Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1647: Ký khế ước
Ss Tần
18/03/2024
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay chém về phía đầu của Thạch Trung Hổ!
“Đừng, tôi đồng ý!”
Thạch Trung Hổ trực tiếp phun ra ngụm máu tươi, khắc mấy đạo phù văn màu máu!
Diệp Bắc Minh tiện tay điểm một cái, máu tươi rực cháy!
Huyết thề thần hồn hoàn thành!
Lúc này, Thạch Trung Hổ chỉ cảm thấy có một bàn tay lớn vô hình lơ lửng trên thần hồn của ông ta!
Chỉ cần tùy ý nắm lại, có thể khiến ông ta hồn bay phách tán!
“Chủ nhân… cậu muốn lúc nào thì đi vào rừng rậm Tinh Hồn?”, Thạch Trung Hổ bò đến.
Diệp Bắc Minh lướt nhìn ông ta một cái: “Chúng ta lập tức xuất phát, nhưng trước khi xuất phát, để tôi xử lý thương tích của ông trước đã!”
“Chủ nhân, cậu còn hiểu y thuật ư?”
Thạch Trung Hổ hơi ngạc nhiên.
Võ giả cảnh giới càng cao, những thứ học được cũng càng thuần túy!
Võ giả cảnh giới thấp, những thứ học đươc khá nhiều, khá phức tạp, còn có chút khả năng!
Một khi đến thực lực cảnh giới như Diệp Bắc Minh, cứ học thêm một thứ cũng rất có thể ảnh hưởng đến tiến trình võ đạo!
Có những võ giả nghiên cứu kiếm pháp, thì cả đời chỉ học kiếm pháp!
Quyền pháp, đao pháp đều không học!
Chỉ có võ giả thuần túy như vậy mới có thể tiến vào cảnh giới cao hơn!
Cho nên.
Khi Diệp Bắc Minh nói mình hiểu y thuật, Thạch Trung Hổ nghĩ rằng anh chỉ biết qua loa.
Cùng lắm có thể giúp ông ta xử lý chút thương tích.
Điều khiến Thạch Trung Hổ không ngờ là, Diệp Bắc Minh trực tiếp giơ tay bắn ra mươi ba cây châm!
Lập tức chui vào huyệt đạo của ông ta.
Liền sau đó.
“Đây là…”
Cơ thể của Thạch Trung Hổ run lên, kinh mạch vốn tổn thương lại được lưu thông, nối liền!
Còn chưa đợi ông ta hoàn hồn, Diệp Bắc Minh lại ném đến một viên đan dược: “Uống nó đi, trong nửa ngày nếu không dùng chân nguyên, thì thương tích có thể hồi phục bảy tám phần!”
“Trong vòng ba ngày, có lẽ có thể hoàn toàn hồi phuc!”
“Cái gì?”
Thạch Trung Hổ ngẩn người tại chỗ, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh như nhìn thấy quỷ: “Chủ… chủ nhân…”
Ực ực! Ực ực! Ực ực!
Nuốt nước miếng dữ dội: “…Cậu không đùa chứ?”
“Thuộc hạ bị thương rất nặng, cho dù là thần y ra tay cũng phải ba tháng trở lên mới có thể hoàn toàn khôi phục!”
“Cậu… lại chỉ cần ba ngày?”
Diệp Bắc Minh đảo nhìn ông ta một cái: “Ông nói nhiều quá đấy, nếu không uống thì thôi!”
“Tôi uống!”
Thạch Trung Hổ vội vàng nhận lấy đan dược trong tay Diệp Bắc Minh và nuốt xuống.
Một luồng năng lượng cực kỳ tinh thuần xuyên qua chân tay xương cốt, nhanh chóng hồi phục thương tích trong cơ thể!
Chỉ trong phút chốc, thương tích đã hồi phục hơn năm phần!
Vừa nãy Diệp Bắc Minh nói trong vòng nửa ngày hồi phục bảy tám phần, xem ra không phải nói đùa!
“Suýt…”
Thạch Trung Hổ hít khí lạnh: ‘Chủ nhân đúng là vừa từ hạ giới tiến vào thần giới không? Chỉ với y thuật này đã cực kỳ nghịch thiên rồi!”
‘Thực lực võ đạo còn khủng bố như vậy? Đúng là y võ song tuyệt!’
‘Càng đừng nói trong cơ thể chủ nhân còn có hơn một trăm chiếc xương chí tôn, chẳng lẽ… chủ nhân thực sự là kẻ may mắn?’
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Thạch Trung Hổ nhìn Diệp Bắc Minh hoàn toàn thay đổi!
Kích động đến toàn thân run rẩy!
Đương nhiên Diệp Bắc Minh không biết những suy nghĩ của Thạch Trung Hổ, cũng không thèm suy đoán.
Quay người đi ra ngoài thủy lao, Thạch Trung Hổ nhhanh chóng đi theo.
Hai người đi đến lối ra của thủy lao thì nhìn thấy lão tổ nhà họ Ngư và Ngư Thất Tình dẫn một đám lãnh đạo cấp cao của nhà họ Ngư đứng đợi ở đó.
Thấy cảnh một đám lãnh đạo cấp cao nhà họ Ngư vây quanh Ngư Thất Tình, là biết bây giờ thân phận của cô ta đã là gia chủ của nhà họ Ngư!
Lão tổ nhà họ Ngư mỉm cười: “Anh bạn Diệp, thực sự không suy nghĩ lại sao?”
“Bây giờ Thất Tình đã là chủ của nhà họ Ngư, kết hợp với một tông chủ Thái Dương Tông cũng không coi là mất mặt chứ?”
“Chỉ cần anh bạn đồng ý, nhà họ Ngư tôi lập cử hành hồn lễ cho hai người!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tiền bối đừng đùa nữa, vãn bối còn có việc phải làm, đang định cáo từ đây!”
Đôi mắt đẹp của Ngư Thất Tình lóe lên tia thất vọng!
Lão tổ nhà họ Ngư gật đầu: “Tôi cũng không cưỡng ép, chỉ hy vọng anh bạn Diệp nhớ chuyện đã đồng ý với tôi!”
“Đương nhiên rồi!”
Diệp Bắc Minh trả lời chắc chắn.
Lão tổ nhà họ Ngư vô cùng hài lòng với thái độ của Diệp Bắc Minh, năm ngón tay nắm lại!
Lòng bàn tay hiện lên một cuốn sách cổ ố vàng: “Anh bạn Diệp, tôi đã từng nghiên cứu thanh kiếm của cậu một thời gian!”
“Tôi phát hiện, kiếm hồn bên trong hình như đã tổn thương nghiêm trọng!”
“Vừa hay vạn năm trước lão phu có được một phương pháp hô gọi kiếm hồn từ trong một khu cấm, tặng cho cậu Diệp để kết thân vậy!”
“Đừng, tôi đồng ý!”
Thạch Trung Hổ trực tiếp phun ra ngụm máu tươi, khắc mấy đạo phù văn màu máu!
Diệp Bắc Minh tiện tay điểm một cái, máu tươi rực cháy!
Huyết thề thần hồn hoàn thành!
Lúc này, Thạch Trung Hổ chỉ cảm thấy có một bàn tay lớn vô hình lơ lửng trên thần hồn của ông ta!
Chỉ cần tùy ý nắm lại, có thể khiến ông ta hồn bay phách tán!
“Chủ nhân… cậu muốn lúc nào thì đi vào rừng rậm Tinh Hồn?”, Thạch Trung Hổ bò đến.
Diệp Bắc Minh lướt nhìn ông ta một cái: “Chúng ta lập tức xuất phát, nhưng trước khi xuất phát, để tôi xử lý thương tích của ông trước đã!”
“Chủ nhân, cậu còn hiểu y thuật ư?”
Thạch Trung Hổ hơi ngạc nhiên.
Võ giả cảnh giới càng cao, những thứ học được cũng càng thuần túy!
Võ giả cảnh giới thấp, những thứ học đươc khá nhiều, khá phức tạp, còn có chút khả năng!
Một khi đến thực lực cảnh giới như Diệp Bắc Minh, cứ học thêm một thứ cũng rất có thể ảnh hưởng đến tiến trình võ đạo!
Có những võ giả nghiên cứu kiếm pháp, thì cả đời chỉ học kiếm pháp!
Quyền pháp, đao pháp đều không học!
Chỉ có võ giả thuần túy như vậy mới có thể tiến vào cảnh giới cao hơn!
Cho nên.
Khi Diệp Bắc Minh nói mình hiểu y thuật, Thạch Trung Hổ nghĩ rằng anh chỉ biết qua loa.
Cùng lắm có thể giúp ông ta xử lý chút thương tích.
Điều khiến Thạch Trung Hổ không ngờ là, Diệp Bắc Minh trực tiếp giơ tay bắn ra mươi ba cây châm!
Lập tức chui vào huyệt đạo của ông ta.
Liền sau đó.
“Đây là…”
Cơ thể của Thạch Trung Hổ run lên, kinh mạch vốn tổn thương lại được lưu thông, nối liền!
Còn chưa đợi ông ta hoàn hồn, Diệp Bắc Minh lại ném đến một viên đan dược: “Uống nó đi, trong nửa ngày nếu không dùng chân nguyên, thì thương tích có thể hồi phục bảy tám phần!”
“Trong vòng ba ngày, có lẽ có thể hoàn toàn hồi phuc!”
“Cái gì?”
Thạch Trung Hổ ngẩn người tại chỗ, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh như nhìn thấy quỷ: “Chủ… chủ nhân…”
Ực ực! Ực ực! Ực ực!
Nuốt nước miếng dữ dội: “…Cậu không đùa chứ?”
“Thuộc hạ bị thương rất nặng, cho dù là thần y ra tay cũng phải ba tháng trở lên mới có thể hoàn toàn khôi phục!”
“Cậu… lại chỉ cần ba ngày?”
Diệp Bắc Minh đảo nhìn ông ta một cái: “Ông nói nhiều quá đấy, nếu không uống thì thôi!”
“Tôi uống!”
Thạch Trung Hổ vội vàng nhận lấy đan dược trong tay Diệp Bắc Minh và nuốt xuống.
Một luồng năng lượng cực kỳ tinh thuần xuyên qua chân tay xương cốt, nhanh chóng hồi phục thương tích trong cơ thể!
Chỉ trong phút chốc, thương tích đã hồi phục hơn năm phần!
Vừa nãy Diệp Bắc Minh nói trong vòng nửa ngày hồi phục bảy tám phần, xem ra không phải nói đùa!
“Suýt…”
Thạch Trung Hổ hít khí lạnh: ‘Chủ nhân đúng là vừa từ hạ giới tiến vào thần giới không? Chỉ với y thuật này đã cực kỳ nghịch thiên rồi!”
‘Thực lực võ đạo còn khủng bố như vậy? Đúng là y võ song tuyệt!’
‘Càng đừng nói trong cơ thể chủ nhân còn có hơn một trăm chiếc xương chí tôn, chẳng lẽ… chủ nhân thực sự là kẻ may mắn?’
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Thạch Trung Hổ nhìn Diệp Bắc Minh hoàn toàn thay đổi!
Kích động đến toàn thân run rẩy!
Đương nhiên Diệp Bắc Minh không biết những suy nghĩ của Thạch Trung Hổ, cũng không thèm suy đoán.
Quay người đi ra ngoài thủy lao, Thạch Trung Hổ nhhanh chóng đi theo.
Hai người đi đến lối ra của thủy lao thì nhìn thấy lão tổ nhà họ Ngư và Ngư Thất Tình dẫn một đám lãnh đạo cấp cao của nhà họ Ngư đứng đợi ở đó.
Thấy cảnh một đám lãnh đạo cấp cao nhà họ Ngư vây quanh Ngư Thất Tình, là biết bây giờ thân phận của cô ta đã là gia chủ của nhà họ Ngư!
Lão tổ nhà họ Ngư mỉm cười: “Anh bạn Diệp, thực sự không suy nghĩ lại sao?”
“Bây giờ Thất Tình đã là chủ của nhà họ Ngư, kết hợp với một tông chủ Thái Dương Tông cũng không coi là mất mặt chứ?”
“Chỉ cần anh bạn đồng ý, nhà họ Ngư tôi lập cử hành hồn lễ cho hai người!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tiền bối đừng đùa nữa, vãn bối còn có việc phải làm, đang định cáo từ đây!”
Đôi mắt đẹp của Ngư Thất Tình lóe lên tia thất vọng!
Lão tổ nhà họ Ngư gật đầu: “Tôi cũng không cưỡng ép, chỉ hy vọng anh bạn Diệp nhớ chuyện đã đồng ý với tôi!”
“Đương nhiên rồi!”
Diệp Bắc Minh trả lời chắc chắn.
Lão tổ nhà họ Ngư vô cùng hài lòng với thái độ của Diệp Bắc Minh, năm ngón tay nắm lại!
Lòng bàn tay hiện lên một cuốn sách cổ ố vàng: “Anh bạn Diệp, tôi đã từng nghiên cứu thanh kiếm của cậu một thời gian!”
“Tôi phát hiện, kiếm hồn bên trong hình như đã tổn thương nghiêm trọng!”
“Vừa hay vạn năm trước lão phu có được một phương pháp hô gọi kiếm hồn từ trong một khu cấm, tặng cho cậu Diệp để kết thân vậy!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.