Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1996: Diệp Bắc Minh à, cậu còn có thể kiên trì được bao nhiêu lần nữa đây?
Ss Tần
12/06/2024
Uông Hoàn Vũ quay đầu nhìn sang, chỉ thấy một người trung niên mặc mãng
bào cùng một ông lão cụt một tay đang đứng trước mặt hàng trăm cường giả Luân Hồi Tông.
Cả hai đều ở cảnh giới Đạo Tôn trung kỳ.
Hơn chục Đạo Tổ cùng hàng trăm Đạo Quân!
“Sư phụ, phải làm thế nào đây?”
Nghê Hoàng hoảng sợ hỏi.
Thiên Cơ lão nhân liếc Diệp Bắc Minh một cái rồi lắc đầu: “Đừng sốt ruột, tùy cơ ứng biến là được!”
Giọng nói của Uông Hoàn Vũ vang lên: "Hai vị tiền bối, tên tiểu súc sinh này là kẻ thù của tôi”.
"Mặc kệ hôm nay có chuyện gì xảy ra, tôi cũng phải áp giải hắn về gia tộc Tử Kim Hoa, khiến hắn muôn đời vạn kiếp không trở mình được!”
“Xin hai vị tiền bối hãy nể mặt tôi, đợi ngày khác tôi nhất định sẽ tới Luân Hồi Tông tỏ lòng thành kính!"
Gã đàn ông mặc mãng bào tỏ vẻ khinh thường: "Gia tộc Tử Kim Hoa không có bất kỳ thể diện nào trước mặt Luân Hồi Tông!”
“Người này Luân Hồi Tông chúng ta muốn chắc rồi!”
"Cho các người thời gian mười hơi thở, lập tức biến mất khỏi tầm mắt của chúng ta!”
“Ông!”
Trong mắt Uông Hoàn Vũ xẹt qua một tia phẫn hận.
Nhìn thấy người đàn ông mặc mãng bào nở nụ cười khinh miệt, được, hảo hán không ăn thiệt trước mắt.
Uông Hoàn Vũ chỉ đành lạnh giọng hạ lệnh: “Chúng ta đi!”
Đợi khi người của Uông Hoàn Vũ rời khỏi, gã đàn ông mặc mãng bào mới hạ mi nhìn xuống!
“Cậu chính là Diệp Bắc Minh? Theo chúng ta trở về Luân Hồi Tông thôi!”
Giọng điệu có phần thờ ơ!
Giống như mệnh lệnh vậy!
“Nếu tôi không làm theo thì sao?”
Diệp Bắc Minh đáp.
Người đàn ông mặc mãng bào tựa hồ đã sớm biết câu trả lời của anh, khóe miệng vẽ lên ý cười trêu chọc: "Không đi? Vậy phiền cậu phải chịu ít thiệt thòi rồi”.
“Cậu nói thử xem nếu tôi đánh gãy tứ chi, rồi phế bỏ đan điền của cậu”.
“Hay là đập nát miệng cậu, rồi phá bỏ kinh mạch toàn thân đây?”
Nói đoạn lại lắc đầu: “Thôi bỏ đi, vẫn là tiến hành cùng lúc vậy! Giữ lại thần hồn của hắn ta là được, làm đi!”
Hơn chục Đạo Tổ gần như bước ra cùng lúc, trong chớp mắt đã xuất hiện xung quanh Diệp Bắc Minh.
Hơn chục loại vũ khí sắc bén bổ xuống, chuẩn xác ngoan độc nhắm tới phần đầu, tim, đan điền và các vị trí yếu hại khác trên người anh.
Mỗi một đao chém xuống đều cực nhanh!
Diệp Bắc Minh không nén nổi kinh ngạc: "Bọn hắn vậy mà cũng biết phép tắc thời gian, tuy rằng chưa tiến tới giai đoạn thời gian đóng băng, chỉ lĩnh ngộ được tầng thứ nhất là lĩnh vực tăng tốc!”
“Nhưng lại nhanh hơn tốc độ của Đạo Tổ bình thường rất nhiều”.
Lúc này ra tay có thể giết chết vài người.
Nhưng bản thân Diệp Bắc Minh chắc chắn sẽ bị những người còn lại làm bị thương!
Anh cấp tốc lùi bước!
Bùm! Một tiếng nổ lớn vang lên, khói bụi bay tán loạn, trên mặt đất mở ra hơn chục vết nứt đáng sợ.
Hơn mười Đạo Tổ dậm chân lấy đà, vọt thẳng về phía Diệp Bắc Minh đang rút lui kia.
Một gã để râu quai nón vòng ra phía sau Diệp Bắc Minh, vũ khí trong tay quét thẳng vào cổ anh: “Nhóc con, tốc độ của cậu rất nhanh, nhưng tốc độ của chúng tôi còn nhanh hơn!"
“Chết đi!”
Một giây tiếp theo.
Diệp Bắc Minh dùng một động tác cực kỳ quái dị ngoảnh đầu lại!
Khoảnh khắc gã đàn ông quai nón chạm mắt với anh, giống như nhìn thấy thần chết bò lên từ địa ngục vậy!
Không kìm được rùng mình!
Chỉ thất thần trong giây lát, cần cổ đã truyền tới một cơn đau nhói.
Đầu lìa khỏi cổ mà bay cao!
Thi thể rơi phịch xuống đất!
Những người còn lại không kịp cảm thấy ngỡ ngàng thì Diệp Bắc Minh đã chủ động phản công, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay chém xuống một Đạo Tổ ở bên cạnh!
Tiếng rồng ngâm vang vọng!
Tên Đạo Tổ kia chỉ cảm thấy một con huyết long nghiền ép xuống khiến hắn bất giác phải vươn tay lên để ngăn cản!
Sương máu nổ tung!
“Cẩn thận phía sau…. a!”, một tiếng hét thê lương vang lên, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục quét ngang, lại gặt hái được thêm máu tươi của ba người.
Mười một tên Đạo Tổ còn lại khiếp sợ nhìn nhau: “Rút lui!”
Diệp Bắc Minh bước đến đuổi theo: “Muốn đi? Để lại mạng đã!”
Anh bắt kịp họ gần như ngay lập tức!
Một kiếm hiên ngang vung tới!
Mười một tên Đạo Tổ còn lại đồng thời xoay người, trong mắt lộ ra tia cay nghiệt nồng đậm: “Nhóc con, mày mắc bẫy rồi!”
Mười một món vũ khí như nhận được hiệu lệnh, đồng loạt đâm về phía Diệp Bắc Minh.
Cho dù Diệp Bắc Minh ra tay cũng không thể chém giết toàn bộ mười một người này cùng lúc!
Cho dù bản thân họ có bỏ mạng thì cũng nhất định phải khiến Diệp Bắc Minh tổn thương nặng nề.
Ba tên Đạo Tổ hóa thành làn sương máu dưới kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!
Còn vũ khí của tám tên còn lại giữ nguyên thế công xuyên thẳng qua cơ thể anh, máu tươi lập tức nở rộ!
“Anh Diệp!”
Hướng Ly Ly, Lục Linh Nhi, Nghê Hoàng thất thanh kêu lên!
“Đồ nhi!”
Mí mắt Thiên Cơ lão nhân co giật điên cuồng.
Gã đàn ông mặc mãng bào cười giễu cợt: “Hai chúng ta còn chưa ra tay mà thằng nhãi này đã không kiên trì nổi rồi?”
“Thực sự không hiểu nổi hắn làm thế nào sát phạt được cả một đội quân của gia tộc Tử Kim Hoa, cho dù là một triệu con lợn cũng sẽ không dễ dàng bị làm thịt như vậy!"
Giọng điệu đầy bỡn cợt!
“Không ổn!”
Ông lão cụt một tay ở bên cạnh nhìn Diệp Bắc Minh chòng chọc!
“Hả?”
Gã đàn ông mặc mãng bào cau mày, đưa mắt nhìn sang theo.
Chỉ thấy Diệp Bắc Minh ngẩng đầu, con ngươi nay đã giăng đầy tia máu: “Muốn giết tôi? Ông cảm thấy có khả năng đó sao?”
Một tên Đạo Tổ cười gằn: “Nhãi con, kiếm của lão phu đã đâm xuyên đan điền của mày, mày ắt hẳn phải chết…”
"Chờ đã, đây là nơi nào!"
Tám tên Đạo Tổ kinh hãi phát hiện ra bản thân vậy mà lặng yên không tiếng động bị đưa tới một không gian khác!
Dưới chân là một bệ cao hình tròn có đường kính khoảng một trăm mét!
Một nửa trắng, một nửa đen.
Giống như hoạ tiết song ngư trong Thái Cực!
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi tanh tưởi!
“Đạo đài Luân Hồi!”
Tám tên Đạo Tổ hãi hùng hít ngược một hơi khí lạnh.
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục nhanh chóng quét tới, …
Tám cái đầu bay thẳng ra ngoài, hòa thành một đám sương mù đẫm máu trong không trung!
Thân thể Diệp Bắc Minh khẽ chấn động, vũ khí đâm vào cơ thể liền bắn ngược ra ngoài, đinh một tiếng rơi xuống đạo đài Luân Hồi!
Vết thương lập tức được chữa lành!
“Hay lắm nhóc con!”
Thiên Cơ lão nhân tán thưởng.
Hướng Ly Ly, Lục Linh Nhi, Nghê Hoàng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Cái này…”
Gã đàn ông mặc mãng bào ngẩn người.
Ông lão cụt tay phía sau cũng sửng sốt không kém: “Đây chính là đạo đài Luân Hồi sao? Theo như truyền thuyết thì trên đạo đài này, chỉ cần thần lực không tiêu hao sạch sẽ liền có thể trường sinh bất tử!"
“Chẳng trách vài vị lão tổ lại coi trọng hắn như vậy, nếu đem thần thông này trở lại Luân Hồi Tông, thì trong biển Hỗn Độn này còn ai có thể là đối thủ của Luân Hồi Tông nữa đây?”
Trong mắt ông ta xẹt qua tia tham lam mãnh liệt!
“Cùng nhau ra tay đi, chớ để mình rơi vào phép tắc lĩnh vực của tên này!”
Gã đàn ông mặc mãng bảo trầm giọng: “Hắn là vô địch trong trong phạm vi trăm mét của phép tắc lĩnh vực, chúng ta cứ hành động bên ngoài là được!”
“Rồng, tới!”
Gã đàn ông mặc mãng bào giậm chân, liền có chín con rồng đất lao ra khỏi mặt đất, vọt về phía đạo đài Luân Hồi.
Bụp.
Trong chớp mắt.
Chín con rồng đất đồng loạt phun trào, Diệp Bắc Minh liền cảm thấy mình như đang bị mắc kẹt trong trung tâm vụ nổ hạt nhân!
Chín luồng năng lượng tàn sát bừa bãi quét tới, cho dù anh có uống Cổ Kim Tủy đan cũng hoàn toàn không thể ngăn cản nổi sức mạnh của Đạo Tôn trung kỳ!
Phun ra một ngụm máu!
Hung hăng ngã đập xuống đạo đài Luân Hồi!
"Ha ha ha… Tôi biết mà, sự vô địch của thằng nhãi này chỉ là giả thôi, chúng ta chỉ cần không tiến vào phép tắc lĩnh vực của hắn thì hắn sẽ bị chúng ta vờn tới chết!”, gã đàn ông mặc mãng bào cười khoái trá.
Ông lão một tay giơ tay lên rồi nắm lại, một thanh trường thương liền xuất hiện, dứt khoát ném ra ngoài!
Trực tiếp đâm thủng trái tim của Diệp Bắc Minh, ghim chặt anh xuống đạo đài Luân Hồi!
Thảm thương tới cực điểm!
“Anh Diệp…. đừng mà!”
Nghê Hoàng nghẹn ngào bật khóc.
Hướng Ly Ly cùng Lục Linh Nhi kinh sợ bịt chặt miệng!
Máu của Diệp Bắc Minh đã nhuộm đỏ cả đạo đài Luân Hồi, anh dùng hết sức lực rút thương ra!
Vết thương nhanh chóng hồi phục!
Nhưng nhìn bằng mắt thường thì sắc mặt anh vẫn có chút tái nhợt.
“Xem ra mỗi lần bị thương thì thần lực của hắn đều sẽ bị tổn hại rất lớn!"
