Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1643: Tranh giành
Ss Tần
17/03/2024
Sau khi xác định vị trí của Ngư Thất Tình.
Diệp Bắc Minh ẩn giấu khí tức!
Đi về phía thủy lao của nhà họ Ngư.
Người trông coi thủy lao không nghĩ được, có người lại dám vào thủy lao nhà họ Ngư cứu người!
Cả đoạn đường Diệp Bắc Minh thi triển Quỷ Môn Thập Tam Châm, khiến tất cả những người canh gác đều hôn mê bất tỉnh, trực tiếp đến trước mặt Ngư Thất Tình!
“Cô Ngư!”
Ngư Thất Tình mở mắt.
Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh, lại cười tự chế giễu: “Anh Diệp, anh đến rồi à? Có lẽ tôi sắp chết rồi phải không, trước khi chết lại có ảo giác này…”
“Có điều, trước khi chết có thể gặp được anh Diệp một lần, thật tốt quá!”
Giọng của Diệp Bắc Minh vang lên: “Cô Ngư, đây không phải là ảo giác!”
“Hả?”
Cơ thể Ngư Thất Tình run lên, không có sức lực giơ tay dụi mắt: “Ảo giác, nhất định là ảo giác, đúng không?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Không giải thích, đi đến trước người Ngư Thất Tình!
Cúi đầu nhìn, sắc mặt liền sầm xuống: “Khóa xích được chế tạo từ sắt đen vạn năm, đâm xuyên xương bả vai của con gái ruột mình?”
“Ngay cả đan điền, kinh mạch của cô đều bị phế rồi?”
“Ngư Chính Dương có đúng là bố ruột của cô không?”
Sau khi Diệp Bắc Minh cứu Ngư Thất Tình, có chút khó mà tin được.
Hai con gái của anh bị thương một chút thôi, Diệp Bắc Minh cũng đã vô cùng đau lòng!
Ngư Chính Dương lại có thể đối xử với con gái ruột của mình như vậy?
“Anh Diệp, đúng là anh ư?”
Ngư Thất Tình chắc chắn người trước mặt thực sự là Diệp Bắc Minh, chứ không phải ảo giác liền òa khóc: “Anh Diệp… hu hu hu, vậy mà là anh thật!”
“Anh đến cứu tôi ư? Thất Tình… hu hu hu… Thất Tình cảm động quá!”
Sau một hồi xúc động.
Ngư Thất Tình lại bỗng kinh sợ: “Không đúng, anh Diệp, anh mau đi đi!”
“Chuyện này là một âm mưu, bố của tôi chưa từng nghĩ sẽ trả kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lại cho anh!”
“Ông ấy đã liên lạc với Thạch Trung Hổ anh trai của Thạch Ngọc Hồng, hơn nữa còn liên lạc với Vạn Thần Tông!”
“Chỉ cần anh Diệp xuất hiện ở nhà họ Ngư, họ chắc chắn sẽ biết anh đến! Đi đi, anh mau đi đi!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Sợ là không kịp rồi!”
Liền sau đó, phía sau vang lên một tràng cười lớn: “Ha ha ha, súc sinh, mày đến nhanh thật đấy!”
“Xem ra mày vẫn quan tâm đến con đê điện này, tao giấu nó ở nơi sâu trong thủy lao nhà họ Ngư mà mày cũng có thể tìm được đến đây?”
Vừa dứt lời.
Mấy bóng hình lần lượt đi đến!
Ngư Chính Dương và Thạch Ngọc Hồng đi phía trước nhất, bên cạnh có một người đàn ông khí tức như mãnh hổ!
Thạch Trung Hổ, cảnh giới thần tôn đỉnh phong!
Phía sau ba người, ba ông lão khoác áo choàng đen trầm giọng nói: “Lâm Trọng Sơn và Lục Duệ đều do cậu giết phải không? Vừa vào thần giới đã dám giết trưởng lão của Vạn Thần Tông, cậu thật to gan đấy!”
Đôi mắt của một ông lão mặc áo đen khác giấu dưới mũ đảo một lượt: “Nghe nói kẻ này vừa dung hợp hơn một trăm chiếc xương Chí Tôn!”
“Đừng lãng phí thời gian nữa, lập tức giết hắn lấy xương!”
Ba ông lão mặc áo choàng đen cùng gật đầu, định ra tay giết Diệp Bắc Minh!
“Đỡi đã!”
Thạch Trung Hổ bước ra một bước, chặn ba người: “Coi như tôi không tồn tại hả? Muốn cướp xương Chí Tôn trước mặt Thạch Trung Hổ tôi?”
Ông lão áo choàng đen ở giữa cất giọng lạnh lùng: “Thạch Trung Hổ, Vạn Thần Tông làm việc mà ông cũng muốn nhúng tay hả?”
Ông lão áo choàng đen bên trái càng uy hiếp nói: “Thạch Trung Hổ, ông muốn đối địch với Vạn Thần Tông sao?”
Thạch Trung Hổ cười: “Vạn Thần Tông rất mạnh, nhưng nếu tôi trốn vào rừng rậm Tinh Hồn, Vạn Thần Tông các ông có thể làm gì tôi đây?”
“Ba người các ông muốn ra tay cũng được, tôi muốn lấy một nửa số xương Chí Tôn trong cơ thể tên nhóc này!”
“Cái gì? Một nửa?”
Sắc mặt ba ông lão mặc áo choàng đen sầm xuống: “Thạch Trung Hổ, khẩu vị của ông cũng lớn quá rồi đấy!”
“Không cho? Vậy thì phải bước qua cửa ải của tôi trước đã!”
Vừa giơ tay, lòng bàn tay xuất hiện một chiếc rìu khổng lồ màu đen.
Kết hợp với chiều cao khủng bố của Thạch Trung Hổ, sát khí ngút trời, khí thế bức người!
“Ông!”
Ông lão áo choàng đen bên trái định nổi nóng, thì bị ông lão áo đen ở giữa ngăn lại: “Được, chúng tôi đồng ý với ông, nhưng ông phỉa ra tay hạ gục được kẻ này!”
“Xương Chí Tôn, chúng tôi chia cho ông một nửa!”
“Cái gi? Lão Mã, không được!”
“Đúng thế lão Mã, làm sao có thể…”, hai ông lão áo đen khác cũng nóng ruột.
Lão Mã chỉ lắc đầu, không giải thích thêm.
Bắt đầu từ lúc họ xuất hiện, Diệp Bắc Minh đều tỏ ra quá bình tĩnh!
Diệp Bắc Minh ẩn giấu khí tức!
Đi về phía thủy lao của nhà họ Ngư.
Người trông coi thủy lao không nghĩ được, có người lại dám vào thủy lao nhà họ Ngư cứu người!
Cả đoạn đường Diệp Bắc Minh thi triển Quỷ Môn Thập Tam Châm, khiến tất cả những người canh gác đều hôn mê bất tỉnh, trực tiếp đến trước mặt Ngư Thất Tình!
“Cô Ngư!”
Ngư Thất Tình mở mắt.
Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh, lại cười tự chế giễu: “Anh Diệp, anh đến rồi à? Có lẽ tôi sắp chết rồi phải không, trước khi chết lại có ảo giác này…”
“Có điều, trước khi chết có thể gặp được anh Diệp một lần, thật tốt quá!”
Giọng của Diệp Bắc Minh vang lên: “Cô Ngư, đây không phải là ảo giác!”
“Hả?”
Cơ thể Ngư Thất Tình run lên, không có sức lực giơ tay dụi mắt: “Ảo giác, nhất định là ảo giác, đúng không?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Không giải thích, đi đến trước người Ngư Thất Tình!
Cúi đầu nhìn, sắc mặt liền sầm xuống: “Khóa xích được chế tạo từ sắt đen vạn năm, đâm xuyên xương bả vai của con gái ruột mình?”
“Ngay cả đan điền, kinh mạch của cô đều bị phế rồi?”
“Ngư Chính Dương có đúng là bố ruột của cô không?”
Sau khi Diệp Bắc Minh cứu Ngư Thất Tình, có chút khó mà tin được.
Hai con gái của anh bị thương một chút thôi, Diệp Bắc Minh cũng đã vô cùng đau lòng!
Ngư Chính Dương lại có thể đối xử với con gái ruột của mình như vậy?
“Anh Diệp, đúng là anh ư?”
Ngư Thất Tình chắc chắn người trước mặt thực sự là Diệp Bắc Minh, chứ không phải ảo giác liền òa khóc: “Anh Diệp… hu hu hu, vậy mà là anh thật!”
“Anh đến cứu tôi ư? Thất Tình… hu hu hu… Thất Tình cảm động quá!”
Sau một hồi xúc động.
Ngư Thất Tình lại bỗng kinh sợ: “Không đúng, anh Diệp, anh mau đi đi!”
“Chuyện này là một âm mưu, bố của tôi chưa từng nghĩ sẽ trả kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lại cho anh!”
“Ông ấy đã liên lạc với Thạch Trung Hổ anh trai của Thạch Ngọc Hồng, hơn nữa còn liên lạc với Vạn Thần Tông!”
“Chỉ cần anh Diệp xuất hiện ở nhà họ Ngư, họ chắc chắn sẽ biết anh đến! Đi đi, anh mau đi đi!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Sợ là không kịp rồi!”
Liền sau đó, phía sau vang lên một tràng cười lớn: “Ha ha ha, súc sinh, mày đến nhanh thật đấy!”
“Xem ra mày vẫn quan tâm đến con đê điện này, tao giấu nó ở nơi sâu trong thủy lao nhà họ Ngư mà mày cũng có thể tìm được đến đây?”
Vừa dứt lời.
Mấy bóng hình lần lượt đi đến!
Ngư Chính Dương và Thạch Ngọc Hồng đi phía trước nhất, bên cạnh có một người đàn ông khí tức như mãnh hổ!
Thạch Trung Hổ, cảnh giới thần tôn đỉnh phong!
Phía sau ba người, ba ông lão khoác áo choàng đen trầm giọng nói: “Lâm Trọng Sơn và Lục Duệ đều do cậu giết phải không? Vừa vào thần giới đã dám giết trưởng lão của Vạn Thần Tông, cậu thật to gan đấy!”
Đôi mắt của một ông lão mặc áo đen khác giấu dưới mũ đảo một lượt: “Nghe nói kẻ này vừa dung hợp hơn một trăm chiếc xương Chí Tôn!”
“Đừng lãng phí thời gian nữa, lập tức giết hắn lấy xương!”
Ba ông lão mặc áo choàng đen cùng gật đầu, định ra tay giết Diệp Bắc Minh!
“Đỡi đã!”
Thạch Trung Hổ bước ra một bước, chặn ba người: “Coi như tôi không tồn tại hả? Muốn cướp xương Chí Tôn trước mặt Thạch Trung Hổ tôi?”
Ông lão áo choàng đen ở giữa cất giọng lạnh lùng: “Thạch Trung Hổ, Vạn Thần Tông làm việc mà ông cũng muốn nhúng tay hả?”
Ông lão áo choàng đen bên trái càng uy hiếp nói: “Thạch Trung Hổ, ông muốn đối địch với Vạn Thần Tông sao?”
Thạch Trung Hổ cười: “Vạn Thần Tông rất mạnh, nhưng nếu tôi trốn vào rừng rậm Tinh Hồn, Vạn Thần Tông các ông có thể làm gì tôi đây?”
“Ba người các ông muốn ra tay cũng được, tôi muốn lấy một nửa số xương Chí Tôn trong cơ thể tên nhóc này!”
“Cái gì? Một nửa?”
Sắc mặt ba ông lão mặc áo choàng đen sầm xuống: “Thạch Trung Hổ, khẩu vị của ông cũng lớn quá rồi đấy!”
“Không cho? Vậy thì phải bước qua cửa ải của tôi trước đã!”
Vừa giơ tay, lòng bàn tay xuất hiện một chiếc rìu khổng lồ màu đen.
Kết hợp với chiều cao khủng bố của Thạch Trung Hổ, sát khí ngút trời, khí thế bức người!
“Ông!”
Ông lão áo choàng đen bên trái định nổi nóng, thì bị ông lão áo đen ở giữa ngăn lại: “Được, chúng tôi đồng ý với ông, nhưng ông phỉa ra tay hạ gục được kẻ này!”
“Xương Chí Tôn, chúng tôi chia cho ông một nửa!”
“Cái gi? Lão Mã, không được!”
“Đúng thế lão Mã, làm sao có thể…”, hai ông lão áo đen khác cũng nóng ruột.
Lão Mã chỉ lắc đầu, không giải thích thêm.
Bắt đầu từ lúc họ xuất hiện, Diệp Bắc Minh đều tỏ ra quá bình tĩnh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.