Đoá Hồng Từ Tro Tàn

Chương 3: Nhất Thời Trốn Tránh

Vọng Tương Ly

02/09/2023

Sau buổi nói chuyện ngắn ngủi với nhau vào sáng sớm, tiễn Phật thì tiễn đến Tây Thiên nên Hạ Thiếu Vân chở tôi về khách sạn lấy hành lý, thuận tiện làm thủ tục trả phòng, anh chờ tôi ở cửa, trong tay kẹp một điếu thuốc không châm lửa, tôi tranh thủ liếc nhìn anh một cái, ánh mặt trời bao phủ gương mặt anh, có chút chói mắt, tôi không biết tại sao lúc này nhìn anh lại khác hẳn lúc bình thường.

Tôi xách theo đống hành lý ít ỏi đi ra.

Anh gật đầu với tôi: “Đã mua vé chưa?

“Tối qua mua rồi, hai tiếng rưỡi nữa sẽ cất cánh.” Tôi nói với anh, tôi mua vé máy bay ở sân bay gần nơi này nhất, tôi không muốn làm phiền anh quá nhiều, ai mà ngờ được chúng ta chỉ mới gặp nhau vài lần thôi chứ.

Anh không nói gì mà chỉ gật đầu.

Khi tôi rời khỏi thành phố phồn hoa này, tôi mới nhận ra mình chỉ có hai bàn tay trắng, chỉ có anh đứng ở đó, có lẽ là đang nhìn tôi chăng, tôi cũng không rõ.

Tôi chật vật về nhà, bất luận là cái cây ở dưới lầu hay tạp hóa nho nhỏ ven đường đều khiến tôi cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, mẹ tôi rất ngạc nhiên khi thấy tôi đột ngột trở về, tôi không nói gì cả, mẹ cũng không hỏi, có lẽ là mẹ cũng đã phần nào đoán được, dẫu sao thì cả một buổi sáng này mẹ đều không hề nhắc đến tên bạn trai cũ xúi quẩy của tôi.

Biên tập viên của tôi đã nhắn hơn hai chục tin, đã nhiều ngày rồi mà tiểu thuyết của tôi vẫn chưa cập nhật mới, tôi đành mở laptop xem số lượng bản thảo ít ỏi của mình, vẫn là cuốn tiểu thuyết hòn đảo cô độc, vai chính xui xẻo ở nhờ nhà dân bản địa 7 ngày, đến khi không còn xu dính túi mà vẫn không có con thuyền nào đến, dựa theo tiến độ sửa thuyền của người dân ở đây chắc khoảng chừng nửa tháng nữa mới có thể rời khỏi. Vì thế hắn phải tìm cho mình một chỗ ở mới, thực ra ở chỗ này cũng không có gì không tốt, không cần đóng tiền nhà chỉ cần hắn đốn củi mỗi ngày là được, nhưng quả thực là quá nhiều rồi. Nhà này chỉ có một người đàn ông, lớn hơn vai chính bảy tuổi, do khí hậu nên màu da rám nắng khỏe mạnh, hoàn toàn đối lập với vai chính.

Tôi viết đến đây thì dừng, tôi không biết chính xác tình cảm của họ là gì, nhưng tôi mong đó là tình yêu.

Tôi cảm thấy tình yêu sẽ không phân biệt giới tính, trong truyện của tôi nam và nam có thể ở bên nhau, nữ với nữ cũng vậy, cũng sẽ không vì là đồng tính luyến ái mà thấy nó cao cả hơn người khác. Tình yêu nào cũng đều giống nhau, ngọt ngào mà lại có chút chua xót.

Tôi gửi bản thảo đi, nhắn tin trả lời cho biên tập: “Tôi sẽ không trễ hạn như vậy nữa, xin lỗi.”

“Làm tôi sợ muốn chết, vừa qua cậu không trả lời tin nhắn gì cả, cũng không ra chương truyện mới, xảy ra chuyện gì sao?”

“Trong nhà có chút chuyện, hơi rắc rối chút nhưng đã giải quyết hết rồi.” Tôi trả lời một cách miễn cưỡng.

Tôi lướt khung chat thì thấy một cái tên quen thuộc, Hạ Thiếu Vân, lúc tạm biệt chúng tôi có trao đổi thông tin liên lạc với nhau, nhưng cả hai đều không nhắn cho đối phương câu nào cả, câu mở đầu lúc nào cũng khó khăn, tôi với anh không có gì để nói nhưng tôi quả thực muốn nói cái gì đó.

Tôi nhớ đến căn nhà ghê tởm kia, tôi nhắn: “Nếu tôi đăng thông tin bán nhà thì có cần quay trở lại đó không?”

Không biết anh đang bận gì, một lát sau mới trả lời: “Nếu có người mua thì cậu phải trở về một chuyến, tôi có thể đón cậu.”

“Tôi chỉ thuận miệng hỏi chút thôi.” Tôi đánh chữ một cách chậm chạp.

Thật lâu sau đối phương mới trả lời lại một từ: “Ừm.” Cuộc nói chuyện cứ thế mà chấm dứt, tôi gãi đầu, ở nhà lâu cũng có chút nhàm chán nên tôi muốn tìm người nói chuyện phiếm cho vui.

Vì để mình bận rộn nên mấy tháng này tôi quyết định viết xong quyển tiểu thuyết, gần đây trên diễn đàn có cuộc thi viết lách, thôi thì còn nước còn tát vậy.

Tôi đặt tên cho cuốn tiểu thuyết về hòn đảo cô độc kia là “Ráng mây đỏ” , tôi cũng không biết tại sao, lúc viết vốn đặt tên là “Hòn đảo cô độc” nhưng hiện tại tôi muốn đặt là “Ráng mây đỏ”.

Hòn đảo đáng thương run rẩy trước từng lớp bọt sóng vỗ, vai chính duỗi tay lau mặt khi gió biển khẽ lướt qua, trước mắt tôi dường như hiện ra cảnh tượng đó, tôi phát hiện ánh mắt hắn trộm liếc nhìn chủ nhà, cứ chốc chốc là lại nhìn về phía người đàn ông, hình ảnh của hắn dần dần trở nên sinh động trong đầu tôi, đây là một câu chuyện tình yêu.

Tôi dừng viết trước bữa cơm chiều, trên bàn ăn mẹ cuối cùng vẫn hỏi: “Con trai à!”

“Mẹ muốn hỏi gì thì cứ hỏi.” Tôi húp một ngụm canh rồi nhẹ nhàng lên tiếng.

“Con thất nghiệp rồi phải không, thời này mà thất nghiệp không tốt chút nào, công việc của con vốn chẳng ổn định gì, mẹ đã nói rồi, một đứa con trai học gì không học lại học Hán ngữ, đâu có ích gì.” Mẹ tôi cứ than thở mãi.

“Đã nhiều năm vậy rồi mà con cũng đâu có viết được áng văn nào nổi tiếng đâu, hay là con về đây làm giáo viên ngữ văn luôn đi?” Mẹ vừa nói vừa liên tục gắp đồ ăn cho tôi.

“Không phải thất nghiệp, con viết ở đó cũng là viết, về đây viết cũng là viết, chỉ là ở đó chán rồi nên đổi chỗ.” Tôi nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt, hoàn toàn không giống với hình ảnh trong ký ức, ánh mắt bà ấy ẩn giấu sự lo lắng, buồn bực nhưng vẫn cố thể hiện vẻ lạc quan, cẩn thận.

Tôi chợt nghĩ, có phải tôi quá ích kỉ rồi không.

Mẹ tôi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm: “Vậy được, đã trở về nhà thì phải nghỉ ngơi nhiều vào.”

“Mẹ, con đã chia tay với y.” Tôi nghĩ vẫn nên nói cho mẹ biết thì hơn.

Tôi thấy mẹ thở dài: “Chia tay thì chia tay, mẹ thấy hai đứa tuy là hòa thuận với nhau nhưng lúc nào cũng có cảm giác quá khách sáo, chia tay cũng tốt.”

“Con chỉ thích nam thôi sao?” Mẹ nhìn tôi, “Mẹ nghe người ta nói còn có cái gì mà song tính luyến ái gì đó, cũng không phải chỉ thích mỗi nam, con có chắc là con không thích nữ không?”

Tôi ngước đầu lên, nói chắc chắn với mẹ: “Mẹ, con thực sự chỉ thích đàn ông, điều này không thể thay đổi được, con cũng không có ý nghĩ muốn hại con gái nhà người ta.”

“Mẹ biết mẹ biết, chúng ta sao có thể làm mấy chuyện thất đức như vậy chứ.” Mẹ tôi không nói nữa, cúi đầu ăn cơm.

Có vẻ như tôi đã mất đi những thứ từng thuộc về tôi, bây giờ tôi không thể về được cuộc sống trước kia, cũng không quay trở lại được cuộc sống bình thường. Nơi ấy không thuộc về tôi, nơi đây cũng không.

Liệu tôi có thể đi đâu?

Nơi chốn thuộc về tôi ở phương nào?

Mẹ tôi đã đi làm, trời vừa chập tối tôi một mình dạo quanh bờ hồ gần nhà, bờ hồ quanh năm suốt tháng luôn có mùi vị của nước, thực ra tôi không biết hương vị của nước là gì, tôi vô thức nhắn tin cho Hạ Thiếu Vân: “Anh đang làm gì, tan làm chưa?

“Sao vậy?” Anh trả lời rất nhanh, mỗi lần đều trong giới hạn kiên nhẫn của tôi.

“Gọi điện không?”

Anh lập tức gọi cho tôi, hai chúng tôi không ai mở miệng nói trước, cuối cùng vẫn là anh mở lời: “Cậu sao vậy?”

“Tôi cũng không biết tôi bị sao nữa.”

Anh không để ý câu trả lời của tôi, ngược lại chuyển sang vấn đề khác: “Cậu đã ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi.”

“Lần trước cậu nói muốn bán nhà, đã đăng thông báo chưa?”



Tôi không biết sao anh lại cứ chấp nhất việc tôi bán nhà như vậy nữa. “Đăng rồi, nhưng vẫn chẳng có ai quan tâm.”

“Diệp Tẫn Vân.” Lần đầu tiên anh gọi tên tôi, “Nghe giọng cậu có vẻ không vui.”

Anh nói tiếp: “Cậu không muốn quay lại đây sao?”

“Hạ Thiếu Vân, tôi không biết sao nữa, tôi không muốn trở về, nhưng cũng không muốn ở lại nơi này.” Tôi từ từ ngồi xổm xuống, nhìn cảnh đêm trước mắt.

“Vậy tới tìm tôi đi.” Hạ Thiếu Vân nói thế.

“Tôi không muốn về đó đâu.” Không biết sao tôi không thể từ chối anh nên chỉ có thể giải thích.

“Đến tìm tôi đi.” Hạ Thiếu Vân còn nói, “Tôi đang ở thành phố B, một nơi mà đâu đâu cũng là núi.”

Tôi đáp ứng anh, dọn đồ suốt nửa tiếng rồi tạm biệt cha mẹ, sau đó lên chuyến bay lúc 11h, đi tìm người đàn ông mới gặp có vài lần.

Có đôi khi tôi cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa, ngồi ở phòng chờ, đem theo vài bộ quần áo, laptop, cuốn sổ, sống ngần ấy năm vậy mà đồ đạc thuộc về tôi chỉ có nhiêu đây.

Khi đến sân bay, đúng lúc nhận được tin nhắn của Hạ Thiếu Vân, anh nói: “Hai tiếng nữa gặp.”

Tôi chưa bao giờ mong chờ điều gì đến thế.

Gió đêm thật hoang vu, tôi cũng không biết tôi đang cảm thụ điều gì hay đang xem cái gì nữa. Trong hai tiếng bay, tôi nằm mơ, thế giới trong mơ dường như được phủ lên sắc cầu vồng, là hòn đảo đơn độc kia, hòn đảo trong truyện của tôi, mái tóc của vai chính dài che khuất cả đôi mắt, hắn liên tục vuốt tóc ra sau.

Một người đàn ông tóc ngắn đi ra từ căn nhà nhỏ bé, không biết nói gì đó mà vai chính liền đi theo, khung cảnh chuyển dời sang một cái sân nhỏ sau nhà, người đàn ông gội đầu giúp hắn, những tình tiết sau đó diễn ra như lẽ hiển nhiên.

Người đàn ông cắt tóc cho vai chính, ngắn ngủn, cảnh cuối cùng là vai chính hỏi người đàn ông: “Tại sao anh ở lại chỗ này?”

Vài phút trước khi máy bay hạ cánh, tôi tỉnh giấc, đây là một thành phố xa lạ, tôi chưa từng đến, tôi thấy Hạ Thiếu Vân ở cửa ra, tuy vẫn còn là mùa hè nhưng trời bắt đầu có tín hiệu chuyển sang thu, tóc anh hơi rối, mặc áo thun màu đen với quần tây, trông rất giống sinh viên.

Hình như mỗi lần nhìn thấy anh đều không giống nhau.

“Cậu đến rồi.” Hạ Thiếu Vân nói với tôi, tôi ngơ ngác gật đầu.

“Muốn ăn khuya hay là về khách sạn ngủ?” Anh cười nói, anh cao hơn tôi nửa cái đầu, mỗi lần nhìn anh tôi đều phải ngửa đầu lên, anh đi ở phía bên trái xách hành lý cho tôi.

“Ăn khuya đi.” Tôi không muốn ngủ cho lắm, suy cho cùng thì lúc nãy cũng vừa ngủ hai tiếng xong, vẻ mặt của anh như muốn nói rằng ‘biết ngay mà’.

Anh không hỏi tôi muốn ăn gì, có lẽ là biết lựa chọn vừa nãy của tôi đã quá sức của tôi lắm rồi. Anh dẫn tôi đến quán nướng, anh chọn món, kỳ lạ là toàn món tôi ăn được, anh rót coca cho tôi.

Coca trong ly thủy tinh không ngừng lăn tăn bọt khí, tựa như lòng tôi giờ phút này, tôi không rõ tại sao anh muốn tôi đến tìm anh, không thể hiểu lại cũng không thể diễn tả bằng lời.

Nhưng dường như anh đã đón được tôi, dù sao tôi cũng không biết nên đi đâu, nên làm gì.

“Sao cậu không ăn?” Anh cầm một xiên thịt dê đưa cho tôi, tôi chợt tỉnh lại, nhận lấy xiên thịt dê.

Tôi cúi đầu cười khẽ: “Không có gì, chỉ là thẫn thờ thôi.”

“Vậy là không lễ phép lắm đâu, dù tôi có đẹp trai đi chăng nữa thì cũng không đến mức khiến cậu thẫn thờ như vậy chứ.” Hạ Thiếu Vân uống một hớp hết nửa lon coca.

“Không có…”

Anh lập tức chuyển đề tài: “Thế cậu làm công việc gì?”

“Hả?” Tôi không hiểu sao anh lại đột ngột hỏi cái này.

“Cậu chưa từng nói, tôi cũng chưa từng hỏi, tôi muốn tìm đề tài gì đó để nói.” Anh đưa cho tôi một cái cánh gà, tôi cầm lấy rồi bắt đầu ăn, tôi rất thích cái này.

“Viết tiểu thuyết.” Tôi nói một câu rồi bắt đầu điên cuồng gặm cánh, anh vẫn luôn cười.

“Ăn từ từ thôi, của cậu hết.” Tôi ngẩng đầu nhìn anh, tôi cứ cảm thấy anh có hơi khác lúc trước, nhưng tôi không biết rốt cuộc là khác ở chỗ nào, anh cho tất cả cánh gà vào khay của tôi.

“Cậu thích viết thể loại tiểu thuyết nào?”

“Thể loại nào cũng có: ngôn tình, đam mỹ, các câu chuyện xưa,…” Tôi gặm một hồi, miệng đều dính dầu, tuy tôi không biết bộ dạng giờ của tôi như thế nào nhưng chắc chắn là không đẹp đẽ gì cho lắm.

“Đam mỹ à.” Anh có hơi đăm chiêu.

“Chẳng phải lần đầu tiên gặp đã biết rồi sao.” Tôi nhìn anh, ánh mắt hai người chạm nhau, tôi cố gắng nói với vẻ thoải mái nhẹ nhàng: “Tôi thích đàn ông.”

Anh gật đầu: “Tôi biết.”

“Muốn uống trà sữa không?” Anh hỏi tôi, tôi cứ cảm thấy anh đổi chủ đề quá nhanh, giống như dòng chảy trong tiểu thuyết vậy, xem không hiểu, lại không thể dứt bỏ.

Tôi nhẹ nhàng gật đầu: “Được.”

“Vậy tôi đi mua.” Anh đứng dậy đi đến quán trà sữa đối diện, trong quán có rất nhiều nữ sinh, tôi không biết anh định mua loại nào, anh làm tôi có cảm giác giống như đang mở một chiếc hộp bí ẩn, rất phấn khởi.

Tôi nhìn cảnh đêm nơi này, rất khác với thành phố tôi từng sống, nơi này rất náo nhiệt xe cộ qua lại tấp nập, dù trời đã khuya nhưng đường vẫn đông đúc, hoàn toàn khác với thói quen yên tĩnh của tôi, tôi tiếp tục gặm cánh gà, một lúc lâu sau anh mới quay lại.

Anh đặt cốc trà sữa lên bàn: “Nhiều người quá, bây giờ trà sữa rất được các cô gái yêu thích.”

Tôi lắc đầu: “Không phải.”

Anh nghi hoặc ngẩng đầu: “Sao lại không phải?”



Tôi cười vui vẻ: “Không chỉ các cô gái thích, mà tôi cũng rất thích.”

“Vậy thử vận may của tôi xem, có đúng loại cậu thích không.” Anh đẩy trà sữa về phía tôi, là một ly trà sữa matcha còn cho thêm khoai dẻo (Taro ball).

“Vận may của anh tốt lắm.” Tôi cắm ống hút vào, “Tôi thích nhất matcha cũng rất thích khoai dẻo. Thật ra đa số trà sữa tôi đều thích, chỉ cần mùi vị không quá kinh khủng thì anh mua cái nào cũng đều thích.

Anh hất đầu, tóc đã quá dài rồi.

Khoan đã, tóc quá dài…Không hiểu sao tôi lại nghĩ đến giấc mơ đó, anh với người đàn ông đó, tôi với hắn, tôi không biết anh nghĩ gì.

Tôi không biết anh có thích đàn ông không, không biết tại sao tôi với anh lại gặp mặt ở một thành phố khác, không biết tại sao anh lại nhiều lần giúp tôi, nhưng có lẽ tôi đã có chút rung động rồi, cảm giác tội lỗi dâng lên, tôi chỉ vừa mới chia tay, còn chưa đến ba tháng.

Tôi biết đây không thể gọi là rung động được, tôi chỉ là cảm thấy anh đón được tôi, đỡ được tôi khi tôi rơi xuống.



“Lát nữa chúng ta đi đâu?” Tôi hỏi anh.

“Cậu muốn đi đâu?”

“Cứ tùy tiện mà đi thôi.”

Anh đứng dậy thanh toán, “Được, vậy cứ tùy tiện thôi.”

Chúng tôi cùng đi ra khỏi quán nướng “Anh đến đây đã lâu chưa?”

“Đến được mấy lần, tôi không ở đây.” Anh cầm trong tay một ly chanh dây, “Qua đây công tác thôi.”

Tôi gật đầu tỏ ý đã hiểu.

“Cậu dạo này có đang viết cuốn tiểu thuyết nào mới không?”

Anh quay đầu lại nhìn tôi.

Tôi gật đầu: “Vẫn đang viết, để xem có hết ý tưởng không đã.”

Không biết có phải quay đầu nói chuyện với tôi mệt quá hay không mà anh quyết định xoay người đối diện tôi rồi đi lui, suốt dọc đường anh đều nhìn tôi, làm tôi hơi bối rối.

“Cậu đang viết truyện gì?”

Tôi suy nghĩ chốc lát, uống một ngụm trà sữa rồi mới nói: “Truyện có tên hòn đảo cô độc.” Chẳng biết sao tôi lại bắt đầu bịa: “Đại khái là câu chuyện về một nhân vật xui xẻo bị nhốt trên một hòn đảo, sau đó gặp được một người đàn ông rồi yêu nhau các kiểu.”

“Ồ, sống sót nơi hoang dã sao?” Anh cười, nụ cười dưới ánh đèn đường mờ nhạt trông rất sáng ngời, không giống với những nụ cười trước kia, tôi bỗng rơi vào trầm tư, rốt cuộc thì cái gì là thật cái gì là giả đây?

“Cũng không hẳn, nhân vật được ăn ngon ngủ tốt.” Tôi cúi đầu đá hòn đá nhỏ bên lề đường. “Tôi viết toàn không đâu ra đâu, có lẽ là vì…”

Anh không đi về phía trước, à không, theo góc nhìn của tôi thì anh không đi lùi nữa, anh đi từng bước từng bước đến trước mặt tôi. “Là vì sao?”

“Vì…trong thoáng chốc ấy bắt được ánh trăng.”

Người đàn ông trước mặt nghiêng đầu suy ngẫm: “Quả nhiên suy nghĩ của nhà văn người bình thường không thể hiểu nổi.”

Tôi lắc đầu, nghiêm túc nói với anh: “Hi vọng rằng anh vĩnh viễn sẽ không hiểu.” Vĩnh viễn không cần hiểu những ảo tưởng hoang đường này.

“Chúng ta lên cây cầu kia đi.” Hạ Thiếu Vân chỉ cây cầu đằng trước, ánh đèn đêm càng tôn lên nó, khiến nó sáng tựa ánh mặt trời. Tôi gật đầu đồng ý, trong lòng vẫn mãi suy tư, chúng tôi từ từ tiến bước lên cây cầu đó, như thể tiến bước về tương lai thuộc về chúng tôi, vượt qua mọi chông gai vì chúng tôi dựng nên một cây cầu lớn.”

“Hạ Thiếu Vân.” Ngay thời khắc bước lên cầu, tôi gọi tên anh “Chúng ta về đi, tôi hơi mệt.”

Trong nháy mắt tôi thấy được ánh mắt anh trở nên ảm đạm, nhưng tôi sợ mình nhìn nhầm, Tôi nghe thấy anh nói “Được”, chúng tôi quay lại đường cũ.

“Hạ Thiếu Vân, có phải anh thích tôi không?” Tôi bỗng dưng hỏi câu này, anh hơi sửng sốt nhưng sau đó lại lập tức nở nụ cười: “Nhà văn nhỏ à, cậu đoán thử xem.”

“Hình như anh vẫn luôn có mục đích gì đó, nhưng tôi không đoán được.” Tôi thoáng dừng rồi nói tiếp, anh nghiêm túc nhìn tôi, “Tôi nghĩ đến rất nhiều lý do, có thể là tôi có giá trị gì để lợi dụng chăng, nhưng tôi nghĩ không ra, tôi cũng ám chỉ nhiều lần nhưng anh không phản ứng gì cả, có vẻ như anh thích tôi nhưng tôi không thể hiểu được anh.”

Đôi mắt anh vẫn tràn ngập ý cười, như là an ủi cho sự bối rối của tôi “Tôi chính là kiểu người nửa vời như vậy, không hiểu chi bằng hỏi thẳng anh.”

Anh duỗi tay xoa đầu tôi: “Em đoán đúng rồi, tôi rất thích em.”

Tôi không biết nên trả lời như thế nào “Hạ Thiếu Vân, tôi…” Tôi xem cây cầu mà chúng tôi chưa kịp bước lên, “Tôi hèn nhát, tôi ngu muội, quen tự tẩy não mình, còn thích tự cho là mình thông minh, khuyết điểm của tôi nhiều không kể xiết.”

“Không phải vậy.” Anh cắt ngang lời tôi nói, tay đặt trên vai tôi, tôi nghe thấy anh nói rằng: “Những gì cậu biết tôi lại không biết, lúc cậu dũng cảm thì tôi vẫn không dám tiến lên, mỗi người đều có khuyết điểm, cậu không thể…cậu không thể lúc nào cũng sống trong khuyết điểm của chính mình.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt anh không hề ngần ngại nhìn thẳng vào tôi “Nhưng đây chính là tôi, tôi cảm thấy mình cái gì cũng không tốt, cái gì cũng tệ hại.”

“Thật xin lỗi, Hạ Thiếu Vân.” Đôi mắt tôi có chút chua xót “Tôi không biết tại sao lúc này lại gặp phải anh, tôi không thể tự giải quyết vấn đề tình cảm của mình, tôi không có cách nào cả, tôi bây giờ rất rối,…”

Tôi lắc tay “ Tôi không biết giải quyết mọi chuyện ra sao cả, Hạ Thiếu Vân.”

“Không sao hết.” Khi tôi đang cố gắng tìm từ, anh nói khẳng định với tôi “Từ từ rồi sẽ được, em làm gì cũng được, tôi đều sẽ luôn bên cạnh em.”

“Diệp Tẫn Vân, không tốt không có nghĩa là không xứng được yêu, yêu là không cần lý do.” Anh nghiêm túc nhìn tôi, ngay lúc này đây tôi rất muốn khóc.

“Chuyện này chúng ta có thể để sau này hẵng nói, hiện tại còn quá sớm.” Tôi không biết tại sao lúc nào anh cũng có thể bình tĩnh như thế, giống như anh đã từng trải rất nhiều. “Không cần vội.”

Anh nhẹ nhàng ôm lấy tôi, như thể sợ làm tôi vỡ tan, hóa ra trong mắt người khác tôi lại mong manh đến thế, tựa như tàn tro, chỉ cần chạm nhẹ liền tan vào gió.

*Cũng gọi là tỏ tình rồi mà chưa hẹn hò thoi nên chương sau tụi mình cũng đổi cách xưng hô của công thành tôi-em luôn nhá!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đoá Hồng Từ Tro Tàn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook