Chương 7: Mỏ Quạ Đen
Nhóc Lê Minh
11/04/2021
Cố Ngạo Thiên vứt bộ long bào cho Tiểu Toàn công công rồi nhanh chóng khoác lên người bộ bạch y, thoạt nhìn như một thư sinh tuấn tú nho nhã. Hắn xưa nay chưa từng cần người hầu hạ mặc y phục.
Tiểu Toàn công công rầu rĩ nhìn Cố Ngạo Thiên, miệng lầu bầu: "Người lại xuất cung sao? Sao mỗi lần xuất cung Người đều không dẫn nô tài theo? Cho nô tài đi theo đi, nô tài sẽ không cản chân người mà!!"
Cố Ngạo Thiên gõ vào đầu Tiểu Toàn một cái, "Ngốc tử! Ngươi cũng đi theo, vậy ai sẽ ở đây làm bia đỡ cho ta?"
"Tiểu Hoan là đệ tử mà nô tài tín nhiệm nhất, hắn thật sự rất đáng tin cậy." Tiểu Toàn muốn nhanh chóng đẩy việc làm môn thần sang cho người khác.
"Nơi này… ngoài ngươi ra… ta chẳng tin ai hết!" Cố Ngạo Thiên lại gõ lên đầu Tiểu Toàn công công một cái nữa rồi chui vào trong mật đạo, bỏ mặc Tiểu Toàn vẻ mặt không cam lòng đứng xoa xoa cái đầu đau.
Cố Ngạo Thiên vừa từ cửa sau đi vào Túy Hương lâu - thanh lâu mới nổi ở kinh thành thì một nữ tử phong trần không biết đã đợi sẵn từ khi nào nhanh chân tiếp đón.
"Công tử, hôm nay ở lầu hai có một nhóm khách quý, đã vào phòng được một lúc. Công tử có muốn đi xem một chút?" Mỹ nhân yểu điệu nói khẽ với Cố Ngạo Thiên.
"Khách quý? Có biết là ai không?" Cố Ngạo Thiên cau mày.
"Là Ninh Thân Vương cùng với Cao Tể tướng và một vị đại nhân lạ mặt, Đàm Nhi chưa từng thấy qua."
- Ninh Thân Vương, Tể tướng? Còn có một người lạ mặt? Hai người kia muốn gặp người nào mà lại chọn chỗ này gặp mặt?
"Bọn họ có gọi người hầu hạ không?"
"Bọn họ chỉ gọi Linh Chi muội muội đến gảy đàn mà thôi!" Linh Chi là hoa khôi chỉ bán nghệ không bán thân của Túy Hương Lâu.
- Biết địch biết ta, "Đi thôi! Đến phòng kế bên phòng của Ninh Thân Vương." - Đi xem bọn chúng lại định làm gì!
Hai người vừa đi vừa nói được một lúc thì đến một ngã rẽ, bên cạnh là cầu thang đi lên tầng hai.
Ngoài khu chợ, Hạ Tiểu Hi đang chạy bán mạng về phía trước. - Tiểu Hồng chết bầm! Đúng là cái mỏ quạ đen, chẳng nói được lời gì hay ho!
"Bắt lại!"
"Bắt hắn lại, đừng để hắn chạy thoát!"
"Nhanh! Bên này, bên này!"
"Đứng lại đó!"
"Tên trộm lớn mật! Đồ của Tuyên Vương cũng dám trộm, lá gan quả là không nhỏ!"
Đằng sau, đám hộ vệ của Tuyên Vương theo sát nàng. Tuyên Vương gương mặt đen thui cũng theo sau.
Hạ Tiểu Hi muốn lộn ruột! - Nếu biết hắn là Tuyên Vương trong truyền thuyết, đánh chết ta cũng không đụng tới hắn!
Nàng cũng chỉ nghe danh Tuyên Vương từ miệng Hạ Tường Vi chứ nào đã từng thấy qua mặt hắn.
Đám hộ vệ bám theo nàng quá gần, nàng chẳng có cơ hội để mà hoá trang, - Cái gọi là khinh công trong lời đồn đâu rồi? Ta bây giờ bắt đầu luyện còn kịp nữa không?
Phía trước chính là thanh lâu, ra khỏi con đường này là ra khỏi khu chợ, con đường sẽ trở nên vắng người qua lại hơn. - Nếu còn tiếp tục chạy, bị bắt là cái chắc!
Hạ Tiểu Hi quay đầu nhìn lại, Tuyên Vương Cố Hoài Dương sắc mặt tối thui cũng nhìn chòng chọc nàng. Bên cạnh hắn một hộ vệ trên tay xách một cái lồng sắt nhốt một con hồ ly toàn thân lông trắng như tuyết.
- Tuyên Vương phải không? Ta nhớ kĩ ngươi rồi, ngươi cứ chờ đó cho ta! Hạ Tiểu Hi trước khi lao vào trong thanh lâu còn không quên ghi thù Tuyên Vương.
Cố Ngạo Thiên đứng sau tấm bình phong cả người như dính vào vách tường, hai tai vểnh lên nghe lén cuộc đối thoại của ba người trong phòng kế bên, một bộ dáng lén la lén lút như kẻ trộm.
Cái gì mà tác phong của một Quân Vương, đều đi gặp quỷ hết đi! Mấy lời dạy của Thái sư đều bị hắn vứt xó, nửa chữ cũng không mang theo.
Đám thị vệ của Tuyên Vương Cố Hoài Dương cũng theo Hạ Tiểu Hi vào thanh lâu. Tất cả các phòng đều bị lật tung lên.
"Bị điên sao?"
"Có bệnh à?
"Khốn kiếp! Là kẻ nào?"
"Các ngươi là người nào, chán sống rồi phải không?"
"Phùng má mì đâu? Điếm các ngươi còn muốn làm ăn nữa không?"
…
Mấy câu chửi bới vang lên khắp kĩ viện. Một vài hán tử bị làm cho tức giận còn chưa kịp mặc y phục, thân trên vẫn để trần, tay còn túm lấy quần đã vội vàng chạy ra khỏi phòng vừa chửi vừa mặc lại y phục. Nhưng khi đám người thấy rõ mặt người đi phía sau các hộ vệ, nhận ra thân phận hắn cũng nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của hắn thì tất cả đều im bặt, cúi đầu lùi trở về.
Âm thanh nháo nhào bên ngoài cũng không làm Cố Ngạo Thiên chút nào phân tâm. Tâm tư hắn đã bay sang phòng kế bên. Cho đến khi….
Kẽo kẹt! Tiếng cửa bị người từ ngoài mở ra rồi khép lại.
Cố Ngạo Thiên nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cả người càng thêm dán chặt vào góc tường.
-May quá! Phòng này không có người.
Hạ Tiểu Hi nhìn quanh phòng một lượt không thấy ai liền đi đến bên bức bình phong bắt đầu dùng tốc độ bão quét lột bỏ bộ nam trang trên người rồi thay vào bộ váy của mấy cô kỹ nữ không biết đã chôm chỉa được từ khi nào.
Tóc đen dài rũ xuống, ôm lấy bờ vai trần mảnh khảnh.
Nàng móc trong túi ra một chiếc gương nhỏ cùng hộp son phấn nhỏ do nàng tự chế. Ngón tay chấm chấm xoa xoa trên mặt mấy lần, gò má, đuôi mắt đã thêm một màu hồng phấn. Mi mắt cong cong, làn môi đỏ mọng. Nhìn qua còn mê người hơn cả hoa khôi của Túy Hương lâu.
Cố Ngạo Thiên lần nữa tận mắt chứng kiến cảnh tượng lột xác đầy đặc sắc, cả người như có dòng điện chạy qua.
Hạ Tiểu Hi hoàn toàn không biết có kẻ đang nhìn lén, nàng lôi lôi kéo kéo, nâng lên hạ xuống, đẩy qua đẩy lại hai khối tròn tròn trắng trắng trước ngực nhằm chỉnh sửa sao cho thoạt nhìn giống một nữ tử thanh lâu.
Cố Ngạo Thiên suýt chút nữa thì phun máu mũi. Hắn chính là một nam tử tuổi trẻ khí huyết bừng bừng, lại chưa từng thấy qua hình ảnh rực lửa như vậy, cả người bị lửa nóng thiêu đốt, hắn cổ họng khô khốc cố gắng nuốt xuống một ngụm nước bọt, cũng chính ngụm nước bọt này đã bán đứng hắn.
Hạ Tiểu Hi nghe thấy tiếng nuốt nước bọt, toàn thân như bị kích điện, nàng quay phắt người lại thì thấy Cố Ngạo Thiên cũng đang bị làm cho giật mình dí lưng lên tường. Hai người trợn tròn mắt nhìn nhau.
"Sao lại là ngươi? Ngươi lại nhìn lén ta?" Hạ Tiểu Hi chống nạnh chỉ vào mũi Cố Ngạo Thiên.
"Ta không có nhìn lén! Ta cũng không cố ý, là ngươi mỗi lần đều đến trước mặt ta thay y phục… ta…ta…" Cố Ngạo Thiên lắp bắp minh oan.
"Ta ta cái gì? Ngươi đã nhìn thấy hết rồi còn chối cãi cái gì?" Hạ Tiểu Hi tức giận đỏ mặt. Ngoài Tiểu Hồng ra còn chưa có ai biết được con người thật của nàng. Nàng vậy mà hai lần bị tiểu tử này bắt gặp…
"Vậy…vậy ngươi… không lẽ muốn ta…phụ…phụ trách sao?" Cố Ngạo Thiên lắp bắp càng thêm nghiêm trọng. Lưng hắn đã dính sát vào góc tường rồi mà chân vẫn không ngừng lùi ra sau, một bộ dáng bị người ức hiếp vô cùng đáng thương.
Hạ Tiểu Hi thấy bộ dáng hắn như vậy thì trong lòng bị đả kích: người bị nhìn là ta, người bị thiệt thòi là ta có được không? Bộ dáng ngươi như vậy là sao hả?
"Phụ trách cái đầu ngươi! Ta…" thèm vào! Nhưng nàng còn chưa nói hết thì…
Ầmmmm! Tiếng cửa bị người từ bên ngoài đạp tung.
Tiểu Toàn công công rầu rĩ nhìn Cố Ngạo Thiên, miệng lầu bầu: "Người lại xuất cung sao? Sao mỗi lần xuất cung Người đều không dẫn nô tài theo? Cho nô tài đi theo đi, nô tài sẽ không cản chân người mà!!"
Cố Ngạo Thiên gõ vào đầu Tiểu Toàn một cái, "Ngốc tử! Ngươi cũng đi theo, vậy ai sẽ ở đây làm bia đỡ cho ta?"
"Tiểu Hoan là đệ tử mà nô tài tín nhiệm nhất, hắn thật sự rất đáng tin cậy." Tiểu Toàn muốn nhanh chóng đẩy việc làm môn thần sang cho người khác.
"Nơi này… ngoài ngươi ra… ta chẳng tin ai hết!" Cố Ngạo Thiên lại gõ lên đầu Tiểu Toàn công công một cái nữa rồi chui vào trong mật đạo, bỏ mặc Tiểu Toàn vẻ mặt không cam lòng đứng xoa xoa cái đầu đau.
Cố Ngạo Thiên vừa từ cửa sau đi vào Túy Hương lâu - thanh lâu mới nổi ở kinh thành thì một nữ tử phong trần không biết đã đợi sẵn từ khi nào nhanh chân tiếp đón.
"Công tử, hôm nay ở lầu hai có một nhóm khách quý, đã vào phòng được một lúc. Công tử có muốn đi xem một chút?" Mỹ nhân yểu điệu nói khẽ với Cố Ngạo Thiên.
"Khách quý? Có biết là ai không?" Cố Ngạo Thiên cau mày.
"Là Ninh Thân Vương cùng với Cao Tể tướng và một vị đại nhân lạ mặt, Đàm Nhi chưa từng thấy qua."
- Ninh Thân Vương, Tể tướng? Còn có một người lạ mặt? Hai người kia muốn gặp người nào mà lại chọn chỗ này gặp mặt?
"Bọn họ có gọi người hầu hạ không?"
"Bọn họ chỉ gọi Linh Chi muội muội đến gảy đàn mà thôi!" Linh Chi là hoa khôi chỉ bán nghệ không bán thân của Túy Hương Lâu.
- Biết địch biết ta, "Đi thôi! Đến phòng kế bên phòng của Ninh Thân Vương." - Đi xem bọn chúng lại định làm gì!
Hai người vừa đi vừa nói được một lúc thì đến một ngã rẽ, bên cạnh là cầu thang đi lên tầng hai.
Ngoài khu chợ, Hạ Tiểu Hi đang chạy bán mạng về phía trước. - Tiểu Hồng chết bầm! Đúng là cái mỏ quạ đen, chẳng nói được lời gì hay ho!
"Bắt lại!"
"Bắt hắn lại, đừng để hắn chạy thoát!"
"Nhanh! Bên này, bên này!"
"Đứng lại đó!"
"Tên trộm lớn mật! Đồ của Tuyên Vương cũng dám trộm, lá gan quả là không nhỏ!"
Đằng sau, đám hộ vệ của Tuyên Vương theo sát nàng. Tuyên Vương gương mặt đen thui cũng theo sau.
Hạ Tiểu Hi muốn lộn ruột! - Nếu biết hắn là Tuyên Vương trong truyền thuyết, đánh chết ta cũng không đụng tới hắn!
Nàng cũng chỉ nghe danh Tuyên Vương từ miệng Hạ Tường Vi chứ nào đã từng thấy qua mặt hắn.
Đám hộ vệ bám theo nàng quá gần, nàng chẳng có cơ hội để mà hoá trang, - Cái gọi là khinh công trong lời đồn đâu rồi? Ta bây giờ bắt đầu luyện còn kịp nữa không?
Phía trước chính là thanh lâu, ra khỏi con đường này là ra khỏi khu chợ, con đường sẽ trở nên vắng người qua lại hơn. - Nếu còn tiếp tục chạy, bị bắt là cái chắc!
Hạ Tiểu Hi quay đầu nhìn lại, Tuyên Vương Cố Hoài Dương sắc mặt tối thui cũng nhìn chòng chọc nàng. Bên cạnh hắn một hộ vệ trên tay xách một cái lồng sắt nhốt một con hồ ly toàn thân lông trắng như tuyết.
- Tuyên Vương phải không? Ta nhớ kĩ ngươi rồi, ngươi cứ chờ đó cho ta! Hạ Tiểu Hi trước khi lao vào trong thanh lâu còn không quên ghi thù Tuyên Vương.
Cố Ngạo Thiên đứng sau tấm bình phong cả người như dính vào vách tường, hai tai vểnh lên nghe lén cuộc đối thoại của ba người trong phòng kế bên, một bộ dáng lén la lén lút như kẻ trộm.
Cái gì mà tác phong của một Quân Vương, đều đi gặp quỷ hết đi! Mấy lời dạy của Thái sư đều bị hắn vứt xó, nửa chữ cũng không mang theo.
Đám thị vệ của Tuyên Vương Cố Hoài Dương cũng theo Hạ Tiểu Hi vào thanh lâu. Tất cả các phòng đều bị lật tung lên.
"Bị điên sao?"
"Có bệnh à?
"Khốn kiếp! Là kẻ nào?"
"Các ngươi là người nào, chán sống rồi phải không?"
"Phùng má mì đâu? Điếm các ngươi còn muốn làm ăn nữa không?"
…
Mấy câu chửi bới vang lên khắp kĩ viện. Một vài hán tử bị làm cho tức giận còn chưa kịp mặc y phục, thân trên vẫn để trần, tay còn túm lấy quần đã vội vàng chạy ra khỏi phòng vừa chửi vừa mặc lại y phục. Nhưng khi đám người thấy rõ mặt người đi phía sau các hộ vệ, nhận ra thân phận hắn cũng nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của hắn thì tất cả đều im bặt, cúi đầu lùi trở về.
Âm thanh nháo nhào bên ngoài cũng không làm Cố Ngạo Thiên chút nào phân tâm. Tâm tư hắn đã bay sang phòng kế bên. Cho đến khi….
Kẽo kẹt! Tiếng cửa bị người từ ngoài mở ra rồi khép lại.
Cố Ngạo Thiên nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cả người càng thêm dán chặt vào góc tường.
-May quá! Phòng này không có người.
Hạ Tiểu Hi nhìn quanh phòng một lượt không thấy ai liền đi đến bên bức bình phong bắt đầu dùng tốc độ bão quét lột bỏ bộ nam trang trên người rồi thay vào bộ váy của mấy cô kỹ nữ không biết đã chôm chỉa được từ khi nào.
Tóc đen dài rũ xuống, ôm lấy bờ vai trần mảnh khảnh.
Nàng móc trong túi ra một chiếc gương nhỏ cùng hộp son phấn nhỏ do nàng tự chế. Ngón tay chấm chấm xoa xoa trên mặt mấy lần, gò má, đuôi mắt đã thêm một màu hồng phấn. Mi mắt cong cong, làn môi đỏ mọng. Nhìn qua còn mê người hơn cả hoa khôi của Túy Hương lâu.
Cố Ngạo Thiên lần nữa tận mắt chứng kiến cảnh tượng lột xác đầy đặc sắc, cả người như có dòng điện chạy qua.
Hạ Tiểu Hi hoàn toàn không biết có kẻ đang nhìn lén, nàng lôi lôi kéo kéo, nâng lên hạ xuống, đẩy qua đẩy lại hai khối tròn tròn trắng trắng trước ngực nhằm chỉnh sửa sao cho thoạt nhìn giống một nữ tử thanh lâu.
Cố Ngạo Thiên suýt chút nữa thì phun máu mũi. Hắn chính là một nam tử tuổi trẻ khí huyết bừng bừng, lại chưa từng thấy qua hình ảnh rực lửa như vậy, cả người bị lửa nóng thiêu đốt, hắn cổ họng khô khốc cố gắng nuốt xuống một ngụm nước bọt, cũng chính ngụm nước bọt này đã bán đứng hắn.
Hạ Tiểu Hi nghe thấy tiếng nuốt nước bọt, toàn thân như bị kích điện, nàng quay phắt người lại thì thấy Cố Ngạo Thiên cũng đang bị làm cho giật mình dí lưng lên tường. Hai người trợn tròn mắt nhìn nhau.
"Sao lại là ngươi? Ngươi lại nhìn lén ta?" Hạ Tiểu Hi chống nạnh chỉ vào mũi Cố Ngạo Thiên.
"Ta không có nhìn lén! Ta cũng không cố ý, là ngươi mỗi lần đều đến trước mặt ta thay y phục… ta…ta…" Cố Ngạo Thiên lắp bắp minh oan.
"Ta ta cái gì? Ngươi đã nhìn thấy hết rồi còn chối cãi cái gì?" Hạ Tiểu Hi tức giận đỏ mặt. Ngoài Tiểu Hồng ra còn chưa có ai biết được con người thật của nàng. Nàng vậy mà hai lần bị tiểu tử này bắt gặp…
"Vậy…vậy ngươi… không lẽ muốn ta…phụ…phụ trách sao?" Cố Ngạo Thiên lắp bắp càng thêm nghiêm trọng. Lưng hắn đã dính sát vào góc tường rồi mà chân vẫn không ngừng lùi ra sau, một bộ dáng bị người ức hiếp vô cùng đáng thương.
Hạ Tiểu Hi thấy bộ dáng hắn như vậy thì trong lòng bị đả kích: người bị nhìn là ta, người bị thiệt thòi là ta có được không? Bộ dáng ngươi như vậy là sao hả?
"Phụ trách cái đầu ngươi! Ta…" thèm vào! Nhưng nàng còn chưa nói hết thì…
Ầmmmm! Tiếng cửa bị người từ bên ngoài đạp tung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.