Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1937: Gian lận
Ss Tần
12/05/2024
"Ý cậu là gì?"
Gương mặt già nua của Mạc Trần có chút khó coi: "Mọi người đều tận mắt nhìn thấy Diệp Bắc Minh là người đầu tiên leo lên Thiên Giai!”
"Chúng tôi đều không phát hiện ra cậu ta gian lận, cậu lại nói cậu ta gian lận? Không lẽ chúng tôi đều mù rồi sao?”
"Hay ý của cậu là tôi đang bao che cho Diệp Bắc Minh?”
Võ Kình Thiên sửng sốt, vội vàng lắc đầu: “Tôi không dám!”
Tô Cuồng tiến lên một bước: "Tiền bối, vãn bối xin mạnh dạn hỏi một câu!”
“Cho dù Diệp Bắc Minh giành được hạng nhất, vậy hai người này thì sao?”
Vừa nói hắn vừa chỉ vào Vũ Văn Phong và Vũ Xung Tiêu!
"Hai nhân tài này đều chỉ mới đạt tới cảnh giới Thần Quân sơ kỳ, thực lực như vậy không có khả năng lọt vào top 1 vạn!"
“Chưa nói tới việc hai người bọn họ xếp sau Diệp Bắc Minh, giữ vị trí thứ hai!”
"Nếu tiền bối nói ba người này không gian lận! Vậy không phải là đang bao che thì là cái gì?”
Tô Cuồng đảo mắt nhìn chung quanh, lớn tiếng nói: "Nếu các tiền bối trên Thiên Giai Đảo đều cho rằng mấy người Diệp Bắc Minh không có vấn đề, vậy Tô Cuồng tôi cũng không còn gì để nói nữa!”
"Suy cho cùng, Cuộc chiến Thiên Giai là thứ các người sáng lập ra!”
“Tô Cuồng ta sau khi rời khỏi đây sẽ vì các người quảng bá thật tốt! Nhưng cũng không biết sau này có còn người tới tham gia Cuộc chiến Thiên Giai nữa hay không đây!”
Không kiêu ngạo không siểm nịnh!
Âm thanh vang vọng!
Mọi người ở quảng trường trung tâm đều ngẩn ngơ, dùng ánh mắt không dám tin nhìn về phía Tô Cuồng!
Đúng là điên cuồng giống như tên gọi mà!
"Tốt!"
Ông lão mặt đỏ không kìm được cảm thán một tiếng: “Hay lắm nhóc con! Không ngờ lại lại người có khí phách như vậy!”
“Tô Cuồng! To gan lắm, rất hợp với lão phu!”
“Còn trẻ tuổi mà đã quả cảm như vậy, dám phản bác lại ý kiến của chúng ta, đúng là một hạt giống tốt!”
“Tốt lắm nhóc con, không tồi!”
Không ít đại diện của 72 đảo nhìn hướng Tô Cuồng mà không mảy may tức giận.
Ngược lại còn mang dáng vẻ hài lòng!
Đối mặt với sự ngợi khen của mọi người, Tô Cuồng chỉ nhàn nhạt đáp: ”Cảm ơn các vị tiền bối đã cất nhắc!”
“Thật không dám nhận lời khen của mọi người! Nhưng cho dù phải chết, tôi cũng phải làm rõ mọi chuyện!”
Vừa nói hắn vừa quét ánh mắt lạnh băng về phía ba người Diệp Bắc Minh, Vũ Văn Phong, Vũ Xung Tiêu: “Trước mặt nhiều tiền bối như vậy, các ngươi còn không mau thành khẩn khai báo?”
“Nếu gian lận thì lập tức thừa nhận, tránh việc mắc vào tội lừa dối các vị tiền bối đây!”
Lời này vừa vang lên.
Ánh mắt của mọi người lập tức dán chặt vào Diệp Bắc Minh, Vũ Văn Phong, Vũ Xung Tiêu!
Vương Quỳnh đứng trong đám đông cũng không nhịn được biến sắc!
“Tô Cuồng này không đơn giản! Chỉ dùng đôi ba câu liền khơi dậy sự ưu ái của nhiều vị tiền bối như vậy!”
“Còn giúp họ tìm được một cái cớ, dù sao… thì thành tích của Diệp Bắc Minh quả thực có chút kỳ quái!”
Ánh mắt Sở Nguyên Bá chớp lóe, ra lệnh cho lão già bên cạnh:”Nếu có thể hãy lôi kéo hắn ta vào nhà họ Sở!”
“Vâng!”
Ông lão gật đầu.
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Trước mặt nhiều tiền bối như vậy, anh nói tôi gian lận thì chính là gian lận sao?”
Tô Cuồng cười lạnh: “Nếu anh không gian lận, vậy liền lấy ra chứng cứ chứng minh bản thân không gian lận đi!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu:”Anh rất thông minh, đáng tiếc, thủ đoạn người bị hại tự chứng minh này lại vô dụng với tôi!”
“Nếu anh cho rằng tôi gian giận vậy hãy đưa ra bằng chứng cho thấy tôi gian lận!”
“Ha ha!”
Tô Cuồng nheo mắt cười gian tà: “Trọng lực áp chế hơn vạn lần nhưng anh lại giống như người bình thường!"
"Không ai có thể chịu đựng được, với cảnh giới Nhập đạo đỉnh phong như tôi cũng không có cách nào chống lại áp lực, đồng thời còn chạy nhảy nữa!”
“Anh dựa vào đâu mà làm được?”
Diệp Bắc Minh cảm thấy nực cười mà lắc đầu: “Bản thân là thứ rác rưởi không lẽ người khác cũng phải rác rưởi hay sao?”
Đôi mắt Tô Cuồng lập tức ánh lên sự giận dữ: “Được, được lắm! Tôi là rác rưởi!”
“Vậy những võ giả khác tham gia Cuộc chiến Thiên Giai thì sao?”
Diệp Bắc Minh không chút sợ hãi phu ra một câu: "Đều là rác rưởi!"
Ngay khi lời nói này vang lên.
Sâu nơi đáy mắt Tô Cuồng xẹt qua một tia giảo hoạt, thằng nhóc này quả nhiên mắc bẫy rồi!
Hiện trường lập tức như nổ tung!
Những võ giả leo lên Thang Trời phía sau nghe được câu này thoáng chốc đều tức giận!
“Diệp Bắc Minh, ý của anh là gì?”
“Ha ha ha…. ha ha ha! Ngông cuồng lắm, số lượng người tham gia Cuộc chiến Thiên Giai lên tới mười triệu!”
“Anh nói toàn bộ chúng tôi đều là rác rưởi?”
“Còn anh thì là cái thá gì? Gian lận để về nhất, còn thực sự cho rằng bản thân tài giỏi lắm sao?”
Âm thanh này không ngừng vang vọng.
Mạc Trần cau mày, Diệp Bắc Minh thực sự có đã đi quá xa!
Biểu cảm của ông lão mặt đỏ cùng mấy người La Thiên Chính đều sầm lại, đã rất không vui vẻ gì!
Sở Y Thủy có chút kinh ngạc, cô ta không ngờ Diệp Bắc Minh lại dám nói như vậy!
Hành động này không khác gì kích động quần chúng phẫn nộ mà!
“Haiz, đúng là trẻ người non dạ, vị Tô Cuồng kích động mắc bẫy rồi!”
Hướng Ly Ly thở dài, tài năng là thứ không thể phủ nhận nhưng EQ của anh đúng là không đủ dùng.
Sở Nguyên Bá cười đùa: “Ha ha, xem ra không cần tôi phải ra tay, thì đã có rất nhiều người muốn tên nhóc này chết rồi!”
Tô Cuồng thấy bầu không khí đã chín muồi, lập tức dẫn dắt: “Diệp Bắc Minh, anh cũng quá kiêu ngạo rồi đó!”
“Anh nói mấy chục triệu người tham gia Cuộc chiến Thiên Giai đều là rác rưởi, vậy ắt hẳn thực lực của anh rất mạnh?”
“Có dám đấu một trận công bằng với tôi không? Chỉ cần anh đánh bại tôi về võ lực, Tô Cuồng tôi tuyệt đối sẽ không nói anh gian lận nữa!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không có hứng thú!”
“Ha ha, sợ rồi sao?”
Tô Cuồng tiếp tục khiêu khích.
Việc Diệp Bắc Minh không dám nhận lời khiêu chiến khiến hắn ta càng tin chắc rằng anh có vấn đề!
Giọng nói lạnh nhạt của Diệp Bắc Minh tiếp tục vang lên: “Anh suy nghĩ nhiều quá rồi đó, đơn giản chỉ là anh không xứng đấu một trận công bằng với tôi mà thôi!”
“Chỉ cần anh có thể tiếp một quyền của tôi, tôi sẽ chấp nhận tất cả lời buộc tội của anh!”
Bầu không khí nháy mắt trở nên tĩnh lặng!
Mọi người trợn mắt khó tin nhìn Diệp Bắc Minh!
Một quyền?
Cho dù Diệp Bắc Minh mạnh mẽ tới đâu, Tô Cuồng cũng không thể không đỡ nổi một quyền của anh!
“Thằng nhóc này rốt cuộc muốn làm gì?”, Mạc Trần có chút bối rối.
Trên gương mặt Sở Y Thủy, Hướng Ly Ly, Vương Quỳnh, Sở Nguyên Bá cũng không giấu nổi sự sửng sốt!
Khí phách này… quá thực quá ngạo nghễ!
“Một quyền? Ha ha ha ha ha!”
Tô Cuồng phì cười, hắn thật sự không nhịn nổi nữa: “Diệp Bắc Minh, Tô Cuồng tôi hôm nay xin thề!”
“Nếu tôi không đỡ nổi một cú đấm của anh, tôi sẽ không bao giờ tập võ nữa!!!"
“Được!”
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Sắc mặt Tô Cuồng thoáng cái khoác lên vẻ dữ tợn: “Nếu tôi đỡ được thì sao?”
Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: "Tùy anh xử lý!”
“Được!”
Tô Cuồng nở nụ cười đầy hung ác: “Tôi muốn anh phải phế bỏ võ công của mình, quỳ leo xuống từ Thiên Giai này!”
“Phải dập đầu và nhận tội với mỗi người trong số hơn mười triệu võ giả ở đây!”
“Hay, cậu Tô nói hay lắm!”
“Phải dạy cho thằng nhãi này một bài học! Mẹ nó! Đúng là quá kiêu ngạo!”
Những người tụ võ leo lên từ Thiên Giai đều rống lên.
Diệp Bắc Minh lười phải nói nhảm với họ!
Anh không có bất kỳ động tác hoa mỹ nào mà nâng tay đấm thẳng ra ngoài!
Nắm đấm quét tới đâu, không gian liền nứt lìa và sụp đổ tới đó!
“Anh!!!”
Con ngươi Tô Cuồng co rút, một luồng áp lực mang theo hơi thở tử vong nháy mắt ập tới khiến hắn nhất thời có cảm giác như rơi vào hầm băng!
Máu nóng trong cơ thể hắn gần như đông cứng lại, trái tim cũng theo đó ngừng đập!
Mùi vị của cái chết!
Hắn vội vã duỗi ra hai tay bắt chéo trước ngực, dùng hết sức lực toàn thân để chống cự!
Nắm đấm của Diệp Bắc Minh rơi xuống cánh tay Tô Cuồng!
Bùm!
Hai cánh tay Tô Cuồng lập tức nổ tung, máu thịt vương vãi khắp nơi!
“Anh Tô, đừng! Mau cứu anh Tô đi!”, trong đám đông bỗng vang lên một tiếng hét bàng hoàng, một bóng người lóe lên rồi đáp xuống trước người Tô Cuồng.
Đây là một ông lão lùn.
Nhanh như chớp tung ra một quyền va chạm trực tiếp với nắm đấm của Diệp Bắc Minh!
Bùm--! ! !
Sóng không khí cuồn cuộn, bầu trời như sụp đổ!
Ông lão lùn tại chỗ lùi lại mười mấy bước, tấm lưng già cỗi đập mạnh vào lồng ngực Tô Cuồng: “Phụt…”
Tô Cuồng lại một lần nữa nôn ra một ngụm máu, ngã gục xuống đất giống như một miếng giẻ lau nhếch nhác!
Nếu không phải có ông lão lùn ngăn chặn cú đấm vừa rồi của Diệp Bắc Minh, e rằng Tô Cuồng đã bỏ mình ngay tại trận.
Gương mặt già nua của Mạc Trần có chút khó coi: "Mọi người đều tận mắt nhìn thấy Diệp Bắc Minh là người đầu tiên leo lên Thiên Giai!”
"Chúng tôi đều không phát hiện ra cậu ta gian lận, cậu lại nói cậu ta gian lận? Không lẽ chúng tôi đều mù rồi sao?”
"Hay ý của cậu là tôi đang bao che cho Diệp Bắc Minh?”
Võ Kình Thiên sửng sốt, vội vàng lắc đầu: “Tôi không dám!”
Tô Cuồng tiến lên một bước: "Tiền bối, vãn bối xin mạnh dạn hỏi một câu!”
“Cho dù Diệp Bắc Minh giành được hạng nhất, vậy hai người này thì sao?”
Vừa nói hắn vừa chỉ vào Vũ Văn Phong và Vũ Xung Tiêu!
"Hai nhân tài này đều chỉ mới đạt tới cảnh giới Thần Quân sơ kỳ, thực lực như vậy không có khả năng lọt vào top 1 vạn!"
“Chưa nói tới việc hai người bọn họ xếp sau Diệp Bắc Minh, giữ vị trí thứ hai!”
"Nếu tiền bối nói ba người này không gian lận! Vậy không phải là đang bao che thì là cái gì?”
Tô Cuồng đảo mắt nhìn chung quanh, lớn tiếng nói: "Nếu các tiền bối trên Thiên Giai Đảo đều cho rằng mấy người Diệp Bắc Minh không có vấn đề, vậy Tô Cuồng tôi cũng không còn gì để nói nữa!”
"Suy cho cùng, Cuộc chiến Thiên Giai là thứ các người sáng lập ra!”
“Tô Cuồng ta sau khi rời khỏi đây sẽ vì các người quảng bá thật tốt! Nhưng cũng không biết sau này có còn người tới tham gia Cuộc chiến Thiên Giai nữa hay không đây!”
Không kiêu ngạo không siểm nịnh!
Âm thanh vang vọng!
Mọi người ở quảng trường trung tâm đều ngẩn ngơ, dùng ánh mắt không dám tin nhìn về phía Tô Cuồng!
Đúng là điên cuồng giống như tên gọi mà!
"Tốt!"
Ông lão mặt đỏ không kìm được cảm thán một tiếng: “Hay lắm nhóc con! Không ngờ lại lại người có khí phách như vậy!”
“Tô Cuồng! To gan lắm, rất hợp với lão phu!”
“Còn trẻ tuổi mà đã quả cảm như vậy, dám phản bác lại ý kiến của chúng ta, đúng là một hạt giống tốt!”
“Tốt lắm nhóc con, không tồi!”
Không ít đại diện của 72 đảo nhìn hướng Tô Cuồng mà không mảy may tức giận.
Ngược lại còn mang dáng vẻ hài lòng!
Đối mặt với sự ngợi khen của mọi người, Tô Cuồng chỉ nhàn nhạt đáp: ”Cảm ơn các vị tiền bối đã cất nhắc!”
“Thật không dám nhận lời khen của mọi người! Nhưng cho dù phải chết, tôi cũng phải làm rõ mọi chuyện!”
Vừa nói hắn vừa quét ánh mắt lạnh băng về phía ba người Diệp Bắc Minh, Vũ Văn Phong, Vũ Xung Tiêu: “Trước mặt nhiều tiền bối như vậy, các ngươi còn không mau thành khẩn khai báo?”
“Nếu gian lận thì lập tức thừa nhận, tránh việc mắc vào tội lừa dối các vị tiền bối đây!”
Lời này vừa vang lên.
Ánh mắt của mọi người lập tức dán chặt vào Diệp Bắc Minh, Vũ Văn Phong, Vũ Xung Tiêu!
Vương Quỳnh đứng trong đám đông cũng không nhịn được biến sắc!
“Tô Cuồng này không đơn giản! Chỉ dùng đôi ba câu liền khơi dậy sự ưu ái của nhiều vị tiền bối như vậy!”
“Còn giúp họ tìm được một cái cớ, dù sao… thì thành tích của Diệp Bắc Minh quả thực có chút kỳ quái!”
Ánh mắt Sở Nguyên Bá chớp lóe, ra lệnh cho lão già bên cạnh:”Nếu có thể hãy lôi kéo hắn ta vào nhà họ Sở!”
“Vâng!”
Ông lão gật đầu.
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Trước mặt nhiều tiền bối như vậy, anh nói tôi gian lận thì chính là gian lận sao?”
Tô Cuồng cười lạnh: “Nếu anh không gian lận, vậy liền lấy ra chứng cứ chứng minh bản thân không gian lận đi!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu:”Anh rất thông minh, đáng tiếc, thủ đoạn người bị hại tự chứng minh này lại vô dụng với tôi!”
“Nếu anh cho rằng tôi gian giận vậy hãy đưa ra bằng chứng cho thấy tôi gian lận!”
“Ha ha!”
Tô Cuồng nheo mắt cười gian tà: “Trọng lực áp chế hơn vạn lần nhưng anh lại giống như người bình thường!"
"Không ai có thể chịu đựng được, với cảnh giới Nhập đạo đỉnh phong như tôi cũng không có cách nào chống lại áp lực, đồng thời còn chạy nhảy nữa!”
“Anh dựa vào đâu mà làm được?”
Diệp Bắc Minh cảm thấy nực cười mà lắc đầu: “Bản thân là thứ rác rưởi không lẽ người khác cũng phải rác rưởi hay sao?”
Đôi mắt Tô Cuồng lập tức ánh lên sự giận dữ: “Được, được lắm! Tôi là rác rưởi!”
“Vậy những võ giả khác tham gia Cuộc chiến Thiên Giai thì sao?”
Diệp Bắc Minh không chút sợ hãi phu ra một câu: "Đều là rác rưởi!"
Ngay khi lời nói này vang lên.
Sâu nơi đáy mắt Tô Cuồng xẹt qua một tia giảo hoạt, thằng nhóc này quả nhiên mắc bẫy rồi!
Hiện trường lập tức như nổ tung!
Những võ giả leo lên Thang Trời phía sau nghe được câu này thoáng chốc đều tức giận!
“Diệp Bắc Minh, ý của anh là gì?”
“Ha ha ha…. ha ha ha! Ngông cuồng lắm, số lượng người tham gia Cuộc chiến Thiên Giai lên tới mười triệu!”
“Anh nói toàn bộ chúng tôi đều là rác rưởi?”
“Còn anh thì là cái thá gì? Gian lận để về nhất, còn thực sự cho rằng bản thân tài giỏi lắm sao?”
Âm thanh này không ngừng vang vọng.
Mạc Trần cau mày, Diệp Bắc Minh thực sự có đã đi quá xa!
Biểu cảm của ông lão mặt đỏ cùng mấy người La Thiên Chính đều sầm lại, đã rất không vui vẻ gì!
Sở Y Thủy có chút kinh ngạc, cô ta không ngờ Diệp Bắc Minh lại dám nói như vậy!
Hành động này không khác gì kích động quần chúng phẫn nộ mà!
“Haiz, đúng là trẻ người non dạ, vị Tô Cuồng kích động mắc bẫy rồi!”
Hướng Ly Ly thở dài, tài năng là thứ không thể phủ nhận nhưng EQ của anh đúng là không đủ dùng.
Sở Nguyên Bá cười đùa: “Ha ha, xem ra không cần tôi phải ra tay, thì đã có rất nhiều người muốn tên nhóc này chết rồi!”
Tô Cuồng thấy bầu không khí đã chín muồi, lập tức dẫn dắt: “Diệp Bắc Minh, anh cũng quá kiêu ngạo rồi đó!”
“Anh nói mấy chục triệu người tham gia Cuộc chiến Thiên Giai đều là rác rưởi, vậy ắt hẳn thực lực của anh rất mạnh?”
“Có dám đấu một trận công bằng với tôi không? Chỉ cần anh đánh bại tôi về võ lực, Tô Cuồng tôi tuyệt đối sẽ không nói anh gian lận nữa!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không có hứng thú!”
“Ha ha, sợ rồi sao?”
Tô Cuồng tiếp tục khiêu khích.
Việc Diệp Bắc Minh không dám nhận lời khiêu chiến khiến hắn ta càng tin chắc rằng anh có vấn đề!
Giọng nói lạnh nhạt của Diệp Bắc Minh tiếp tục vang lên: “Anh suy nghĩ nhiều quá rồi đó, đơn giản chỉ là anh không xứng đấu một trận công bằng với tôi mà thôi!”
“Chỉ cần anh có thể tiếp một quyền của tôi, tôi sẽ chấp nhận tất cả lời buộc tội của anh!”
Bầu không khí nháy mắt trở nên tĩnh lặng!
Mọi người trợn mắt khó tin nhìn Diệp Bắc Minh!
Một quyền?
Cho dù Diệp Bắc Minh mạnh mẽ tới đâu, Tô Cuồng cũng không thể không đỡ nổi một quyền của anh!
“Thằng nhóc này rốt cuộc muốn làm gì?”, Mạc Trần có chút bối rối.
Trên gương mặt Sở Y Thủy, Hướng Ly Ly, Vương Quỳnh, Sở Nguyên Bá cũng không giấu nổi sự sửng sốt!
Khí phách này… quá thực quá ngạo nghễ!
“Một quyền? Ha ha ha ha ha!”
Tô Cuồng phì cười, hắn thật sự không nhịn nổi nữa: “Diệp Bắc Minh, Tô Cuồng tôi hôm nay xin thề!”
“Nếu tôi không đỡ nổi một cú đấm của anh, tôi sẽ không bao giờ tập võ nữa!!!"
“Được!”
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Sắc mặt Tô Cuồng thoáng cái khoác lên vẻ dữ tợn: “Nếu tôi đỡ được thì sao?”
Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: "Tùy anh xử lý!”
“Được!”
Tô Cuồng nở nụ cười đầy hung ác: “Tôi muốn anh phải phế bỏ võ công của mình, quỳ leo xuống từ Thiên Giai này!”
“Phải dập đầu và nhận tội với mỗi người trong số hơn mười triệu võ giả ở đây!”
“Hay, cậu Tô nói hay lắm!”
“Phải dạy cho thằng nhãi này một bài học! Mẹ nó! Đúng là quá kiêu ngạo!”
Những người tụ võ leo lên từ Thiên Giai đều rống lên.
Diệp Bắc Minh lười phải nói nhảm với họ!
Anh không có bất kỳ động tác hoa mỹ nào mà nâng tay đấm thẳng ra ngoài!
Nắm đấm quét tới đâu, không gian liền nứt lìa và sụp đổ tới đó!
“Anh!!!”
Con ngươi Tô Cuồng co rút, một luồng áp lực mang theo hơi thở tử vong nháy mắt ập tới khiến hắn nhất thời có cảm giác như rơi vào hầm băng!
Máu nóng trong cơ thể hắn gần như đông cứng lại, trái tim cũng theo đó ngừng đập!
Mùi vị của cái chết!
Hắn vội vã duỗi ra hai tay bắt chéo trước ngực, dùng hết sức lực toàn thân để chống cự!
Nắm đấm của Diệp Bắc Minh rơi xuống cánh tay Tô Cuồng!
Bùm!
Hai cánh tay Tô Cuồng lập tức nổ tung, máu thịt vương vãi khắp nơi!
“Anh Tô, đừng! Mau cứu anh Tô đi!”, trong đám đông bỗng vang lên một tiếng hét bàng hoàng, một bóng người lóe lên rồi đáp xuống trước người Tô Cuồng.
Đây là một ông lão lùn.
Nhanh như chớp tung ra một quyền va chạm trực tiếp với nắm đấm của Diệp Bắc Minh!
Bùm--! ! !
Sóng không khí cuồn cuộn, bầu trời như sụp đổ!
Ông lão lùn tại chỗ lùi lại mười mấy bước, tấm lưng già cỗi đập mạnh vào lồng ngực Tô Cuồng: “Phụt…”
Tô Cuồng lại một lần nữa nôn ra một ngụm máu, ngã gục xuống đất giống như một miếng giẻ lau nhếch nhác!
Nếu không phải có ông lão lùn ngăn chặn cú đấm vừa rồi của Diệp Bắc Minh, e rằng Tô Cuồng đã bỏ mình ngay tại trận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.