Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1887: U Minh Giới
Ss Tần
06/05/2024
Sắc mặt Diệp Bắc Minh trở nên cực kỳ khó coi: “Ý của cô là, cha mẹ tôi chết rồi?”
Nghê Hoàng vội vã giải thích: “Cái này cũng không chắc, từ Minh giới vẫn có cách để trở lại Dương giới”.
“Có lẽ cha mẹ anh đã dùng cách gì đó, trong hoàng cung có trận pháp truyền tống, hay là chúng ta đến U Minh Giới một chuyến thử nhé?”
“Được!”
Diệp Bắc Minh nặng nề gật đầu.
Nhìn một lượt xung quanh, đám người Tù Sư, Lão Hà, Bạch Tông Hà đều đang nhìn anh với vẻ mặt khiếp sợ.
“Qủa... quả nhiên... là... là cậu ta”.
Lúc này, Diệp Bắc Minh đã tháo bỏ mặt nạ xuống.
Lộ ra khuôn mặt thật của mình.
Vừa rồi, Trần Tu và Viên Minh rời đi với bộ dạng nhếch nhác, vừa nhìn đã biết Trần Tu bị thương nặng, Diệp Bắc Minh giờ lại bước ra khỏi tổ địa Hoa Tộc như không có chuyện gì xảy ra.
Không lâu trước đây, Diệp Bắc Minh cũng giết chết Tiêu Trấn Quốc trong một nháy mắt.
Chưa kể mọi chuyện xảy ra ở Tháp Đế Cốt.
Thật đúng là một cơn ác mộng.
Tù Sư chỉ muốn được sống, hiện tại khi đối mặt với Diệp Bắc Minh, trong lòng hắn ta chỉ có nỗi sợ hãi vô tận.
“Diệp Thần... ôi không, Thánh Tử điện hạ....”, Tù Sư đã không còn kiêu ngạo như ngày thường nữa, mà càng giống một con chim cút hơn.
Diệp Bắc Minh phun ra một câu: “Thứ nhất, trước khi tao quay lại, nếu có người dám tới gần tổ địa Hoa Tộc nửa bước, tao sẽ giết chết toàn bộ người của nhà họ Tù!”
“Thứ hai, để Tiêu Phi Yên hồi cung!”
Một quyền đấm ra.
Cực kỳ thô bạo.
Tù Sư căn bản không thể ngăn cản, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể đập mạnh vào bức tường phía sau.
Rầm!
Một tiếng động lớn vang lên, khói bụi mịt mù.
Diệp Bắc Minh cất giọng lạnh lùng: “Nếu không làm được điều tao nói, cho dù Tù Sư mày có lên trời hay xuống đất, tao cũng sẽ tìm và giết mày bằng được”.
“Vâng...”
Tù Sư ôm ngực lồm cồm bò dậy, xương sườn bị gãy đoạn, máu tươi trào ra.
Đáy mắt hắn ta chỉ còn lại sự hoảng sợ vô tận.
Lão Hà cùng Bạch Tông Hà cũng run rẩy, lo lắng Diệp Bắc Minh sẽ tính sổ với bọn họ.
Chỉ là.
Diệp Bắc Minh không có thời gian để ý tới hai người này, trực tiếp rời đi.
“Phù...”
Hai người thở phào nhẹ nhõm, run rẩy nằm tê liệt trên đất.
Sức mạnh áp bức của người này, thật là khủng bố.
Một lát sau, Diệp Bắc Minh và Nghê Hoàng đã đứng trước một trận pháp truyền tống cực lớn.
Trận pháp này lớn bằng một sân bóng đá, những phù văn trên đó nhìn qua vô cùng phức tạp.
Nghê Hoàng giới thiệu: “Nghe nói trận truyền tống này do Thần Quân Hỗn Độn để lại, có thể truyền tống đến một vài vị trí của đại lục Hỗn Độn”.
“Mà tôi còn nghe nói, trận truyền tống này cũng có thể đưa người về thế giới Bản Nguyên, chỉ là khối phù văn đó hình như đã bị người khác phá hủy”.
Nghê Hoàng chỉ vào khu vực trung tâm của trận pháp truyền tống.
Quả nhiên.
Nơi đó có một mảng lớn phù văn đã bị hủy mất, hoàn toàn trống không.
“Chúng ta đến U Minh Giới trước đã”, vẻ mặt Diệp Bắc Minh âm trầm nói.
“Vâng!”
Nghê Hoàng gật đầu, trực tiếp kích hoạt trận pháp truyền tống, một cỗ sức mạnh không gian bắt đầu chấn động.
Hai bóng người lóe lên trong giây lát rồi biến mất.
Không biết qua bao lâu, Diệp Bắc Minh cảm thấy như đã đến nơi.
“Đây có phải U Minh Giới không? Vậy mà lại có mặt trời?”
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu lên, nhìn thấy mặt trời trên cao.
Điểm khác biệt duy nhất so với nhân gian chính là, mặt trời này dường như bị bao phủ bởi một lớp kính mờ ảo.
Xung quanh nó được bao bọc một lớp sương mù, mọi thứ mông lung, giống như trong một giấc mơ vậy.
Dưới chân là một trận truyền tống khổng lồ.
Giọng nói của Nghê Hoàng vang lên: “Diệp công tử, chúng ta tới U Minh Giới rồi”.
Không ngừng có người bị đưa đến đây, đến nhanh đi cũng nhanh, biến mất trong màn sương mờ.
Nghê Hoàng chỉ về phía trước nói: “Nơi đó chính là Phong Đô, Hoàng Tuyền chính là dòng sông bảo vệ của Phong Đô”.
“Phong Đô?”
Diệp Bắc Minh sững sờ.
Thành phố ma trong truyền thuyết lại thật sự tồn tại?
Sương mù từ từ tan đi, trước mặt xuất hiện một tòa thành đen nhánh, giống như một con quái vật khổng lồ ẩn mình trong bóng tối.
Ở vị trí cổng thành, có người tay cầm nến tiến vào Phong Đô.
Còn có một đám người, cơ thể hư ảo dường như trong suốt cũng tiến vào thành.
“Đây là linh hồn hay là quỷ?”, lông mày Diệp Bắc Minh giật giật hỏi.
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên trong đầu anh: “Linh hồn yếu ớt, không thể trọng sinh nữa, đều sẽ trở thành hồn ma”.
“Linh hồn bảy vị sư tỷ của cậu biến mất chính là vì họ đã biến thành hồn ma”.
Diệp Bắc Minh nhìn chăm chú về hướng Phong Đô rồi nói: “Đi, đến Minh giới!”
Hai người rời khỏi trận truyền tống, đến trước Hoàng Tuyền.
Mặt nước sông Hoàng Tuyền yên tĩnh đến đáng sợ. Giống như một mặt gương không có bất kỳ gợn sóng nào, cực kỳ quỷ dị.
Trên mặt sông có vài con thuyền qua lại, hướng về phía Minh giới.
Diệp Bắc Minh khẽ cau mày: “Võ giả có thể bay, tại sao không trực tiếp bay qua đó?”
Nghê Hoàng lắc đầu: “Diệp công tử, không thứ gì có thể bay trên mặt sông Hoàng Tuyền”.
Anh thử nhặt một hòn đá dưới đất lên và ném thẳng qua sông.
Bõm. Hòn đá rơi thẳng xuống sông với một góc 90 độ và biến mất không dấu vết.
Nghê Hoàng vội vã giải thích: “Cái này cũng không chắc, từ Minh giới vẫn có cách để trở lại Dương giới”.
“Có lẽ cha mẹ anh đã dùng cách gì đó, trong hoàng cung có trận pháp truyền tống, hay là chúng ta đến U Minh Giới một chuyến thử nhé?”
“Được!”
Diệp Bắc Minh nặng nề gật đầu.
Nhìn một lượt xung quanh, đám người Tù Sư, Lão Hà, Bạch Tông Hà đều đang nhìn anh với vẻ mặt khiếp sợ.
“Qủa... quả nhiên... là... là cậu ta”.
Lúc này, Diệp Bắc Minh đã tháo bỏ mặt nạ xuống.
Lộ ra khuôn mặt thật của mình.
Vừa rồi, Trần Tu và Viên Minh rời đi với bộ dạng nhếch nhác, vừa nhìn đã biết Trần Tu bị thương nặng, Diệp Bắc Minh giờ lại bước ra khỏi tổ địa Hoa Tộc như không có chuyện gì xảy ra.
Không lâu trước đây, Diệp Bắc Minh cũng giết chết Tiêu Trấn Quốc trong một nháy mắt.
Chưa kể mọi chuyện xảy ra ở Tháp Đế Cốt.
Thật đúng là một cơn ác mộng.
Tù Sư chỉ muốn được sống, hiện tại khi đối mặt với Diệp Bắc Minh, trong lòng hắn ta chỉ có nỗi sợ hãi vô tận.
“Diệp Thần... ôi không, Thánh Tử điện hạ....”, Tù Sư đã không còn kiêu ngạo như ngày thường nữa, mà càng giống một con chim cút hơn.
Diệp Bắc Minh phun ra một câu: “Thứ nhất, trước khi tao quay lại, nếu có người dám tới gần tổ địa Hoa Tộc nửa bước, tao sẽ giết chết toàn bộ người của nhà họ Tù!”
“Thứ hai, để Tiêu Phi Yên hồi cung!”
Một quyền đấm ra.
Cực kỳ thô bạo.
Tù Sư căn bản không thể ngăn cản, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể đập mạnh vào bức tường phía sau.
Rầm!
Một tiếng động lớn vang lên, khói bụi mịt mù.
Diệp Bắc Minh cất giọng lạnh lùng: “Nếu không làm được điều tao nói, cho dù Tù Sư mày có lên trời hay xuống đất, tao cũng sẽ tìm và giết mày bằng được”.
“Vâng...”
Tù Sư ôm ngực lồm cồm bò dậy, xương sườn bị gãy đoạn, máu tươi trào ra.
Đáy mắt hắn ta chỉ còn lại sự hoảng sợ vô tận.
Lão Hà cùng Bạch Tông Hà cũng run rẩy, lo lắng Diệp Bắc Minh sẽ tính sổ với bọn họ.
Chỉ là.
Diệp Bắc Minh không có thời gian để ý tới hai người này, trực tiếp rời đi.
“Phù...”
Hai người thở phào nhẹ nhõm, run rẩy nằm tê liệt trên đất.
Sức mạnh áp bức của người này, thật là khủng bố.
Một lát sau, Diệp Bắc Minh và Nghê Hoàng đã đứng trước một trận pháp truyền tống cực lớn.
Trận pháp này lớn bằng một sân bóng đá, những phù văn trên đó nhìn qua vô cùng phức tạp.
Nghê Hoàng giới thiệu: “Nghe nói trận truyền tống này do Thần Quân Hỗn Độn để lại, có thể truyền tống đến một vài vị trí của đại lục Hỗn Độn”.
“Mà tôi còn nghe nói, trận truyền tống này cũng có thể đưa người về thế giới Bản Nguyên, chỉ là khối phù văn đó hình như đã bị người khác phá hủy”.
Nghê Hoàng chỉ vào khu vực trung tâm của trận pháp truyền tống.
Quả nhiên.
Nơi đó có một mảng lớn phù văn đã bị hủy mất, hoàn toàn trống không.
“Chúng ta đến U Minh Giới trước đã”, vẻ mặt Diệp Bắc Minh âm trầm nói.
“Vâng!”
Nghê Hoàng gật đầu, trực tiếp kích hoạt trận pháp truyền tống, một cỗ sức mạnh không gian bắt đầu chấn động.
Hai bóng người lóe lên trong giây lát rồi biến mất.
Không biết qua bao lâu, Diệp Bắc Minh cảm thấy như đã đến nơi.
“Đây có phải U Minh Giới không? Vậy mà lại có mặt trời?”
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu lên, nhìn thấy mặt trời trên cao.
Điểm khác biệt duy nhất so với nhân gian chính là, mặt trời này dường như bị bao phủ bởi một lớp kính mờ ảo.
Xung quanh nó được bao bọc một lớp sương mù, mọi thứ mông lung, giống như trong một giấc mơ vậy.
Dưới chân là một trận truyền tống khổng lồ.
Giọng nói của Nghê Hoàng vang lên: “Diệp công tử, chúng ta tới U Minh Giới rồi”.
Không ngừng có người bị đưa đến đây, đến nhanh đi cũng nhanh, biến mất trong màn sương mờ.
Nghê Hoàng chỉ về phía trước nói: “Nơi đó chính là Phong Đô, Hoàng Tuyền chính là dòng sông bảo vệ của Phong Đô”.
“Phong Đô?”
Diệp Bắc Minh sững sờ.
Thành phố ma trong truyền thuyết lại thật sự tồn tại?
Sương mù từ từ tan đi, trước mặt xuất hiện một tòa thành đen nhánh, giống như một con quái vật khổng lồ ẩn mình trong bóng tối.
Ở vị trí cổng thành, có người tay cầm nến tiến vào Phong Đô.
Còn có một đám người, cơ thể hư ảo dường như trong suốt cũng tiến vào thành.
“Đây là linh hồn hay là quỷ?”, lông mày Diệp Bắc Minh giật giật hỏi.
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên trong đầu anh: “Linh hồn yếu ớt, không thể trọng sinh nữa, đều sẽ trở thành hồn ma”.
“Linh hồn bảy vị sư tỷ của cậu biến mất chính là vì họ đã biến thành hồn ma”.
Diệp Bắc Minh nhìn chăm chú về hướng Phong Đô rồi nói: “Đi, đến Minh giới!”
Hai người rời khỏi trận truyền tống, đến trước Hoàng Tuyền.
Mặt nước sông Hoàng Tuyền yên tĩnh đến đáng sợ. Giống như một mặt gương không có bất kỳ gợn sóng nào, cực kỳ quỷ dị.
Trên mặt sông có vài con thuyền qua lại, hướng về phía Minh giới.
Diệp Bắc Minh khẽ cau mày: “Võ giả có thể bay, tại sao không trực tiếp bay qua đó?”
Nghê Hoàng lắc đầu: “Diệp công tử, không thứ gì có thể bay trên mặt sông Hoàng Tuyền”.
Anh thử nhặt một hòn đá dưới đất lên và ném thẳng qua sông.
Bõm. Hòn đá rơi thẳng xuống sông với một góc 90 độ và biến mất không dấu vết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.