Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1770: Đại sư tỷ

Ss Tần

13/04/2024

Hai người có chút lúng túng tách nhau ra.

Nhìn về hướng phát ra âm thanh, Nghê Hoàng nhìn hai người, vẻ mặt cười ha hả!

Lạc Khuynh Thành đỏ mặt, lập tức trốn ở sau lưng Diệp Bắc Minh!

Mặc dù cô ta là Thần Hoàng của điện Thần Hoàng, nhưng thực ra cô ta cũng chỉ là một cô gái chưa trải sự đời!

"Nghê Hoàng tiền bối, có chuyện gì sao?"

Diệp Bắc Minh nói.

Nghê Hoàng bĩu môi, hừ nhẹ một tiếng: "Hừ! Đừng gọi tôi là tiền bối, nghe như vậy trông già quá!"

"Anh cứ gọi tên tôi đi! Về phần tôi tìm anh thì quả thực có một việc muốn nhờ anh giúp đỡ!"

Diệp Bắc Minh có chút nghi ngờ: "Với thực lực của cô mà còn cần tôi giúp đỡ sao?"

Nghê Hoàng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, trong mắt tỏa ra ánh sáng rực rỡ như muốn nhìn thấu anh!

Sau một lát!

Cô ta đã lựa chọn từ bỏ!

"Có một kết giới giống như sương mù xung quanh anh mà tôi không thể nhìn thấu được!"

"Tuy nhiên, tôi đây cũng không có hứng thú tìm hiểu bí mật của người khác".

"Anh nói thật cho tôi biết, vừa rồi anh có dừng thời gian lại một lát, đúng không?"

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Tiểu Tháp, bị phát hiện rồi sao?"

Giọng nói của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Thời gian dừng lại chỉ có thể ngăn cản bọn họ không thấy bổn tháp ra tay, bọn họ cũng không phải kẻ ngốc đâu!"

"Tùy tiện suy đoán một chút thì sẽ có thể đoán ra được đã xảy ra chuyện gì, chỉ là không biết tình hình cụ thể thôi!"

Diệp Bắc Minh có chút lo lắng: "Ông sẽ bị bại lộ sao?"

"Yên tâm, không sao đâu".

Diệp Bắc Minh cảm thấy yên tâm.

Gật đầu!

Hai mắt Nghê Hoàng sáng lên: "Haha! Quả nhiên là ngưng đọng thời gian!"

"Không ngờ loại năng lực này lại thực sự tồn tại trên thế giới. Đúng rồi, sao anh có thể làm được vậy?"

Diệp Bắc Minh nói: "Tiền bối Nghê Hoàng, không phải cô vừa mới nói cô không có hứng thú tìm hiểu bí mật của người khác sao?"



"Được rồi".

Nghê Hoàng nhìn thật sâu vào Diệp Bắc Minh: "Tôi tôn trọng bí mật của anh! Nhưng tôi vẫn phải nói một câu, đừng gọi tôi là tiền bối nữa!"

"Được, Nghê Hoàng".

"Cũng ổn đấy".

Nghê Hoàng khẽ mỉm cười, gợi lên lúm đồng tiền khóe miệng: "Tôi cần anh dùng năng lực của anh giúp tôi một chuyện. Về phần là chuyện gì thì hãy đến thành phố Thần tìm tôi, tôi sẽ nói cho anh biết sau!"

"Bây giờ, hai người cứ tiếp tục đi, haha...."

Bóng dáng của Nghê Hoàng trở nên hư ảo, biến mất trước mặt hai người.

Khóe miệng Diệp Bắc Minh khẽ giật lên, có chút lúng túng: "Chúng tôi..."

Điều đáng ngạc nhiên là Lạc Khuynh Thành lại tấn công.

Hai người lại hôn nhau lần nữa.

Ngọn lửa trong lòng Diệp Bắc Minh bùng lên, trở tay ôm lấy vòng eo thon nhỏ của Lạc Khuynh Thành!

Hầu hết mọi bước đều được thực hiện trừ bước cuối cùng.

Nửa giờ sau, Lạc Khuynh Thành mới miễn cưỡng buông Diệp Bắc Minh ra: "Tôi biết đây không phải ý của anh, anh xem tôi như đại sư tỷ của mình, đúng không?"

"Tôi..."

Diệp Bắc Minh vừa định mở miệng.

Lạc Khuynh Thành dùng hai ngón tay ngọc ngà xanh chặn miệng anh lại: "Tuyệt đối đừng nói! Tôi biết, từ ánh mắt của anh là tôi đã có thể biết được rồi!"

"Địa vị của tôi trong lòng anh sẽ không bao giờ bằng đại sư tỷ của anh!"

"Tôi không muốn trở thành kẻ thay thế cho người khác, càng không muốn chia sẻ tình yêu của anh với bất cứ ai!"

"Tôi đã hài lòng với tất cả mọi thứ vừa làm".

Một giây kế tiếp.

Cô ấy giơ tay lên, một cơ thể giống hệt cô ấy xuất hiện!

"Đây là phân thân do tôi luyện chế, tôi đã đưa thần hồn của Lạc Khuynh Thành vào trong đó!"

"Từ nay về sau, tôi sẽ không dùng tên của Lạc Khuynh Thành, cũng sẽ không là Lạc Khuynh Thành nữa!"

Vào lúc này, cô ta dường như đã trở về thân phận Khuynh Thành Thần Hoàng!

Cuối cùng, cô ta nhìn Diệp Bắc Minh thật sâu, xoay người rời đi!



Khi Diệp Bắc Minh đang định đuổi theo thì bên tai vang lên một giọng nói yếu ớt: "Tiểu sư đệ…"

Diệp Bắc Minh kích động quay đầu lại: "Đại sư tỷ, chị tỉnh rồi!"

Vừa định nói chuyện.

Sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Không xong rồi, đám người Yên Nhi đã xảy ra chuyện!"



Trên đường trở về thành phố Thần.

Vẻ mặt của Vương Yên Nhi, Vạn Lăng Phong, Cuồng Đan, Tiêu Tiêu trông rất nghiêm trọng!

Ngay vừa rồi, ba bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ và chặn đường đi!

Tông chủ của Vạn Thần Tông!

Thanh Huyền Tử!

Độc Cô Bá Đạo!

"Diệp Bắc Minh, không phải vừa rồi cậu rất ngông cuồng sao?"

Trên mặt Độc Cô Bá Đạo đầy châm chọc: "Cậu muốn chặt đầu tôi? Hiện tại tôi đang ở ngay trước mặt cậu đây, tới giết tôi đi!"

Bù nhìn khẽ hét lên một tiếng: "Các người đi trước đi, tôi sẽ ngăn bọn họ lại!"

"Không được!"

Ba người Vương Yên Nhi, Vạn Lăng Phong, Tiêu Tiêu gần như thốt lên.

"Làm sao một mình anh có thể ngăn cản ba người thuộc cảnh giới Thần Hoàng đỉnh phong?"

Cuồng Đan tiến lên một bước: "Sư phụ, tôi cũng thuộc cảnh giới Thần Hoàng, chúng ta cùng liên thủ lại, nói không chừng có thể thoát khỏi vòng vây!"

Bù nhìn lắc đầu: "Ông chỉ mới thuộc cảnh giới Thần Hoàng sơ kỳ, nếu ra tay thì nhất định sẽ chết!"

"Các người đi trước đi!"

Tông chủ Vạn Thần Tông mỉm cười lắc đầu: "Đã đến lúc này mà còn muốn rời đi? Cậu xem chúng ta là gì hả?"

"Ra tay đi!"

Thanh Huyền Tử khẽ quát một tiếng, bay vụt ra ngoài như sao băng, đáp xuống trước mặt bù nhìn, cây trường thương màu vàng trong tay đâm vào tim người bù nhìn!

Bù nhìn giơ tay cầm trường thương lên, đồng thời tung ra một đấm!

Gầm!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook