Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1785: Tự phế đan điền, tự chặt một tay

Ss Tần

16/04/2024

Diệp Bắc Minh cực kỳ ngang ngược, xông lên như một ngôi sao băng!

Ở trong mắt anh, mười lăm tên cảnh giới Thần Hoàng hậu kỳ đỉnh phong dường như không hề tồn tại!

“Ôi trời ạ... Cậu ta chán sống rồi hay sao?”

Đám người tu võ đứng bên ngoài Thái Dương Tông nghẹn họng, trố mắt ra nhìn, hoảng sợ suýt thì nổ tung tròng mắt!

Ánh mắt của người nhà họ Trần và Xích Diễm Cốc vô cùng nặng nề, bọn họ thực sự không hiểu Diệp Bắc Minh lấy đâu ra tự tin!

“Giết!”

Mười lăm phật tử quát khẽ một tiếng, phật tử số mười là người đầu tiên xông lên, cầm trong tay một cây chày kim cang.

“Cút mẹ mày đi!”

Diệp Bắc Minh quát lên một tiếng: “Nổ tung đi cho ông!”

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém mạnh xuống, ngay trong khoảnh khắc va chạm với chày kim cang, nó lập tức chém chày kim cang vỡ vụn!

“Á!”

Phật tử số mười kêu lên một tiếng đầy thảm thiết, cơ thể bị đánh bay ra ngoài, đập mạnh xuống đất, mảnh vỡ của chày kim cang găm vào ngực!

Hai tay phật tử số mười run rẩy, suýt chút nữa thì nổ tung!

“Mày có biết vì sao tay mày không bị gãy không?”, Diệp Bắc Minh bước một bước đuổi theo.

Con ngươi của phật tử số mười thu nhỏ lại, ông ta bất giác nhìn về phía thi thể của phật tử số mười ba, phật tử số mười bốn và phật tử số mười lăm: “Lẽ nào…”

“Chúc mừng mày đã đoán đúng!”

Diệp Bắc Minh lạnh lùng vung kiếm lên chém!

Phập!

Trong khoảnh khắc chiếc đầu bay lên trời, Diệp Bắc Minh tung cước sút bay thi thể của phật tử số mười ra ngoài, quỳ gối trên bậc thềm bên ngoài Thái Dương Tông!

Một giây sau.

Anh lại đạp thêm một cước nữa!

Đầu của phật tử số mười bay ra ngoài, rơi vào hai tay của ông ta!

Mặc dù đã có tiền lệ trước đó nhưng không ít người tu võ khi chứng kiến cảnh này…

Vẫn không nhịn được bụm chặt miệng, không dám phát ra tiếng động!

“Em mười!”

Đám phật tử còn lại thấy vậy, tức giận tới mức suýt thì ngất xỉu: “Giết! Giết! Giết cậu ta đi!”

Khóe môi Diệp Bắc Minh nở nụ cười mỉa mai: “Yên tâm đi, chẳng mấy chốc các người sẽ qua đó với bọn họ thôi!”



Vù!

Anh giậm chân một cái, lao vút lên trời như một ngôi sao băng, một lần nữa xông về phía đám đông!

“Phật Quang Vạn Trượng! Giết!”

“Ma khí ngợp trời! Ma Long nuốt chửng tất cả đi cho tôi!”

Ma khí và Phật quang vừa va chạm với nhau lập tức nổ tung, sóng năng lượng kinh khủng nuốt chửng Diệp Bắc Minh và mười mấy vị phật tử!

“Á... Đừng, sư huynh cứu tôi với!”

“Không...”

“Cứu mạng...!”

Tiếng kêu thảm thiết của mấy vị phật tử nối nhau vang lên liên tiếp, hết cái xác này tới cái xác khác bị sút bay ra ngoài.

Bọn phật tử quỳ “phịch” gối trên bậc thềm bên ngoài Thái Dương Tông, sau đó lần lượt đỡ lấy những cái đầu người bay ra ngoài!

Rơi trúng vào hai tay của thi thể!

“Ôi… Đã là thi thể thứ mười một rồi!”

“Còn lại bảy người nữa...”

Người tu võ của những tông môn khác sợ bạt vía kinh hồn, quên cả hít thở!

“Diệp Soái, đây chính là sức chiến đấu tối đa của Diệp Soái ư?”, Vạn Lăng Phong cứng ngắc người đứng đờ ra tại chỗ, toàn thân nổi da gà.

“Một người đấu với mười lăm người cảnh giới Thần Hoàng đỉnh phong, ôi trời ạ!”, Lư Quốc Phong kích động đến độ run rẩy toàn thân: “Nếu đời này tôi có thể mạnh hơn một cọng lông của Diệp Soái thôi thì chết cũng không còn gì nuối tiếc!”

Trong lúc hai người nói chuyện với nhau.

“Mười hai...”

“Mười ba...”

“Mười bốn...”

Mấy cái xác không đầu nữa lại bay ra!

Không hề có gì bất ngờ xảy ra, tất cả đều rơi xuống bậc thềm bên ngoài Thái Dương Tông, quỳ xuống đất, tự bưng lấy đầu của mình!

“Mười lăm...”

“Mười sáu...”

“Đại sư huynh, cứu tôi với...”

Sau khi tiếng hét thảm thiết cuối cùng tắt lịm, cái xác thứ mười bảy bay ra ngoài!



Quỳ xuống đất, bưng lấy đầu của mình!

“Diệp Bắc Minh, tội nghiệt trên người cậu không cách nào rửa sạch! Tôi nguyền rủa cậu mãi mãi không được siêu sinh, tôi nguyền rủa con cháu của cậu đời đời kiếp kiếp bị vận rủi tra tấn...”, phật tử số một kêu rên trong tuyệt vọng.

“Quỳ xuống! Nhận lấy cái chết!”

Trong ma khí vang lên tiếng quát!

Ầm!

Phật tử số một bị đánh bay đi ra, quỳ gối trên bậc thềm của Thái Dương Tông!

Khác với những phật tử khác, đầu của phật tử số một không bị chém rụng!

Phật tử số một đang định đứng dậy!

Đột nhiên.

Vù!

Một luồng kiếm khí chém tới, tròng mắt của phật tử số một run rẩy, trên cổ xuất hiện một nét cứa màu đỏ máu mảnh bằng sợi dây!

Tầm mắt của phật tử số một quay cuồng. Khoảnh khắc cuối cùng trước khi chết, phật tử số một nhìn thấy hai tay mình chợt vươn ra một cách kỳ dị, vừa khéo đỡ được chiếc đầu của mình!

Đến đây.

Mười tám phật tử đều đã bị giết chết, bưng đầu quỳ gối bên ngoài Thái Dương Tông!

Bầu không khí lặng ngắt như tờ!

Tất cả mọi người hoảng sợ ngẩng đầu, nhìn sâu vào trong luồng ma khí điên cuồng trên không trung.

Một giây sau.

Diệp Bắc Minh chậm rãi bước ra, máu me đầm đìa khắp người!

Đôi mắt đỏ rực đáng sợ, như thể ác ma bước ra từ địa ngục!

Trái tim của mười mấy vạn người tu võ đang có mặt tại đây bất giác thắt lại, thi thể của mười tám phật tử còn đang sờ sờ ở đó, bọn họ thậm chí không dám nhìn vào mắt Diệp Bắc Minh!

Giữa bốn bề lặng ngắt!

“Những người tu võ có mặt ở Thái Dương Tông hôm nay chỉ cần tự phế đan điền, tự chặt một tay thì có thể rời khỏi đây!”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên!

Vù!

Vô số người tu võ ngẩng đầu lên, vừa giật mình vừa sợ hãi trừng mắt nhìn Diệp Bắc Minh: “Gì cơ?”

Trần Tinh Huy cười gằn một tiếng: “Diệp Bắc Minh, cậu nghĩ mình là ông trời hay sao? Chúng tôi chỉ đứng bên ngoài Thái Dương Tông theo dõi cuộc chiến thôi mà, chúng tôi đã làm gì sai chứ?”

“Cho dù chúng tôi có làm gì sai đi chăng nữa thì cậu có tư cách gì ép mười mấy vạn người tu võ ở đây tự phế đan điền?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook