Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1992: Phép tắc thời gian!

Ss Tần

10/06/2024

Diệp Bắc Minh hét lên: "Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, cắn xé đi!”

Một luồng lực lượng chiếm đoạt lập tức ập tới!

Hộ thể của ông lão xương khô biến mất, mà quầng sáng bao bọc kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lại đỏ tươi thêm ba phần!

Sắc mặt Uông Hoàn Vũ co rúm lại.

Hắn không chút do dự lấy ra một tấm la bàn khắc đầy phù văn!

Dứt khoát phun một ngụm máu lên trên đó!

“Tổ tiên Uông gia ban phúc, dùng máu của ta, xé nát không gian!"

Uông Hoàn Vũ gần như hét lên khi thốt ra câu này.

Hư không chấn động, mở ra một cái lỗ!

Uông Hoàn Vũ kéo lê cơ thể tàn tạ, nhếch nhác lao vào bên trong, biến mất.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Chạy nhanh như vậy làm gì?”

Hỗn Độn Long Tộc cùng Đế Nữ Các đều giật giật khóe miệng!

Không chạy thì chờ chết à? Cảnh giới Đạo Tôn hậu kỳ vậy mà cũng bị Diệp Bắc Minh chém chết trong phép tắc lĩnh vực, thực sự quá khủng bố!

“Các người cũng muốn dị hỏa của tôi sao?”

Diệp Bắc Minh ngoảnh đầu lại hỏi.

Ánh mắt anh khóa chặt mấy người Long Chiến Vũ, Tiểu Long Nữ cùng thần nữ Thần Hi.

Hàng chục ông già đầu rồng mình người lập tức bước ra đứng chắn trước mặt Long Chiến Vũ cùng Tiểu Long Nữ, trong ánh mắt không giấu nổi sự kinh hoàng!

Long Chiến Vũ vô cùng bình tĩnh đáp: “Nếu tôi nói là mình tới chỉ để góp vui anh có tin không?”

“Anh…”

Tiểu Long Nữ che miệng thốt lên.

Anh trai của cô ta trước nay chưa từng cúi đầu với bất kỳ người nào, không ngờ giờ lại khuất phục trước mặt Diệp Bắc Minh.

“Còn cô thì sao?”

Diệp Bắc Minh quét mắt liếc đám người Đế Nữ Các một lượt.

Thần Hi cười khúc khích: “Ha ha ha, chúng tôi tới là để mời anh Diệp tới Đế Nữ Các làm khách thôi”.

"Không có hứng thú!"

Diệp Bắc Minh không quan tâm tới họ nữa mà sải chân đi thẳng ra ngoài phủ đệ của người bảo vệ.

“Anh Diệp, anh vẫn ổn chứ?”

Mấy người Thiên Cơ lão nhân nhìn thấy Diệp Bắc Minh xuất hiện thì vội vàng chạy tới.

Vừa rồi khi đội quân hùng hậu của gia tộc Tử Kim Hoa bủa vây, họ căn bản không có tư cách ở lại khu vực lân cận.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Sư phụ, con không sao”.

Hướng Ly Ly nói: “Anh Diệp, vừa rồi tôi nghe họ nói thế lực của gia tộc Tử Kim Hoa gì đó tại Bắc Hải vô cùng đáng sợ, có thể xếp ở mười vị trí đầu ở toàn bộ biển Hỗn Độn đó!”

“Anh không sao thì tốt quá rồi”.

Hướng Ly Ly, Lục Linh Nhi, Nghê Hoàng đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Thiên Cơ lão nhân tiến lên trước vỗ vỗ bờ vai Diệp Bắc Minh tỏ vẻ an ủi: “Đồ nhi, con làm đúng lắm!”

“Giao ra dị hỏa cùng công thức Quy Linh đan cũng không có gì to tát cả, giữ được tính mạng mới là quan trọng nhất!”

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Sư phụ, người đang nói gì vậy?”

Thiên Cơ lão nhân cau mày: “Con không giao ra hai thứ đó mà đám người kia cũng thả con ra à?”

“Giết hết bọn họ không phải là có thể rời đi rồi hay sao?”

Diệp Bắc Minh thản nhiên nói.



“Cái gì?”

Thiên Cơ lão nhân xém chút nhảy dựng lên!

Hướng Ly Ly trợn to mắt đẹp!

Lục Linh Nhi thì kinh ngạc che chặt miệng nhỏ!

Nghê Hoàng thì ngẩn người tại chỗ!

“Con giết sạch bọn họ rồi…?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Không có, nhưng hòa thượng của Đại Lâm Tự đều chết cả rồi”.

“Đội quân của gia tộc Tử Kim Hoa toàn quân bị diệt, giữa đường còn nhảy ra một lão già cảnh giới Đạo Tôn cũng bị con thuận tay hạ gục”.

“Nhưng đáng tiếc cậu chủ cả của gia tộc Tử Kim Hoa đó đã chạy thoát!”

Mấy người Thiên Cơ lão nhân nghe vậy đều líu lưỡi không nói lên lời!

Da đầu tê dại!

Kinh hãi nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!

Tiêu diệt cả một đội quân hàng triệu người?

Ngay cả cảnh giới Đạo Tôn cũng bị tiện tay giết chết?

Gương mặt già nua của Thiên Cơ lão nhân tràn đầy khiếp sợ: "Đồ nhi à, con đây là muốn nghịch thiên sao!”

Diệp Bắc Minh đáp: “Sư phụ, nếu như đồ nhi muốn nghịch thiên thì không cần thiết phải chạy trốn!"

“Ý con là gì?”

Thiên Cơ lão nhân không hiểu hỏi ngược lại một câu.

Diệp Bắc Minh xòe tay: “Sư phụ, con nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Chúng ta phải chạy trốn thôi”.

“Người của Đại Lâm Tự và gia tộc Tử Kim Hoa rất nhanh sẽ đuổi tới, đến lúc đó sẽ xuất hiện những sự tồn tại còn đáng sợ hơn nhiều, người đợi lát nữa hãy kinh ngạc tiếp, trước tiên hãy rời khỏi đảo Rùa đã”.

Lục Linh Nhi phì cười: “Anh Diệp, anh thật là hài hước mà!”

"Đây không phải là chuyện đùa!"

Con ngươi Thiên Cơ lão nhân trở nên ngưng trọng: “Đám hòa thượng đó của Đại Lâm Tự luôn có thù tất báo, gia tộc Tử Kim Hoa tổn thất cả một đội quân nhất định cũng sẽ không buông tha cho con!”

“Đi, sư phụ dẫn con tới một nơi, có lẽ nơi đó sẽ có một cuộc phiêu lưu kỳ thú khác!"

……

Sau khi Diệp Bắc Minh rời đi.

Ánh mắt Long Chiến Vũ tối sầm lại, cảnh tượng anh oanh tạc vừa rồi liên tục hiện hữu trong đầu hắn: “Diệp Bắc Minh này có gì đó không ổn, cho dù ở trong phép tắc lĩnh vực vô địch cũng không thể là đối thủ của cả một đội quân, càng không thể tùy ý giết chết một Đạo Tôn hậu kỳ!”

Thần nữ Thần Hi nhìn hắn hỏi: “Ý của anh Long là?“”

Long Chiến Vũ lắc đầu: “Cho dù là chúng ta thì trong phép tắc lĩnh vực của chính mình cũng không thể giết chết một Đạo Tôn hậu kỳ!”

“Tên nhãi này dựa vào đâu? Thứ hắn dựa vào không phải là sức mạnh của chính mình mà là tại phạm vi của phép tắc lĩnh vực, hắn có thể chữa lành vết thương một cách vô hạn, quay ngược thời gian..."

Cơ thể mềm mại của Thần Hi thoáng run lên, ngỡ ngàng nói: “Không lẽ là…. phép tắc thời gian của Luân Hồi tông?”

“Đúng vậy!”

Long Chiến Vũ gật đầu.

Thần Hi không dám tin: “Trời ạ, trên thế gian này vậy mà còn có người hiểu được phép tắc thời gian?”

“Loại phép tắc này đã bị thất truyền trong Luân Hồi tông rồi, sao anh ta lại biết được?”

Đôi mày kiếm của Long Chiến Vũ nhíu chặt không buông!

Hắn ta trầm mặc vài giây rồi lắc đầu: “Chỉ có thể hỏi hắn ta thôi…”

Nhưng nữ thần Thần Hi không có cách nào lấy nào bình tĩnh: “Phép tắc thời gian tái xuất còn quan trọng hơn cả dị hỏa!”

“Không được, tôi phải trở lại Đế Nữ Các một chuyến, chúng ta đi!”



Cùng lúc đó chuyện xảy ra tại đảo Rùa giống như mọc cánh lan truyền tới mọi ngóc ngách.

Luân Hồi tông.

