Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1787: Quay ngược thời gian
Ss Tần
18/04/2024
Một trận cuồng phong nổi lên, Diệp Tâm và Diệp Nặc bị móng vuốt màu vàng kim đưa lên không trung cao!
“Tâm Nhi!”, “Nặc Nhi!”
Tôn Thiến và Đông Phương Xá Nguyệt kinh hãi kêu lên.
Liền sau đó.
Móng vuốt màu vàng kim hướng vào sâu trong Thái Dương Tông!
Côn Luân Hư thượng cổ nhô lên khỏi mặt đất, bị trực tiếp kéo vào sâu trong khe nứt không gian!
Biến mất.
…
Không biết qua bao lâu, Diệp Bắc Minh cảm thấy toàn thân ớn lạnh kinh sợ.
Bản thân ở trong hỗn độn, cơ thể không ngừng phiêu bay!
“Nơi này là…”
Bỗng nhiên.
Diệp Bắc Minh mở đôi mắt, một tòa tháp đen cổ xưa sừng sững trong làn khí Hỗn Độn!
Thân tháp xám mờ, vô cùng quen mắt.
“Tiểu tháp!”
Diệp Bắc Minh giật mình: “Thời gian không gian quay ngược lại! Thế giới trong tháp, đây là thế giới trong tháp!”
“Tiểu tháp, thời gian đã quay ngược thành công, tôi thắng rồi”.
“Tôi đã cứu được mọi người, tất cả đều an toàn rồi, tiểu tháp, cảm ơn ông!”
Diệp Bắc Minh vô cùng kích động.
Bất luận anh lên tiếng thế nào, cũng không có hồi đáp!
“Tiểu tháp?”
Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Tại sao ông không trả lời tôi?”
“Tiểu tháp…”
Không biết qua bao lâu, trong đầu vang lên giọng nói âm u: “Chủ nhân, đừng gọi nữa, chú tháp đi rồi…”
Trái tim của Diệp Bắc Minh run lên: “Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục? Là cô đang nói sao?”
“Cô nói vậy là có ý gì? Cái gì mà tiểu tháp đi rồi? Rốt cuộc là có ý gì!”
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Chú tháp dùng sức mạnh càn khôn nghịch chuyển không gian thời gian, đã tiêu tan sức mạnh của mình, sợ rằng..”
“Cái gì?”
Cảm giác khó thở truyền đến.
Tuy trái tim của Diệp Bắc Minh đang đập điên cuồng, nhưng lại cảm thấy mình giống như người chết đuối!
Vốn không thể hít thở!
Lúc này, anh dường như mất đi một thứ cực kỳ quan trọng: “Sao lại như vậy? Tiểu tháp không còn ư?”
“Chủ nhân, chủ tháp tiêu tốn tất cả sức mạnh mới đổi được thời gian quay lại…”, tâm trạng của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục suy sụp.
“Không thể nào!”
Diệp Bắc Minh gầm lên một tiếng, đôi mắt đỏ bừng: “Tiểu tháp thiên hạ vô song, ông ta không gì không làm được!”
“Làm sao ông ấy có thể không còn chứ! Là giả, chắc chắn là giả!”
“Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, tiểu tháp đang ngủ say đúng không? Cô nhất định có cách gọi tỉnh ông ta đúng không? Cô chắc chắn có cách!”
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc!
Không biết qua bao lâu, cô ta như nghĩ đến điều gì: “Chủ nhân, tôi nhớ ra một chuyện, có lẽ…”
“Nói đi!”
Diệp Bắc Minh kích động.
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Tôi thấp thoáng nhớ chủ nhân đời đầu tiên sau khi sáng tạo ra tôi và chú tháp đã nói, Càn Khôn Trấn Ngục, thu thập thiên hạ dị bảo thần binh ngưng tụ sức mạnh Càn Khôn!”
“Sức mạnh Càn Khôn bắt nguồn từ bảo vật trong tháp!”
“Chủ nhân, ban đầu sau khi cậu nâng cao cảnh giới, chẳng phải có thể mở không gian bên trong của chú tháp có được bảo vật sao?”
Diệp Bắc Minh dường như tóm được điều gì: “Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, ý của cô là?”
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục suy nghĩ một lát, chậm rãi nói: “Nếu thu thập các loại dị bảo thần binh đặt vào bên trong cơ thể chú tháp, không chừng có thể ngưng tụ lại được sức mạnh Càn Khôn!”
“Nếu có đủ sức mạnh Càn Khôn… không chừng chú tháp có thể quay về?”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh vô cùng ngưng trọng: “Cô chắc chắn không?”
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Đây chỉ là suy đoán của tôi!”
Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi: “Bất luận có phải suy đoán hay không, cho dù chỉ có một phần triệu cơ hội tôi cũng phải thử!”
“Tiểu tháp, đợi tôi!”
…
Chuyện xảy ra ở Thái Dương Tông truyền đi khắp cả thần giới giống như động đất!
Diệp Bắc Minh chém giết mười tám phật tử, cho thi thể của họ đỡ cái đầu quỳ bên ngoài sơn môn Thái Dương Tông!
Hôm đó, võ giả xuất hiện ở bên ngoài Thái Dương Tông.
Tất cả đều bị phế đan điền, từ chặt một cánh tay!
Thái thượng trưởng lão của năm thần tông Trấn Hồn Tông, Độn Thế Thần Tông, Thất Tinh Các, thần cung Lục Đạo, Vạn Thần Tông đều bỏ mạng!
Gia chủ của nhà họ Trần thành trì số một của rừng rậm Tinh Hồn chết thảm!
Mấy người của Xích Diễm Cốc tự phế đan điền một cánh tay, nhếch nhác rời đi!
Tin tức được truyền đi, thiên hạ chấn kinh!
“Ôi mẹ ơi, mười tám phật tử của Kim Phật Tông đó! Đều là cảnh giới thần hoàng hậu kỳ đỉnh phong, mà bỏ mạng dưới tay Diệp tông chủ như vậy?”
“Ực ực!”
Rất nhiều võ giả nghe thấy lời này, điên cuồng nuốt nước miếng: “Mười tám thần hoàng đỉnh phong đều bị một mình Diệp tông chủ giết?”
“Đây chính là sức chiến đấu của Hoa tộc Thượng Cổ sao? Khủng bố quá!”
“Hàng vạn người tự phế đan điền, khí phách này không hổ là con cháu của Hoa tộc Thượng Cổ!”
Khắp nơi ở thần giới đều bàn tán.
Điện Thần Hoàng, đồng tử của Thánh Tổ Đoạn Thiên Tuyệt co lại, không nhịn được nhìn về hướng Thái Dương Tông: “Hắn là quái vật gì? Nếu hắn tiến vào cảnh giới thần hoàng, còn là đối thủ của hắn không?”
Ở bên khác.
Sau khi Nguyễn Thanh Từ được biết tin, kích động nhảy lên.
“Mẹ, là Diệp đại ca! Anh ta đa mạnh như vậy rồi sao?”
Nguyễn Nguyệt Cầm ngẩn người tại chỗ, nhìn cô ấy bằng ánh mắt nghiêm trọng: “Con gái, con thích cậu ta phải không?”
“Mẹ, đâu có!”
Nguyễn Thanh Từ nũng nịu nói, giọng cũng kéo dài ra.
“Tâm Nhi!”, “Nặc Nhi!”
Tôn Thiến và Đông Phương Xá Nguyệt kinh hãi kêu lên.
Liền sau đó.
Móng vuốt màu vàng kim hướng vào sâu trong Thái Dương Tông!
Côn Luân Hư thượng cổ nhô lên khỏi mặt đất, bị trực tiếp kéo vào sâu trong khe nứt không gian!
Biến mất.
…
Không biết qua bao lâu, Diệp Bắc Minh cảm thấy toàn thân ớn lạnh kinh sợ.
Bản thân ở trong hỗn độn, cơ thể không ngừng phiêu bay!
“Nơi này là…”
Bỗng nhiên.
Diệp Bắc Minh mở đôi mắt, một tòa tháp đen cổ xưa sừng sững trong làn khí Hỗn Độn!
Thân tháp xám mờ, vô cùng quen mắt.
“Tiểu tháp!”
Diệp Bắc Minh giật mình: “Thời gian không gian quay ngược lại! Thế giới trong tháp, đây là thế giới trong tháp!”
“Tiểu tháp, thời gian đã quay ngược thành công, tôi thắng rồi”.
“Tôi đã cứu được mọi người, tất cả đều an toàn rồi, tiểu tháp, cảm ơn ông!”
Diệp Bắc Minh vô cùng kích động.
Bất luận anh lên tiếng thế nào, cũng không có hồi đáp!
“Tiểu tháp?”
Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Tại sao ông không trả lời tôi?”
“Tiểu tháp…”
Không biết qua bao lâu, trong đầu vang lên giọng nói âm u: “Chủ nhân, đừng gọi nữa, chú tháp đi rồi…”
Trái tim của Diệp Bắc Minh run lên: “Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục? Là cô đang nói sao?”
“Cô nói vậy là có ý gì? Cái gì mà tiểu tháp đi rồi? Rốt cuộc là có ý gì!”
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Chú tháp dùng sức mạnh càn khôn nghịch chuyển không gian thời gian, đã tiêu tan sức mạnh của mình, sợ rằng..”
“Cái gì?”
Cảm giác khó thở truyền đến.
Tuy trái tim của Diệp Bắc Minh đang đập điên cuồng, nhưng lại cảm thấy mình giống như người chết đuối!
Vốn không thể hít thở!
Lúc này, anh dường như mất đi một thứ cực kỳ quan trọng: “Sao lại như vậy? Tiểu tháp không còn ư?”
“Chủ nhân, chủ tháp tiêu tốn tất cả sức mạnh mới đổi được thời gian quay lại…”, tâm trạng của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục suy sụp.
“Không thể nào!”
Diệp Bắc Minh gầm lên một tiếng, đôi mắt đỏ bừng: “Tiểu tháp thiên hạ vô song, ông ta không gì không làm được!”
“Làm sao ông ấy có thể không còn chứ! Là giả, chắc chắn là giả!”
“Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, tiểu tháp đang ngủ say đúng không? Cô nhất định có cách gọi tỉnh ông ta đúng không? Cô chắc chắn có cách!”
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc!
Không biết qua bao lâu, cô ta như nghĩ đến điều gì: “Chủ nhân, tôi nhớ ra một chuyện, có lẽ…”
“Nói đi!”
Diệp Bắc Minh kích động.
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Tôi thấp thoáng nhớ chủ nhân đời đầu tiên sau khi sáng tạo ra tôi và chú tháp đã nói, Càn Khôn Trấn Ngục, thu thập thiên hạ dị bảo thần binh ngưng tụ sức mạnh Càn Khôn!”
“Sức mạnh Càn Khôn bắt nguồn từ bảo vật trong tháp!”
“Chủ nhân, ban đầu sau khi cậu nâng cao cảnh giới, chẳng phải có thể mở không gian bên trong của chú tháp có được bảo vật sao?”
Diệp Bắc Minh dường như tóm được điều gì: “Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, ý của cô là?”
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục suy nghĩ một lát, chậm rãi nói: “Nếu thu thập các loại dị bảo thần binh đặt vào bên trong cơ thể chú tháp, không chừng có thể ngưng tụ lại được sức mạnh Càn Khôn!”
“Nếu có đủ sức mạnh Càn Khôn… không chừng chú tháp có thể quay về?”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh vô cùng ngưng trọng: “Cô chắc chắn không?”
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Đây chỉ là suy đoán của tôi!”
Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi: “Bất luận có phải suy đoán hay không, cho dù chỉ có một phần triệu cơ hội tôi cũng phải thử!”
“Tiểu tháp, đợi tôi!”
…
Chuyện xảy ra ở Thái Dương Tông truyền đi khắp cả thần giới giống như động đất!
Diệp Bắc Minh chém giết mười tám phật tử, cho thi thể của họ đỡ cái đầu quỳ bên ngoài sơn môn Thái Dương Tông!
Hôm đó, võ giả xuất hiện ở bên ngoài Thái Dương Tông.
Tất cả đều bị phế đan điền, từ chặt một cánh tay!
Thái thượng trưởng lão của năm thần tông Trấn Hồn Tông, Độn Thế Thần Tông, Thất Tinh Các, thần cung Lục Đạo, Vạn Thần Tông đều bỏ mạng!
Gia chủ của nhà họ Trần thành trì số một của rừng rậm Tinh Hồn chết thảm!
Mấy người của Xích Diễm Cốc tự phế đan điền một cánh tay, nhếch nhác rời đi!
Tin tức được truyền đi, thiên hạ chấn kinh!
“Ôi mẹ ơi, mười tám phật tử của Kim Phật Tông đó! Đều là cảnh giới thần hoàng hậu kỳ đỉnh phong, mà bỏ mạng dưới tay Diệp tông chủ như vậy?”
“Ực ực!”
Rất nhiều võ giả nghe thấy lời này, điên cuồng nuốt nước miếng: “Mười tám thần hoàng đỉnh phong đều bị một mình Diệp tông chủ giết?”
“Đây chính là sức chiến đấu của Hoa tộc Thượng Cổ sao? Khủng bố quá!”
“Hàng vạn người tự phế đan điền, khí phách này không hổ là con cháu của Hoa tộc Thượng Cổ!”
Khắp nơi ở thần giới đều bàn tán.
Điện Thần Hoàng, đồng tử của Thánh Tổ Đoạn Thiên Tuyệt co lại, không nhịn được nhìn về hướng Thái Dương Tông: “Hắn là quái vật gì? Nếu hắn tiến vào cảnh giới thần hoàng, còn là đối thủ của hắn không?”
Ở bên khác.
Sau khi Nguyễn Thanh Từ được biết tin, kích động nhảy lên.
“Mẹ, là Diệp đại ca! Anh ta đa mạnh như vậy rồi sao?”
Nguyễn Nguyệt Cầm ngẩn người tại chỗ, nhìn cô ấy bằng ánh mắt nghiêm trọng: “Con gái, con thích cậu ta phải không?”
“Mẹ, đâu có!”
Nguyễn Thanh Từ nũng nịu nói, giọng cũng kéo dài ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.