Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1994: Đồ nhi, con lĩnh ngộ rồi!
Ss Tần
10/06/2024
Diệp Bắc Minh nói thẳng: “Xin tiền bối hãy giúp tôi đánh thức chủ nhân của thời gian!”
“Được! Nhưng tôi muốn nhắc nhở cậu một câu, tên này tính tình nóng nảy, không phải là một người dễ chung đụng đâu”, Hiên Viên Hoàng Đế cười xòa, bấm tay niệm thần chú.
Sau đó.
Một dòng phù văn phức tạp trôi lơ lửng xung quanh bia mộ.
Bùm! Ấm! Toàn bộ nghĩa địa Hỗn Độn bắt đầu rung chuyển dữ dội, trên bầu trời xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ.
Năng lượng vô tận ngưng tụ lại rồi bắn thẳng về phía bia mộ thứ tám!
Tấm bia mộ thứ tám khẽ rung lên, một giọng nói hằn học truyền tới: “Bổn tọa muốn yên ổn ngủ một giấc cũng không được sao? Là kẻ nào dám đánh thức bổn tọa?”
Trên bia mộ thứ tám bay ra một hư ảnh.
Lười biếng duỗi người, quắc mắt nhìn quanh.
Diệp Bắc Minh tiến lên chào hỏi: “Tiền bối, là tôi!”
Ánh mắt Vua thời gian lóe lên, có chút kinh ngạc: "Là tên nhóc cậu? Chủ nhân kiếp này của nghĩa địa Hỗn Độn?”
“Nhóc con, bổn tọa đang say giấc nồng, cậu gọi bổn tọa dậy làm gì?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Tiền bối, tôi muốn lĩnh ngộ phép tắc thời gian, nhưng lại không có cách nào nắm bắt được điểm mấu chốt, vẫn mong được tiền bối cho vài lời khuyên!”
Vua thời gian hiển nhiên là vô cùng ngạc nhiên: “Cậu đường đường là chuyển thế của võ tổ còn muốn tôi chỉ bảo?”
Diệp Bắc Minh cau mày: ”Tiền bối có phải nhận nhầm người rồi hay không?”
Anh đương nhiên biết chuyện này, tiểu tháp cũng đã từng giải thích qua rồi.
Anh không phải là chuyển thế của võ tổ!
Không chỉ Vua thời gian mà thủy tổ Thiên Yêu La Thiên cũng từng nhận lầm!
“Cậu không nhớ gì nữa à?”
Vua thời gian ngạc nhiên, đảo mắt nghiền ngẫm.
Đột nhiên ông ta phá lên cười, thấp giọng tự lẩm bẩm: “Dạy phép tắc thời gian cho võ tổ, sau này nói ra ngoài cũng có chút thể diện đó chứ!”
“Nhóc con, nghe cho kỹ đây”.
“Phép tắc thời gian tổng cộng chia thành ba tầng, tầng thứ nhất là tăng tốc thời gian!"
“Cái này rất đơn giản, chỉ cần tốc độ của cậu càng nhanh thì thời gian đối với cậu càng chậm lại!”
"Ở cấp độ này, thời gian chính là tốc độ đối với cậu!”
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động: "Đối với tôi thời gian chính là tốc độ?”
“Không sai!”
Vua thời gian gật đầu: “Ví dụ như một người tu võ bình thường cần khoảng ba hơi thở để vượt qua khoảng cách một nghìn mét”.
“Mà tôi chỉ cần một ý nghĩ liền có thể đạt được!”
Hai mắt Diệp Bắc Minh sáng rực: “Đây không phải là dịch chuyển tức thời sao?”
“Dịch chuyển tức thời? Ha ha ha, có thể nói như vậy”.
Vua thời gian mỉm cười gật đầu: "Nhưng cho dù là dịch chuyển tức thời cũng không phải là từ nơi này không dưng chuyển dịch tới một nơi khác đâu!”
“Chỉ là tốc độ quá nhanh khiến kẻ địch không cảm nhận được”.
“Thậm chí, ngay cả bản thân người vận dụng dịch chuyển tức thời cũng không cảm nhận được!”
“Hả?”
Diệp Bắc Minh hưng phấn hỏi: “Không lẽ Ảnh Thuấn của chính mình cũng là một loại phép tắc thời gian?”
Vua thời gian đáp: “Bổn tọa không biết Ảnh Thuấn mà cậu nói tới là gì, không sao cả, có lẽ là một loại mánh khóe của di chuyển nhanh!"
“Cậu có thể thử thi triển cho bổn tọa xem xem”.
“Được!”
Diệp Bắc Minh gật đầu, trong một ý nghĩ đã tiến về phía trước một bước cách xa ngàn mét.
Bỗng nhiên.
Một lực cực mạnh đánh vào anh, Diệp Bắc Minh giống như va vào tường, thân thể gần như vỡ vụn.
Nhìn kỹ hơn có thể thấy một bước vừa rồi căn bản không hề đưa bản thân anh ra ngoài ngàn mét!
"Làm sao có thể! Ảnh Thuấn bị vô hiệu rồi?”, Diệp Bắc Minh có chút ngỡ ngàng.
Anh đã sử dụng Ảnh Thuấn vô số lần và chưa từng xảy ra chuyện này trước đây, mỗi lần đều là chớp mắt đến được điểm đích!
Không lẽ.
Ảnh Thuấn thực sự là một loại phép tắc thời gian?
Giọng nói của Vua thời gian lại vang lên: “Suy đoán của bổn tọa quả nhiên không sai, người sáng tạo ra võ kỹ Ảnh Thuấn gì đó đã lĩnh ngộ được tầng thứ nhất của phép tắc thời gian!”
“Tăng tốc thời gian!”
Diệp Bắc Minh vội hỏi: “Tiền bối, vậy tầng thứ hai là gì?”
“Khi tốc độ nhanh tới cực hạn, đạt đến điểm giới hạn thì thời gian sẽ ngừng lại!”
“Thời gian đứng yên?”
Diệp Bắc Minh trợn trừng mắt: “Nếu thời gian có thể ngừng lại thì lúc đối đầu với kẻ địch há không phải là sẽ vô địch sao?”
Vua thời gian lắc đầu: “Muốn được như vậy thì cảnh giới và tốc độ của cậu đều phải cao hơn hắn mới làm được!”
"Một khi tốc độ của cậu nhanh hơn kẻ thù một cách vô hạn, thì chẳng phải hắn sẽ ở trạng thái đứng yên trong mắt cậu sao?”
Diệp Bắc Minh như bừng tỉnh: “Hiểu rồi!”
“Vậy còn tầng thứ ba?”
Vua thời gian trầm ngâm vài giây, mới trịnh trọng phun ra một câu: “Tầng thứ ba chính là quay ngược thời gian!"
"Ở trình độ này, đã không còn lĩnh vực thời gian nữa, mà là lĩnh vực của phép tắc Luân Hồi”.
Diệp Bắc Minh bỗng nhiên giác ngộ!
Anh có thể hồi phục vô thời hạn sau những lần bị thương ở trên đạo đài Luân Hồi!
Không phải chính là tầng thứ ba của phép tắc thời gian, thời gian đảo ngược sao?
Sẽ trùng hợp như vậy?
Không lẽ vô tình tự mình lĩnh ngộ được?
Bỗng nhiên.
Anh nghi ngờ hỏi: “Tiền bối, vậy bí thuật Thiên Cơ lại có quan hệ gì với thời gian?”
Vua thời gian thờ ơ đáp: “Nhóc con, cậu đúng là đàn gảy tai trâu!”
“Bí thuật Thiên Cơ suy đoán tương lai, khi tốc độ của cậu nhanh đến mức vượt qua tất cả những thứ khác, cậu liền có thể nhìn thấy cảnh tượng trong tương lai!”
"Bất quá, người bình thường chỉ có thể nhìn thấy cảnh tượng mà không thể tiến vào tương lai!”
“Nhưng chỉ cần cậu đủ nhanh thì trên lý luận có thể vượt dòng quá khứ cùng tương lai”.
Diệp Bắc Minh giật mình!
Phép tắc thời gian này sao lại giống với thuyết tương đối của một nhà vật lý nào đó trên Trái đất vậy?
"Được rồi, tự mình nghiền ngẫm thêm đi”.
Vua thời gian lười phải giải thích thêm: "Bổn tọa đi ngủ tiếp đây, không có chuyện gì quan trọng thì đừng làm phiền tới bổn tọa”.
Dứt lời bia mộ thứ tám liền mờ đi.
Diệp Bắc Minh mở mắt, rời khỏi nghĩa địa Hỗn Độn.
Anh chậm rãi đứng dậy!
Thiên Cơ lão nhân vẫn trong trạng thái thiền định, ba người Hướng Ly Ly, Lục Linh Nhi, Nghê Hoàng thấy Diệp Bắc Minh tỉnh lại thì lập tức hỏi: “Anh Diệp, có cảm ngộ được gì không?:
Diệp Bắc Minh gật đầu, tiến lên một bước, lao ra ngoài như tên lửa!
Gió mạnh ùa tới cuộn bay tà váy của ba người!
“A…”
Ba người quá đỗi ngạc nhiên, Diệp Bắc Minh đã biến mất khỏi tầm mắt!
“Anh Diệp sao rồi?”
Ba người còn chưa kịp phản ứng lại.
Thì Diệp Bắc Minh đã từ một hướng khác vọt tới, lại biến mất!
Sau mấy lần liên tiếp như vậy, Lục Linh Nhi là người đầu tiên phản ứng lại: “Hình như anh Diệp đang xoay vòng?”
“Xoay vòng?”
"Đúng vậy! Dường như anh ấy đang đi vòng quanh Thiên Cơ Môn!”, Lục Linh Nhi gật đầu khẳng định.
Diệp Bắc Minh không chỉ đang đi vòng quanh mà còn đẩy tốc độ càng lúc càng nhanh!
Không ai chú ý tới khóe miệng của Thiên Cơ lão nhân tự lúc nào đã vẽ lên ý cười nhàn nhạt!
Lúc này, tốc độ của Diệp Bắc Minh càng ngày càng nhanh.
Lúc đầu, anh có thể đi hết một vòng Thiên Cơ Môn trong ba mươi giây!
Sau đó.
Hai mươi chín giây!
Hai mươi tám giây!
……
Suốt một ngày, Diệp Bắc Minh đã đem thời gian vòng quanh Thiên Cơ Môn một vòng rút ngắn xuống còn năm giây.
Tiếp đó.
Mỗi ngày trôi qua anh mới có thể nhanh hơn một giây!
Ba giây!
Hai giây!
Một giây!
Cuối cùng, Diệp Bắc Minh có thể không cần sử dụng tới Ảnh Thuấn nữa.
Chỉ cần một bước liền có thể lập tức xuất hiện tại bất cứ nơi nào trong Thiên Cơ Môn.
“Trời ạ! Tôi hiểu rồi! Đây chính là Ảnh Thuấn!”
Cảm xúc Diệp Bắc Minh như vỡ òa.
“Đồ nhi, con ngộ ra rồi!”
Một thanh âm vang lên, Thiên Cơ lão nhân chậm rãi đứng dậy.
Diệp Bắc Minh một bước đi tới trước mặt ông, lúc này mới phát hiện ra ba người Hướng Ly Ly, Lục Linh Nhi cùng Nghê Hoàng đều đứng bất động tại chỗ.
“Cái này là… thời gian đóng băng à?"
“Được! Nhưng tôi muốn nhắc nhở cậu một câu, tên này tính tình nóng nảy, không phải là một người dễ chung đụng đâu”, Hiên Viên Hoàng Đế cười xòa, bấm tay niệm thần chú.
Sau đó.
Một dòng phù văn phức tạp trôi lơ lửng xung quanh bia mộ.
Bùm! Ấm! Toàn bộ nghĩa địa Hỗn Độn bắt đầu rung chuyển dữ dội, trên bầu trời xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ.
Năng lượng vô tận ngưng tụ lại rồi bắn thẳng về phía bia mộ thứ tám!
Tấm bia mộ thứ tám khẽ rung lên, một giọng nói hằn học truyền tới: “Bổn tọa muốn yên ổn ngủ một giấc cũng không được sao? Là kẻ nào dám đánh thức bổn tọa?”
Trên bia mộ thứ tám bay ra một hư ảnh.
Lười biếng duỗi người, quắc mắt nhìn quanh.
Diệp Bắc Minh tiến lên chào hỏi: “Tiền bối, là tôi!”
Ánh mắt Vua thời gian lóe lên, có chút kinh ngạc: "Là tên nhóc cậu? Chủ nhân kiếp này của nghĩa địa Hỗn Độn?”
“Nhóc con, bổn tọa đang say giấc nồng, cậu gọi bổn tọa dậy làm gì?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Tiền bối, tôi muốn lĩnh ngộ phép tắc thời gian, nhưng lại không có cách nào nắm bắt được điểm mấu chốt, vẫn mong được tiền bối cho vài lời khuyên!”
Vua thời gian hiển nhiên là vô cùng ngạc nhiên: “Cậu đường đường là chuyển thế của võ tổ còn muốn tôi chỉ bảo?”
Diệp Bắc Minh cau mày: ”Tiền bối có phải nhận nhầm người rồi hay không?”
Anh đương nhiên biết chuyện này, tiểu tháp cũng đã từng giải thích qua rồi.
Anh không phải là chuyển thế của võ tổ!
Không chỉ Vua thời gian mà thủy tổ Thiên Yêu La Thiên cũng từng nhận lầm!
“Cậu không nhớ gì nữa à?”
Vua thời gian ngạc nhiên, đảo mắt nghiền ngẫm.
Đột nhiên ông ta phá lên cười, thấp giọng tự lẩm bẩm: “Dạy phép tắc thời gian cho võ tổ, sau này nói ra ngoài cũng có chút thể diện đó chứ!”
“Nhóc con, nghe cho kỹ đây”.
“Phép tắc thời gian tổng cộng chia thành ba tầng, tầng thứ nhất là tăng tốc thời gian!"
“Cái này rất đơn giản, chỉ cần tốc độ của cậu càng nhanh thì thời gian đối với cậu càng chậm lại!”
"Ở cấp độ này, thời gian chính là tốc độ đối với cậu!”
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động: "Đối với tôi thời gian chính là tốc độ?”
“Không sai!”
Vua thời gian gật đầu: “Ví dụ như một người tu võ bình thường cần khoảng ba hơi thở để vượt qua khoảng cách một nghìn mét”.
“Mà tôi chỉ cần một ý nghĩ liền có thể đạt được!”
Hai mắt Diệp Bắc Minh sáng rực: “Đây không phải là dịch chuyển tức thời sao?”
“Dịch chuyển tức thời? Ha ha ha, có thể nói như vậy”.
Vua thời gian mỉm cười gật đầu: "Nhưng cho dù là dịch chuyển tức thời cũng không phải là từ nơi này không dưng chuyển dịch tới một nơi khác đâu!”
“Chỉ là tốc độ quá nhanh khiến kẻ địch không cảm nhận được”.
“Thậm chí, ngay cả bản thân người vận dụng dịch chuyển tức thời cũng không cảm nhận được!”
“Hả?”
Diệp Bắc Minh hưng phấn hỏi: “Không lẽ Ảnh Thuấn của chính mình cũng là một loại phép tắc thời gian?”
Vua thời gian đáp: “Bổn tọa không biết Ảnh Thuấn mà cậu nói tới là gì, không sao cả, có lẽ là một loại mánh khóe của di chuyển nhanh!"
“Cậu có thể thử thi triển cho bổn tọa xem xem”.
“Được!”
Diệp Bắc Minh gật đầu, trong một ý nghĩ đã tiến về phía trước một bước cách xa ngàn mét.
Bỗng nhiên.
Một lực cực mạnh đánh vào anh, Diệp Bắc Minh giống như va vào tường, thân thể gần như vỡ vụn.
Nhìn kỹ hơn có thể thấy một bước vừa rồi căn bản không hề đưa bản thân anh ra ngoài ngàn mét!
"Làm sao có thể! Ảnh Thuấn bị vô hiệu rồi?”, Diệp Bắc Minh có chút ngỡ ngàng.
Anh đã sử dụng Ảnh Thuấn vô số lần và chưa từng xảy ra chuyện này trước đây, mỗi lần đều là chớp mắt đến được điểm đích!
Không lẽ.
Ảnh Thuấn thực sự là một loại phép tắc thời gian?
Giọng nói của Vua thời gian lại vang lên: “Suy đoán của bổn tọa quả nhiên không sai, người sáng tạo ra võ kỹ Ảnh Thuấn gì đó đã lĩnh ngộ được tầng thứ nhất của phép tắc thời gian!”
“Tăng tốc thời gian!”
Diệp Bắc Minh vội hỏi: “Tiền bối, vậy tầng thứ hai là gì?”
“Khi tốc độ nhanh tới cực hạn, đạt đến điểm giới hạn thì thời gian sẽ ngừng lại!”
“Thời gian đứng yên?”
Diệp Bắc Minh trợn trừng mắt: “Nếu thời gian có thể ngừng lại thì lúc đối đầu với kẻ địch há không phải là sẽ vô địch sao?”
Vua thời gian lắc đầu: “Muốn được như vậy thì cảnh giới và tốc độ của cậu đều phải cao hơn hắn mới làm được!”
"Một khi tốc độ của cậu nhanh hơn kẻ thù một cách vô hạn, thì chẳng phải hắn sẽ ở trạng thái đứng yên trong mắt cậu sao?”
Diệp Bắc Minh như bừng tỉnh: “Hiểu rồi!”
“Vậy còn tầng thứ ba?”
Vua thời gian trầm ngâm vài giây, mới trịnh trọng phun ra một câu: “Tầng thứ ba chính là quay ngược thời gian!"
"Ở trình độ này, đã không còn lĩnh vực thời gian nữa, mà là lĩnh vực của phép tắc Luân Hồi”.
Diệp Bắc Minh bỗng nhiên giác ngộ!
Anh có thể hồi phục vô thời hạn sau những lần bị thương ở trên đạo đài Luân Hồi!
Không phải chính là tầng thứ ba của phép tắc thời gian, thời gian đảo ngược sao?
Sẽ trùng hợp như vậy?
Không lẽ vô tình tự mình lĩnh ngộ được?
Bỗng nhiên.
Anh nghi ngờ hỏi: “Tiền bối, vậy bí thuật Thiên Cơ lại có quan hệ gì với thời gian?”
Vua thời gian thờ ơ đáp: “Nhóc con, cậu đúng là đàn gảy tai trâu!”
“Bí thuật Thiên Cơ suy đoán tương lai, khi tốc độ của cậu nhanh đến mức vượt qua tất cả những thứ khác, cậu liền có thể nhìn thấy cảnh tượng trong tương lai!”
"Bất quá, người bình thường chỉ có thể nhìn thấy cảnh tượng mà không thể tiến vào tương lai!”
“Nhưng chỉ cần cậu đủ nhanh thì trên lý luận có thể vượt dòng quá khứ cùng tương lai”.
Diệp Bắc Minh giật mình!
Phép tắc thời gian này sao lại giống với thuyết tương đối của một nhà vật lý nào đó trên Trái đất vậy?
"Được rồi, tự mình nghiền ngẫm thêm đi”.
Vua thời gian lười phải giải thích thêm: "Bổn tọa đi ngủ tiếp đây, không có chuyện gì quan trọng thì đừng làm phiền tới bổn tọa”.
Dứt lời bia mộ thứ tám liền mờ đi.
Diệp Bắc Minh mở mắt, rời khỏi nghĩa địa Hỗn Độn.
Anh chậm rãi đứng dậy!
Thiên Cơ lão nhân vẫn trong trạng thái thiền định, ba người Hướng Ly Ly, Lục Linh Nhi, Nghê Hoàng thấy Diệp Bắc Minh tỉnh lại thì lập tức hỏi: “Anh Diệp, có cảm ngộ được gì không?:
Diệp Bắc Minh gật đầu, tiến lên một bước, lao ra ngoài như tên lửa!
Gió mạnh ùa tới cuộn bay tà váy của ba người!
“A…”
Ba người quá đỗi ngạc nhiên, Diệp Bắc Minh đã biến mất khỏi tầm mắt!
“Anh Diệp sao rồi?”
Ba người còn chưa kịp phản ứng lại.
Thì Diệp Bắc Minh đã từ một hướng khác vọt tới, lại biến mất!
Sau mấy lần liên tiếp như vậy, Lục Linh Nhi là người đầu tiên phản ứng lại: “Hình như anh Diệp đang xoay vòng?”
“Xoay vòng?”
"Đúng vậy! Dường như anh ấy đang đi vòng quanh Thiên Cơ Môn!”, Lục Linh Nhi gật đầu khẳng định.
Diệp Bắc Minh không chỉ đang đi vòng quanh mà còn đẩy tốc độ càng lúc càng nhanh!
Không ai chú ý tới khóe miệng của Thiên Cơ lão nhân tự lúc nào đã vẽ lên ý cười nhàn nhạt!
Lúc này, tốc độ của Diệp Bắc Minh càng ngày càng nhanh.
Lúc đầu, anh có thể đi hết một vòng Thiên Cơ Môn trong ba mươi giây!
Sau đó.
Hai mươi chín giây!
Hai mươi tám giây!
……
Suốt một ngày, Diệp Bắc Minh đã đem thời gian vòng quanh Thiên Cơ Môn một vòng rút ngắn xuống còn năm giây.
Tiếp đó.
Mỗi ngày trôi qua anh mới có thể nhanh hơn một giây!
Ba giây!
Hai giây!
Một giây!
Cuối cùng, Diệp Bắc Minh có thể không cần sử dụng tới Ảnh Thuấn nữa.
Chỉ cần một bước liền có thể lập tức xuất hiện tại bất cứ nơi nào trong Thiên Cơ Môn.
“Trời ạ! Tôi hiểu rồi! Đây chính là Ảnh Thuấn!”
Cảm xúc Diệp Bắc Minh như vỡ òa.
“Đồ nhi, con ngộ ra rồi!”
Một thanh âm vang lên, Thiên Cơ lão nhân chậm rãi đứng dậy.
Diệp Bắc Minh một bước đi tới trước mặt ông, lúc này mới phát hiện ra ba người Hướng Ly Ly, Lục Linh Nhi cùng Nghê Hoàng đều đứng bất động tại chỗ.
“Cái này là… thời gian đóng băng à?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.