Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1644: Tôi là vô địch
Ss Tần
17/03/2024
Thậm chí.
Lúc này Diệp Bắc Minh hoàn toàn không nhìn đến ba người, vẫn đang trị thương cho Ngư Thất Tình!
Ngược lại là Ngư Thất Tình lo lắng như con kiến trong nồi nóng: “Anh Diệp, anh đừng lo cho Thất Tình, anh mau chạy đi!”
“Bây giờ anh dùng hết mọi thủ đoạn đột phá vòng vây, không chừng có thể sống thoát ra được!”
“Đừng nói nữa, còn không hồi phục kinh mạch và đan điền của cô, cả đời cô hoàn toàn bị phế đấy”.
Diệp Bắc Minh chỉ thản nhiên nhả ra một câu.
Dường như Thạch Trung Hổ và ba ông lão áo choàng đen của Vạn Thần Tông không hề có sức uy hiếp với anh vậy!
Nhìn thấy cảnh này, lão Mã cau chặt mày.
‘Rốt cuộc tên nhóc này có con bài gì? Nhưng bất luận có con bài gì, hắn chỉ là một con kiến vừa tiến vào thần giới thôi!’
“Cho Thạch Trung Hổ đánh trận đầu trước, nếu ông ta và tên nhóc này đều bị thương thì bọn ta sẽ ngồi không hưởng lợi!’
‘Cho dù ông ta thực sự giết được tên nhóc này, một mình ông ta cũng không thể nào là đối thủ của ba người chúng ta!’
Nghĩ đến đây.
Lão Mã mới đồng ý với yêu cầu của Thạch Trung Hổ!
“Cậu nhóc, chết đến nơi rồi còn giả bộ thâm sâu cái gì?”
Thạch Trung Hổ dậm chân một cái, thủy lao chấn rung dữ dội, cả người bay vút lên cao, rìu khổng lồ trong tay nghiền áp về phía Diệp Bắc Minh và Ngư Thất Tình như thái sơn đè xuống!
Ầm ầm!
Lấy Diệp Bắc Minh và Ngư Thất Tình làm trung tâm, tất cả mọi thứ xung quanh đều hóa thành bột vụn!
“Anh Diệp…”
Ngư Thất Tình căng thẳng tóm lấy cánh tay của Diệp Bắc Minh, vùi đầu vào phía sau lưng anh.
Có thể chết cùng với anh Diệp, cũng coi như không uổng đời này!
Đúng lúc cái rìu khổng lồ giáng xuống, chém hai người.
Diệp Bắc Minh đột nhiên ngẩng đầu: “Chẳng lẽ ông không biết, dưới cảnh giới thần hoàng, tôi là vô địch sao?”
“Mày nói cái gì?”
Thạch Trung Hổ ngẩn người, còn tưởng mình nghe nhầm.
Liền sau đó, nắm ngón tay trái chí tôn của Diệp Bắc Minh nắm lại!
Kiếm Long Đạo xuất hiện trong tay, chém ra một đường!
Thạch Trung Hổ thấp thoáng nhìn thấy một con huyết long xông ra, đập mạnh lên chiếc rìu khổng lồ trong tay như tử thần giáng xuống!
‘Rắc’ một tiếng giòn tan!
Lúc này, thần hồn của Thạch Trung Hổ không nhịn được run lên: “Làm sao có thể…”
Không hề có dấu hiệu, binh khí đi theo ông ta hơn nửa đời người lại vỡ tan!
Gru!
Huyết long tiếp tục xông đến, hằm hằm đập lên người Thạch Trung Hổ!
“Phụt…”
Thạch Trung Hổ bay đi như chó chết, đập mạnh lên bức tường trong thủy lao, rồi lúc sâu vào!
“Anh…”
Thạch Ngọc Hồng ôm chặt miệng, con ngươi suýt trố ra!
Ngư Chính Dương run rẩy, không nhịn được kinh sợ nhìn sang Diệp Bắc Minh!
“Anh Diệp, thực lực của anh?”
Vẻ mặt Ngư Thất Tình đầy bất ngờ!
Quá bất ngờ!
Sắc mặt của ba ông lão áo choàng đen của Vạn Thần Tông cùng trở nên vô cùng nghiêm trọng, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh.
“Kẻ này hơi quỷ dị! Cùng ra tay, đừng cho hắn cơ hội nào!”, lão Mã gầm quát lên.
Hai ông lão áo choàng đen khác phản ứng lại, bàn tay nắm lên không trung!
Trong tay mỗi người xuất hiện một thanh đao kiếm!
Lão Mã cũng rút ra một thanh trường thương, ba người không hề do dự tấn công về phía Diệp Bắc Minh!
Đối diện với ba người cảnh giới chí tôn đỉnh phong, Diệp Bắc Minh không hề sợ hãi!
Bàn tay trái chí tôn cầm kiếm Long Đạo, tiếng huyết long gào thét vang lên không ngừng!
Sau ba mươi mấy hiệp, lão Mã cũng không trụ được nữa!
Bị huyết long đập mạnh lên lồng ngực bay đi, phun ra một ngụm máu tươi: “Mau đi thôi, thực lực của tên nhóc này có vấn đề rất lớn, mau về bẩm báo với tông môn!”
Trong mắt cua hai ông lão mặc áo choàng đen còn lại lóe lên tia sợ hãi!
Ba người họ cùng liên thủ, ít nhất có thể kiên trì được năm mươi hiệp dưới tay cảnh giới thần hoàng!
Nhưng dưới tay Diệp Bắc Minh, ngay cả ba mươi hiệp cũng không thể trụ được?
Hắn là quái vật gì chứ!
“Đi thôi!”
Ba người quay đi tháo chạy khỏi thủy lao.
“Bây giờ muốn chạy hả? Không cảm thấy quá muộn rồi?”, sắc mặt Diệp Bắc Minh lạnh lùng, đang định đuổi theo.
Ba tiếng kêu thảm tiết vang lên liên tiếp!
“Mày là ai…đừng cản đường! Cút ra cho tao!”
“Đừng…”
“A!”
Liền sau đó, ba người lão Mã bay ngược lại, đập mạnh xuống dưới đất, cơ thể ầm ầm nỏ tung!
Một ông lão lưng gù chậm rãi đi vào thủy lao: “Đã vào thủy lao của nhà họ Ngư tôi, thì ngủ sâu ở đây đi!”
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cảnh giới thần hoàng đỉnh phong, còn khủng bố hơn Bá Đạo thần hoàng ba phần!”
“Cậu nhóc, xem ra nhà họ Ngư cũng là nơi ngọa hổ tàng long đấy!”
Diệp Bắc Minh cảm nhận được ý uy hiếp cực lớn, nhìn chằm chằm ông lão lưng gù: “Ông là lão tổ của nhà họ Ngư phải không?”
Lúc này Diệp Bắc Minh hoàn toàn không nhìn đến ba người, vẫn đang trị thương cho Ngư Thất Tình!
Ngược lại là Ngư Thất Tình lo lắng như con kiến trong nồi nóng: “Anh Diệp, anh đừng lo cho Thất Tình, anh mau chạy đi!”
“Bây giờ anh dùng hết mọi thủ đoạn đột phá vòng vây, không chừng có thể sống thoát ra được!”
“Đừng nói nữa, còn không hồi phục kinh mạch và đan điền của cô, cả đời cô hoàn toàn bị phế đấy”.
Diệp Bắc Minh chỉ thản nhiên nhả ra một câu.
Dường như Thạch Trung Hổ và ba ông lão áo choàng đen của Vạn Thần Tông không hề có sức uy hiếp với anh vậy!
Nhìn thấy cảnh này, lão Mã cau chặt mày.
‘Rốt cuộc tên nhóc này có con bài gì? Nhưng bất luận có con bài gì, hắn chỉ là một con kiến vừa tiến vào thần giới thôi!’
“Cho Thạch Trung Hổ đánh trận đầu trước, nếu ông ta và tên nhóc này đều bị thương thì bọn ta sẽ ngồi không hưởng lợi!’
‘Cho dù ông ta thực sự giết được tên nhóc này, một mình ông ta cũng không thể nào là đối thủ của ba người chúng ta!’
Nghĩ đến đây.
Lão Mã mới đồng ý với yêu cầu của Thạch Trung Hổ!
“Cậu nhóc, chết đến nơi rồi còn giả bộ thâm sâu cái gì?”
Thạch Trung Hổ dậm chân một cái, thủy lao chấn rung dữ dội, cả người bay vút lên cao, rìu khổng lồ trong tay nghiền áp về phía Diệp Bắc Minh và Ngư Thất Tình như thái sơn đè xuống!
Ầm ầm!
Lấy Diệp Bắc Minh và Ngư Thất Tình làm trung tâm, tất cả mọi thứ xung quanh đều hóa thành bột vụn!
“Anh Diệp…”
Ngư Thất Tình căng thẳng tóm lấy cánh tay của Diệp Bắc Minh, vùi đầu vào phía sau lưng anh.
Có thể chết cùng với anh Diệp, cũng coi như không uổng đời này!
Đúng lúc cái rìu khổng lồ giáng xuống, chém hai người.
Diệp Bắc Minh đột nhiên ngẩng đầu: “Chẳng lẽ ông không biết, dưới cảnh giới thần hoàng, tôi là vô địch sao?”
“Mày nói cái gì?”
Thạch Trung Hổ ngẩn người, còn tưởng mình nghe nhầm.
Liền sau đó, nắm ngón tay trái chí tôn của Diệp Bắc Minh nắm lại!
Kiếm Long Đạo xuất hiện trong tay, chém ra một đường!
Thạch Trung Hổ thấp thoáng nhìn thấy một con huyết long xông ra, đập mạnh lên chiếc rìu khổng lồ trong tay như tử thần giáng xuống!
‘Rắc’ một tiếng giòn tan!
Lúc này, thần hồn của Thạch Trung Hổ không nhịn được run lên: “Làm sao có thể…”
Không hề có dấu hiệu, binh khí đi theo ông ta hơn nửa đời người lại vỡ tan!
Gru!
Huyết long tiếp tục xông đến, hằm hằm đập lên người Thạch Trung Hổ!
“Phụt…”
Thạch Trung Hổ bay đi như chó chết, đập mạnh lên bức tường trong thủy lao, rồi lúc sâu vào!
“Anh…”
Thạch Ngọc Hồng ôm chặt miệng, con ngươi suýt trố ra!
Ngư Chính Dương run rẩy, không nhịn được kinh sợ nhìn sang Diệp Bắc Minh!
“Anh Diệp, thực lực của anh?”
Vẻ mặt Ngư Thất Tình đầy bất ngờ!
Quá bất ngờ!
Sắc mặt của ba ông lão áo choàng đen của Vạn Thần Tông cùng trở nên vô cùng nghiêm trọng, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh.
“Kẻ này hơi quỷ dị! Cùng ra tay, đừng cho hắn cơ hội nào!”, lão Mã gầm quát lên.
Hai ông lão áo choàng đen khác phản ứng lại, bàn tay nắm lên không trung!
Trong tay mỗi người xuất hiện một thanh đao kiếm!
Lão Mã cũng rút ra một thanh trường thương, ba người không hề do dự tấn công về phía Diệp Bắc Minh!
Đối diện với ba người cảnh giới chí tôn đỉnh phong, Diệp Bắc Minh không hề sợ hãi!
Bàn tay trái chí tôn cầm kiếm Long Đạo, tiếng huyết long gào thét vang lên không ngừng!
Sau ba mươi mấy hiệp, lão Mã cũng không trụ được nữa!
Bị huyết long đập mạnh lên lồng ngực bay đi, phun ra một ngụm máu tươi: “Mau đi thôi, thực lực của tên nhóc này có vấn đề rất lớn, mau về bẩm báo với tông môn!”
Trong mắt cua hai ông lão mặc áo choàng đen còn lại lóe lên tia sợ hãi!
Ba người họ cùng liên thủ, ít nhất có thể kiên trì được năm mươi hiệp dưới tay cảnh giới thần hoàng!
Nhưng dưới tay Diệp Bắc Minh, ngay cả ba mươi hiệp cũng không thể trụ được?
Hắn là quái vật gì chứ!
“Đi thôi!”
Ba người quay đi tháo chạy khỏi thủy lao.
“Bây giờ muốn chạy hả? Không cảm thấy quá muộn rồi?”, sắc mặt Diệp Bắc Minh lạnh lùng, đang định đuổi theo.
Ba tiếng kêu thảm tiết vang lên liên tiếp!
“Mày là ai…đừng cản đường! Cút ra cho tao!”
“Đừng…”
“A!”
Liền sau đó, ba người lão Mã bay ngược lại, đập mạnh xuống dưới đất, cơ thể ầm ầm nỏ tung!
Một ông lão lưng gù chậm rãi đi vào thủy lao: “Đã vào thủy lao của nhà họ Ngư tôi, thì ngủ sâu ở đây đi!”
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cảnh giới thần hoàng đỉnh phong, còn khủng bố hơn Bá Đạo thần hoàng ba phần!”
“Cậu nhóc, xem ra nhà họ Ngư cũng là nơi ngọa hổ tàng long đấy!”
Diệp Bắc Minh cảm nhận được ý uy hiếp cực lớn, nhìn chằm chằm ông lão lưng gù: “Ông là lão tổ của nhà họ Ngư phải không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.