Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1885: Đại sư huynh xuất hiện

Ss Tần

05/05/2024

Ba ngọn Dị Hỏa từ trong cơ thể Diệp Bắc Minh trào ra.

Một cái tượng trưng cho ngọn lửa cực dương, Phần Thiên Chi Diễm.

Một cái tượng trưng cho ngọn lửa cực âm, Lãnh Hỏa Huyền Minh.

Một cái tượng trưng cho ngọn lửa sấm sét, Cửu U Lôi Hỏa.

Đôi mắt âm hiểm của Trần Tu nheo lại: “Dị Hỏa, vậy mà lại là Dị Hỏa! Còn là ba ngọn lửa khác nhau nữa!”

“Thằng nhóc, đưa dị hỏa cho tao!”

“Cút!”

Diệp Bắc Minh tựa hồ như không nghe thấy.

Theo một mệnh lệnh, 3 ngọn dị hỏa bắn lên không trung và biến mất.

Trần Tu thật sự phát điên, hắn ta tức giận gầm lên: “Con mẹ nó! Mày đang làm cái gì vậy?”

Hắn ta điên cuồng lao phía Diệp Bắc Minh, muốn trực tiếp giết chết anh.

Rầm!

Một cỗ lực kinh khủng từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đánh bay Trần Tu, khiến hắn đập mạnh vào đàn tế!

“Sức mạnh thiên đạo... làm sao có thể...”, sắc mặt Trần Tu trở nên xám xịt.

Người phụ nữ đi cùng hắn ta càng sốc hơn: “Tên nhóc này là ai? Hắn ta lại có thể kích hoạt sức mạnh thiên đạo?”

Hàng trăm vị sư phụ cũng cực kỳ sợ hãi: “Minh Nhi, con đang làm gì vậy?”

“Con điên rồi sao? Mức độ quý giá của Dị hỏa chỉ đứng sau dòng khí Hỗn Độn thôi, tại sao con lại để chúng đi mất...”

Diệp Bắc Minh lắc đầu cười: “Dị hỏa quá trân quý, con không muốn loại vận may nghịch thiên này!”

“Ông trời, nói cho tôi biết, ông còn muốn tôi làm gì nữa?”

Rầm rầm!

Ông trời dường như đã biết Diệp Bắc Minh thả Dị hỏa đi, mây đen vần vũ, sấm sét không ngừng vang lên.

Diệp Bắc Minh cũng như hiểu được ý của ông trời, anh nhếch miệng cười gật đầu: “Tôi hiểu! Cơ thể tôi dung hợp hơn một trăm mẩu xương Chí Tôn thời Thái Cổ Đại Năng!”

“Chúng đã hoàn toàn dung nhập vào máu thịt của tôi, thứ này cũng tượng trưng cho vận may!”



“Vậy tôi sẽ cắt thịt, rút máu mình để trả lại cho trời!”

Lời nói vừa dứt.

Diệp Bắc Minh giơ thanh kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lên, hướng về phía cổ mình mà chém.

“Là thanh kiếm đó! Thật sự là thanh kiếm đó kìa!”

Khoảnh khắc nhìn thấy kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, mặt Trần Tu đỏ bừng lên vì hưng phấn.

Đồng thời hắn ta cũng ngơ ngác.

Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy?

Người sở hữu thanh kiếm này lại muốn tự sát ư?

Ngay khi kiếm Càn Khôn chuẩn bị chặt đứt đầu Diệp Bắc Minh, trên trời bỗng vang lên âm thanh phẫn nộ: “Đồ phế vật ngu ngốc!”

“Thứ mà cả đời lão phu muốn nhưng không có được, cậu lại không cần?”

“Âm thanh này là...”

99 vị sư phụ giật mình, kinh ngạc nhìn lên bầu trời.

Một giây sau.

Một người đàn ông có khuôn mặt chính trực từ trên trời hạ xuống, tiện tay chộp lấy thanh kiếm Càn Khôn, ngăn cho nó không tiến về phía trước.

“Là ông!”

Diệp Bắc Minh chấn động.

“Đại Sư Huynh!”

Linh hồn của 99 vị sư phụ cũng chết lặng.

Người đến không phải ai khác mà chính là sư huynh Đoàn Thiên Đức của bọn họ.

Trên mặt Diệp Bắc Minh tràn đầy tức giận: ‘Đoàn Thiên Đức, chính ông là người giết chết 99 vị sư phụ, suýt chút nữa khiến linh hồn của bọn họ tan thành mây khói, không thể đầu thai!”

“Ông còn dám xuất hiện?”

Đoàn Thiên Đức cười lạnh: “99 tên sư phụ kia của cậu đều là lũ phế vật, ta giết bọn chúng thì đã sao?”

“Nếu bản tôn muốn, vẫn có thể giết bọn chúng thêm lần nữa!”



Đôi tay giơ lên.

Ầm! Ầm! Ầm!

Hơn mười tấm bia mộ linh hồn nổ tung tại chỗ, linh hồn bên trong nhanh chóng lao ra ngoài, biến mất trong những tấm bia khác bên cạnh.

“Ông!”

Diệp Bắc Minh thật sự điên lên, lúc anh sắp sửa nổ tung vì tức giận thì.

Giọng nói lạnh lùng của Trần Tu vang lên từ bên cạnh: “Chờ một chút! Tao không có hứng thú với chuyện của mày!”

Hắn ta giơ ngón tay chỉ về phía Diệp Bắc Minh.

“Thằng nhóc, giao kiếm trong tay cho tao!”

Đoàn Thiên Đức cau mày: “Cậu là ai?”

Trần Tu cười cợt nói: “Lão già kia, tôi nói cho ông biết lai lịch của tôi, chỉ sợ sẽ dọa chết ông ấy!”

“Bổn công tử đến từ thế giới Bản Nguyên, về phần cảnh giới thì, cảnh giới Thiên Quân trung kỳ, sợ...”

Câu nói vẫn chưa xong!

“Đi chết đi!”

Đoàn Thiên Đức thậm chí còn không thèm nhìn đến Trần Tu, trực tiếp cách không tát hắn ta một cái!

Bộp!

Một âm thanh trầm thấp vang lên, Trần Tu giống như một con chó chết bay ra ngoài, kinh mạch toàn thân nổ tung!

Nếu không phải trên người hắn ta có một đạo phù chặn lại phần lớn sức mạnh cái tát kia.

Chỉ sợ cái tát này đã khiến hắn ta chết ngay tại chỗ.

“Trần Tu...”

Người phụ nữ đi cùng hắn ta mặt mày tái mét.

Trần Tu nằm trên đất không ngừng run rẩy, kinh hãi nhìn Đoàn Thiên Đức: “Ông... ông là ai...”

Đoàn Thiên Đức hoàn toàn không chú ý đến lời của Trần Tu, ông ta tiếp tục nhìn Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, cậu thật sự làm ta rất thất vọng!”

“Cậu có thiên phú tốt như vậy, nhưng lại muốn tìm đến cái chết? Không cần Dị hỏa cũng thôi đi, lại muốn dùng kiếm Càn Khôn để tự sát?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook