Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 2034: Thế giới này, là một nhà tù khổng lồ
Ss Tần
01/07/2024
“Không còn thời gian nữa rồi, cho nên… khụ khụ…”
Phượng tổ Thiên Ma cũng có đôi phần xấu hổ: “Nên chỉ có thể trực tiếp hóa hình! Yên tâm, tôi là người từng trải, sớm đã không lấy làm lạ với chuyện nam nữ này nữa rồi!”
“Cậu cứ tiếp tục đi, tôi nói là được!”
Phượng tổ Thiên Ma nói với vẻ mặt không thể nghiêm túc hơn.
Diệp Bắc Minh có chút không nói nên lời, anh cũng phải người thích khoe thân!
Ma khí lại cuộn lên.
“Tiểu Cửu, em mặc quần áo vào đi”.
Một lát sau, Diệp Bắc Minh mới cùng Phượng Cửu đứng trước mặt Phượng tổ Thiên Ma.
Gương mặt xinh đẹp của Phượng Cửu đỏ bừng, vừa rồi cô thực sự xém chút đã vượt rào, chỉ kém một chút nữa thôi.
Nếu không phải Phượng tổ Thiên Ma đột nhiên xuất hiện, cô đã chính thức trở thành người phụ nữ của Diệp Bắc Minh nên trong lòng lúc này có chút ít thất vọng, nhưng cũng đan xét chút may mắn.
Suy cho cùng, không người phụ nữ nào muốn lần đầu tiên của mình diễn ra trong một hang động tồi tàn cả!
“Người thực sự là Phượng tổ Thiên Ma sao? Phụ vương tôi từng nói một tia tinh hồn của Phượng tổ Thiên Ma vẫn còn lưu lại trên thế gian, một mực bảo vệ Phượng tộc!”
“Khi trưởng thành, hậu duệ của hoàng tộc Phượng tộc sẽ dùng huyết phượng xăm hình phượng hoàng lên trên ngực!"
“Khi Phượng tộc gặp phải nguy cơ tồn vong hoặc người trong lời tiên đoán năm đó xuất hiện, tiên tổ mới hiển linh!”
Nói đoạn, Phượng Cửu lại kích động nhìn chằm chằm huyết ảnh nói: “Không lẽ tất cả những điều này đều là thật sao?”
"Đúng vậy! Cậu ta chính là người mà Phượng tộc ta đang chờ đợi!”
Ánh mắt Phượng tổ Thiên Ma thoắt cái tối đi, rơi xuống người Diệp Bắc Minh!
"Tôi?"
Diệp Bắc Minh cau mày: “Các người đợi tôi làm gì?"
Lúc này, Diệp Bắc Minh mới kinh hãi phát hiện ra, Phượng Cửu đứng thừ người ra tại chỗ với ánh mắt vô hồn, ngay cả hô hấp cũng không còn!
Đóng băng thời gian?
Phượng tổ Thiên Ma vậy mà làm thời gian ngừng trôi!
Thấy Diệp Bắc Minh kinh ngạc, Phượng tổ Thiên Ma phun ra một câu: “Đừng lo, Phượng Cửu không sao đâu”.
“Những lời tôi nói tiếp đây vô cùng quan trọng, con bé không có tư cách để nghe!"
Phượng tổ Thiên Ma cũng không giải thích quá nhiều mà đi thẳng vào trọng tâm: “Diệp Bắc Minh, cậu cảm thấy thế gian này thế nào?"
Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Có ý gì?”
Phượng tổ Thiên Ma mỉm cười: “Chính là ý trên mặt chữ, phép tắc võ đạo, chuyển đổi thế giới từ thấp tới cao của thế gian này, cậu cảm thấy thế nào?”
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Anh hiển nhiên không ngờ tới Phượng tổ Thiên Ma sẽ hỏi như vậy!
“Tiền bối, người rốt cuộc có ý gì?”
Phượng tổ Thiên Ma vẫn lắc đầu: "Cậu trả lời tôi trước, cậu cảm thấy với tư cách là một người tu võ thì những thế giới, đẳng cấp, cảnh giới này khiến cậu cảm thấy thế nào?"
Diệp Bắc Minh suy ngẫm một lúc mới phun ra một câu: “Quá nhiều cảnh giới, hơn nữa, các thế giới nhỏ lẻ cũng quá nhiều!”
“Đột phá xong một thế giới thì phía trên vẫn còn những thế giới lớn mạnh hơn nữa!”
“Cảnh giới, thế giới dường như là vô tận!"
Phượng tổ Thiên Ma cười gật đầu: "Đúng vậy! Xem ra cậu cũng phát hiện ra vấn đề này rồi”.
"Đối với những người tu võ ở thế giới thấp, thế giới quả thực là nhiều vô tận, cảnh giới cũng vậy!”
"Trong suốt cuộc đời của mình, họ không ngừng nỗ lực nâng cao cảnh giới, đột phá sang thế giới mới, rồi lại thăng cấp cảnh giới, đột phá thế giới!”
“Cuối cùng một ngày nào đó, tuổi thọ của họ cạn kiệt, không còn cách nào đột phá nữa!”
Bà ta lại nở nụ cười thần bí: "Chỉ cần cảnh giới và thế giới đủ nhiều!”
“Người tu võ sẽ không suy nghĩ xem thế giới này có hay không có vấn đề, hay là những cảnh giới võ đạo này có ý nghĩa gì đặc biệt hay không!"
Lông mày Diệp Bắc Minh nhảy lên!
Khi Phượng tổ Thiên Ma nói ra những lời này, trong lòng anh chợt dâng lên một trận hoảng hốt, tựa như đã nắm bắt được thứ gì đó, nhưng dường như cũng không có gì!
"Tiền bối, rốt cuộc người muốn nói gì?"
“Tôi muốn nói cho cậu biết sự thật về thế gian này!”
"Sự thật?"
Con ngươi Diệp Bắc Minh co rụt lại.
Phượng tổ Thiên Ma gật đầu: "Thế giới mà cậu đang ở, hoặc là nói thế giới mà chúng ta đang ở này chính là một nhà tù khổng lồ!"
“Tất cả mọi người ở trong nhà tù này cả đời cũng không thể biết được bí mật của thế gian này!"
“Người bình thường trải qua một cuộc đời giống như phận kiến cỏ”.
“Cho dù bước lên con đường võ đạo, không ngừng nâng cao cảnh giới, cũng sẽ phát hiện ra rằng thế giới mà mình đang ở không phải là điểm cuối, cho dù một phần một tỷ người tu võ đột phá tới thế giới hiện tại!”
“Thì khi tiến vào thế giới tiếp theo, lại phát hiện ra rằng bản thân lại phải bắt đầu lại từ đầu!"
Diệp Bắc Minh trợn to hai mắt, ngỡ ngàng nhìn Phượng tổ Thiên Ma!
Anh quả thực có loại cảm giác này!
Mọi thứ giống như một con con lật đật, hết lớp này tới lớp khác!
Nó là vô cùng vô tận, sau khi anh trở thành người có lực chiến đấu mạnh nhất tại một thế giới!
Thì trên đầu vẫn còn một thế giới càng thêm lớn mạnh!
Khi anh bước vào thế giới tiếp theo, mọi thứ vẫn diễn ra như vậy!
Trái tim Diệp Bắc Minh co thắt lại: “Tiền bối, ý của người là?”
Anh của lúc này tựa hồ đã đã hiểu được bí mật của thế gian này!
Phượng tổ Thiên Ma cười tự giễu: “"Có người cố ý làm như vậy là để cho những người tu võ có tài năng dị bẩm không ngừng theo đuổi và đột phá các tầng cao võ đạo!”
“Thoát khỏi ‘nhà tù’ nhỏ lại rơi vào nhà tù lớn hơn!”
"Khi có người đạt đến ngục tù cuối cùng, thời gian sắp hết thì sẽ sắp xếp Hắc Thủy Tộc tới tiêu diệt!”
“Tất cả bắt đầu lại từ đầu, những kẻ cai trị nhà tù kia liền có thể vĩnh viễn kê cao gối mà ngủ!”
Diệp Bắc Minh vô cùng chấn động.
Lí luận mà Phượng tổ Thiên Ma đưa ra thực sự quá kinh người!
Nếu tất cả những điều này là thật, chẳng phải điều đó có nghĩa là anh vẫn luôn trưởng thành trong một nhà tù sao?
"Tiền bối, người đang đùa sao?”
Mí mắt Diệp Bắc Minh giật liên hồi.
Vào lúc này, thế giới quan của anh dường như đã bị bóp nát.
Sau đó tập hợp lại!
Phượng tổ Thiên Ma cười đầy thâm ý: “Diệp Bắc Minh, có phải cậu đang dao động rồi không?”
“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trong tay cậu cũng giống như cậu vậy, được một vị cường giả tuyệt thế xây dựng lên!”
“Ông ấy muốn công phá nhà tù này, nhưng đáng tiếc lại thất bại rồi!”
Diệp Bắc Minh nghe vậy thì đổ mồ hôi lạnh như mưa: “Sao người lại biết tháp Càn Khôn Trấn Ngục ở trong tay tôi?”
Phượng tổ Thiên Ma thản nhiên nhìn anh đáp: “Bởi vì năm đó tôi đã cùng Võ Tổ kề vai chiến đấu!”
“Là tôi tận mắt chứng kiến cảnh tháp Càn Khôn Trấn Ngục bị phá hủy!"
“Là tôi tận mắt nhìn thấy đám người theo gót Võ Tổ bỏ mạng, thần hồn của một vài người thì hoàn toàn tan biến!”
“Còn có một số người không muốn chết nên đã tiến vào luân hồi!"
“Muốn mượn sức luân hồi để né tránh sự hủy diệt của nước đen, hy vọng một ngày nào đó thức tỉnh trí nhớ xông phá mảnh trời đất này, thoát khỏi nhà tù này!”
“Tiểu Tháp!”
Diệp Bắc Minh trầm giọng hỏi: “Những lời bà ấy nói đều là thật sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kịch liệt rung chuyển, nó nối liền với máu thịt của Diệp Bắc Minh!
Dòng máu của anh cũng bắt đầu sục sôi!
“Tôi nhớ ra rồi… nhớ ra tất cả rồi… Võ Tổ… thất bại rồi…”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khàn giọng, tâm tình vô cùng suy sụp: “Nhóc con, lời bà ấy nói đều là thật, chủ nhân của tôi thất bại rồi!”
“Ông ấy muốn thoát khỏi gông xiềng của nhà tù này, rời khỏi thế gian này!”
“Đáng tiếc lại bị một đám người ngăn cản, bị giết chết tại chính lối ra của nhà tù!”
“Thân thể của ông ấy cũng bị đánh vỡ thành từng mảnh, rải rác khắp thế gian… Thần hồn của tôi bị thương tổn nặng nề, rơi vào trạng thái ngủ say mấy kỷ nguyên…”
“Hắc Thủy tộc… hủy diệt thế giới và ngăn chặn cường giả rời khỏi nhà tù này!"
Diệp Bắc Minh hoàn toàn chết lặng.
Thế giới mà bản thân đang ở lại thực sự là một nhà tù!
Bỗng nhiên.
Toàn bộ Hỗn Độn giới rung chuyển, một cảm giác giống như bị người theo dõi ập tới!
Phượng tổ Thiên Ma khẽ quát: “Không ổn rồi, những kẻ đó phát hiện ra tôi rồi!”
Phượng tổ Thiên Ma cũng có đôi phần xấu hổ: “Nên chỉ có thể trực tiếp hóa hình! Yên tâm, tôi là người từng trải, sớm đã không lấy làm lạ với chuyện nam nữ này nữa rồi!”
“Cậu cứ tiếp tục đi, tôi nói là được!”
Phượng tổ Thiên Ma nói với vẻ mặt không thể nghiêm túc hơn.
Diệp Bắc Minh có chút không nói nên lời, anh cũng phải người thích khoe thân!
Ma khí lại cuộn lên.
“Tiểu Cửu, em mặc quần áo vào đi”.
Một lát sau, Diệp Bắc Minh mới cùng Phượng Cửu đứng trước mặt Phượng tổ Thiên Ma.
Gương mặt xinh đẹp của Phượng Cửu đỏ bừng, vừa rồi cô thực sự xém chút đã vượt rào, chỉ kém một chút nữa thôi.
Nếu không phải Phượng tổ Thiên Ma đột nhiên xuất hiện, cô đã chính thức trở thành người phụ nữ của Diệp Bắc Minh nên trong lòng lúc này có chút ít thất vọng, nhưng cũng đan xét chút may mắn.
Suy cho cùng, không người phụ nữ nào muốn lần đầu tiên của mình diễn ra trong một hang động tồi tàn cả!
“Người thực sự là Phượng tổ Thiên Ma sao? Phụ vương tôi từng nói một tia tinh hồn của Phượng tổ Thiên Ma vẫn còn lưu lại trên thế gian, một mực bảo vệ Phượng tộc!”
“Khi trưởng thành, hậu duệ của hoàng tộc Phượng tộc sẽ dùng huyết phượng xăm hình phượng hoàng lên trên ngực!"
“Khi Phượng tộc gặp phải nguy cơ tồn vong hoặc người trong lời tiên đoán năm đó xuất hiện, tiên tổ mới hiển linh!”
Nói đoạn, Phượng Cửu lại kích động nhìn chằm chằm huyết ảnh nói: “Không lẽ tất cả những điều này đều là thật sao?”
"Đúng vậy! Cậu ta chính là người mà Phượng tộc ta đang chờ đợi!”
Ánh mắt Phượng tổ Thiên Ma thoắt cái tối đi, rơi xuống người Diệp Bắc Minh!
"Tôi?"
Diệp Bắc Minh cau mày: “Các người đợi tôi làm gì?"
Lúc này, Diệp Bắc Minh mới kinh hãi phát hiện ra, Phượng Cửu đứng thừ người ra tại chỗ với ánh mắt vô hồn, ngay cả hô hấp cũng không còn!
Đóng băng thời gian?
Phượng tổ Thiên Ma vậy mà làm thời gian ngừng trôi!
Thấy Diệp Bắc Minh kinh ngạc, Phượng tổ Thiên Ma phun ra một câu: “Đừng lo, Phượng Cửu không sao đâu”.
“Những lời tôi nói tiếp đây vô cùng quan trọng, con bé không có tư cách để nghe!"
Phượng tổ Thiên Ma cũng không giải thích quá nhiều mà đi thẳng vào trọng tâm: “Diệp Bắc Minh, cậu cảm thấy thế gian này thế nào?"
Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Có ý gì?”
Phượng tổ Thiên Ma mỉm cười: “Chính là ý trên mặt chữ, phép tắc võ đạo, chuyển đổi thế giới từ thấp tới cao của thế gian này, cậu cảm thấy thế nào?”
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Anh hiển nhiên không ngờ tới Phượng tổ Thiên Ma sẽ hỏi như vậy!
“Tiền bối, người rốt cuộc có ý gì?”
Phượng tổ Thiên Ma vẫn lắc đầu: "Cậu trả lời tôi trước, cậu cảm thấy với tư cách là một người tu võ thì những thế giới, đẳng cấp, cảnh giới này khiến cậu cảm thấy thế nào?"
Diệp Bắc Minh suy ngẫm một lúc mới phun ra một câu: “Quá nhiều cảnh giới, hơn nữa, các thế giới nhỏ lẻ cũng quá nhiều!”
“Đột phá xong một thế giới thì phía trên vẫn còn những thế giới lớn mạnh hơn nữa!”
“Cảnh giới, thế giới dường như là vô tận!"
Phượng tổ Thiên Ma cười gật đầu: "Đúng vậy! Xem ra cậu cũng phát hiện ra vấn đề này rồi”.
"Đối với những người tu võ ở thế giới thấp, thế giới quả thực là nhiều vô tận, cảnh giới cũng vậy!”
"Trong suốt cuộc đời của mình, họ không ngừng nỗ lực nâng cao cảnh giới, đột phá sang thế giới mới, rồi lại thăng cấp cảnh giới, đột phá thế giới!”
“Cuối cùng một ngày nào đó, tuổi thọ của họ cạn kiệt, không còn cách nào đột phá nữa!”
Bà ta lại nở nụ cười thần bí: "Chỉ cần cảnh giới và thế giới đủ nhiều!”
“Người tu võ sẽ không suy nghĩ xem thế giới này có hay không có vấn đề, hay là những cảnh giới võ đạo này có ý nghĩa gì đặc biệt hay không!"
Lông mày Diệp Bắc Minh nhảy lên!
Khi Phượng tổ Thiên Ma nói ra những lời này, trong lòng anh chợt dâng lên một trận hoảng hốt, tựa như đã nắm bắt được thứ gì đó, nhưng dường như cũng không có gì!
"Tiền bối, rốt cuộc người muốn nói gì?"
“Tôi muốn nói cho cậu biết sự thật về thế gian này!”
"Sự thật?"
Con ngươi Diệp Bắc Minh co rụt lại.
Phượng tổ Thiên Ma gật đầu: "Thế giới mà cậu đang ở, hoặc là nói thế giới mà chúng ta đang ở này chính là một nhà tù khổng lồ!"
“Tất cả mọi người ở trong nhà tù này cả đời cũng không thể biết được bí mật của thế gian này!"
“Người bình thường trải qua một cuộc đời giống như phận kiến cỏ”.
“Cho dù bước lên con đường võ đạo, không ngừng nâng cao cảnh giới, cũng sẽ phát hiện ra rằng thế giới mà mình đang ở không phải là điểm cuối, cho dù một phần một tỷ người tu võ đột phá tới thế giới hiện tại!”
“Thì khi tiến vào thế giới tiếp theo, lại phát hiện ra rằng bản thân lại phải bắt đầu lại từ đầu!"
Diệp Bắc Minh trợn to hai mắt, ngỡ ngàng nhìn Phượng tổ Thiên Ma!
Anh quả thực có loại cảm giác này!
Mọi thứ giống như một con con lật đật, hết lớp này tới lớp khác!
Nó là vô cùng vô tận, sau khi anh trở thành người có lực chiến đấu mạnh nhất tại một thế giới!
Thì trên đầu vẫn còn một thế giới càng thêm lớn mạnh!
Khi anh bước vào thế giới tiếp theo, mọi thứ vẫn diễn ra như vậy!
Trái tim Diệp Bắc Minh co thắt lại: “Tiền bối, ý của người là?”
Anh của lúc này tựa hồ đã đã hiểu được bí mật của thế gian này!
Phượng tổ Thiên Ma cười tự giễu: “"Có người cố ý làm như vậy là để cho những người tu võ có tài năng dị bẩm không ngừng theo đuổi và đột phá các tầng cao võ đạo!”
“Thoát khỏi ‘nhà tù’ nhỏ lại rơi vào nhà tù lớn hơn!”
"Khi có người đạt đến ngục tù cuối cùng, thời gian sắp hết thì sẽ sắp xếp Hắc Thủy Tộc tới tiêu diệt!”
“Tất cả bắt đầu lại từ đầu, những kẻ cai trị nhà tù kia liền có thể vĩnh viễn kê cao gối mà ngủ!”
Diệp Bắc Minh vô cùng chấn động.
Lí luận mà Phượng tổ Thiên Ma đưa ra thực sự quá kinh người!
Nếu tất cả những điều này là thật, chẳng phải điều đó có nghĩa là anh vẫn luôn trưởng thành trong một nhà tù sao?
"Tiền bối, người đang đùa sao?”
Mí mắt Diệp Bắc Minh giật liên hồi.
Vào lúc này, thế giới quan của anh dường như đã bị bóp nát.
Sau đó tập hợp lại!
Phượng tổ Thiên Ma cười đầy thâm ý: “Diệp Bắc Minh, có phải cậu đang dao động rồi không?”
“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trong tay cậu cũng giống như cậu vậy, được một vị cường giả tuyệt thế xây dựng lên!”
“Ông ấy muốn công phá nhà tù này, nhưng đáng tiếc lại thất bại rồi!”
Diệp Bắc Minh nghe vậy thì đổ mồ hôi lạnh như mưa: “Sao người lại biết tháp Càn Khôn Trấn Ngục ở trong tay tôi?”
Phượng tổ Thiên Ma thản nhiên nhìn anh đáp: “Bởi vì năm đó tôi đã cùng Võ Tổ kề vai chiến đấu!”
“Là tôi tận mắt chứng kiến cảnh tháp Càn Khôn Trấn Ngục bị phá hủy!"
“Là tôi tận mắt nhìn thấy đám người theo gót Võ Tổ bỏ mạng, thần hồn của một vài người thì hoàn toàn tan biến!”
“Còn có một số người không muốn chết nên đã tiến vào luân hồi!"
“Muốn mượn sức luân hồi để né tránh sự hủy diệt của nước đen, hy vọng một ngày nào đó thức tỉnh trí nhớ xông phá mảnh trời đất này, thoát khỏi nhà tù này!”
“Tiểu Tháp!”
Diệp Bắc Minh trầm giọng hỏi: “Những lời bà ấy nói đều là thật sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kịch liệt rung chuyển, nó nối liền với máu thịt của Diệp Bắc Minh!
Dòng máu của anh cũng bắt đầu sục sôi!
“Tôi nhớ ra rồi… nhớ ra tất cả rồi… Võ Tổ… thất bại rồi…”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khàn giọng, tâm tình vô cùng suy sụp: “Nhóc con, lời bà ấy nói đều là thật, chủ nhân của tôi thất bại rồi!”
“Ông ấy muốn thoát khỏi gông xiềng của nhà tù này, rời khỏi thế gian này!”
“Đáng tiếc lại bị một đám người ngăn cản, bị giết chết tại chính lối ra của nhà tù!”
“Thân thể của ông ấy cũng bị đánh vỡ thành từng mảnh, rải rác khắp thế gian… Thần hồn của tôi bị thương tổn nặng nề, rơi vào trạng thái ngủ say mấy kỷ nguyên…”
“Hắc Thủy tộc… hủy diệt thế giới và ngăn chặn cường giả rời khỏi nhà tù này!"
Diệp Bắc Minh hoàn toàn chết lặng.
Thế giới mà bản thân đang ở lại thực sự là một nhà tù!
Bỗng nhiên.
Toàn bộ Hỗn Độn giới rung chuyển, một cảm giác giống như bị người theo dõi ập tới!
Phượng tổ Thiên Ma khẽ quát: “Không ổn rồi, những kẻ đó phát hiện ra tôi rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.