Chương 1902
Tô Minh
03/01/2022
Thế nhưng vừa dứt lời.
Đột nhiên, khí tức của Hoàng Bùi lập tức thay đổi, thay đổi 360 độ, từ vẻ cười đùa hi hi ha ha biến thành băng hàn. cả người tựa như biến thành một thanh đao băng, liếc nhìn một cái mà lạnh đến thấu xương.
Cùng lúc, Tiêu Hoàng cũng ra tay trong nháy mắt.
Tiêu Hoàng không có lựa chọn khác, vừa bắt đầu là phải dùng đến đại chiêu mạnh nhất. Bởi vì, anh ta biết rõ thực lực của bản thân không bằng đối phương, bắt đầu là phải dùng đại chiêu mạnh nhất thì có lẽ còn có thể chống cự được một lát.
“Đoạn Tiên Trảm!”, Tiêu Hoàng nhỏ giọng quát một tiếng, kiếm trong tay nháy mắt phảng phất như xoay tròn hàng ngàn vạn lần, quang mang chói mắt, kiếm vận tràn trề, vô số kiếm quyết bí văn dập dờn trên thân kiếm, trường kiếm khẽ run, giống như một vệt ánh sáng trong bóng đêm, chói mắt mà lại có sát ý bàng bạc.
Có thể rõ ràng thấy được, cổ tay Tiêu Hoàng khẽ rung động.
còn chưa biết được
Kiếm trong tay giơ lên, rồi chém xuống, một vệt sáng bạc lặng yên không một tiếng động lóe lên rồi biến mất, nhưng lại chiếu sáng cả một vùng trời. Không gian và thời gian như ngừng trôi, trên đời chỉ còn lại lưỡi kiếm sức bén kia. Mà bên trong kiếm mang còn chứa kiếm nguyên nhị đoạn trung kỳ. Thế nên, một kiếm kia hết sức khủng bố.
Đầu tiên là kiếm pháp đỉnh cấp, nó đã được Tiêu Hoàng luyện tới Nhập Thần, kết hợp với kiếm nguyên nhị đoạn trung kỳ lại càng mạnh hơn. Hơn nữa, Tiêu Hoàng cũng kiểm soát kiếm cực tốt, hầu như không để lộ bất cứ lực công kích nào. Kiếm mang lóe lên rồi biến mất như ảo giác, bổ thẳng về phía Hoàng Bùi.
Nhưng, trong giây phút ấy.
“Yếu”, Hoàng Bùi lại thất vọng, nhàn nhạt nói ra một chữ, song, cây quạt trong tay bỗng bay vọt về phía trước.
Giờ phút này, bên trong một tòa nhà, Tô Minh mở bừng mắt, tỉnh lại từ trong biển kiếm đạo.
Anh vừa mở mắt đã ngẩng đầu nhìn về phía sân võ đạo dưới chân núi Thần và thấy được Hoàng Bùi đang đánh nhau với Tiêu Hoàng, rồi không khỏi nhướng mày: “Có vẻ Hạp Tự không phải đối thủ của người ta! Xem ra, mình cần phải đứng ra nghênh chiến rồi!”
Vốn bị nói khích, nên định chứng minh một chút, ít nhất cũng không thế khiến sư tôn khó xử. Đây là lý do anh chuẩn bị để ra tay, chứ chẳng muốn lên sân nổi bật. Dù gì cũng phải chừa cho mấy người đứng đầu bảng xếp hạng nội viện cơ hội rèn luyện nữa chứ.
Nhưng giờ có vẻ, Hạp Tự đang đứng trên đầu sóng ngọn gió, nói cách khác, có lẽ lần này sẽ bẽ mặt.
“Ngạn Tự? Cũng là học viện Kỷ Nguyên hạng B mà mạnh vậy sao?”, Tô Minh nhìn thoáng qua những học viên của Ngạn Tự, rồi không khỏi kinh ngạc.
Đúng là mạnh hơn Hạp Tự không chỉ một cấp! Trong hơn trăm học viên của Ngạn Tự, thế mà không có ai yếu hơn cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát, càng đừng nói đến việc trong số đó còn có một vài người đặc biệt nổi trội!
Vả lại, nếu anh không nhìn nhầm thì hình như có một vài học viên Ngạn Tự cố ý che giấu cảnh giới, chứ chẳng phải là Thập Phương Siêu Thoát tầng tám, tầng chín!
Tô Minh đứng dậy.
Đúng lúc này.
“Keng!”, một tiếng va chạm chói tai vang vọng toàn bộ học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự, mãi không dứt.
Cùng với tiếng động đó là một cái hố đen tràn ngập khí tức điên cuồng xuất hiện trên không ở giữa sân và ánh sáng lóa mắt khiến người ta không thể mở mắt ra nổi.
Có điều, dù là âm thanh hay hố đen hình thành do năng lượng va chạm vào nhau và ánh sáng chói mắt kia thì đều chỉ phát ra mấy giây, rồi trở lại như thường…
Cùng lúc đó.
“Ong, ong, ong…”, Tiêu Hoàng lùi về sau, kiếm trong tay rên rỉ, run rẩy, tối đi, nhìn kỹ còn có thể thấy tay anh ta cũng đang run.
Mà cây quạt kia của Hoàng Bùi, sau khi va chạm với kiếm mang thì y như có trí khôn, trở về trong tay hắn ta, mà nó cũng không có một vết xước nào.
Điều đó đã nói lên sự chênh lệch giữa cả hai.
“Tuy chỉ là binh khí Thủy Nguyên hậu kỳ, nhưng, nó lại là chí bảo bản mạng của đối phương. Hơn nữa, hắn ta còn bỏ thêm quy luật Hủy Diệt cửu đoạn đỉnh phong, mà còn mang thuộc tính đặc biệt vào trong, cộng với việc, đối phương là bán bộ Thập Phương Siêu Thoát tầng bảy, mạnh hơn Tiêu Hoàng rất nhiều. Cuối cùng sẽ có kết quả đó cũng không bất ngờ”, ánh mắt Tân Hạt lóe lên, nhỏ giọng nói với Nguyên Bảo và Hà Bất Hưu
bên cạnh: “Còn mạnh hơn so với tưởng tượng của tôi nữa!”
“Nếu anh chỉ có chút thực lực ấy, vậy thì, anh còn không có nổi tư cách khiến tôi làm nóng người nữa là!”, Hoàng Bùi khinh bỉ cười, tràn ngập vẻ kiêu ngạo.
Đột nhiên, khí tức của Hoàng Bùi lập tức thay đổi, thay đổi 360 độ, từ vẻ cười đùa hi hi ha ha biến thành băng hàn. cả người tựa như biến thành một thanh đao băng, liếc nhìn một cái mà lạnh đến thấu xương.
Cùng lúc, Tiêu Hoàng cũng ra tay trong nháy mắt.
Tiêu Hoàng không có lựa chọn khác, vừa bắt đầu là phải dùng đến đại chiêu mạnh nhất. Bởi vì, anh ta biết rõ thực lực của bản thân không bằng đối phương, bắt đầu là phải dùng đại chiêu mạnh nhất thì có lẽ còn có thể chống cự được một lát.
“Đoạn Tiên Trảm!”, Tiêu Hoàng nhỏ giọng quát một tiếng, kiếm trong tay nháy mắt phảng phất như xoay tròn hàng ngàn vạn lần, quang mang chói mắt, kiếm vận tràn trề, vô số kiếm quyết bí văn dập dờn trên thân kiếm, trường kiếm khẽ run, giống như một vệt ánh sáng trong bóng đêm, chói mắt mà lại có sát ý bàng bạc.
Có thể rõ ràng thấy được, cổ tay Tiêu Hoàng khẽ rung động.
còn chưa biết được
Kiếm trong tay giơ lên, rồi chém xuống, một vệt sáng bạc lặng yên không một tiếng động lóe lên rồi biến mất, nhưng lại chiếu sáng cả một vùng trời. Không gian và thời gian như ngừng trôi, trên đời chỉ còn lại lưỡi kiếm sức bén kia. Mà bên trong kiếm mang còn chứa kiếm nguyên nhị đoạn trung kỳ. Thế nên, một kiếm kia hết sức khủng bố.
Đầu tiên là kiếm pháp đỉnh cấp, nó đã được Tiêu Hoàng luyện tới Nhập Thần, kết hợp với kiếm nguyên nhị đoạn trung kỳ lại càng mạnh hơn. Hơn nữa, Tiêu Hoàng cũng kiểm soát kiếm cực tốt, hầu như không để lộ bất cứ lực công kích nào. Kiếm mang lóe lên rồi biến mất như ảo giác, bổ thẳng về phía Hoàng Bùi.
Nhưng, trong giây phút ấy.
“Yếu”, Hoàng Bùi lại thất vọng, nhàn nhạt nói ra một chữ, song, cây quạt trong tay bỗng bay vọt về phía trước.
Giờ phút này, bên trong một tòa nhà, Tô Minh mở bừng mắt, tỉnh lại từ trong biển kiếm đạo.
Anh vừa mở mắt đã ngẩng đầu nhìn về phía sân võ đạo dưới chân núi Thần và thấy được Hoàng Bùi đang đánh nhau với Tiêu Hoàng, rồi không khỏi nhướng mày: “Có vẻ Hạp Tự không phải đối thủ của người ta! Xem ra, mình cần phải đứng ra nghênh chiến rồi!”
Vốn bị nói khích, nên định chứng minh một chút, ít nhất cũng không thế khiến sư tôn khó xử. Đây là lý do anh chuẩn bị để ra tay, chứ chẳng muốn lên sân nổi bật. Dù gì cũng phải chừa cho mấy người đứng đầu bảng xếp hạng nội viện cơ hội rèn luyện nữa chứ.
Nhưng giờ có vẻ, Hạp Tự đang đứng trên đầu sóng ngọn gió, nói cách khác, có lẽ lần này sẽ bẽ mặt.
“Ngạn Tự? Cũng là học viện Kỷ Nguyên hạng B mà mạnh vậy sao?”, Tô Minh nhìn thoáng qua những học viên của Ngạn Tự, rồi không khỏi kinh ngạc.
Đúng là mạnh hơn Hạp Tự không chỉ một cấp! Trong hơn trăm học viên của Ngạn Tự, thế mà không có ai yếu hơn cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát, càng đừng nói đến việc trong số đó còn có một vài người đặc biệt nổi trội!
Vả lại, nếu anh không nhìn nhầm thì hình như có một vài học viên Ngạn Tự cố ý che giấu cảnh giới, chứ chẳng phải là Thập Phương Siêu Thoát tầng tám, tầng chín!
Tô Minh đứng dậy.
Đúng lúc này.
“Keng!”, một tiếng va chạm chói tai vang vọng toàn bộ học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự, mãi không dứt.
Cùng với tiếng động đó là một cái hố đen tràn ngập khí tức điên cuồng xuất hiện trên không ở giữa sân và ánh sáng lóa mắt khiến người ta không thể mở mắt ra nổi.
Có điều, dù là âm thanh hay hố đen hình thành do năng lượng va chạm vào nhau và ánh sáng chói mắt kia thì đều chỉ phát ra mấy giây, rồi trở lại như thường…
Cùng lúc đó.
“Ong, ong, ong…”, Tiêu Hoàng lùi về sau, kiếm trong tay rên rỉ, run rẩy, tối đi, nhìn kỹ còn có thể thấy tay anh ta cũng đang run.
Mà cây quạt kia của Hoàng Bùi, sau khi va chạm với kiếm mang thì y như có trí khôn, trở về trong tay hắn ta, mà nó cũng không có một vết xước nào.
Điều đó đã nói lên sự chênh lệch giữa cả hai.
“Tuy chỉ là binh khí Thủy Nguyên hậu kỳ, nhưng, nó lại là chí bảo bản mạng của đối phương. Hơn nữa, hắn ta còn bỏ thêm quy luật Hủy Diệt cửu đoạn đỉnh phong, mà còn mang thuộc tính đặc biệt vào trong, cộng với việc, đối phương là bán bộ Thập Phương Siêu Thoát tầng bảy, mạnh hơn Tiêu Hoàng rất nhiều. Cuối cùng sẽ có kết quả đó cũng không bất ngờ”, ánh mắt Tân Hạt lóe lên, nhỏ giọng nói với Nguyên Bảo và Hà Bất Hưu
bên cạnh: “Còn mạnh hơn so với tưởng tượng của tôi nữa!”
“Nếu anh chỉ có chút thực lực ấy, vậy thì, anh còn không có nổi tư cách khiến tôi làm nóng người nữa là!”, Hoàng Bùi khinh bỉ cười, tràn ngập vẻ kiêu ngạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.