Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1648: Thanh kiếm biết nói
Ss Tần
18/03/2024
Sách cổ bay đến rơi vào trong bàn tay Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh mở ra xem, liền ngẩn người: “Kiếm linh của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục bị tổn thương, theo ghi chép trên sách cổ này!”
“Muốn hô gọi kiếm linh rất đơn giản, chỉ cần để nó nuốt chửng khí linh của thần khí khác là được?”
Lão tổ nhà họ Ngư lắc đầu: “Lão phu chưa từng thử, nếu có cơ hội sau này cậu có thể thử xem!”
Liền sau đó.
“Bây giờ có thể thử xem!”
Chỉ với một suy nghĩ của Diệp Bắc Minh, lòng bàn tay xuất hiện môt thanh thần kiếm chín con rồng vàng quấn quanh!
Kiếm Long Đạo!
Lão tổ nhà họ Ngư kinh ngạc: “Đây là kiếm Long Đạo? Cậu nhóc, đây là bảo vật trấn quốc của thần quốc Đại Ngụy!”
Vì kích động, giọng của lão tổ nhà họ Ngư cũng run run: “Vật này đã vượt xa phạm trù thần khí, là tổ khí trấn quốc của thần quốc Đại Ngụy!
“Diệp Bắc Minh, cậu đừng kích động, vật này là một món chí bảo, đừng dê dàng hủy nó!”
Diệp Bắc Minh cười lắc đầu: “Với tôi, vật này chẳng khác gì một thanh kiếm bình thường!”
Kiếm Long Đạo rung lên, hình như biết số phận của nó vậy!
Gu!
Nó bùng phát ra một đường kim quang, lại muốn giãy dụa thoát khỏi tay Diệp Bắc Minh!
Nắm ngón tay Diệp Bắc Minh tóm chặt, một tay khác lấy ra kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, chém lên kiếm Long Đạo!
“Choang” một tiếng giòn tan!
Kiếm Long Đạo gãy nứt!
Một đường hư ảnh kiếm hồn vút lên trời!
Diệp Bắc Minh không hề do dự quát một tiếng: “Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, nuốt chửng nó cho tôi!”
Vù!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục vù vù một tiếng, giống như trẻ con có được phần thưởng!
Một luồng khí tức cường mạnh cuốn đến kiếm hồn của kiếm Long Đạo, gần như trong phút chốc đã nuốt chửng nó!
Kiếm Long Đạo ảm đạm tối sầm!
Liền sau đó.
Trong kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lại vang lên một giọng cô gái: “Cuối cùng cũng ăn no một lần! Cảm ơn chủ nhân!”
“Cái gì? Việc này!”
Nghe thấy giọng truyền ra từ trong kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, mọi người nhà họ Ngư liền chấn kinh!
Ngư Thất Tình mở to đôi mắt đẹp!
Thạch Trung Hổ tỏ vẻ mặt kinh hãi tuyệt vọng!
Lão tổ nhà họ Ngư hít khí lạnh: “Suýt! Hồn của kiếm này lại biết nói?”
“Thông thường thần khí có thể chủ động chọn chủ nhân, có ý thức tự chủ sánh vai chiến đấu cùng chủ nhân!”
“Còn tổ khí lại có ý thức nhất định, có thể tiến hành giao lưu giữa thần niệm với chủ nhân, nhưng tuyệt đối sẽ không nói tiếng người!”
“Thanh kiếm này lại biết nói? Nó… chẳng lẽ nó thực sự là thanh kiếm đó?”
Nếu lão tổ nhà họ Ngư biết trong cơ thể Diệp Bắc Minh còn có một tòa tháp biết nói, thì sẽ phản ứng thế nào đây?
Diệp Bắc Minh giật khóe miệng: “Cái gì gọi là cuối cùng đã ăn no một lần? Trước đây cô cũng không nói muốn ăn mà!”
Giọng của cô gái lại vang lên: “Chủ nhân, trước đây người ta cũng muốn ăn mà”.
“Nhưng mỗi lần chiến đấu chủ nhân mới lấy người ta ra, lúc sức mạnh của chủ nhân truyền vào trong cơ thể người ta”.
“Người ta thực sự muốn biến những sức mạnh đó thành món ăn ngon đấy, nhưng người ta biết chủ nhân dùng sức mạnh giết địch”.
“Mỗi lần chiến đấu xong, người ta đều đói bụng đấy!”
“Đói lâu ngày, người ta chỉ muốn ngủ, không thể giao lưu với chủ nhân”.
Kiếm hồn nói xong.
“Suýt…”
“Trời ơi…”
Trong đôi mắt của đám người nhà họ Ngư ngoài kinh hãi vẫn là kinh hãi!
Bên ngoài thủy lao cực kỳ yên tĩnh!
Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng hỏi: “Cho nên, cô không những có thể nuốt chửng khí linh của vũ khí khác, mà còn có thể cả sức mạnh của võ giả?”
“Đúng thế”.
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trả lời chắc chắn.
Diệp Bắc Minh vui mừng: “Thật không?”
Đồng tử của lão tổ nhà họ Ngư bên cạnh co mạnh lại!
Cơ thể già nua khẽ run rẩy!
Không đợi Diệp Bắc Minh lên tiếng, lão tổ nhà họ Ngư liền cướp lời trước: “Tất cả mọi người nhà họ Ngư nghe lệnh, tất cả không ai được truyền chuyện hôm nay ra ngoài, ai dám tiết lộ một chữ, gia pháp đang đợi!”
“Không được, chẳng may tiết lộ chắc chắn sẽ gây họa sát thân cho Diệp tông chủ!”
“Tất cả mọi người lập tức thề với liệt tổ liệt tông, nếu tiết lộ bí mật của thanh kiếm này nửa chữ!”
“Không những bị thiên lôi đánh chết, còn mãi mãi không được siêu sinh!”
Ngư Thất Tình sợ giật mình: “Lão tổ, không cần vậy chứ?”
Mọi người nhà họ Ngư cũng gật đầu theo.
Lão tổ nhà họ Ngư quay đầu, trong mắt đỏ máu: “Thất Tình, cô cũng phải thề, mau lên!”
“Hả?”
“Mau lên!”
“Ồ, được”.
Diệp Bắc Minh mở ra xem, liền ngẩn người: “Kiếm linh của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục bị tổn thương, theo ghi chép trên sách cổ này!”
“Muốn hô gọi kiếm linh rất đơn giản, chỉ cần để nó nuốt chửng khí linh của thần khí khác là được?”
Lão tổ nhà họ Ngư lắc đầu: “Lão phu chưa từng thử, nếu có cơ hội sau này cậu có thể thử xem!”
Liền sau đó.
“Bây giờ có thể thử xem!”
Chỉ với một suy nghĩ của Diệp Bắc Minh, lòng bàn tay xuất hiện môt thanh thần kiếm chín con rồng vàng quấn quanh!
Kiếm Long Đạo!
Lão tổ nhà họ Ngư kinh ngạc: “Đây là kiếm Long Đạo? Cậu nhóc, đây là bảo vật trấn quốc của thần quốc Đại Ngụy!”
Vì kích động, giọng của lão tổ nhà họ Ngư cũng run run: “Vật này đã vượt xa phạm trù thần khí, là tổ khí trấn quốc của thần quốc Đại Ngụy!
“Diệp Bắc Minh, cậu đừng kích động, vật này là một món chí bảo, đừng dê dàng hủy nó!”
Diệp Bắc Minh cười lắc đầu: “Với tôi, vật này chẳng khác gì một thanh kiếm bình thường!”
Kiếm Long Đạo rung lên, hình như biết số phận của nó vậy!
Gu!
Nó bùng phát ra một đường kim quang, lại muốn giãy dụa thoát khỏi tay Diệp Bắc Minh!
Nắm ngón tay Diệp Bắc Minh tóm chặt, một tay khác lấy ra kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, chém lên kiếm Long Đạo!
“Choang” một tiếng giòn tan!
Kiếm Long Đạo gãy nứt!
Một đường hư ảnh kiếm hồn vút lên trời!
Diệp Bắc Minh không hề do dự quát một tiếng: “Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, nuốt chửng nó cho tôi!”
Vù!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục vù vù một tiếng, giống như trẻ con có được phần thưởng!
Một luồng khí tức cường mạnh cuốn đến kiếm hồn của kiếm Long Đạo, gần như trong phút chốc đã nuốt chửng nó!
Kiếm Long Đạo ảm đạm tối sầm!
Liền sau đó.
Trong kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lại vang lên một giọng cô gái: “Cuối cùng cũng ăn no một lần! Cảm ơn chủ nhân!”
“Cái gì? Việc này!”
Nghe thấy giọng truyền ra từ trong kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, mọi người nhà họ Ngư liền chấn kinh!
Ngư Thất Tình mở to đôi mắt đẹp!
Thạch Trung Hổ tỏ vẻ mặt kinh hãi tuyệt vọng!
Lão tổ nhà họ Ngư hít khí lạnh: “Suýt! Hồn của kiếm này lại biết nói?”
“Thông thường thần khí có thể chủ động chọn chủ nhân, có ý thức tự chủ sánh vai chiến đấu cùng chủ nhân!”
“Còn tổ khí lại có ý thức nhất định, có thể tiến hành giao lưu giữa thần niệm với chủ nhân, nhưng tuyệt đối sẽ không nói tiếng người!”
“Thanh kiếm này lại biết nói? Nó… chẳng lẽ nó thực sự là thanh kiếm đó?”
Nếu lão tổ nhà họ Ngư biết trong cơ thể Diệp Bắc Minh còn có một tòa tháp biết nói, thì sẽ phản ứng thế nào đây?
Diệp Bắc Minh giật khóe miệng: “Cái gì gọi là cuối cùng đã ăn no một lần? Trước đây cô cũng không nói muốn ăn mà!”
Giọng của cô gái lại vang lên: “Chủ nhân, trước đây người ta cũng muốn ăn mà”.
“Nhưng mỗi lần chiến đấu chủ nhân mới lấy người ta ra, lúc sức mạnh của chủ nhân truyền vào trong cơ thể người ta”.
“Người ta thực sự muốn biến những sức mạnh đó thành món ăn ngon đấy, nhưng người ta biết chủ nhân dùng sức mạnh giết địch”.
“Mỗi lần chiến đấu xong, người ta đều đói bụng đấy!”
“Đói lâu ngày, người ta chỉ muốn ngủ, không thể giao lưu với chủ nhân”.
Kiếm hồn nói xong.
“Suýt…”
“Trời ơi…”
Trong đôi mắt của đám người nhà họ Ngư ngoài kinh hãi vẫn là kinh hãi!
Bên ngoài thủy lao cực kỳ yên tĩnh!
Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng hỏi: “Cho nên, cô không những có thể nuốt chửng khí linh của vũ khí khác, mà còn có thể cả sức mạnh của võ giả?”
“Đúng thế”.
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trả lời chắc chắn.
Diệp Bắc Minh vui mừng: “Thật không?”
Đồng tử của lão tổ nhà họ Ngư bên cạnh co mạnh lại!
Cơ thể già nua khẽ run rẩy!
Không đợi Diệp Bắc Minh lên tiếng, lão tổ nhà họ Ngư liền cướp lời trước: “Tất cả mọi người nhà họ Ngư nghe lệnh, tất cả không ai được truyền chuyện hôm nay ra ngoài, ai dám tiết lộ một chữ, gia pháp đang đợi!”
“Không được, chẳng may tiết lộ chắc chắn sẽ gây họa sát thân cho Diệp tông chủ!”
“Tất cả mọi người lập tức thề với liệt tổ liệt tông, nếu tiết lộ bí mật của thanh kiếm này nửa chữ!”
“Không những bị thiên lôi đánh chết, còn mãi mãi không được siêu sinh!”
Ngư Thất Tình sợ giật mình: “Lão tổ, không cần vậy chứ?”
Mọi người nhà họ Ngư cũng gật đầu theo.
Lão tổ nhà họ Ngư quay đầu, trong mắt đỏ máu: “Thất Tình, cô cũng phải thề, mau lên!”
“Hả?”
“Mau lên!”
“Ồ, được”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.