Gã đàn ông mặc mãng bào cười gằn: “Diệp Bắc Minh à, cậu còn có thể kiên trì được bao nhiêu lần nữa đây?"
Cả hai đều ở cảnh giới Đạo Tôn trung kỳ.
Hơn chục Đạo Tổ cùng hàng trăm Đạo Quân!
“Sư phụ, phải làm thế nào đây?”
Nghê Hoàng hoảng sợ hỏi.
Thiên Cơ lão nhân liếc Diệp Bắc Minh một cái rồi lắc đầu: “Đừng sốt ruột, tùy cơ ứng biến là được!”
Giọng nói của Uông Hoàn Vũ vang lên: "Hai vị tiền bối, tên tiểu súc sinh này là kẻ thù của tôi”.
"Mặc kệ hôm nay có chuyện gì xảy ra, tôi cũng phải áp giải hắn về gia tộc Tử Kim Hoa, khiến hắn muôn đời vạn kiếp không trở mình được!”
“Xin hai vị tiền bối hãy nể mặt tôi, đợi ngày khác tôi nhất định sẽ tới Luân Hồi Tông tỏ lòng thành kính!"
Gã đàn ông mặc mãng bào tỏ vẻ khinh thường: "Gia tộc Tử Kim Hoa không có bất kỳ thể diện nào trước mặt Luân Hồi Tông!”
“Người này Luân Hồi Tông chúng ta muốn chắc rồi!”
"Cho các người thời gian mười hơi thở, lập tức biến mất khỏi tầm mắt của chúng ta!”
“Ông!”
Trong mắt Uông Hoàn Vũ xẹt qua một tia phẫn hận.
Nhìn thấy người đàn ông mặc mãng bào nở nụ cười khinh miệt, được, hảo hán không ăn thiệt trước mắt.
Uông Hoàn Vũ chỉ đành lạnh giọng hạ lệnh: “Chúng ta đi!”
Đợi khi người của Uông Hoàn Vũ rời khỏi, gã đàn ông mặc mãng bào mới hạ mi nhìn xuống!
“Cậu chính là Diệp Bắc Minh? Theo chúng ta trở về Luân Hồi Tông thôi!”
Giọng điệu có phần thờ ơ!
Giống như mệnh lệnh vậy!
“Nếu tôi không làm theo thì sao?”
Diệp Bắc Minh đáp.
Người đàn ông mặc mãng bào tựa hồ đã sớm biết câu trả lời của anh, khóe miệng vẽ lên ý cười trêu chọc: "Không đi? Vậy phiền cậu phải chịu ít thiệt thòi rồi”.
“Cậu nói thử xem nếu tôi đánh gãy tứ chi, rồi phế bỏ đan điền của cậu”.
“Hay là đập nát miệng cậu, rồi phá bỏ kinh mạch toàn thân đây?”
Nói đoạn lại lắc đầu: “Thôi bỏ đi, vẫn là tiến hành cùng lúc vậy! Giữ lại thần hồn của hắn ta là được, làm đi!”
Hơn chục Đạo Tổ gần như bước ra cùng lúc, trong chớp mắt đã xuất hiện xung quanh Diệp Bắc Minh.
Hơn chục loại vũ khí sắc bén bổ xuống, chuẩn xác ngoan độc nhắm tới phần đầu, tim, đan điền và các vị trí yếu hại khác trên người anh.
Mỗi một đao chém xuống đều cực nhanh!
Diệp Bắc Minh không nén nổi kinh ngạc: "Bọn hắn vậy mà cũng biết phép tắc thời gian, tuy rằng chưa tiến tới giai đoạn thời gian đóng băng, chỉ lĩnh ngộ được tầng thứ nhất là lĩnh vực tăng tốc!”
“Nhưng lại nhanh hơn tốc độ của Đạo Tổ bình thường rất nhiều”.
Lúc này ra tay có thể giết chết vài người.
Nhưng bản thân Diệp Bắc Minh chắc chắn sẽ bị những người còn lại làm bị thương!
Anh cấp tốc lùi bước!
Bùm! Một tiếng nổ lớn vang lên, khói bụi bay tán loạn, trên mặt đất mở ra hơn chục vết nứt đáng sợ.