Bảo Kiếm Phong giật thót suýt chút nhảy dựng lên: “Ngươi…. ngươi nói cái gì?”

”Thằng nhóc đó lợi dụng đội quân của gia tộc Tử Kim Hoa, giết chết hơn ngàn vị cao tăng của Đại Lâm Tự rồi!”

“Còn lĩnh ngộ được phép tắc lĩnh vực, quét sạch cả một đội quân?”

“Ngay cả lão tổ xương khô của gia tộc Tử Kim Hoa, một vị tiền bối cảnh giới Đạo Tôn hậu kỳ cũng bỏ mạng dưới tay hắn?”

“Đúng vậy, Bảo lão!”

Một người đàn ông trung niên quỳ dưới đất, mồ hôi đầm đìa.

"Không thể nào! Tuyệt đối không thể!"

Bảo Kiếm Phong sợ tới mức tim gan như muốn vỡ lìa.

Đột nhiên ngoài đại sảnh vang lên một giọng nói đầy uy nghiêm: "Bảo Kiếm Phong!”

Giây tiếp theo.

Mười bóng dáng già nua chậm rãi đi đến.

Khoảnh khắc nhìn thấy mười người này, Bảo Kiếm Phong gần như chết đứng, trực tiếp quỳ xuống: “Mười vị lão tổ…. sao mọi người lại tới đây….”

“Xin lỗi lão tổ, là lỗi sai của một mình Bảo Kiếm Phong tôi!”

“Tôi không nên tự ý lấy danh nghĩa của Luân Hồi tông để đánh cược mười tỷ viên đá tinh thần với Diệp Bắc Minh, xin mười vị lão tổ nể phần công lao tôi mang thể chất hỗn độn là Sở Y Thủy trở về tông môn!”

“Xin lão tổ…. hãy giết một mình tôi, tha mạng cho những người khác của nhà họ Bảo….”

Bùm bùm bùm!

Vừa nói ông ta vừa điên cuồng dập đầu!

Bảo Kiếm Phong hối hận xanh ruột!

Cho dù thế nào ông ta cũng không ngờ tới vụ cá cược này lại khiến mười vị lão tổ tối cao của Luân Hồi tông chú ý tới!!!

“Hừ! Mười tỳ viên đá tinh thần cỏn con cũng đáng để ta xuất quan?”

“Hả?”

Bảo Kiếm Phong ngẩn người, run rẩy ngẩng đầu lên, rón rén hỏi: “Lão tổ, ý của người là gì?”

“Ta hỏi người, lần đầu tiên ngươi gặp tên nhóc đó là ở đâu, làm sao quen biết cậu ta?”

Bảo Kiếm Phong không dám sơ suất.

Đem tất cả mọi chuyện một năm một mười nói ra!

Một ông lão có chòm râu dê trầm giọng nói: "Chẳng lẽ thằng nhóc đó thực sự lĩnh ngộ được phép tắc thời gian giống như tin tức truyền tới từ đảo Rùa?”.

“Đài cao mà thằng nhóc này triệu hồi tới trong phép tắc lĩnh vực rất giống đạo đài Luân Hồi trong truyền thuyết!"

Một lão già chột mắt khác trầm ngâm: "Có lẽ chỉ là giống thôi, chưa chắc đã phải”.

"Dù sao thì phép tắc thời gian cũng đã biến mất tới đời Luân Hồi tông chúng ta”.

“Cho dù là vị đó…. cũng không có cách nào triệu hồi ra đạo đài Luân Hồi! Tên nhóc tên Diệp Bắc Minh kia lại dựa vào đâu mà làm được?”

Một ông lão với khuôn mặt nhăn nheo nhuốm màu phong trần khịt mũi: “Hừ! Có phải là đạo đài Luân Hồi hay không thì phép tắc thời gian này cũng là thứ thuộc về Luân Hồi tông chúng ta!”

“Theo tin tức thì phép tắc lĩnh vực của tên nhóc đó chỉ ở trong phạm vi khoảng một trăm mét, e rằng chỉ mới lĩnh ngộ ra mà thôi!”

“Đem hắn về đây mọi chuyện liền sáng tỏ!”

Nói đoạn họ liền quay người, sải bước rời đi.

Hư không bị bóp méo tới vặn vẹo một trận, biến mất.

Chỉ còn lại Bảo Kiếm Phong ngây ngốc quỳ trên mặt đất, há hốc mồm kinh ngạc!

Phép tắc thời gian? Đạo đài Luân Hồi? Lão tổ đang nói gì vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook