Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1886: Hồi sinh

Ss Tần

06/05/2024

“Nếu cậu dám chết, tôi sẽ đi tiêu diệt Long Quốc ngay bây giờ!”

“Sau đó sẽ giết hết đám hồng nhan kia của cậu và tất cả những người cậu quen biết, tiêu diệt luôn thần hồn của họ!”

Ý đồ đe dọa này, không hề có chút che giấu nào.

Diệp Bắc Minh tin.

Đoàn Thiên Đức thật sự có thể làm được tất cả những điều này.

Giọng anh khàn khàn: “Tôi chết hay không, thì có liên quan gì đến ông?”

“Tôi mà sống thì những người bên cạnh tôi đều gặp tai họa, bảy sư tỷ đều đã chết vì tôi rồi!”

“Tôi mới là người thật sự đáng chết!”

Đoàn Thiên Đức tức giận mắng: “Con mẹ nó! Người tu võ vốn dĩ là đi ngược lại ý trời, lẽ nào cậu cứ như vậy mà chấp nhận số phận sao?”

Nhìn lại những bia mộ kia bằng ánh mặt giận dữ.

“Đám phế vật các người, sao lại dạy thằng nhóc thành ra như vậy?”

“Nếu biết sớm, lão tử năm đó đã thật sự giết luôn các người ở chiến trường Thái Cổ rồi!”

“Nếu như các người có được 1% thực lực của lão tử, thằng nhóc cũng sẽ không biến thành bộ dạng này!”

“Đại sư huynh, chúng tôi...”

99 vị sư phụ vâng vâng dạ dạ, sợ đến mức không dám thở mạnh.

Đoàn Thiên Đức quát to: “Câm miệng lại!”

“99 tên phế vật còn không bằng một sợi lông của ta, hạt giống tốt như vậy lại bị các người hủy hoại!”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc.

Mối quan hệ giữa 99 vị sư phụ và Đoàn Thiên Đức có chút vi diệu.

Đột nhiên.

Đoàn Thiên Đức lại nói: “Nhóc con, võ giả chúng ta chính là muốn làm gì thì làm!”

“Dám yêu dám ghét, đi ngược lại tự nhiên!”

“Nếu có người đứng chắn trước mặt cậu, làm cậu không vui, đều có thể một quyền giết chết!”

“Cái gì mà vận khí chi tử, thương vận chi tử! Bất kỳ kẻ thù nào làm hại những người xung quanh cậu, cứ giết hết là xong!”

Diệp Bắc Minh sửng sốt.



Lý luận này của Đoàn Thiên Đức có chút giống với con đường vô địch của anh.

“Nhưng bảy vị sư tỷ của tôi đã tế kiếm rồi...”, Diệp Bắc Minh vẻ mặt nặng nề nói.

Đoàn Thiên Đức cười lạnh đáp: “Cậu biết U Minh Giới đúng không?”

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động: “Đương nhiên là biết, nhưng chuyện này có liên quan gì đến sư tỷ của tôi?”

Đoàn Thiên Đức lạnh lùng mở miệng: “U Minh Giới là chốn trở về của mọi linh hồn, nơi sâu nhất của U Minh Giới có đài luân hồi!”

“Khi một linh hồn của vạn giới đi qua đài luân hồi, đều có thể đầu thai thành con người!”

“Mặc dù sư tỷ của cậu đã chết vì tế kiếm, nhưng linh hồn của họ vẫn chưa biến mất, nếu như cậu có thể mang bọn họ ra khỏi U Minh Giới, biết đâu có thể hồi sinh sư tỷ của mình!”

Diệp Bắc Minh hưng phấn hỏi: “Ông nói thật chứ?”

Đoàn Thiên Đức hừ lạnh một tiếng: “ Nhóc con, lão tử nói với cậu nhiều như vậy, đến một câu đại sư bá cậu cũng không gọi ư?”

“Đại sư bá!”

Diệp Bắc Minh khụy gối quỳ xuống: “Ông nói thật ư?”

“Lão tử đời này chưa một lần nói dối!”

Đoàn Thiên Đức ngẩng cao đầu nói.

Diệp Bắc Minh vội vàng nói: “Cảm ơn đại sư bá, nhưng không biết phải đi U Minh Giới như thế nào?”

“Đại sư thúc có cách gì không?”

Đoàn Thiên Đức tức giận hỏi vặn một câu: “Nhóc con, cậu muốn ông đây trực tiếp đút cho cậu ăn không?”

“Hay là, ta trực tiếp đưa cậu đi U Minh Giới, sau đó lại đưa cậu đến đài luân hồi nhé!”

“Rồi lại giúp mang linh hồn bảy người sư tỷ của cậu trở về?”

Diệp Bắc Minh có chút xấu hổ: “Như vậy cũng không phải là không được...”

“Cút!”

Đoàn Thiên Đức lười phải để ý đến anh, mà đảo quanh 1 vòng.

Ánh mắt ông ta dừng lại trên người Lục Linh Nhi: “Cô nhóc, cô chính là Lục Linh Nhi đúng không?”

Lục Linh Nhi gật đầu: “Tiền bối, có gì cần dặn dò?”

Đoàn Thiên Đức vẻ mặt bình tĩnh nói: “Ta biết sư phụ của cô, Thiên Cơ lão nhân, ông ta bảo ta đưa cô đi!”

“Hả? Sư phụ ông ấy không phải đi đại lục Bản Nguyên rồi sao?”, Lục Linh Nhi hưng phấn che miệng, kích động nói: “Nhưng mà tiền bối... mẹ của tôi...”

Đoàn Thiên Đức nói: “Yên tâm, mẹ cô sẽ không xảy ra chuyện gì cả!”



Miệng Diệp Bắc Minh khẽ động, truyền âm.

Lục Linh Nhi kinh ngạc liếc nhìn Diệp Bắc Minh. khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.

Cô lập tức gật đầu, ngoan ngoãn đi tới đứng bên cạnh Đoàn Thiên Đức.

Sau đó.

“Các người là ai?”

Đoàn Thiên Đức chuyển ánh mắt qua người Trần Tu và cô gái đi cùng hắn ta.

“Tiền bối, tôi tên là Trần Tu!”

“Tiền bối, tôi tên là Viên Minh!”

Hai người nhanh chóng tự giới thiệu: “Hai người chúng tôi đang đi tuần tra ở khu vực đại lục Hỗn Độn, cảm nhận được khí tức của dòng khí Hỗn Độn, thế nên đã tới đây...”

Vẻ mặt Đoàn Thiên Đức lạnh lùng quát: “Cút ngay! Còn dám bước vào đại lục Hỗn Độn một bước, chết!”

“Cảm ơn tiền bối!”

Hai người không dám ở lại dù chỉ một khắc, nhếch nhác rời đi.

Đoàn Thiên Đức mang theo Lục Linh Nhi, biến mất trong hư vô.

Diệp Bắc Minh cũng từ biệt sư phụ của mình và rời khỏi tổ địa Hoa Tộc cùng Nghê Hoàng.

Hai người vừa đứng trên tế đàn, một miếng ngọc bội trong túi trữ vật của Nghê Hoàng bỗng sáng lên.

Vẻ mặt Nghê Hoàng vui mừng nói: “Diệp công tử, tôi đã từng hứa sẽ giúp anh nghe ngóng tin tức về cha mẹ anh ở U Minh Giới!”

“Vừa mới rồi, đã có tin tức!”

Diệp Bắc Minh có chút kích động nói: “Mau nói, bây giờ rốt cuộc tình hình như thế nào?”

Sắc mặt Nghê Hoàng có chút khó coi, do dự nói: “Diệp công tử, tin tức mới nhất!”

“Sau khi cha mẹ anh xuất hiện lần cuối cùng, họ đã đi theo một nhóm người qua Hoàng Tuyền...”

“Hoàng Tuyền?”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Ý của cô là?”

Nghê Hoàng nhìn anh thật sâu, sau đó nói: “U Minh Giới chi làm hai giới, minh và dương, lấy Hoàng Tuyền làm ranh giới!”

“Dương giới dành cho người sống, còn Minh giới là của người chết!”

“Chỉ cần qua Hoàng Tuyền, đều sẽ là người chết...”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook