Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1646: Ngựa giống

Ss Tần

18/03/2024

Ngư Thất Tình bất giác thất vọng.

Rất muốn nói một câu, anh không hỏi làm sao biết tôi không đồng ý chứ?”

Lão tổ nhà họ Ngư suy nghĩ một lúc: “Thôi vậy, cậu không ở rể nhà họ Ngư cũng được!”

“Chúng ta mỗi lên nhường một bước, bây giờ hai người lập tức động phòng!”

“Chỉ cần cho Thất Tình sinh một nam một nữ là được!”

Ngư Thất Tình hoàn toàn ngẩn người: “Lão tổ, liệu có quá nhanh không…”

Diệp Bắc Minh giật khóe miệng, không nhịn được truyền âm: “Tiểu tháp, người của thần giới đều cởi mở như vậy sao?”

“Ha ha ha!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười lớn: “Lão già này nhìn trúng huyết mạch của cậu, muốn cậu để lại giống nòi!”

Diệp Bắc Minh kêu gào: “Tôi không phải là ngựa giống!”

Quả quyết từ chối lão tổ nhà họ Ngư!

“Tiền bối, ông đổi điều kiện đi!”

Lão tổ nhà họ Ngư hơi tức giận: “Nhóc thối, dù thế nào cậu cũng không muốn phải không?”

“Được, đã như vậy, tôi sẽ nói điều kiện cuối cùng, chỉ cần cậu còn sống một ngày thì không được để căn cơ của nhà họ Ngư bị lung lay!”

“Nếu có người hoặc thế lực muốn làm hại nhà họ Ngư, cậu phải ra tay vì nhà họ Ngư vô điều kiện!”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Được, tôi đồng ý với ông!”

“Hừ! Không biết tốt xấu!”

Lão tổ nhà họ Ngư hừ một tiếng, trực tiếp phất tay áo bỏ đi.

Vì vậy, bầu không khí trong thủy lao hơi ngượng ngập.

Diệp Bắc Minh nhìn Ngư Thất Tình: “Cô Ngư, việc đó… cô đừng hiểu lầm…”

Ngư Thất Tình rất thất vọng, cười khổ gật đầu: “Tôi biết, anh Diệp không thích tôi!”



Diệp Bắc Minh vội giải thích: “Không phải, không phải không thích…”

“A? Anh Diệp, anh…”

Đôi mắt của Ngư Thất Tình sáng lên.

Diệp Bắc Minh vỗ trán: “Không phải, tôi không có ý đó!”

Ngư Thất Tình hơi đỏ mặt, cúi đầu đi đến: “Anh Diệp, tôi hiểu ý của anh, nếu anh không có ý đó cũng…”

“Cũng sẽ không mạo hiểm đến cứu tôi, Thất Tình hiểu tâm ý của anh Diệp!”

“Anh Diệp là người hàm súc, chúng ta có thể từ từ…”

Sau khi ném lại câu này, Ngư Thất Tình liền chạy ra khỏi thủy lao.

Cuối cùng khi sắp biến mất, còn quay đầu nhìn Diệp Bắc Minh một cái với ánh mắt chan chứa tình cảm!

Diệp Bắc Minh giât khóe miệng: “Hỏng rồi, lần này giải thích không rõ ràng rồi”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười điên cuồng: “Ha ha ha, cậu nhóc, bất kể cậu đi đến đâu cũng để lại món nợ đào hoa!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu, đưa tay tóm về phía khe nứt bức tường bên cạnh!

Một luồng sức mạnh tấn công đến.

Thạch Trung Hổ thoi thóp thở bị ném ra!

Giọng nói gần như vô tình lạnh như băng vang lên: “Biết tại sao không giết ông không?”

Sắc mặt Thạch Trung Hổ đầy sợ hãi, ông ta chết cũng không ngờ tên nhóc vừa từ hạ giới lên lại khủng bố như vậy: “Cậu Diệp, tiểu nhân không biết…”

Diệp Bắc Minh nhả ra bốn chữ: “Rừng rậm Tinh Hồn!”

Thạch Trung Hổ hiểu ra!

Chẳng lẽ là vì lúc mình và trưởng lão Vạn Thần Tông nói chuyện, đã nói ra bốn chữ rừng rậm Tinh Hồn?

Bốn chữ này là lý do để Diệp Bắc Minh không giết ông ta?

“Ực ực…”

Thạch Trung Hổ nuốt nước miệng: “Cậu Diệp, cậu biết gì về rừng rậm Tinh Hồn? Tôi đã ở trong đó liên tục hơn trăm năm!”



“Bất kể cậu muốn biết gì, chỉ cần tôi biết, nhất định sẽ nói với cậu toàn bộ!”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Ông biết bao nhiêu về tinh hồn thảo?”

Thạch Trung Hổ đã nhìn thấy hy vọng sống, nhanh chóng nói: “Tôi biết rõ tinh hồn thảo! Vật này sinh trưởng ở nơi sâu nhất trong rừng rậm Tinh Hồn!”

“Nghe đồn, tinh hồn thảo được tạo thành sau khi yêu thú cảnh giới thần hoàng chết và ngưng tụ thần hồn!”

“Vì vậy, vật này cực kỳ quý giá, thông thường cho dù xuất hiện cũng sẽ bị các thế lực lớn mua về!”

Giải thích một hồi xong.

Ông ta nói gần giống với Tiêu Vô Tướng.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Cũng giống như tôi được biết, không có thông tin có giá trị”.

“Ông có thể đi chết rồi!”

Một luồng khí tức chết chóc ập đến.

Thạch Trung Hổ sợ đến thụp quỳ xuống đất, kinh sợ cầu xin: “Đừng… cậu Lý, tha cho tôi một mạng đi, tôi còn có tác dụng!”

“Tôi thực sự còn có ích! Đúng… cậu Diệp, tôi có thể đưa cậu đi tìm tinh hồn thảo!”

“Hơn nữa bây giờ tôi có thể dùng thần hồn để thề, bắt đầu từ bây giờ trở thành nô lệ của cậu!”

Phập! Phập! Phập!

Thạch Trung Hổ điên cuồng dập đầu!

Ông ta không muốn chết, thực sự không muốn chết!

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lúc: “Thề cũng vô dụng, ký khế ước thần hồn đi!”

“Cái gì?”

Thạch Trung Hổ bỗng ngẩng đầu, còn mắt đầy tia máu!

Ông ta do dự!

Diệp Bắc Minh chẳng thèm phí lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook