Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1642: Đến nhà họ Ngư
Ss Tần
17/03/2024
“Trải qua hàng triệu năm hòa hoãn xung đột, bên trong sớm đã hồi phục
sức sống, nhưng cũng thành cấm địa rất ít người dám đặt chân đến!”
“Mấy triệu năm lại đây, trong rừng rậm Tinh Hồn sinh trưởng vô số dược liệu quý hiếm, đồng thời cũng trở thành nơi rèn luyện của nhân tộc và yêu tộc!”
“Nói một cách không khách sáo, những người trên cảnh giới Thiên Thần mới có tư cách vào rừng rậm Tinh Hồn, nhưng cũng chỉ có thể hoạt động ở bên ngoài!”
Cảnh giới thần tôn có tư cách vào sâu hơn chút, chỉ có cảnh giới thần hoàng trở lên mới có tư cách xuyên qua rừng rậm Tinh Hồn!
Nói xong, Tiêu Vô Tướng còn bổ sung một câu: “Chủ nhân, nếu có thể, tôi cố gắng cho người đi hỏi thăm thông tin của tinh hồn thảo!”
“Chỉ cần tìm được, thành Vạn Tượng cắn răng cũng có thể mua được một cây tinh hồn thảo về!”
“Cậu đừng nên mạo hiểm…”
Tiêu Vô Tướng nói rất chân thành, không chân thành cũng không được!
Khế ước thần hồn, một khi chủ nhân chết, nô lệ như ông ta cũng chắc chắn tan thành tro bụi theo!
Diệp Bắc Minh hỏi: “Điều động lực lượng của thành Vạn Tượng, nhiều nhất có thể tìm được một cây tinh hồn thảo?”
Tiêu Vô Tướng trả lời thật: “Trong vòng trăm năm có lẽ là được!”
Diệp Bắc Minh giật khóe miệng.
Trăm năm?
Chẳng lẽ để con gái mình đợi trăm năm sao?
Diệp Bắc Minh quả quyết từ chối: “Nói vị trí của rừng rậm Tinh Hồn cho tôi!”
“Chủ nhân…”
Tiêu Vô Tướng nóng ruột.
Diệp Bắc Minh nhìn qua, Tiêu Vô Tướng chỉ có thể nuốt lời định nói xuống!
Chỉ có thể lấy ra một tấm bản đồ, đánh dậu lại vị trí của rừng rậm Tinh Hồn!
“Tiểu sư đệ, tỷ đi cùng đệ!”
Đạm Đài Yêu Yêu tiến lên.
Liền sau đó, Khương Tử Cơ cũng lên tiếng: “Tỷ cung đi!”
“Cả tỷ nữa!”
Chu Lạc Ly đi ra khỏi đám đông.
“Cũng không được thiếu tỷ!”
“Tiểu sư đệ đi đâu, thì tỷ theo đó!”, mấy sư tỷ còn lại đều đứng ra. Diệp Bắc Minh cảm động: “Các sư tỷ, một mình đệ đi là được!”
“Không được, một mình đệ đi quá nguy hiểm!”
“Mọi người cùng đi còn chăm sóc lẫn nhau!”
“Tỷ đệ chúng ta một lòng, bẻ gãy tim loại!”, chín sư tỷ vô cùng kiên định.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Các sư tỷ hãy tin đệ, đệ có năng lực tự bảo vệ mình!”
“Các tỷ đi theo đệ, ngược lại sẽ khiến đệ bị ràng buộc chân tay!”
Cho dù rừng rậm Tinh Hồn nguy hiểm, Diệp Bắc Minh có tháp Càn Khôn Trấn Ngục trong tay cũng không sợ!
Anh không tin, khắp nơi trong rừng rậm Tinh Hồn đều là cấp thần hoàng!
Chỉ cần tiểu tháp có thể ra tay không cần suy nghĩ thì mọ việc không phải sợ!
“Nói cách khách, nhiều năm nay tuy đệ gặp phải rất nhiều nguy hiểm, nhưng có lần nào mà không hóa nguy thành an?”
“Hơn nữa, Thái Dương Tông vừa khôi phục, chắc chắn có rất nhiều người có ý đồ với Thái Dương Tông!”
Nặc Nhi cùng cần người chăm sóc, một mình Xá Nguyệt đâu thể trông nom xuể?”
Anh nói xong.
“Việc này…”
Chín sư tỷ hơi khó xử, truyền âm cho nhau bàn bạc mấy câu, liền đồng ý.
“Tiểu sư đệ, vậy các tỷ ở lại Thái Dương Tông! Đợi ngày đệ quay về, bảo đảm Thái Dương Tông không còn là đống hoang tàn như hôm nay!”
Diệp Bắc Minh gật đầu mạnh.
Đôi mắt nghiêm lại: “Có điều, trước đó, đệ vẫn phải đến nhà họ Ngư một chuyến, mang kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đi!”
Sau đó anh rời khỏi Thái Dương Tông, đi về phía nhà họ Ngư,
Nhà họ Ngư cách Thái Dương Tông không xa, chỉ nửa ngày là đến.
“Tiểu tháp, tìm kiếm vị trí của Ngư Thất Tình!”
Một lát sau, giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên, tình hình của Ngư Thất Tình hình như không ổn lắm!
“Sao thế?”
Diệp Bắc Minh cau mày.
“Cậu tự xem đi!”
Một người một tháp, chia sẻ ý thức.
Một hình ảnh xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh, Ngư Thất Tình bị nhốt trong thủy lao!
Thực lực bị phế, đang thoi thóp thở!
Trên người máu tươi đầm đài, nhuốm đỏ cả mặt nước xung quanh!
Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng một tiếng: “Thú vị, phế cả con gái ruột!”
“Xem ra nhà họ Ngư này không định trả kiếm Càn Khôn Trấn Ngục cho tôi!”
“Mấy triệu năm lại đây, trong rừng rậm Tinh Hồn sinh trưởng vô số dược liệu quý hiếm, đồng thời cũng trở thành nơi rèn luyện của nhân tộc và yêu tộc!”
“Nói một cách không khách sáo, những người trên cảnh giới Thiên Thần mới có tư cách vào rừng rậm Tinh Hồn, nhưng cũng chỉ có thể hoạt động ở bên ngoài!”
Cảnh giới thần tôn có tư cách vào sâu hơn chút, chỉ có cảnh giới thần hoàng trở lên mới có tư cách xuyên qua rừng rậm Tinh Hồn!
Nói xong, Tiêu Vô Tướng còn bổ sung một câu: “Chủ nhân, nếu có thể, tôi cố gắng cho người đi hỏi thăm thông tin của tinh hồn thảo!”
“Chỉ cần tìm được, thành Vạn Tượng cắn răng cũng có thể mua được một cây tinh hồn thảo về!”
“Cậu đừng nên mạo hiểm…”
Tiêu Vô Tướng nói rất chân thành, không chân thành cũng không được!
Khế ước thần hồn, một khi chủ nhân chết, nô lệ như ông ta cũng chắc chắn tan thành tro bụi theo!
Diệp Bắc Minh hỏi: “Điều động lực lượng của thành Vạn Tượng, nhiều nhất có thể tìm được một cây tinh hồn thảo?”
Tiêu Vô Tướng trả lời thật: “Trong vòng trăm năm có lẽ là được!”
Diệp Bắc Minh giật khóe miệng.
Trăm năm?
Chẳng lẽ để con gái mình đợi trăm năm sao?
Diệp Bắc Minh quả quyết từ chối: “Nói vị trí của rừng rậm Tinh Hồn cho tôi!”
“Chủ nhân…”
Tiêu Vô Tướng nóng ruột.
Diệp Bắc Minh nhìn qua, Tiêu Vô Tướng chỉ có thể nuốt lời định nói xuống!
Chỉ có thể lấy ra một tấm bản đồ, đánh dậu lại vị trí của rừng rậm Tinh Hồn!
“Tiểu sư đệ, tỷ đi cùng đệ!”
Đạm Đài Yêu Yêu tiến lên.
Liền sau đó, Khương Tử Cơ cũng lên tiếng: “Tỷ cung đi!”
“Cả tỷ nữa!”
Chu Lạc Ly đi ra khỏi đám đông.
“Cũng không được thiếu tỷ!”
“Tiểu sư đệ đi đâu, thì tỷ theo đó!”, mấy sư tỷ còn lại đều đứng ra. Diệp Bắc Minh cảm động: “Các sư tỷ, một mình đệ đi là được!”
“Không được, một mình đệ đi quá nguy hiểm!”
“Mọi người cùng đi còn chăm sóc lẫn nhau!”
“Tỷ đệ chúng ta một lòng, bẻ gãy tim loại!”, chín sư tỷ vô cùng kiên định.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Các sư tỷ hãy tin đệ, đệ có năng lực tự bảo vệ mình!”
“Các tỷ đi theo đệ, ngược lại sẽ khiến đệ bị ràng buộc chân tay!”
Cho dù rừng rậm Tinh Hồn nguy hiểm, Diệp Bắc Minh có tháp Càn Khôn Trấn Ngục trong tay cũng không sợ!
Anh không tin, khắp nơi trong rừng rậm Tinh Hồn đều là cấp thần hoàng!
Chỉ cần tiểu tháp có thể ra tay không cần suy nghĩ thì mọ việc không phải sợ!
“Nói cách khách, nhiều năm nay tuy đệ gặp phải rất nhiều nguy hiểm, nhưng có lần nào mà không hóa nguy thành an?”
“Hơn nữa, Thái Dương Tông vừa khôi phục, chắc chắn có rất nhiều người có ý đồ với Thái Dương Tông!”
Nặc Nhi cùng cần người chăm sóc, một mình Xá Nguyệt đâu thể trông nom xuể?”
Anh nói xong.
“Việc này…”
Chín sư tỷ hơi khó xử, truyền âm cho nhau bàn bạc mấy câu, liền đồng ý.
“Tiểu sư đệ, vậy các tỷ ở lại Thái Dương Tông! Đợi ngày đệ quay về, bảo đảm Thái Dương Tông không còn là đống hoang tàn như hôm nay!”
Diệp Bắc Minh gật đầu mạnh.
Đôi mắt nghiêm lại: “Có điều, trước đó, đệ vẫn phải đến nhà họ Ngư một chuyến, mang kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đi!”
Sau đó anh rời khỏi Thái Dương Tông, đi về phía nhà họ Ngư,
Nhà họ Ngư cách Thái Dương Tông không xa, chỉ nửa ngày là đến.
“Tiểu tháp, tìm kiếm vị trí của Ngư Thất Tình!”
Một lát sau, giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên, tình hình của Ngư Thất Tình hình như không ổn lắm!
“Sao thế?”
Diệp Bắc Minh cau mày.
“Cậu tự xem đi!”
Một người một tháp, chia sẻ ý thức.
Một hình ảnh xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh, Ngư Thất Tình bị nhốt trong thủy lao!
Thực lực bị phế, đang thoi thóp thở!
Trên người máu tươi đầm đài, nhuốm đỏ cả mặt nước xung quanh!
Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng một tiếng: “Thú vị, phế cả con gái ruột!”
“Xem ra nhà họ Ngư này không định trả kiếm Càn Khôn Trấn Ngục cho tôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.