ cần anh cố gắng phối hợp luyện tập nhất định sẽ nhanh chóng khỏe lên, anh vẫn là bộ đội đặc chủng vẫn là niềm tự hào của gia đình chúng ta." Lạc Tử Khôn khuyên ngăn.
"Nếu bác hai biết anh gục ngã bởi tờ giấy có khả năng để lại di chứng mà từ bỏ chắc chắn sẽ đánh anh vào ICU một lần nữa đó. Chuyện hôm nay coi như chúng ta chưa từng nghe, anh nên nghỉ ngơi cho tốt phối hợp với bác sĩ làm phục hồi, tụi em sẽ luôn bên cạnh anh mà." Lạc Tử Kỳ mặt nghiêm túc nói.
"Anh đã quyết rồi." Ánh mắt Lạc Tử Mân nghiêm túc như nói dù có mười bảy con trâu kéo hay có bị bố đánh chết anh cũng không thay đổi quyết định. Lạc Tử Mân tuy là người có tính cách hào sảng nhưng anh cũng là một người rất cố chấp, một khi đã nhận định thì không bao giờ thay đổi.
"Lạc Tử Mân..." Lạc Đình Hiên la to.
"Lý do? Nếu lý do hợp lý anh sẽ đồng ý, cũng sẽ không để em bị bố đánh chết." giọng nói Lạc Tử Minh vang lên cắt ngang Lạc Đình Hiên.
"Tử Minh.."
"Anh cả."
"Anh cả.' Ba giọng nói ngạc nhiên vang lên.
"Nhất định phải hợp lí, phải đủ thuyết phục, nói ra suy nghĩ thật sự trong lòng em, nếu không thì mau chóng phối hợp trị liệu rồi cút về tiểu đội của em, không ở đủ mười năm anh sẽ không thả em ra." Giọng nói lạnh lẽo của Lạc Tử Minh trầm thấp không cho phép chối từ nói, hai ánh mắt sắc bén của anh nhìn chằm chằm cái người đang nằm sấp bên cạnh.
"Em muốn tham gia chính giới, ba đã có anh kế nghiệp nhưng trong chính giới nhà họ Lạc đang từ từ xuống dốc, chúng ta cần có người phải hoàn thành trách nhiệm này. Em biết em có nhiều chỗ không tốt, các người sẽ nghĩ với cái tình thẳng thắng hào sảng này sẽ bị giới chính trị xé thành mảnh nhỏ nhưng anh đừng quên tính cách này của em mới thích hợp nhất, ai sẽ phòng bị một tên có tính tình thẳng như ruột ngựa chứ. Em sẽ đi theo ông nội hai để học tập bổ sung khuyết điểm, cũng từ chức nhỏ nhất làm đi lên để tích lũy kinh nghiệm." Lạc Tử Mân trịnh trọng nói.
"Cũng không phải hết thuốc chữa, vẫn biết mình là mặt hàng như thế nào. Nhưng cho dù như vậy anh cũng sẽ không đồng ý, em tốt nhất phối hợp tốt với bác sĩ nếu không anh sẽ đem mô hình giới hạn của em đi bán đấu giá." Lạc Đình Hiên tuy ngạc nhiên đứa em nóng tính của mình bắt đầu thay đổi nhưng như vậy là chưa đủ.
"Tùy anh, em sẽ xuất ngũ." Lạc Tử Mân không để ý nói, so với mấy cái mô hình thì Lạc gia quan trọng hơn gấp trăm nghìn lần.
"Anh cho em cơ hội cuối cùng em nên suy nghĩ cẩn thận." Lạc Tử Minh vẫn giữ khuôn mặt lạnh nhạt nói.
Ba người còn lại ngạc nhiên nhìn Lạc Tử Minh rồi nhìn sang Lạc Tử Mân, không thể nào em trai ngốc/anh trai ngốc này lại có thể lừa gạt bọn họ, bất ngờ nha. Trong phòng chìm vào im lặng, Lạc Tử Mân hé miệng nhưng không thể phát ra tiếng nói hắn nắm chặt nắm tay, gân xanh nổi đầy trên trán, cắn chặt rang như đang áp lực cái gì đó, do quá dùng sức nên vét thương trên bả vai bị rách máu đang nhuộm đỏ băng gạc. Nhưng Lạc Tử Mân như không có cảm giác đau, hắn thở hỗn hển đôi mắt sắc bén sâu không thấy đái rất giống với ông nội hai là một con báo đang ẩn nấp trong bóng tối chờ đợi cơ hội tấn công con mồi.
"Em là Lạc Tử Mân của tám năm sau, rất hoang đường đúng không nhưng giống như trên phim em trọng sinh, em từ tám năm sau trở về. Tám năm sau Lạc gia dòng chính... bị tận diệt không một người sống sót." Lạc Tử Mân nhấn mạnh từng chữ nói.
Mọi người trố mắt không tin vào tai mình, Lạc Tử Mân hít sâu bắt đầu kể về Lạc gia bốn năm sau.
"Nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm đã được kế hoạch rất kỹ càng nhưng chúng ta không ngờ được kế hoạch vẫn bị tiết lộ bởi gián điệp, anh cả vì cứu em chìm vào hôn mê sâu không tỉnh lại, em vì bị thương cột sống nữa người dưới bị tê liệt bắt buộc phải xuất ngũ, các ông nội vì bị đã kích quá lớn lần lượt ngã bệnh cũng lần lượt về hưu. Hai năm sau đó có người giả mạo Duyệt Duyệt trở về Lạc gia, tất cả kế hoạch đều đã được ủ mưu từ hai mươi năm trước mà chúng ta không hề hay biết, bị bọn nó qua mặt dễ dàng đón con giả mạo đó vào nhà hết lòng yêu thương chăm sóc. Bác cả và ông nội cả vì bù đắp còn chuyển tặng cổ phần của Lạc thị cho nó."
"Con khốn đó là con cờ được Thẩm gia không phải nói là Tô gia cài vào Lạc gia để ăn cắp các tài liệu truyền về cho bọn chúng. Tất cả thông tin của Lạc thị đều bị Tô gia nắm rõ nên rất nhanh tập đoàn Lạc thị bị ngắm bắn, bị vu khống trốn thuế, hối lộ, chiếm đoạt công khoản, ông nội cả và ông nội bị nó hại phải nhập viện, ông nội ba bị nó đầu độc mà chết. Chú ba và thím ba đi giải quyết các vấn đề của công ty ở nước ngoài thì bị tai nạn giao thông qua đời, Tử Kỳ bị bắt do sử dụng chất cấm rồi tự sát trong tù, Tử Khôn bị ngộ độc rượu do vợ em ấy bị sảy thai dẫn đến băng huyết mà chết, anh Đình Hiên bị liên quan đến án buôn bán nội tạng."
"Một loạt các sự việc đều xảy ra cùng một lúc, danh tiếng Lạc gia chìm xuống đáy cốc bị mọi người tẩy chay cổ phiếu điên cuồng rớt giá, bọn chúng bắt đầu làm khống và thu mua cổ phiếu từ các cổ đông, sản nghiệp Lạc gia bị chia cắt, toàn bộ Lạc gia chỉ còn bác cả đau khổ chống đỡ. Nhưng khi bác cả đang đi kiểm tra nhà máy thì nhà máy phát nổ bác cả chết không toàn thây, mẹ Ái chịu không nổi mà tự sát đi theo bác cả. Sau khi hai bác mất, hai ông nội cũng lần lượt qua đời, em vừa tìm cách cứu bố vừa lo việc của Lạc thị nên bỏ qua anh cả, khi em nhớ đến anh cả đã biến mất không để lại dấu vết. Lúc đó em cần gom tiền cứu bố nên đã bán toàn bộ cổ phần Lạc thị trong tay, lúc đó em vẫn chưa nghi ngờ con khốn đó, nhưng khi bố được cứu ra thì nó cũng đã giao lại toàn bộ cổ phần vào tay Tô gia, Lạc thị đổi chủ, Con khốn đó cũng biến mất."
Bố em không có tội nhưng cũng bị cách chức, em và ba dựa vào các mối quan hệ còn lại bắt đầu điều tra dựa vào một số manh mối mới biết mọi chuyện đều do Thẩm gia và Chúc gia và một số gia tộc khác cùng nhau thực hiện âm mưu này, nhưng chưa đợi em và bố lên kế hoạch trả thù thì bị bọn họ truy sát, bố vì cứu em nên làm mồi đánh lạc hướng bọn chúng chết không thấy xác. Chúng ta cửa nát nhà tan, em trốn sang tam giác vàng một năm sau dựa vào thế lực của ông trùm Tiêu Chương lấy thân phận khác trở về mới phá đổ được Chúc gia và Thẩm gia đã bị Tô gia phát hiện.
"Bị Tô gia truy sát em mới biết tất cả mọi chuyện đều do Tô gia đứng sau tất cả nhưng một tên tội phạm bị truy nã khắp nơi em làm sao phá đỗ Tô gia, không còn cách nào khác khi Tô gia mở một buổi tiệc tại nhà tổ em ôm bom cùng bọn họ cùng chết, mở mắt ra là trước hai ngày khi làm nhiệm vụ."
Cả phòng im lặng, chỉ có tiếng gầm xé ruột của Lạc Tử Mân, thời gian như bị đọng lại, chuyện này sức công phá quá lớn tạm thời ba người Lạc Tử Kỳ, Lạc Tử Khôn và Lạc Đình Hiên vẫn chưa load kịp tất cả bọn họ đang trong trạng thái chết máy. Nhưng chưa đợi bọn họ khởi động cpu lại có thêm một quả bom có sức công phá lớn hơn nữa nổ cho bọn họ không còn manh giáp.
"Anh được ông ngoại bí mật đưa sang Châu Âu, sau khi tỉnh lại toàn bộ Lạc gia cũng chỉ còn lại anh, buổi tiệc hôm đó Tô Lập vẫn thoát chết, hắn nhờ chuyện này trở thành phó chủ tịch nước nắm giữ toàn bộ cơ quan lập pháp. Có thể nói Tô Lập quyền thế ngập trời anh chỉ có thể âm thầm thu thập chứng cứ, lúc này anh tìm được một số manh mối về việc Duyệt Duyệt bị bắt cóc rồi bị bán sang Bangkok từ các manh mối này liên hệ được với bố nuôi của Duyệt Duyệt một trùm ở Tam Giác Vàng đang ở Colombia."
"Nhưng không đợi anh nhận lại Duyệt Duyệt thì con bé đã bị Tô Tuyết hại chết, Duyệt Duyệt bị Tô Tuyết thuê người cưỡng hi*p, con bé đã nhảy từ tầng 43 của khách sạn xuống, Duyệt Duyệt chết trước mặt anh. Bố nuôi Duyệt Duyệt từ Colombia trở về, anh cùng ông ấy dùng mười năm thanh toán từng món nợ, giết từng người từng người của Tô gia, công bố chuyện dơ bẩn của Tô gia trong gần 30 năm qua. Anh thành công báo thù nhưng trên đời chỉ còn lại mình anh."
"Có lẽ số phận trêu ngươi anh mở mắt ra là Lạc gia vừa bi cửa nát nhà tan, anh trở về chỉ cứu được chú hai đang bị thương nặng, sau đó đi cứu Duyệt Duyệt nhưng vẫn chậm một bước tinh thần Duyệt Duyệt đã bị phá hủy trở thành một đứa bé năm tuổi. Anh và chú hai hợp tác với Ruang Rit phá đỗ Tô gia, nhưng không ngờ Lạc Kiến Bân lại phản bội dẫn người truy sát Ruang Rit và Duyệt Duyệt khi chú hai và anh đi bắt Tô Lập, Ruang Rit vì bảo vệ Duyệt Duyệt mà chết, khi chú hai dẫn người đến chỉ cứu được Duyệt Duyệt và một người nữa. Sau khi Tô gia đền tội chú hai tự sát đi theo mẹ Bảo, Lạc gia chỉ còn lại anh và Duyệt Duyệt nhưng Tô Tuyền trốn thoát được dùng xe đâm chết Duyệt Duyệt, anh... Mở mắt ra lần nữa là ngày hôm qua." Lạc tử Minh dùng giọng điệu rất nhẹ nhàng nói cứ như đang kể một câu chuyện cổ tích.
Lạc Tử Mân nghe xong cũng ngơ ngác, không những Lạc gia mà Duyệt Duyệt còn bị bọn họ hại thảm như thế, hai mắt hắn đỏ bừng hận không thể ăn gan uống máu người Lạc gia. Mấy người bọn họ không nghi ngờ về câu chuyện trọng sinh của anh cả và anh hai vì nó không cần thiết. Khác với các gia tộc khác luôn tranh đấu vì lợi ích thì Lạc gia không hề có chuyện này tất cả rất yêu thương nhau, bằng chứng là bọn họ cùng nhau sống chung cùng nhau lớn lên, ba căn biệt thự được ba ông nội xây dựng sát vách nhau chỉ cách một vườn hoa và một cái hồ bơi.
"Duyệt Duyệt bị Tô Tuyết hại chết, bị Tô Tuyền đâm chết, ha ha,..." Lạc Đình Hiên mỉm cười lạnh lẽo tay trong túi áo nắm chặt cây da phẫu thuật, nếu hai người kia đang đứng trước mặt thì chắc chắn sẽ bị Lạc Đình Hiên cắt xuống vài miếng thịt.
"Lúc điều tra em không tìm được thông tin của Duyệt Duyệt, cũng không biết Duyệt Duyệt bị bọn họ hại chết,..." Lạc Tử Mân hối hận nói, chỉ cần nghĩ đến việc Duyệt Duyệt bị hại chết là hắn hận không thể tự giết mình, Lạc Tử Mân đấm xuống giường vài cái, càng đấm càng mạnh đến nỗi vết thượng bị bung chỉ máu chảy xuống ướt cả chăn.
Lạc Tử Kỳ và Lạc Đình Hiên phải nhanh chóng giữ chặt hắn, Lạc Đình Hiên còn phải giúp băng bó vết thương một lần nữa tránh bị nhiễm trùng.
Lạc Tử Khôn đang đắm chìm trong việc Lạc gia cửa nát nhà tan lại nghe tin mình có vợ nhưng vợ lại bị hại con mất vợ chết chưa kịp định thần lại thì nghe tin Duyệt Duyệt bị hại chết. Lạc Tử Khôn cảm thấy thật khó thở, hắn ôm ngực thở một cách khó khăn, hắn cần phải giải tỏa cảm xúc này nếu không sẽ bị nhấn chìm trong đó, Lạc Tử Khôn bắt đầu đập phá đồ đạc trong phòng. Y tá trực nghe tiếng đổ vỡ bên trong định vào bên trong thì thấy Lạc Kình và Lạc Đình đang đứng trước cửa, Lạc Đình giơ tay ra hiệu y tá rời khỏi, nếu họ để ý một chút sẽ thấy nắm tay của hai người siết chặt và nổi gân xanh, chứng tỏ cả hai đang cố gắng kìm chế cơn giận trong lòng.
Lạc Tử Khôn sau khi đập phá thì đã bình tĩnh trở lại, căn phòng như bị một cơn bảo quét qua, đồ vật ngổn ngang la liệt. Hắn cởi bỏ áo khoác và cà vạt, đôi mắt đỏ ngầu, không một ai can ngăn việc hắn đập phá, vì Lạc Tử Khôn luôn cho rằng việc Duyệt Duyệt bị bắt cóc là do hắn sai. Lúc đó chỉ cách lễ trăm ngày của Duyệt Duyệt mọi người đang bận rộn chuẩn bị, theo thói quen mỗi sáng Duyệt Duyệt được đẩy ra vườn nhỏ phơi nắng đi cùng có Lạc Tử Khôn mới sáu tuổi, bảo mẫu đi lấy thêm thảm cho Duyệt Duyệt chỉ còn hắn ở lại trong em. Nhưng Lạc Tử Ngôn vì muốn khoe bức tranh mình vẽ làm quà tặng cho em gái nên chạy vội lên phòng lấy bức tranh khi trở về Duyệt Duyệt đã biến mất, Lạc Tử Khôn luôn tự trách bản thân đã làm lạc em gái. Có thời gian vì cảm giác mình có tội mà hắn tự mình hại mình, phải đi xem bác sĩ tâm sĩ tâm lí, bây giờ hắn biết việc này là âm mưu nhầm vào Lạc gia làm sao hắn có thể chịu được.
"Em sẽ giết hết bọn chúng, bọn chúng phải trả giá." Lạc Tử Khôn gầm gừ.
"Nếu chúng ta đang biết Duyệt Duyệt ở đâu thì việc đầu tiên là phải đón con bé trở về." Lạc Tử Kỳ ngăn cản Lạc Tử Khôn đang muốn lao ra khỏi phòng nói.
"Đúng vậy, chúng ta phải đi đón Duyệt Duyệt." Lạc Tử Khôn nghe vậy liền quay nhìn Lạc Tử Minh.
"Anh, Duyệt Duyệt đang ở đâu, chúng ta phải đi đón con bé."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.