Hơn mười Đạo Tổ dậm chân lấy đà, vọt thẳng về phía Diệp Bắc Minh đang rút lui kia.
Một gã để râu quai nón vòng ra phía sau Diệp Bắc Minh, vũ khí trong tay quét thẳng vào cổ anh: “Nhóc con, tốc độ của cậu rất nhanh, nhưng tốc độ của chúng tôi còn nhanh hơn!"
“Chết đi!”
Một giây tiếp theo.
Diệp Bắc Minh dùng một động tác cực kỳ quái dị ngoảnh đầu lại!
Khoảnh khắc gã đàn ông quai nón chạm mắt với anh, giống như nhìn thấy thần chết bò lên từ địa ngục vậy!
Không kìm được rùng mình!
Chỉ thất thần trong giây lát, cần cổ đã truyền tới một cơn đau nhói.
Đầu lìa khỏi cổ mà bay cao!
Thi thể rơi phịch xuống đất!
Những người còn lại không kịp cảm thấy ngỡ ngàng thì Diệp Bắc Minh đã chủ động phản công, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay chém xuống một Đạo Tổ ở bên cạnh!
Tiếng rồng ngâm vang vọng!
Tên Đạo Tổ kia chỉ cảm thấy một con huyết long nghiền ép xuống khiến hắn bất giác phải vươn tay lên để ngăn cản!
Sương máu nổ tung!
“Cẩn thận phía sau…. a!”, một tiếng hét thê lương vang lên, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục quét ngang, lại gặt hái được thêm máu tươi của ba người.
Mười một tên Đạo Tổ còn lại khiếp sợ nhìn nhau: “Rút lui!”
Diệp Bắc Minh bước đến đuổi theo: “Muốn đi? Để lại mạng đã!”
Anh bắt kịp họ gần như ngay lập tức!
Một kiếm hiên ngang vung tới!
Mười một tên Đạo Tổ còn lại đồng thời xoay người, trong mắt lộ ra tia cay nghiệt nồng đậm: “Nhóc con, mày mắc bẫy rồi!”
Mười một món vũ khí như nhận được hiệu lệnh, đồng loạt đâm về phía Diệp Bắc Minh.
Cho dù Diệp Bắc Minh ra tay cũng không thể chém giết toàn bộ mười một người này cùng lúc!
Cho dù bản thân họ có bỏ mạng thì cũng nhất định phải khiến Diệp Bắc Minh tổn thương nặng nề.
Ba tên Đạo Tổ hóa thành làn sương máu dưới kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!
Còn vũ khí của tám tên còn lại giữ nguyên thế công xuyên thẳng qua cơ thể anh, máu tươi lập tức nở rộ!
“Anh Diệp!”
Hướng Ly Ly, Lục Linh Nhi, Nghê Hoàng thất thanh kêu lên!
“Đồ nhi!”
Mí mắt Thiên Cơ lão nhân co giật điên cuồng.
Gã đàn ông mặc mãng bào cười giễu cợt: “Hai chúng ta còn chưa ra tay mà thằng nhãi này đã không kiên trì nổi rồi?”
“Thực sự không hiểu nổi hắn làm thế nào sát phạt được cả một đội quân của gia tộc Tử Kim Hoa, cho dù là một triệu con lợn cũng sẽ không dễ dàng bị làm thịt như vậy!"
Giọng điệu đầy bỡn cợt!
“Không ổn!”
Ông lão cụt một tay ở bên cạnh nhìn Diệp Bắc Minh chòng chọc!
“Hả?”
Gã đàn ông mặc mãng bào cau mày, đưa mắt nhìn sang theo.
Chỉ thấy Diệp Bắc Minh ngẩng đầu, con ngươi nay đã giăng đầy tia máu: “Muốn giết tôi? Ông cảm thấy có khả năng đó sao?”
Một tên Đạo Tổ cười gằn: “Nhãi con, kiếm của lão phu đã đâm xuyên đan điền của mày, mày ắt hẳn phải chết…”
"Chờ đã, đây là nơi nào!"
Tám tên Đạo Tổ kinh hãi phát hiện ra bản thân vậy mà lặng yên không tiếng động bị đưa tới một không gian khác!
Dưới chân là một bệ cao hình tròn có đường kính khoảng một trăm mét!
Một nửa trắng, một nửa đen.
Giống như hoạ tiết song ngư trong Thái Cực!
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi tanh tưởi!
“Đạo đài Luân Hồi!”
Tám tên Đạo Tổ hãi hùng hít ngược một hơi khí lạnh.
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục nhanh chóng quét tới, …
Tám cái đầu bay thẳng ra ngoài, hòa thành một đám sương mù đẫm máu trong không trung!
Thân thể Diệp Bắc Minh khẽ chấn động, vũ khí đâm vào cơ thể liền bắn ngược ra ngoài, đinh một tiếng rơi xuống đạo đài Luân Hồi!
Vết thương lập tức được chữa lành!
“Hay lắm nhóc con!”
Thiên Cơ lão nhân tán thưởng.
Hướng Ly Ly, Lục Linh Nhi, Nghê Hoàng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Cái này…”
Gã đàn ông mặc mãng bào ngẩn người.
Ông lão cụt tay phía sau cũng sửng sốt không kém: “Đây chính là đạo đài Luân Hồi sao? Theo như truyền thuyết thì trên đạo đài này, chỉ cần thần lực không tiêu hao sạch sẽ liền có thể trường sinh bất tử!"
“Chẳng trách vài vị lão tổ lại coi trọng hắn như vậy, nếu đem thần thông này trở lại Luân Hồi Tông, thì trong biển Hỗn Độn này còn ai có thể là đối thủ của Luân Hồi Tông nữa đây?”
Trong mắt ông ta xẹt qua tia tham lam mãnh liệt!
“Cùng nhau ra tay đi, chớ để mình rơi vào phép tắc lĩnh vực của tên này!”
Gã đàn ông mặc mãng bảo trầm giọng: “Hắn là vô địch trong trong phạm vi trăm mét của phép tắc lĩnh vực, chúng ta cứ hành động bên ngoài là được!”
“Rồng, tới!”
Gã đàn ông mặc mãng bào giậm chân, liền có chín con rồng đất lao ra khỏi mặt đất, vọt về phía đạo đài Luân Hồi.
Bụp.
Trong chớp mắt.
Chín con rồng đất đồng loạt phun trào, Diệp Bắc Minh liền cảm thấy mình như đang bị mắc kẹt trong trung tâm vụ nổ hạt nhân!
Chín luồng năng lượng tàn sát bừa bãi quét tới, cho dù anh có uống Cổ Kim Tủy đan cũng hoàn toàn không thể ngăn cản nổi sức mạnh của Đạo Tôn trung kỳ!
Phun ra một ngụm máu!
Hung hăng ngã đập xuống đạo đài Luân Hồi!
"Ha ha ha… Tôi biết mà, sự vô địch của thằng nhãi này chỉ là giả thôi, chúng ta chỉ cần không tiến vào phép tắc lĩnh vực của hắn thì hắn sẽ bị chúng ta vờn tới chết!”, gã đàn ông mặc mãng bào cười khoái trá.
Ông lão một tay giơ tay lên rồi nắm lại, một thanh trường thương liền xuất hiện, dứt khoát ném ra ngoài!
Trực tiếp đâm thủng trái tim của Diệp Bắc Minh, ghim chặt anh xuống đạo đài Luân Hồi!
Thảm thương tới cực điểm!
“Anh Diệp…. đừng mà!”
Nghê Hoàng nghẹn ngào bật khóc.
Hướng Ly Ly cùng Lục Linh Nhi kinh sợ bịt chặt miệng!
Máu của Diệp Bắc Minh đã nhuộm đỏ cả đạo đài Luân Hồi, anh dùng hết sức lực rút thương ra!
Vết thương nhanh chóng hồi phục!
Nhưng nhìn bằng mắt thường thì sắc mặt anh vẫn có chút tái nhợt.
“Xem ra mỗi lần bị thương thì thần lực của hắn đều sẽ bị tổn hại rất lớn!"
Gã đàn ông mặc mãng bào cười gằn: “Diệp Bắc Minh à, cậu còn có thể kiên trì được bao nhiêu lần nữa đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.