Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1935: Đột phá
Ss Tần
11/05/2024
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Hai giờ ròng rã, tốc độ của Tô Cuồng, Võ Kình Thiên và Hạ Cửu U ba người cuối cùng cũng dần chậm lại.
Họ dừng lại ở vị trí cấp, chịu đựng áp lực gấp 5500 lần.
Trên trán ba người xuất hiện một tầng mồ hôi rõ rệt.
Nhanh chóng lấy đan dược nuốt xuống, hồi phục thể lực.
Đường Bằng Phi, Phục Bát Hoang, Vạn Nhân Địch cũng dừng lại và nghỉ ngơi tại các vị trí của cấp.
Từ Phác, Miêu Phi Phi, Bạch Lộng Nguyệt cũng lần lượt dừng chân.
Áp lực tăng hơn 3000 lần khiến họ có chút chật vật.
Ai nấy đều ướt đẫm mồ hôi.
Chỉ cần đứng cách họ 3 mét, chắc chắn có thể nhìn thấy.
Còn có hơn 100 võ giả khác, cũng vượt qua cấp 9 vạn.
Nửa tiếng sau.
Tô Cuồng, Võ Kình Thiên và Hạ Cửu U ba người đồng thời đứng dậy, vượt qua 500 bậc trong vòng một hơi thở.
15 phút sau.
Đường Bằng Phi, Phục Bát Hoang, Vạn Nhân Địch cũng gần như hồi phục lại thể lực.
Lại nhìn về phía Diệp Bắc Minh, anh vẫn ở vị trí bên cạnh cấp, từng bước từng bước mà đi.
Nhanh hơn tốc độ trước đó một chút.
Nhưng.
Toàn thân anh thấm đẫm mồ hôi, hít thở dồn dập và tim đập loạn xạ.
Bên cạnh không ngừng có võ giả vượt qua Diệp Bắc Minh.
Anh đã kém xa top 100 rất nhiều.
Sắp rơi xuống top 300 rồi.
“Anh Diệp... anh... anh có cần nghỉ ngơi không?”, Vũ Văn Phong theo sát phía sau, không ngừng nuốt nước bọt.
Vũ Xung Tiêu cũng điên cuồng gật đầu: “Anh Diệp... anh... hay là dùng sức mạnh võ đạo đi!”
“Cứ tiếp tục như thế này, thân thể của anh sẽ thực sự sụp đổ đó...”
Diệp Bắc Minh nhếch miệng cười nói: “Không sao, hai người có thể đi trước!”
“Sau khi đến cấp 9 vạn, mọi người đều phải chịu trọng lực của Thiên Giai, không ai còn lãng phí sức lực của mình để đối phó hai người nữa đâu!”
“Các người chỉ cần dùng đan dược, chống lại trọng lực của Thiên Giai là được!”
“Hai người lọt top 10 vạn chắc có lẽ không thành vấn đề!”
Vũ Văn Phong và Vũ Xung Tiêu nhìn nhau.
Sau đó.
Lắc đầu.
Dựa vào vị trí hiện tại của họ, đan dược họ mang theo cũng đủ rồi.
Cho dù là Thiên Giai cấp 1, dùng một viên đan dược, cũng hoàn toàn đủ để lên đỉnh.
Thậm chí.
Còn có thể bảo đảm thành tích top 1 vạn nữa.
“Bỏ rơi anh Diệp lúc này sao? Sao có thể chứ?”
Vũ Văn Phong lắc đầu, đôi mắt đỏ hoe nói: “Nói thật là, lúc còn ở đại lục Hỗn Độn tôi rất ghét anh Diệp!”
“Tôi cảm thấy anh chẳng có gì đặc biệt, cho dù là trước khi anh lên Thiên Giai, tôi cũng không nghĩ anh mạnh bao nhiêu!”
“Cùng lắm thì thiên phú không tồi thôi, Vũ Văn Phong tôi không kém gì anh!”
“Nhưng bây giờ tôi thật sự đã bị nhân cách của anh thu hút! Sự kiên trì của anh, cả đời này Vũ Văn Phong tôi cũng không đuổi kịp!”
Vũ Xung Tiêu cũng gật đầu, đôi mắt đẹp đầy hưng phấn nói: “Anh Diệp, chúng tôi sẽ ở bên anh!”
“Bao giờ anh lên đỉnh thì chúng tôi lên!”
Diệp Bắc Minh cười cười: “Được, hai người nguyện ý cùng tôi thì tôi cũng không nói nhiều nữa!”
“Tiếp tục!”
“Đi thôi!”
Ba người gật đầu, nửa tiếng sau cũng đứng trước cấp.
Đi lên trước một bước, mỗi một bậc thang sẽ tăng một lần trọng lực.
Ba người hít sâu một hơi, bước về phía trước.
Ở bên kia, tốc độ của ba người Tô Cuồng, Võ Kình Thiên và Hạ Cửu U rất nhanh.
Tuy nhiên, mỗi 500 cấp thì họ lại phải nghỉ mất nửa tiếng.
Sau cùng.
Mỗi 100 cấp họ phải nghỉ thêm nửa tiếng nữa.
Lại nhìn Diệp Bắc Minh, sớm đã biến mất khỏi màn hình.
“Ha ha ha, Y Thủy, thằng nhóc kia biến mất khỏi màn hình rồi kìa!”, Sở Nguyên Bá cười cợt nói: “Tổng cộng 500 màn hình lớn, mỗi màn hình chiếu một người!”
“Điều này chứng tỏ thằng ranh đó đã rơi xuống top dưới 500 rồi! Xem ra nó thật sự là đồ vô dụng!”
“Cho dù tôi không giết hắn, vấn đề là hắn có thể sống sót ở Thiên Giai hay không ấy!”
Sắc mặt Sở Y Thủy lạnh lùng, cắn môi không nói gì.
Hướng Ly Ly cau chặt mày.
Cô ta không hi vọng Diệp Bắc Minh sẽ chết.
Hai người nhìn chằm chằm vào màn hình cuối cùng, hi xọng Diệp Bắc Minh có thể xuất hiện.
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng qua đi...
Kì tích vẫn chưa xuất hiện.
Tô Cuồng, Võ Kình Thiên và Hạ Cửu U ba người này đã đứng trên cấp!
Chỉ còn lại 100 bậc thang cuối cùng là lên đến đỉnh.
“Anh Diệp, anh thật sự thất bại sao?”, đôi mắt đẹp của Sở Y Thủy mờ đi.
Không chỉ cô ta, bên trên quảng trường Thiên Giai.
Nghê Hoàng, Lục Linh Nhi, Thiên Cơ lão nhân cũng đang chăm chú nhìn vào màn hình lớn.
...
Lúc này.
Trên bậc thang cấp, thân thể Diệp Bắc Minh thấm đẫm máu, mỗi bước đi thân thể dường như muốn nổ tung.
Có mấy lần suýt chút đã không chịu được mà gục ngã.
“Nhóc con, nếu không chịu được thì cứ dùng sức mạnh võ đạo đi. Thực lực của cậu, chịu đựng áp lực vạn lần không khó!”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng bị chấn động nói.
Thật là liều mạng quá.
Đây là đang chơi đùa với tính mạng của mình đấy.
Vũ Văn Phong và Vũ Xung Tiêu bên cạnh cũng điên cuồng nuốt nước bọt.
Hai người đang phải chịu đựng trọng lực gấp 3000 lần, cũng rất đau khổ.
Diệp Bắc Minh nhếch miệng cười: “Không sao... không chết được!”
“3000 lần à! Đã vượt qua cực hạn rồi!”
“Nhưng mà, đây không phải là cực hạn của Diệp Bắc Minh tôi... tiếp tục!!!”
Anh nghiến răng, kéo lê thân thể đầy máu của mình tiếp tục đi về phía trước.
Đúng chất của một người máu.
võ giả vượt qua anh đều sững sờ và sợ hãi.
“Hừ hừ hừ... kiên trì... kiên trì... không thể lãng phí Kim Tủy Đan được...”, Diệp Bắc Minh thở hổn hển, trong đầu lúc này chỉ còn một suy nghĩ.
Chỉ cần không chết, anh nhất định sẽ không sử dụng sức mạnh võ đạo.
Cuối cùng.
Rắc rắc!
Một âm thanh giòn giã vang lên.
Xương cốt của Diệp Bắc Minh không ngừng tan vỡ, thân thể lắc lư lảo đảo.
Vũ Văn Phong và Vũ Xung Tiêu muốn tiến lên đỡ nhưng lại bị một cỗ sức mạnh đẩy lùi.
“Kiên trì, kiên trì!!! Có chết cũng phải kiên trì...”
Diệp Bắc Minh gầm lên, thân thể dưới áp lực bắt đầu biến dạng, nhưng dù vậy, anh vẫn không động đến sức mạnh võ đạo.
“Phụt...”
Máu tươi không ngừng phun ra.
Lục phủ ngũ tạng cũng vỡ nát.
Ngoại trừ đan điền.
Trên người anh không có chỗ nào lành lặn.
Cho dù là như vậy, Diệp Bắc Minh vẫn cứ kiến trì, nghiến răng chịu đựng.
“Chỉ cần không chết, mình có thể kiên trì... con mẹ nó”, Diệp Bắc Minh mím môi.
“Anh Diệp...”
Vũ Văn Phong và Vũ Xung Tiêu kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh.
Chỉ thấy, thân thể Diệp Bắc Minh đầy vết nứt, da thịt, cơ bắp và xương cốt đều vỡ ra.
Có thể nhìn rõ nội tạng bên trong... mà nội tạng cũng đang vỡ nát.
Chỉ còn lại một chút sức lực, tiếp đó...
Vào giây phút cơ thể Diệp Bắc Minh sắp sụp đổ!
Ầm!
Một cỗ năng lượng khủng khiếp lao tới.
Đột nhiên.
Cơ thể Diệp Bắc Minh khẽ run, thân thể đầm đìa máu tươi kia như được hồi sinh, một cỗ sức mạnh dào dạt quét về phía anh.
Ầm ầm ầm!
Vết thương trên người anh phục hồi trong nháy mắt.
Cả người lại đứng thẳng lên.
Sức mạnh cơ thể vô hạn, giống như được tái sinh.
“Chuyện gì vậy?”
Diệp Bắc Minh trừng to mắt.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Chúc mừng cậu, nhóc con!”
“Thành công đột phá xiềng xích trong cơ thể, đạt tới một cấp độ mới!”
Diệp Bắc Minh ngây ra: “Tiểu tháp, ông biết làm như vậy sẽ đột phá cảnh giới đúng không?”
“Ha ha ha!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười lớn: “Bổn tháp đương nhiên là biết, có điều, không thể nói cho cậu biết!”
“Một khi nói ra, cậu sẽ không còn lòng tin nữa, vậy thì không có tác dụng!”
“Cũng may là cậu đã đột phá!”
“Thì ra là như vậy!”
Diệp Bắc Minh nắm chặt tay.
Khoảng không xung quanh bỗng sụp đổ.
Vào lúc này.
Anh cảm thấy ngay cả khi mình không dùng tới sức mạnh võ đạo, chỉ cần sức mạnh thân thể thôi cũng có thể 1 quyền giết chết một người cảnh giới hậu kỳ.
Trọng lực 3000 lần, vậy mà anh lại không có cảm giác gì.
“Đã đến lúc rồi, chúng ta lên đỉnh thôi!”
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu, nhìn lên nơi cao nhất của Thiên Giai.
Hai giờ ròng rã, tốc độ của Tô Cuồng, Võ Kình Thiên và Hạ Cửu U ba người cuối cùng cũng dần chậm lại.
Họ dừng lại ở vị trí cấp, chịu đựng áp lực gấp 5500 lần.
Trên trán ba người xuất hiện một tầng mồ hôi rõ rệt.
Nhanh chóng lấy đan dược nuốt xuống, hồi phục thể lực.
Đường Bằng Phi, Phục Bát Hoang, Vạn Nhân Địch cũng dừng lại và nghỉ ngơi tại các vị trí của cấp.
Từ Phác, Miêu Phi Phi, Bạch Lộng Nguyệt cũng lần lượt dừng chân.
Áp lực tăng hơn 3000 lần khiến họ có chút chật vật.
Ai nấy đều ướt đẫm mồ hôi.
Chỉ cần đứng cách họ 3 mét, chắc chắn có thể nhìn thấy.
Còn có hơn 100 võ giả khác, cũng vượt qua cấp 9 vạn.
Nửa tiếng sau.
Tô Cuồng, Võ Kình Thiên và Hạ Cửu U ba người đồng thời đứng dậy, vượt qua 500 bậc trong vòng một hơi thở.
15 phút sau.
Đường Bằng Phi, Phục Bát Hoang, Vạn Nhân Địch cũng gần như hồi phục lại thể lực.
Lại nhìn về phía Diệp Bắc Minh, anh vẫn ở vị trí bên cạnh cấp, từng bước từng bước mà đi.
Nhanh hơn tốc độ trước đó một chút.
Nhưng.
Toàn thân anh thấm đẫm mồ hôi, hít thở dồn dập và tim đập loạn xạ.
Bên cạnh không ngừng có võ giả vượt qua Diệp Bắc Minh.
Anh đã kém xa top 100 rất nhiều.
Sắp rơi xuống top 300 rồi.
“Anh Diệp... anh... anh có cần nghỉ ngơi không?”, Vũ Văn Phong theo sát phía sau, không ngừng nuốt nước bọt.
Vũ Xung Tiêu cũng điên cuồng gật đầu: “Anh Diệp... anh... hay là dùng sức mạnh võ đạo đi!”
“Cứ tiếp tục như thế này, thân thể của anh sẽ thực sự sụp đổ đó...”
Diệp Bắc Minh nhếch miệng cười nói: “Không sao, hai người có thể đi trước!”
“Sau khi đến cấp 9 vạn, mọi người đều phải chịu trọng lực của Thiên Giai, không ai còn lãng phí sức lực của mình để đối phó hai người nữa đâu!”
“Các người chỉ cần dùng đan dược, chống lại trọng lực của Thiên Giai là được!”
“Hai người lọt top 10 vạn chắc có lẽ không thành vấn đề!”
Vũ Văn Phong và Vũ Xung Tiêu nhìn nhau.
Sau đó.
Lắc đầu.
Dựa vào vị trí hiện tại của họ, đan dược họ mang theo cũng đủ rồi.
Cho dù là Thiên Giai cấp 1, dùng một viên đan dược, cũng hoàn toàn đủ để lên đỉnh.
Thậm chí.
Còn có thể bảo đảm thành tích top 1 vạn nữa.
“Bỏ rơi anh Diệp lúc này sao? Sao có thể chứ?”
Vũ Văn Phong lắc đầu, đôi mắt đỏ hoe nói: “Nói thật là, lúc còn ở đại lục Hỗn Độn tôi rất ghét anh Diệp!”
“Tôi cảm thấy anh chẳng có gì đặc biệt, cho dù là trước khi anh lên Thiên Giai, tôi cũng không nghĩ anh mạnh bao nhiêu!”
“Cùng lắm thì thiên phú không tồi thôi, Vũ Văn Phong tôi không kém gì anh!”
“Nhưng bây giờ tôi thật sự đã bị nhân cách của anh thu hút! Sự kiên trì của anh, cả đời này Vũ Văn Phong tôi cũng không đuổi kịp!”
Vũ Xung Tiêu cũng gật đầu, đôi mắt đẹp đầy hưng phấn nói: “Anh Diệp, chúng tôi sẽ ở bên anh!”
“Bao giờ anh lên đỉnh thì chúng tôi lên!”
Diệp Bắc Minh cười cười: “Được, hai người nguyện ý cùng tôi thì tôi cũng không nói nhiều nữa!”
“Tiếp tục!”
“Đi thôi!”
Ba người gật đầu, nửa tiếng sau cũng đứng trước cấp.
Đi lên trước một bước, mỗi một bậc thang sẽ tăng một lần trọng lực.
Ba người hít sâu một hơi, bước về phía trước.
Ở bên kia, tốc độ của ba người Tô Cuồng, Võ Kình Thiên và Hạ Cửu U rất nhanh.
Tuy nhiên, mỗi 500 cấp thì họ lại phải nghỉ mất nửa tiếng.
Sau cùng.
Mỗi 100 cấp họ phải nghỉ thêm nửa tiếng nữa.
Lại nhìn Diệp Bắc Minh, sớm đã biến mất khỏi màn hình.
“Ha ha ha, Y Thủy, thằng nhóc kia biến mất khỏi màn hình rồi kìa!”, Sở Nguyên Bá cười cợt nói: “Tổng cộng 500 màn hình lớn, mỗi màn hình chiếu một người!”
“Điều này chứng tỏ thằng ranh đó đã rơi xuống top dưới 500 rồi! Xem ra nó thật sự là đồ vô dụng!”
“Cho dù tôi không giết hắn, vấn đề là hắn có thể sống sót ở Thiên Giai hay không ấy!”
Sắc mặt Sở Y Thủy lạnh lùng, cắn môi không nói gì.
Hướng Ly Ly cau chặt mày.
Cô ta không hi vọng Diệp Bắc Minh sẽ chết.
Hai người nhìn chằm chằm vào màn hình cuối cùng, hi xọng Diệp Bắc Minh có thể xuất hiện.
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng qua đi...
Kì tích vẫn chưa xuất hiện.
Tô Cuồng, Võ Kình Thiên và Hạ Cửu U ba người này đã đứng trên cấp!
Chỉ còn lại 100 bậc thang cuối cùng là lên đến đỉnh.
“Anh Diệp, anh thật sự thất bại sao?”, đôi mắt đẹp của Sở Y Thủy mờ đi.
Không chỉ cô ta, bên trên quảng trường Thiên Giai.
Nghê Hoàng, Lục Linh Nhi, Thiên Cơ lão nhân cũng đang chăm chú nhìn vào màn hình lớn.
...
Lúc này.
Trên bậc thang cấp, thân thể Diệp Bắc Minh thấm đẫm máu, mỗi bước đi thân thể dường như muốn nổ tung.
Có mấy lần suýt chút đã không chịu được mà gục ngã.
“Nhóc con, nếu không chịu được thì cứ dùng sức mạnh võ đạo đi. Thực lực của cậu, chịu đựng áp lực vạn lần không khó!”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng bị chấn động nói.
Thật là liều mạng quá.
Đây là đang chơi đùa với tính mạng của mình đấy.
Vũ Văn Phong và Vũ Xung Tiêu bên cạnh cũng điên cuồng nuốt nước bọt.
Hai người đang phải chịu đựng trọng lực gấp 3000 lần, cũng rất đau khổ.
Diệp Bắc Minh nhếch miệng cười: “Không sao... không chết được!”
“3000 lần à! Đã vượt qua cực hạn rồi!”
“Nhưng mà, đây không phải là cực hạn của Diệp Bắc Minh tôi... tiếp tục!!!”
Anh nghiến răng, kéo lê thân thể đầy máu của mình tiếp tục đi về phía trước.
Đúng chất của một người máu.
võ giả vượt qua anh đều sững sờ và sợ hãi.
“Hừ hừ hừ... kiên trì... kiên trì... không thể lãng phí Kim Tủy Đan được...”, Diệp Bắc Minh thở hổn hển, trong đầu lúc này chỉ còn một suy nghĩ.
Chỉ cần không chết, anh nhất định sẽ không sử dụng sức mạnh võ đạo.
Cuối cùng.
Rắc rắc!
Một âm thanh giòn giã vang lên.
Xương cốt của Diệp Bắc Minh không ngừng tan vỡ, thân thể lắc lư lảo đảo.
Vũ Văn Phong và Vũ Xung Tiêu muốn tiến lên đỡ nhưng lại bị một cỗ sức mạnh đẩy lùi.
“Kiên trì, kiên trì!!! Có chết cũng phải kiên trì...”
Diệp Bắc Minh gầm lên, thân thể dưới áp lực bắt đầu biến dạng, nhưng dù vậy, anh vẫn không động đến sức mạnh võ đạo.
“Phụt...”
Máu tươi không ngừng phun ra.
Lục phủ ngũ tạng cũng vỡ nát.
Ngoại trừ đan điền.
Trên người anh không có chỗ nào lành lặn.
Cho dù là như vậy, Diệp Bắc Minh vẫn cứ kiến trì, nghiến răng chịu đựng.
“Chỉ cần không chết, mình có thể kiên trì... con mẹ nó”, Diệp Bắc Minh mím môi.
“Anh Diệp...”
Vũ Văn Phong và Vũ Xung Tiêu kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh.
Chỉ thấy, thân thể Diệp Bắc Minh đầy vết nứt, da thịt, cơ bắp và xương cốt đều vỡ ra.
Có thể nhìn rõ nội tạng bên trong... mà nội tạng cũng đang vỡ nát.
Chỉ còn lại một chút sức lực, tiếp đó...
Vào giây phút cơ thể Diệp Bắc Minh sắp sụp đổ!
Ầm!
Một cỗ năng lượng khủng khiếp lao tới.
Đột nhiên.
Cơ thể Diệp Bắc Minh khẽ run, thân thể đầm đìa máu tươi kia như được hồi sinh, một cỗ sức mạnh dào dạt quét về phía anh.
Ầm ầm ầm!
Vết thương trên người anh phục hồi trong nháy mắt.
Cả người lại đứng thẳng lên.
Sức mạnh cơ thể vô hạn, giống như được tái sinh.
“Chuyện gì vậy?”
Diệp Bắc Minh trừng to mắt.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Chúc mừng cậu, nhóc con!”
“Thành công đột phá xiềng xích trong cơ thể, đạt tới một cấp độ mới!”
Diệp Bắc Minh ngây ra: “Tiểu tháp, ông biết làm như vậy sẽ đột phá cảnh giới đúng không?”
“Ha ha ha!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười lớn: “Bổn tháp đương nhiên là biết, có điều, không thể nói cho cậu biết!”
“Một khi nói ra, cậu sẽ không còn lòng tin nữa, vậy thì không có tác dụng!”
“Cũng may là cậu đã đột phá!”
“Thì ra là như vậy!”
Diệp Bắc Minh nắm chặt tay.
Khoảng không xung quanh bỗng sụp đổ.
Vào lúc này.
Anh cảm thấy ngay cả khi mình không dùng tới sức mạnh võ đạo, chỉ cần sức mạnh thân thể thôi cũng có thể 1 quyền giết chết một người cảnh giới hậu kỳ.
Trọng lực 3000 lần, vậy mà anh lại không có cảm giác gì.
“Đã đến lúc rồi, chúng ta lên đỉnh thôi!”
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu, nhìn lên nơi cao nhất của Thiên Giai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.