Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1938: Gia nhập Dị Hỏa Tông
Ss Tần
12/05/2024
“Anh Tô!”
Một cô gái trẻ lao tới, nước mắt chảy dài trên má, ôm chặt lấy Tô Cuồng: “Lão Mã, nhanh cứu người!”
“Được!”
Một lão giả lùn vội vàng chạy tới kiểm tra thương thế của Tô Cuồng.
“Công chúa nhỏ của nhà họ Giang Giang Tiên Nhi? Cô ta biết Tô Cuồng sao?”
Sở Y Thủy cảm thấy có chút kì lạ.
Ánh mắt Hướng Ly Ly chăm chú: “Xem ra quan hệ của hai người này không bình thường!”
“Theo tôi được biết, lão Mã này tên là Mã Quốc Lập, thực lực của ông ta ở cảnh giới Ngộ Đạo hậu kỳ!”
Tất cả mọi người đều hết hồn, đây chính là uy lực một cú đấm của Diệp Bắc Minh?
Ngay cả lão Mã đang ở cảnh giới Ngộ Đạo cũng bị đẩy lùi 10 bước?
Đây là sức mạnh thật sự của số 1 Thiên Giai sao?
Khoảnh khắc này.
Không còn bất cứ ai nghi ngờ thực lực của Diệp Bắc Minh nữa.
Mã Quốc Lập kiếm tra một hồi, âm trầm lắc đầu: “Tiểu thư, hai tay hoàn toàn tàn phế rồi! Gãy 7 xương sườn, lục phủ ngũ tạng bị tổn hại nghiêm trọng!”
“Cho dù có sống được, e rằng...”
“Tôi không quan tâm! Anh Tô không thể chết!”
Hốc mắt Giang Tiên Nhi đỏ lên: “Đưa về nhà họ Giang cứu chữa, nếu anh Tô chết, tôi cũng không thiết sống nữa!”
Giang Tiên Nhi cùng biến mất với Tô Cuồng.
Tất cả mọi người đều ngớ ra.
“Tô Cuồng vậy mà lại quen biết Giang Tiên Nhi? Quan hệ còn có vẻ rất tốt, nói không chừng là đang yêu nhau đó!”
“Chưa biết chừng nhà họ chờ sau khi Tô Cuồng lên đỉnh, sẽ cho hắn một danh phận làm rể nhà họ Giang?”
“Nếu đây là sự thật, vậy có nghĩa là Tô Cuồng được nhà họ Giang đánh giá cao... nhưng bây giờ suýt chút đã bị Diệp Bắc Minh giết chết...”
“Ai thu nhận Diệp Bắc Minh làm đệ tử, có khi nào sẽ bị nhà họ Giang coi như kẻ thù không?”
“Chúng ta mặc dù không sợ nhà họ Giang, nhưng chỉ vì một đệ tử mà trở mặt thì cũng không đáng...”
“Đáng tiếc thật, Diệp Bắc Minh thật sự là một hạt giống tốt. Từ sức mạnh cú đấm vừa rồi của cậu ta, tương lai không chừng có thể hợp đạo thành công...”
Mọi người thấp giọng bàn tán.
Sắc mặt Mạc Trần cũng không ngừng thay đổi.
Lão giả mặt đỏ lắc đầu, muốn ông ta từ bỏ.
Mạc Trần hít sâu một hơi, đi tới trước mặt Diệp Bắc Minh: “Nhóc Diệp, lão phu xin lỗi!”
“Mạc Trần tôi nuốt lời rồi, tôi thu lại lời mời nhận cậu làm đồ đệ vừa nãy!”
“Lão phu không thể gây rắc rối sau lưng tông môn được, hi vọng cậu hiểu cho!”
“Đồ trong nhẫn trữ vật vừa rồi, coi như tặng cho cậu làm bồi thường!”
Diệp Bắc Minh khẽ mỉm cười: “Lão Mạc, khách khí rồi!”
“Về chiếc nhẫn trữ vật này, vẫn nên trả lại cho ông!”
Anh giơ tay, ném lại nhẫn trữ vật cho Mạc Trần.
Mạc Trần sững sờ.
Gật gật đầu thu lại nhẫn trữ vật, nhắc nhở một câu: “Cậu nhóc Diệp, lão phu mặc dù không thể chủ động nhận cậu làm đệ tử!”
“Có điều, cậu có thể lựa chọn gia nhập Thái Cổ Các của chúng tôi!”
“Đây chính là quyền lợi của người đứng thứ nhất cuộc chiến Thiên Giai!”
Lão giả mặt đỏ giật mình: “Lão Mạc, ông điên rồi à...”
Ý tứ cuả Mạc Trần rất rõ ràng.
Tôi không thể chủ động chọn cậu, nhưng cậu có thể chọn tôi!
Nói đến mức này rồi, Mạc Trần coi như đã tận tình tận nghĩa!
Diệp Bắc Minh khẽ mỉm cười: “Cảm ơn lão Mạc, tôi sẽ không gia nhập Thái Cổ Các đâu!”
“Cậu... chắc chắn?”
Mạc Trần ngây ngẩn.
Ông ta còn đặc biệt giải thích một câu: “Đây chính là quyền lợi của cậu! Nếu cậu gia nhập Thái Cổ Các, nhà họ Giang cũng sẽ không vì cậu mà đối địch với tông môn đâu!”
“Cảm ơn ý tốt Mạc tiền bối, thật sự không cần!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi vẫn nên chọn gia nhập tông môn khác thì hơn!”
“Được rồi...”
Mạc Trần có chút thất vọng, nhưng cũng có phần nhẹ nhõm.
Sở Y Thủy chậm rãi bước tới, nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, gia nhập vào nhà họ Sở đi!”
“Nhà họ Sở chúng tôi, không sợ nhà họ Giang!”
Vẻ mặt Sở Nguyên Bá trầm xuống: “Sở Y Thủy, ai cho cô cái quyền đó?”
Sở Y Thủy cười lạnh, giơ tấm lệnh bài trong tay lên: “Đã có quyền chưa?”
“Lệnh bài lão tổ?”
Sở Nguyên Bá giống như ăn phải ruồi vậy.
Hướng Ly Ly bước tới, khoanh hai tay trước ngực: “Này! Gia nhập nhà họ Sở là sự lựa chọn tốt nhất đấy!”
“Giang Tiên Nhi kia không dễ chọc đâu, anh làm hỏng anh Tô của cô ta rồi kìa, ha ha ha...”
Diệp Bắc Minh vẫn lắc đầu: “Đa tạ lòng tốt của cô, vẫn nên thôi đi!”
“Anh!”
Hướng Ly Ly có chút ngạc nhiên, Diệp Bắc Minh này đang nghiêm túc sao?
Sở Y Thủy bối rối hỏi: “Anh Diệp, anh đã nghĩ đến muốn gia nhập tông môn nào chưa?”
Diệp Bắc Minh gật đầu, nhìn xung quanh rồi hét lên: “Có tiền bối nào của Dị Hỏa Tông ở đây không?”
Hiện trường im lặng một hồi.
Sắc mặt của mọi người đều có chút quỷ dị.
“Có phải tên nhóc này vừa nhắc đến Dị Hỏa Tông không?”
Không có người trả lời, Diệp Bắc Minh lại hét lên: “Có tiền bối nào của Dị Hỏa Tông ở đây không? Diệp Bắc Minh tôi muốn gia nhập Dị Hỏa Tông, trở thành đệ tử của Dị Hỏa Tông!”
“Có...”
Một giọng nói phát ra từ phía sau đám đông.
Mọi người đều quay đầu nhìn lại!
Chỉ thấy một ông già gầy gò bước ra từ trong đám đông, trong mắt là vẻ kinh ngạc khó tin.
Ông ta đánh giá Diệp Bắc Minh một lượt, ngỡ ngàng hỏi: “Cậu Diệp, cậu... có chắc chắn muốn gia nhập Dị Hỏa Tông không?”
“Ông là?”
Diệp Bắc Minh liếc nhìn ông già gầy yếu này.
Ông ta tự giới thiệu: “Ừm... tôi tên là Tề Vạn Hạc, là đại trưởng lão của Dị Hỏa Tông...”
“Cái gì?”
Diệp Bắc Minh sửng sốt!
Cảnh giới của Tề Vạn Hạc chỉ khoảng Nhập Đạo trung kỳ, còn không bằng một số thanh niên tham gia cuộc chiến Thiên Giai nữa.
Ông ta thật sự là trưởng lão của Dị Hỏa Tông sao?
Mạc Trần không nhịn được nhắc nhở: “Nhóc Diệp đừng giận dỗi nữa! Chúng tôi không chọn cậu là do phải cân nhắc thiệt hơn, đắc tội nhà họ Giang thật sự không đáng!”
“Có điều, cậu cũng không cần lựa chọn Dị Hỏa Tông!”
“Dị Hỏa Tông vài nghìn vạn năm trước quả thực rất mạnh, ở thời kỳ đỉnh cao cũng không kém gì Thái Cổ Các ngày nay!”
“Nhưng hiện tại Dị Hỏa Tông đã mất đi dị hỏa, sớm đã xuống dốc không phanh rồi!”
“Với thiên phú của cậu mà gia nhập Dị Hỏa Tông, thật sự lãng phí!”
Khuôn mặt già nua của Tề Vạn Hạc đỏ bừng lên: “Thôi vậy... cậu Diệp vẫn nên gia nhập vào tông môn khác đi...”
Sau đó quay trở lại đám đông.
“Chậm chút!”
Diệp Bắc Minh ngăn cản ông ta: “Tôi gia nhập Dị Hỏa Tông!”
“Cái gì?”
Mạc Trần tròn mắt ngạc nhiên.
Sở Y Thủy và Hướng Ly Ly cũng choáng váng.
Sở Nguyên Bá cười lạnh: “Ha ha ha... thằng nhóc này bị thiểu năng à?”
“Người đứng đầu cuộc chiến lại chọn Dị Hỏa Tông? Thế thì có gì khác biệt với người cuối cùng đâu? Ha ha ha...”
Các võ giả khác ở quảng trường cũng là vẻ mặt khó hiểu.
Tề Vạn Hạc xoa xoa tai: “Cậu Diệp... cậu... cậu có nghiêm túc không?
“Đúng! Tôi nguyện ý gia nhập Dị Hỏa Tông!”, Diệp Bắc Minh lần nữa gật đầu.
“Tốt! Tốt! Tốt!”
Tề Vạn Hạc hưng phấn đến toàn thân run rẩy, tiến lên nắm lấy cổ tay Diệp Bắc Minh: “Đi nào, về tông môn với lão phu, tôi nhất định phải khiến tổ tiên được an ủi!”
“Dị Hỏa Tông chúng ta có người kế thừa rồi!”
Trong ánh mắt kỳ lạ của mọi người.
Diệp Bắc Minh cùng Tề Vạn Hạc nhanh chóng rời đi.
...
Trên đường trở về Dị Hỏa Tông. Tề Vạn Hạc hưng phấn nói: “Nhóc Diệp, lão phu rất tò mò vì sao cậu lại chọn Dị Hỏa Tông?”
“Lẽ nào cậu quan tâm đến thuật khống chế lửa?”
“Cậu yên tâm! Lão phu nhất định sẽ truyền lại tất cả truyền thừa của Dị Hỏa Tông cho cậu!”
“Chỉ cần cậu muốn học, tôi nhất định sẽ dạy cậu!”
“Tàng kinh các của Dị Hỏa Tông cậu tùy ý xem, có thể lựa chọn các loại võ kỹ mà cậu thích!”
“Cậu còn có yêu cầu gì, chỉ cần nói ra, tôi nhất định sẽ cố gắng thỏa mãn cậu!”
Thấy dáng vẻ kích động của Tề Vạn Hạc.
Diệp Bắc Minh không nhẫn tâm lừa dối ông ta, nói ra mục đích thật sự: “Tiền bối, tôi gia nhập Dị Hỏa Tông, kỳ thực là muốn tìm Hoa Tam Thế để cứu người!”
“Hoa Tam Thế?”
Tề Vạn Hạc sửng sốt, vẻ vui vẻ trong ánh mắt lập tức biến mất.
Thay vào đó là cảm giác mất mát sâu sắc.
Ông ta cười khổ: “Thì ra là vì Hoa Tam Thế, tôi còn tưởng rằng cậu thật sự muốn gia nhập Dị Hỏa Tông...”
“Cũng được, Dị Hỏa Tông cũng sắp tàn rồi!”
“Cậu cùng tôi trở về tông môn, tôi sẽ tặng Hoa Tam Thế cho cậu, sau đó cậu có thể rời đi...”
Một cô gái trẻ lao tới, nước mắt chảy dài trên má, ôm chặt lấy Tô Cuồng: “Lão Mã, nhanh cứu người!”
“Được!”
Một lão giả lùn vội vàng chạy tới kiểm tra thương thế của Tô Cuồng.
“Công chúa nhỏ của nhà họ Giang Giang Tiên Nhi? Cô ta biết Tô Cuồng sao?”
Sở Y Thủy cảm thấy có chút kì lạ.
Ánh mắt Hướng Ly Ly chăm chú: “Xem ra quan hệ của hai người này không bình thường!”
“Theo tôi được biết, lão Mã này tên là Mã Quốc Lập, thực lực của ông ta ở cảnh giới Ngộ Đạo hậu kỳ!”
Tất cả mọi người đều hết hồn, đây chính là uy lực một cú đấm của Diệp Bắc Minh?
Ngay cả lão Mã đang ở cảnh giới Ngộ Đạo cũng bị đẩy lùi 10 bước?
Đây là sức mạnh thật sự của số 1 Thiên Giai sao?
Khoảnh khắc này.
Không còn bất cứ ai nghi ngờ thực lực của Diệp Bắc Minh nữa.
Mã Quốc Lập kiếm tra một hồi, âm trầm lắc đầu: “Tiểu thư, hai tay hoàn toàn tàn phế rồi! Gãy 7 xương sườn, lục phủ ngũ tạng bị tổn hại nghiêm trọng!”
“Cho dù có sống được, e rằng...”
“Tôi không quan tâm! Anh Tô không thể chết!”
Hốc mắt Giang Tiên Nhi đỏ lên: “Đưa về nhà họ Giang cứu chữa, nếu anh Tô chết, tôi cũng không thiết sống nữa!”
Giang Tiên Nhi cùng biến mất với Tô Cuồng.
Tất cả mọi người đều ngớ ra.
“Tô Cuồng vậy mà lại quen biết Giang Tiên Nhi? Quan hệ còn có vẻ rất tốt, nói không chừng là đang yêu nhau đó!”
“Chưa biết chừng nhà họ chờ sau khi Tô Cuồng lên đỉnh, sẽ cho hắn một danh phận làm rể nhà họ Giang?”
“Nếu đây là sự thật, vậy có nghĩa là Tô Cuồng được nhà họ Giang đánh giá cao... nhưng bây giờ suýt chút đã bị Diệp Bắc Minh giết chết...”
“Ai thu nhận Diệp Bắc Minh làm đệ tử, có khi nào sẽ bị nhà họ Giang coi như kẻ thù không?”
“Chúng ta mặc dù không sợ nhà họ Giang, nhưng chỉ vì một đệ tử mà trở mặt thì cũng không đáng...”
“Đáng tiếc thật, Diệp Bắc Minh thật sự là một hạt giống tốt. Từ sức mạnh cú đấm vừa rồi của cậu ta, tương lai không chừng có thể hợp đạo thành công...”
Mọi người thấp giọng bàn tán.
Sắc mặt Mạc Trần cũng không ngừng thay đổi.
Lão giả mặt đỏ lắc đầu, muốn ông ta từ bỏ.
Mạc Trần hít sâu một hơi, đi tới trước mặt Diệp Bắc Minh: “Nhóc Diệp, lão phu xin lỗi!”
“Mạc Trần tôi nuốt lời rồi, tôi thu lại lời mời nhận cậu làm đồ đệ vừa nãy!”
“Lão phu không thể gây rắc rối sau lưng tông môn được, hi vọng cậu hiểu cho!”
“Đồ trong nhẫn trữ vật vừa rồi, coi như tặng cho cậu làm bồi thường!”
Diệp Bắc Minh khẽ mỉm cười: “Lão Mạc, khách khí rồi!”
“Về chiếc nhẫn trữ vật này, vẫn nên trả lại cho ông!”
Anh giơ tay, ném lại nhẫn trữ vật cho Mạc Trần.
Mạc Trần sững sờ.
Gật gật đầu thu lại nhẫn trữ vật, nhắc nhở một câu: “Cậu nhóc Diệp, lão phu mặc dù không thể chủ động nhận cậu làm đệ tử!”
“Có điều, cậu có thể lựa chọn gia nhập Thái Cổ Các của chúng tôi!”
“Đây chính là quyền lợi của người đứng thứ nhất cuộc chiến Thiên Giai!”
Lão giả mặt đỏ giật mình: “Lão Mạc, ông điên rồi à...”
Ý tứ cuả Mạc Trần rất rõ ràng.
Tôi không thể chủ động chọn cậu, nhưng cậu có thể chọn tôi!
Nói đến mức này rồi, Mạc Trần coi như đã tận tình tận nghĩa!
Diệp Bắc Minh khẽ mỉm cười: “Cảm ơn lão Mạc, tôi sẽ không gia nhập Thái Cổ Các đâu!”
“Cậu... chắc chắn?”
Mạc Trần ngây ngẩn.
Ông ta còn đặc biệt giải thích một câu: “Đây chính là quyền lợi của cậu! Nếu cậu gia nhập Thái Cổ Các, nhà họ Giang cũng sẽ không vì cậu mà đối địch với tông môn đâu!”
“Cảm ơn ý tốt Mạc tiền bối, thật sự không cần!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi vẫn nên chọn gia nhập tông môn khác thì hơn!”
“Được rồi...”
Mạc Trần có chút thất vọng, nhưng cũng có phần nhẹ nhõm.
Sở Y Thủy chậm rãi bước tới, nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, gia nhập vào nhà họ Sở đi!”
“Nhà họ Sở chúng tôi, không sợ nhà họ Giang!”
Vẻ mặt Sở Nguyên Bá trầm xuống: “Sở Y Thủy, ai cho cô cái quyền đó?”
Sở Y Thủy cười lạnh, giơ tấm lệnh bài trong tay lên: “Đã có quyền chưa?”
“Lệnh bài lão tổ?”
Sở Nguyên Bá giống như ăn phải ruồi vậy.
Hướng Ly Ly bước tới, khoanh hai tay trước ngực: “Này! Gia nhập nhà họ Sở là sự lựa chọn tốt nhất đấy!”
“Giang Tiên Nhi kia không dễ chọc đâu, anh làm hỏng anh Tô của cô ta rồi kìa, ha ha ha...”
Diệp Bắc Minh vẫn lắc đầu: “Đa tạ lòng tốt của cô, vẫn nên thôi đi!”
“Anh!”
Hướng Ly Ly có chút ngạc nhiên, Diệp Bắc Minh này đang nghiêm túc sao?
Sở Y Thủy bối rối hỏi: “Anh Diệp, anh đã nghĩ đến muốn gia nhập tông môn nào chưa?”
Diệp Bắc Minh gật đầu, nhìn xung quanh rồi hét lên: “Có tiền bối nào của Dị Hỏa Tông ở đây không?”
Hiện trường im lặng một hồi.
Sắc mặt của mọi người đều có chút quỷ dị.
“Có phải tên nhóc này vừa nhắc đến Dị Hỏa Tông không?”
Không có người trả lời, Diệp Bắc Minh lại hét lên: “Có tiền bối nào của Dị Hỏa Tông ở đây không? Diệp Bắc Minh tôi muốn gia nhập Dị Hỏa Tông, trở thành đệ tử của Dị Hỏa Tông!”
“Có...”
Một giọng nói phát ra từ phía sau đám đông.
Mọi người đều quay đầu nhìn lại!
Chỉ thấy một ông già gầy gò bước ra từ trong đám đông, trong mắt là vẻ kinh ngạc khó tin.
Ông ta đánh giá Diệp Bắc Minh một lượt, ngỡ ngàng hỏi: “Cậu Diệp, cậu... có chắc chắn muốn gia nhập Dị Hỏa Tông không?”
“Ông là?”
Diệp Bắc Minh liếc nhìn ông già gầy yếu này.
Ông ta tự giới thiệu: “Ừm... tôi tên là Tề Vạn Hạc, là đại trưởng lão của Dị Hỏa Tông...”
“Cái gì?”
Diệp Bắc Minh sửng sốt!
Cảnh giới của Tề Vạn Hạc chỉ khoảng Nhập Đạo trung kỳ, còn không bằng một số thanh niên tham gia cuộc chiến Thiên Giai nữa.
Ông ta thật sự là trưởng lão của Dị Hỏa Tông sao?
Mạc Trần không nhịn được nhắc nhở: “Nhóc Diệp đừng giận dỗi nữa! Chúng tôi không chọn cậu là do phải cân nhắc thiệt hơn, đắc tội nhà họ Giang thật sự không đáng!”
“Có điều, cậu cũng không cần lựa chọn Dị Hỏa Tông!”
“Dị Hỏa Tông vài nghìn vạn năm trước quả thực rất mạnh, ở thời kỳ đỉnh cao cũng không kém gì Thái Cổ Các ngày nay!”
“Nhưng hiện tại Dị Hỏa Tông đã mất đi dị hỏa, sớm đã xuống dốc không phanh rồi!”
“Với thiên phú của cậu mà gia nhập Dị Hỏa Tông, thật sự lãng phí!”
Khuôn mặt già nua của Tề Vạn Hạc đỏ bừng lên: “Thôi vậy... cậu Diệp vẫn nên gia nhập vào tông môn khác đi...”
Sau đó quay trở lại đám đông.
“Chậm chút!”
Diệp Bắc Minh ngăn cản ông ta: “Tôi gia nhập Dị Hỏa Tông!”
“Cái gì?”
Mạc Trần tròn mắt ngạc nhiên.
Sở Y Thủy và Hướng Ly Ly cũng choáng váng.
Sở Nguyên Bá cười lạnh: “Ha ha ha... thằng nhóc này bị thiểu năng à?”
“Người đứng đầu cuộc chiến lại chọn Dị Hỏa Tông? Thế thì có gì khác biệt với người cuối cùng đâu? Ha ha ha...”
Các võ giả khác ở quảng trường cũng là vẻ mặt khó hiểu.
Tề Vạn Hạc xoa xoa tai: “Cậu Diệp... cậu... cậu có nghiêm túc không?
“Đúng! Tôi nguyện ý gia nhập Dị Hỏa Tông!”, Diệp Bắc Minh lần nữa gật đầu.
“Tốt! Tốt! Tốt!”
Tề Vạn Hạc hưng phấn đến toàn thân run rẩy, tiến lên nắm lấy cổ tay Diệp Bắc Minh: “Đi nào, về tông môn với lão phu, tôi nhất định phải khiến tổ tiên được an ủi!”
“Dị Hỏa Tông chúng ta có người kế thừa rồi!”
Trong ánh mắt kỳ lạ của mọi người.
Diệp Bắc Minh cùng Tề Vạn Hạc nhanh chóng rời đi.
...
Trên đường trở về Dị Hỏa Tông. Tề Vạn Hạc hưng phấn nói: “Nhóc Diệp, lão phu rất tò mò vì sao cậu lại chọn Dị Hỏa Tông?”
“Lẽ nào cậu quan tâm đến thuật khống chế lửa?”
“Cậu yên tâm! Lão phu nhất định sẽ truyền lại tất cả truyền thừa của Dị Hỏa Tông cho cậu!”
“Chỉ cần cậu muốn học, tôi nhất định sẽ dạy cậu!”
“Tàng kinh các của Dị Hỏa Tông cậu tùy ý xem, có thể lựa chọn các loại võ kỹ mà cậu thích!”
“Cậu còn có yêu cầu gì, chỉ cần nói ra, tôi nhất định sẽ cố gắng thỏa mãn cậu!”
Thấy dáng vẻ kích động của Tề Vạn Hạc.
Diệp Bắc Minh không nhẫn tâm lừa dối ông ta, nói ra mục đích thật sự: “Tiền bối, tôi gia nhập Dị Hỏa Tông, kỳ thực là muốn tìm Hoa Tam Thế để cứu người!”
“Hoa Tam Thế?”
Tề Vạn Hạc sửng sốt, vẻ vui vẻ trong ánh mắt lập tức biến mất.
Thay vào đó là cảm giác mất mát sâu sắc.
Ông ta cười khổ: “Thì ra là vì Hoa Tam Thế, tôi còn tưởng rằng cậu thật sự muốn gia nhập Dị Hỏa Tông...”
“Cũng được, Dị Hỏa Tông cũng sắp tàn rồi!”
“Cậu cùng tôi trở về tông môn, tôi sẽ tặng Hoa Tam Thế cho cậu, sau đó cậu có thể rời đi...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.