Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1645: Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục quay về
Ss Tần
17/03/2024
“Lão tổ! Sao ông lại đến đây?”
Ngư Chính Dương kinh hãi kêu một tiếng, sợ đến quỳ dưới đất, chứng thực suy đoán của Diệp Bắc Minh.
Thạch Ngọc Hồng khóc đến đầm đìa nước mắt: “Lão tổ, ông nhất định phải làm chủ cho tôi!”
“Tên súc sinh này đã giết Thanh Thư, bây giờ lại xông vào nhà họ Ngư…”
Lão tổ nhà họ Ngư giơ tay ép về phía Thạch Ngọc Hồng: “Cô ồn ào quá!”
Phụt!
Cơ thể của Thạch Ngọc Hồng liền nổ tung!
“A…”
Ngư Chính Dương sợ đến mềm nhũn dưới đất, một vũng nước từ đũng quần chảy ra.
Lão tổ nhà họ Ngư cau mày: “Cái đồ chẳng ra sao!”
Rồi lại nhìn Diệp Bắc Minh một cái: “Khiến anh bạn Diệp chê cười rồi, nhà họ Ngư tôi sao lại sinh ra loại vô dụng như vậy chứ!”
“Nếu nhà họ Ngư có thể sinh ra một người giống như anh bạn Diệp đây, cho dù Ngư Phong Ba tôi đi chết ngay lập tức cũng không oán không hối hận!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Nhà họ Ngư cũng không phải ai cũng như vậy, nhân phẩm của cô Ngư cũng rất tốt!”
“Tôi đã thấy rồi”.
Lão tổ nhà họ Ngư cười gật đầu, con mắt nhìn sang Ngư Thất Tình: “Cho nên, lão phu quyết định để Thất Tình làm gia chủ của nhà họ Ngư kỳ tiếp theo!”
“Không biết anh bạn Diệp thấy thế nào?”
“A?”
Ngư Thất Tình mở to con mắt, đúng là không dám tin vào tai của mình!
“Lão tổ, tôi… tôi… tôi không được…”
Cô ta hơi thấy kinh sợ!
“Lão tổ… làm sao có thể!”
Ngư Chính Dương bỗng ngẩng đầu, trong mắt đầy tia máu: “Con tiện nhân này làm bại hoại tôn nghiêm của nhà họ Ngư, nó đã thề phải làm trâu làm ngựa cho tên súc sinh Diệp Bắc Minh này!”
“Nó làm sao có thể làm gia chủ của nhà họ Ngư? Lão tổ, xin ông suy nghĩ lại!”
Lão tổ nhà họ Ngư cười lạnh lùng: “Nếu ông chết trong thủy lao, mặt mũi của nhà họ Ngư còn giữ được chút!”
“Lão tổ, đừng…”
Ngư Chính Dương há hốc miệng, sợ đến toàn thân run rẩy: “Lão tổ tha mạng, tha mạng! Tôi cũng không dám nữa!”
Điên cuồng dập đầu!
Lão tổ nhà họ Ngư nhìn Ngư Thất Tình: “Thất Tình, sống chết của ông ta, do cô quyết định!”
Ngư Chính Dương như tóm được cọng cỏ cứu mạng, bò dưới chân Ngư Thất Tình như con chó con!
“Thất Tình… con gái ngoan, cầu xin lão tổ tha cho bố một mạng đi!”
“Bố ủng hộ con làm gia chủ, con làm gia chủ, bố sẽ là bố của gia chủ rồi!”
“Hai chúng ta nhất định có thể quản lý nhà họ Ngư thật tốt, Thất Tình, con nói đi!”
Mặc cho Ngư Chính Dương cầu xin thế nào.
Ngư Thất Tình cũng chẳng thèm nhìn Ngư Chính Dương đến một cái.
Bắt đầu từ lúc Ngư Chính Dương vứt cô ta vào trong thủy lao, mặc kệ sự sống chết của cô ta, tình bố con của hai người đã kết thúc!
Ngư Chính Dương thấy Ngư Thất Tình không nói gì, trong con mắt tràn đầy tia máu: “Đê tiện, quả nhiên mà là con đê tiện!”
“Tao sinh ra mày, nuôi mày, mày lại thấy chết mà không cứu, tao là bố của mày đấy!”
Lão tổ nhà họ Ngư giơ tay ra tóm, Ngư Chính Dương hóa thành sương máu!
Âm thanh im bặt!
Khóe mắt của Ngư Thất Tình trào ra một hàng lệ, lặng lẽ lau sạch sẽ!
Bỗng nhiên, lão tổ nhà họ Ngư giơ tay, một thanh kiếm màu đen bay ra từ trong chiếc nhẫn trữ vật của ông ta!
Thanh kiếm này kiểu dáng cổ xưa, bên trên khắc vân rồng nổi!
Từng con rồng đen hung dữ như có thể xông ra bất cứ lúc nào!
Diệp Bắc Minh vui mừng: “Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!”
Soạt!
Giơ tay tóm lên không trung!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục bay về trong tay!
‘Choang’, tiếng kêu không ngừng, dường như đang kích động!
“Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, đã lâu không gặp!”, Diệp Bắc Minh cũng kích động.
Tay trái chí tôn cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, anh liền có tự tin vô tận!
Sau khi bình tĩnh lại và cất kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đi.
Diệp Bắc Minh nhìn sang lão tổ nhà họ Ngư: “Cảm ơn tiền bối!”
Lão tổ nhà họ Ngư thản nhiên cười: “Cậu Lý có thể mang thanh kiếm này đi, nhưng tôi hy vọng cậu Lý có thể đồng ý với tôi một điều kiện!”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Tiền bối, mời ông nói”.
Lão tổ nhà họ Ngư cũng khom lưng, nói thẳng: “Hy vọng cậu Lý ở lại, cưới Thất Tình làm vợ, làm con rể của nhà họ Ngư!”
“Phụt…”
Diệp Bắc Minh suýt nữa phun ra máu: “Cái gì… cái gì?”
Khuôn mặt của Ngư Thất Tình đỏ ửng, xấu hổ dậm chân: “Lão tổ, ông… ông ghép uyên ương bừa bãi gì vậy!”
Lão tổ nhà họ Ngư cau mày: “Làm sao? Hai người đều không muốn hả?”
Diệp Bắc Minh quả quyết lắc đầu: “Tiền bối, bên cạnh tôi đã có mấy hồng nhan tri kỷ!”
“Hơn nữa, bây giờ tôi đã là chủ của Thái Dương Tông, làm sao có thể ở rể nhà họ Ngư?”
“Nói cách khác, chuyện nan nữ cần đôi bên tình nguyện!”
“Cô Ngư cũng không đồng ý mà!”
Ngư Chính Dương kinh hãi kêu một tiếng, sợ đến quỳ dưới đất, chứng thực suy đoán của Diệp Bắc Minh.
Thạch Ngọc Hồng khóc đến đầm đìa nước mắt: “Lão tổ, ông nhất định phải làm chủ cho tôi!”
“Tên súc sinh này đã giết Thanh Thư, bây giờ lại xông vào nhà họ Ngư…”
Lão tổ nhà họ Ngư giơ tay ép về phía Thạch Ngọc Hồng: “Cô ồn ào quá!”
Phụt!
Cơ thể của Thạch Ngọc Hồng liền nổ tung!
“A…”
Ngư Chính Dương sợ đến mềm nhũn dưới đất, một vũng nước từ đũng quần chảy ra.
Lão tổ nhà họ Ngư cau mày: “Cái đồ chẳng ra sao!”
Rồi lại nhìn Diệp Bắc Minh một cái: “Khiến anh bạn Diệp chê cười rồi, nhà họ Ngư tôi sao lại sinh ra loại vô dụng như vậy chứ!”
“Nếu nhà họ Ngư có thể sinh ra một người giống như anh bạn Diệp đây, cho dù Ngư Phong Ba tôi đi chết ngay lập tức cũng không oán không hối hận!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Nhà họ Ngư cũng không phải ai cũng như vậy, nhân phẩm của cô Ngư cũng rất tốt!”
“Tôi đã thấy rồi”.
Lão tổ nhà họ Ngư cười gật đầu, con mắt nhìn sang Ngư Thất Tình: “Cho nên, lão phu quyết định để Thất Tình làm gia chủ của nhà họ Ngư kỳ tiếp theo!”
“Không biết anh bạn Diệp thấy thế nào?”
“A?”
Ngư Thất Tình mở to con mắt, đúng là không dám tin vào tai của mình!
“Lão tổ, tôi… tôi… tôi không được…”
Cô ta hơi thấy kinh sợ!
“Lão tổ… làm sao có thể!”
Ngư Chính Dương bỗng ngẩng đầu, trong mắt đầy tia máu: “Con tiện nhân này làm bại hoại tôn nghiêm của nhà họ Ngư, nó đã thề phải làm trâu làm ngựa cho tên súc sinh Diệp Bắc Minh này!”
“Nó làm sao có thể làm gia chủ của nhà họ Ngư? Lão tổ, xin ông suy nghĩ lại!”
Lão tổ nhà họ Ngư cười lạnh lùng: “Nếu ông chết trong thủy lao, mặt mũi của nhà họ Ngư còn giữ được chút!”
“Lão tổ, đừng…”
Ngư Chính Dương há hốc miệng, sợ đến toàn thân run rẩy: “Lão tổ tha mạng, tha mạng! Tôi cũng không dám nữa!”
Điên cuồng dập đầu!
Lão tổ nhà họ Ngư nhìn Ngư Thất Tình: “Thất Tình, sống chết của ông ta, do cô quyết định!”
Ngư Chính Dương như tóm được cọng cỏ cứu mạng, bò dưới chân Ngư Thất Tình như con chó con!
“Thất Tình… con gái ngoan, cầu xin lão tổ tha cho bố một mạng đi!”
“Bố ủng hộ con làm gia chủ, con làm gia chủ, bố sẽ là bố của gia chủ rồi!”
“Hai chúng ta nhất định có thể quản lý nhà họ Ngư thật tốt, Thất Tình, con nói đi!”
Mặc cho Ngư Chính Dương cầu xin thế nào.
Ngư Thất Tình cũng chẳng thèm nhìn Ngư Chính Dương đến một cái.
Bắt đầu từ lúc Ngư Chính Dương vứt cô ta vào trong thủy lao, mặc kệ sự sống chết của cô ta, tình bố con của hai người đã kết thúc!
Ngư Chính Dương thấy Ngư Thất Tình không nói gì, trong con mắt tràn đầy tia máu: “Đê tiện, quả nhiên mà là con đê tiện!”
“Tao sinh ra mày, nuôi mày, mày lại thấy chết mà không cứu, tao là bố của mày đấy!”
Lão tổ nhà họ Ngư giơ tay ra tóm, Ngư Chính Dương hóa thành sương máu!
Âm thanh im bặt!
Khóe mắt của Ngư Thất Tình trào ra một hàng lệ, lặng lẽ lau sạch sẽ!
Bỗng nhiên, lão tổ nhà họ Ngư giơ tay, một thanh kiếm màu đen bay ra từ trong chiếc nhẫn trữ vật của ông ta!
Thanh kiếm này kiểu dáng cổ xưa, bên trên khắc vân rồng nổi!
Từng con rồng đen hung dữ như có thể xông ra bất cứ lúc nào!
Diệp Bắc Minh vui mừng: “Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!”
Soạt!
Giơ tay tóm lên không trung!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục bay về trong tay!
‘Choang’, tiếng kêu không ngừng, dường như đang kích động!
“Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, đã lâu không gặp!”, Diệp Bắc Minh cũng kích động.
Tay trái chí tôn cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, anh liền có tự tin vô tận!
Sau khi bình tĩnh lại và cất kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đi.
Diệp Bắc Minh nhìn sang lão tổ nhà họ Ngư: “Cảm ơn tiền bối!”
Lão tổ nhà họ Ngư thản nhiên cười: “Cậu Lý có thể mang thanh kiếm này đi, nhưng tôi hy vọng cậu Lý có thể đồng ý với tôi một điều kiện!”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Tiền bối, mời ông nói”.
Lão tổ nhà họ Ngư cũng khom lưng, nói thẳng: “Hy vọng cậu Lý ở lại, cưới Thất Tình làm vợ, làm con rể của nhà họ Ngư!”
“Phụt…”
Diệp Bắc Minh suýt nữa phun ra máu: “Cái gì… cái gì?”
Khuôn mặt của Ngư Thất Tình đỏ ửng, xấu hổ dậm chân: “Lão tổ, ông… ông ghép uyên ương bừa bãi gì vậy!”
Lão tổ nhà họ Ngư cau mày: “Làm sao? Hai người đều không muốn hả?”
Diệp Bắc Minh quả quyết lắc đầu: “Tiền bối, bên cạnh tôi đã có mấy hồng nhan tri kỷ!”
“Hơn nữa, bây giờ tôi đã là chủ của Thái Dương Tông, làm sao có thể ở rể nhà họ Ngư?”
“Nói cách khác, chuyện nan nữ cần đôi bên tình nguyện!”
“Cô Ngư cũng không đồng ý mà!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.