Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 2086: Tiểu Phi Phi
Ss Tần
26/07/2024
Một ngày sau Diệp Bắc Minh cùng Côn Ngô Mật Phi đã tới được bên ngoài rừng Lạc đường.
Ngoại trừ hai người họ, Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi cùng Viên Tử Y cũng đều được anh thả ra ngoài.
Sau khi Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi biết được Côn Ngô Mật Phi chính là người phụ nữ mà Diệp Bắc Minh đã cướp hôn thì đều rất cảnh giác với cô.
Một đường này vẫn luôn vây quanh hai bên Diệp Bắc Minh, mỗi người chia ra nắm lấy một tay của anh.
Viên Tử Y lại càng sốc hơn, bởi tiểu thư vậy mà thực sự trở thành người phụ nữ của Diệp Bắc Minh.
Một nam bốn nữ, còn là bốn mỹ nhân sắc nước hương trời!
Thực sự là quá bắt mắt.
Khi họ tới được vùng rìa của núi Lạc đường đã hấp dẫn ánh mắt của không ít người.
Ánh mắt của vài người không mang theo ý tốt, hơi thở mà Diệp Bắc Minh toát ra mới chỉ là một Đại Năng tầng hai cỏn con, căn bản không có ai coi anh ra gì.
Nếu không phải có Côn Ngô Mật Phi lộ ra hơi thở của Đại Đạo tầng chín, e rằng sớm đã có kẻ với ý đồ bất chính ra tay rồi.
Còn khoảng một dặm nữa là họ sẽ tiến vào khu rừng Lạc đường.
Côn Ngô Mật Phi dừng lại bước chân, nói: “Tiểu Minh Minh à, anh xác định muốn để bọn họ ở bên ngoài sao?”
“Ngộ lỡ thực sự gặp phải nguy hiểm, chúng ta sẽ không có thời gian bảo vệ họ đâu!”
“Cách an toàn nhất vẫn là đưa họ vào trong tòa tháp đó của anh!”
“Tiểu Minh Minh lại là cái xưng hô gì thế?”
Diệp Bắc Minh có chút không nói lên lời.
Côn Ngô Mật Phi nhéo lấy chiếc cằm cương nghị của Diệp Bắc Minh, thản nhiên nói: “Đương nhiên là biệt danh cho người yêu rồi! Côn Ngô Mật Phi em sẽ không giống người khác gọi anh là Bắc Minh!”
“Anh chỉ có thể là Tiểu Minh Minh của một mình em thôi!”
“Cô làm gì đó?”
Tiêu Nhã Phi giống như đang che chở cho con thơ, một phát hất tay Côn Ngô Mật Phi ra: “Đừng chạm lung tung vào anh Diệp!”
Tiêu Dung Phi cũng lộ vẻ tức giận: “Hở ra chút là động tay động chân, như vậy còn giống một người phụ nữ sao?”
“Phì…. ha ha ha ha!”
Côn Ngô Mật Phi cũng không giận dữ, thấy phản ứng đáng yêu này của Tiêu Nhã Phi ngược lại còn bật cười ra tiếng!
“Em gái à, tôi không chỉ chạm vào anh Diệp của cô thôi đâu?”
“Tôi đã ăn sạch sẽ anh ấy từ lâu rồi, thế nào? Hai chị em các người đi theo anh ấy lâu như vậy còn chưa tóm được anh ấy sao?”, Côn Ngô Mật Phi cười dí dỏm hỏi.
Lại liếc sang Tiêu Dung Phi: “Về phần tôi có giống phụ nữ hay không thì cô cứ hỏi Tiểu Minh Minh liền biết!”
“Anh ấy là người rõ hơn ai hết!”
“Tiểu Minh Minh, anh nói có đúng không?”
Côn Ngô Mật Phi của lúc này nào còn dáng vẻ người lạ chớ gần, hoàn toàn là một nữ lưu manh!
“Cô…”
Tiêu Nhã Phi trợn to mắt đẹp!
Cô ấy đương nhiên biết những lời Côn Ngô Mật Phi nói đại khái đều là thật.
Cô ấy cũng muốn thực sự trở thành người phụ nữ của anh Diệp, nhưng căn bản không có cơ hội!
Một khi có cơ hội, nhất định phải đâm vỡ tầng quan hệ này!
“Khụ khụ…”
Diệp Bắc Minh ngượng ngùng vô cùng: “Được rồi, em đừng trêu chọc họ nữa!”
Côn Ngô Mật Phi trở lại vẻ lạnh nhạt thường ngày: “Anh chắc chắn muốn dẫn họ theo à?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Mang theo đi, rừng Lạc đường này cũng chẳng phải khắp nơi đều có Tế linh, chúng ta vẫn có thể ứng phó nổi với những nguy hiểm thông thường!”
“Nếu thực sự đi sâu vào thì lại đưa họ vào trong tháp!”
“Ở vùng ngoài rìa có thể trải nghiệm trước, cũng không thể suốt đời chỉ là một đóa hoa trong nhà kính có đúng không?”
Nếu Diệp Bắc Minh đã quyết định thì Côn Ngô Mật Phi cũng không nhiều lời thêm nữa.
Cô dứt khoát gật đầu: “Được, nếu thực sự gặp phải nguy hiểm, trong trường hợp em không thể chiếu cố tới họ sẽ chỉ quan tâm tới sự an nguy của một mình anh thôi!”
Ở phía xa, ánh mắt của mấy tên thanh niên lóe lên tia sáng quỷ dị, ghen tị nhìn về phía Diệp Bắc Minh bên này.
“Một tên Đại Năng cỏn con mà lại dẫn theo bốn mỹ nữ!”
“Còn có một cặp chị em như hoa như ngọc, đúng là cực phẩm mà! Tuy rằng cảnh giới hơi thấp kém chút, mới ở Ngộ Đạo mà thôi”.
“Mỹ nữ áo tím kia cũng không kém cạnh, nhìn đồi núi chập chùng đó xem, có thể khiến ngươi ngạt chết đó!”
Vài tên thanh niên sôi nổi bàn luận.
Có kẻ nói: “Còn cô ả lạnh lùng nhất kia nữa…”
Lập tức bị kẻ bên cạnh cắt ngang: “Cô ta đẹp nhất, mà thực lực cũng mạnh mẽ nhất!”
“Đương nhiên là món của Cổ sư huynh rồi, ngươi chớ bình luận vớ vẩn!”
Người này lập tức khép chặt miệng lại.
Mấy người quay lại, chỉ thấy một tên thanh niên mặc áo màu lam đang đứng chắp tay, khóe miệng từ đầu tới cuối vẫn giữ ý cười ngạo nghễ: “Chỉ một tên Đại Năng tầng hai cũng dám tới rừng Lạc đường?”
“Ngẫu nhiên đụng phải một con ma vật phỏng chừng đến lúc chết cũng không biết mình đã chết như thế nào!”
“Công tử, không thể khinh địch”.
Một ông lão đầu trọc bên cạnh Cổ Tu lên tiếng.
Đôi mắt đục ngầu của lão ta nhìn Diệp Bắc Minh chòng chọc, có chút sợ hãi nói: “Tôi cảm nhận được một loại cảm giác nguy hiểm từ trên người tên nhóc này”.
Nhưng Cổ Tu lại không chút để tâm: “Lão Trịnh, ông cũng cẩn thận quá rồi đó!”
“Chỉ một tên Đại Năng tầng hai nhỏ bé cũng có thể uy hiếp tới một Đại Đạo Chi Thượng tầng một như ông sao?”
“Cho dù là tôi, chỉ dùng một ngón tay cũng có thể bóp chết hắn!”
Vẻ mặt Cổ Tu tràn đầy kiêu ngạo.
“Đúng vậy, Cổ sư huynh muốn giết chết tên này thật quá đơn giản!”
“Muốn giết loại rác rưởi này còn cần đích thân Cổ sư huynh ra tay sao?”
Vài tên thanh niên tranh nhau cười đùa.
Cổ Tu vô cùng hưởng thụ cảm giác được người tâng bốc này!
“Đi, qua đó nhìn xem”.
Nhân lúc mấy người Diệp Bắc Minh còn đang tán gẫu, Cổ Tu dẫn theo một nhóm người đi tới.
Trực tiếp phớt lờ Diệp Bắc Minh!
Ánh mắt rơi thẳng lên người Côn Ngô Mật Phi: “Xin hỏi tên gọi của vị cô nương đây là gì? Tôi thấy mấy người các cô tiến vào rừng Lạc đường như vậy thực sự quá nguy hiểm!”
“Vừa hay chúng tôi cũng đang chuẩn bị vào đó để tìm kiếm một vài loại dược liệu”.
“Không bằng chúng ta đồng hành cùng nhau thế nào? Tôi là Cổ Tu, đến từ đế huyết Cổ gia!”
Đế huyết Cổ gia giống tộc Bất Hủ!
Tổ tiên đều từng sinh ra đại đế!
“Vị này là Trịnh Khung, lão Trịnh! Đại Đạo Chi Thượng tầng một!”
Trên mặt Cổ Tu không hề che giấu nét giễu cợt liếc Diệp Bắc Minh nói: “Chỉ cần có lão Trịnh ở đây, trong phạm vi mười dặm bên ngoài rừng Lạc đường, chúng ta đều có thể tự do đi lại không chút trở ngại!”
“Còn hơn một vài tên giun dế không biết tự lượng sức mình, còn không mau cút, đến lúc đó cũng không biết mình chết thế nào!”
Kẻ mà hắn đang ám chỉ tất nhiên không ai khác ngoài Diệp Bắc Minh!
Là sự uy hiếp trắng trợn!
Diệp Bắc Minh hỏi: “Anh đang hăm dọa tôi sao?”
Mọi người nghe vậy đều ngẩn ra, không ai ngờ tới!
Diệp Bắc Minh lại dám hỏi thẳng ra miệng như vậy!
Chỉ là một tên giun dế Đại Năng tầng hai cũng dám tiếp lời Cổ Tu!
Hầu hết mọi người khi nghe đến danh xưng đế huyết Cổ gia này đều sẽ bị doạ tới mức luống cuống như gà mắc tóc.
Cổ Tu bày vẻ quân tử, đáp lại với nụ cười giả lả: “Anh bạn à anh hiểu lầm rồi”.
“Tôi không phải đang uy hiếp, mà là, ừm… tốt bụng nhắc nhở!”
Sở dĩ phun ra câu nói đầy giả dối này là vì hắn muốn tỏ vẻ lịch thiệp trước mặt Côn Ngô Mật Phi!
Chẳng ngờ tới lại đánh tan ý nghĩ muốn ra tay của Diệp Bắc Minh!
Vô hình trung tự cứu lấy mình một mạng!
“Ồ, vậy cảm ơn anh đã nhắc nhở!”
“Dung Phi, Nhã Phi, Tử Y…”
Đến đoạn Côn Ngô Mật Phi thì hơi dừng lại suy ngẫm một lát: “Tiểu Phi Phi, chúng ta đi thôi!”
Cũng không để ý tới nhóm người của Cổ Tu nữa mà xoay người đi thẳng.
Côn Ngô Mật Phi trợn trắng mắt, có chút tức giận đuổi theo: “Này, anh gọi em là gì? Tại sao lại gọi em là Tiểu Phi Phi!”
“Em có thể gọi tôi là Tiểu Minh Minh, vì sao tôi lại không thể gọi em là Tiểu Phi Phi?”
“Hay tôi gọi em là Tiểu Mật Mật nhé?”
“Mật Mật cái gì cơ chứ!”
Côn Ngô Mật Phi ưỡn bộ ngực oai vệ của mình nói: “Lớn hơn của bọn họ rất nhiều có đúng không?”
Rồi lại liếc sang Viên Tử Y bên cạnh: “Em ấy không tính, Tử Y là ngực to không não…”
“Tiểu thư à, em không ngốc ~~”
Viên Tử Y rất oan ức.
Nghe thấy tiếng cãi cọ giữa Côn Ngô Mật Phi cùng Diệp Bắc Minh ngày càng xa dần, cuối cùng biến mất trong khu rừng Lạc đường!
Trên mặt Cổ Tu hiện lên một tia ghen tị!
“Mẹ khiếp, tên khốn đó rốt cuộc có điểm gì hấp dẫn phụ nữ cơ chứ?”
“Cổ Tu tôi chơi chắc người phụ nữ này rồi, đi theo tôi!”
Ngoại trừ hai người họ, Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi cùng Viên Tử Y cũng đều được anh thả ra ngoài.
Sau khi Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi biết được Côn Ngô Mật Phi chính là người phụ nữ mà Diệp Bắc Minh đã cướp hôn thì đều rất cảnh giác với cô.
Một đường này vẫn luôn vây quanh hai bên Diệp Bắc Minh, mỗi người chia ra nắm lấy một tay của anh.
Viên Tử Y lại càng sốc hơn, bởi tiểu thư vậy mà thực sự trở thành người phụ nữ của Diệp Bắc Minh.
Một nam bốn nữ, còn là bốn mỹ nhân sắc nước hương trời!
Thực sự là quá bắt mắt.
Khi họ tới được vùng rìa của núi Lạc đường đã hấp dẫn ánh mắt của không ít người.
Ánh mắt của vài người không mang theo ý tốt, hơi thở mà Diệp Bắc Minh toát ra mới chỉ là một Đại Năng tầng hai cỏn con, căn bản không có ai coi anh ra gì.
Nếu không phải có Côn Ngô Mật Phi lộ ra hơi thở của Đại Đạo tầng chín, e rằng sớm đã có kẻ với ý đồ bất chính ra tay rồi.
Còn khoảng một dặm nữa là họ sẽ tiến vào khu rừng Lạc đường.
Côn Ngô Mật Phi dừng lại bước chân, nói: “Tiểu Minh Minh à, anh xác định muốn để bọn họ ở bên ngoài sao?”
“Ngộ lỡ thực sự gặp phải nguy hiểm, chúng ta sẽ không có thời gian bảo vệ họ đâu!”
“Cách an toàn nhất vẫn là đưa họ vào trong tòa tháp đó của anh!”
“Tiểu Minh Minh lại là cái xưng hô gì thế?”
Diệp Bắc Minh có chút không nói lên lời.
Côn Ngô Mật Phi nhéo lấy chiếc cằm cương nghị của Diệp Bắc Minh, thản nhiên nói: “Đương nhiên là biệt danh cho người yêu rồi! Côn Ngô Mật Phi em sẽ không giống người khác gọi anh là Bắc Minh!”
“Anh chỉ có thể là Tiểu Minh Minh của một mình em thôi!”
“Cô làm gì đó?”
Tiêu Nhã Phi giống như đang che chở cho con thơ, một phát hất tay Côn Ngô Mật Phi ra: “Đừng chạm lung tung vào anh Diệp!”
Tiêu Dung Phi cũng lộ vẻ tức giận: “Hở ra chút là động tay động chân, như vậy còn giống một người phụ nữ sao?”
“Phì…. ha ha ha ha!”
Côn Ngô Mật Phi cũng không giận dữ, thấy phản ứng đáng yêu này của Tiêu Nhã Phi ngược lại còn bật cười ra tiếng!
“Em gái à, tôi không chỉ chạm vào anh Diệp của cô thôi đâu?”
“Tôi đã ăn sạch sẽ anh ấy từ lâu rồi, thế nào? Hai chị em các người đi theo anh ấy lâu như vậy còn chưa tóm được anh ấy sao?”, Côn Ngô Mật Phi cười dí dỏm hỏi.
Lại liếc sang Tiêu Dung Phi: “Về phần tôi có giống phụ nữ hay không thì cô cứ hỏi Tiểu Minh Minh liền biết!”
“Anh ấy là người rõ hơn ai hết!”
“Tiểu Minh Minh, anh nói có đúng không?”
Côn Ngô Mật Phi của lúc này nào còn dáng vẻ người lạ chớ gần, hoàn toàn là một nữ lưu manh!
“Cô…”
Tiêu Nhã Phi trợn to mắt đẹp!
Cô ấy đương nhiên biết những lời Côn Ngô Mật Phi nói đại khái đều là thật.
Cô ấy cũng muốn thực sự trở thành người phụ nữ của anh Diệp, nhưng căn bản không có cơ hội!
Một khi có cơ hội, nhất định phải đâm vỡ tầng quan hệ này!
“Khụ khụ…”
Diệp Bắc Minh ngượng ngùng vô cùng: “Được rồi, em đừng trêu chọc họ nữa!”
Côn Ngô Mật Phi trở lại vẻ lạnh nhạt thường ngày: “Anh chắc chắn muốn dẫn họ theo à?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Mang theo đi, rừng Lạc đường này cũng chẳng phải khắp nơi đều có Tế linh, chúng ta vẫn có thể ứng phó nổi với những nguy hiểm thông thường!”
“Nếu thực sự đi sâu vào thì lại đưa họ vào trong tháp!”
“Ở vùng ngoài rìa có thể trải nghiệm trước, cũng không thể suốt đời chỉ là một đóa hoa trong nhà kính có đúng không?”
Nếu Diệp Bắc Minh đã quyết định thì Côn Ngô Mật Phi cũng không nhiều lời thêm nữa.
Cô dứt khoát gật đầu: “Được, nếu thực sự gặp phải nguy hiểm, trong trường hợp em không thể chiếu cố tới họ sẽ chỉ quan tâm tới sự an nguy của một mình anh thôi!”
Ở phía xa, ánh mắt của mấy tên thanh niên lóe lên tia sáng quỷ dị, ghen tị nhìn về phía Diệp Bắc Minh bên này.
“Một tên Đại Năng cỏn con mà lại dẫn theo bốn mỹ nữ!”
“Còn có một cặp chị em như hoa như ngọc, đúng là cực phẩm mà! Tuy rằng cảnh giới hơi thấp kém chút, mới ở Ngộ Đạo mà thôi”.
“Mỹ nữ áo tím kia cũng không kém cạnh, nhìn đồi núi chập chùng đó xem, có thể khiến ngươi ngạt chết đó!”
Vài tên thanh niên sôi nổi bàn luận.
Có kẻ nói: “Còn cô ả lạnh lùng nhất kia nữa…”
Lập tức bị kẻ bên cạnh cắt ngang: “Cô ta đẹp nhất, mà thực lực cũng mạnh mẽ nhất!”
“Đương nhiên là món của Cổ sư huynh rồi, ngươi chớ bình luận vớ vẩn!”
Người này lập tức khép chặt miệng lại.
Mấy người quay lại, chỉ thấy một tên thanh niên mặc áo màu lam đang đứng chắp tay, khóe miệng từ đầu tới cuối vẫn giữ ý cười ngạo nghễ: “Chỉ một tên Đại Năng tầng hai cũng dám tới rừng Lạc đường?”
“Ngẫu nhiên đụng phải một con ma vật phỏng chừng đến lúc chết cũng không biết mình đã chết như thế nào!”
“Công tử, không thể khinh địch”.
Một ông lão đầu trọc bên cạnh Cổ Tu lên tiếng.
Đôi mắt đục ngầu của lão ta nhìn Diệp Bắc Minh chòng chọc, có chút sợ hãi nói: “Tôi cảm nhận được một loại cảm giác nguy hiểm từ trên người tên nhóc này”.
Nhưng Cổ Tu lại không chút để tâm: “Lão Trịnh, ông cũng cẩn thận quá rồi đó!”
“Chỉ một tên Đại Năng tầng hai nhỏ bé cũng có thể uy hiếp tới một Đại Đạo Chi Thượng tầng một như ông sao?”
“Cho dù là tôi, chỉ dùng một ngón tay cũng có thể bóp chết hắn!”
Vẻ mặt Cổ Tu tràn đầy kiêu ngạo.
“Đúng vậy, Cổ sư huynh muốn giết chết tên này thật quá đơn giản!”
“Muốn giết loại rác rưởi này còn cần đích thân Cổ sư huynh ra tay sao?”
Vài tên thanh niên tranh nhau cười đùa.
Cổ Tu vô cùng hưởng thụ cảm giác được người tâng bốc này!
“Đi, qua đó nhìn xem”.
Nhân lúc mấy người Diệp Bắc Minh còn đang tán gẫu, Cổ Tu dẫn theo một nhóm người đi tới.
Trực tiếp phớt lờ Diệp Bắc Minh!
Ánh mắt rơi thẳng lên người Côn Ngô Mật Phi: “Xin hỏi tên gọi của vị cô nương đây là gì? Tôi thấy mấy người các cô tiến vào rừng Lạc đường như vậy thực sự quá nguy hiểm!”
“Vừa hay chúng tôi cũng đang chuẩn bị vào đó để tìm kiếm một vài loại dược liệu”.
“Không bằng chúng ta đồng hành cùng nhau thế nào? Tôi là Cổ Tu, đến từ đế huyết Cổ gia!”
Đế huyết Cổ gia giống tộc Bất Hủ!
Tổ tiên đều từng sinh ra đại đế!
“Vị này là Trịnh Khung, lão Trịnh! Đại Đạo Chi Thượng tầng một!”
Trên mặt Cổ Tu không hề che giấu nét giễu cợt liếc Diệp Bắc Minh nói: “Chỉ cần có lão Trịnh ở đây, trong phạm vi mười dặm bên ngoài rừng Lạc đường, chúng ta đều có thể tự do đi lại không chút trở ngại!”
“Còn hơn một vài tên giun dế không biết tự lượng sức mình, còn không mau cút, đến lúc đó cũng không biết mình chết thế nào!”
Kẻ mà hắn đang ám chỉ tất nhiên không ai khác ngoài Diệp Bắc Minh!
Là sự uy hiếp trắng trợn!
Diệp Bắc Minh hỏi: “Anh đang hăm dọa tôi sao?”
Mọi người nghe vậy đều ngẩn ra, không ai ngờ tới!
Diệp Bắc Minh lại dám hỏi thẳng ra miệng như vậy!
Chỉ là một tên giun dế Đại Năng tầng hai cũng dám tiếp lời Cổ Tu!
Hầu hết mọi người khi nghe đến danh xưng đế huyết Cổ gia này đều sẽ bị doạ tới mức luống cuống như gà mắc tóc.
Cổ Tu bày vẻ quân tử, đáp lại với nụ cười giả lả: “Anh bạn à anh hiểu lầm rồi”.
“Tôi không phải đang uy hiếp, mà là, ừm… tốt bụng nhắc nhở!”
Sở dĩ phun ra câu nói đầy giả dối này là vì hắn muốn tỏ vẻ lịch thiệp trước mặt Côn Ngô Mật Phi!
Chẳng ngờ tới lại đánh tan ý nghĩ muốn ra tay của Diệp Bắc Minh!
Vô hình trung tự cứu lấy mình một mạng!
“Ồ, vậy cảm ơn anh đã nhắc nhở!”
“Dung Phi, Nhã Phi, Tử Y…”
Đến đoạn Côn Ngô Mật Phi thì hơi dừng lại suy ngẫm một lát: “Tiểu Phi Phi, chúng ta đi thôi!”
Cũng không để ý tới nhóm người của Cổ Tu nữa mà xoay người đi thẳng.
Côn Ngô Mật Phi trợn trắng mắt, có chút tức giận đuổi theo: “Này, anh gọi em là gì? Tại sao lại gọi em là Tiểu Phi Phi!”
“Em có thể gọi tôi là Tiểu Minh Minh, vì sao tôi lại không thể gọi em là Tiểu Phi Phi?”
“Hay tôi gọi em là Tiểu Mật Mật nhé?”
“Mật Mật cái gì cơ chứ!”
Côn Ngô Mật Phi ưỡn bộ ngực oai vệ của mình nói: “Lớn hơn của bọn họ rất nhiều có đúng không?”
Rồi lại liếc sang Viên Tử Y bên cạnh: “Em ấy không tính, Tử Y là ngực to không não…”
“Tiểu thư à, em không ngốc ~~”
Viên Tử Y rất oan ức.
Nghe thấy tiếng cãi cọ giữa Côn Ngô Mật Phi cùng Diệp Bắc Minh ngày càng xa dần, cuối cùng biến mất trong khu rừng Lạc đường!
Trên mặt Cổ Tu hiện lên một tia ghen tị!
“Mẹ khiếp, tên khốn đó rốt cuộc có điểm gì hấp dẫn phụ nữ cơ chứ?”
“Cổ Tu tôi chơi chắc người phụ nữ này rồi, đi theo tôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.