Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1995: Hình ảnh tan vỡ, người được dự đoán sẽ chết
Ss Tần
10/06/2024
“Không tồi!”
Thiên Cơ lão nhân gật đầu, khen ngợi nói: “Đồ nhi, con quả nhiên có thiên phú hơn người!”
“Vi sư dùng vài vạn năm mới lĩnh ngộ được thời gian đóng băng, không ngờ chỉ vài ngày ngắn ngủi con đã ngộ ra rồi!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Đây đã là thứ con học chậm nhất rồi ạ...”
Trước đây, anh hầu như chỉ cần học trong vòng một giờ.
Thiên Cơ lão nhân sửng sốt: “Gì cơ?”
“Không có gì!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Thiên Cơ lão nhân cũng không hỏi thêm nữa, giơ tay khắc vài phù văn vào hư không: “Hiện tại con đã lĩnh ngộ được thuật Thiên Cơ, vi sư sẽ dạy con cách dự đoán tương lai!”
“Hãy ghi nhớ những phù văn này, tập trung tinh thần, suy nghĩ về người mà con muốn dự đoán...”
Lời nói vừa dứt.
Đôi tay Thiên Cơ lão nhân bấm quyết, hư không trước mắt không ngừng dao động.
Cuối cùng, một bức tranh hiện ra trước mắt.
Trong tranh hiện lên một người đàn ông đang nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của Lục Linh Nhi, cô ta đang ôm chiếc bụng lớn của mình trông rất hạnh phúc.
Người đàn ông trong ảnh vậy mà lại là Diệp Bắc Minh.
“Vãi... sư phụ, đây là thế nào?”, Diệp Bắc Minh ngỡ ngàng.
Thiên Cơ lão nhân khẽ khịt mũi: “ Đây là hình ảnh mà ta đã nhìn thấy khi dự đoán trước tương lai cho Linh Nhi, rốt cuộc là như thế nào, vi sư làm sao mà biết được!”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh khẽ giật.
“Được rồi, tiếp theo phải dựa vào con thôi!”
Thiên Cơ lão nhân lắc đầu, thoát khỏi dòng thời gian đóng băng.
Diệp Bắc Minh lập tức khắc lên mấy đạo phù văn mà Thiên Cơ lão nhân vừa nhắc tới, trong đầu nghĩ đến cha mẹ mình.
Ầm!
Một hình ảnh xuất hiện trước mặt.
Trong ảnh, ở một thung lũng vô cùng rộng lớn, có một bức tường đá khổng lồ cao hàng vạn mét.
Trên tường đá có khắc những phù văn của quỷ tộc xa xưa.
Dạ Huyền và Diệp Thanh Lam đang cầm tay nhau bước đi.
“Đây là hình ảnh cha mẹ trong tương lai, sao cha mẹ mình lại xuất hiện ở đây!”
Diệp Bắc Minh kích động nói: “Tốt quá rồi, hình ảnh tương lai có bọn họ, tức là họ bây giờ vẫn rất an toàn!”
“Chỉ cần mình tìm được nơi này, đợi họ là được!”
Tiếp tục dùng thuật Thiên Cơ!
Hình ảnh chuyển qua Liễu Như Yên và Đạm Đài Yêu Yêu!
Hai người đều mặc cùng một loại trang phục, có đồ đằng của Luân Hồi Tông!
“Hai vị sư tỷ quả nhiên ở trong Luân Hồi Tông!”
Hai người đang ngồi bắt chéo chân.
Cách đó không xa có một bà lão, chính là người mà Diệp Bắc Minh đã nhìn thấy trong tâm trí của Tô Cuồng.
Đột nhiên.
Bà lão mở mắt, lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu vậy mà lại biết thuật Thiên Cơ? Cậu chính là Diệp Bắc Minh?”
Diệp Bắc Minh giật mình, ánh mắt trầm xuống: “Chính là bà đã đưa hai vị sư tỷ của tôi đi?”
“Đến Luân Hồi Tông, dùng phép tắc luân hồi đổi lấy hai sư tỷ của cậu đi”, bà lão cười đầy thâm ý: “Cậu trở về, tôi sẽ đợi cậu!”
Hình ảnh biến mất.
Lông mày Diệp Bắc Minh nhíu chặt vào nhau.
Sau đó lại nghĩ, ít nhất thì hiện tại hai vị sư tỷ đều an toàn.
Tiếp tục dùng thuật Thiên Cơ.
Đông Phương Xá Nguyệt, Tôn Thiến.
Đế Khởi La, Sở Sở, Sở Vị Ương.
Mặc Đình Đình, Long Khuynh Vũ, Vương Yên Nhi.
Bóng dáng của mọi người xuất hiện trong hình ảnh, nhìn thấy tất cả đều an toàn, Diệp Bắc Minh mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần tìm theo manh mối trong hình ảnh là có thể tìm thấy họ.
“Xem thử Nhược Tuyết... không biết cô ấy ở Thần Giới thế nào rồi”, trong lòng Diệp Bắc Minh nghĩ.
Hình ảnh lại thay đổi.
Một thanh kiếm khổng lồ sừng sững giữa quảng trường, trực tiếp đâm vào tận sâu bầu trời.
Phía sau quảng trường là một cung điện cổ kính trải dài vô tận, trên quảng trường tụ tập rất nhiều người.
Diệp Bắc Minh có chút kinh ngạc: “Đây là đâu, Nhược Tuyết rời khỏi biên giới của hai giới rồi sao?”
Rầm!
Trong hình ảnh có một cỗ kiếm ý cực kỳ mạnh mẽ cuộn trào, Hạ Nhược Tuyết trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, cả người run rẩy.
Hình ảnh tan vỡ, biến mất.
“Có chuyện gì xảy ra?”
Diệp Bắc Minh sửng sốt.
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Hình ảnh của người được dự đoán biến mất, có hai trường hợp!”
“Một là, giống như bà lão vừa rồi, có người hiểu thuật Thiên Cơ can thiệp!”
“Thứ hai, người được dự đoán chết...”
“Mẹ kiếp!”
Diệp Bắc Minh chửi thề một câu, vậy chẳng phải có nghĩa là Hạ Nhược Tuyết sẽ chết sao?
Dưới tâm trạng kích động, anh trực tiếp rời khỏi thời gian đóng băng.
Hướng Ly Ly, Lục Linh Nhi và Nghê Hoàng ba người ngỡ ngàng, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Thiên Cơ lão nhân nhìn qua: “Đồ nhi, con sao thế?”
“Sắc mặt lại khó coi như vậy?”
Diệp Bắc Minh nhanh chóng nói: “Sư phụ, vừa rồi con dự đoán được tung tích của một vị hồng nhan, hình ảnh đó lại đột nhiên tan vỡ...”
Sắc mặt Thiên Cơ lão nhân thay đổi, ngưng trọng nhìn Diệp Bắc Minh: “Đồ nhi, hình ảnh dự đoán tan vỡ, người được tiên đoán sẽ chết...”
Diệp Bắc Minh thật sự không thể bình tĩnh được nữa.
Một cơn giận dữ lập tức bùng nổ.
Rầm rầm!
Sỏi đá xung quanh lập tức biến thành bột phấn.
“Đồ nhi, con đừng xúc động, tất cả đều có thể thay đổi. Con nhìn thấy sự việc sẽ xảy ra ở tương lai, trước khi nó xảy ra thì con vẫn có cơ hội ngăn cản”, Thiên Cơ lão nhân vội vàng an ủi.
“Cho ta xem hình ảnh con vừa nhìn thấy, vi sư nói không chừng biết nó ở đâu!”
Diệp Bắc Minh giơ tay lên.
Ngưng tụ thần lực.
Một hình ảnh hiện ra trước mắt.
Thanh thần kiếm khổng lồ xuyên thủng bầu trời, phía sau quảng trường có rất nhiều cung điện, trông vô cùng uy nghiêm hùng vĩ.
Thiên Cơ lão nhân ngây ra: “Thương Khung Kiếm Tông!”
Diệp Bắc Minh kích động: “Sư phụ, người biết nơi này sao?”
Sắc mắt Thiên Cơ lão nhân có chút quỷ dị: “Thương Khung Kiếm Tông là một trong mười tông môn đứng đầu biển Hỗn Độn, thanh kiếm cắm sâu vào bầu trời này quá bắt mắt rồi!”
“Nhìn vào manh mối trong hình ảnh, có lẽ là đang tổ chức nghi lễ truyền thừa!”
“Đồ nhi, vị tri kỷ này của con không đơn giản! Có thể có được truyền thừa của Thương Khung Kiếm Tông!”
Diệp Bắc Minh lo lắng nói: “Sư phụ, Thương Khung Kiếm Tông ở nơi nào?”
“Ở phía bắc biển Hỗn Độn, chính là phạm vi của gia tộc Tử Kim Hoa, đồ nhi con có chắc chắn muốn đi không?”, sắc mặt Thiên Cơ lão nhân nghiêm túc.
“Cho dù là núi đao biển lửa, con cũng phải đi một chuyến!”
Lời nói vừa dứt.
Ầm ầm!
Một tiếng động lớn kinh thiên đông địa vang lên, không khí phía trên Thiên Cơ Môn rung động, một cỗ tà khí khổng lồ từ tứ phía quét tới.
Trong không gian xuất hiện hàng chục vết nứt, hơn mười bóng người từ đó bước ra.
Những người này trong tay đều ôm một tảng đá lớn màu đen, tất cả tập hợp lại với nhau.
Lập tức.
Một tảng đá có đường kính 100 mét lơ lửng trên không trung.
“Mở!”
Đám người này đồng thời hét lên, thần lực vô tận truyền vào trận truyền tống.
Một cánh cửa không gian khổng lồ xuất hiện, đám người giống như thủy triều xông ra, bao phủ toàn bộ bầu trời, đến một con kiến cũng không chui lọt.
Một đội quân hàng triệu người của gia tộc Tử Kim Hoa dàn trận trên hư không.
Một thanh niên mặc áo choàng màu tím bước ra, trong mắt là hàn ý vô tận: “Diệp Bắc Minh, cuối cùng cũng tìm được mày rồi!”
“Năm ngày! Trọn vẹn năm ngày, mày biết năm ngày này tao đã trải qua như thế nào không?”
“Mày đánh gãy đôi chân của tao, giẫm tao dưới chân, không đêm nào tao ngủ được! Không nhìn thấy mày chết trước mặt tao, tao không thể ngủ được!”
Uông Hoàn Vũ đứng giữa không trung, nhìn xuống phía dưới.
“Lần này, tao xem mày có còn tiêu diệt được đại quân của gia tộc Tử Hoa Kim tao không?”
“Bắt lấy hắn!”
Lời vừa dứt.
Hư không lại dao động một lần nữa, hàng trăm bóng người lao xuống: “Người này, Luân Hồi Tông ta phải có được!”
Thiên Cơ lão nhân gật đầu, khen ngợi nói: “Đồ nhi, con quả nhiên có thiên phú hơn người!”
“Vi sư dùng vài vạn năm mới lĩnh ngộ được thời gian đóng băng, không ngờ chỉ vài ngày ngắn ngủi con đã ngộ ra rồi!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Đây đã là thứ con học chậm nhất rồi ạ...”
Trước đây, anh hầu như chỉ cần học trong vòng một giờ.
Thiên Cơ lão nhân sửng sốt: “Gì cơ?”
“Không có gì!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Thiên Cơ lão nhân cũng không hỏi thêm nữa, giơ tay khắc vài phù văn vào hư không: “Hiện tại con đã lĩnh ngộ được thuật Thiên Cơ, vi sư sẽ dạy con cách dự đoán tương lai!”
“Hãy ghi nhớ những phù văn này, tập trung tinh thần, suy nghĩ về người mà con muốn dự đoán...”
Lời nói vừa dứt.
Đôi tay Thiên Cơ lão nhân bấm quyết, hư không trước mắt không ngừng dao động.
Cuối cùng, một bức tranh hiện ra trước mắt.
Trong tranh hiện lên một người đàn ông đang nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của Lục Linh Nhi, cô ta đang ôm chiếc bụng lớn của mình trông rất hạnh phúc.
Người đàn ông trong ảnh vậy mà lại là Diệp Bắc Minh.
“Vãi... sư phụ, đây là thế nào?”, Diệp Bắc Minh ngỡ ngàng.
Thiên Cơ lão nhân khẽ khịt mũi: “ Đây là hình ảnh mà ta đã nhìn thấy khi dự đoán trước tương lai cho Linh Nhi, rốt cuộc là như thế nào, vi sư làm sao mà biết được!”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh khẽ giật.
“Được rồi, tiếp theo phải dựa vào con thôi!”
Thiên Cơ lão nhân lắc đầu, thoát khỏi dòng thời gian đóng băng.
Diệp Bắc Minh lập tức khắc lên mấy đạo phù văn mà Thiên Cơ lão nhân vừa nhắc tới, trong đầu nghĩ đến cha mẹ mình.
Ầm!
Một hình ảnh xuất hiện trước mặt.
Trong ảnh, ở một thung lũng vô cùng rộng lớn, có một bức tường đá khổng lồ cao hàng vạn mét.
Trên tường đá có khắc những phù văn của quỷ tộc xa xưa.
Dạ Huyền và Diệp Thanh Lam đang cầm tay nhau bước đi.
“Đây là hình ảnh cha mẹ trong tương lai, sao cha mẹ mình lại xuất hiện ở đây!”
Diệp Bắc Minh kích động nói: “Tốt quá rồi, hình ảnh tương lai có bọn họ, tức là họ bây giờ vẫn rất an toàn!”
“Chỉ cần mình tìm được nơi này, đợi họ là được!”
Tiếp tục dùng thuật Thiên Cơ!
Hình ảnh chuyển qua Liễu Như Yên và Đạm Đài Yêu Yêu!
Hai người đều mặc cùng một loại trang phục, có đồ đằng của Luân Hồi Tông!
“Hai vị sư tỷ quả nhiên ở trong Luân Hồi Tông!”
Hai người đang ngồi bắt chéo chân.
Cách đó không xa có một bà lão, chính là người mà Diệp Bắc Minh đã nhìn thấy trong tâm trí của Tô Cuồng.
Đột nhiên.
Bà lão mở mắt, lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu vậy mà lại biết thuật Thiên Cơ? Cậu chính là Diệp Bắc Minh?”
Diệp Bắc Minh giật mình, ánh mắt trầm xuống: “Chính là bà đã đưa hai vị sư tỷ của tôi đi?”
“Đến Luân Hồi Tông, dùng phép tắc luân hồi đổi lấy hai sư tỷ của cậu đi”, bà lão cười đầy thâm ý: “Cậu trở về, tôi sẽ đợi cậu!”
Hình ảnh biến mất.
Lông mày Diệp Bắc Minh nhíu chặt vào nhau.
Sau đó lại nghĩ, ít nhất thì hiện tại hai vị sư tỷ đều an toàn.
Tiếp tục dùng thuật Thiên Cơ.
Đông Phương Xá Nguyệt, Tôn Thiến.
Đế Khởi La, Sở Sở, Sở Vị Ương.
Mặc Đình Đình, Long Khuynh Vũ, Vương Yên Nhi.
Bóng dáng của mọi người xuất hiện trong hình ảnh, nhìn thấy tất cả đều an toàn, Diệp Bắc Minh mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần tìm theo manh mối trong hình ảnh là có thể tìm thấy họ.
“Xem thử Nhược Tuyết... không biết cô ấy ở Thần Giới thế nào rồi”, trong lòng Diệp Bắc Minh nghĩ.
Hình ảnh lại thay đổi.
Một thanh kiếm khổng lồ sừng sững giữa quảng trường, trực tiếp đâm vào tận sâu bầu trời.
Phía sau quảng trường là một cung điện cổ kính trải dài vô tận, trên quảng trường tụ tập rất nhiều người.
Diệp Bắc Minh có chút kinh ngạc: “Đây là đâu, Nhược Tuyết rời khỏi biên giới của hai giới rồi sao?”
Rầm!
Trong hình ảnh có một cỗ kiếm ý cực kỳ mạnh mẽ cuộn trào, Hạ Nhược Tuyết trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, cả người run rẩy.
Hình ảnh tan vỡ, biến mất.
“Có chuyện gì xảy ra?”
Diệp Bắc Minh sửng sốt.
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Hình ảnh của người được dự đoán biến mất, có hai trường hợp!”
“Một là, giống như bà lão vừa rồi, có người hiểu thuật Thiên Cơ can thiệp!”
“Thứ hai, người được dự đoán chết...”
“Mẹ kiếp!”
Diệp Bắc Minh chửi thề một câu, vậy chẳng phải có nghĩa là Hạ Nhược Tuyết sẽ chết sao?
Dưới tâm trạng kích động, anh trực tiếp rời khỏi thời gian đóng băng.
Hướng Ly Ly, Lục Linh Nhi và Nghê Hoàng ba người ngỡ ngàng, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Thiên Cơ lão nhân nhìn qua: “Đồ nhi, con sao thế?”
“Sắc mặt lại khó coi như vậy?”
Diệp Bắc Minh nhanh chóng nói: “Sư phụ, vừa rồi con dự đoán được tung tích của một vị hồng nhan, hình ảnh đó lại đột nhiên tan vỡ...”
Sắc mặt Thiên Cơ lão nhân thay đổi, ngưng trọng nhìn Diệp Bắc Minh: “Đồ nhi, hình ảnh dự đoán tan vỡ, người được tiên đoán sẽ chết...”
Diệp Bắc Minh thật sự không thể bình tĩnh được nữa.
Một cơn giận dữ lập tức bùng nổ.
Rầm rầm!
Sỏi đá xung quanh lập tức biến thành bột phấn.
“Đồ nhi, con đừng xúc động, tất cả đều có thể thay đổi. Con nhìn thấy sự việc sẽ xảy ra ở tương lai, trước khi nó xảy ra thì con vẫn có cơ hội ngăn cản”, Thiên Cơ lão nhân vội vàng an ủi.
“Cho ta xem hình ảnh con vừa nhìn thấy, vi sư nói không chừng biết nó ở đâu!”
Diệp Bắc Minh giơ tay lên.
Ngưng tụ thần lực.
Một hình ảnh hiện ra trước mắt.
Thanh thần kiếm khổng lồ xuyên thủng bầu trời, phía sau quảng trường có rất nhiều cung điện, trông vô cùng uy nghiêm hùng vĩ.
Thiên Cơ lão nhân ngây ra: “Thương Khung Kiếm Tông!”
Diệp Bắc Minh kích động: “Sư phụ, người biết nơi này sao?”
Sắc mắt Thiên Cơ lão nhân có chút quỷ dị: “Thương Khung Kiếm Tông là một trong mười tông môn đứng đầu biển Hỗn Độn, thanh kiếm cắm sâu vào bầu trời này quá bắt mắt rồi!”
“Nhìn vào manh mối trong hình ảnh, có lẽ là đang tổ chức nghi lễ truyền thừa!”
“Đồ nhi, vị tri kỷ này của con không đơn giản! Có thể có được truyền thừa của Thương Khung Kiếm Tông!”
Diệp Bắc Minh lo lắng nói: “Sư phụ, Thương Khung Kiếm Tông ở nơi nào?”
“Ở phía bắc biển Hỗn Độn, chính là phạm vi của gia tộc Tử Kim Hoa, đồ nhi con có chắc chắn muốn đi không?”, sắc mặt Thiên Cơ lão nhân nghiêm túc.
“Cho dù là núi đao biển lửa, con cũng phải đi một chuyến!”
Lời nói vừa dứt.
Ầm ầm!
Một tiếng động lớn kinh thiên đông địa vang lên, không khí phía trên Thiên Cơ Môn rung động, một cỗ tà khí khổng lồ từ tứ phía quét tới.
Trong không gian xuất hiện hàng chục vết nứt, hơn mười bóng người từ đó bước ra.
Những người này trong tay đều ôm một tảng đá lớn màu đen, tất cả tập hợp lại với nhau.
Lập tức.
Một tảng đá có đường kính 100 mét lơ lửng trên không trung.
“Mở!”
Đám người này đồng thời hét lên, thần lực vô tận truyền vào trận truyền tống.
Một cánh cửa không gian khổng lồ xuất hiện, đám người giống như thủy triều xông ra, bao phủ toàn bộ bầu trời, đến một con kiến cũng không chui lọt.
Một đội quân hàng triệu người của gia tộc Tử Kim Hoa dàn trận trên hư không.
Một thanh niên mặc áo choàng màu tím bước ra, trong mắt là hàn ý vô tận: “Diệp Bắc Minh, cuối cùng cũng tìm được mày rồi!”
“Năm ngày! Trọn vẹn năm ngày, mày biết năm ngày này tao đã trải qua như thế nào không?”
“Mày đánh gãy đôi chân của tao, giẫm tao dưới chân, không đêm nào tao ngủ được! Không nhìn thấy mày chết trước mặt tao, tao không thể ngủ được!”
Uông Hoàn Vũ đứng giữa không trung, nhìn xuống phía dưới.
“Lần này, tao xem mày có còn tiêu diệt được đại quân của gia tộc Tử Hoa Kim tao không?”
“Bắt lấy hắn!”
Lời vừa dứt.
Hư không lại dao động một lần nữa, hàng trăm bóng người lao xuống: “Người này, Luân Hồi Tông ta phải có được!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.