Chương 4: Giấc Mộng Sụp Đổ
Vọng Tương Ly
02/09/2023
Vì tôi đã thẳng thắn mọi chuyện cho nên bầu không khí của hai chúng tôi trở nên lúng túng. Tuy rằng thật ra chỉ có mình tôi thấy ngại ngùng, anh thì vẫn cư xử như thường lệ, Đêm đó anh đưa tôi về khách sạn anh đã đặt, là một căn phòng hạng sang, tôi chúc anh ngủ ngon rồi đi tắm, tôi nhớ lại những lời mình đã nói, cơn xấu hổ bất chợt ập đến, xấu hổ đến nỗi muốn chạy về nhà ngay lập tức, nếu có cái lỗ nào thì tôi cũng chui xuống luôn cho rồi.
Tôi không biết mình đang do dự điều gì, có thể là do sợ hãi chăng, tôi sợ anh sẽ không khác gì y, anh rất hiểu rõ tôi, dường như chuyện gì anh cũng biết, trái lại tôi không biết gì về anh cả, tôi đi vào phòng tắm, mặc cho dòng nước ấm xối từ đầu đến chân.
Thực ra, có lẽ tôi không thể chấp nhận được việc mình thích người khác, mới chia tay chưa đến ba tháng mà đã thích người khác, tôi không chấp nhận được, tuy rằng nghĩ như vậy trông thật ngu xuẩn.
Dù rằng tôi không cần vì một tên đểu cáng mà thủ thân như ngọc.
Bởi vì thức đến gần ba giờ sáng nên chúng tôi ngủ tới tận chiều mới thức dậy, lời này tuy dễ gây hiểu lầm nhưng tôi vẫn muốn viết như vậy. Chúng tôi bỏ cả bữa sáng lẫn trưa, tôi giật thót khi thấy anh bước ra với cái đầu như ổ quạ, anh xoa tóc “Ngày hôm qua không sấy tóc nên giờ hơi bù xù chút.”
Khi chúng tôi ra ngoài ăn thì anh đội một chiếc mũ màu đen, nhưng buồn cười là cho dù như vậy vẫn nhìn ra được đầu tóc bù xù của anh. Tôi cười anh cả một buổi “Hạ Thiếu Vân thì ra anh cũng sợ mất hình tượng.” Tôi vừa nói vừa gật gù.
“Đừng cười nữa mà.” Vẻ mặt anh trông rất bất lực.
Anh ấn đầu tôi: “Mau nghĩ xem muốn ăn cái gì.”
Tôi nhìn cửa hàng gần đó, bệnh khó lựa chọn của tôi lại tái phát một cách nghiêm trọng “Cái gì tôi cũng muốn ăn hết.” Tôi nhìn anh với vẻ cầu xin giúp đỡ.
“Vậy đi trung tâm thương mại mua đồ ăn vặt, mỗi cái ăn một ít.” Anh đè mũ xuống, nhiệt độ hôm nay xuống thấp, anh mặc một chiếc áo khoác thoạt trông như thiếu niên, mà thực ra anh cũng không già lắm nhưng không hiểu sao tôi cứ muốn dùng từ này để hình dung anh.
“Sao không đi phố ăn vặt.”
Không ngờ anh nghiêm túc nói: “Nhà tôi nói bữa trưa nên ăn uống đàng hoàng, đồ ăn trong trung tâm thương mại trông có vẻ an toàn, như vậy sẽ giống như chúng ta đang ăn bữa trưa đàng hoàng vậy.”
“Gì vậy trời!” Tôi cười nắc nẻ liên tục “Này có tính là tẩy não không, mấy đồ ăn vặt linh tinh này thì ăn ở đâu chả giống nhau, trong mắt của phụ huynh đều là đồ ăn không tốt cho sức khỏe.”
“Hơn nữa,” Tôi tiến lại gần anh “Hạ Thiếu Vân, anh có thành kiến với đồ ăn vặt phải không, điều này là không nên, chúng ta nên đối xử bình đẳng với mọi loại thức ăn.”
“Tôi đâu có.” Anh nói không lại tôi nên đành câm nín.
Đến khi chúng tôi sắp đến nơi, anh mới mở miệng: “Trước kia ba dắt tôi đi phố ăn vặt, ông ấy lạc mất tôi, vài ngày sau tôi mới được cảnh sát thấy từ trong tay bọn buôn người.”
Bầu không khí bỗng chốc lặng xuống “Thật xin lỗi.”
“Đâu có gì, đây vốn dĩ là nỗi ám ảnh tâm lý của tôi, cho nên khi nghe về nó tôi lập tức cảm thấy nó không tốt.” Hạ Thiếu Vân nói “Sau này chờ khi tôi vượt qua được rồi thì chúng ta hãy cùng đi nhé.”
Tôi trả lời rất nhanh: “Được.”
Chúng tôi đến trung tâm thương mại cũng đã 2h30, người tới ăn rất ít, còn tiệm trà sữa thì xếp hàng đông như trẩy hội. “Muốn ăn cái gì?”
“Sao lại hỏi cái này nữa?” Tôi hơi ảo não.
“Có một số vấn đề dù muốn trốn cũng trốn không thoát.” Anh nhìn tôi.
Tôi tiện tay chỉ một món “Bánh bao chiên.”
“Mới món đầu tiên mà đã muốn ăn tinh bột rồi, coi chừng tới các món khác lại nuốt không vô.”
“Chúng ta có thể cùng ăn một phần.” Tôi liếc anh một cái.
“Tôi nói muốn ăn bánh bao chiên hồi nào?”
“…” Được lắm, người này muốn trả đũa chuyện vừa nãy đây mà, tôi bị gậy ông đập lưng ông rồi.
Cuối cùng chúng tôi vẫn quyết định mua bánh bao chiên, một phần có tám cái, chúng tôi mỗi người một nửa, tiếp đó là món phá lấu, chúng tôi tìm một cái bàn nhỏ ngồi đối diện nhau, chỉ nhiêu đây hai người đàn ông chắc chắn ăn không no, nên sau đó chúng tôi phân công nhau đi mua món khác, tôi bưng một bát mì thịt bò trở lại, còn anh bưng bát cơm đĩa.
Tôi giễu anh: “Anh xem thường dạ dày của hai ta quá đấy.”
“Chừng nào anh về?”
Anh ăn bát cơm đĩa, là cơm thịt lợn xào cá, nghe tôi hỏi anh lập tức nhai đồ ăn trong miệng rồi nói: “Ngày mốt, lâu hơn cũng không được.”
Tôi gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Anh lại hỏi: “Còn em thì sao, về nhà à?”
Tôi thấy hơi mờ mịt, tôi không biết đi đâu “Không muốn về.”
“Vậy em cứ ở lại đây thêm mấy ngày, nơi này nhịp sống rất chậm, rất yên tĩnh.” Anh buông đũa xuống, phân tích cho tôi nghe: “Ở đây, tôi có một căn hộ nhỏ, nếu em không ngại có thể ở đó một thời gian.”
Tôi cảm giác mục đích của anh đã thành hiện thực, mì thịt bò quá nóng, quá mười phút rồi mà tôi chưa ăn được mấy đũa, ngược lại anh ăn sắp xong rồi, tôi hỏi: “Anh có nhà tại sao lại phải ở khách sạn?”
Hiếm khi thấy anh chần chừ một lúc lâu như vậy: “Căn hộ nằm ở ngoại ô thành phố, khách sạn này gần chỗ làm hơn.”
Tôi đăm chiêu gật đầu: “Vậy vì sao phòng anh ở khách sạn lại là phòng hạng sang?”
“Vì em đến nên tạm thời nâng lên phòng hạng sang.” Hạ Thiếu Vân chuyển chủ đề “Vậy em có muốn ở lại không?”
Tôi không biết tại sao tôi cảm thấy hơi hoảng loạn, tựa như bước khỏi tâm bão chính là vực thẳm vạn trượng, tôi im bặt chỉ lặng lẽ ngồi ăn, rõ ràng anh nói chuyện rất bình tĩnh, không có biểu hiện chút khẩn trương nào như thể anh chỉ đang hỏi bâng quơ thế thôi nhưng không biết tại sao tôi lại cảm nhận được sự khẩn trương kỳ lạ của anh.
Tôi không biết mình đang suy nghĩ gì nữa, dù biết không trả lời vấn đề của người khác là bất lịch sự, nhưng quả thật tôi không biết trả lời sao nữa, tôi muốn ở lại không? Nhưng dường như tôi cũng không còn chỗ nào để đi.
Tôi chậm chạp ngước mắt lên nhìn anh, anh đã ăn xong và đang đợi tôi, anh giống hệt như ngày đó ở trong xe, cúi đầu xem điện thoại, anh sẽ không nhìn chằm chằm vào tôi quá lâu, anh luôn rất lịch thiệp. Ở cái thế giới lúc nào cũng bị bức ép đến nghẹt thở lại lại tìm được một bãi đất trống thoáng đãng khiến tôi dễ chịu, hình như anh chính là sự yên bình hiếm hoi mà tôi tìm được. Có vẻ tôi đã dùng quá nhiều từ hiếm hoi để hình dung anh, nhưng đối với sự chênh vênh của tôi lúc này thì sự xuất hiện của anh quả thực như phép màu.
Không ngoài dự đoán, tôi đã đồng ý, ngay từ lúc bắt đầu tôi đã biết rằng mình không thể từ chối anh, không cách nào c lại anh, anh nghe câu trả lời của tôi cũng chỉ bình tĩnh gật đầu “Ngày mai tôi dẫn em đi xem, nếu không thích tôi sẽ mang em xem mấy phòng trọ khác.”
“Hạ Thiếu Vân, có phải anh kêu tôi tới là vì muốn tôi ở lại nơi này đúng không?” Ánh mắt tôi dừng lại ở tiệm trà sữa cách đây không xa, do dự nói.
Anh lập tức thừa nhận: “Vì công việc nên tôi nhiều lần đến đây, tôi cảm thấy nơi đây rất hợp với em, cũng là thành phố duyên hải, cũng là thành phố lớn, nhưng lại có cảm giác không nói nên lời...” Anh như là đang tìm từ ngữ gì đó để hình dung “ôn hòa, có lẽ vậy.”
“Ôn hòa sao? Tôi cảm thấy anh không phải đang tả thành phố, lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người đi ngược lại các nguyên tác xã hội của tôi, trong lòng tôi thì anh rất đặc biệt, chúng tôi không ở lại đây quá lâu, trước khi đi tôi lần đầu tiên nói ra điều tôi muốn: “Tôi muốn uống trà sữa.”
Tôi bỗng nhiên thẳng thắn như vậy, người đàn ông bên cạnh thoạt nhìn có chút bối rối: “Vậy uống đi.” Giống như anh còn chưa kịp suy nghĩ gì thì đã lập tức đồng ý ngay.
“Nhưng hôm qua tôi đã uống rồi.”
“Hửm?”
“Chẳng phải anh nên khuyên tôi uống ít thôi sao?” Tôi dừng lại đối mặt với anh “Anh phải nói là uống trà sữa nhiều không tốt cho sức khỏe chứ?” Ánh mắt tôi tràn ngập khó hiểu.
“Dù tôi có cản thì em vẫn muốn uống, em đã có quyết định rồi thì sao lại phải để ý người khác nói gì, làm những điều em mong muốn không tốt sao?” Hạ Thiếu Vân đè mũ, áp xuống đầu tóc lỉa chỉa, lộ ra đôi mắt “Tôi không biết rốt cuộc là ai bảo em nhất định phải nghe đề nghị của người khác dù cho em không thích.” Ánh mắt anh đầy vẻ ngập ngừng không nói nên lời và ẩn chứa chút... tức giận.
Đây là lần đầu tôi nghe được anh nói những lời thuyết giáo như vậy, anh bảo tôi chờ ở cửa thang máy, còn anh thì vào tiệm trà sữa, tôi cúi đầu băn khoăn, trong thoáng chốc tôi đột nhiên nhớ đến tại sao vấn đề này lại có câu trả lời khẳng định như thế, như thể có gì đó đang sụp đổ, để lộ ra lâu đài kẹo ngọt đằng sau.
Tôi không biết mình đang do dự điều gì, có thể là do sợ hãi chăng, tôi sợ anh sẽ không khác gì y, anh rất hiểu rõ tôi, dường như chuyện gì anh cũng biết, trái lại tôi không biết gì về anh cả, tôi đi vào phòng tắm, mặc cho dòng nước ấm xối từ đầu đến chân.
Thực ra, có lẽ tôi không thể chấp nhận được việc mình thích người khác, mới chia tay chưa đến ba tháng mà đã thích người khác, tôi không chấp nhận được, tuy rằng nghĩ như vậy trông thật ngu xuẩn.
Dù rằng tôi không cần vì một tên đểu cáng mà thủ thân như ngọc.
Bởi vì thức đến gần ba giờ sáng nên chúng tôi ngủ tới tận chiều mới thức dậy, lời này tuy dễ gây hiểu lầm nhưng tôi vẫn muốn viết như vậy. Chúng tôi bỏ cả bữa sáng lẫn trưa, tôi giật thót khi thấy anh bước ra với cái đầu như ổ quạ, anh xoa tóc “Ngày hôm qua không sấy tóc nên giờ hơi bù xù chút.”
Khi chúng tôi ra ngoài ăn thì anh đội một chiếc mũ màu đen, nhưng buồn cười là cho dù như vậy vẫn nhìn ra được đầu tóc bù xù của anh. Tôi cười anh cả một buổi “Hạ Thiếu Vân thì ra anh cũng sợ mất hình tượng.” Tôi vừa nói vừa gật gù.
“Đừng cười nữa mà.” Vẻ mặt anh trông rất bất lực.
Anh ấn đầu tôi: “Mau nghĩ xem muốn ăn cái gì.”
Tôi nhìn cửa hàng gần đó, bệnh khó lựa chọn của tôi lại tái phát một cách nghiêm trọng “Cái gì tôi cũng muốn ăn hết.” Tôi nhìn anh với vẻ cầu xin giúp đỡ.
“Vậy đi trung tâm thương mại mua đồ ăn vặt, mỗi cái ăn một ít.” Anh đè mũ xuống, nhiệt độ hôm nay xuống thấp, anh mặc một chiếc áo khoác thoạt trông như thiếu niên, mà thực ra anh cũng không già lắm nhưng không hiểu sao tôi cứ muốn dùng từ này để hình dung anh.
“Sao không đi phố ăn vặt.”
Không ngờ anh nghiêm túc nói: “Nhà tôi nói bữa trưa nên ăn uống đàng hoàng, đồ ăn trong trung tâm thương mại trông có vẻ an toàn, như vậy sẽ giống như chúng ta đang ăn bữa trưa đàng hoàng vậy.”
“Gì vậy trời!” Tôi cười nắc nẻ liên tục “Này có tính là tẩy não không, mấy đồ ăn vặt linh tinh này thì ăn ở đâu chả giống nhau, trong mắt của phụ huynh đều là đồ ăn không tốt cho sức khỏe.”
“Hơn nữa,” Tôi tiến lại gần anh “Hạ Thiếu Vân, anh có thành kiến với đồ ăn vặt phải không, điều này là không nên, chúng ta nên đối xử bình đẳng với mọi loại thức ăn.”
“Tôi đâu có.” Anh nói không lại tôi nên đành câm nín.
Đến khi chúng tôi sắp đến nơi, anh mới mở miệng: “Trước kia ba dắt tôi đi phố ăn vặt, ông ấy lạc mất tôi, vài ngày sau tôi mới được cảnh sát thấy từ trong tay bọn buôn người.”
Bầu không khí bỗng chốc lặng xuống “Thật xin lỗi.”
“Đâu có gì, đây vốn dĩ là nỗi ám ảnh tâm lý của tôi, cho nên khi nghe về nó tôi lập tức cảm thấy nó không tốt.” Hạ Thiếu Vân nói “Sau này chờ khi tôi vượt qua được rồi thì chúng ta hãy cùng đi nhé.”
Tôi trả lời rất nhanh: “Được.”
Chúng tôi đến trung tâm thương mại cũng đã 2h30, người tới ăn rất ít, còn tiệm trà sữa thì xếp hàng đông như trẩy hội. “Muốn ăn cái gì?”
“Sao lại hỏi cái này nữa?” Tôi hơi ảo não.
“Có một số vấn đề dù muốn trốn cũng trốn không thoát.” Anh nhìn tôi.
Tôi tiện tay chỉ một món “Bánh bao chiên.”
“Mới món đầu tiên mà đã muốn ăn tinh bột rồi, coi chừng tới các món khác lại nuốt không vô.”
“Chúng ta có thể cùng ăn một phần.” Tôi liếc anh một cái.
“Tôi nói muốn ăn bánh bao chiên hồi nào?”
“…” Được lắm, người này muốn trả đũa chuyện vừa nãy đây mà, tôi bị gậy ông đập lưng ông rồi.
Cuối cùng chúng tôi vẫn quyết định mua bánh bao chiên, một phần có tám cái, chúng tôi mỗi người một nửa, tiếp đó là món phá lấu, chúng tôi tìm một cái bàn nhỏ ngồi đối diện nhau, chỉ nhiêu đây hai người đàn ông chắc chắn ăn không no, nên sau đó chúng tôi phân công nhau đi mua món khác, tôi bưng một bát mì thịt bò trở lại, còn anh bưng bát cơm đĩa.
Tôi giễu anh: “Anh xem thường dạ dày của hai ta quá đấy.”
“Chừng nào anh về?”
Anh ăn bát cơm đĩa, là cơm thịt lợn xào cá, nghe tôi hỏi anh lập tức nhai đồ ăn trong miệng rồi nói: “Ngày mốt, lâu hơn cũng không được.”
Tôi gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Anh lại hỏi: “Còn em thì sao, về nhà à?”
Tôi thấy hơi mờ mịt, tôi không biết đi đâu “Không muốn về.”
“Vậy em cứ ở lại đây thêm mấy ngày, nơi này nhịp sống rất chậm, rất yên tĩnh.” Anh buông đũa xuống, phân tích cho tôi nghe: “Ở đây, tôi có một căn hộ nhỏ, nếu em không ngại có thể ở đó một thời gian.”
Tôi cảm giác mục đích của anh đã thành hiện thực, mì thịt bò quá nóng, quá mười phút rồi mà tôi chưa ăn được mấy đũa, ngược lại anh ăn sắp xong rồi, tôi hỏi: “Anh có nhà tại sao lại phải ở khách sạn?”
Hiếm khi thấy anh chần chừ một lúc lâu như vậy: “Căn hộ nằm ở ngoại ô thành phố, khách sạn này gần chỗ làm hơn.”
Tôi đăm chiêu gật đầu: “Vậy vì sao phòng anh ở khách sạn lại là phòng hạng sang?”
“Vì em đến nên tạm thời nâng lên phòng hạng sang.” Hạ Thiếu Vân chuyển chủ đề “Vậy em có muốn ở lại không?”
Tôi không biết tại sao tôi cảm thấy hơi hoảng loạn, tựa như bước khỏi tâm bão chính là vực thẳm vạn trượng, tôi im bặt chỉ lặng lẽ ngồi ăn, rõ ràng anh nói chuyện rất bình tĩnh, không có biểu hiện chút khẩn trương nào như thể anh chỉ đang hỏi bâng quơ thế thôi nhưng không biết tại sao tôi lại cảm nhận được sự khẩn trương kỳ lạ của anh.
Tôi không biết mình đang suy nghĩ gì nữa, dù biết không trả lời vấn đề của người khác là bất lịch sự, nhưng quả thật tôi không biết trả lời sao nữa, tôi muốn ở lại không? Nhưng dường như tôi cũng không còn chỗ nào để đi.
Tôi chậm chạp ngước mắt lên nhìn anh, anh đã ăn xong và đang đợi tôi, anh giống hệt như ngày đó ở trong xe, cúi đầu xem điện thoại, anh sẽ không nhìn chằm chằm vào tôi quá lâu, anh luôn rất lịch thiệp. Ở cái thế giới lúc nào cũng bị bức ép đến nghẹt thở lại lại tìm được một bãi đất trống thoáng đãng khiến tôi dễ chịu, hình như anh chính là sự yên bình hiếm hoi mà tôi tìm được. Có vẻ tôi đã dùng quá nhiều từ hiếm hoi để hình dung anh, nhưng đối với sự chênh vênh của tôi lúc này thì sự xuất hiện của anh quả thực như phép màu.
Không ngoài dự đoán, tôi đã đồng ý, ngay từ lúc bắt đầu tôi đã biết rằng mình không thể từ chối anh, không cách nào c lại anh, anh nghe câu trả lời của tôi cũng chỉ bình tĩnh gật đầu “Ngày mai tôi dẫn em đi xem, nếu không thích tôi sẽ mang em xem mấy phòng trọ khác.”
“Hạ Thiếu Vân, có phải anh kêu tôi tới là vì muốn tôi ở lại nơi này đúng không?” Ánh mắt tôi dừng lại ở tiệm trà sữa cách đây không xa, do dự nói.
Anh lập tức thừa nhận: “Vì công việc nên tôi nhiều lần đến đây, tôi cảm thấy nơi đây rất hợp với em, cũng là thành phố duyên hải, cũng là thành phố lớn, nhưng lại có cảm giác không nói nên lời...” Anh như là đang tìm từ ngữ gì đó để hình dung “ôn hòa, có lẽ vậy.”
“Ôn hòa sao? Tôi cảm thấy anh không phải đang tả thành phố, lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người đi ngược lại các nguyên tác xã hội của tôi, trong lòng tôi thì anh rất đặc biệt, chúng tôi không ở lại đây quá lâu, trước khi đi tôi lần đầu tiên nói ra điều tôi muốn: “Tôi muốn uống trà sữa.”
Tôi bỗng nhiên thẳng thắn như vậy, người đàn ông bên cạnh thoạt nhìn có chút bối rối: “Vậy uống đi.” Giống như anh còn chưa kịp suy nghĩ gì thì đã lập tức đồng ý ngay.
“Nhưng hôm qua tôi đã uống rồi.”
“Hửm?”
“Chẳng phải anh nên khuyên tôi uống ít thôi sao?” Tôi dừng lại đối mặt với anh “Anh phải nói là uống trà sữa nhiều không tốt cho sức khỏe chứ?” Ánh mắt tôi tràn ngập khó hiểu.
“Dù tôi có cản thì em vẫn muốn uống, em đã có quyết định rồi thì sao lại phải để ý người khác nói gì, làm những điều em mong muốn không tốt sao?” Hạ Thiếu Vân đè mũ, áp xuống đầu tóc lỉa chỉa, lộ ra đôi mắt “Tôi không biết rốt cuộc là ai bảo em nhất định phải nghe đề nghị của người khác dù cho em không thích.” Ánh mắt anh đầy vẻ ngập ngừng không nói nên lời và ẩn chứa chút... tức giận.
Đây là lần đầu tôi nghe được anh nói những lời thuyết giáo như vậy, anh bảo tôi chờ ở cửa thang máy, còn anh thì vào tiệm trà sữa, tôi cúi đầu băn khoăn, trong thoáng chốc tôi đột nhiên nhớ đến tại sao vấn đề này lại có câu trả lời khẳng định như thế, như thể có gì đó đang sụp đổ, để lộ ra lâu đài kẹo ngọt đằng sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.