Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1786: Xương cốt nứt gãy, đan điền trọng thương

Ss Tần

18/04/2024

“Còn chuyện chặt một cánh tay thì đúng là chỉ có tên ngốc…”

Câu này còn chưa nói xong!

Diệp Bắc Minh bỗng bộc phát, mang theo luồng khí máu tanh ngợp trời vọt tới trước mặt Trần Tinh Huy!

Năm ngón tay duỗi ra tóm lấy vai của Trần Tinh Huy, “rắc” một tiếng thật to!

Trần Tinh Huy quỳ phịch xuống đất, đầu gối nổ tung, đau suýt ngất xỉu: “Diệp Bắc Minh, cậu điên rồi! Tôi là gia chủ nhà họ Trần số một rừng rậm Tinh Hồn, cậu dám đối xử với tôi như vậy…”

Ầm!

Diệp Bắc Minh túm đầu Trần Tinh Huy đập mạnh xuống đất!

Trần Tinh Huy vừa mới tới cảnh giới Thần Hoàng hậu kỳ, hoàn toàn không chống đỡ nổi sức mạnh của Diệp Bắc Minh!

Đầu nện mạnh xuống đất!

Anh ta vừa định ngóc đầu dậy thì lại bị Diệp Bắc Minh đạp xuống!

Bụp!

Đầu Trần Tinh Huy nổ tung ngay tại trận!

“Gia chủ...”

Những người còn lại của nhà họ Trần sợ rùng mình, phẫn nộ nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!

“Tôi rất không ưa loại ánh mắt kiểu này! Cho nên, các người cũng chết luôn đi!”, Diệp Bắc Minh lắc đầu, cuốn theo một luồng gió tanh kinh khủng xông tới chỗ đám người nhà họ Trần.

Phập! Phập! Phập!

Kiếm khí quét ngang bổ dọc, màu máu ngợp trời!

Toàn bộ ba mươi mấy người tu võ của nhà họ Trần đều ngã xuống, Diệp Bắc Minh giẫm lên thi thể của bọn họ, đưa mắt nhìn xung quanh: “Tôi nói lại một lần cuối cùng, tự phế đan điền, để lại một cánh tay thì được rời khỏi đây!”

“Tôi đếm đến mười, ai còn chưa thực hiện yêu cầu của tôi thì đều phải chết!”

“Một, hai, ba...”

Diệp Bắc Minh mới vừa mở miệng.

Lập tức có một nhóm người tu võ không chịu nổi áp lực: “Diệp tông chủ, chúng tôi biết lỗi rồi!”



“Chúng tôi sẽ tự phế đan điền, tự chặt một tay ngay!”

Đám người này tự đập mạnh vào đan điền của mình, đánh nát đan điền trong bụng xong lại tự chém lìa một cánh tay!

Diệp Bắc Minh chẳng buồn nhìn bọn họ lấy một lần, tiếp tục đếm: “Năm, sáu, bảy...”

Càng ngày càng có nhiều con ngươi của người tu võ thu nhỏ lại, bọn họ không còn dám do dự nữa!

Tới tấp tự phế đan điền, chém rụng một cánh tay, sau đó nhếch nhác rời khỏi đây!

“Tám, chín, mười!”

Sau khi Diệp Bắc Minh đếm xong tới mười, vẫn còn Thái thượng trưởng lão của mấy tông môn lớn không tự phế đan điền, cũng không hề có ý định tự chém lìa một cánh tay.

“Haha! Trấn Hồn Tông, Độn Thế Thần Tông, Thất Tinh Các, thần cung Lục Đạo, Vạn Thần Tông, vẫn là tông môn của mấy người à!”

Diệp Bắc Minh cười, lắc đầu.

Một vị Thái thượng trưởng lão của Độn Thế Thần Tông sầm mặt lại: “Diệp tông chủ, chúng tôi không hề ra tay, lẽ nào đứng xem đánh nhau cũng có lỗi hay sao?”

“Ông Khưu nói đúng lắm, chúng tôi không hề ra tay, tại sao Diệp tông chủ lại muốn giết chúng tôi? Trên đời này làm gì có lý nào lại như vậy!”, Một vị Thái thượng trưởng lão của Thất Tinh Các lên tiếng.

Diệp Bắc Minh ngẩng đầu, nở nụ cười tựa như thần chết: “Các ông thật sự không hề ra tay ư?”

“Nhưng tôi đã nhìn thấy các người giết rất nhiều người của Thái Dương Tông tôi!”

“Tất cả hãy chết hết đi cho tôi!”

Không đợi bọn họ kịp làm gì, Diệp Bắc Minh bất ngờ bùng nổ!

Trên người bốc lên một luồng ánh sáng máu, bên trong kiếm Càn Khôn Trấn Ngục không ngừng phát ra tiếng rồng gầm, vào khoảnh khắc kiếm Càn Khôn Trấn Ngục vung lên rồi chém xuống…

“Khụ...”

Diệp Bắc Minh lảo đảo, ho ra một búng máu tươi!

Mấy vị Thái thượng trưởng lão sững sờ.

Ông Khưu cười to: “Hahaha, bảo sao tôi cứ thắc mắc lẽ nào tên nhóc này lại mạnh trái lẽ thường như vậy hay sao.”

“Cậu ta đã bị thương trong lúc đánh nhau với mười tám vị phật tử rồi, hiện giờ chỉ là đang cố gắng chịu đựng mà thôi!”

“Nhân lúc cậu ta bị thương, hãy lấy mạng cậu ta, giết cậu ta đi!”

Thái thượng trưởng lão của mấy Thần Tông lớn không chút do dự, tới tấp sử dụng chiêu thức mạnh nhất của mình!



Những luồng sức mạnh bạt vía kinh hồn ập tới. Diệp Bắc Minh lập tức như thể đứng giữa trung tâm cơn lốc!

Đột nhiên.

Diệp Bắc Minh lau khô máu tươi ở khóe miệng, ngẩng đầu toét miệng cười một tiếng: “Ai bảo tôi bị thương? Chẳng qua là thiêu đốt mấy mẩu xương Chí Tôn, máu tươi sôi trào, không chịu được nên phun ra mà thôi!”

“Thiêu đốt, xương Chí Tôn!”

Một tiếng gầm nhẹ!

Trong cơ thể Diệp Bắc Minh bộc phát ra uy lực ngập trời, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục quét ngang!

Một luồng sáng máu bùng lên, ngay khi Thái thượng trưởng lão của năm Thần Tông lớn bị ánh sáng máu bao phủ, cơ thể của bọn họ bắt đầu tan chảy như thể chạm phải axit sunfuric!

“Chuyện gì đang xảy ra...”

“Thân thể của tôi bị ăn mòn…”

“Không!”

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục hít sâu một hơi, cả năm người hóa thành một làn sương máu, bị hút vào trong kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!

Diệp Bắc Minh lại phun ra một búng máu tươi, rơi từ trên cao xuống!

“Tiểu sư đệ!”

“Bắc Minh!”

“Tông chủ...”

Người của Thái Dương Tông la lên, chạy tới đỡ được Diệp Bắc Minh rơi từ trên cao xuống!

Lạc Khuynh Thành kiểm tra thân thể của Diệp Bắc Minh, khuôn mặt xinh đẹp biến sắc, đôi mắt lập tức đỏ hoe: “Tiểu sư đệ chiến đấu ở cường độ cao, xương nhiều chỗ trong cơ thể bị nứt gãy, kinh mạch bị tổn thương, đan điền cũng bị hao tổn nghiêm trọng!”

“Đi nào, trở về chữa trị thôi!”

Mọi người đang định đưa Diệp Bắc Minh về.

Đột nhiên.

Ầm ầm!

Trên không trung chợt vang lên một tiếng động rung chuyển đất trời, không khí nứt ra một vết rách, một bộ móng vuốt màu vàng kim to chừng vạn trượng thò ra từ khe nứt đó!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook