Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2033: Phượng tổ Thiên Ma

Ss Tần

01/07/2024

Vừa dứt lời, Diệp Bắc Minh đã phất tay vào trong không trung, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục liền vút bay ra ngoài, tàn sát lũ người Đế tộc.

Tiếng rên đau đớn nối tiếp nhau vang lên, mấy chục tên thanh niên Đế tộc mắng nhiếc hăng hái nhất vừa rồi liền hóa thành sương máu!

“Tiểu tạp chủng, sao mày dám giết nhiều người của Đế tộc tao như vậy!”

Đế Ngao đánh mất lý trí gầm lên, giống như điên dại mà lao tới.

Vừa ra tay chính là chiêu chiêu âm hiểm chí mạng!

Diệp Bắc Minh huơ kiếm!

Một con huyết long dài ngàn trượng lao ra, đập về phía ông ta!

Đế Ngao cảm giác được nguy cơ mãnh liệt: 'Làm sao có thể! Thằng nhãi này có thể đe dọa tới mình? Mình thế nhưng là Thiên Tôn hậu kỳ đó! Chỉ thiếu một bước liền có thể đứng ngang hàng với bậc đại năng thượng cổ!”

Bùm!

Huyết long nổ tung!

Đế Ngao nôn ra một ngụm máu,bắn ngược ra ngoài!

“Anh!”

Đế Cơ sốt sắng vội lao tới.

Diệp Bắc Minh quay người, lần nữa xông vào đám người Đế tộc!

Nơi anh đi qua, toàn bộ Đế tộc đều hóa thành một màn sương máu!

Diệp Bắc Minh giống như thần chết bò lên từ địa ngục, điên cuồng giết chóc!

Phượng Cửu đơ người, cứng ngắc ôm lấy cổ anh, tim gần như ngừng đập: "Anh… anh ta vừa nói cái gì? Người phụ nữ của tôi… anh ta coi mình là người phụ nữ của anh ta rồi sao?”

'Tại sao... tại sao trước đây rõ ràng là anh không muốn có mình, nhưng giờ lại ...”

Phượng Cửu ngơ ngác nhìn chăm chăm một bên sườn mặt của Diệp Bắc Minh, cảm xúc trong lòng lẫn lộn không rõ!

Phức tạp tới cực điểm!

Bên cạnh không ngừng truyền tới tiếng kêu thảm thiết của người Đế tộc!

“Mẹ kiếp! Chết tiệt! Đừng giết nữa! Mày đừng giết nữa!”

Đế Ngao gần như sụp đổ.

Máu tươi bắn tung tóe!

Những chùm sương máu nối đuôi nhau nở rộ, mùi tanh tưởi khiến con người ta phải kinh tởm buồn nôn!

Nhưng Diệp Bắc Minh bảo vệ Phượng Cửu rất tốt, không để một giọt máu nào làm vấy bẩn thân thể cô!

Anh càng giết càng hung tàn, cho đến khi tất cả người Đế tộc đổ gục xuống dưới chân anh, Phượng Cửu sớm đã nước mắt đầy mặt, nằm trên vai Diệp Bắc Minh khóc thút thít.

“Bây giờ đến lượt các người rồi!”

Diệp Bắc Minh ngoảnh đầu.

Ánh mắt rơi lên người Đế Ngao cùng Đế Cơ!

Đối mặt với hai Thiên Tôn đỉnh phong, anh chẳng mảy may sợ hãi mà một bước tiến tới, mang theo sát ý ngập trời!

Chín con ma long phóng ra từ phía sau bao trùm lấy cả đất trời!

“Tiểu tạp chủng, mày to gan lắm! Đúng là không biết chữ chết viết như thế nào!”

Đế Ngao tức đến mức gần như hộc máu!

Chỉ với một ý nghĩ, vài thanh ma đao với tạo hình cực kỳ khoa trương liền xuất hiện trong tay ông ta!

Chín đầu rồng đen kịt được khảm trên sống kiếm gầm lên dữ dội!

Một luồng đao khí khổng lồ lao ra khiến cả vòm trời vỡ vụn, kéo ra một vết nứt không gian!

Vào lúc này, phép tắc của Hỗn Độn giới đều chao đảo!

“Cái quái gì thế? Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục toàn lực ra đòn cho ta!”



Diệp Bắc Minh hét: “Hoặc là nó nổ, hoặc là vỡ nát!”

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục tấn công về phía trước!

Ngay lập tức!

“Trời ơi, thần lực của mình…”

Con tim Diệp Bắc Minh đập thình thịch.

Thần lực khắp cơ thể anh trong chớp mắt đã bị kiếm Càn Khôn Trấn Ngục hút cạn!

Giây tiếp theo.

Một con huyết long đỏ tươi, một con huyết long chân thật đến vậy lao ra từ kiếm Trấn Ngục Càn Khôn, ánh sáng máu dâng trào, va chạm kịch liệt với ma đao trong tay Đế Ngao!

Đinh!

Toàn bộ đất trời chấn động, hư không xung quanh tan nát!

Diệp Bắc Minh gần như điếc, căn bản không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào cả, bởi nó đã vượt quá giới hạn thính giác của con người!

Ma đao trong tay Đế Ngao phát nổ, chín đầu rồng sống động như thật kia cũng hóa thành bột phấn!

Dư âm không chút cản trở quét tới, khiến cánh tay ông ta nổ tung!

“Anh!”

Thân thể Đế Cơ run lên, một đòn này vượt quá sức tưởng tượng của bà ta!

Tiếp đó.

Bả vai!

Lồng ngực!

Một nửa cơ thể của Đế Ngao đều nổ tung thành sương máu! Mắt thấy toàn thân ông ta sắp bị sức mạnh từ một kiếm này giết chết!

Bỗng nhiên.

Một giọng nói già nua vang lên: “Kẻ nào dám làm bị thương người đứng đầu Đế tộc ta!”

“Là hơi thở của dư nghiệt Huyền tộc? Tiểu súc sinh, ngươi là người của Huyền tộc?”

Toàn bộ hoàng cung rung chuyển, mặt đất mở ra một vết nứt như đường dẫn lối tới địa ngục, từ nơi sâu trong lòng đất vươn ra một bàn tay khô khốc như củi khô!

Một phát túm lấy Đế Ngao rồi cấp tốc rút lui!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Nhóc con, đây chính là đại năng thượng cổ mà tôi đã cảm nhận được trước đó!”

“Thì ra tung tích của Hỗn Độn Chân Hỏa lại nằm ở dưới lòng đất của hoàng cung Thiên Ma!”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh tối sầm nhìn xuống phía mặt đất!

Một bóng dáng cổ xưa chậm rãi xuất hiện.

“Nhóc con mau đi thôi! Sức mạnh của cậu đều bị kiếm Càn Khôn Ngục Kiếm hút cạn rồi, bản thể của tôi lại ở gần đây, một khi tôi ra tay đám người bảo vệ bên trong đó nhất định có thể cảm nhận được sự tồn tại của tôi!”

“Trốn đi trước đã!”

Diệp Bắc Minh nghe vậy thì quyết đoán xoay người, nhanh chóng biến mất.

"Mẹ kiếp! Người đâu, đuổi theo, mau đuổi theo cho ta!”

Đế Ngao kéo lê nửa người máu me đầm đìa, điên cuồng rống lên.

……

Tốc độ của Diệp Bắc Minh rất nhanh, anh cõng theo Phượng Cửu rời khỏi thành Thiên Ma, ẩn mình vào trong màn đêm!

Hai giờ sau.

Tại một nơi cách xa vạn dặm, sâu trong thung lũng hoang vắng.

Diệp Bắc Minh tìm được một hang động rồi dùng khí hỗn độn che đậy hết thảy hơi thở.



“Em thế nào rồi? Để tôi xem vết thương cho em!”

Anh nhẹ nhàng đặt Phượng Cửu xuống muốn tiến tới kiểm tra.

Phượng Cửu ôm chân ngồi xổm trên mặt đất, nước mắt lăn dài xuống má: “Anh đừng chạm vào tôi…”

“Xin lỗi, chuyện này là do tôi mà ra, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em”

"Thật ra, em không cần phải làm tổn thương bản thân, dùng cái kia…”

“Anh còn nói!”

Phượng Cửu trừng to hai mắt, phẫn nộ nhìn Diệp Bắc Minh quát lên!

Diệp Bắc Minh có chút ngượng ngùng: “Cảm ơn em chuyện ở Phượng Loan Các!”

“Tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm với em, từ nay em chính là người phụ nữ của anh!”

Phượng Cửu nghiến răng, bướng bỉnh đáp: “Ai cần làm người phụ nữ của anh cơ chứ? Không phải là anh coi thường tôi sao?”

“Lúc ở Phượng Loan Các còn nhục nhã tôi một trận, bây giờ lại cứu tôi!”

“Anh tưởng rằng lòng tự trọng của Phượng Cửu tôi có thể tùy tiện dẫm đạp như vậy sao?”

Cô loạng choạng muốn đứng dậy đi về phía cửa hang!

Nhưng thân thể thực sự quá mức yếu đuối liền ngã nhào xuống đất!

Diệp Bắc Minh tiến lên một bước, nhanh gọn hạ xuống mấy cây trâm bạc tạm thời ổn định lại vết thương cho cô, lại đưa vài viên đan dược tới: “Ăn nó đi để trị thương!”

"Tôi không cần!"

Phượng Cửu lắc đầu nguầy nguậy.

Diệp Bắc Minh cau mày: "Ăn!"

“Không!"

Phượng Cửu cắn chặt răng ngà không há miệng!

"Không ăn à?"

Diệp Bắc Minh cười lạnh một tiếng, tự mình ngậm lấy đan dược rồi chủ động hôn Phượng Cửu.

Phượng Cửu không ngờ tới hành động đột ngột này của anh, phản ứng đầu tiên là giãy dụa!

Nhưng hoàn toàn không thể ngăn cản được nhiệt tình của anh, răng miệng bị cạy mở, dược lực liền truyền tới.

“Anh… đồ khốn kiếp!”

Phượng Cửu muốn chạy trốn.

Diệp Bắc Minh giơ tay bắt lấy, một luồng ma khí cuốn tới: “Nếu tôi đã thừa nhận em là người phụ nữ của tôi, vậy em đừng chạy nữa!”

“Nào, để tôi chữa thương cho em!”

Chỉ bằng một ý nghĩ, cắt đứt liên hệ với Tháp Càn Khôn Trấn Ngục!

Khoảnh khắc hai người vượt qua ranh giới.

Một tia sáng màu máu lóe lên trên ngực Phượng Cửu!

Vật tổ phượng hoàng trên ngực cô lóe sáng!

Phượng huyết sục sôi, ngưng kết ra một huyết ảnh, hạ mi nhìn xuống hai người đang quấn với nhau một chỗ kia!

"Ai?"

Diệp Bắc Minh giật mình.

Một làn sóng ma khí lập tức cuộn lên, bao trùm tất cả!

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục tức khắc xuất hiện trong tay, anh lạnh lùng khóa chặt huyết ảnh: “Ngươi là ai?”

Huyết ảnh hóa thành một cô gái, tươi cười đáp: “Chàng trai à, chớ kích động! Ta là Phượng tổ Thiên Ma, cuối cùng cũng đợi được người mong đợi cho nên hóa hình tới gặp!”

Khóe miệng Diệp Bắc Minh không kìm được giật giật: “Bà không thể đổi sang lúc khác được à?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook